Editor: Thao Vo
Beta: Jenny Thảo
Lúc còn chưa đặt chân tới phòng, mọi người đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, bởi vì nơi này gần với lễ đường và hoàn cảnh ở đây rất đặc biệt. Khi ở bên ngoài, mọi người chỉ có thể ngửi thấy hương thơm rõ ràng của hoa cúc và cây bách, nhiều nhất là mùi của một số loại gỗ đàn hương. Nhưng khi tới gần căn phòng này, một mùi máu tanh nồng nặc bao trùm cả bầu không khí, khiến người khác cảm thấy áp lực hơn gấp mười lần.
Khi Đông Thu Luyện đứng ở cửa phòng, cả người cô sững sờ, đây là hiện trường của vụ án? Không đây phải gọi là một lò sát sinh mới đúng, tại sao cô lại nói vậy? Vì nhìn từ xa, cả người của Vương Hỉ đều hướng lên trên, và cơ thể ông ta thì bê bết máu. Đặc biệt là phần thân dưới được bao phủ hoàn toàn bởi máu, và có nhiều vết thương lớn nhỏ trên cơ thể.
Chỉ cần nhìn thoáng qua từ xa, vì trời tối, đôi mắt lồi của Vương Hỉ trông rất đáng sợ, đặc biệt có thể nghe thấy âm thanh sầu thảm vui vẻ như không có chuyện gì.
Luôn có một điểm làm người khác phải sởn tóc gáy.
Đông Thu Luyện không trực tiếp đi vào căn phòng mà đi vào một góc đeo găng tay, cô nhặt lên một mảnh sứ. Mọi người tò mò nhìn vào mảnh sứ, trong phòng có đồ sứ bị đánh vỡ, và hoa văn trắng xanh trên mảnh sứ này rõ ràng là giống nhau, trên mặt mảnh sứ có dính máu, Đông Thu Luyện bỏ mảnh sứ vào trong một túi ni lông bảo vệ chứng cứ.
"Đội trưởng Triệu, anh hãy tìm người hỏi thăm tình hình của Đông Thanh Tư lúc đó, thuận tiện xem tay cô ta có bị mảnh sứ cắt trúng không?" Vì mảnh sứ rất mỏng, bốn phía của nó đều có các cạnh sắc nhọn, không cẩn thận liền bị cắt trúng, nếu đó là hung khí để gϊếŧ người, thì nó có thể gây trọng thương tới Vương Hỉ, tất nhiên Đông Thanh Tư phải khó khăn dùng sức, cho nên cô ta bị thương là điều không thể tránh khỏi.
"Tôi sẽ cử người đi ngay lập tức, nhưng cảnh này thực sự......" Triệu Minh và đám người của anh ta không có cách nào bắt đầu, trên mặt đất đầy máu tươi, phỏng chừng buổi tối bọn họ quay trở về sẽ gặp ác mộng, Bạch Thiếu Ngôn vốn đang rất hào hứng, nhưng cậu ta đã bị sốc sau khi chứng kiến hiện trường án mạng, mặc dù cậu ta đã xem rất nhiều hiện trường kỳ lạ, nhưng cảnh này khiến người khác phải khó chịu nhất, có lẽ bởi vì nơi này có hơi kỳ quái.
Đông Thu Luyện đã thay giày, cô mang theo bao giày rồi đi vào trước, Đông Thu Luyện đi từng bước, những người bên ngoài có thể nhìn thấy một dấu chân dính máu gần như đã khô, Đông Thu Luyện bước đến cửa sổ, cô trực tiếp mở rèm, ánh sáng ngay lập tức chiếu sáng toàn bộ căn phòng, khiến nó xuất hiện trước mặt mọi người một cách dễ dàng.
Ban đầu căn phòng tối đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy tấm khăn trải giường nhuộm đỏ và máu chảy bên ngoài, hiện tại có thể nhìn thấy rõ ràng, có rất nhiều máu trên tường, tường trắng, máu đỏ tươi, bắt mắt kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh mỗi người, lúc này mọi người mới thấy rõ còn có chỗ để bọn họ đặt chân trong căn phòng này.
Bạch Thiếu Ngôn đã chuẩn bị tâm lý và bước vào phòng, căn phòng không lớn chừng chục mét vuông, không có đồ đạc, chỉ có giường ngủ, bên cạnh là một cái tủ đầu giường, trên mặt tủ vốn có bình sứ Thanh Hoa cùng một chiếc điện thoại, hiện tại bình sứ Thanh Hoa đã vỡ nát đầy dưới đất, chiếc điện thoại cũng bị ném xuống đất, bên trên màn hình cũng bị dính đầy máu.
Có một cái tủ đối diện cái giường, trên cái tủ có thờ một vị bồ tát, cây nhan được cắm trước đó vẫn còn cháy, khói bay thướt tha, và gương mặt của vị bồ tát đã dính một giọt máu, trông rất quỷ dị. Những vị cảnh sát đứng ở bên ngoài cũng không dám thở mạnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng mưa rơi ở bên ngoài
"Lão sư, máu ở nơi này có phải nhiều hơn bình thường không?" Bạch Thiếu Ngôn hiếm khi nhìn thấy một lượng máu lớn như vậy ở hiện trường vụ án.
Vương Hi nằm ngửa ở trên giường, con mắt của ông ta mở to, không còn tiêu cự, rõ ràng đã chết rồi, biểu cảm trên khuôn mặt của ông ta rất méo mó, có lẽ trước khi chết phải chịu một nỗi đau rất lớn.
Đông Thu Luyện bước tới và kiểm tra mắt của người chết: "Người tử vong là nam giới, tuổi từ năm mươi đến năm mươi lăm, nguyên nhân cái chết là...." Toàn thân Vương Hỉ trần trụi(*), Đông Thu Luyện kiểm tra thân thể một hồi rồi mới nói: "mất máu quá nhiều!"
(*)Trần trụi: tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ
"Miệng vết thương này, chẳng lẽ Đông Thanh Tư chuẩn bị muốn đem ông ta đâm thủng sao?" Bạch Thiếu Ngôn cảm thấy cơ thể của người này không còn chỗ nào lành lặn: "Cái kia, lão sư... ...." Bạch Thiếu Ngôn chỉ vào hạ bộ(*) của Vương Hỉ.
(*)hạ bộ: bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nam giới.
Đông Thu Luyện kiểm tra một chút, đột nhiên cô nhận thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người mình, ngay khi Đông Thu Luyện ngẩng đầu lên, cô thấy bọn họ không có tiến vào, nhưng các cặp mắt lại nhìn chằm chằm vào chỗ Đông Thu Luyện đang đặt tay, Đông Thu Luyện bất lực lắc đầu, nếu cô đang làm việc, thì ở đâu còn có sự phân biệt giữa nam và nữ? Những ai lọt vào tay cô đều đã là người chết thôi.
"Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của người chết đã bị cắt xẻo, thời gian tử vong không quá nửa giờ, thi thể vẩn vẫn còn độ ấm, hiện tại chúng ta vẫn nên đem thi thể trở về trước!" Mà ngay lúc này, người vận chuyển thi thể vẫn còn đứng ở trước cửa, không dám bước vào, vết máu trên tường thật đáng sợ!
"Còn chần chừ gì nữa? Anh mà không nhanh tiến vào, còn muốn tôi rửa sạch hiện trường như thế nào?" Giọng nói của Đông Thu Luyện có chút vang vọng trong căn phòng trống vắng này, lập tức có mấy người bước vào nâng thi thể mang ra ngoài.
Vị trí thi thể ngay lập tức được đánh dấu, Đông Thu Luyện và Bạch Thiếu Ngôn liền thu dọn hiện trường: "Lão sư, khăn trải giường gì đó, chúng ta cũng mang về sao?" Bạch Thiếu Ngôn vươn tay cầm ga trải giường dính máu, còn tí tách nhỏ giọt, thật dọa người!
"Mang nó về, khẳng định sẽ có mẫu sinh học (ADN) của hung thủ và người chết trên đó!" Đông Thu Luyện cúi đầu kiểm tra một đống mảnh sứ bị vỡ vụn nằm ở trên sàn, cô vẫn nên đem tất cả mảnh sứ về, nơi này không có nhiều giá trị manh mối!
Đông Thu Luyện nhìn căn phòng, sờ trên mặt đất, tại sao nó lại không có? Đông Thu Luyện đang băn khoăn trong lòng, thứ đó của người đàn ông kia quá nhỏ? Đông Thu Luyện cẩn thận kiểm tra tất cả các góc trong căn phòng: "Lão sư có chuyện gì vậy?"
"Thiếu một thứ gì đó!" Sau khi Đông Thu Luyện nói điều này, cảnh sát bên ngoài cũng ngây ngẩn cả người.
"Loại phòng này có thể thiếu cái gì? Còn thiếu cái gì? Chúng tôi đi tìm cho cô!" Tuy rằng Triệu Minh đã đi vào phòng, nhưng anh ta đi vào cũng vô dụng, căn phòng rất nhỏ, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy hết mọi thứ, cho nên lúc bước vào cả đám phải chen chúc nhau mới vào được, một đám người đứng vây kín cửa.
Trong căn phòng khác, cuộc điều tra đơn giản về anh em nhà Lệnh Hồ và Đông Thanh Lưu cũng đang được tiến hành.
"Đó là thứ đã bị cắt rời khỏi cơ thể của người quá cố!" Đông Thanh Luyện lúc nói chuyện vẫn tìm kiếm xung quanh giường, tất cả mọi người có mặt ở đây đều là đàn ông, bọn họ nhìn mặt nhau, tất cả đều cảm thấy lạnh sống lưng, ừm, có phải để họ tìm thứ đó không?
Đông Thu Luyện dường như đã nghĩ ra điều gì đó, cô trực tiếp bước ra khỏi phòng, đánh dấu nơi nhặt mảnh sứ ban đầu, Đông Thu Luyện nhìn vết máu trên mặt đất, có vết máu trên thùng rác, và ánh mắt của Đông Thu Luyện ngay lập tức bị thu hút bởi thùng rác cách cánh cửa không xa, cô trực tiếp bước tới và nhấc nắp inox trên thùng rác lên.
Dưới cái nhìn của tất cả những người đàn ông, Đông Thu Luyện lấy ra một thứ từ thùng rác, để Bạch Thiếu Ngôn cho vào trong túi và đưa lên: "Chứng cứ quan trọng!"
Tất cả đám đàn ông cảm thấy hơi không thoải mái, sao họ cảm thấy lạ thế! Người phụ nữ này có điểm nào giống phụ nữ đâu?
Thùng rác bên trong thực sự rất sạch sẽ, nhưng Đông Thu Luyện lại nhìn thấy một mẩu thuốc lá, cô cầm nó lên trước mặt và đặt trước mũi để ngửi, bởi vì nó vẫn còn dính máu, nhưng máu này là từ nơi khác đến, cái đồ vật trên mặt kìa, mọi người cảm thấy hình ảnh này như thế nào ấy?..... Thật thấm người!
"Tàn thuốc này có vấn đề gì sao?" Bạch Thiếu Ngôn quay lại và thấy Đông Thu Luyện đang nhìn chằm chằm vào tàn thuốc, cô lấy ra một cái túi và đặt đầu mẩu tàn thuốc vào: "Đội trưởng Triệu, tàn thuốc này vẫn còn tương đối mới, hẳn là do khách khứa hôm nay lưu lại, anh hãy nhìn vào bao bì và độ dày của hộp đựng thuốc lá, nó phải là loại thuốc lá dành cho phụ nữ hút, thử hỏi ai đã hút thuốc ở đây! Có lẽ cô ta có thể cung cấp một số manh mối hữu ích cho chúng ta."
"Được, bắt đầu dò hỏi từ khách khứa bên kia, để tôi thúc giục!" Triệu Minh nhìn công tác thu thập chứng cứ ở hiện trường đã hoàn thành, liền lập tức rời đi.
Đông Thu Luyện đứng ở cửa suy nghĩ về tình hình trong căn phòng lúc đó, Đông Thanh Tư có thể dã man gϊếŧ một người như vậy? Cho dù Vương Hỉ có xâm phạm cô ta, nhưng cũng không tới mức tàn nhẫn như vậy, khi Đông Thu Luyện nghĩ đến tâm lý không bình thường của Đông Thanh Tư, dường như cô đã nghĩ ra điều gì đó, khi cô đến bàn thờ Phật Bà Quan Âm, hương vẫn còn đang cháy, Đông Thu Luyện lấy một ít hương mang trở về.
Chỉ cần xem qua căn phòng này, liền có thể cảm nhận được hiện trường vụ án kỳ quái như thế nào, đặc biệt là tượng Bồ Tát, và bầu không khí kỳ lạ của nghĩa trang, buồn vui, hoa cúc, mưa nhỏ..... Dường như mọi thứ đều có dấu vết của bi thương.
Đông Thu Luyện vửa bước ra ngoài vừa tháo găng tay, liền thấy trước mặt hai anh em nhà họ Lệnh Hồ và Đông Thanh Lưu bước ra từ một căn phòng, so với hai anh em Lệnh Hồ có chút kiêng kỵ, thì Đông Thanh Lưu mỉm cười đi tới trước mặt Đông Thu Luyện: "Tiểu Luyện, không ngờ em lại làm pháp y thật. Cho tới nay chuyện em muốn làm đều có thể làm được".
Trong mắt của Đông Thanh Lưu có sự sùng bái, ngưỡng mộ và còn có cả một tia tình cảm không nên xuất hiện, Đông Thu Luyện vừa tháo găng tay ra thuận tiện tháo luôn bao giày ở trên chân: "Sau này hãy gọi tôi là chị họ, tôi có việc phải đi trước."
Đông Thu Luyện mặc áo khoác trắng phá lệ có chút lạnh lùng, Bạch Thiếu Ngôn ở phía sau mang theo một chiếc hộp theo sau Đông Thu Luyện bước ra ngoài, ánh mắt của Lệnh Hồ Mặc u ám làm sao, thật khủng khϊếp!
Đông Thu Luyện thật sự cảm thấy rất kỳ lạ, hôm nay Lệnh Hồ Mặc hầu như không có làm khó xử bản thân cô, anh ta không nói thêm một lời dư thừa nào, nghĩ tới bữa tiệc hôm đó, Lệnh Hồ Mặc còn ở đầu vai của cô cắn một cái, nhưng bây giờ, Lệnh Hồ Mặc chỉ thâm trầm nhìn cô, ánh mắt này của anh ta khiến Đông Thu Luyện cảm thấy không được thoải mái.
Đông Thu Luyện vừa bước ra ngoài, cô liền nhìn thấy một người ngồi trên ghế và một người đang ngồi xổm dưới đất. Đông Thanh Tư ngồi trên ghế trên người còn khoác áo tây trang của Đông Tu, mái tóc được cột lên, nhưng cả người tựa hồ còn run bần bật. Người ngồi xổm dưới đất chính là Lý Nại, Lý Nại là một người không có kiên nhẫn, hỏi Đông Thanh Tư ba câu thì hết ba câu là nói không biết, khiến Lý Nại không ngừng vò đầu bứt tóc, biểu tình trên mặt càng thêm không có kiên nhẫn.
"Đông tiểu thư, cô không thể chỉ lắc đầu mãi được? Cô không nói được lời nào sao!" Dáng vẻ vò đầu bứt tóc của Lý Nại trông rất thú vị.
"Tôi đã nói rồi, khi nào luật sư của chúng tôi đến thì chúng tôi sẽ nói, trước khi ấy chúng tôi sẽ không trả lời bất cứ điều gì anh hỏi." Đông Tu ôm lấy Đông Thanh Tư cố gắng làm dịu cảm xúc của cô ta, nhưng Đông Thanh Tư chỉ run, môi đều bị cắn xanh tím, vẫn dùng sức cắn mạnh.
"Nhiều người đã thấy cô ấy chạy ra ngoài, trên tay còn có máu, chẳng lẽ chúng tôi dò hỏi thông thường cũng không được sao!" Lý Nại suýt chút nữa nhảy dựng lên, hai chị em nhà này sao lại khó hầu hạ thế!
"Anh là cái gì, có bản lĩnh thì gọi cục trưởng của các anh lại đây!" Đông Tu cũng không khách sáo chút nào, người con gái này vẫn là người ông ta yêu thương nhất, con gái xảy ra chuyện, ông ta đây còn chưa phản ứng, mấy người cảnh sát đã vội vã tới dò hỏi, thật là ăn no rửng mỡ.
"Đội trưởng, vấn đề này tôi không có cách nào hỏi!" Lý Nại thấy Triệu Minh đi tới, Đông Thu Luyện cũng đi theo sau đó, Triệu Minh nhìn Đông Thanh Tư vẫn cúi đầu im lặng, nói: "Thế nào?" Triệu Minh chỉ tay mình, Lý Nại gật đầu, mặc cho Đông Thanh Tư gắt gao nắm chặt chiếc áo khoác, nhưng cảnh sát nữ vừa đưa cô ta đi tắm rửa sạch sẽ đã kiểm tra rồi, trên tay của cô ta quả nhiên có mảnh vụn nhỏ.
"Tiểu Luyện, em quay lại đồn cảnh sát à?" Tiêu Hàn bước đến và trực tiếp nhận quần áo từ trong tay Đông Thu Luyện, cô bất đắc dĩ nhìn Tiêu Hàn: "Vốn dĩ em muốn cùng anh đi đón Tiêu Dịch, nhưng bây giờ không còn cách nào, không ngờ lại xảy ra tình huống này!"
"Không sao, vất vả rồi!" Tiêu Hàn liền ở trước mắt bao người, hôn lên trán của Đông Thu Luyện một cái, cô duỗi tay đấm vào ngực Tiêu Hàn, làm thế nào mà người này có thể làm một điều như vậy trong một tình huống nghiêm trọng này, thật là không có mặt mũi, Tiêu Hàn trực tiếp nắm lấy tay Đông Thu Luyện đang đấm vào anh.
Tiêu Hàn nắm tay Đông Thu Luyện và nói với Triệu Minh: "Tôi đưa cô ấy trở về đồn cảnh sát, cuộc thẩm vấn vừa rồi đã kết thúc, có lẽ tôi có thể rời khỏi đây!"
Tiêu Hàn và hai anh em nhà họ Bạch chưa từng rời khỏi đây, cho nên cũng không có gì để hỏi, Triệu Minh nhìn vào bảng ghi chép của Tiêu Hàn và Bạch Thiếu Hiền do cảnh sát đưa tới, và gật đầu: "Tốt, không có vấn đề gì, Tiêu tổng và Bạch tổng đều có thể rời đi trước, những người còn lại ở đây có thể rời đi nếu như đã làm xong thủ tục ghi chép và chúng tôi thấy không có vấn đề gì."
"Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện, cô không được đi, nhất định là cô, là cô...... cô đưa tôi tới căn phòng đó đúng không?" Đông Thanh Tư bất ngờ thoát ra khỏi vòng tay của Đông Tu, trực tiếp lao tới trước mặt Đông Thu Luyện, Lý Nại ở trước mặt Đông Thu Luyện, trực tiếp duỗi tay ngăn cản Đông Thanh Tư lại.
"Tôi?" Đông Thu Luyện cảm thấy buồn cười, ngay cả bản thân cô còn không biết chuyện đã xảy ra có được không?
"Đông Thanh Tư, cô có chắc người đó là tôi?"
"Chính là cô, chắc cô muốn giở trò với tôi để trả thù gia đình chúng tôi, tôi đã thấy tất cả, bản hợp đồng ở trong phòng......" Lúc này cả thân thể của Đông Tu cứng đờ, bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần kia sao? Tại sao ông ta có thể quên cất nó đi: "Cô đã vào căn phòng ấy trước đó, hơn nữa trước khi tôi bất tỉnh tôi đã thấy một đôi giày cao màu đen của phụ nữ!".
Đông Thu Luyện nhìn xuống đôi giày cao gót màu đen của chính mình, sau đó nhìn vào đôi giày cao gót của tất cả quý cô có mặt ở đây, bởi vì là tang lễ, mọi người đều chọn giày da đen, kiểu dáng tương đối đơn giản và cổ điển, vấn đề là chiều cao và hình dáng gót giày.
"Có rất nhiều người đi giày cao gót màu đen ở đây, cô có chắc đó là tôi? Cô chắc không?" Đông Thu Luyện hỏi liên tục, nhìn Đông Thanh Tư.
"Tại sao không phải là cô, cô nhất định không muốn giao cổ phần nên mới muốn hại tôi!" Đông Thu Luyện thực sự chỉ muốn trợn mắt, trong khi Tiêu Hàn ôm lấy eo của Đông Thu Luyện, anh lười không muốn nói chuyện, chỉ số thông minh của người phụ nữ này có vấn đề sao!
"Cổ phần là của tôi, tôi không muốn giao chúng ra ngoài thì sao? Tôi có cần thiết làm hại cô không? Còn nữa, cho dù tôi có đánh ngất cô, thì người ở trong phòng đó là do tôi bảo cô gϊếŧ sao?" Đôi mắt sắc bén của Đông Thu Luyện lập tức khóa chặt đôi mắt của Đông Thanh Tư, Đông Thanh Tư không có ấn tượng sâu sắc gì với đôi giày da đó, chỉ nhớ rõ đó là một đôi giày cao gót, nhưng cô ta lại không nhớ chính xác kiểu dáng của nó.
Dáng vẻ do dự của Đông Thanh Tư, trong lòng mọi người đều rõ ràng, nếu đúng thì kẻ gϊếŧ người chính là phụ nữ.
"Dạo này bị sao vậy, phụ nữ gần đây bị rối loạn nội tiết à? Sao đi đâu cũng thấy....." Lời nói của Lý Nại chưa xong đã bị người khác chặn lai: "Đội trưởng, anh đang làm gì vậy?" Triệu Minh nháy mắt ra hiệu, nhắc nhở rằng Đông Thu Luyện còn đứng ở bên cạnh, người đang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Lý Nại.
Lý Nại vò đầu bứt tóc: "Cái đó..... Đông pháp y, sao cô còn chưa rời đi!"
"Tôi đang chờ anh nói về rối loạn nội tiết tố nữ!" Đông Thu Luyện bất lực nói rồi nhìn qua Lý Nại, sau đó lại nhìn Đông Thanh Tư: "Đưa cô ấy tới bệnh viện, có thể chứng cứ vẫn còn......"
Triệu Minh ngay lập tức hiểu, đưa tay vỗ đầu, thật ra, chuyện này làm sao có thể quên được, đúng: "Đông tiểu thư, hãy đến bệnh viện với chúng tôi, tốt hơn hết, Đông tiểu thư vẫn nên kiểm tra cơ thể sớm hơn, cô cũng biết thời gian lưu trữ loại bằng chứng đó nói chung không quá lâu......"
Sắc mặt Đông Tu như bị táo bón, khi ông ta định đưa Đông Thanh Tư lên xe, một bóng người phía sau bất ngờ lao đến, Tiêu Hàn lập tức đem Đông Thu Luyện tránh sang một bên, bóng người đó trực tiếp lao đến trước mặt Đông Thanh Tư, vươn tay đẩy Đông Thanh Tư xuống đất.
"Đông Thanh Tư, tại sao cô lại làm vậy? Tại sao, chúng tôi sắp kết hôn, tại sao cô lại làm chuyện này......" Tiếng mưa tí tách bên ngoài tiếp tục rơi, Tiêu Hàn giúp Đông Thu Luyện cầm ô, hai người lui sang một bên, mặt đất đầy bụi bẩn.
"Cô đang làm gì vậy?" Đông Tu vươn tay đẩy người kia sang một bên, mà người phụ nữ kia đang bị cảnh sát vây quanh nên cánh tay bị nắm lấy, chỉ có thể lùi về sau mấy bước.
Còn Đông Thanh Tư, người bị Bùi Tử Đồng đẩy ngã xuống đất, cả người ngơ ra, cô ấy ngồi dưới đất, mặc cho mưa rơi trên người, Đông Tu vươn tay muốn kéo Đông Thanh Tư lên, nhưng cô ấy lại co rúm lại, tựa hồ lại nghĩ tới điều gì, vẻ mặt có chút si ngốc.
"Bùi tiểu thư, cô nên bình tĩnh một chút." Hai người cảnh sát nói xong liền đi tới chuẩn bị giữ Bùi Tử Đồng lại, nhưng cô ta đã lập tức tránh ra, Bùi Tử Đồng không quan tâm trời có mưa hay không, cô ta trực tiếp bổ nhào về phía Đông Thanh Tư, và tát vào mặt đầy thương tích của Đông Thanh Tư mấy bạt tay: "Cô dựa vào cái gì, cô dựa vào cái gì......" Cô ta cào cấu về phía mặt Đông Thanh Tư.
Đông Thanh Tư không chống trả lại, chỉ bình tĩnh ngồi ở dưới đất, hai cảnh sát lập tức ngăn Bùi Tử Đồng lại, Bùi Tử Đồng muốn thoát ra bằng mọi cách, tình tiết bộ phim này đã đủ tốt rồi!
Chờ Bùi Tử Đồng bị cảnh sát giữ chặt đưa ra ngoài, Đông Thanh Tư đột nhiên bật cười, bất ngờ cô ấy cầm lấy một chiếc giày bên cạnh mình, nó vô tình rơi ra ngay lúc Bùi Tử Đồng cố gắng tránh thoát, đột nhiên cô ôm giày bật cười ha hả, Đông Tu chạy nhanh, ôm lấy Đông Thanh Tư đem lên xe, thân thể Đông Thanh Tư đã bị bẩn, nhưng cô ấy không để ý, chỉ cười ngây ngô.
"Mau tới bệnh viện!" Đông Tu sợ con gái mình kích động quá độ khiến tâm thần rối loạn, hiện tại ông ta chỉ có duy nhất người con gái này.
So sánh với cái chết của Đông Thanh Nhiên, sự thay đổi của Đông Thanh Tư khiến Đông Tu đau khổ hơn, thành thật mà nói lúc Đông Thanh Nhiên sinh ra, Đông Tu còn chưa học được cách trở thành người cha như thế nào, nhưng khi ông ta biết cách làm cha chính là lúc Đông Thanh Tư sinh ra, cô ta dễ thương, đáng yêu hơn Đông Thanh Niên, cô cũng thích làm nũng, nhờ đó mà thoả mãn chủ nghĩa tâm lý đàn ông của ông ta, cho nên ông ta vô cùng yêu thích Đông Thanh Tư.
Và so với Đông Thanh Niên bình thường, Đông Thanh Tư rõ ràng là xuất sắc hơn nhiều, Đông Tu thậm chí coi người con này là niềm tự hào của mình, hiện tại cô biến thành như vậy, Đông Tu sao có thể không đau lòng!
Các phóng viên bên ngoài đã chụp được những gì họ muốn, vì họ đã quá quen với trang phục của Bùi Tử Đồng, nhưng không ai biết đã xảy ra chuyện gì bên trong, nhiều tờ báo, phương tiện truyền thông khi nghe tin đã vây kín cả cửa của toàn bộ nghĩa trang!
Ngay sau khi Đông Tu đưa Đông Thanh Tư đến bệnh viện, ông ta nhìn thấy TV trong phòng bệnh đang đưa tin về vụ án, và người phụ nữ trên TV mặc một chiếc váy đen, cô ta cài một bông hoa nhỏ màu trắng sau tai, đôi mắt đỏ hoe vì khóc: "Chồng tôi đã qua đời vì lý do đặc biệt, nên đám cưới vài ngày sau sẽ bị hủy bỏ, bây giờ tôi thực sự cảm thấy......" Trước khi Bùi Tử Đồng nói tiếp, nước mắt đã không thể ngừng rơi.
"Có phải nạn nhân bị gϊếŧ trong đám tang Đông Thanh Nhiên là chồng cô. Cô làm ơn giải thích rõ cho chúng tôi biết được không, Bùi tiểu thư?" Khi Bùi Tử Đồng nói xong, cô ta đã được một nhóm bảo vệ hộ tống và chuẩn bị rời đi, không cần biết phóng viên hỏi gì, Bùi Tử Đồng cũng không trả lời, khi cô ta lên xe, vì cửa sổ xe dán một miếng kính màu tối, những người bên ngoài không thể thấy tình hình bên trong, vì vậy Bùi Tử Đồng đã lập tức lấy một mảnh khăn giấy sau xe.
Cầm lấy một chiếc gương trong túi lên, cô ta từ từ lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt, cầm hộp phấn lên và bắt đầu
dặm lại lớp trang điểm trên mặt, cả sắc mặt lẫn đôi môi của cô ta đều được dặm trắng bệch, Bùi Tử Đồng thoa một chút phấn đỏ dưới bầu mắt, làm cho cô ta có vẻ khóc đến đỏ bừng, Bùi Tử Đồng đóng gương lại: "Hãy đến đồn cảnh sát, mặc kệ những phóng viên đi theo......"
Tác dụng thuốc nhỏ mắt lần này không tồi, có thể rơi nước mắt ngay khi muốn!
Vì vấn đề đã trở thành một rắc rối lớn, nên bây giờ đơn giản hãy làm cho nó lớn hơn nữa, Bùi Tử Đồng lại một lần nữa lấy gương ra, rất tốt....Thực sự buồn, thực sự bi thương, thực đau thương......
Còn Đông Tu thì suýt chút nữa đập trực tiếp vào TV, lúc này hai y tá đỡ Đông Thanh Tư vào phòng bệnh, vừa mới đỡ cô ta lên giường, Đông Thanh Tư liền thu mình vào trong chăn bông, cả miệng không ngừng niệm chú điều gì đó. Một vị bác sĩ bước vào với một đống báo cáo trên tay: "Đông tiên sinh, Đông tiểu thư có thể do quá hoảng sợ nên đã gây ra một số bất thường về thần kinh, việc kiểm tra cụ thể chỉ có thể xác định sau khi kiểm tra tâm lý xong."
Hiện tại, cảnh sát ngoài cửa nhìn nhau, cái này..... Họ vẫn đang chờ để thẩm vấn Đông Thanh Tư, có vấn đề về thần kinh làm sao thẩm vấn được.
"Ông nói nhảm cái gì đó, như thế nào là thần kinh không bình thường, không có khả năng!" Đông Tu lập tức ngồi ở mép giường, vươn tay ôm lấy thân thể vẫn còn run rẩy của Đông Thanh Tư: "Thanh Tư, đừng sợ, là ba, đừng sợ, ba ở đây......" Đông Tu muốn ổn định thân thể vẫn còn đang run rẩy của Đông Thanh Tư, nhưng vẫn là vô dụng.
Đông Thanh Tư bất ngờ vươn tay, dùng sức nắm lấy cánh tay của Đông Tu, hơn nữa sức lực rất lớn, sau đó, Đông Tu cảm thấy Đông Thanh Tư dường như đang ra dấu gì đó trên tay của mình, Đông Thanh Tư cúi đầu, liền đưa tay cào lên chăn bông: "Thật nhiều máu, thật nhiều máu...haha...vui quá....."
Đông Tu dường như nghĩ ra điều gì, lập tức nhìn bác sĩ: "Tôi sẽ nhờ chuyên gia tâm lý nước ngoài làm kiểm tra." Bác sĩ giật đầu: "Chuyện này không sao, nên thu xếp càng nhanh càng tốt, cũng sẽ tốt cho sự phục hồi của cô ấy."
Đúng lúc này, ngoại trừ một vài cảnh sát canh ở cửa phòng, những người khác đều lần lượt rời đi, vì đây chính là khu cách ly nên rất yên tĩnh, sau khi Triệu Minh nhận được tin tức từ bệnh viện, dường như trong lòng anh ta có chút phỏng đoán đã được xác minh, đem tư liệu ném xuống mặt đất: "Mẹ nó, lúc này còn rối loạn thần kinh gì nữa..... Vụ án này làm sao có thể tiếp tục!"
"Đội trưởng, anh nghĩ xem nó có giống như Bùi Xương Thịnh không? Tuy rằng bị đột quỵ nhưng Bùi Xương Thịnh vẫn khỏe mạnh, Đông Thanh Tư không chắc rằng cô ta muốn...." Một người cảnh sát nói.
"Thật khó để nói điều này, hiện trường này thật đẫm máu, tôi không chắc nếu như không có chuẩn bị mà tới thì mình có bị dọa sợ hay không, nhưng mà Đông gia cũng không phải là một gia đình bình dân, mua chuộc bác sĩ làm giả bản báo cáo không phải là điều không thể....Nếu thật sự có vấn đề tinh thần, vụ án kia phải làm sao?"
"Làm sao bây giờ! Tôi có thể làm gì nữa? Một khi thần kinh cô ấy có vấn đề, vụ án cơ bản đã kết thúc, biết được hung thủ thì sao? Họ chỉ cần đưa Đông Thanh Tư ra nước ngoài, sau vài năm, ai sẽ nhớ điều này!" Triệu Minh nói xong, anh ta đã châm một điếu thuốc đứng bên cửa sổ, bầu không khí trong cả căn phòng ngay lập tức nặng nề.
Trong phòng giải phẫu vào giờ lúc này, Đông Thu Luyện vừa lau người cho Vương Hỉ, các vết thương lớn nhỏ trên cơ thể cũng trở nên rõ ràng, chỉ cần nhìn vào độ xác thương trên thân thể, thì có thể biết tên hung thủ lúc đó điên cuồng cỡ nào, dáng người Vương Hỉ đầy đặn, mập mạp, cho nên lượng máu của ông ta nhiều hơn người thường một chút cho nên mới làm hiện trường lúc đó trông rất quỷ dị.
Đông Thu Luyện chậm rãi kiểm tra vết thương trên người Vương Hỉ, tất cả đều là dấu vết của vật sắc nhọn gây ra, trên một số vết thương có dính những mảnh sứ vụn, trông không có gì bất thường vì vụn sứ vẫn còn rất sắc, vì vậy vết thương khá gọn gàng, Đông Thu Luyện đột nhiên nhìn thấy một bên tay của Vương Hỉ có một vết thương sâu, cái này.......
Đông Thu Luyện cẩn thận quan sát miệng vết thương một chút, trước khi chết Vương Hỉ có cùng vật lộn với hung thủ, nói cách khác, ông ta đã cầm một mảnh sứ, vì cái gì mà một người đàn ông mập mạp như ông ta lại không thể đánh lại một người phụ nữ, hơn nữa ông ta lại còn để người phụ nữ kia gϊếŧ chết, Đông Thu Luyện cảm thấy rất kì lạ, luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.
Vẫn là giải phẫu một chút, Đông Thu Luyện vừa kiểm tra dạ dày của Vương Hỉ và phát điều gì đó không thích hợp, bời vì là sáng sớm, trong dạ dày của Vương Hỉ hầu như không còn gì, nhưng vẫn còn một ít dịch vị, toàn bộ cơ thể của Vương Hỉ đang trong tình trạng khỏe mạnh bình thường, có thể thấy người này có tính dục quá độ trong thời gian dài, chỉ cần nhìn tướng mạo cũng có thể thấy được.
"Kiểm tra dịch vị trong dạ dày một chút" Đông Thu Luyện đi kiểm tra những nơi khác, Bạch Thiếu Ngôn thực sự cảm thấy ghê tởm, cậu chỉ muốn trở thành một mỹ nam trầm lặng, tại sao luôn gặp phải những trường hợp như vậy, sau khi Đông Thu Luyện kiểm tra xong, cô cảm thấy những chỗ khác không có gì bất thường.
"Đúng rồi, lão sư, chúng ta đã kiểm tra tàn thuốc, có một ít nước bọt trên đó, ngoài ra còn có một ít son môi, loại thuốc lá này được nhập khẩu từ nước ngoài, nó rất được chị em nước ta ưa chuộng, hằng năm nhập về rất nhiều!" Bạch Thiếu Ngôn cầm lấy tài liệu và đặt nó trước mặt Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện một bên rửa tay, một bên nhìn thoáng qua: "Chúng ta có cần phân tích thành phần DNA còn lại trong mẫu thuốc đó không?"
Rốt cuộc thì chỉ là một đầu tàn thuốc, có lẽ không liên quan gì đến vụ án này: "Phân tích nó một chút đi, có lẽ đây là chứng cứ quan trọng nói không chừng, tôi sẽ đến gặp đội trưởng Triệu để nói về tình hình trước, làm phiền cậu tối nay."
"Vâng!" Bạch Thiếu Ngôn thực sự muốn nói rằng, cậu đã lâu không ngủ rồi, tại sao cậu luôn là đối tượng bị áp bức.
Đông Thu Luyện vừa mang báo cáo đến văn phòng, vừa đúng lúc gặp Bùi Tử Đồng đi tới, Bùi Tử Đồng lấy khăn tay che mặt, nước mắt của cô ta như ngọc vỡ, không ngừng rơi, còn có hai vệ sĩ bên cạnh, Đông Thu Luyện lắc đầu, người phụ nữ này có thể đối với lão già kia có vài phần tình cảm, nhưng thực ra cảnh diễn này đủ rồi.
Bùi Tử Đồng đi đến phòng nghỉ, Đông Thu Luyện trực tiếp đi ngang qua Bùi Tử Đồng, đẩy cửa vào phòng làm việc, mọi người lại nhốn nháo, trên một bức tường là hình ảnh hung án, mặt còn lại là ảnh chụp thi thể của người mất, hiện nay giới truyền thông chú ý quá nhiều tới vụ án này, làm cho người đứng đầu tổ trọng án có áp lực rất lớn.
"Đây là bản báo cáo, còn việc phân tích một số mẫu sinh học còn phải đợi một thời gian, tuy nhiên có thể xác định hung thủ là một người phụ nữ, có nhiều vết thương trên cơ thể người chết, và không có thương tích nào gây tử vong, chết do mất máu quá nhiều!" Đông Thu Luyện đặt bản báo cáo trên bàn Triệu Minh: "Cuộc thẩm vấn của Đông Thanh Tư tiến hành như thế nào?"
Bởi vì theo quan điểm của Đông Thu Luyện, trường hợp này gần như có đầy đủ nhân chứng và bằng chứng ở đây, nếu Đông Thanh Tư bị thẩm vấn, vụ án này cơ bản có thể kết thúc, nhưng sao không khí trong văn phòng lại lạ thế?
"Bên bệnh viện đã kiểm tra xong, tôi đã cho người gửi mẫu tϊиɧ ɖϊ©h͙ qua, nhưng bác sĩ nói rằng cô ta có vấn đề về thần kinh và không thích hợp để thẩm vấn vào lúc này." Triệu Minh nắm chặt ngón tay, cả khuôn mặt anh ta sa sầm: "Vụ án này hiện giờ đầy rối ren, nên đừng nói về Đông Thanh Tư có thực sự có vấn đề tâm lý hay không, nếu thật sự là có thì khẳng định không chỉ riêng gia đình Đông gia, mà cả đồn cảnh sát của chúng tôi sẽ bị nhấn chìm bởi nước bọt của người dân, ai sẽ tin tưởng! Đường đường là giám đốc của Viễn Hàng lại có vấn đề về thần kinh!"
"Vậy vụ án này bây giờ là tiến thoái lưỡng nan, nếu trực tiếp đem cô ta trở về, dáng vẻ đó của cô ta làm sao chúng ta có thể hỏi được, Đông gia đã thuê luật sư, chúng tôi muốn dùng chút thủ đoạn cũng không được, vụ án này đang bị treo--- Haizzz." Lý Nại thở dài.
"Được rồi, nếu có kết quả, tôi sẽ tìm anh để nói chuyện, tôi đi về trước!" Triệu Minh yêu cầu Lý Nại đưa Đông Thu Luyện đi ra ngoài, nhưng Đông Thu Luyện từ chối một cách nhẹ nhàng: "Đông pháp y cô không thể đi cửa này vào ngày hôm nay thậm chí là những ngày khác, vì cửa này đã bị chặn, cô không thể đi ra ngoài, Bùi Tử Đồng đã đưa một số lượng lớn phóng viên đến đây, trong và ngoài đồn cảnh sát đều bị bao vây như nêm cối(*), cô thật sự khó đi ra ngoài, tôi sẽ để Lý Nại lái xe cảnh sát đưa cô ra ngoài, lát nữa người nhà sẽ chờ cô ở nơi khác!" Đông Thu Luyện ngẫm nghĩ lại, liền gật đầu.
(*)nêm cối: số người chen chật.
Nhưng khi Đông Thu Luyện và Lý Nại vừa đi tới cổng lớn, thì đã thấy Tiêu Hàn ở trước cửa: "Tại sao anh lại ở đây?" Bên ngoài mưa đang rơi, còn có xu hướng ngày càng lớn, Đông Thu Luyện đã cho rằng Tiêu Hàn sớm đã ở nhà.
"Đưa em về nhà!" Tiêu Hàn bước tới, duỗi tay kéo Đông Thu Luyện, trong tay cầm một chiếc ô che: "Chắc em mệt lắm!" Tiêu Hàn ôm lấy eo của Đông Thu Luyện và bước ra ngoài. Sau đó, Đông Thu Luyện mới phát hiện có hai hàng vệ sĩ đứng ở con đường dẫn tới cổng, trên tay ai cũng cầm một chiếc ô lớn màu đen, máy quay của phóng viên bên ngoài bị chặn hoàn toàn, điều này khiến Đông Thu Luyện hoảng sợ: "Anh này....." Cũng quá khoa trương đi!
"Chẳng lẽ em muốn làm tiêu đề cho các trang đầu!" Đông Thu Luyện đương nhiên là không muốn, Tiêu Hàn ôm Đông Thu Luyện vào trong lòng, hiện tại trên người Đông Thu Luyện đều là mùi thuốc khử trùng, Tiêu Hàn cảm thấy mùi này cũng không khó ngửi lắm. Sau khi đi qua hai bức tường được làm bằng người trái phải, vệ sĩ lập tức nháy mắt cất ô và lên xe, đoàn xe hùng hậu vừa biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, tiêu đề ngày hôm sau là: "Tiêu công tử ngăn cho vợ không bị lộ, hàng trăm vệ sĩ xây tường!"
"Tại sao anh lại đến đón em, anh biết hôm nay có rất nhiều phóng viên....." Đông Thu Luyện không phải là người có địa vị cao, nếu thật sự có địa vị cao, thì thân phận Tiêu phu nhân đã bị lộ từ lâu.
"Anh chỉ muốn đến đón em, không được sao?" Tiêu Hàn lấy xe, bật sưởi ấm trong xe, Đông Thu Luyện thấy vai của Tiêu Hàn hơi ướt, bởi vì Tiêu Hàn đã về nhà và thay quần áo, bộ quần áo thường ngày màu xám nhạt sau dính mưa đã chuyển qua màu xám đen, thực sự rất dễ thấy!
"Về nhà đi, Tiêu Dịch chắc hẳn sốt ruột lắm!" Khi chạy xe vào cửa Tiêu Gia, Đông Thu Luyện đã nhìn thấy Tiêu Dịch đang ngồi trên mặt đất, chơi đùa với Trà Trà, còn Đại Nhân của chúng ta thì đang đĩnh đạc ngồi trên chiếc ghế đẩu, dáng của con chó này còn phô trương hơn cả con người, Tiêu Dịch vừa nghe thấy tiếng xe, liền phấn khích đứng lên trong khi Trà Trà vui mừng chạy trong mưa!
"Trà Trà, mày trở lại, nếu không mày sẽ biến thành một con chó ướt!" Trà Trà nghe tiếng gọi của cậu chủ nhỏ, liền chạy trở về, nhưng bộ lông vàng đã ướt đẫm, Trà Trà lắc người, gạt nước mưa xuống mặt đất, bác An vội vàng cầm lấy cái khăn lông lau cho Trà Trà: "Trà Trà ngốc, xin mày đừng chạy nữa, mày xem đi, sắp biến thành con chó ướt rồi."
Đại Nhân nhàn nhạt mở mắt nhìn Trà Trà, hừ hừ cái mũi, quay đầu lại tiếp tục ngủ.
Lúc sau, Tiêu Hàn cùng với Đông Thu Luyện đi thẳng lại đây, Đại Nhân trực tiếp nhảy xuống ghế, bước chân chó đi theo phía sau của Tiêu Hàn, Tiêu Dịch ôm Trà Trà: "Mày nhìn xem con chó săn ngốc này, chó săn, về sau kêu mày là chó săn ngốc nha!" Trà Trà cũng phụ họa kêu lên một tiếng, Đại Nhân quay đầu liếc về phía bọn họ, thật sự là trợn to mắt....
Tiêu Dịch như hóa đá tại chỗ, cậu mới bị một con chó con ghét bỏ sao?
"Gâu gâu---" Ngay khi Tiêu Hàn chuẩn bị lên lầu, Đại Nhân đã lập tức cắn ống quần của Tiêu Hàn, Tiêu Hàn nhìn vào quần của mình, con chó này đã cắn hỏng quần mình mấy lần rồi, đây là chuẩn bị xuống tay sao? Tiêu Hàn xách Đại Nhân lên: "Mày lại cắn quần của tao, tao liền ném văng mày ra đấy!"
"Gâu----" Đại Nhân sủa lên một tiếng, Tiêu Hàn đặt Đại Nhân xuống đất, nhưng sau đó Đại Nhân của chúng ta đã cắn vào dép lê của Tiêu Hàn.
~Hết Chương 95~