Nam Yên nắm chặt khăn thêu.
Trình Đức Ngữ, đến cùng có đem nàng để vào mắt hay không?!
Một bên khác, Nam Bảo Y dựng thẳng lỗ tai, đem đối thoại của hai người nghe rõ ràng.
Nàng cười nhạo.
Trình Đức Ngữ ăn trong chén nhìn trong nồi, cũng không chê ăn không tiêu.
Quả nhiên, đối với loại cạn bã nam mà nói, không có được mới là tốt nhất.
Nàng nhỏ giọng nói:" Nhị ca ca, ta không cần Trình Đức Ngữ đưa ta bảo thạch, ta ngại bẩn."
" Biết rồi, ca ca mua cho ngươi là được."
Tiêu Dịch một tay chi di, hững hờ kêu giá:"5000 lượng."
Cả sảnh sợ hãi.
Trình Đức Ngữ không dám tin nhìn về phía Tiêu Dịch , Tĩnh Tây hầu có bệnh sao, nào có người liền từ 2000 lượng nhảy một lần lên 5000 lượng.?!
Tiêu xài trong vòng 3000 lượng hắn còn có thể gánh vác, 5000 lượng tuy nói không phải không bỏ ra nổi, nhưng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của hắn.
Hắn đối với Nam Bảo Y có hảo cảm, dù sao nàng cũng là tiểu thϊếp chưa qua cửa của hắn.
Nhưng hắn cũng không đến mức vì một tiểu thϊếp mà tốn nhiều bạc như vậy.
Nam Bảo Y, giá trị chỉ 3000 lượng .
Hắn cụp mắt, quả quyết không tiếp tục ra giá.
Nam Bảo Y mỉm cười.
Nàng còn tưởng rằng Trình Đức Ngữ rất ái mộ nàng, nhưng hôm nay xem ra, cũng chỉ là như vậy.
Nàng trong lòng Trình Đức Ngữ, ước chừng giá trị chỉ hai ba ngàn lượng bạc.
Mặc dù giá vẫn rẻ như vậy, nhưng so sánh với đời trước đã đắt hơn nhiều.
Nghĩ như vậy mà nàng không nhịn được cười.
Nàng lặng lẽ nhìn hướng Tiêu Dịch.
Nàng trong lòng quyền thần đại nhân, lại giá trị bao nhiêu?
Sau đó lại lần lượt đấu giá trăm kiện bảo vật.
Nam Bảo Y lớn lên từ trong ổ phú quý, đồ chọn trúng đều là lại quý lại hiếm có, đều là Tiêu Dịch sủng nàng, thấy con mắt nàng lộ ra ánh sáng, liền không chút chần chờ mua xuống cho nàng.
Lúc cùng đấu giá, đều là lấy giá gấp đôi, gọi là một cái tài đại khí thô!
Dương Liễu nhìn trợn mắt há hốc miệng .
Nàng rất muốn nhắc nhở Nam Bảo Y, bên trong bảo bối nàng chọn , còn có mấy kiện là chính nàng quyên tặng. Nhưng thấy nàng đang cao hứng, lại thêm Tiêu hầu gia mặt mũi viết ba chữ" Không thiếu bạc" , đành phải yên lặng nuốt xuống ý định nhắc nhở.
Quyền quý bực này, không thể trêu vào a!
Đấu giá cuối cùng cũng đã tới hồi cuối.
Thẳng tới khi kiện bảo vật cuối cùng bị bán đi, An, Bảo Y cũng không đợi được trang sức Nam Yên quyên tặng.
Mắt thấy đám người chuẩn bị rời đi, nàng đột nhiên lên tiếng:" Tiết tiểu thư, mặc dù trận đấu giá lần này là người chủ trì, nhưng cũng không có đạo lý thiên vị tỷ muội nhà mình."
Tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này.
Tiết Mị gọi người kiểm kê tiền bạc, nghe vậy ngẩng đầu, không vui nói:" Lời này của ngươi là ý gì? Ta là thiên vị người nào? Viên lam bảo thạch ngươi lấy kia, còn là đồ cất giữ của nàng Hạ Dục đâu."
" Ta nói, tất nhiên không phải là Hạ tiểu thư."
Nam Yên ngồi bên người Trình Đức Ngữ, trái tim đột nhiên nhảy vọt.
Trong lòng nàng đang lên một cỗ dự cảm không ổn.
Quả nhiên, Nam Bảo Y giống như cười mà không phải cười:" lúc mỗi kiện bảo vật được lấy ra, đều có thị nữ cao giọng bẩm báo là đồ đo ai quyên tặng. Ta nghe từ đầu tới cuối, đều không nghe thấy thệ của Nam Yên cô nương. Không biết nàng quyên tặng cái gì đâu?"
Ánh mắt của mọi người, không khỏi đều nhìn về phía Nam Yên.
Nam Yên gương mặt xinh đẹp đều đỏ bừng.
Nàng gắt gao níu lấy khăn thêu, mi mắt run rẩy, hoàn toàn không nói nên lời.
Phản ứng như vậy , hiển nhiên chứng tỏ nàng không quyên tặng.
Tiết Mị không chút khách sáo trở mặt:" Nam Yên, vậy mà ngươi không quyên tặng đồ vật sao? Ta đã viết rõ trên thϊếp mời, nữ quyến tới dự tiệc đều phải quyên, ngươi không muốn quyên thì đừng tới dự tiệc, ngươi chạy tới đây làm cái gì? Ăn nhờ ở đậu?"
Một câu" ăn nhờ ở đậu"áp xuống, khiến Nam Yên xấu hổ vô cùng.
Nàng gắt gao cắn cánh môi, nước mắt thi nhau rơi.
" Thật xin lỗi, thật xin lỗi..." nàng nghẹn ngào.
Trình Đức Ngữ vuốt vuốt mi tâm.
Cái vị hôn thê này của hắn, trước đó nhìn trầm ổn đoan trang, làm sao vừa
gặp chuyện liền chỉ biết khóc?
Thật sự là mất hết mặt mũi của hắn!
Hắn trầm giọng:" Tiết tiểu thư, việc này là ta làm không tốt, là ta quên nói trước với Yên nhi."
Hắn tử trên búi tóc Nam Yên gỡ xuống một cây trâm bảo thạch," Những vật này, liền xem như Yên nhi góp chút sức mọn cho tuyết tai Thục quận."
Nam Yên:"...."
Nàng trơ mắt nhìn cây trâm bảo thạch bị thị nữ của Tiết Mị lấy đi.
Đây không phải đồ của nàng a!
Kia là trang sức nàng mượn từ hiệu cầm đồ !
Bị Trình Đức Ngữ quyên ra, ngày mai nàng lấy gì trả cho hiệu cầm đồ?!
Lục phủ ngũ tạng của nàng đều phát đau, một khuôn mặt xinh đẹp đỏ chuyển trắng, trắng lại xanh, cuối cùng chỉ còn màu đen, cố nén mới không bị tức choáng.
Cho nên tối nay nàng nóng lòng muốn đến tham gia dạ yến này, đến tột cùng là được cái gì?
Có lẽ là người xui xẻo, uống nước lạnh đều sẽ tê răng.
Nàng vẫn chưa lấy lại tinh thần, bên ngoài có một thị nữ lớn tuổi vội vàng đi tới.
Nàng hướng đám người thi lễ một cái, cao giọng nói:" Dám hỏi Nam Yên cô nương ở đâu?"
Nam Yên giật mình," Ta , ngươi là..."
Thị nữ mặt không cảm xúc:" Nô tỳ là đại nha hoàn bên người tam phu nhân, lúc tuần sát đêm, phát hiện cô nương không có trong phòng ngủ. Hỏi nha hoàn thϊếp thân của ngươi mới biết được, tối nay ngươi leo tường xuất phủ, tới đây tham gia dạ yến."
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Bọn hắn nhìn về phía Nam Yên, ánh mắt càng thêm phức tạp.
Cô nương này nhìn gầy yếu văn nhược, thế mà lại có thể làm ra chuyện nửa đêm leo tường!
Không phải đều nói nàng là tài nữ Cẩm Quan thành nha, đơn độc cùng vị hôn phu đi dự tiệc, đây là chuyện tài nữ có thể làm ra sao?
Nói nhỏ chuyện đi là không tuân quy củ, nói lớn chuyện, đó chính là không biết liêm sỉ!
Trình Đức Ngữ sắc mặt âm trầm.
Hắn cũng không biết, Nam Yên leo tường đi ra.
Nam Yên thân hình lảo đảo muốn ngã.
Nhưng vẫn chưa xong.
Thị nữ kia vẫn mặt lạnh lùng không cảm xúc," Tam phu nhân sợ Nam Yên cô nương đêm hôm khuya khoắt cô nam quả nữ gây ra chuyện, bởi vậy phái nô tỳ cưỡi xe ngựa tới đây, tiếp cô nương hồi phủ. Tam phu nhân còn nói, mẫu thân cô nương mới tân tang hôm qua, cô nương không nên gấp gáp đi dự tiệc như vậy, cái này là làm trái với nhân luân đạo nghĩa."
Một phen, lại lần nữa khiến người trong sân trợn mắt há hốc miệng.
Nguyên lại mẫu thân Nam Yên mươi tạ thế không đến hai ngày?!
Mẫu thân tân tang, nàng liền vội vã không nhịn nổi theo nam nhân đi tham gia yến hội, nhân phẩm này, chính là hạ phẩm!
Nam Yên sắc mặt trắng bệch.
Trình Diệp Nhu thật ác độc.
Lời nói này, sẽ chỉ khiến đám người này cho là nàng là mẹ cả bảo vệ thứ nữ, mà Nam Yên nàng là cái nữ nhi không hiếu thuận.
Bất luận thế đạo nào, đều lấy hiếu trị quốc.
Một khi đỉnh mũ" bất hiếu " áp xuống, sau này Nam Yên nàng làm người thế nào?
Giọt nước mắt nàng như trân châu đứt dây, không ngừng rơi xuống.
Nam Bảo Y lặng lẽ đối mặt.
Tướng khóc của nàng như vậy, ngày thường sẽ làm cho nam nhân thương tiếc.
Chỉ tiếc , lần này nàng phạm phải sai lầm quá lớn, người ở chỗ này sao có thể chỉ vì vài giọt nước mắt, liền tuỳ tiện tha thứ cho nàng?
Từ mai, Nam Yên chú định có tiếng xấu.
Sau khi dạ yến kết thúc, Nam Bảo Y lựa chọn ngồi xe ngựa của Tiêu Dịch hồi phủ.
Quyền thần đại nhân đại nhân lấy được thật nhiều bảo bối cho nàng , các loại hộp gấm đều lấp nửa toa xe , nàng mở từng cái ra kiểm kê, cười đến vừa lòng thỏa ý.
Tiêu Dịch ngồi bên người nàng, nửa ngày nhìn chằm chằm môi đỏ của nàng, hầu kết có chút nhấp nhô, mắt phượng cảm xúc khó lường.
Hắn thu lại tầm mắt, hôn lên dấu môi đỏ trên mu bàn tay coi như là tạm thời giải khát .
Qua cơn khát, hắn ôn nhu :"Đồ ca ca mua cho ngươi, thích không?"
,
Nhị ca ca:Bản hầu có chút khát.
Kiều Kiều: muốn uống nước ngô hay không?