Hậu Cung Dưới Trần Gian

Chương 120: Đẩy mạnh (2)

Đến lúc ăn cơm chiều, Hạ Phong Ngân không để cho người hầu mang đến phòng của mình, mà là đi vào phòng khách. Hắn thấy Lan Lan tịch mịch ngồi trên ghế sofa xem TV, cười híp mắt đi tới: "Lan Lan, sáng nay là lỗi của ta a, ngươi tha thứ cho ta được không!"

Lan Lan ngẩng đầu, nhìn Hạ Phong Ngân một cái, không trả lời.

"Lan Lan, ta kể chuyện cho ngươi a!"

"Ân, hảo, phải dài một chút đó, nhưng không được chiếm tiện nghi của ta!"

Lan Lan cuối cùng cũng mở miệng.

"Ân, chuyện là như vầy, trước có một ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu, trong miếu có một lão hòa thượng cùng một tiểu hòa thượng, rồi một ngày, tiểu hòa thượng nói với lão hòa thượng, sư phụ, người kể chuyện xưa cho ta nghe a! Lão hòa thượng đồng ý, vì thế bắt đầu kể chuyện..., trước có một ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu, trong miếu có một lão hòa thượng cùng một tiểu hòa thượng, rồi một ngày, tiểu hòa thượng nói với lão hòa thượng, sư phụ, người kể chuyện xưa cho ta nghe a! Lão hòa thượng đồng ý, vì thế bắt đầu kể chuyện, trước có..."

"Được rồi, dừng lại!"

Lan Lan nghe tưởng là rất hấp dẫn, ai dè câu thứ 2 lại giống hệt câu đầu, lập tức hiểu rằng đây là một câu chuyện khô khan lặp lại liên tục không ngứng, vì thế lập tức tức giận yêu cầu ngừng lại.

"Là ngươi nói muốn dài một chút mà!"

Hạ Phong Ngân ra vẻ ủy khuất, bất tri bất giác ngồi xuống bên người Lan Lan.

"Đổi cái khác đi, kể chuyện của ngươi ấy!"

Lan Lan nói xong, hăng hái nhìn Hạ Phong Ngân, nàng muốn nhìn nam sinh miệng lưỡi trơn tru háo sắc này thuở bé như thế nào.

"Ân, bất quá ta muốn ôm ngươi nói, bởi vì thời thơ ấu của ta rất bi thảm! Ta sợ chính mình chịu không nổi a!"

Hạ Phong Ngân nói xong, trong mắt cư nhiên chảy ra nước mắt, tài nghệ này, không đi làm minh tinh đúng là lãng phí nhân tài a! Muốn gì có nấy, Hạ Phong Ngân trong lòng âm thầm đắc ý.

"Thực xin lỗi..., nói đến chuyện thương tâm của ngươi rồi, không cần nói nữa đâu!"

Lan Lan mặc dù có chút trẻ con, nhưng rất thiện lương, thấy Hạ Phong Ngân thương tâm như vậy, liền nhẹ giọng an ủi.

"Không được, chót nhớ lại rồi, nói ra mới đỡ buồn!"

"Vậy thì nói đi!"

"Ta muốn ôm ngươi rồi nói!"

"Ân, như vậy không tốt đâu, nam nữ thụ thụ bất thân!"

Lan Lan đỏ mặt sẵng giọng.

"Cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân a, giữa chúng ta là quan hệ thuần khiết, chẳng lẽ bằng hữu lúc thương tâm, muốn mượn bờ vai của ngươi ôm một chút cũng không được sao?"

Hạ Phong Ngân nói lời này, khuôn mặt đứng đắn, nếu không phải Lan Lan ban ngày phát hiện hắn nhìn lén mình bơi lội, còn tưởng rằng Hạ Phong Ngân là chính nhân quân tử đấy!

"Ân, vậy —— vậy được rồi! Uy, ngươi không phải nói ôm bả vai sao, sao lại ôm eo ta hả!"

Lan Lan thấy mình vừa đáp ứng một cái, Hạ Phong Ngân liền thật nhanh đưa tay quàng qua eo nhỏ của mình, vội vàng chất vấn.

"Nga, ngại ghê, tại nước mắt nó làm mờ nên nhìn không rõ!"

Hạ Phong Ngân khó khăn đưa tay từ vòng eo mềm mại của Lan Lan chuyển dịch lên trên bả vai.

"Bây giờ thì nói được chưa!"

Lan Lan thấy Hạ Phong Ngân ôm bả vai của mình, nhưng mặt thì cúi gằm nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa no đủ, không có ý tứ muốn mở miệng, đột nhiên cảm giác mình hình như bị lừa.

"Ân!"

Hạ Phong Ngân tham lam hít lấy hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, cuối cùng mở miệng, "Nhà chúng ta vốn rất hạnh phúc, nhưng mẹ ta lại mất sớm, cho nên ta được hưởng rất ít tình thương của mẹ, lúc nhìn những đứa bé khác nắm tay với cha mẹ đi học, lòng ta vô cùng khổ sở, cách đây không lâu cha ta cũng qua đời rồi, ta bây giờ chính thức là cô nhi, ô ô, ô ô, thật là thơm a!"

"Ân, đừng khóc!"

Lan Lan ôn nhu dùng bàn tay nhỏ bé lau đi nước mắt trên mặt hắn, nhẹ giọng an ủi, tuy rằng phụ thân nàng sớm đã qua đời vì tai nạn giao thông, nhưng mình vẫn còn có mẫu thân cùng với gia gia bảo vệ, so với Hạ Phong Ngân mà nói, nàng cảm thấy mình may mắn hơn rất nhiều.

"Ân, cám ơn ngươi, Lan Lan!"

Hạ Phong Ngân thâm tình nhìn Lan Lan nói.

"Này có cái gì đâu, chúng ta là bằng hữu, hẳn nên giúp đỡ lẫn nhau mới đúng a!"

Lan Lan quyến rũ cười, nhất thời làm cho Hạ Phong Ngân ngây người.

"Lan Lan, ta muốn dựa vào người ngươi một chút được không?"

Lan Lan vẫn là lần đầu tiên cùng một nam hài tử thân mật như vậy, mặc dù hai má đã nóng bừng như phát sốt, nhưng vẫn đáp ứng với Hạ Phong Ngân thân thế "Bi thảm" này.

Khi thấy được Lan Lan đồng ý, Hạ Phong Ngân hưng phấn dị thường, nhưng trên mặt vẫn giả vờ cực kỳ bi thương, đặc biệt còn ép ra được vài giọt nước mắt chảy xuống.

"Lan Lan!"

Hạ Phong Ngân dùng mặt cọ cọ vào bộ ngực sữa cao ngất của Lan Lan, lầm bầm kêu lên.

"Ân, làm sao vậy?"

Lan Lan thân thiết hỏi.

"Ngươi thật tốt, nếu tương lai có thể lấy ngươi làm vợ, quá là tuyệt vời!"

"Ngươi không phải là đã có bạn gái sao?"

Lan Lan bị Hạ Phong Ngân làm cho toàn thân mềm yếu, đỏ mặt hỏi.

"Đúng vậy a! Bất quá mỗi người đàn ông cũng sẽ không ngại mình có nhiều lão bà a!"

Hạ Phong Ngân dưới tình thế cấp bách nói ra lời trong lòng.

"Ngươi đi chết đi!"

Lan Lan nghe xong giận dữ, đẩy Hạ Phong Ngân ra khỏi ngực mình.

"Lan Lan, ngươi làm sao vậy?"

"Ngươi mau đi ra!"

Nói xong Lan Lan cũng không cho Hạ Phong Ngân cơ hội nói chuyện, trực tiếp đẩy hắn ra khỏi phòng.

"Ai! Nữ nhân thật sự là động vật hay thay đổi a!"

Hạ Phong Ngân đứng trước cửa thở dài một tiếng, đi về phòng của mình.

Bạn đang đọc truyện Hậu Cung Dưới Trần Gian tại website MyTruyện(.)Com

Đến nửa đêm, Hạ Phong Ngân đang ngủ say, đột nhiên bầu trời xẹt qua một đạo lóe sáng, một tiếng sét rạch ngang trời vang lên, Hạ Phong Ngân cũng bị tiếng sấm khổng lồ này thức tỉnh.

"Cứu mạng a!"

Thanh âm Lan Lan cầu cứu vang lên từ phía phòng của nàng.

Lan Lan đã xảy ra chuyện, đây là phản ứng đầu tiên của hắn, hắn vội vàng đến nỗi y phục cũng không mặc, chạy thật nhanh tới phòng của nàng.

"Lan Lan, ngươi làm sao vậy?"

Hạ Phong Ngân gõ cửa một cái hỏi.

"Không có gì! Ngươi không nên vào!"

Lan Lan thanh âm tràn đầy sợ hãi.

"Oanh!"

Lại một tiếng sét tiếng vang lên, toàn bộ căn nhà giống như run rẩy.

"A! Cứu mạng a!"

Trong phòng lại truyền tới tiếng cầu cứu hoảng sợ của Lan Lan.

Không quản được nhiều như vậy, Hạ Phong Ngân ra sức phá cửa, nhìn căn phòng tối đen như mực, Lan Lan toàn thân co rúc ở trong chăn.

"Lan Lan!"

Hạ Phong Ngân vọt tới trước giường, đem toàn thân run rẩy Lan Lan trào vào trong lòng.

"Ô ô! Ô ô!"

Lan Lan cũng không cố kỵ cái thứ nam nữ thụ thụ bất thân nữa, nội tâm giống như đã tìm được nơi tránh sấm sét, toàn thân mềm mại chui thẳng vào trong lòng Hạ Phong Ngân.

"Đừng sợ, đừng sợ!"

Hạ Phong Ngân lấy tay vuốt ve tâm lưng trơn mềm của nàng, nhẹ giọng an ủi, Lan Lan chỉ mặc đồ ngủ, sau lưng nhuyễn trơn như ngọc, Hạ Phong Ngân không khỏi rung động, thân thể cũng có chút phản ứng.

Một lát sau, Lan Lan dần dần khôi phục bình tĩnh, trời cũng không có vang lên thêm tiếng sấm nào nữa, cô bé mặt đầy nước mắt từ trong lòng Hạ Phong Ngân ngẩng đầu lên, nhìn cái khuôn mặt cười gian của hắn, trong lòng cả kinh, liều mạng giãy dụa.

"Sao ngươi lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta hả?"

Khi không có tiếng sấm thì Lan Lan lại khôi phục tính cách điêu ngoa ngày xưa, tức giận chất vấn.

"Không phải, ta nghe được của ngươi gọi ầm ĩ, nên mới chạy tới!"

Hạ Phong Ngân lúc này mới phát hiện mình chỉ mặc một cái quần đùi, hơn nữa còn đang độn lên một cục, mà Lan Lan thì chỉ mặc một bộ áo ngủ mỏng như cánh ve, thân thể ngọc ngà như ẩn như hiện, tuy rằng trong phòng rất tối, nhìn không rõ ràng, nhưng nó lại càng tăng thêm sự thần bí cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Hạ Phong Ngân nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa cao ngất, kìm lòng không đặng nuốt một ngụm nước bọt.

"Sắc lang, ngươi nhìn cái gì vậy, nhanh cút ra ngoài!"

"Hảo, ta đi ra ngoài!"

Hạ Phong Ngân tức giận hồi đáp, hắn là nghe thấy Lan Lan hét ầm ĩ nên mới tiến vào, tuy rằng bởi vì tình huống đặc thù nên có chiếm chút tiện nghi, nhưng Lan Lan lúc này vô lễ như vậy cũng khiến cho hắn rất bực mình.

"Oanh!"

Đúng lúc Hạ Phong Ngân chuẩn bị đi ra ngoài, tiếng sấm rền inh tai lại vang lên, Lan Lan sợ tới mức hét to một tiếng, cư nhiên nhảy dựng lên, nhào vào trong lòng Hạ Phong Ngân, lần này hai người cơ hồ là miệng chạm miệng, Hạ Phong Ngân chỉ cảm thấy toàn thân dục hỏa thiêu đốt, liền đẩy thân thể mềm mại êm ái của Lan Lan lên trên giường, mà chính mình cũng nhào tới đè lên người nàng.

"Ngươi làm gì vậy? Ô ô!"

Lan Lan nhất thời bị Hạ Phong Ngân thô bạo dọa sợ, khi nàng hiểu được Hạ Phong Ngân muốn làm gì, cũng đã quá muộn, đôi môi non nớt bị miệng của hắn chặn lại, nụ hôn đầu được nàng bảo vệ 18 năm cũng bị người đàn ông này đoạt đi, nhưng Lan Lan tựa hồ giống như bị chạm phải điện, trong lòng không có phản cảm như trong tưởng tượng, thậm chí còn thấy thinh thích

Sau khi cướp lấy nụ hôn đầu của nàng, Hạ Phong Ngân cũng không có dừng lại, bắt đầu giở trò, vuốt ve từng tấc da thịt trơn mềm trên người nàng dù vẫn còn cách một lớp vải mỏng.