Khán giả trong trường quay đều nín thở, Lê Khải Liệt ngồi trên ghế sô pha có hoa văn da báo màu xám, hắn quan sát một cách hứng thú, ánh mắt tuần tra l*иg ngực rộng mở của Willis, “Luyện tập không tệ, muốn nghe ta nói thật hay không?” Hắn nhướng hàng lông mày sắc bén, phía dưới là một đôi mắt làm cho người ta không dám nhìn gần.
Ống kính máy quay dừng ngay đôi mắt đang lóe lên màu tro lục lạnh lùng, biểu tình của Lê Khải Liệt làm cho người ta không đoán ra được hắn sẽ trả lời như thế nào, thấy hắn hợp tác như vậy, Willies đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, “Chúa ơi, Leo, ngươi không biết trong chương trình này thì tất cả mọi người chỉ có thể nói thật hay sao?”
Hắn nháy mắt với Lê Khải Liệt một cái, “Đương nhiên cho dù ngươi nói dối, chỉ cần không bị công chúng vạch trần thì nó sẽ trở thành sự thật, vì vậy nếu ngươi muốn làm sáng tỏ cái gì đó thì đừng bỏ qua cơ hội, về phần thật giả, ta nghĩ khán giả có thể tự mình phân biệt, ngươi thấy thế nào?”
Ở đây không ít người đều hiểu được ngụ ý của hắn, việc bổ sung cho câu hỏi trên thậm chí còn sắc bén hơn so với bản thân của câu hỏi, bất quá chỉ có trời mới biết, khản giả làm sao có thể chỉ dựa vào một lần phỏng vấn thì có thể phân biệt đâu là tin vịt đâu là sự thật.
Chẳng qua chỉ là thêm một lần đánh lừa dư luận mà thôi.
Miracle Leo thật sự muốn công khai chuyện riêng tư của mình hay chỉ đang giả vờ khoa trương? Nếu hối hận thì lựa chọn làm sáng tỏ sự việc ngay lúc này cũng không có gì là sai, đạo diễn chương trình ở phía sau không ngừng gật đầu, Owen siết chặt điện thoại trong tay, hắn ước gì Vu Duy Thiển ở tại trường quay ngay lúc này thì hay rồi.
“Không cần rắc rối như vậy, mọi người quan tâm ta thì ta làm sao có thể nói dối cơ chứ?” Lê Khải Liệt thản nhiên xòe tay ra, mái tóc gợn sóng dài đến vai của hắn được cột thành đuôi gà, rất hợp với chiếc áo khoác da màu đen được dựng cao cổ, có vài sợi tóc không chịu trói buộc, rơi lả tả ở phía sau tai của hắn.
“Cho dù hiện tại ngươi có cởi sạch đồ thì ta cũng không có phản ứng đối với ngươi.” Hắn vén vài sợi tóc ra sau tai, thờ ơ nhún vai, “Đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chẳng làm cho ta cảm thấy hứng thú, nhưng quý cô xinh đẹp ở đằng sau ngươi sẽ càng thích hợp hoàn thành nhiệm vụ này hơn.”
“Nói cách khác ngươi không có cảm giác đối với đàn ông? Điều này chứng tỏ ngươi vẫn như cũ, vẫn thích người khác phái?” Willis bảo trợ lý ở sau lưng ngồi vào bên cạnh Lê Khải Liệt, cô gái có mái tóc đỏ cùng bộ váy bó sát với vẻ mặt tươi cười ngồi vào chiếc ghế da báo.
“Đàn ông chỉ làm cho ta cảm thấy phát ốm.” Lê Khải Liệt thuận tay ôm thắt lưng của nàng, trả lời vô cùng rõ ràng.
Khán giả ở trong trường quay nhất thời trở nên xôn xao, thái độ của Miracle Leo đối với chuyện này thật sự thay đổi quá nhanh.
Có một fan hâm mộ nam đứng lên, “Vậy nụ hôn của ngươi cùng người đàn ông kia là sao? Ngươi đang lừa gạt chúng ta? Ngươi đang lừa gạt fan hâm mộ của mình? Hay là vì muốn cứu lại sự nghiệp nên mới nói như vậy?”
Willis âm thầm gật đầu với người nọ, sau đó mỉm cười chuyển sang hướng của Lê Khải Liệt, “Ngươi thấy đó, đây là phản ứng của đại đa số fan hâm mộ, không biết ngươi giải thích thế nào đối với hành động và lời nói mâu thuẫn của mình?”
“Rất đơn giản, bởi vì hắn ở trong mắt ta khác với người thường, tình cảm của ta dành cho hắn không quan hệ đến chuyện đồng tính, ngoại trừ hắn ra thì bất kỳ người đàn ông nào cũng chỉ làm cho ta cảm thấy phát ốm, trả lời như vậy đã vừa lòng hay chưa?” Không nhìn phản ứng ở phía dưới, Lê Khải Liệt dựa lưng vào ghế, tư thế vẫn nhàn nhã như trước.
Câu trả lời thẳng thắn gây nên phản ứng nhiệt liệt, tiếng xôn xao khe khẽ trở thành ồn ào ầm ĩ, khán giả châu đầu ghé tai, người dẫn chương trình Willis lộ ra biểu tình kinh ngạc, tiếng nghị luận ở trường quay vẫn chưa hề dừng lại.
Hết thảy chi tiết đều được đăng trên báo vào ngày hôm sau, sau khi được đặt câu hỏi thì vị khách quý ngồi trên ghế sô pha ôm người đẹp vẫn vui vẻ trò chuyện với người dẫn chương trình, làn cho người ta lại thêm một lần nữa không thể hiểu nổi Lê Khải Liệt.
Truyền thông cạnh tranh đưa tin, các tờ tạp chí bát nháo không chỉ một lần dùng hình ảnh Lê Khải Liệt hôn người tình đồng tính của hắn để so sánh với hình ảnh ôm người đẹp trên chương trình talkshow, ngày hôm đó tỷ suất xem đài tăng cao đột ngột, có thể thấy được công chúng quan tâm đến chuyện này nhiều như thế nào.
“Tình yêu chân thành? Hay là ngụy biện?” Giọng nam cao vυ't vờn quanh trong phòng khách, máy phát đĩa đang cất lên khúc kinh điển nhất của Turandot, vặn nhỏ âm lượng, Vu Duy Thiển lật trang bìa của tờ tạp chí, mặt trên là những dòng chữ to đùng cùng với dấu chấm hỏi cực lớn. (Turandot = Đồ Lan Đóa)
“Không tệ, đầu đề nào cũng là của ngươi, nhìn xem này.” Hắn đổi lấy một quyển khác, âm điệu vẫn bình thản, “Là kỳ thị hay ủng hộ đồng tính? Cuộc phỏng vấn trực tiếp với Miracle Leo.”
“Xu hướng tình cảm có thể đột ngột thay đổi hay sao? Những vụ scandal tình ái của Miracle Leo xếp hàng dài….”
Ầm, mấy tờ báo cùng tạp chí đều bị ném lên bàn, Vu Duy Thiển nâng mắt lên, trong đồng tử màu đen không nhìn ra hỉ nộ, “Nói vui vẻ ở chương trình talkshow? Thỏa mãn chưa? Lần sau nếu biết ngươi ngủ không đủ giấc sẽ dễ dàng nói hưu nói vượn thì cứ nhốt ngươi ở trong nhà là tốt nhất.”
“Như thế nào? Giận à? Ta không có làm chuyện gì chọc cho ngươi giận cả?” Giai điệu quanh quẩn trong phòng, giọng nói đầy sức hút của Lê Khải Liệt cùng với toàn thân của hắn tiến đến gần Vu Duy Thiển, “Ta chỉ chạm vào eo của cô ả kia mà thôi.” Thì thầm một cách ám muội vào vành tai của Vu Duy Thiển.
“Ai cho ngươi nhắc đến phụ nữ?” Vu Duy Thiển nhéo mặt của Lê Khải Liệt rồi cau mày lại, “Ngươi làm tốt chuyện của mình, hiện tại hằng ngày phóng viên đều canh ở bên ngoài, trừ phi ngươi muốn ta cũng bị theo dõi, phải trả lời một đống vấn đề, bằng không thì tốt nhất nên nhanh chóng giải quyết rắc rối của mình đi.”
“Lo lắng cho ta thì cứ việc nói thẳng, với bản lĩnh của ngươi làm sao lại không thể trốn thoát mấy tên phóng viên kia? Đừng nói giỡn, Duy.” Không tin lý do thoái thác của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt giữ chặt tay hắn, “Linh hồn hay hồn ma chết tiệt kia…..mặc kệ là cái gì cũng được, chúng nó không còn ở trong cơ thể của ngươi, nhưng công phu của ngươi vẫn còn nguyên, ta đã tận mắt nhìn thấy ngươi bẻ gãy cổ của người khác như thế nào.”
Ở trong nhà tổ của gia tộc Claudy, Vu Duy Thiển từng tự tay gϊếŧ người, Lê Khải Liệt có thể nhìn ra kỹ năng chiến đấu của Vu Duy Thiển rất khác với người hiện đại, nó giống như kỹ năng của người Trung Hoa xưa kia.
“Đó là bất đắc dĩ, không gϊếŧ người thì sẽ bị gϊếŧ, chẳng lẽ ngươi muốn ta dùng cách này để đối phó với đám phóng viên?” Nhướng mày, Vu Duy Thiển phản bác ý tứ của Lê Khải Liệt, bên môi của hắn hiện lên một giọng điệu mỉa mai, mỗi khi trên người hắn biểu lộ cảm giác thăng trầm lại làm cho hắn càng không giống một người trẻ tuổi.
Mặc dù hắn quả thật không còn trẻ nhưng vẻ ngoài vẫn duy trì bộ dáng thanh niên, mà mỗi khi hắn dùng vẻ mặt cùng giọng điều này để nói chuyện thì Lê Khải Liệt có thể cảm giác được một ít tàn dư cuối cùng, là trách nhiệm nặng nề đã từng gánh vác trong lịch sử.
Ba trăm mấy năm….đã ba trăm mấy năm, hắn chưa từng quên Vu Duy Thiển đã từng sống bấy nhiêu lâu, là năm tháng được ghi thành văn tự mà không còn người có thể chứng kiến.
“Tối nay chúng ta ăn cái gì?” Đột nhiên chuyển đề tài, Lê Khải Liệt hướng ra phòng bếp, “Đi ra ngoài xem ra là không có khả năng, vốn định dắt ngươi đến một nhà hàng Trung Hoa, nghe nói các món ăn ở nơi đó đều là chính tông.”
“Người chưa từng đến Trung Quốc, cùng với một người đã từng nếm qua ngự thiện mà người ta nói là chính tông thì ta chẳng hy vọng quá nhiều vào cái nhà hàng mà ngươi vừa mới nói.” Nhìn thấy Lê Khải Liệt mở tủ lạnh để tìm thức ăn, Vu Duy Thiển vừa nói vừa đi theo.
“Còn có vài miếng thịt bò.” Thịt bò từ bên trong lấy ra xem như vẫn còn tươi, bên dưới tấm ni lông trong suốt là vài miếng thịt bò được rải đều những sợi chỉ mỡ màu trắng, thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
Xắn tay áo sơ mi, hắn mở ra bao ni lông, chuẩn bị cùng Lê Khải Liệt phân công nhiệm vụ giải quyết bữa tối.
“Ta đã từng nói là ta rất yêu ngươi hay chưa?” Sau lưng đột nhiên bị một lực lượng nóng rực kề sát, hơi thở của Lê Khải Liệt phà lên cổ của hắn.
“Nghe nhiều đến mức lỗ tai của ta cũng sắp bị chai rồi, ngươi nói xem, ngươi đã từng nói như vậy hay chưa?” Vu Duy Thiển thản nhiên ném tấm ni lông và miếng xốp đựng thịt vào thùng rác.
“Nhưng mà ta nhớ là hôm nay vẫn chưa nói – Duy, ta yêu ngươi.” Lê Khải Liệt dường như nhìn ra sự dịu dàng được che giấu bên dưới vẻ ngoài cứng rắn lạnh lùng của người đàn ông ở trước mặt này, vì để bảo vệ sự dịu dàng kia, hắn tiếp tục dùng lời ngon tiếng ngọt để đổ vào.
“….Ngươi nói nhiều quá, có muốn ăn bữa tối hay không?” Chậm rãi thả lỏng hàng lông mày đang nhíu chặt, Vu Duy Thiển nghiêng đầu rồi hôn một chút nơi khóe miệng của Lê Khải Liệt, “Buông ra đi, đừng ôm ta, buổi tối ta sẽ thỏa mãn ngươi.”
“Ngươi vì cứu ta mà cho ta tất cả máu trên người của ngươi, chứng minh ngươi yêu ta nhiều như thế nào, ta chỉ biết ngươi rất nặng tình so với vẻ ngoài của mình, Duy, ta rất may mắn vì được ngươi yêu ta.” Lê Khải Liệt không nói tiếp đề tài mà Vu Duy Thiển đang nói, hắn chỉ dùng giọng điệu thâm trầm để vây quanh đối phương.
Vu Duy Thiển không lên tiếng, Lê Khải Liệt không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, miếng ni lông bị vò thành một cục rồi ném vào thùng rác đang chậm rãi mở ra, cất lên âm thanh rất nhỏ, dẫn đến một chút rung động trong không khí.
“Có hối hận hay không?” Hắn ôm sau lưng của Vu Duy Thiển mà hỏi như vậy.
“Hối hận vì cùng một người đàn ông dây dưa không rõ, hay là hối hận vì không sớm giải quyết ngươi sớm một chút, đỡ phải chướng mắt trước mặt ta?” Vu Duy Thiển không quay đầu lại mà chỉ nói như thế, khẽ cười thành tiếng, bởi vì thong thả du dương mà càng mang theo âm điệu của một quý ngài, trở thành một sự đối lập rõ ràng so với lời nói có ý châm chọc của hắn.
Bất quá Lê Khải Liệt đã quen với việc này, hắn tiếp tục cọ vào sau cổ của Vu Duy Thiển, “Ta đang hỏi ngươi có hối hận bởi vì ta mà mất đi năng lực đặc biệt kia hay không, ngươi cũng biết đó là điều mà người bình thường tha thiết ước mơ, đã trở thành truyền thuyết, không cảm thấy đáng tiếc hay sao?”
“Đáng tiếc? Chẳng lẽ ngươi đã quên lúc trước ta muốn thoát khỏi nó như thế nào hay sao?” Hắn nhích lại phía sau một chút, giọng điệu trở nên dịu dàng, “Đừng ngốc nghếch, Liệt, ta chưa bao giờ cảm thấy đáng tiếc, cũng không hối hận, nếu ngươi lo lắng ta cảm thấy mất mát vì mất đi lực lượng kia thì thật sự không cần thiết.”
“Ngươi không ngừng nói yêu ta, lại bộc bạch tình cảm của mình ở trước mặt bao nhiêu người, có phải vì muốn làm cho ta nhìn thấy, có phải ngươi sợ ta hối hận hay không?” Hắn quay đầu lại rồi nhìn Lê Khải Liệt, trong đôi mắt đen láy không thể nhìn thấy giới hạn, nhìn chăm chú đối phương, “Không ngờ Lê Khải Liệt cũng có một ngày phải sợ hãi.”
“Ở trước mặt ngươi thì ta không sợ phải thừa nhận, ta sợ mất đi thứ quan trọng nhất thì có cái gì lại không đúng?” Trả lời không hề do dự, Lê Khải Liệt trả lời một cách đương nhiên như vậy, không thèm che giấu, “Không muốn giấu ngươi, chẳng qua ta muốn nhìn xem đến khi nào thì ngươi mới phát hiện.”
“Phát hiện tấm chân tình của ngươi?” Hắn đối diện với ánh mắt của Lê Khải Liệt.
“Có thể để ngươi dốc hết tất cả như vậy cũng chỉ có một mình ta, nghĩ đến việc ngươi vì ta mà buông tha cho thứ kia thì ta lại khao khát muốn nói cho toàn thế giới biết.” Vu Duy Thiển có thể nhìn ra trong đôi mắt phóng điện ở trước mặt hàm chứa một chút đắc ý. Hắn mất đi bất tử nhưng đồng thời lại chứng tỏ Lê Khải Liệt đã chiến thắng.
“Ta muốn nói thật với ngươi, trong thời gian ngươi nằm viện, khi ta chờ ngươi hồi tỉnh thì ta lại không hề cảm thấy khổ sở, nếu lúc ấy ngươi chết thì không chừng ta còn cười ra tiếng, bởi vì chứng tỏ rốt cục ngươi hoàn toàn thuộc về ta.” Lời nói làm cho người ta sợ hãi được cất lên từ chính miệng của Lê Khải Liệt, nó trở nên lưu loát và hoa lệ một cách bất thường.
“Sau đó ta sẽ cùng với ngươi rời khỏi thế giới này, cảm thấy mỹ mãn.” Hắn bổ sung thêm một câu ngọt ngào.
“Đồ điên.” Xoay người ôm lấy Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển kề sát vào khóe miệng của đối phương, hô hấp giao hòa, nhiệt độ làm cho sắc mặt đỏ ửng, đôi mắt dài mảnh nổi lên những màu sắc phức tạp, bên trong có một loại xúc động nào đó, thủy triều màu đen như muốn nhấn chìm Lê Khải Liệt.
“Nóng lòng muốn ta yêu ngươi phải không?” Nheo mắt lại, Vu Duy Thiển cấu mông của Lê Khải Liệt.
Bàn tay của Lê Khải Liệt đã dao động ở sau lưng Vu Duy Thiển, cởi bỏ khóa dây nịt, ngăn cản Vu Duy Thiển kéo hắn vào phòng ngủ, động tác nhanh chóng đè đối phương nằm lên mặt bàn, “Ngươi cũng biết ta không bao giờ có kiên nhẫn đối với ngươi, ngay tại nơi này….”
“Nhà bếp? Ngươi không muốn ăn bữa tối hay sao?” Mở áo sơ mi ra, giọng nói khàn khàn của Vu Duy Thiển đang tuyên cáo sự nóng vội của hắn, phần lý trí ít ỏi còn sót lại đã sớm bị hắn buông tha.
“Đương nhiên phải ăn chứ, bữa tối ăn ngươi có được hay không?” Bàn tay của Lê Khải Liệt luồn vào trong vạt áo sơ mi của Vu Duy Thiển. Vu Duy Thiển di chuyển bước chân để tránh đi phần thịt bò ở sau lưng, hiện tại đã không còn ai có thời gian đi quan tâm miếng thịt bò thế nào.
————–