Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại

Chương 67: Cocktail rực rỡ

Buổi tối tin tức liên quan tới buổi họp báo đã được đăng tải.

Không chỉ nói về xu hướng tìиɧ ɖu͙© của Thẩm Phục cùng quan hệ với Lâm Thục Ý, thái độ của người nhà họ Thẩm, càng không ngoại lệ là sự kiện Lâm Thục Ý khẩu chiến với phóng viên giả, đồng thời thành công toàn thắng.

Ống kính bên trong Lâm Thục Ý cười bình tĩnh thong dong, không chút nào bị phẫn nộ khi nghe lời nhục mạ, bộ dạng bình tĩnh, điềm đạm, ngược lại phóng viên giả kia vừa bắt bắt đầu đã không có ý tốt, rõ ràng là đến có chuẩn bị.

Phía dưới đưa tin cũng cố ý hướng về Lâm Thục Ý, bởi vì toàn bộ hành trình cậu chẳng hề nói một câu, chỉ có thời điển bị nhục mạ mới lên tiếng phản bác, nhận được hảo cảm của mọi người, hơn nữa còn là một anh chàng đẹp trai, cho nên độ thiện cảm càng tăng lên.

Ngoại trừ Lâm Thục Ý, ống kính bên trong còn có Thẩm Phục bởi vì Lâm Thục Ý bị mắng mà hắc hóa, anh trai Thẩm Nham cũng ít có lộ ra hình tượng mặt lạnh lùng nơi công cộng, mẹ Thẩm thấy Lâm Thục Ý toàn thắng, sau đó cả người đều ngây ngẩn, lộ ra bộ dạng ngốc manh, Thẩm lão gia tử cùng ba Thẩm chỉ biết hai mặt nhìn nhau.

Bạn trên mạng ghi lại lời bình luận.

"Bị gia đình này manh đến chết rồi."

"Đáng tiếc hai người kia đều là hoa đã có chủ, tôi chỉ có thể hô to: Thẩm đại thiếu gia gả cho tôi đi.

"Mẹ Thẩm đẹp mà manh quá, thoạt nhìn cùng Thẩm nhị thiếu như chị em vậy.”

Trong lúc nhất thời phía dưới bình luận vân vân đều có, bất quá đều cùng "Vạch trần giới tính của nhị thiếu gia Thẩm gia" cái đề tài này không liên quan, bởi vì mọi người đều biết, Lâm Thục Ý cùng Thẩm gia, bây giờ là người một nhà.

Xưa nay chỉ xem báo về tài chính và kinh tế, Thẩm Nham ngoại lệ nhìn những tin tức này, ngồi trong thư phòng, một mặt ôn nhu ý cười.

Thẩm Phục thì lại ở trong phòng quang minh chính đại phát lại video quay Lâm Thục Ý khẩu chiến phóng viên, phát đi phát lại mấy lần, lăn qua lộn lại đều là hình ảnh hắc hóa của Lâm Thục Ý, ở trong phòng tắm tắm Lâm Thục Ý đều nghe phiền.

"Anh rốt cuộc muốn xem bao nhiêu lần?"

Hơn nữa trọng điểm là anh không thể về phòng của mình nghe sao?

Hiện tại Thẩm Phục thoải mái nằm ở giường lớn. Phòng của hắn giờ đã được người nhà họ Thẩm ngầm thừa nhận là phòng của Lâm Thục Ý, bây giờ Thẩm Phục muốn vào cửa còn phải xin phép.

Thẩm Phục ánh mắt nhìn trên người Lâm Thục Ý xem kỹ hai lần, hận không thể biến thành mắt nhìn xuyên tường, có thể không chướng ngại vật nhìn xuyên bên trong.

Đáng tiếc hắn không có mắt nhìn xuyên tường, áo ngủ Lâm Thục Ý mặc thực sự kín.

Hắn chỉ có thể thành thành thật thật đem tầm mắt đặt ở trên ti vi.

"Một lần cuối cùng, em cũng xem đi.”

Lâm Thục Ý cả người đều biểu thị từ chối.

Cậu hôm nay đã phải cưỡng chế cùng mẹ Thẩm nhìn rất nhiều lần rồi, tiếp tục nhìn, cậu phỏng chừng đều phải ói ra.

Vì không muốn trở thành người thứ nhất trong lịch sử

tự xem tự phun, cậu kiên quyết dừng lại ánh mắt.

Lâm Thục Ý đi đến tủ lạnh nhỏ, cầm hai ly cocktail màu sắc rất đẹp, thực tế không khác nước trái cây là bao, đem ly màu xanh nhạt đưa cho Thẩm Phục.

"Còn có mấy ngày nữa tiệm cơm Tây Tần khai trương rồi."

Thẩm Phục lúc này mới tắt ti vi tiếp nhận ly cocktail Lâm Thục Ý đưa cho, nhìn về phía cậu.

"Ba mẹ đều biết em mở tiệm cơm Tây Tần, mẹ hỏi thời điểm khai trương có cần họ đi ủng hộ không?

Thẩm Phục nói ủng hộ tự nhiên là dùng danh nghĩa Thẩm thị, nếu có Thẩm thị đi đầu, sẽ có rất nhiều khách đến, như vậy tiệm cơm Tây Tần sẽ rất náo nhiệt.

Lâm Thục Ý không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

"Nếu chú và dì đến, chúng ta sẽ phải tự mình đi đón.”

Thẩm Phục tán thưởng nhìn Lâm Thục Ý liếc mắt một cái, đã hiểu ý tứ cậu.

Kỳ thực ý nghĩ này là mẹ Thẩm đề xuất ra, mẹ Thẩm mụ hiện tại đã hoàn toàn coi Lâm Thục Ý làm người nhà, tự nhiên là vạn sự đều vì cậu suy nghĩ, nhưng ý nghĩ này kỳ thực Thẩm lão gia tử không đồng ý.

Dù sao tiệm cơm bây giờ cũng chưa có nhiều người biết, nếu như vì danh tiếng Thẩm thị mà tạo thanh thế lớn, tự nhiên cũng sẽ gây náo nhiệt, nhưng tiệm cơm Tây Tần nhờ tới danh hiệu của Thẩm thị, mà đây là do Lâm Thục Ý cực khổ tạo ra, chắc chắn cậu sẽ không muốn như vậy, nếu như khách hàng đều vì tên tuổi của Thẩm thị mà tới, như vậy không quản công sức của Lâm Thục Ý, những người này sẽ quên mất cậu.

Đơn giản Lâm Thục Ý lập tức liền hiểu, sau đó cự tuyệt.

Thẩm Phục còn nói.

"Vậy chọn thời gian, để ông Dương cùng nhà anh gặp mặt đi.”

Tuy rằng Lão Dương Đầu cùng Lâm Thục Ý cũng không có liên hệ máu mủ gì, bất quá tình cảm giữa bọn họ so với ông cháu ruột muốn thân thiết nhiều lắm, coi ông là thân thích duy nhất của Lâm Thục Ý cũng không có gì sai.

Lâm Thục Ý tự nhiên cũng là gật gật đầu, Thẩm Phục người một nhà Thẩm Phục đối với cậu tốt, cậu đều nhìn ở trong mắt, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp nhiều lắm.

Nhưng cậu cũng không có gì báo đáp bọn họ, chỉ có thể ở trước mặt mọi người làm một người con, người cháu tốt.

Thẩm Phục nói xong, không thấy Lâm Thục Ý nói tiếp, kỳ quái quay đầu, liền phát hiện Lâm Thục Ý đang nhìn hắn, con ngươi đen láy khóe miệng còn hiện ra nụ cười ôn nhu.

Ngọa tào, đây là đang cố tình câu dẫn hắn sao, Thẩm Phục quyết đoán mắc câu, đến gần ngậm lấy đôi môi của Lâm Thục Ý, hôn sâu.

Lâm Thục Ý cảm thấy cậu càng ngày càng khó chống lại Thẩm Phục lúc hắn động tình, thời điểm tay Thẩm Phục dò vào trong quần áo cậu, hắn cũng phối hợp không nói tiếng nào, bởi vì cậu biết chính mình cũng sắp bị cảm thụ tình triều xa lạ này cuốn đi mất.

Thẩm Phục một bên khép hờ mắt hôn sâu đôi môi mỏng của Lâm Thục Ý, một bên lấy tay ở trên người cậu càn rỡ xoa xoa châm lửa.

Hắn có thể cảm giác được, thân thể Lâm Thục Ý đã nóng bỏng, rõ ràng cho thấy cậu cũng động tình.

Thẩm Phục tội ác nghĩ, khả năng hắn không chờ được đến Lâm Thục Ý hai mươi tuổi.

Sau đó liền đem Lâm Thục Ý thuận thế đặt ở trên ghế sô pha.

Thời điểm hỏa dục cháy lên thì không thể ngăn cản, nhưng đột nhiên điện thoại Thẩm Phục lại vang lên, trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc, tiếng chuông điện thoại lại đặc biệt chói tai.

Thẩm Phục mắt điếc tai ngơ, không thèm để ý đến điện thoại di động, lại kiên nhẫn hoàn toàn không có xu thế dừng lại.

Nếu như không phải điện thoại di động cách quá xa, hắn nhất định ném nó vỡ nát.

Đáng tiếc điện thoại di động cách quá xa, hơn nữa Lâm Thục Ý đã từ nhất thời kích động bên trong tỉnh lại, cậu mở mắt ra, trong mắt còn tìиɧ ɖu͙© chưa lui, âm thanh khàn khàn, "Điện thoại."

Thẩm Phục đương nhiên biết điện thoại kêu, thế nhưng mẹ nó! ai lại gọi điện thoại vào lúc này!

Thẩm Phục dùng hạ thân cứng rắn sưng lên, đỉnh đỉnh cậu, ủy khuất nói.

"Chúng ta có thể không quản nó được không?"

Lý trí triệt để lấp đầy, Lâm Thục Ý lúc này hai bên tai đều đỏ chót, đưa tay đem cúc áo ngủ bị cởi ra đóng lại đem Thẩm Phục từ trên người cậu đẩy lê.

"Hay là anh đi nhận điện thoại trước đi."

Sau đó liền vội vã chạy vào phòng tắm, "Oành" một cái đóng cửa lại.

Thẩm Phục hàm răng suýt chút nữa không cắn nát.

Chỉ thiếu chút nữa thôi, chỉ thiếu chút nữa hắn là có thể đem người hắn mong nhớ sáng chiều ăn không còn chút nào, tất cả là tại cú điện thoại kia!!

Hắn xốc xếch quần áo, nhanh chân đi đến phía trước, cầm điện thoại di động không thèm nhìn liền ném ra ngoài.

Điện thoại di động tại thảm trải sàn mềm mại, lăn một vòng, sau đó dừng lại, không có ảnh hưởng chút nào, tiếp tục kêu lên.

Thẩm Phục

“…”

Thực sự hôm nay là ngày xui xẻo mà.

Thẩm Phục cuối cùng cũng không thể không cầm điện thoại di động lên, bởi vì điện thoại kêu rất nhiều, nếu hắn không tiếp sẽ vẫn có người gọi lại, ngược lại không nghe không được, hậu quả chung quy phải có người nhận lỗi, Thẩm Phục nghĩ như vậy, đè lên một bụng hỏa thâm trầm đem điện thoại di động nhận.

Trần Phóng hai chữ hiển thị ở phía trên không ngừng nháy sáng, Thẩm Phục như ác quỷ khát khao rất lâu, chậm rãi nở nụ cười.

Điện thoại vừa thông, đầu kia Trần Phóng liền lớn tiếng vui vẻ nói.

"Tớ thấy tin tức rồi, thực sự là chúc mừng chúc mừng ~ "

Đang nổi giận trong bụng nên Thẩm Phục cười cũng không có ý tốt, không biết làm sao Trần Phóng lại một chút cũng không thấy, tiếp tục nói.

“Vợ cậu cũng rất lợi hại, không thấy được lại bản lĩnh như thế.”

Thẩm Phục như trước không nói lời nào.

Trần Phóng còn nói.

"Xem ra lão gia tử còn có cha mẹ cậu đều đối với cậu ta thật hài lòng, thực sự là nhân vật lợi hại, hai, ba lần liền đem người nhà cậu đều giải quyết hết."

Nói một lúc lâu, đầu dây bên kia, một điểm phản ứng đều không có, Trần Phóng rốt cục hậu tri hậu giác cảm thấy không đúng rồi, một luồng khí lạnh vèo vèo từ lưng tháo chạy đến đỉnh đầu, hắn cân nhắc nửa ngày thận trọng mở miệng.

"Cậu đang làm gì vậy? Làm sao nửa ngày cũng không nhận điện thoại?"

Thẩm Phục rốt cục thâm trầm cười rộ lên.

"Cậu cảm thấy thế nào?!!"

Trần Phóng hú lên một tiếng quái dị, đem điện thoại lập tức tắt, thảm thảm, lần này chọc phải chuyện lớn rồi, còn có cái gì có thể so với người muốn tìm bất mãn đáng sợ hơn, huống chi Thẩm Phục dáng dấp như vậy nói không chắc là cùng người yêu làm chuyện đó lần đầu..

Trần Phóng kêu rên che mặt, hắn thực sự là biết chọn lúc như thế rất tốt, Thẩm Phục hội nhớ kỹ chuyện này, rồi hãm hại hắn cả đời.

Cúp điện thoại Thẩm Phục đưa điện thoại di động ném ở một bên, đi tới cửa phòng tắm, nghe bên trong tiếng nước rơi xuống, cởϊ qυầи xuống, sau đó kèm theo tiếng thở dốc bên trong bản thân thư giải.

Sống hai mươi mấy năm không dựa vào tay phải, tìm được người trong lòng cứ cách mấy ngày đều phải dựa vào tay phải, cứ thế này hắn làm sao mà sống nổi.

Lâm Thục Ý ở trong phòng tắm, cả người như nhũn ra.

Trước cũng có tình huống như thế, thế nhưng đêù không có kịch liệt như lần này.

Cố tình cậu lại hoàn toàn không biết đến cùng phải làm như thế nào.

Giống nhau sống hơn hai mươi năm cũng đều không tuốt qua, Lâm Thục Ý tâm lý cũng khổ sở không thôi.

Không có cách nào thư giải thì càng khó chịu, Lâm Thục Ý không ngừng nghĩ đến Thẩm Phục tự tay châm lửa, thời điểm tay đυ.ng tới phân thân run lên một hồi, rốt cuộc tìm được phương pháp.

Mười tám tuổi Lâm Thục Ý rốt cục đem lần thứ nhất bàn giao cho tay phải.

Thẩm Phục... Tâm lý đau khổ.

Buổi tối, ba người ngủ ở trên giường khác nhau, đồng thời lăn lộn, trằn trọc khó ngủ.

Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý không cần nói, hai người đều cùng suy tư một chuyện.

Về phần Trần Phóng, không ngủ được là vì nghĩ xem làm sao lấy công chuộc tội đây.

Trần Phóng dường như lạc vào cõi tiên, ở trên giường lăn lộn vài vòng, rốt cục mắt lườm một cái, như con cá chép nhảy từ trên giường lật lên, cầm điện thoại di động, nửa ngày mới gọi.

"Anh Trần ạ? Đã trễ thế này..."

"Đừng nói nhảm, lần trước đồ vật anh đưa cho tôi còn không?’

"Đồ vật? Thứ gì?"

Trần Phóng đỏ mặt khó có thể mở miệng

"Chính là lần trước anh mang cậu nhóc kia đến, rồi đưa cho tôi đồ vật.. tôi không biết nó gọi là cái gì”

Bên kia bỗng nhiên tỉnh ngộ,

"Há, em biết rồi, có phải anh yêu thích cậu ấy hay không?!!”

Trần Phóng rống to,

"Tôi chưa nói tôi yêu thích cậu ta, anh đem vật kia tìm đến cho tôi là được rồi, lời nói không cần nói nhiều."

Bên kia lập tức đáp lại.

"Dạ, ngày mai sẽ đưa tới cho anh."

Nịnh bợ Trần Phóng có ngàn vạn người, còn có người muốn tặng đồ bất đồng cho hắn. Cho nên buổi tối ngày đó, có người lén lút đưa một thằng nhóc lên giường của hắn, còn ở bên giường hắn đặt thứ đó, tuy rằng hắn uống không ít nhưng vẫn nhận ra, bừng bừng lửa giận đem thằng nhóc kia ném ra ngoài, liên quan đến những thứ đó không nghĩ tới sẽ có một ngày hắn còn muốn hỏi người ta đem những thứ đó kiếm về.

Trần Phóng.

“….”

Anh em, tớ chỉ có thể giúp cậu tới đây, hi vọng sau khi chuyện thành công cậu đừng thù dai mới tốt.

Hết chương 67.