Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 228: Kiều Kiều ghét bỏ ca ca bẩn?

Nam Bảo Y nhìn lại.

Thiếu niên mặc đan hoàng cẩm bào nhà Chương, bên hông buộc một mặt ngọc tua cờ, mặt mày ôn nhu.

" Nhị ca ca!"

Nàng nhảy xuống giá đu.

Bởi vì không muốn làm bẩn tất chân, cho nên nàng có một chân lên vừa gian nan vừa vui vẻ nhảy nhót tới phía hắn.

Tiêu Dịch kịp thời đỡ lấy nàng.

Hắn mỉm cười:" Cởi giày trước mặt khác nhân, còn có thể thống của tiểu thư khuê phòng hay không?"

Nam Bảo Y cáo trạng:" Nhị ca ca, Trình Đức Ngữ là kẻ xấu xa không biết xấu hổ, dùng các loại ô ngôn uế ngữ đùa bỡn ta, khiến ta nhận ủy khuất thật lớn!"

Trình Đức Ngữ tức giận.

Hắn vô duyên vô cớ bị đập giày, rõ ràng là hắn ủy khuất hơn mới đúng!

Hắn hướng phía Tiêu Dịch chắp tay, nghiêm mặt nói:" Hầu gia, ta cùng Kiều Kiều sớm muộn cũng sẽ trở thành phu thê, hiện tại chỉ là đang trò chuyện cùng nàng mà thôi, cũng không làm ra bất kỳ chuyện gì không nên. Ngược lại là hầu gia ngươi, bởi vì cái gọi là " nam nữ bảy tuổi không chung chiếu" , sao ngươi có thể tự tay vịn nàng?"

Tiêu Dịch nhìn hắn chằm chằm.

Hai chữ" phu thê" , thật sự là quá chói tai a.

Hắn môi mỏng nhẹ câu, ngữ điệu tản mạn:" Ai nói cho Trình công tử, ngươi cùng Kiều Kiều sẽ trở thành phu thê?"

Trình Đức Ngữ mặt không đổi sắc," Là chuyện sớm muộn."

Tiêu Dịch ra hiệu cho Hà Diệp vịn Nam Bảo Y.

Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Trình Đức Ngữ," Chuyện sớm muộn?"

Hắn sợ với Trình Đức Ngữ cao hơn chừng một cái đầu, khí độ quanh thân càng là khác nhau một trời một vực.

Hai người đứng một chỗ, giống như đom đóm dưới ánh trăng.

Nam Bảo Y âm thầm tán thưởng khí độ của quyền thần đại nhân.

Tục ngữ nói nam nhân dung mạo không trọng yếu, khí độ mới là mấu chốt.

Có ánh trăng quyền thần đại nhân ở bên, nàng sao có thể để ý loại đom đóm nho nhỏ như Trình Đức Ngữ?

Trình Đức Ngữ nhíu mày.

Cảm giác bị người nhìn từ trên xuống, cũng không dễ chịu.

Hắn lui lại hai bước," Nam Yên thành danh hỗn độn, không xứng làm dâu Trình gia. Cha mẹ ta tới phủ lần này , chính là vì chuyện hoán thân. Kết thân cùng thái thú gia, là vinh hạnh chí cao vô thượng của Kiều Kiều, nàng lẽ ra kiêu ngạo mới đúng. Còn ngươi, Tiêu Dịch, ngươi sống nhờ Nam phủ, mặc dù ái mộ..."

" Ầm."

Tiêu Dịch trực tiếp cho hắn một quyền.

Trình Đức Ngữ lùi lại mấy bước, không dám tin che hai gò má, giận mắng:" Tiêu Dịch, ngươi tâm tư bẩn thỉu, làm trái..."

Đầu lưỡi Tiêu Dịch đỉnh lấy hàm trên, tà tứ chuyển một vòng.

Hắn cười gằn nắm chặt vạt áo Trình Đức Ngữ, lại thêm một quyền hướng tới mặt hắn.

Hai gò má Trình Đức Ngữ sưng đỏ, chật vật phun ra một chiếc răng mang theo máu.

Hắn cực kỳ e ngại," Tiêu Dịch , quân tử động khẩu không động thủ..."

Tiêu Dịch một cước đem hắn đá thật xa.

Hắn mỉm cười:" Không động thủ cũng có thể động cước. Bất quá, bản hầu cũng không phải quân tử. Trình Đức Ngữ, ngươi ta đều không phải quân tử, nói mấy cái hư danh đó làm gì? Ngươi tài học không đánh lại ta, nắm đám cũng không đánh lại ta, ta nếu là ngươi, sớm đã chạy trốn, mới là thượng sách."

Ngực Trình Đức Ngữ đau dữ dội.

Hắn hoài nghi xương sườn của mình bị Tiêu Dịch đạp gãy, khó khăn đứng lên, lung lay sắp đổ trốn về phía tiền viện.

Tiêu Dịch chính là chó cắn người lung tung, hắn ngốc mới ở lại chịu đánh.

Hắn vừa chạy được mấy bước , phía sau bỗng nhiên vang lên âm thanh ngọt ngào của Nam Bảo Y:" Trình ca ca, ngươi rơi đồ trên mặt đất."

Hắn quay đầu, trên mặt cỏ trống không.

Nam Bảo Y hai mắt sáng lấp lánh," Ầy, da mặt của ngươi rơi trên mặt đất, là chỗ này . Trình gia ca ca, ngươi mau nhặt lên nha, đừng làm ô uế nhà ta."

Trình Đức Ngữ máu toàn thân đều xông lên đầu.

Hắn xấu hổ đan xen, hung dữ nhìn chằm chằm Nam Bảo Y , hốt hoảng chạy đi.

Nam Bảo Y cước đến ngửa tới ngửa lui, tức giận vừa mới bị Trình Đức Ngữ khơi dậy, đã triệt để tận thành mây khói.

Tiêu Dịch nhìn nàng cười, môi mỏng cũng không khỏi nhấc lên đường cong .

Hắn chuyển hướng Hà Diệp:" Gió lên rồi, đi cầm một kiện áo choàng tới cho tiểu thư nhà ngươi."

Hà Diệp cười híp mắt rời đi.

Lâm viên đẹp đẽ, dưới kệ đu, chỉ còn lại hai người Tiêu Dịch cùng Nam Bảo Y.

Tiêu Dịch cúi người nhặt lên chiếc giày thêu kia.

Giày gấm Tứ Xuyên thêu cây hồng lựu, phác họa hoa văn tường vân kim sắc, sạch sẽ như mới tinh.

Tiểu kiều nương nhà hắn, luôn luôn rất sạch sẽ.

Hán nghĩ đến, đi đến trước mặt Nam Bảo Y, một gối ngồi xuống.

Hắn nắm mắt cá chân Nam Bảo Y.

Mắt cá chân thiếu nữ nhỏ nhắn, so với cổ tay hắn còn nhỏ hơn, có thể sờ đến mắt cá chân nhô ra.

Bàn chân của nàng cũng rất nhỏ, thậm chí so với tay hắn còn nhỏ hơn, mù bàn chân có chút cong lên, giống như một cây cung nhỏ tinh xảo.

Hắn giả vờ như lơ đãng, nhẹ nhàng vuốt mu bàn chân nàng một chút.

Cách tất chân màu hồng nhạt, cũng không thể cảm nhận được cái gì.

Hắn thu lại màu đậm trong mắt, nghiêm túc đeo lại giày cho nàng," Lần sau gặp Trình Đức Ngữ, trực tiếp lớn tiếng kêu cứu, không nên dây dưa nhiều với hắn."

" Biết rồi!"

Nam Bảo Y sảng khoái đáp ứng.

Nàng ngồi lên dây đu, chậm rãi ung dung đong đưa dây đu," Hôm nay nhị ca ca đánh Trình Đức Ngữ, trông thấy mặt hắn sưng thành như thế, trong lòng ta cảm thấy rất vui vẻ."

Tiêu Dịch nhìn nàng.

Nàng lấy ra cây kẹo mạch nha chưa ăn xong kia, tinh tế căn một miếng.

Có lẽ viên kẹo quá ngọt, nàng thích ý cong lên con mắt, cực kỳ giống một con cún đang được gặm một khúc xương lớn.

Hắn hỏi:" Ngon không?"

Nam Bảo Y gật đầu:" Ăn ngon nha. Là năm trước đại ca ca mang về tử Giang Nam, rất khó mua được ở Cẩm Quan thành."

Tiêu Dịch cúi người tới trước mặt nàng," Cho ca ca nếm một miếng?"

Nam Bảo Y chần chờ.

Một lát sau, nể tình hôm nay hắn đánh Trình Đức Ngữ, nàng giơ cây kẹo mạch nha lên," Chỉ được một miếng nhỏ thôi."

" Được, liền nếm một miếng nhỏ."

Tiêu Dịch mỉm cười, cắn kẹo mạch nha.

"Một miếng nhỏ" của hắn, cơ hồ ngậm lấy cả khối kẹo mạch nha.

Ngay cả ngón tay của nàng cũng bị hắn ngậm vào.

Ngực nàng chập trùng đến kịch liệt, vội vàng rút tay về," Nhị ca ca quá hèn hạ!"

Tiêu Dịch hai ba miếng liền nuốt xuống.

Kẹo mạch nha ngọt ngào.

Hắn nhìn hướng tiểu cô nương, tiểu cô nương đang cầm khăn lấy dầu ngón tay.

Hắn mỉm cười nói:" Kiều Kiều ngại ca ca bẩn?"

" Đều là nước miếng, đương nhiên bẩn!"

Khóe môi Tiêu Dịch mấp máy.

Cái này gọi là ô uế?

Sau này, còn có càng bẩn hơn đâu.

Nam Bảo Y ghét bỏ vứt bỏ khăn tay, nhớ tới cái gì, lại nói:" Ta vốn muốn đem Nam Yên gả cho Trình Đức Ngữ, nhưng bây giờ Trình gia lại từ hôn, dự định này sợ là phải thất bại. Thật đáng tiếc, ta muốn xem sau khi bọn hắn thành hôn sẽ ân ái như thế nào đâu."

" Gấp cái gì ? Vị tỷ tỷ kia của ngươi, cũng không phải đèn cạn dầu, nàng luôn có biện pháp vào cửa Trình gia." Tiêu Dịch khinh mạn.

Nam Bảo Y ngẫm lại cũng cảm thấy đúng.

Nam Yên hám lợi, thủ đoạn xảo trá, mới không chịu để bản thân ăn thiệt thòi .

Chỉ là thanh danh nàng bây giờ bừa bộn, vô luận thế nào Trình gia cũng sẽ không đón nàng vào phủ làm chính thê.

Trừ khi...

Nàng nguyện ý làm thϊếp.