Ngày thứ hai toàn gia ra trận, sau khi ăn sáng xong liền quyết định cùng hai người bọn họ đi hiện trường buổi họp báo.
Kế hoạch đã định là mẹ Thẩm ba Thẩm, Thẩm Nham đều không cần đi, bởi vì chuyện như vậy chỉ cần người trong cuộc đứng ra nói rõ, sau đó Thẩm lão gia tử đứng ra thừa nhận là được rồi, bất quá từ sau khi Lâm Thục Ý đến, mọi người trong Thẩm gia đều cảm thấy Lâm Thục Ý ngốc manh như thế, nếu không che chở nhất định sẽ bị người khác bắt nạt, vì vậy đều quyết định muốn đi, Lâm Thục Ý đã nhận định là người của Thẩm gia, làm sao có thể bị người ngoài ăn hϊếp được.
Bị mọi người trong nhà không thèm để ý Thẩm Phục biểu thị, "chỉ quan tâm đến vợ hắn, bất quá hắn chính là muốn như thế."
Mà Lâm Thục Ý, nguyên lai cũng không sốt sắng, mãi đến tận khi biết tất cả bọn họ đều đi... Liền bắt đầu khẩn trương.
Mẹ Thẩm còn không ngừng ở một bên an ủi.
"Chớ lo lắng, chúng ta đều sẽ làm hậu thuẫn cho con, cố lên... Ai u, chồng à, anh nhẹ chút, lôi tóc của em rồi."
Ba Thẩm mặt xạm lại, đang đeo dây chuyền mà không ngừng hướng Lâm Thục Ý nơi đó vòng tới vòng lùi, có thể không lôi tóc sao?
Ông đối với người con dâu này rất hài lòng, nhưng cũng bởi vì vợ ông rất yêu thích đứa bé này, cho nên ông vẫn rất đau lòng.
Hai cha con đau lòng bị mọi người không thèm đếm xỉa không nói, thời điểm đi còn bị mọi người đẩy xuống phía sau.
Thẩm Phục
“…..”
Ba Thẩm
“…..”
Nhìn mọi người vây quanh Lâm Thục Ý đi ra bên ngoài, Thẩm Phục cùng ba Thẩm cảm thấy cả cuộc đời cũng bắt đầu hắc ám.
Sau đó thời điểm hai người đi ra bên ngoài, hiển nhiên Thẩm lão gia tử đã phân phối xe xong, Thẩm lão gia tử trực tiếp ngồi vào chiếc xe thứ hai phó lái, sau đó mẹ Thẩm lôi kéo Lâm Thục Ý ngồi xuống mặt sau.
Thẩm Phục một mặt ngọa tào nhìn Thẩm Nham cười không có hảo ý đi tới, sau đó mang theo cổ áo của hắn, bình tĩnh ném vào chiếc xe đầu tiên.
Ba Thẩm nhìn mặt xui xẻo của con trai một chút, cười dương dương tự đắc, sau đó nhanh chân đi đến chiếc thứ hai đi mở cửa.
Mới vừa mở ra liền bị mẹ Thẩm mụ một cái đẩy đi ra ngoài.
"Anh đi ngồi xe phía trước chiếc kia, chúng ta cùng Tiểu Ý còn có lời muốn bàn giao."
Nói xong cửa xe liền "Oành" một cái đóng lại.
Ba Thẩm gương mặt cứng đờ.
Chỉ có thể đi đến ngồi chiếc xe đầu tiên.
Hai cha con xui xẻo liền ngồi cùng nhau.
Thẩm Nham ngồi ở vị trí kế bên tài xế, hướng phía sau liếc mắt nhìn, hai người trên mặt đều viết "tôi muốn ngồi cùng vợ tôi". Thẩm ca ca
ưu nhã lườm một cái, có thể có chút tiền đồ hay không.
Chiếc xe đầu tiên chậm rãi nổ máy.
Chiếc thứ hai lại kéo dài cũng không thấy động tĩnh.
Kỳ thực Thẩm lão gia tử an bài như thế cũng không phải vô duyên vô cớ.
Chuyện này tự nhiên là muốn Thẩm Phục trước tiên đi ra nói rõ, Lâm Thục Ý cùng hắn đi mặc dù tốt, thế nhưng nếu như cùng nhau những phóng viên kia sẽ tập trung lửa đạn về phía hai người, những phóng viên kia đều có kinh nghiệm, hỏi vấn đề một câu nhất định sẽ rất xảo quyệt khó trả lời, khó bảo toàn được những người không có ý tốt trà trộn vào, nếu như là phóng viên báo lá cải, câu hỏi không chỉ khó trả lời, còn sẽ làm người ta cảm thấy lúng túng.
Cho nên Thẩm lão gia tử mới chủ trương để ba Thẩm, Thẩm Nham bồi tiếp, Thẩm Phục đi trước, Thẩm Phục vẫn chưa tiến vào cao tầng Thẩm thị, những phóng viên này khả năng sẽ không kiêng nể, cần phải là chủ tịch cùng tổng giám đốc Thẩm thị ngồi ở chỗ đó, bọn họ muốn hỏi vấn đề gì, cũng sẽ vì công việc của mình mà ước lượng hỏi.
Còn ông và mẹ Thẩm thì lại bồi tiếp Lâm Thục Ý cùng đi.
Chuyện này cùng tỏ rõ thái độ của Thẩm gia, ông tuy rằng đã rời Thẩm thị đã lâu, nhưng chuyện khác, ông so với ba Thẩm vẫn có nhiều uy tín hơn, sự xuất hiện của ông cũng đủ để cho mọi người hiểu được.
Cứ việc Thẩm lão gia tử trước cũng không xem trọng quan hệ bọn họ, nhưng bây giờ ông ngược lại cảm thấy Lâm Thục Ý ngoại trừ không thể cho ông đứa chắt trai, ngoài điểm này ra cũng không có điểm nào không xứng đáng, ngược lại đứa bé này luôn làm cho người ta yêu thích nó.
Giả sử như Thẩm lão gia tử đến bây giờ cũng không thể tiếp nhận Lâm Thục Ý thì những câu nói không tốt, cũng chỉ có ông mới có thể nói, người của Thẩm gia, lúc nào có thể đến phiên người ngoài khoa tay múa chân
Đợi đến khi Thẩm Phục bọn họ đến nơi tổ chức buổi họp báo, toàn bộ mọi thứ đã chuẩn bị xong, những phóng viên kia đã sớm ở trận địa sẵn sàng đón quân địch, chờ đợi sự có mặt của nhân vật chính.
Thẩm Phục ngược lại không có lo lắng, bất quá vẫn muốn lường trước hỏi người tổ chức buổi họp báo này, Thẩm Nhan vài câu.
"Anh, trong này không có lẫn phóng viên báo lá cải chứ?"
Phóng viên báo lá cải vì xuất bản kiếm tiền, thông thường đưa tin sẽ giật gân, tạo scandal, mà tin tức đều là mặt trái bê bối chiếm đa số, thậm chí còn có tin bịa đặt sai sự thật.
Những vấn đề mà Thẩm Phục hỏi đã được ghi rõ ràng trên tờ giấy, Thẩm Nham đang cầm tờ giấy đó kiểm tra, nghe Thẩm Phục hỏi như vậy, một cái đem giấy vỗ vào mặt Thẩm Phục.
“Cẩn thận mà đọc, tránh cho thời điểm đó lại mất mặt, chuyện khác em không cần bận tâm.”
Thẩm Phục một mặt nịnh nọt,
"Anh trai, anh tốt nhất, buổi tối mời anh ăn, vịt quay Bắc Kinh”
Thẩm Nham rên một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu hắn, nhanh chóng xem!
Sau đó sự tình liền thuận thuận lợi bắt đầu tiến hành.
Thẩm Phục, ba Thẩm cùng Thẩm Nham, ba người cùng nhau tiến vào bên trong.
Quả nhiên, vừa đi vào liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, hết thảy phóng viên không hẹn mà cùng bắt đầu nói chuyện đi theo nhϊếp ảnh, đem ống kính khóa chặt ở chính giữa người đàn ông đang đẹp trai cười ôn hòa, nhưng lại cảm giác xa cách, hắn chính là mục đích để phóng viên tới đây ngày hôm nay, Thẩm nhị thiếu gia, Thẩm Phục.
Muốn nói Thẩm gia tại H thị cũng coi như là nổi tiếng, bọn họ thành lập tập đoàn Thẩm thị, từ bất động sản lập nghiệp, đến bây giờ cũng là xí nghiệp số một số hai tại H thị, người nắm quyền Thẩm thị bây giờ tuy rằng nhìn như ôn hòa, trên thực tế lại là người mạnh mẽ quyết đoán, đem Thẩm thị kinh doanh đến thịnh vượng phát đạt, bất kể là xí nghiệp lâu năm, so với nhân tài như hắn, cũng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng, không có cách nào lay động được địa vị của Thẩm thị.
Điều kiện như vậy, người Thẩm gia không khác nào đối tượng để tất cả mọi người leo lên nịnh bợ.
Đặc biệt là Thẩm gia còn có hai người cháu trai chưa kết hôn, được ca ngợi là đàn ông độc thân hoàng kim, Thẩm Nham, cùng Thẩm Phục, họ đều là tình nhân trong mộng của những thiếu nữ chưa lấy chồng ở H thị.
Bất quá đặc biệt đáng tiếc là, Thẩm gia nhị thiếu vẫn không có bị ai đuổi tới tay, liền nghe đồn nói hắn là người đồng tính luyến ái.
Tin tức này quả thực là thương tổn trái tim của bao nhiêu cô gái, bất quá thương tâm còn ở phía sau, thời gian đồn đại hắn là đồng tính luyến không đến bao lâu, chính hắn tự mình tổ chức buổi họp báo, chuẩn bị tỏ rõ xu hướng tìиɧ ɖu͙©, hắn chính xác là người đồng tính luyến ái không hơn không kếm.
Tin tức trọng yếu như vậy, làm sao có thể bỏ qua đây.
Thẩm Phục đơn giản rõ ràng ngắn gọn giới thiệu chính mình sau, vấn đề thời gian đã đến.
Micro quả nhiên đồng thời duỗi tới, sau đó các ký giả này đến ký giả kia, đều nhanh chóng phỏng vấn.
Tờ giấy vừa nãy anh trai cho hắn, hắn đã đọc qua, cứ dựa theo trên tờ giấy viết mà trả lời, đây chính là câu trả lời tối thiểu, hắn cũng không cần giải thích thêm gì.
Phóng viên muốn đào sâu tin tức bên trong, bất quá hiển nhiên vị Thẩm nhị thiếu gia này không muốn phát biểu
thêm cái gì, chỉ có thể chờ một người là vai chính nữa tới hỏi tiếp.
Đúng, lần này buổi họp báo không chỉ là muốn nói rõ xu hướng tìиɧ ɖu͙© của Thẩm nhị thiếu gia, quan trọng nhất là còn tuyên bố người yêu của Thẩm nhị thiếu, đây mới là tin tức trọng điểm, không biết cùng tin tức trên weibo trước kia có đồng nhất không.
Sau đó Lâm Thục Ý liền khoan thai đi đến.
Thẩm lão gia tử chống gậy chống, khí thế bức người tiêu sái đi bên cạnh Lâm Thục Ý một mặt đây là người của nhà tôi, mấy người cẩn thận bộ dạng một chút.
Lâm Thục Ý nguyên bản hơi sốt sắng, xem Thẩm lão gia tử bộ dạng như vậy cũng không khỏi bị chọc cười, sau đó cũng không thấy khẩn trương nữa.
Ngược lại là mẹ Thẩm, cô nguyên bản cũng rất ít xuất hiện trên tin tức của ở truyền thông, cho nên lần này tuy rằng bồi Lâm Thục Ý cùng đi, cũng không dự định vào trong chỉ là ở bên ngoài dặn Lâm Thục Ý.
"Đừng lo lắng quá, vạn sự đều có bọn họ, không quản người khác hỏi cái gì, con chỉ cần mỉm cười làm bộ không nghe là được rồi, còn dư lại tự có người khác tới giúp ngươi con quyết."
Được mẹ Thẩn mạnh mẽ an ủi một cái, Lâm Thục Ý cảm thấy an lòng, muốn đáp lại cô một cái ôm.
“Dì à, đừng sốt sắng, không có chuyện gì."
Mẹ Thẩm sững sờ, sau đó cười nói
"Dì không lo lắng, con mau vào đi."
Lâm Thục Ý vừa đi, mẹ Thẩm ngược lại nở nụ cười, còn có thể nhìn ra được cô đang lo lắng, đứa bé này cũng thật tinh tế, không phải nói cha mẹ vợ xem con rể càng vui mừng sao? Cô thì càng xem “con dâu” càng hạnh phúc.
Lâm Thục Ý vừa ra trận, phía dưới phản ứng của mọi người so với nhìn thấy Thẩm Phục còn hưng phấn hơn rất nhiều, bởi vì dù là ai đều có thể nhìn ra, đây chính là người trong tấm chụp đăng trên weibo kia, điều này càng chứng minh Thẩm Phục là người đồng tính luyến ái.
Các câu hỏi lập tức liền bắt đầu tăng lên.
"Xin hỏi hai người thời điểm nhận thức nhau là khi nào?
"Cha mẹ hai bên đều biết chứ?”
"Thẩm lão gia tử đối với việc này có cái nhìn thế nào?"
"Hai người sau này có nghĩ sẽ nhận nuôi con không?"
...
Những câu hỏi như vậy nối liền không dứt.
Lâm Thục Ý quả nhiên không nói lời nào, chỉ là ngồi ở giữa Thẩm Nham cùng Thẩm Phục tại trên bàn hơi dùng sức nắm tay Thẩm Phụ.
Thẩm Phục trong lòng hồi hộp, trên mặt vẫn là khách sáo nở nụ cười, sau đó từng chữ từng câu trả lời nghi vấn, vẫn là biểu tình bình tĩnh, kỳ thực dưới bàn, lại nhẹ nhàng cào tay Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý mặt đều cứng đơ, ở trước mặt mọi người lại không tiện rút tay về.
Ngồi rất gần bọn họ cho nên cái gì cũng có thể nhìn thấy, Thẩm Nham không khỏi xấu hổ, pha lẫn chút biệt nữu.
Sự tình phá lệ thuận lợi.
Mãi đến tận bên trong góc truyền tới một giọng nam xa lạ có chút sắc nhọn, còn mang theo trào phúng
"Xin hỏi hai người không cảm thấy đồng tính luyến ái buồn nôn sao?"
"Hai người đều là đàn ông chả lẽ không sợ nhiễm HIV”
“Đương nhiên tuyên bố cùng nhau, có phải muốn gây hấn với quốc gia, ở nước ta còn chưa có chính sách kết hôn với người đồng tính đâu?”
...
Tất cả mọi người có chút giật mình, Thẩm Phục đột nhiên nheo mắt lại, dừng lại động tác ngầm trên tay, hướng đến chỗ người đàn ông nhìn lại.
Mọi người đã nhất trí dời đi, đứng ở cuối cùng là một người đàn ông thân hình nhỏ gầy, tay cầm camera, thấy tất cả mọi người nhìn về phía gã, gã ngưỡng mặt lên, cười đắc ý lại có chút hèn mọn.
"Tôi bất quá là đem câu hỏi mọi người muốn hỏi nói ra thôi mà, nhìn tôi làm gì, không cần cám ơn tôi."
Thẩm Nham sững sờ trước hết đứng lên, gương mặt tuấn tú che lại một tầng sương lạnh, ngữ khí cũng thấp đến hù người.
“Anh đến từ báo nào?!”
Người đàn ông không nhìn Thẩm Nham, tiếp tục đem ánh mắt lạnh như băng giống như rắn độc nhìn về phía Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý
"Tại sao không dám trả lời tôi hả?! Nếu cũng dám lộ liễu ở trên đường tình chàng ý thϊếp, còn ra vẻ cái gì, làm bộ dạng thuần khiết, người nơi này người nào không biết đồng tính luyến ái rốt cuộc là chuyện ra sao?"
Nói xong, người đàn ông ác liệt cười rộ lên.
Xem bộ dáng này, đã biết người này đến đây không phải để phỏng vấn, mà là cố ý tới quấy rối, bởi vì đã có phóng viên báo lá cải đem camera liên tục chụp người đàn ông, rồi lại quay sang chụp Thẩm Phục bọn họ.
Nghe đến động tĩnh Thẩm lão gia tử cùng ba Thẩm mẹ Thẩm vừa đi vào đến, liền thấy Thẩm Nham giơ tay lên lấy điện thoại gọi cho bảo vệ.
"Bảo an, đem phóng viên ngụy tạo chứng cứ này ném ra ngoài.”
Thẩm ca ca ít ở nơi công cộng lộ ra bộ dạng tâm tình ác liệt như thế, bảo an đứng ở cửa đương nhiên nửa điểm cũng không dám hàm hồ liền mở cửa đi vào, kết quả Lâm Thục Ý đứng lên.
"... Khoan đã!"
Thẩm ca ca.
“…..”
Bảo an mới vừa đi vào đem người đàn ông dựng lên, nghe vậy sững sờ đứng tại chỗ.
Thẩm Phục vẫn luôn không nói gì, hắn không nghĩ ở trước mặt mọi người ném đi mặt mũi Thẩm gia, bất quá người đàn ông này, hắn đã nghĩ xong muốn gã ở chỗ khác làm sao "chết", cho nên thời điểm Thẩm Nham nói đem gã ném đi, Thẩm Phục cũng không phản đối, nhưng mà hắn cũng không nghĩ tới, Lâm Thục Ý dĩ nhiên đứng ra phản đối.
Thẩm Phục nhìn Lâm Thục Ý, có chút không hiểu cậu muốn làm gì.
Lâm Thục Ý khẽ mỉm cười, trên thực tế bên trong lửa giận đã sắp phun trào.
Cậu đi tới trước mặt người đàn ông, so với người đàn ông còn cao hơn cái đầu một chút, nhìn xuống.
"Đồng tính luyến ái buồn nôn? Tôi không cảm thấy, ngược lại tôi cảm thấy được anh loại người nói xấu người khác, có ác ý muốn đả thương người ta thì càng buồn nôn hơn. Tôi dùng một bài học trên thế giới này dạy anh, chuyện thứ nhất là học làm người, anh còn chưa học được đâu.”
Người đàn ông bị Lâm Thục Ý mắng một trận, nhìn như mắng người nhưng trên thực tế một chữ thô tục đều không nói, gã nghiến răng nghiến lợi.
“Cậu là loại người bị đàn ông cưỡi!! Hung hăng cái gì!! Đắc ý cái gì!! Bị đàn ông cưỡi, cái loại bán mông đáng chết!!”
Lần này Thẩm Phục tức giận đứng lên, bộ dạng âm hàn kia làm cho người đàn ông không tự chủ rụt cổ một cái.
"Anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa?!"
Người đàn ông rụt cổ lại còn muốn lặp lại lần nữa, bị bộ dạng của Lâm Thục Ý cười híp mắt làm sợ hết hồn, người này cười cái gì? Không phải nên giận điên lên sao?
Lâm Thục Ý híp mắt đưa tay trước mặt người đàn ông loáng một cái, người đàn ông lập tức đem cái cổ rút lại, cho là Lâm Thục Ý muốn đánh gã, sau đó lại phát hiện, Lâm Thục Ý tựa hồ cũng không có ý định kia.
Lâm Thục Ý giơ giơ tay lên, ở giữa hai ngón tay kẹp chính là một tấm thật thẻ mỏng phóng viên, nhìn dáng dấp rất là thấp kém, vừa nhìn là biết ngụy tạo, Lâm Thục Ý cong khóe miệng cười một chút,
"Anh nói mỗi một câu nói, tôi tin tưởng nơi này hết thảy camera đều ghi lại, chứng cứ tội sỉ nhục tội chửi bới đều có, hiện tại có thể liên hệ luật sư, còn anh giả tạo thẻ phóng viên, phạm tội lừa dối, tôi tin tưởng bất kể là ai sai khiến anh, anh rất nhanh sẽ nguyện ý nói cho chúng tôi!"
Cả đám người vây xem hết thảy đều há hốc mồm.
Quan tâm sẽ bị loạn Thẩm Phục chỉ muốn vì vợ của mình giơ ngón tay cái lên, còn có thể để ý ra là thẻ phóng viên giả, vợ hắn quá giỏi!
Thẩm Nham nghiêm mặt xem Lâm Thục Ý liếc mắt một cái, lại nhìn một chút em trai của mình, đặc biệt ghét bỏ.
Ba Thẩm, mẹ Thẩm, Thẩm lão gia tử hai mặt nhìn nhau, ai nói người con dâu này (cháu dâu) dễ ức hϊếp vâỵ? Ai nói thế? Đây là bên ngoài khoác da dê nhưng bên trong thực chất là một con sói đó!
Lâm Thục Ý nói xong nửa ngày bảo an rốt cục phục hồi tinh thần lại đem người mang đi, các ký giả dồn dập từ trạng thái há hốc mồm bình tĩnh trở lại, tuyên bố phỏng vấn kết thúc, người như vậy làm sao chọc được, bọn họ nên đi về trước thì hơn.
Đợi đến khi người đều đi hết, Lâm Thục Ý mới một mặt bình tĩnh đi tới bên người Thẩm Phục, cầu biểu dương!!
Há hốc mồm mọi người ai cũng không biết, này đó lời kịch bất quá là Lâm Thục Ý buổi chiều ngồi xem phim truyền hình học được mà thôi, học không sót một chữ, không ngờ lại có dịp dùng được.
Kỳ thực Lâm Thục Ý chính mình cũng không tìm hiểu những lời kia là có ý tứ gì đâu.
Quả nhiên người tối manh mà có IQ cao không thể thương tổn nổi!
Cuối cùng lúc biết đến chân tướng mọi người đều rơi xuống nước mắt.
Hết chương 66.