Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 236: Ca ca đẹp không?

Nam Bảo Y cầm thư cùng hầu bao, nghi ngờ nói:" Để ta chuyển giao lại cho nhị ca ca?"

" Tiểu thư còn nói, nếu chuyện nàng cùng Tĩnh Tây hầu thành, ngươi sẽ không thiếu chỗ tốt."

Thị nữ thi lễ một cái, không để ý tới bách tính bên cạnh chỉ tay giận mắng , quay người trở về xe ngựa.

Nam Bảo Y nhìn hai món đồ này.

Phong thư màu phấn nhạt dính kim, vẽ mấy bông hồng mai, phá lệ ôn nhu mập mờ.

Hầu bao dùng vật liệu tinh xảo, đường thêu tinh tế, góc khuất còn thêu một chữ" Mị" nho nhỏ.

Nam Bảo Y cắn cắn cánh môi.

Vừa nghĩ tới quyền thần đại nhân muốn đeo hầu bao của Tiết Mị, trong lòng nàng vậy mà rất không thoải mái.

Đi tới ven đường, đã thấy quyền thần đại nhân nắm dây cương, ngồi xổm trong một vòng tiểu hài tử vây quanh.

Đều là tiểu hài tử năm sáu tuổi, từng cái bưng lấy khuôn mặt nhỏ bộ dáng thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm bó rơm cắm mứt quả trong tay hắn.

Một vị bà bà nắm tay tiểu tôn tử, lấy ra mấy đồng tiền từ hầu bao ra," Tiểu tử, mấy cái mứt quả này bán thế nào ?"

Tiêu Dịch lạnh lùng trừng mắt," Không bán."

Đây là mứt quả hắn mua cho Nam Kiều Kiều, tại sao có thể đưa cho người khác?

Bà bà kia biểu lộ rất hung , nhịn không được mắng:" Tuổi trẻ không làm việc đàng hoàng, đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán mứt quả cũng thôi đi, người ta tới mua cũng không bán, tiểu tử không có tiền đồ."

Tiểu tôn tử nhà nàng gào khóc:" Mứt quả, ta muốn mứt quả! Nãi nãi ta muốn mứt quả!"

Mắt thất đám người vây xem càng lúc càng nhiều, không khỏi về sau sẽ truyền ra bê bối," Tĩnh Tây hầu rao bán mứt quả bên đường đồng thời khi dễ tiểu hài tử", Nam Bảo Y lo lắng tiến lên giải vây.

Nàng chọn một xâu mứt quả đỏ mượt mà, thân thiết đưa cho tiểu hài tử kia," Cầm ăn đi, không cần tiền của ngươi."

Tiểu hài tử cầm lấy mứt quả, ngẩng đầu hồn nhiên nói:" Đa tạ tỷ tỷ!"

Nam Bảo Y hướng hắn trừng mặt nhìn, ám chỉ hắn cũng cảm tạ Tiêu Dịch.

Tiểu hài tử nghiêng đầu suy nghĩ, dáng tươi cười như tên trộm:" Đa tạ thúc thúc!"

Hô xong, nhún nhảy chạy theo nãi nãi.

Tiêu Dịch sắc mặt âm trầm.

Dựa vào cái gì Nam Kiều Kiều là tỷ tỷ, hắn là thúc thúc?

Đứa bé kia là cố ý, nhất định là cố ý!

Nam Bảo Y lại đem rất nhiều xâu kẹo hồ lô, phân cho những tiểu hài tử khác.

Bọn hắn giống như hẹn nhau, giọng vừa ngọt lại thanh thuý, còn mười phần chỉnh tể:" Đa tạ tỷ tỷ, đa tạ thúc thúc!"

Hô xong, trong ánh mắt có thể gϊếŧ người của Tiêu Dịch, nhanh như chớp chạy tứ tán.

Nam Bảo Y thấy đã hết non nửa xâu kẹo, rất vui mừng:" Còn hơn hai mươi mấy xâu kẹo hồ lô, hồi phủ sẽ phân cho đám Hà Diệp các nàng , không lo ăn không hết. Nhị ca ca, chúng ta hồi phủ đi, ta muốn uống canh bồ câu."

Tiêu Dịch mặc không đổi cưỡi ngựa đưa nàng hồi phủ.

Đồ ăn đều là Dư Vị tự mình xuống bếp làm, thức ăn tinh mỹ nhiều như rừng bày đầy bàn.

Bản thân Nam Bảo Y tự mình lấy một bát canh bồ câu, cầm muỗng sứ trắng nhỏ nếm thử, không khỏi tán thưởng:" Thật ngon?"

Nàng uống non nửa chén canh, nhìn trộm về phía Tiêu Dịch.

Từ lúc hồi phủ , toàn bộ hành trình quyền thần đại nhân đều đen mặt, phảng phá giống như nàng thiếu hắn mấy vạn lượng bạc.

Nàng nghĩ nghĩ, lấy lòng nói:" Nhị ca ca, hẳn là ta có chỗ nào đắc tội ngươi? Buổi sáng , xác thực là ta không có đọc thơ, nhưng đó là bởi gì Trình Đức Tấn tới Ngọc Lâu Xuân đập phá..."

Tiêu Dịch ăn cơm.

Nha đầu này không đề cập tới hắn ngược lại là quên, nàng còn không có đọc thơ.

Hắn nói:" Dùng xong bữa chưa, đem bản< nhạc phủ thi tập> kia đọc xong toàn bộ, lúc nào đọc xong lúc đó dùng bữa tối."

Nam Bảo Y:"..."

Bản < nhạc phủ thi tập> kia cũng phải hơn ba mươi bài thơ đâu!

Nàng đọc tới khi nào?

Luôn cảm thấy, chính mình trợ giúp quyền thần đại nhân nhớ lại chuyện không nên nhớ lại.

Canh bồ câu trong chén không còn ngon nữa, khuôn mặt nàng dữ tợn,"A" một tiếng.

Tiêu Dịch lại ăn một miếng cơm, bực bội trong lòng cũng không thể mất được.

Dựa vào cái gì Nam Kiều Kiều là tỷ tỷ, hắn lại là thúc thúc?

Cái này là bất luận bối phận sao?

Hắn đứng đắn hỏi:" Nhìn ta, như thế nào?"

Nam Bảo Y rầu rĩ không vui:" Nhị ca ca anh tuấn phong lưu tiêu sái, ngọc thụ lâm phong ung dung cao nhã, một nụ cười lấy mạng..."

A, nàng giống như nói ra thứ khó lường.

Nàng ngậm miệng im lặng cắm mặt vào chén canh.

Một bữa cơm, kết thúc trong bầu không khí quỷ dị.

Nam Bảo Y tới đại thư phòng, ngồi tại cửa phía tây đọc thơ.

Chẳng biết quyền thần đại nhân đi đâu, nàng đọc hai bài thơ, lấy phong thư cùng hầu bao trong túi áo ra.

Đây là đồ của người lớn Tiết Mị nhờ nàng giao cho quyền thần đại nhân.

Không biết sau khi hắn cầm tới tay, sẽ là phản ứng gì...

Nàng biết, mặc dù Tiết đô đốc kiêng kị Tiêu Dịch, nhưng vẫn mười phần hy vọng Tiêu Dịch làm con rể hắn.

Về phần Tiết Mị, tất nhiên là trong lòng nàng ngưỡng mộ quyền thần đại nhân.

Quyền thần đại nhân sẽ hồi âm cho Tiết Mị sao?

Sẽ đeo hầu bao của nàng bên hông sao?

Thiếu nữ ghé lên mặt bàn, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc hầu bao, trong lòng hết sức không được tự nhiên.

Gió đầu xuân mang theo hơi lạnh, không biết là ai treo chuông gió trên nhánh cây, va chạm phát ra thanh thuý, nếu là bình thường nghe sẽ cảm thấy rất em tai, thế nhưng Nam Bảo Y nghe lại càng thêm nôn nóng.

Trong lòng nàng minh bạch, hai thứ đồ này, nên giao cho quyền thần đại nhân trước khi hồi phủ.

Nhưng thực chất bên trong, lại tràn đầy không tình nguyện...

Chính lúc xoắn xuýt, có người đẩy rèm châu ra.(ahr )

Nàng nhìn lại.

" Ây..."

Quyền thần đại nhân mặc đơn bào đỏ sẫm dệt tơ, cổ áo có chút mở rộng, cơ ngực tráng kiện như ẩn như hiện phía dưới sa mỏng.

Trâm vàng lỏng lẻo thắt lại tóc dài, dung mạo anh tuấn, xương tướng trôi chảy, kim tướng ngọc chất.

Hắn ngồi lên ghế bành, chân dài lười biếng vắt lên, một tay chi di, thần sắc rất lạnh lùng tự phụ.

Hắn liếc nhìn nàng, hầu kết có chút nhấp nhô.

Gợi cảm đến bạo!

Nam Bảo Y đầu tiên là" Ách" một tiếng, tiếp theo là mãnh liệt hoài nghi, hắn bị Hàn Yên Lương lây bệnh!

Nàng nhíu mày nói thầm:" Quả nhiên mùa xuân tới... Những động vật đều bắt đầu chuẩn bị giao phối."

Tiêu Dịch môi mỏng mỉm cười:" Ca ca đẹp không?"

Bị gọi thành" thúc thúc", trong lòng của hắn rất khó chịu a.

Phải hướng Nam Kiều Kiều chứng minh, trẻ tuổi cùng mỹ mạo của hắn là hiếm có trên thế gian.

Nam Bảo Y mất tự nhiên nhìn đi nơi khác ," Đẹp mắt tất nhiên là đẹp, thế nhưng ăn mặc hành dạng này, không biết còn tưởng rằng ngươi muốn đi câu dẫn người nào đâu."

Tiêu Dịch nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

Chú ý tới hầu bao cùng phong thư trên bàn, hắn hào hứng," Đó là cái gì?"

" Không phải đưa cho ngươi!"

Nam Bảo Y vội vàng ôm vào trong ngực.

Nửa ngày, đối mặt với đôi mắt nhàn nhạt nhìn chăm chú của Tiêu Dịch, nàng đành phải bất đắc dĩ vung tay ra," Cho ngươi cho ngươi, đều cho ngươi!"

Tiêu Dịch tiếp được hầu bao cùng phong thư nàng ném tới.

Phong thư phấn nhạt đính kim, còn tinh tế hun hương hoa.

Hắn nhìn về phía Nam Bảo Y .

Thiếu nữ như làm trộm, vội vàng ngồi thẳng nâng thi tập che lại khuôn mặt nhỏ.

Tiêu Dịch nhéo nhéo phong thư, môi mỏng không khỏi khẽ cong.

Mùa xuân đến.

Tiểu cô nương, không phải là phát hiện tâm ý của bản thân với hắn?

Nhìn cái phong thư này, thế mà còn là màu phấn nhạt.

Hắn nhìn tiểu cô nương trốn sau phía thi tập, ấm giọng:" Ca ca mở thư nha...."