Hậu Cung Dưới Trần Gian

Chương 121

Lan Lan trong đầu chỉ cảm thấy mê muội, một loại cảm giác chưa bao giờ có xông lên tận não, cảm giác này như ôn nhu thoải mái, khiến cho nàng trong khoảng thời gian ngắn mất đi năng lực suy nghĩ, mặc kệ cái tên Hạ Phong Ngân kia không ngừng hôn lên đôi môi nhỏ hồng của mình, còn thêm một cái sắc thủ cũng đang quá đáng xoa nắn bộ ngực sữa mềm mại cao ngất nữa.

Nhưng cô bé rất nhanh tỉnh táo lại, tức giận tát mạnh vào mặt hắn, bởi vì Lan Lan từng luyện qua võ công, lực đạo không tồi, Hạ Phong Ngân cảm thấy má mình nóng hừng hực, cũng không biết có vết 5 ngón tay không nữa.

Hạ Phong Ngân không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt Lan Lan, nhưng hắn biết, lúc này nàng cực kỳ phẫn nộ, đành phải đứng dậy rời khỏi người nàng, xuống giường nói: "Thực xin lỗi, ta quá vọng động rồi! Ta bây giờ sẽ về phòng hiện tại trở về đi!"

Lan Lan không có trả lời, Hạ Phong Ngân cũng chỉ đành đi ra, lúc này, trong trời đêm lại xẹt một ánh điện, nháy mắt sáng bừng cả căn phòng, tiếng sấm ầm ầm rêи ɾỉ, giống như muốn sập cả trời.

"A! Cứu tôi với!"

Lan Lan lại cầu cứu trong vô vọng, nhưng vẫn kiên cường không bổ nhào vào trong lòng của Hạ Phong Ngân, mà chỉ cố gắng rúc trong chăn trùm kín cả người, Hạ Phong Ngân trong lòng mềm nhũn, sờ sờ bên má đang nóng rực đau đớn, đi tới bên giường, vuốt ve mái tóc Lan Lan đang để lộ ở bên ngoài, ôn nhu nói: "Lan Lan, để ta tới bảo vệ ngươi đi!"

"Ta không cần! Ngươi không phải muốn đi ra ngoài sao, đi nhanh đi!"

Lan Lan trong chăn khóc nấc lên, đại khái bởi vì do quá sợ hãi, cho nên thanh âm của nàng có chút run rẩy.

Nếu như là nữ hài tử bình thường, chắc chắn hắn sẽ đá cửa mà ra khỏi phòng, nhưng bây giờ trước mắt là Lan Lan, đừng nói là cháu gái của sư phụ, mà còn là vì dung nhan tuyệt mỹ kia của cô bé cũng đủ để cho hắn vứt luôn cả mặt mũi, Hạ Phong Ngân một lần nữa leo lên giường, ôm Lan Lan vào trong ngực của mình, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trơn mềm, ôn nhu an ủi: "Lan Lan, đừng sợ, ta ở đây, không ai khi phụ ngươi được đâu!"

Đương nhiên trừ ta ra, ha ha!

Lan Lan cựa quậy khẽ một cái, liền không động đậy nữa, Hạ Phong Ngân nằm xuống, kéo Lan Lan nằm trong ngực của mình, sau đó trùm chăn lên che kín của hai người.

"Còn đau không?"

Lan Lan đưa ngọc thủ mềm mại tới, sờ sờ bên má của hắn mà mình vừa mới đnahs, thân thiết hỏi.

"Ân, còn đau, cảm giác gương mặt này không còn là của mình nữa!"

Hạ Phong Ngân cố ý nói nghiêm trọng một chút, hắn muốn nhìn xem Lan Lan sẽ có phản ứng như thế nào.

"Thực xin lỗi, vừa rồi ta —— "

Lan Lan đột nhiên từ trong lòng Hạ Phong Ngân thò đầu ra, hôn bẹp một cái vào mặt của Hạ Phong Ngân, hỏi: "Còn đau không?"

"Ân, vừa rồi đỡ được một chút, bất quá bây giờ lại đau!"

Hạ Phong Ngân chỉ chỉ miệng mình, ý là bảo Lan Lan hôn môi một chút thử xem có thể chữa khỏi được không.

"Ngươi thật sự là tên đại bại hoại, chỉ biết chiếm tiện nghi của người ta!"

Lan Lan hờn dỗi một tiếng, chụt một cái vào môi hắn thật nhanh: "Thế đã được chưa?"

"Ân, đã khá nhiều rồi!"

Hạ Phong Ngân cực lực khắc chế hưng phấn trong lòng, khổ sở nói: "Bất quá vẫn chưa có khỏi hẳn!"

Lan Lan biết Hạ Phong Ngân đang muốn trêu chọc chiếm tiện nghi của nàng, nhưng thế nào lại rất thích thú với điều đó, tuy rằng mới quen biết Hạ Phong Ngân mấy ngày, Hạ Phong Ngân luôn chọc tức, nhưng cũng bất tri bất giác tiến nhập nội tâm của nàng, Lan Lan lấy tay đỡ lấy đầu của mình, hỏi: "Vậy làm thế nào mới khỏi hả?"

"Cái này sao!"aaaaaaaaaaaaaaaa

Hạ Phong Ngân ra vẻ Liễu Hạ Huệ gái xinh ngồi trong lòng không loạn: "Phương pháp này kỳ thật rất đơn giản, bất quá chỉ sợ ngươi không muốn thôi!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Lan trong nháy mắt trở nên đỏ bừng như lửa, cũng may trong phòng không bật đèn, bằng không sẽ bị Hạ Phong Ngân thấy được: "Ngươi không được khi dễ ta nữa, chẳng lẽ ngươi đã quên bàn tay lúc nãy rồi à, nếu lại làm bừa nữa, kia thương chẳng những sẽ không khỏi hẳn, thậm chí là tăng thêm đó!"

"Tăng thêm thì kệ nó chứ!"

Hạ Phong Ngân xoay người áp Lan Lan xuống, hôn một cái vào khuôn mặt tiểu nộn mịn màng của nàng một cái nói: "Nếu như có thể khiến ngươi biến thành lão bà của ta, cho dù cụt tay cụt chân ta cũng cam tâm tình nguyện!"

Nói xong, Hạ Phong Ngân tiến lại vào bên trong váy ngủ của nàng, bắt đầu vuốt ve.

"Da mặt của ngươi cũng thật dày, nhanh buông ra đi!"

Lan Lan lại giơ tay lên muốn đánh vào mặt Hạ Phong Ngân, nhưng nghĩ tới việc mình 5 phút trước vừa mới tát hắn một cái, không nỡ xuống tay nữa, chậm rãi hạ tay xuống.

Hạ Phong Ngân thấy Lan Lan không có phản kháng, mừng rỡ trong lòng, lực đạo từ từ tăng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Lan bị Hạ Phong Ngân quét sạch một trận như cuồng phong bạo vũ lướt qua.

"Phong Ngân, mau thả ta ra, ngươi không thể làm như vậy!"

Lan Lan thần trí chỉ còn chút ít thanh tỉnh, lấy tay đẩy ngực hắn ra, nhưng nàng lại không dùng chút khí lực nào, tứ chi mềm nhũn, thân thể giống như bị hết hơi vậy.

Bây giờ là cung đã kéo sẵn, kiếm đã xuất vỏ, không phát không được, Hạ Phong Ngân làm sao có thể rút lui vào lúc này được chứ, hắn ôm lấy thân thể thơm ngát ngọt ngào phấn nộn của nàng, chạm vào da thịt mềm mại êm ái, khoan khoái thoải mái không thôi, hai ngọn núi sừng sững mê người không ngừng cọ xát vào ngực hắn, cùng với sử dụng đầu gối ép lấy cặp đùi thon dài tuyết trắng xinh đẹp tách ra thành chữ đại 奌, mà đại nhục bổng của bản thân đang không ngừng đυ.ng vào tiểu huyệt non nớt chưa ai khai khẩn kia, câu hồn chết người.

Bởi vì bên trong phòng ngủ không có bật đèn, Hạ Phong Ngân cũng không thể nhìn thấy thân thể của nàng, chỉ cảm thấy dâʍ ɖị©ɧ róc rách chậm rãi chảy ra từ bên trong khe thịt phấn hồng, chảy xuống tận đùi khiến nó ướt ướt dinh dính.

Câu hồn như vậy, Hạ Phong Ngân sao có thể nhịn được, liền chúi cái mũi của mình đính vào trong váy ngủ, chạm vào vùng tam giác huyền bí giữa hai chân, ngửi ngửi mùi thơm trin nữ khiến cho người ta huyết mạch sôi sục bùng cháy.

"Ai nha —— ngươi làm gì thế —— đừng mà —— Phong Ngân —— Phong Ngân —— "

Lan Lan kịch liệt giãy dụa nhưng Hạ Phong Ngân không thèm quan tâm, ngược lại còn tách cặp đùi của nàng ra, chui cả đầu vào trong, môi không ngừng hôn hít mυ'ŧ lấy da thịt ấm áp.

"Ngươi ngươi —— buông ra đi Phong Ngân —— ngươi —— "

Hạ Phong Ngân nghe được tiếng kêu rêи ɾỉ của nàng, lập tức dùng sức kẹp chặt lấy đùi của nàng, ngón tay kéo cái qυầи ɭóŧ sang một bên, bị nước từ trong cánh hoa nộn hồng chảy ra thấm ướt hết rồi.

"Ngươi càn rỡ —— tránh ra —— đồ —— không biết xấu hổ —— ai nha —— "

Hạ Phong Ngân bất chấp tất cả, xông lên dùng miệng tách ra âm mao, ngậm lấy đóa hoa xinh đẹp ướŧ áŧ.

"Ách —— ngươi —— ai nha —— vô sỉ —— ngươi —— "

"A —— ngươi —— không thể —— như vậy —— ta —— nga —— a —— "

Hạ Phong Ngân giống như đi vào trong tiên cảnh hưởng thụ mỹ vị nhân gian vậy, tận tình vuốt ve cặp đùi tuyết trắng bóng loáng như tơ, cảm nhận hương vị ngọt ngào dịu êm.

Lúc này Lan Lan, đã trở nên vô lực rêи ɾỉ, toàn thân mềm nhũn nằm mien man trên giường.

"Buông —— ách —— buông ra —— ai ai —— a —— "aaaaaaaaaaaaaaaa

Lan Lan vô lực rêи ɾỉ, Hạ Phong Ngân lặng lẽ đưa khúc côn ŧᏂịŧ nóng bỏng đặt sát háng của nàng. Hắn đem đầu khấc đỏ tím chạm nhẹ vào đóa hoa non mịn đỏ hồng, nhân lúc nó vẫn còn đang run rẩy chảy ra dâʍ ɖị©ɧ vừa trơn tru vừa ấm áp, thẳng tiến vào sâu bên trong, trong lỗ thịt tựa hồ như có lực hấp dẫn hút tới, co rút mυ'ŧ chặt lấy đầu trym to lớn.

"A —— nga —— "

Đau đớn kịch liệt khiến cho đầu óc Lan Lan lập tức thanh tỉnh, nàng liều mạng đánh vào bả vai của hắn, thậm chí còn dùng răng của mình cắn mạnh.

Hạ Phong Ngân không có quản nhiều như vậy, hắn hít sâu một hơi, kiềm nén ức chế dục lãng trong nội tâm, rốt cục, côn ŧᏂịŧ Hạ Phong Ngân đến trước một màng lá mỏng ngăn chặn, đây là màиɠ ŧяiиɧ của Lan Lan a, Hạ Phong Ngân nhất ngoan tâm, dùng sức eo một cái, côn ŧᏂịŧ liền tiến nhập vào trong, màиɠ ŧяiиɧ bị phá, máu tươi chảy ra, bất quá Hạ Phong Ngân trong bóng đêm không nhìn thấy được.

Kỳ quái là, lần này Lan Lan đau đớn nhưng lại không có kêu thành tiếng, Hạ Phong Ngân cảm thấy kỳ quái, cúi người xuống hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng, nhất thời cảm thấy có vài giọt nước mắt mặn mặn chảy xuống, Hạ Phong Ngân trong lòng cả kinh, hối hận không thôi, mình làm như vậy có đúng không, đáp án dĩ nhiên là không rồi, Hạ Phong Ngân dùng đầu lưỡi liếʍ sạch nước mắt của nàng, ôn nhu nói: "Lan Lan, thực xin lỗi, ta —— ta bay giờ sẽ rút ra!"

"Rút ra, ngươi cho rằng bây giờ rút ra sẽ chuộc được lỗi sao?"

Lan Lan cắn cắn môi của mình, tức giận nói.

"Thực xin lỗi, ta biết mình không bằng cầm thú!"

Hạ Phong Ngân làm bộ rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi hạ thân của nàng: "Ta đi ra bên ngoài, để cho sét đánh chết luôn, bằng không ta sau này không còn mặt mũi gặp ngươi nữa!"

"Đừng, đừng mà!"

Lan Lan hiển nhiên bị những lời này của hắn làm cho dở khóc dở cười, ngươi bị sét đánh chết, thì ta sẽ trở thành xử nữ lại ư, Hạ Phong Ngân kinh ngạc cảm giác được, Lan Lan thế nào lại vặn vẹo uốn éo hạ thân của mình, nhất thời ma sát kí©ɧ ŧɧí©ɧ truyền tới.

Chẳng lẽ Lan Lan hy vọng ta tiếp tục đυ.c vào, Hạ Phong Ngân mừng rỡ trong lòng, thử đút vào một chút, Lan Lan cả người run rẩy, cũng không có phản đối.

Mẹ nó, chết thì thôi a, Hạ Phong Ngân bắt đầu hôn lên mặt nàng, vừa chậm rãi di chuyển hạ thân, Lan Lan ban đầu cảm thấy đau đớn, nhưng từ từ kɧoáı ©ảʍ tiếng tới khiến cho đau đớn tiêu thất. Dần dần, Lan Lan cũng cảm nhận được sự vui vẻ của giao hoan, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt khiến cho nàng thở gấp, cặp mông căng tròn đong đưa run rẩy nhẹ nhàng, giống như hoan nghênh tiếp đón.

Hạ Phong Ngân một tay cầm lấy chân ngọc tuyết trắng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve cặp đùi, khúc côn ŧᏂịŧ vẫn chưa dừng lại việc tiến công vào tiểu huyệt non nớt, dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng tiết ra càng lúc càng nhiều khiến cho nó cũng thuận lợi chui vào chui ra.

Lan Lan chỉ cảm thấy hạ thể mình cương phồng trướng lên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, mũi thở khép mở, gấp gáp nhưng ngọt ngào. Tuy rằng nàng cố gắng áp chế, nhưng xuân ý nồng nặc, kiều diễm mê người khiến cho người ta tim đập thình thịch.

"Hảo —— hảo —— Phong Ngân — a —— a —— a —— nha —— "

Tiểu huyệt mềm mại mê người của nàng truyền tới kɧoáı ©ảʍ, nhanh chóng lan ra toàn thân, từng đợt sóng triều khoái hoạt giống như bao phủ tâm trí.

Mà Hạ Phong Ngân đang hưởng thụ thân thể đầy đặn no đủ của Lan Lan đang không ngừng xoa bóp vuốt ve hai bầu vυ' trơn mượt, đồng thời cúi đầu xuống bú ʍúŧ lấy đầu ti đỏ hồng ngạo nghễ. Lan Lan chỉ cảm thấy toàn thân hưng phấn, không nơi nào không thoải mái sung sướиɠ, há miệng thở dốc, mặc cho Hạ Phong Ngân ở trên người mình rong ruổi.

"A —— a —— a —— ta hảo phong phú —— a —— thật thoải mái —— a —— thật lớn —— nha —— "

Tiếng rêи ɾỉ Lan Lan phả ra, rất mất hồn.

"Phốc xích!"

"Phốc xích!"

Tiếng vang không ngừng. Mãnh liệt đút vào, tiếng Lan Lan rêи ɾỉ cũng ngày một lớn, kí©ɧ ŧìиɧ ôm lấy Hạ Phong Ngân, chân hắn cũng dán chặt vào cặp đùi tuyết trắng kia cùng một chỗ, cái cảm giác ấm áp này quá thoải mái, khiến cho đệ đệ của hắn càng trướng hơn nữa, đầu khấc không ngừng giã vào âʍ đa͙σ non mềm, khiến nàng toàn thân tê dại, rốt cục toàn thân co rút run rẩy, bám chặt vào người Hạ Phong Ngân, tiểu da^ʍ huyệt hồng hào phấn nộn chảy một mảng lớn dâʍ ŧᏂủy̠. Thì ra Lan Lan đã lêи đỉиɦ lần thứ hai.

Bởi vì yêu thương thân thể của nàng, Hạ Phong Ngân cũng chủ động bắn vào, toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng kia bắn thẳng vào trong tử ©υиɠ Lan Lan, lại khiến cho thân thể của nàng co rút một trận.