Hoàng hậu mười phần sâu sắc, ánh mắt đảo qua phòng tiệc, lập tức liên tưởng đến cái gì, "đã
là chuyện Thừa Hi điện, để Hiền phi muội muội tự
đi
xử lý là tốt rồi, cần gì làm phiền thánh thượng. Thánh thượng ngày thường
một
ngày vạn dặm, sinh thần hôm nay khó được có cơ hội thả lỏng, cần gì lây dính tục
sự?"
Hiền phi rũ mắt xuống, kiều kiều nhược nhược
nói: "Thần thϊếp vốn
không
có bản
sự, gặp việc
sẽ
hoảng loạn, việc trước mắt lại phát sinh ở Thừa Hi điện, có lẽ là A Nhường có chuyện gì đây? Thần thϊếp càng
không
có chủ ý, cho nên mới thỉnh thánh thượng đến định đoạt."
Hoàng hậu ở trong lòng mắng nàng
một
ngụm, hồ mị tử này, giờ phút này cũng
không
quên thông đồng thánh thượng?!
Phong Khánh đế gật đầu: "Hoàng hậu
không
cần nhiều lời, cùng trẫm đến là được."
Vinh vương gia đứng lên theo, "Hoàng huynh, có phát sinh việc gì quan trọng? Thần đệ bồi ngài đồng hành được
không?"
Phong Khánh đế chưa lên tiếng, Hiền phi
đã
không
thể đợi
nói: "Nghĩ đến hẳn là có việc gấp, cung nhân mới có thể hoảng thành như vậy, vương gia cùng
đi
đương nhiên rất tốt." Nàng biết tính tình Phong Khánh quen thói việc lớn hóa
nhỏ, lúc này đương nhiên ước gì càng nhiều người
đi
theo làm chứng.
Vì thế, Phong Khánh đế cùng hoàng hậu, Vinh vương gia, Hiền phi cứ như vậy theo cung nhân
đi
Thừa Hi điện.
Thừa Hi điện vốn là có rất nhiều cung nhân cung nữ hầu hạ, lúc này ngoài điện lại chỉ có mấy người trông coi.
Phong Khánh đế hồ nghi liếc nhìn Hiền phi
một
cái, Hiền phi tránh tầm mắt dường như muốn hiểu
rõhết thảy của
hắn, làm bộ như thập phần quan tâm
nói: "Cũng
không
biết bên trong có chuyện gì? Bên ngoài sao nửa người hữu dụng cũng
không
có,
không
biết lười nhác
đi
nơi nào, xem thần thϊếp về sau thu thập đám nô tài này thế nào."
Hiền phi
nói
càng nhiều, trong lòng Phong Khánh đế khả nghi càng lớn, bất quá
hắn
đã
đến đây, cũng
không
có đạo lý
không
vào xem.
Phong Khánh đế
đi
đầu, rất nhanh
đã
vào trong điện. Đồng dạng, trong điện
không
có
một
bóng người, chỉ dày đặc mùi rượu,
một
ít quần áo nữ nhi phân tán xung quanh, mà quần áo màu nhạt này vung vãi ở nơi rất dễ thấy,
một
cái đai lưng thêu mãng xà màu giáng tử, đai lưng mười phân quen mắt, Phong Khánh đế cơ hồ lập tức nhận ra, mắt trầm xuống, cước bộ nhanh hơn vòng qua bình phong ——
Hoàng hậu và Vinh vương gia theo sát, mấy người vào nội điện
không
hẹn mà cùng thay đổi sắc mặt.
Đại thái giám Uông Minh Tuyền luôn tùy thị bên cạnh Phong Khánh đế, lúc này
đi
theo vào, thấy
rõ
tình huống
trên
giường,
hắn
hoảng hốt thét lên, trong phòng
nhỏ
yên ắng, tiếng
nói
càng có vẻ chói tai.
"Ai ô ô, đây là thế nào?" Hiền phi bên môi
không
khỏi giơ lên tươi cười, bước nhanh từ phía sau Phong Khánh đế
đi
ra.
Bỗng nhiên, nàng cười
không
nổi.
trên
giường bằng gỗ khảm đá, lúc này
một
đôi nam nữ
đang
ôm nhau ngủ. Nữ tử đúng là Vương Minh Yên, còn nam tử
rõ
ràng lại là nhị hoàng tử Tiêu Nhường!
Phong Khánh đế
một
khuôn mặt lạnh có thể kết thành băng, lớn tiếng chất vấn Hiền phi: "Đây là chuyện gì?!"
Hoàng hậu trong lòng vui mừng quá đỗi, lúc này cũng
không
biểu
hiện
ra, chỉ mát mẻ
nói: "Thánh thượng cũng
không
cần hỏi nhiều, chúng ta đều nhìn tận mắt."
Hiền phi kinh ngạc
nói
không
nên lời, sau
một
lát mới lẩm bẩm
nói: "Thế... này sao có thể? Sao có thể là a Nhường?"
Nàng vừa thốt ra, Phong Khánh đế cũng
không
phải ngốc tử, cơ hồ nháy mắt hiểu được dụng ý của nàng.
Vinh vương gia cũng
đi
theo lắc đầu thở dài
nói: "Tuy rằng hoàng gia chúng ta đứa
nhỏ
đều hiểu sớm, a Nhường cũng
đã
mười ba tuổi... Nhưng Vương
cô
nương này, là biểu muội của Hiền phi nương nương, luận ra a Nhường còn phải gọi nàng
một
tiếng biểu di, thế nào lại..."
Hoàng hậu tiếp tục
nói
theo: "Tuy rằng
một
bầu trong ba ngàn, Vương
cô
nương và Hiền phi muội muội trong đó chưa
nói
tới huyết thống thân bao nhiêu, nhưng nàng và a Nhường khác bối phận! Hai người làm ra chuyện bực này, cũng
không
phải là...
không
phải là rối lσạи ɭυâи thường sao!"
Uông Minh Tuyền
đã
đi
đến trước giường cầm chăn đắp lên hai người bọn họ, động tĩnh này lập tức làm tỉnh Vương Minh Yên.
Nàng thấy
rõ
người tới trước giường, cũng
không
thể
nói
rõ
kinh hoảng, nhưng lúc tầm mắt nàng dừng ở người bên gối,
một
tiếng thét kinh hãi chói tai vang trong điện.
Phong Khánh đế giận dữ bật cười, nhìn Hiền phi
nói: "Ngươi nuôi nhi tử ngoan, ngươi có biểu muội tốt, ha!"
Hiền phi
đã
mặt đầy lệ quỳ xuống
nói: "Thánh thượng minh giám, a Nhường phẩm tính thuần lương, quả quyết
không
làm ra loại
sự
tình này, trong này... trong này nhất định có
âm
mưu, là người khác hại a Nhường!"
Phong Khánh đế cũng
không
muốn nghe nàng nhiều lời, hôm nay trường hợp như vậy cũng
không
thể huyên náo quá lớn,
hắn
chỉ
nói: "Hôm nay đợi mọi người tản
đi, trẫm
sẽ
xử trí các ngươi! Người tới, đem người trong điện Hiền phi tạm giam lại,
không
có trẫm phân phó,
không
cho phép ra ngoài nửa bước!"
nói
xong phẩy tay áo bỏ
đi.
Hiền phi quỳ
trên
mặt đất khóc
không
kềm chế được, nàng làm sao hiểu nổi vốn thiết kế Tiêu Tiềm, thế nào lúc Phong Khánh đế đến, người
trên
giường lại biến thành con trai mình đây?!
Vinh vương gia thở dài nặng nề
một
tiếng,
đi
theo Phong Khánh đế ra ngoài.
Hoàng hậu
đi
cuối cùng, lúc này dừng lại ôn hoà
nói: "Hiền phi muội muội cũng đừng khóc, thánh thượng
đi
rồi, ngươi khóc cho ai xem đây? Có thời gian nên nghĩ làm sao lo liệu tốt về sau,
không
lâu nữa tiểu biểu muội
sẽ
cho ngươi thêm
một
tôn tử béo a!"
Hiền phi bị hoàng hậu chọc
một
phen, nhưng kém khí
không
nói
được. Hoàng hậu mỉm cười, cũng
không
xen vào nữa,
đi
ra khỏi điện.
không
lâu, Tiêu Nhường từ từ tỉnh dậy,
hắn
nghe được tiếng khóc của Hiền phi, vuốt sau gáy phát đau ngồi dậy hỏi: "Mẫu phi, ngài đây là thế nào?"
Hiền phi càng đau đớn, khóc
nói: "Con ta, con bị người tính kế còn
không
biết?"
Tiêu Nhường quay đầu thấy Vương Minh Yên lui ở
một
góc
trên
giường, lập tức giống như bị người hắt vào đầu
một
chậu nước lạnh, buốt từ đầu đến chân.
Tại sao có thể như vậy?!
rõ
ràng
hắn
đỡ Tiêu Tiềm tới nghỉ ngơi, đuổi những người khác
đi, sau đó Vương Minh Yên mượn cớ rời tiệc
đi
đến,
hắn
thấy Vương Minh Yên cởϊ áσ tháo thắt lưng nằm
một
chỗ với Tiêu Tiềm, cho người thông tri Phong Khánh đế. Lại sau đó,
hắn
canh giữ ở cửa, đột nhiên sau đầu tê rần, liền bất tỉnh nhân
sự...
*******
Phong Khánh đế đen mặt mang theo người về phòng tiệc, mà khiến
hắn
không
ngờ là, Tiêu Tiềm cũng
đã
về phòng tiệc,
đang
cùng Lâm Cẩm Nghi
nói
cái gì, hai người thoạt nhìn cực kỳ hòa thuận.
Mọi người
đang
nói
chuyện, Uông Minh Tuyền
đã
xướng giá, tất cả đều đứng dậy hành lễ.
Phong Khánh đế trầm mặc
đi
lên
trên
ngồi, lúc
đi
qua vợ chồng Tiêu Tiềm, dừng chân,
nói: "Tiểu bát, ngươi cùng vương phi nhà ngươi
đã
hòa hảo?"
Tiêu Tiềm cười cười, tâm tình sung sướиɠ
nói: "Thần đệ rượu say tỉnh lại mới
đi
tìm vương phi, vương phi
đã
không
còn tức giận thần đệ."
Lâm Cẩm Nghi giận dữ nhìn Tiêu Tiềm
một
cái, "Nếu
không
phải vương gia thừa dịp say rượu khoe mẽ, ta mới
không
để ý tới
hắn."
Vợ chồng hai người kẻ xướng người hoạ, người khác
không
ai
không
nhìn thấy hai người
đã
nối lại tình xưa, thêm mỡ trong mật.
Hoàng hậu theo sau đến, chỉ cảm thấy bọn họ so với người thân còn thân hơn, liền cười
nói: "Tốt tốt, vợ chồng vốn là đầu giường đánh nhau, cuối giường làm lành, nhìn các ngươi như vậy, bản cung cũng an tâm."
nói
vài câu, Phong Khánh đế và hoàng hậu về ghế
trên
ngồi xuống. Hai người tâm tình hoàn toàn bất đồng, nhưng
không
biểu
hiện
ra. Chỉ có Vinh vương gia,
hắn
là người
không
dấu được chuyện gì, mới vừa rồi thấy
một
chuyện bí mật cung đình, lúc này chỉ cảm thấy mới vừa rồi lo Bát ca
hắn
gặp chuyện
không
may, mới muốn theo Phong Khánh đế cùng
đi
qua,
thật
là ngu xuẩn!
Bát ca
hắn, Trấn Nam vương đại danh lừng lẫy Đại Diệu! Trải qua bao sóng to gió lớn, sao có thể dễ dàng bị tính kế như vậy, mình
thật
sự
buồn lo vô cớ!
Hiền phi
một
đường
đi
ra, lúc này lại
không
trở về,
trên
mặt đế hậu mặc dù nhìn
không
ra cái gì, nhưng Vinh vương gia u sầu đầy mặt, người hiểu biết
đã
sớm cho người
đi
hỏi thăm.
không
lâu, yến hội kết thúc, Phong Khánh đế cũng
không
có hưng trí giữ người
nói
chuyện, mọi người đều cáo từ, tự trở về nhà.
Lâm Cẩm Nghi và Tiêu Tiềm tâm tình
không
tệ, hai người
nói
nói
cười cười,
không
lâu ra cung lên xe ngựa nhà mình.
Trong xe ngựa chỉ có hai người, Lâm Cẩm Nghi
không
cố kỵ bật cười: "Hôm nay
không
thể tự mình
điThừa Hi điện xem
thật
tiếc nuối, nghĩ đến biểu cảm Hiền phi nương nương nhất định mười phần phấn khích."
Tiêu Tiềm cười chọc cái trán nàng, "May mắn Hiền phi kiềm chế
không
được,
trên
thọ yến hoàng huynh động thủ, bằng
không
ta cũng
không
biết còn phải đợi bao lâu mới có thể gặp nàng. Trong lòng ta gấp đến
không
được, nàng còn cười?!"
Lâm Cẩm Nghi vuốt trán, tránh ngón tay
hắn, "Chàng gấp cái gì? Ta mới
đi
thôn trang ở
một
tháng, chàng cũng tới mười bảy mười tám lần, mỗi lần chàng đến, hôm sau nhìn Thải Ca ánh mắt hồ nghi, ta đều hận
không
thể tìm cái lỗ chui xuống, còn phải mặt dày bịa chuyện
nói
dối lừa nàng, còn
không
phải tại chàng!"
Tiêu Tiềm cười
nói: "Được được, đều do ta, chuyện này kết thúc, chúng ta cũng
không
cần diễn trò phải
không? Về sau ngày ngày ở cùng nhau, cũng
không
cần giống như làm trộm."
Cười xong náo xong, Lâm Cẩm Nghi
không
khỏi lo lắng
một
vấn đề, "Chàng
nói
thánh thượng có biết là chúng ta làm trò quỷ
không?"
Tiêu Tiềm nghiêm mặt
nói: "Hoàng huynh đăng cơ lâu như vậy, đương nhiên cũng
không
phải dễ lừa bịp. Nhưng hôm nay việc này, thứ nhất phát sinh ở Thừa Hi điện, lại là đám người Hiền phi an bày nhân thủ đến thông tri. Thứ hai, bên người nàng có cung nhân
hắn
phái tới, đương nhiên có thể chứng minh chúng ta rất sớm
đã
ở chung
một
chỗ.
hắn
xác thực trong lòng có biết, nhưng lại
không
có nhân chứng vật chứng, mà hôm nay hoàng hậu và lão Cửu đều
đi
cùng, tận mắt nhìn thấy, việc này
không
tốt lành qua
đi,
hắn
cũng chỉ có thể coi Hiền phi và nhị hoàng tử bị túm mũi dắt
đi
tự nhận hậu quả xấu."
"Kỳ
thật
chiêu này chúng ta cũng đủ tệ hại, nhị hoàng tử
trên
lưng gắn tiếng "lσạи ɭυâи", hoàng hậu nương nương đương nhiên
sẽ
túm chặt
không
tha, sau này đừng
nói
tham gia đoạt đích, dù ở trước mặt hoàng hậu thẳng lưng làm người
đã
khó khăn, lại
nói
tiếp
hắn
vẫn nửa hài tử đâu..."
Tiêu Tiềm bật cười
một
tiếng, "Từ
nhỏ
sinh trưởng ở trong cung, người nào
không
phải bảy tám tuổi
đãhiểu lí lẽ?
hắn
mười ba tuổi,
đã
bị Hiền phi dưỡng thành sai lệch, hôm nay nếu
không
phải ta ra tay, cũng là
hắn
trông cửa làm nhân chứng, để hoàng huynh tiến vào bắt kẻ thông da^ʍ. Bất quá cũng là kết cục
hắn
tự hỗ trợ tạo ra, nếu
không
phải
một
kích tất trúng, còn phải tốn
một
phen sức lực." Cái gọi là đánh rắn đánh giập đầu,
không
làm nhị hoàng tử triệt để ngã ra khỏi đội ngũ đoạt đích,
một
đảng Hiền phi vẫn là con rết trăm chân
không
ngã.
Lâm Cẩm Nghi
không
khỏi thở dài, "nói
đến cũng là gieo gió gặt bão, chỉ hy vọng sau này có thể dưỡng tính tình tốt hơn."