Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 220: Ca ca mua cho ngươi

Tiêu Dịch nhấp một ngụm nước ngô.

Hắn ấm giọng:" Uyển chuyển nhẹ nhàng kiều tiếu, giống như Hán cung Phi Yến*, phong hoa như vậy, tuyệt đại vô song."

*Hán cung Phi Yến :Triệu Phi Yến kế hậu của Hán Thành Đế- Lưu Ngao, được xem là đệ nhất mỹ nhân thời Hán cùng Vương Chiêu Quân.

Nam Bảo Y nháy mắt liền đỏ mặt.

" Nhị ca ca thật là..." mắt phượng ngượng ngùng.

Thập Khổ ngồi quỳ chân phía sau hai người, yên lặng gục đầu xuống.

Xoay mấy vòng, cũng có thể gọi" phong hoa như vậy, tuyệt đại vô song"?

Đây rõ ràng là chủ tử sủng muội muội a!

Dạ yến đã gần tới hồi cuối, Tiết Mị nghiêm mặt nói:" Mọi người đều biết, thời tiết Thục quận năm nay dị thường, hai ngày nay tuyết rơi lớn, làm chết không ít hoa màu, còn làm sập đổ rất nhiều phòng ốc nhà cửa. Ta là chi nữ của Tiết đô đốc, đương nhiên phải suy nghĩ cho bách tính. Vì vậy tối nay đặc biệt tổ chức một buổi đấu giá, thỉnh các vị nữ quyến ở đây tặng đồ trang sức hoặc đô trong cất giữ nhà, dùng để đấu giá. Bạc thu được, đem toàn bộ cứu tế ."

Nàng nói xong, người trong đại sảnh đều tán dương nàng là người có lòng thiện lương.

Chuyện giẫm thủng mặt trống vừa rồi, bị ngầm hiểu giấu nhẹm đi.

Mà buổi đấu giá này , đã được viết trước trên thϊếp mời.

Bởi vậy các nữ quyến đã sớm chuẩn bị, đều lấy ra hộp gấm màng mang tới.

Nam Bảo Y cũng ra hiệu cho Dương Liễu lấy ra.

Nàng lại nhìn phía Nam Yên.

Nam Yên mặt mũi tràn đầy một lời khó nói hết ngồi bên đó.

Nàng chưa có xem thϊếp mời, căn bản không biết tham gia dạ yến còn có tiết mục quyên tặng đồ trang sức.

Nếu như nàng biết, nàng liền không tới!

Nàng đưa tay lên sờ trâm gài tóc bảo thạch.

Cây trâm này, còn có đồ trang sức khác, đều là nha hoàn mượn từ trong hiệu cầm đồ.

Nếu như ngày mai không thể trả đúng hạn, không chỉ trưởng quầy sẽ tìm tới Nam phủ, thậm chí có thể chiêu cáo cả Cẩm Quan thành, nói Nam Yên nàng mượn đồ không trả!

Lúc đó, mặt mũi của nàng còn biết để đâu?

Trình gia cũng sẽ chê cười nàng!

Thời khắc bối rối, nàng linh quang loé lên.

Nàng vui vẻ nhu nhu, nói với Tiết Mị:" Tiết tiểu thư, tiểu nữ bất tài, từng học qua quản sổ sách. Nếu như ngài không chê, tiểu nữ giúp ngài ghi chép lại những cái châu trâm đồ trang sức kia?"

Chỉ cần nàng đến trưng thu châu trâm đồ trang sức, liền sẽ không có người tới hỏi nàng có quyên tặng chưa.

Tiết Mị gật gật đầu:" Đi thôi."

Nam Yên đứng dậy, dẫn một đám thị nữ, dáng đi chậm rãi đi thu hộp gấm.

Hội đấu giá tổ chức trên lầu hai của Hoạ Lâu.

Những lão trung niên lấy Tiết đô đốc cầm đầu, đối với loại đấu giá của tiểu nhi nữ này không có hứng thú , bởi vậy đều ở lại đại sảnh tiếp tục uống rượu.

Công tử trẻ tuổi cùng tiểu thư thế gia, lại đều nhao nhao dưới bước lên lầu hai.

Tiêu Dịch đối với hội đấu giá cũng không có hứng thú.

Nam Bảo y lại kéo tay của hắn, ngửa đầu nũng nịu:" Nhị ca ca, ta muốn mua đồ trang sức."

Đã lâu nàng không đi dạo cửa hàng trang sức phố Phù Dung, tối nay khó khăn lắm mới có cơ hội tiêu tiền, đương nhiên phải nắm chắc cơ hội.

Nàng thích nhất là các loại bảo thành óng ánh sáng long lanh, đã góp nhạt được hai hộp.

Tối nay, nếu có thấy bảo thạch có màu mà nàng chưa sưu tập được, tất nhiên là phải mua luôn.

Tiêu Dịch liếc nhìn nàng.

Nghe nói quạ đen thích trang trí tổ bằng đồ vật lấp lánh, không nghĩ tới tiểu cô nương này nhà hắn, cũng thích đồ vật lấp lánh .

Cũng đúng, Nam Kiều Kiều xuất thân phú quý, là kim tước nhà giàu sang nhất nhân gian, tất nhiên đồ vật quý giá mới xứng với nàng.

Nuôi dưỡng Nam Kiều Kiều, thế nhưng là rất tốn tiền bạc.

Nhưng thứ hắn không thiếu nhất, chính là tiền bạc.

Hắn cong môi cười:" Ca ca mua cho ngươi."

Hai người đi đến trên lầu, thị nữ cung kính cuốn rèm châu lên.

Phòng khách bố trí thành bộ dáng sảnh triển lãm, các quý khách ngồi thành tốp năm tốp ba, Nam Bảo Y phát hiện tựa như bọn hắn cùng người trong lòng ngồi chung một chỗ.

Đèn lưu ly cao thấp xen vào nhau, tạo lên chỗ sáng chỗ tối.

Quyền thần đại nhân chọn một vị trí khuất .

Nàng ngoan ngoan ngồi bên cạnh.

Ngồi xuống không lâu, nàng phát hiện thật vừa đúng lúc, cách quyền thần đại nhân là Trình Đức Ngữ cùng Nam Yên.

Hai người này thấp giọng nói chuyện, Trình Đức Ngữ quở trách Nam Yên, mắng nàng không nên nói láo.

Nét mặt của hắn không chỉ có mất kiên nhẫn, mà thậm chí còn có ngoan lệ.

Nhao nhao nhao nhao, Nam Yên lấy khăn che mặt thấp giọng khóc.

Nàng đưa cổ nhỏ xem kịch.

Hai người này còn chưa thành thân mà đã làm rùm beng lên như thế này, nếu thành thân rồi không biết còn ra sao?

Cũng không biết kiếp trước Trình Đức Ngữ cùng Nam Yên đến tột cùng là tương thân tương ái đến thế nào...

Chính đang lúc xem náo nhiệt, thình lình Trình Đức Ngữ nghiêng đầu nhìn tới.

Hắn biểu lộ liền giật mình, lập tức thu lại vẻ ngoan lệ dữ tợn kia, vẫn lộ ra vẻ ôn nhuận như ngọc đặc hữu của thiếu niên quan gia, hướng nàng lễ phép gật đầu.

Nam Bảo Y chính đang suy nghĩ có nên giả mù mưa sa hướng hắn thi lễ hay không, liền bị quyền thần đại nhân đem nàng nhấn vào trong.

Hắn mặt không đổi sắc nhìn về phía trước," Đừng lộn xộn, sắp bắt đầu rồi."

Nam Bảo Y sờ lên đầu," A" một tiếng.

Kiện vật phẩm đấu giá thêu nhất là một đôi vòng tay vàng.

Nam Bảo Y không thèm để ý, bởi vì vòng tay vàng nàng không muốn quá nhiều.

Kiện thứ hai là một cái vòng cổ khoá trường mệnh như ý.

Tiêu Dịch liếc nhìn Nam Bảo Y, tiểu cô nương âm thầm lắc đầu, hiển nhiên chướng mắt với loại mặt hàng này.

Cũng đúng, hoa văn khắc trên vòng cổ kia, còn không tinh xảo bàng vòng đeo chân của tiểu cô nương.

Cách hai người, Nam Yên động tâm.

Nàng đã từng có vòng cổ vàng, chỉ là lúc trước cần bạc đi chuộc thân cho Liễu Tiểu Mộng, phải đem đi cầm cố.

Nàng khao khát nhìn về phía Trình Đức Ngữ, thấp giọng nói:" Trình ca ca, cái vòng cổ này..."

Trình Đức Ngữ thản nhiên nói:" Trên cổ ngươi không phải đang mang một cái sao?"

Nam Yên mím môi.

Vòng trên cổ nàng là đi mượn, cũng không phải là của nàng.

Nàng chưa từ bỏ ý định, nhẹ nhàng nắm chặt tay áo, một bộ tư thái lê hoa vũ đái," Từ lúc đính hôn cùng Trình ca ca tới nay, ngươi chưa hề tặng cho ta châu trâm đồ trang sức."

Trình Đức Ngữ vuốt ve tay áo," Dung mạo người lại mị, mang vàng bạc lộ ra dung tục."

Nam Yên:"..."

Nói tới nói lui, đều là một đống cớ , đều là không nỡ xài bạc cho nàng.

Vắt cổ chày ra nước như vậy , nàng muốn vị hôn phu này, đến tột cùng là để làm gì?!

Kiện thứ ba là một hồ lô bạch ngọc sáng long lanh.

Tiêu Dịch chú ý tới, con mắt tiểu cô nương lập tức sáng lên.

Hồ lô bạch ngọc kêu giá 500 lượng bạc.

Cái đồ chơi này tuy quý nhưng không thể đeo, nhóm quý nữ trong sân không chút hào hứng, bởi vậy Tiêu Dịch lấy giá 1000 lượng, trực tiếp lấy luôn.

Nam Yên ở bên cạnh nhìn, đôi mắt đều khó nén hâm mộ.

Kiện thứ tư là một viên bảo thạch.

Bằng nắm tay trẻ con, tinh khiết không tì vết, màu sắc thâm thuý , xinh đẹp giống như sao trời.

Coi như phóng nhãn khắp thiên hạ, loại bảo thạch này cũng mười phần hiếm có.

Đồ hiếm hay quý, Nam Bảo Y đều thích.

Đôi mắt của nàng so với sao trời còn sáng hơn, kích động líu ống tay áo Tiêu Dịch:" Nhị ca ca, ta muốn cái kia! Cái màu này rất ít gặp, ta vừa vặn thiếu một viên.

Khối bảo thạch này, kêu giá 2000 lượng bạc.

Trình Đức Ngữ thấy bộ dáng Nam Bảo Y nũng nịu, quỷ thần xui khiến kêu giá nói" 2200 lượng."

Nam Yên giật mình.

Trình Đức Ngữ, là mua cho nàng sao?

Đúng, hắn nói nàng không thích hợp mang vàng bạc, tất nhiên hắn cảm thấy, viên bảo thạch kia càng hợp với nàng hơn.

Khối bảo thạch này, so với vòng cổ vàng càng thêm quý giá hơn nhiều...

Nàng giọng ôn nhu:" Trình ca ca, khối bảo thạch này..."

" Ngươi đừng nói chuyện."Trình Đức Ngữ trầm giọng," Muội muội ngươi thích viên lam bảo thạch này, ta đương nhiên phải mua cho nàng. Ngươi là tỷ tỷ, lẽ ra để cho nàng""