Chân Mệnh Hoàng Hậu

Chương 115-2

“Nhưng người là mẫu hậu của họ, đó là

sự

thật

không

ai có thể thay đổi được!” Bán Đông cũng khóc lem hết mắt.

“Chính là bởi vì như thế ta mới có thể làm vậy.”

Nàng ấy đứng dậy, đưa tay lau nước mắt

trên

mặt Bán Đông, nụ cười nhạt vẫn luôn

trên

môi.

“Làm mẫu hậu, ta

không

thể cho chúng chút

sự

giúp đỡ, làm mẫu thân, ta càng

không

làm đến tận cùng trách nhiệm của mình.”

“không

có danh hào, ta cũng là Hoàng hậu,

không

biết có bao nhiêu người mong ta chết đâu. Trong cung này lại chỉ có hai đứa chúng là hoàng tử, vốn ngày tháng

đã

gian nan, nếu ta

không

có trách nhiệm đến cùng được cũng

không

nên gây phiền phức thêm cho chúng.”

Mỗi tháng để Thái Tử đến thăm hai lần, là để

hắn

làm

một

người con hiếu thảo trong mắt người ngoài còn những cái khác ta

không

cho được. Lão Nhị

không

phải là Thái Tử,

hắn

là em trai, có thể sống tùy ý

một

chút, hơn nữa

hắn

với mình cũng

không

có ấn tượng gì,

không

cần thấy.

Nàng ấy

nói

càng

nhẹ

nhàng lạnh nhạt,

sự

bi thương

trên

mặt Bán Đông càng sâu hơn! Bức thư nắm chặt trong tay bị hai chủ tớ

không

để ý đến, nhìn vào mắt nàng, hỏi



ràng “Nương nương, người chưa bao giờ nghĩ đến việc ra ngoài sao? Người biết mấy năm nay Hoàng thượng đều lưỡng lự ở bên ngoài điện.”

“Chỉ cần người gật đầu

thì

có thể trở về bộ dáng Hoàng hậu nương ngàn vạn vinh sủng của hậu cung lúc trước.”

“Chỉ cần người

đi

ra ngoài, Thái Tử cùng Nhị hoàng tử cũng có thể thân cận cùng người, người cũng

không

cần tự làm khổ chính mình!”

Bán Đông nhắc đến Hoàng thượng, sắc mặt nàng ấy ngưng đọng lại, hoảng hốt mấy phần.

“Ta

không

cần tự làm khổ chính mình?”

Đột nhiên cười

một

cái, nhìn về phía đôi mắt kinh ngạc của Bán Đông “Bán Đông, ngươi cảm thấy mấy năm nay ta khổ sở sao?”

không

chờ Bán Đông trả lời lại

nói

“Năm năm nay, là những ngày tháng bình tĩnh nhất của ta.”

“không

cần lo lắng người khác tính kế,

không

cần đối mặt với những khuôn mặt cười xấu xa mỗi ngày đến thỉnh an,

không

cần

đi

giải quyết những vương phi, phu nhân tranh cãi,

không

cần lo lắng tối nay

hắn

có đến hay

không,

không

cần lo lắng

hắn

xử lý việc công quá lâu mệt muốn chết,

khôngcần để ý đắc ý

trên

mặt những phi tần được thị tẩm…”

“Ta

không

tự làm khổ chính mình.”

“Đây là những ngày tháng ta muốn nhất từ

nhỏ

đến giờ.”

Bán Đông

đã

khóc

không

thành tiếng, làm sao nàng có thể

không

biết nương nương

nói

những lời này là

thật

lòng chứ! Nhưng mà,

thật

sự

không

thể tiếp tục như vậy nữa! Trong miệng nương nương

không

nói,

trên

mặt cũng

không

hiện

ra, trừ sắc mặt càng ngày càng trắng cùng thân người càng ngày càng yếu đuối

thì

không

nhìn ra chút bất thường nào! Nhưng những lời thái ý

nói

thì

sao!

nói

khúc mắc trong lòng nương nương quá nặng, nếu vẫn chịu đựng như vậy,

không

quá vài năm nữa, nhất định

sẽ…

“Nương nương

không

vì chính mình cũng nên nghĩ lại vì Thái Tử cùng Nhị hoàng tử! Thái Tử cho dù thông minh như thế nào cũng vẫn chỉ là

một

đứa trẻ, nô tỳ biết người

đã

chết tâm, người có thể

không

cần để ý đến Hoàng thượng, sau khi

đi

ra ngoài, có thể chuyên tâm dạy bảo Thái Tử cùng Nhị hoàng tử! Nhìn bọn họ trưởng thành thành thân sinh con hòa hòa thuận thuạn

không

tốt sao?”

Cảm xúc của Bán Đông kích động, ngay cả thân người cũng hơ run. Nàng ấy bước lên

một

bước vỗ

nhẹ

lên bả vai Bán Đông, nụ cười nhạt bên môi cuối cùng cũng biến mất, khuôn mặt trang điểm tinh xảo cũng

không

che được thân người sắp đổ, cười thảm “Bán Đông, ta là người, người sống sờ sờ, ta cũng có lúc mệt mỏi.”

Giơ tay lên trước mắt Bán Đông.

“Đôi tay này, nhìn trắng biết sao nhiêu.”

Hàng năm

không

ra khỏi cửa, làn da vốn trắng nõn lại càng thấu qua vài phần, ngay cả gân xanh cũng có thể thấy được.

“Nhưng ngươi biết, đến cùng nó

đã

nhiễm máu của bao nhiêu người…”

“Đây

không

phải là lỗi của người, đều là những người kia quyến rũ bị trừng phạt là đúng tội!” Bán Đông vội vàng phản bác “Trước giờ người chưa từng chủ động làm hại ai, đều là do các nàng ta đến trêu chọc người, đây

không

phải là lỗi của người.”

“không

phải là lỗi của ta, các nàng ấy cũng vì ta mà chết.”

Xoay người, có chút lảo đảo

đi

đến bên cửa sổ, giơ tay ra đón lấy chút ánh nắng, dường như như vậy mới có thể lạnh giảm bớt hàn ý trong lòng nàng ấy “Lần đầu tiên có người vì ta đáp trả lại mà chết ta

đã

gặp ác mộng mấy tháng trời, mỗi ngày

không

được yên giấc.”

“Ta cho rằng ta

sẽ

dần quen, nhưng sau này tình huống như vậy xuất

hiện

ngày càng nhiều ta cũng

không

quen được.”

Dừng

một

chút, xoay người nhìn vào Bán Đông

đang

ngây ngốc, buồn bã cười

một

cái “Trước kia vì

hắn, ta có thể cưỡng ép bản thân mình làm như vậy, có thể cưỡng ép bản thân ra tay, có thể cưỡng ép bản thân làm quen. Nhưng nay bầu trời

đã

sập,

không

cần cố gắng chống đỡ nữa.”

“Ta cũng có thể được giải thoát rồi.”

Lúc này

thật

sự

Bán Đông

không

biết

nói

cái gì, tùy tiện ném phong thư trong tay lên bàn,

đi

vài bước đến bên cạnh nàng ấy, chỉ cúi thấp đầu khóc. Nàng ấy đưa tay ôm chặt người Bán Đông,



ràng là

một

người yếu đuối như vậy, lại còn an ủi người khác. Chờ sau khi cảm xúc của Bán Đông dần ổn định, lại mở miệng.

“Bán Đông, cả đời này của ta trước giờ đều

không

có quyền lựa chọn.”

“Bây giờ, ngươi để ta tùy hứng

một

lần thôi, về sau

không

cần

nói

những lời như thế này có được

không?”

Bán Đông rưng rưng đáp ứng, vừa định

nói

cái gì, nàng ấy đột nhiên bắt đầu ho kịch liệt,

một

tiếng nối tiếp

một

tiếng, ho lến mức lưng cũng cong xuống, sắc mặt cũng bắt đầu đỏ bừng. Bán Đông vội vàng đỡ vộ

nhẹ

vào lưng của nàng ấy. Trận ho này đến vội

đi

cũng vội, sau mấy cái ho cũng biến mất.

Nhưng Bán Đông còn chưa bỏ tâm xuống được.

Vừa rồi,



ràng trong khăn của nương nương có vết máu!

Đột nhiên cả người đều lạnh thấu, chết lặng vỗ phía sau lưng nàng ấy. Hoàn hồn,

sự

giãy dụa biến thành kiên định. Đỡ nàng ngồi vào chỗ, sau đó cười

nói

“Nô tỳ

đi

vào phòng bếp

nhỏ

xem thuốc

đã

được cwha, nương nương ngồi ở đây nghỉ ngơi trước

đã, nô tỳ

đi

một

chút

sẽ

trở về.”

Sau khi nàng ấy gật đầu, xoay người chạy ra bên ngoài.

Bán Đông như này



ràng là muốn làm cái gì đó, A Đoàn dừng

một

chút,

đi

theo.

Bán Đông

đi

vào

một

căn phòng khác của tẩm điện, trực tiếp chạy về phía

một

cái tủ quần áo được khoá kỹ. Sau khi tủ quần áo được mở, con ngươi của A Đoàn đột nhiên trợn to, tất cả những bộ quần áo này đều là mấy năm nay nàng ấy thêu từng đường kim mũi chỉ, đều là làm cho hai đứa

nhỏ! Mỗi khi nhìn thấy Bán Đông đem quần áo thu vào, cho rằng đều

đã

đưa

đi, hóa ra đều ở chỗ này sao?!

Bán Đông lấy toàn bộ quần áo ra, dùng mấy mảnh vải mới bọc kỹ lại, sau đó trực tiếp dặn dò cung nữ bên cạnh “Đưa toàn bộ những thứ này đến cho Thái Tử điện hạ,

nói

cho Thái Tử điện hạ biết, những thứ này là do nương nương tự mình làm! Nếu như cảm xúc của Thái Tử điện hạ bị kích động ngươi hãy

nói

cho người biết

hiện

tại cảm xúc của Hoàng hậu nương nương bất ổn,

nói

người ngày mai lại đến.”

“Nếu như Thái Tử điện hạ

không

hề bị xúc động…”

Dừng

một

chút, hốc mắt vẫn còn hồng lại bịt kín sương mù.

“Nếu như Thái Tử điện hạ

không

hề bị xúc động, ngươi

nói

cho ngài ấy biết,

nói

nương nương…

không

còn bao nhiêu ngày nữa.”

“Cầu xin Thái Tử điện hạ nghĩ đến nương nương mang thai mười tháng sinh ra ngài ấy, cho dù là giả vờ, ngày mai cũng cần đến thăm nương nương.”

Có thể

đi

vào Vô Ưu cung hầu hạ người đều là người tuyệt đối trung thành và tận tâm với Hoàng hậu nương nương, nghe thấy Bán Đông

nói

như thế, cung nữ kia cùng những cung nữ khác lập tức đỏ mắt,

không

ngừng hỏi rốt cuộc là vì sao,

không

phải nương nương vẫn luôn rất tốt sao?! Lúc này

thật

sự

Bán Đông

không

có tâm trạng để giải thích, cũng biết là các nàng ấy

thật

sự

quan tâm nương nương.

Chỉ là để cho người làm xong việc này trước, buổi tối

sẽ

nói

tỉ mỉ chuyện này cho các nàng ấy. Các cung nữ cũng đáp ứng, bận rộn ôm mấy túi quần áo chạy

đi.

A Đoàn chỉ đứng ở

một

bên, suy nghĩ trong lòng cuồn cuộn. Lấy tư cách là

một

người bàng quan để đánh giá, cảm thấy nàng ấy quá mức bất hạnh.



ràng là tính tình vô cùng thuần khiết lại được sinh ra trog

một

gia đình hầu phủ, hơn nữa còn là

một

gia đình vừa sinh ra

đã

được định ngày sau

sẽđược gả vào Hoàng gia. Từ

nhỏ

đã

bị Hoàng hậu tậm tâm dạy dỗ, bên ngoài học rất tốt nhưng ý nghĩ trong lòng lại chưa bao giờ thay đổi, nếu

khôngsẽ

không

vì chuyện gϊếŧ chết

một

người có ý định hại mình mà

không

được yên giấc suốt mấy tháng.

Thái Tử ca ca là trời của nàng ấy, là tất cả của nàng ấy, nàng ấy có thể vì

hắn

mà xem

nhẹ

bản tính vốn có của mình, có thể ép mình tàn nhẫn. Nhưng mà cuối cùng lại có

một

ngày, bầu trời này lại sụp đổ.

Rất muốn bình tĩnh sống qua ngày, lại có thể cắt đứt đoạn tình cảm này, rời nhà

đi, thậm chí vứt bỏ đứa con của mình, còn ở trong thâm cung. Nhưng nàng ấy

thật

sự

bình tĩnh sao? Dự bình tĩnh này là mong muốn trong lòng nàng ấy nhưng cũng có quá nhiều

không

cam tâm cùng luyến tiếc, bị tâm bệnh đến mức nôn ra máu, thân mình cũng như đèn cạn dầu.

Ngày sau, bản thân mình cũng giống như nàng ấy sao?

Bán Đông ngây ngốc tại chỗ

một

lúc, sau đó lại

đi

đến phòng bếp

nhỏ

bưng

một

chén thuốc

đi

về phía trắc điện, đứng ở cửa dùng sức vỗ tay má quá mình, làm cho

trên

mặt của mình

hiện

lên chút huyết sắc, ổn định tinh thần

một

chút hít thở vài hơi mưới

nhẹ

nhàng

đi

vào. A Đoàn

đi

chậm vài bước ở phía sau, còn chưa

đi

vào đến nơi

đã

nghe thấy tiếng chén thuốc rơi xuống

trên

mặt đất.

“Nương nương!”

A Đoàn vội vàng lướt vào, sau đó liền nhìn thấy khóe miệng nàng ấy

không

ngừng chảy ra máu tươi, toàn thân ngã vào

trên

ghế, bộ dáng

không

còn gì để lưu luyến, bên tay là

một

phong thư

đã

được mở ra. Bán Đông chạy vài bước đến bên cạnh, gọi vài tiếng nàng ấy cũng

không

để ý đến, Bán Đông gấp gă[s muốn

đi

ra ngoài tìm người.

Vừa bước được

một

bước cổ tay

đã

bị kéo lại.

“Nương nương, rốt cuộc là người bị làm sao vậy?”

Vừa lo lắng hỏi vừa run run tay lấy

một

cái khăn lau vết máu bên miệng cho nàng ấy.

Nàng ấy ngẩng đầu nhìn vế phía Bán Đông, đôi mắt tĩnh mịch “Bán Đông, ngay cả chuyện kéo dài chút hơi tàn ta cũng

không

làm được nữa rồi…”

Bản thân chỉ rời

đi

chưa đến nửa khắc, trong lúc đó cũng

không

có ai

đi

vào đây, nhất định vấn đề nằm trong bức thư này! Lúc này Bán Đông cũng bất chấp lễ tiết, giật lấy bức thư trong tay nàng ấy trực tiếp đọc. Nhanh chóng đọc xong bức thư, nhìn vào bức tranh phía sau, toàn thân

không

ngừng phát run.

“Nhị, nhị tiểu thư sao có thể, sao lại có thể làm như vậy chứ!”

Thanh

âm

thê lương, hận đến cùng cực!

Bán Đông biết Hoàng thượng là tâm bệnh lớn nhất của nương nương, chỉ là

một

sủng phi cũng có thể ép nương nương đóng cửa cung

không

đi

ra ngoài, việc này vậy mà lại có quan hệ bất chính với Nhị tiểu thư! Giống như là sợ bị nhiễm bẩn bỏ tờ giấy trong tay xuống, vội kéo lấy tay của nàng ấy khuyên nhủ “Nương nương nàn vạn lần

không

thể trúng kế của tiện nhân kia! Chuyện này

không

phải là

sự

thật

người

không

nên tin!”

Việc quan trọng nhấ bây giờ là an ủi nương nương

đã

những cái khác

nói

sau!

Nàng ấy hoàn hồn, vẫn tĩnh mịch như vậy.

“Đây đương nhiên

không

phải là

sự

thật.”

“Trước giờ

hắn

đều

không

bao giờ

nói

dối, cũng chưa từng thể

hiện

ra nửa phần hứng thú với Hứa Tâm Dao, nếu như việc này là

sự

thật,

hắn

nhất định

sẽ

nói

cho ta biết từ sớm, nhất định

sẽ

không

lừa ta, lại càng

không

để con của

hắn

cho Hứa Tâm Dao nuôi lớn.”

“Vậy, vậy nương nương là tức giận người trong nhà sao? Chuyện này cũng

không

phải là chuyện của người, là Nhị lão gia tự mình

không

biết chừng mực, Nhị phòng làm sai, vì sao nương nương phải gánh vác cho Nhị phòng chứ? Vị

một

người vô liêm sỉ như Nhị lão gia

thật



không

đáng! Nương nương hãy rộng lượng

một

chút, nô tỳ cho người gọi thái y đến khám kỹ lại cho người!”

Bán Đông tuy là nô tỳ, nhưng mà

đã

đi

theo nương nương nhiều năm như vậy, kiến thức tất nhiên vẫn nhiều hơn vài phần, đương nhiên biết là việc này rất khó giải quyết, nếu

không

trong nhà cũng

sẽ

không

đưa tin cho nương nương thông qua phủ Thái Tử. Nhưng như vậy

thì

sao chứ? Chủ nhân của mình là nương nương, cho dù là mẫu thân của nương nương đến mình cũng chỉ nhận nương nương!

Nếu như phải lựa chọn giữa Hứa gia và nương nương, tất nhiên mình

sẽ

chọn nương nương!

Nàng ấy quay đầu nhìn về phía ánh nắng mặt trời buổi trưa, khóe miệng như cười như

không, pha chút chua xót “không

phải như vậy, chuyện của Nhị phòng chỉ là mở đầu. Các nàng ấy vì vị trí này của ta, nếu như ta

không

ra

đi, lần nay Hứa gia bị xử lý, lần sau lại có người khác, lần sau,

nói

khôngchừng chính là bọn

nhỏ…”

Bởi vì hiểu quá



cho nên bình tĩnh.

“không

thể phế hậu lúc ta còn sống,

hắn

cũng

không

thể phế ta.”

Trái tium Bán Đông bị bóp chặt, ngay cả hô hấp cũng gần như là dừng lại. Cho nên, chỉ ngắn ngủi vài câu

nói

liền xác định kết cục nương nương nhất định phải chết sao?! Lắc đầu

thật

mạnh “không

phải như vậy, làm sao nương nương có thể nghĩ như vậy chứ?! Lần này người làm như vậy, các nàng ta cũng

sẽ

không

dừng tay! Như vậy

thì

Thái Tử điện hạ cũng

không

được yên ổn!”

Nàng ấy cười cười, vô cùng chắc chắn.

“Ta chết rồi,

hắn

mới có thể càng che chở

thật

tốt cho con của ta. Những gì

hắn

nợ ta đều

sẽ

bù đắp

trên

người đứa

nhỏ.”

Đứng dậy,

trên

mặt là ý cười thoải mái. Lôi kép Bán Đông

đang

khóc

không

ngừng, tâm tình coi như

không

tệ khuyên nhủ “Ngươi yên tâm, ta

sẽ

sắp xếp đường lui cho các ngươi

thật

tốt, để cho các ngươi

không

lo cơm áo,

không

nên quá lo lắng.” Hầu hạ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Bán Đông thất lễ.

Đột

nhiên phất tay ngắt lời.

“Nô tỳ

sẽ

không

đi

đâu cả!”

“Nô tỳ hầu hạ người, người

đi

đâu nô tỳ

sẽ

đi

theo đấy, xuống địa ngục nô tỳ cũng hầu hạ người! Nương nương đừng nghĩ đến chuyện

đi

một

mình!”