So với đói bụng thì có một loại thèm muốn khác càng bức thiết hơn.
Âm thanh quần áo ma sát trong nhà bếp thay thế những tiếng ma sát của gói ni lông thực phẩm, miếng thịt bò tản ra hơi lạnh nhưng lại bị một nhiệt độ khác chiếm ưu thế mà xé rách bầu không khí.
Hai thân thể nam tính mạnh mẽ va chạm vào nhau, “Đã quên nói với ngươi….kỳ thật hiện tại ta rất đói bụng.” Vu Duy Thiển cởi bỏ áo sơ mi, trong đôi mắt đen nổi lên gợn sóng mãnh liệt, cùng với ánh mắt tràn ngập dã tính và xâm lược ma sát vào nhau, giống như xẹt ra tia lửa.
Tia lửa thiêu đốt mỗi một nhân tử bất ổn trong không khí, ngọn lửa hung tợn đồng thời thiêu cháy bọn họ. Khi người đàn ông tóc đen lộ ra vẻ mặt này, dùng ánh mắt này để nhìn hắn thì Lê Khải Liệt đều hưng phấn đến mức run rẩy.
Trong đôi mắt màu đen là sự nghiêm túc khiến người ta không dám nhìn thẳng, trong đó phản xạ ra du͙© vọиɠ và nhuệ khí hòa hợp vào nhau….Vu Duy Thiển là của hắn, xác thật là của hắn, không có ai hay bất cứ thứ gì có thể cướp mất.
“Đói kiểu này? Mặc kệ ngươi muốn ăn cái gì, hiện tại ta không có thời gian cho ngươi chọn lựa….” Giọng nói khàn đặc, Lê Khải Liệt mạnh mẽ áp sát, cho dù hiện tại Vu Duy Thiển thật sự đói bụng thì e rằng hắn cũng sẽ không cho đối phương có cơ hội kinh ngạc.
“Không cần chọn, để ta xúc tiến trước.” Vu Duy Thiển ngậm xuống yếu hầu đang nổi lên của Lê Khải Liệt, mυ'ŧ một cách mạnh mẽ, nâng lên đôi mắt đen láy, ánh mắt sáng quắc, giống như đang hỏi Lê Khải Liệt muốn bị ăn bằng cách nào.
Vài miếng thịt bò đặt trên thớt chậm rãi tản ra tầng nước đá mỏng manh, lần này sẽ ăn rất lâu, trong lúc nhấm nháp, Vu Duy Thiển siết chặt cơ lưng của Lê Khải Liệt, giọng điệu du dương dễ nghe cùng với tiếng thở dốc lướt qua bên tai, “Tiếp tục nói, nói ngươi yêu ta….”
Dịu dàng lại yêu cầu một cách cứng rắn, Lê Khải Liệt rất vừa lòng, khuôn mặt đổ mồ hôi đang mỉm cười, giống như xem thấu cái gì đó trong mắt của Vu Duy Thiển, “Nói mấy trăm lần cũng được…..Cho dù ngươi là nam hay là nữ…..thì ngươi vẫn là Duy độc nhất vô nhị của ta…”
Hình ảnh trên tivi ở trong trí nhớ không ngừng lặp đi lặp lại trước mặt, Lê Khải Liệt như vậy….Vu Duy Thiển dừng động tác, đột nhiên đè người xuống, “Vẫn khoa trương như thế, ngươi hết thuốc chữa rồi.” Hắn lấp kín miệng của Lê Khải Liệt, trong mắt đã nhấp nhô ý cười.
Hai bóng người phập phòng quấn quít chiếu lên mặt tường của nhà bếp, đã là đêm khuya, khẩu vị của bữa tối như thế nào thì chỉ có đương sự mới biết, Vu Duy Thiển tựa hồ càng hưởng thụ quá trình này hơn so với trước kia, mặc kệ thân thể có mùi hương nào, chỉ cần đối tượng là Lê Khải Liệt thì du͙© vọиɠ đã ngủ yên lại dễ dàng bị châm ngòi, có đôi khi chính hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tựa như một lần nữa sống lại, hiện tại hắn có loại cảm giác phấn khởi sau khi được hồi sinh.
Đặc trưng của hoàng tử và dã thú hòa thành một trên thân của Lê Khải Liệt, Miracle Leo được vô số người theo đuổi ủng hộ, lại là người đàn ông gây ra vô số tranh luận, như là một dấu vết khắc sâu, một khi dính lên người thì cả đời này đừng hòng thoát khỏi dấu vết mà hắn đã lưu lại.
“Duy, đến….đến lượt ta.” Giọng nói bừng bừng phấn chấn, Lê Khải Liệt ôm lấy Vu Duy Thiển, mồ hôi hỗn hợp với dư vị tìиɧ ɖu͙©, “—bữa tối cộng thêm ăn khuya.” Ánh mắt gian tà lại tràn ngập sức quyến rũ đầy nam tính.
“Ăn nhiều quá sẽ chướng bụng.” Vu Duy Thiển như cười như không mà từ chối.
“Ăn cháo đá bát, như vậy không được.” Lê Khải Liệt là người đàn ông không thể chấp nhận kẻ khác từ chối mình, hắn duỗi chân ra để đá vào cửa nhà bếp.
“Quay trở lại phòng ngủ rồi làm tiếp.” Vu Duy Thiển cảm thấy bản thân mình sẽ không thích dựa vào chiếc bàn lạnh lẽo này.
“Ngay tại đây, đừng quên là ngươi đã nói phải công bằng, ta hiện tại liền cho ngươi được công bằng–” Đột nhiên nhào lên từ trước mặt, dùng hành động để chứng minh hắn thèm muốn thức ăn ngon ở trước mặt này bao nhiêu, chỉ có trả giá mới có thể chiếm được, hắn hiểu rất rõ câu này.
Làm bữa tối và ăn bữa tối tiêu phí khá nhiều thời gian của bọn họ, cũng may là ngày hôm sau Lê Khải Liệt không có lịch làm việc.
Kỳ thật cũng có rất nhiều nhà đài muốn mời Vu Duy Thiển để phỏng vấn, bởi vì sự thần bí của bản thân hắn nên không ai có thể điều tra về quá khứ của hắn, cũng vì nguyên nhân này mà công chúng càng thêm tò mò.
Sự thật rốt cục là thế nào? Thiên tài soạn nhạc, là người đàn ông có thể thay đổi xu hướng tìиɧ ɖu͙© của người khác, hắn rốt cục có cái gì khác người, có thể làm cho Lê Khải Liệt nói ra những lời như vậy ở chương trình talkshow….
Những lời phán đoán náo nhiệt không ngừng diễn ra, Owen gián tiếp trở thành người đại diện không chính thức của Vu Duy Thiển, ứng phó với giới truyền thông, cho đến một ngày nọ, “Wirth, lần này ngươi nên tham gia lễ trao giải thưởng âm nhạc, album nhạc này là do ngươi soạn, Takeda Koichi và Kim McKay đều tham dự, ngươi cân nhắc một chút đi.”
“Bọn họ có đi hay không thì cũng không quan hệ đến hắn, hắn xuất hiện trước giới truyền thông thì thế nào? Owen, chẳng phải chỉ là lễ trao giải thôi sao, chúng ta đều không đi.” Lê Khải Liệt giật lấy điện thoại trong tay của Vu Duy Thiển, lễ trao giải mà toàn cầu đang quan tâm lại bị hắn nói một cách hời hợt như vậy.
Vì tránh né giới truyền thông, hiện tại bọn họ dường như là sống ẩn cư, chỉ cần hơi kéo rèm che ra một chút, tùy tiện nhìn về một hướng thì có thể tìm được vài tên phóng viên lãng vãng ở lân cận, Vu Duy Thiển thật ra không bận tâm cho lắm, nhưng muốn Lê Khải Liệt thay đổi tác phong, trốn ở trong nhà để tránh né giới truyền thông thì thật sự làm khó cho người này.
“Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ẩn cư với ta?” Vu Duy Thiển buông rèm xuống, quay đầu nhìn Lê Khải Liệt, “Như vậy trước tiên đuổi đám phóng viên ở bên ngoài đi, đừng tưởng là chúng ta không xuất hiện thì có thể giải quyết được vấn đề, Owen cũng sẽ không đồng ý.”
“Làm sao mà ngươi có thể không đi?!” Quả nhiên Owen ở đầu dây bên kia đang kêu gào ầm ĩ, “Lần này album cực kỳ thành công, số lượng tiêu thụ quả thật xưa nay chưa từng có, tất cả mọi người đều đang dõi mắt về phía ngươi, nếu ngươi không xuất hiện thì lễ trao giải kia căn bản là vô nghĩa.”
Vu Duy Thiển không nghe thấy Owen đang nói cái gì nhưng tiếng kêu gào ầm ĩ thì lại rất rõ ràng, hắn ngồi xuống ghế sô pha, “Đừng bận tâm đến ta, là nhân vật chính thì Miracle Leo làm sao có thể không tham dự.”
“Đây là album của hai chúng ta, nếu ngươi không đi mà chỉ có một mình ta thì còn nghĩa lý gì.” Lê Khải Liệt đáp lại, cũng xem như trả lời Owen, đi đến phía sau ghế sô pha, ngón tay lướt qua dấu vết màu đỏ lưu lại trên cổ của Vu Duy Thiển.
“Album của hai chúng ta? Ban nhạc của ngươi thật sự rất đáng thương, chẳng lẽ ngươi đã quên mất bọn họ?” Lời chế nhạo của Vu Duy Thiển được đáp lại bằng một cái nhún vai, Lê Khải Liệt quả thật không tính bao gồm ban nhạc của mình.
“Như vậy ta không thể không đi hay sao?” Hắn kéo tay của Lê Khải Liệt xuống, ngón tay của hai người đan vào nhau, “Kỳ thật ta không biết rốt cục ngươi muốn làm cho ta lộ diện hay muốn cùng ta trốn đi, ngươi không cần phải che giấu chính mình, Liệt, ta biết ngươi sinh ra là để đứng trên sân khấu.”
“Thật sự không giống với cách ngươi hay nói chuyện, ngươi rất hiếm khi khen ta, có phải bị bộ dáng ở trên sân khấu của ta mê hoặc hay không?” Lê Khải Liệt cầm điện thoại, lại cúi người kề sát vào khuôn mặt của Vu Duy Thiển, nhẹ nhàng cọ sát với mái tóc ở trước trán của đối phương.
“Ngươi ít tự sướиɠ một chút đi.” Vu Duy Thiển đẩy hắn ra, cầm lấy điện thoại từ trong tay hắn, “Owen, nếu tiếp tục như vậy thì cũng không phải cách, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ làm cho hắn tham gia lễ trao giải.”
“Chỉ chờ những lời này của ngươi, ta cúp máy đây.” Được Vu Duy Thiển cam đoan thì Owen hoàn toàn có thể an tâm.
Giống như sợ Vu Duy Thiển sẽ đổi ý, Owen liền nhanh chóng cúp máy, Lê Khải Liệt khoanh tay nhìn xuống, “Ngươi đi cùng với ta?” Nhe răng cười, hàm răng mơ hồ lấp lánh dưới ánh đèn, giống như vừa chờ mong vừa uy hϊếp.
“Không còn cách nào khác, ta phải trông giữ cẩn thận một kẻ không biết nghe lời, miễn cho hắn gây loạn.” Vu Duy Thiển nhún vai, hơi thoáng ngẩng đầu nhìn ra phía sau.
Đường cong mềm dẻo của cần cổ dừng trong tầm mắt của Lê Khải Liệt, hắn vừa cười vừa nheo mắt lại, “Vậy ngươi nên trông giữ cho cẩn thận, phải biết rằng có người luôn luôn rất được hoan nghênh.”
“Thật không? Ta sẽ rửa mắt chờ xem.”
Vài ngày sau là lễ trao giải, sự kiện này được toàn cầu quan tâm, các giải thưởng đều có chủ nhân của riêng mình, trong đó giải thưởng được mọi người quan tâm nhất chính là giải album vàng của năm, album có số lượng tiêu thụ nhiều nhất, đạt được đánh giá cao nhất của giới bình luận và fan hâm mộ. Kỳ thật khắp nơi đều có tin đồn giải thưởng này nhất định chỉ thuộc về album Out Of Control của Lê Khải Liệt.
Trước cửa hội trường, các ngôi sao trong làng giải trí tham gia buổi lễ lần lượt tiến đến, đủ loại xe xa hoa sang trọng dừng trước cửa, mỗi một lần có người xuất hiện thì nhất định sẽ làm cho giới truyền thông tranh nhau quay chụp, ánh đèn flash không ngừng nhấp nháy giữa màn đêm.
“Leo đến! Hắn đến rồi!” Chờ mãi mới thấy Lê Khải Liệt xuất hiện, đám phóng viên bất ngờ trở nên xôn xao, vừa rồi các phóng viên còn vây quanh Lillian Kaiser Tina đều dời đi mục tiêu.
“Phóng viên chính là như vậy.” Angelina đi đến bên cạnh Lillian, hơi có một chút oán giận, “Nhưng mà cũng không có cách nào, ai cũng biết nhân vật chính hôm nay chính là Leo và tình nhân của hắn.”
“Đúng vậy, cho nên chúng ta tốt nhất cứ tránh xa ra một chút, kẻo bị bọn họ làm cho lép vế.” Trong lời nói của Lillian có một chút chua xót, nhưng không còn bày ra tư thế tiền bối như lúc trước hoặc là đi làm một chút chuyện dư thừa nào đó, ngược lại cô ta chỉ lôi kéo Angelina, “Đi thôi, chúng ta đi vào trước, ta không ngu như cái tên Lancelot mà đi đắc tội với người đàn ông kia.”
“A, Lancelot, một kẻ đáng thương.” Angelina cảm thán một câu, cùng cô bạn thân đi vào trong hội trường.
Ở sau lưng các nàng, hai người đàn ông với tướng mạo và phong cách khác biệt bước ra từ trong xe, một người mặc bộ âu phục vừa khít với vóc dáng làm cho người ta hâm mộ, giống như một quý ngài cổ điển, người còn lại mặc áo vest bằng da, quàng khăn lụa trên cổ, cao ngạo lại phóng khoáng, nhất thời làm cho đám phóng viên ồ ạt chụp hình.
Đây là lần đầu tiên Vu Duy Thiển công khai xuất hiện cùng Lê Khải Liệt tại một sự kiện như vậy.
————–
P/S: ta nhắc lại, không có xôi thịt nữa đâu nha =)), chỉ là mấy màn tự ăn tự hiểu của 2 bạn thôi, người ngoài vuốt mép mà tưởng tượng:>
Chương trước bé Duy còn bảo con sam nói yêu đến chai tai, chương này lại bắt con sam tiếp tục nói yêu, đúng là thụ yêu bằng tai mà:>