Editor: trang bubble ^^
Tiêu Cẩn Chi thấy Tiêu Cửu Cửu nhận thức chết lý lẽ rồi, cho rằng đứa nhỏ trong bụng chính là của Lương Kinh Đào, kiên quyết nói không cần! Suy nghĩ của anh chuyển một cái, quyết định lấy lui làm tiến, tạm thời vỗ về cảm xúc cô cái này một chút.
"Cửu Cửu, em là nhất định không cần đứa bé này rồi, đúng không?"
Vẻ mặt Tiêu Cửu Cửu thành thật gật đầu một cái, "Đúng!"
Tiêu Cẩn Chi khẽ vuốt mái tóc dài của cô một chút, "Vậy được thôi! Ngày mai anh và em đi bệnh viện."
Tiêu Cửu Cửu nhìn sắc mặt anh có chút âm u, cẩn thận từng li từng tí nhìn anh nói, "Vậy...... Anh Cẩn à, anh xem anh bận rộn như vậy, cũng không cần theo em, em có thể tự đi!"
Cô thật sự không muốn cùng đi với anh đâu!
"Hả?" Tiêu Cẩn Chi mắt lạnh thoáng nhìn cô.
Tiêu Cửu Cửu cảm giác áσ ɭóŧ lạnh lẽo, liền đàng hoàng, "Được rồi! Được rồi! Anh muốn đi thì đi!"
Tiêu Cẩn Chi đưa bàn tay ra, dịu dàng vuốt ve đầu của cô, cười đến ánh nắng mặt trời rực rỡ, "Lúc này mới ngoan!"
Ngày hôm sau, Tiêu Cửu Cửu ngồi lên xe Tiêu Cẩn Chi, bởi vì anh đi cùng cô đến một bệnh viện tư nhân tiến hành chẩn đoán chính xác, theo như ý Tiêu Cửu Cửu nói chính là, chẩn đoán chính xác rồi sẽ cùng làm giải phẫu nạo thai.
Tối hôm qua, Tiêu Cửu Cửu ngủ không ngon cả đêm, ác mộng liên tiếp, một lúc nằm mơ thấy khi mình và Phượng Thần còn bé bị người bắt nạt, một lúc lại mơ thấy Phượng Thần sống lại lại rồi chết lại đi, một lúc lại mơ thấy một đứa bé thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang khóc nói với cô "Mẹ, đừng gϊếŧ con, đừng gϊếŧ con......"
Trong mơ trằn trọc lặp lại, không được yên bình.
Sáng sớm hôm nay đi ra, cô liền vác hai vành mắt đen thật to.
Lúc này, lại vừa nghĩ tới sắp có một sinh mạng, bởi vì nguyên nhân của mình mà bị tước đoạt cơ hội ra đời của nó, lòng của cô liền nặng trĩu, có một loại xúc động mũi ê ẩm, muốn khóc lớn.
Nếu như cha của đứa bé này không phải là Lương Kinh Đào, có lẽ, cô có thể học nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình, một mình sinh con ra, sau đó, lại tìm người đàn ông tốt gả cho.
Nhưng mà, cố tình, người nọ là Lương Kinh Đào, là kẻ thù một mất một còn của cô! Đứa bé này, coi như sinh ra cũng sẽ là bóng tối cả đời cô.
Xin trời cao tha thứ cho ích kỷ của cô, cô không muốn cả đời gánh vác bóng tối này sống tiếp!
Cô đau khổ nghĩ, con ơi, lần sau trước khi đầu thai, con phải nhìn cho kỹ, đừng tìm đến trên thân người không chịu trách nhiệm giống như mẹ vậy, con nhất định phải tìm một gia đình toàn vẹn hạnh phúc đi đầu thai, biết không?
Cô ưu buồn suy nghĩ một mạch, càng nghĩ càng đau khổ......
Cô đột nhiên nhìn về phía Tiêu Cẩn Chi, đau thương nói, "Anh Cẩn, chúng ta không đi được không? Chính em cũng học y, em có thể ở nhà dùng thuốc sảy thai!"
Tiêu Cẩn Chi nhìn khuôn mặt nhỏ bé ảm đạm kia của cô, môi mềm nhúc nhích một chút, muốn nói cho cô sự thật, nhưng, rốt cuộc vẫn là đuối lý, sợ!
Anh giả bộ tức giận cúi đầu khiển trách, "Không được! Anh không cho phép em tự ra tay, việc này không an toàn biết bao. Nếu như em không nghe anh, anh không ngại nhốt em lại."
Nếu như cô không đến bệnh viện, để cho cô tự xử lý, vậy kịch của anh làm sao hát tiếp được chứ?
Chỉ có lúc đối mặt mọi chuyện liên quan đến cô, anh không dám đánh cược!
Cho dù là cơ hội thua một chút xíu, anh cũng không thể cho! Cái anh muốn là —— toàn thắng!
Cái anh muốn chính là, quyền sở hữu tất cả toàn thân cao thấp của người phụ nữ này!
Bắt đầu từ lúc anh nhận nuôi cô, cô chính là của anh!
Tiêu Cẩn Chi lái xe, ước chừng sau mười lăm phút, đến một bệnh viện tư nhân nhỏ.
"Bệnh viện Bác Nhân?"
Tiêu Cửu Cửu từng có nghe nói tới bệnh viện này, bệnh viện tư nhân này coi như là vô cùng nổi tiếng ở kinh đô, cũng đặc biệt không đơn giản, nó chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đầy đủ, lắp đặt thiết bị cao cấp, chất lượng phục vụ hạng nhất.
Mà quan trọng nhất chính là, khám bệnh ở chỗ này, mặc kệ bạn là bệnh gì, ngoại trừ bệnh nan y không đủ sức xoay chuyển đất trời kia, những thứ khác hoàn toàn đều có thể chữa khỏi. Mà tất cả nhân viên chăm sóc và chữa bệnh ở nơi này, miệng đều rất chặt, có thể bảo vệ bí mật cho bạn, giữ được riêng tư, không cần sợ hãi sẽ truyền ra ngoài.
Mà khuyết điểm duy nhất khi đến nơi này khám bệnh chính là —— chi phí khám bệnh đắt.
Người bình thường không dám vào, mà người dám đến nơi này khám bệnh, phần lớn cũng là người không giàu thì quý (cao quý), nên cũng không quan tâm một chút tiền như vậy.
Bởi vì tính đặc thù của nó, ngược lại khách đặc biệt nhiều, hiện tại tới nơi này khám bệnh, người bình thường còn phải sớm hẹn trước.
Lúc Tiêu Cẩn Chi dẫn theo Tiêu Cửu Cửu xuất hiện ở nơi này, viện trưởng Giang Tiếu Trần đã tự mình chờ ở cửa nghênh đón.
Anh ta vừa thấy được xe Tiêu Cẩn Chi lái tới đây, vừa mới dừng hẳn, anh ta đã lập tức cung kính tiến lên mở cửa xe cho anh.
Hành động của Giang Tiếu Trần, làm cho tất cả nhân viên chữa bệnh và chăm sóc lầu một bệnh viện đều kinh hãi.
Viện trưởng Giang Tiếu Trần là người như thế nào chứ? Anh lại là người luôn luôn mắt cao hơn đầu, chưa bao giờ thèm leo lên bất kỳ quyền quý nào, luôn thích độc lai độc vãng đấy!
Đây rốt cuộc là người nào tới nơi này khám bệnh? Có thể khiến đại viện trưởng Giang phá lệ thường?
Đợi khi bọn họ thấy Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu mang kính mát lớn màu đen xuống xe, tuy bọn họ không thể thấy rõ ràng ngũ quan của Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu, nhưng từ quần áo và tư thế của bọn họ, còn có quý khí thanh lịch tao nhã trong lúc phất tay này là có thể nhìn ra được, thân phận của đôi nam nữ này tuyệt đối là tôn quý không tầm thường!
Như đã nhận ra ánh mắt khác thường của đám dưới quyền trong bệnh viện kia, Giang Tiếu Trần mắt lạnh quét tới bốn phía, những người đó bị dọa sợ đến xoay đầu trong nháy mắt, thu tầm mắt về, không dám tò mò quan sát nữa.
Giang Tiếu Trần hừ nhẹ một tiếng, rồi mới nói với Tiêu Cẩn Chi, "Đều chuẩn bị xong! Theo tôi lên lầu đi!"
Tiêu Cẩn Chi cũng khách sáo trả lời một câu, "Cực khổ rồi!"
Giữa đối thoại của hai người đàn ông này, Giang Tiếu Trần đã quan sát trên dưới Tiêu Cửu Cửu một phen, chỉ thấy cô mắt ngọc mày ngài, cả người tác phong khéo léo tận xương, hào hoa phong nhã âm thầm nở rộ, âm thầm khen: Tiêu Cửu Cửu, quả nhiên danh bất hư truyền! Khó trách Tiêu Cẩn Chi lại giấu cô đến sâu như vậy.
Tiêu Cửu Cửu cũng đang quan sát Giang Tiếu Trần, vóc người của anh thon dài cao lớn, mặt mũi lịch sự nho nhã, mang một bộ kính gọng vàng, che giấu đôi mắt sắc bén bắn ra ánh sáng lạnh kia, một bộ áo khoác bác sĩ trắng như tuyết khoác vào trên người của anh, vẻ mặt lại lạnh nhạt xa cách như vậy, làm cho cô cảm giác, anh là tiên đi đến phàm trần, cao quý lành lạnh, không dính khói bụi trần gian.
Hai bên gật đầu chào lẫn nhau, Giang Tiếu Trần bèn dẫn Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu lên phòng khám dành riêng của viện trưởng, bên trong đó đã sớm sai người chuẩn bị đầy đủ các loại dụng cụ kiểm tra cần.
Lên địa bàn của anh, Giang Tiếu Trần thay đổi lành lạnh mới vừa rồi, thái độ nhã nhặn chào hỏi Tiêu Cửu Cửu, "Đến, Cửu Cửu, tới đây ngồi ở đây!"
Tiêu Cẩn Chi trợn mắt, "Đừng không lớn không nhỏ, kêu Tiêu tiểu thư!"
Giang Tiếu Trần mới mặc kệ anh, "Cửu Cửu, đưa tay ra, để đây!"
Tiêu Cửu Cửu làm từng việc theo dặn dò của anh, nhìn anh bắt mạch xong rồi, lại theo thường lệ hỏi thăm một số chuyện, sau đó, bảo cô đến toilet lấy nướ© ŧıểυ ra ngoài kiểm tra.
Nhìn kết quả kiểm tra, cuối cùng Giang Tiếu Trần khẳng định chẩn đoán chính xác, "Là mang thai! Thai nhi sáu tuần, tạm thời không phát hiện khác thường. Cửu Cửu, em xác định không cần nó sao?"
Trong lòng Tiêu Cửu Cửu cứng lại, nhưng vẫn gật đầu một cái, "Xác định!"
Giang Tiếu Trần liếc nhìn Tiêu Cẩn Chi đứng ở sau lưng Tiêu Cửu Cửu, Tiêu Cẩn Chi lặng lẽ làm ra một dấu tay cho anh—— tiến hành theo kế hoạch!
Ánh mắt Giang Tiếu Trần chợt lóe, nhìn lại về phía Cửu Cửu thì khóe môi đã gợi lên một thoáng mỉm cười làm ấm lòng người, "Vậy tôi tự mình làm giải phẫu cho em, được không?"
Nụ cười kia của anh rơi vào trong mắt của người đàn ông nào đó, TruyenHD#d#l#q#TruyenHD nhìn đến rất là khó chịu, cũng đang oán thầm trong lòng, đối diện người phụ nữ của tôi, anh cười đến dâʍ đãиɠ như vậy làm gì?
Người nào đó lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếc nhìn anh một cái.
Tiêu Cửu Cửu cười nhạt, "Không sao, ở trong mắt của bác sĩ không phải chỉ có bệnh tật, không có phận chia nam nữ, không phải sao?"
Giang Tiếu Trần cười ha ha, "Nói không sai! Cửu Cửu, đi theo tôi!"
Anh lại dẫn Tiêu Cửu Cửu và Tiêu Cẩn Chi đến tầng lầu khoa phụ sản, ở dưới sự hướng dẫn của anh, đi vào trong phòng phá thai.
Ở dưới sự dặn dò của Giang Tiếu Trần, trong phòng phá thai đã sớm làm sạch xong, không có bất kỳ nhân viên chữa bệnh và chăm sóc ở đây. Giang Tiếu Trần ý bảo để Tiêu Cửu Cửu theo vào, nằm ở trên giường phá thai chuyên dụng này.
Tiêu Cẩn Chi muốn đi theo vào nhìn cô, Giang Tiếu Trần cũng rất không khách sáo ngăn cản anh, "Anh không thể vào, chờ ở bên ngoài!"
"Anh......" Tiêu Cẩn Chi giơ giơ lên quả đấm với anh, Giang Tiếu Trần lại trả về anh một ánh mắt lạnh.
Quả nhiên là đối xử khác biệt, nhìn phụ nữ thì cười đến cả mặt lẳиɠ ɭơ, đối với anh thì mắt lạnh chờ đợi, hừ ~ đợi lát nữa sẽ không cho anh phí khám bệnh! Vị Đại Thiếu Gia nào đó rất là ngây thơ so đo nhỏ mọn ở trong lòng.
Tiêu Cửu Cửu nằm ở trên giường phá thai chuyên nghiệp lạnh lẽo này, cảm thấy cả người lạnh đến mãnh liệt, ngay cả thân thể cũng không khống chế được run rẩy.
Giang Tiếu Trần đứng ở bên cạnh, có chút thương tiếc nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, "Sợ sao? Nếu sợ, cũng không cần làm!"
Tiêu Cửu Cửu miễn cưỡng cười cười, hít vào một hơi thật sâu, "Đến đây đi! Bắt đầu đi!"
Nhìn khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ kia của cô còn chưa hoàn toàn rút đi non nớt, trừ tái nhợt, trên trán còn có mồ hôi lạnh đang rớm ra, nhưng đáy mắt cô lại là hoàn toàn đoạn tuyệt, mím chặt môi đã mất hồng hào, khẽ cắn. Rõ ràng là đang sợ, anh lại có thể nhìn thấy cô làm việc nghĩa không được chùn bước.
Thật là một người phụ nữ mâu thuẫn!
Giang Tiếu Trần lại nhàn nhạt nói với cô, "Yên tâm đi! Sẽ không đau, hiện tại cũng dùng phá thai không đau! Trước tiên tôi tiêm thuốc mê cho cô."
Sau khi Tiêu Cửu Cửu khẽ "Ừ" một tiếng, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cắn hàm răng đến chặt chẽ.
Khi cô cảm thấy dụng cụ lạnh lẽo đưa vào dưới người của mình thì không nhịn được đột nhiên rùng mình một cái.
Tuy quả thật cô không có cảm giác được đau đớn, nhưng loại cảm giác lạnh lẽo kia giống như là khắc vào đến tận xương tủy vậy, so với đau đớn trên thân thể, còn khiến cho người ta khó có thể chịu đựng hơn.
Có khoảnh khắc kia, thiếu chút nữa Cửu Cửu muốn nói tôi không làm!
Nhưng cuối cùng, cô lại vẫn cắn chặt hàm răng, nhịn xuống!
Đối với bình thường mà nói, nửa giờ ngắn ngủi này sẽ qua đi rất nhanh, nhưng bây giờ, cô lại cảm giác một giây như một năm.
Cô nhắm hai mắt thật chặt, hình như cảm thấy một sinh mạng mới đang trôi qua.
Lòng của cô đang gào khóc, nhưng mà nước mắt lại không rớt xuống.
Sau khi trải qua một phen giày vò giống như bị người gác ở trên lửa nướng, rốt cuộc cô nghe được tiếng Giang Tiếu Trần này vang lên hệt như tiếng trời, "Xong rồi! Tốt lắm! Trước em nằm một lát, tôi đi gọi lão đại đi vào."
Nhìn bóng lưng Giang Tiếu Trần đi ra cửa, nghĩ đến một tiếng "Lão đại" của Giang Tiếu Trần mới vừa rồi kia, Tiêu Cửu Cửu chợt nổi lên nghi ngờ, chẳng lẽ...... Bệnh viện này cũng là Tiêu Cẩn Chi mở? Hay là nói, bọn họ chỉ là anh em hoặc là cấp trên cấp dưới theo một ý nghĩa nào đó?
Tiêu Cửu Cửu đang suy đoán, Tiêu Cẩn Chi đã sải bước đi vào.
Anh bước vài bước dài đã đi tới trước mặt cô, mặt khẩn trương nâng mặt của cô lên, hai mắt chăm chú sít sao vào trên mặt của cô, "Cửu Cửu, em cảm thấy như thế nào? Còn đau không?"
Tiêu Cửu Cửu cảm giác một chút, chỉ cảm thấy phía dưới có chút không thoải mái, nhưng không có cảm giác quá đau đớn, có lẽ, đây chính là chỗ tốt của phá thai không đau?
Sau đó, cô lắc đầu một cái với Tiêu Cẩn Chi, "Em không sao, không đau lắm. Anh đỡ em một chút, em mặc quần áo tử tế trước!"
Tiêu Cẩn Chi lại chợt đè cô xuống, "Anh giúp em mặc!"
"Đừng!" Tiêu Cửu Cửu một phát bắt được tay của anh, vốn là mặt tái nhợt nhuộm lên một thoáng đỏ bừng, "Em tự mình làm!"
Tiêu Cẩn Chi cũng không miễn cưỡng cô, dùng hai tay đỡ cô, để cho cô tựa vào trên người của anh, lại chậm rãi kéo qυầи ɭóŧ bên trong mặc lên.
Hôm nay cô đã cố ý mặc váy tới, chính là để cho tiện, không cần cởi tới bỏ đi giống như quần vậy, thêm nhanh nhẹn giống như bây giờ, lúc muốn làm, cởϊ qυầи lót một cái, làm xong, lại kéo qυầи ɭóŧ lên.
Chuyện đã xảy ra xong ở trong lúc vừa cởi vừa kéo rồi, thật ra thì cũng không có gì ghê gớm, phải hay không?
Tiêu Cẩn Chi dịu dàng lau đi mồ hôi lạnh trên mặt cô, trong lòng hiểu rõ ràng nội tâm của cô chịu đựng giày vò, cũng hiểu nỗi đau khổ của cô, nhưng lúc này, anh lại chỉ có thể nói một tiếng "Thật xin lỗi" đối với người yêu quý nhất của anh.
Thật xin lỗi! Cửu Cửu, xin tha thứ anh không phải!
Chỉ cần em sinh đứa bé ra, mặc kệ sau này em muốn như thế nào, anh đều đồng ý em!