Mẹ Thẩm tràn đầy phấn khởi khẽ hát đi làm bánh pudding.
Ba Thẩm oán khí trùng thiên ở một bên làm trợ thủ, tuy rằng ông cũng rất yêu thích "con dâu" này, nhưng đến cùng thời điểm nào vợ của ông sẽ có lòng tốt, để một mình ông vào trong đôi mắt cô ấy đây.
Bị ba Thẩm sâu sắc oán niệm cảm hoá đến Thẩm Phục khiến hắn hắt xì hơi hai cái.
"Gần đây có phải là càng ngày càng lạnh?"
Thẩm Phục kỳ quái lầm bầm.
Lâm Thục Ý liếc một cái tiếp miệng.
"Làm chuyện xấu quá nhiều, nhận người căm ghét đó."
Thẩm Phục
“….”
Người nhà họ Thẩm không ít, phòng ngủ tự nhiên cũng lớn.
Tuy rằng Thẩm Phục cùng Thẩm Nham đều ở bên ngoài có nhà của chính mình, nhưng Thẩm lão gia tử tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng thật ra là rất yêu thích một nhà náo nhiệt, cho nên hai người vẫn là thường thường ở trong nhà, miễn cho lão gia tử chính mình cảm thấy được cô quạnh.
Phòng ngủ của Thẩm Phục tại lầu hai, sát bên cạnh sát chính là thư phòng của Thẩm Nham, phòng ngủ nằm ở hướng có ánh sáng mặt trời chiếu vào, căn phòng rất tốt, lại thoáng mát rộng rãi, Thẩm Phục vừa nói vừa mở cửa phòng.
Thẩm Phục tuy rằng không ở nhà, bất quá phòng của hắn mỗi ngày đều có người thu thập, cho nên cho dù hắn lâu như vậy không trở lại, gian phòng vẫn không có chút nào loạn lên.
Thẩm gia trong ngoài trang trí thống nhất, khí quyển sạch sẽ tuy rằng cũng coi là thế gia hiển hách ở H thị, nhưng trong nhà lại không hề trang trí xa hoa rực rỡ.
Bên trong phòng ngủ thì lại căn cứ theo chủ nhân yêu thích, trang trí thành các loại phong cách.
Phòng ngủ của Thẩm Phục gian cùng với tính cách của hắn khác nhau, một chút tao nhã, còn mang theo một chút lưu manh.
Thoạt nhìn thì sạch sẽ, nhưng trang trí bên trong lại không đồng đều, luôn có một điểm đồ vật bất đồng.
Ví dụ như trên giá sách thoạt nhìn cổ điển lại có một con dao.
"Đây là cái gì?"
Thẩm Phục quay đầu lại,
"Con dao."
Lâm Thục Ý nguýt hắn một cái, cậu cũng không phải không có mắt, không nhìn ra đây là con dao?
Thẩm Phục bị bộ dạng trợn mắt lên của Lâm Thục Ý, chọc cười.
"Nếu như em muốn hỏi nó là từ đâu tới, vậy anh cũng không biết, bởi vì này con dao này là anh trai đưa cho anh, anh rất yêu thích liền đem nó đặt tại trên giá sách, bất quá anh thật sự muốn biết ai đã làm ra con dao này, lưỡi dao rất sắc, có thể chém đứt cổ họng, huyết nhục mơ hồ luôn đó!”
Thẩm Phục một bên giải thích một bên cười, dường như lấy tay ở trên cổ Lâm Thục Ý khoa tay một chút, sau đó... Cư nhiên mò tới xương quai xanh rồi!
Lâm Thục Ý bị tay Thẩm Phục càng ngày càng càn rỡ đùa giỡn, đến buồn bực mất tập trung, hận không thể đem người này từ trên cửa sổ ném ra ngoài, bất cứ nơi nào bất cứ ở đâu người này vẫn có thể t*ng trùng thượng não được.
Cũng may Thẩm Phục có chừng có mực, biết đến giữa ban ngày không thể tuyên da^ʍ.
Sau đó ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt như thường nói sang chuyện khác.
"Bên trong còn có buồng tắm muốn xem không?"
Lâm Thục Ý nhìn hắn.
"Cái kia bồn tắm cũng rất thoải mái..."
Lâm Thục Ý tiếp tục nhìn hắn.
Thẩm Phục
“….”
Được rồi hắn biết hắn tư tưởng sai lệch, nhưng hắn chính là không nhịn được làm sao bây giờ? Thẩm Phục ảo não lay một chút tóc, chỉ chỉ sát vách.
"Chỗ này của anh cũng không có gì đẹp mắt, dẫn em đi xem thư phòng anh trai một chút.”
Cùng Lâm Thục Ý đơn độc ở trong phòng ngủ của hắn, hắn sợ mình sẽ không nhịn được muốn hoá thân làm sói mất.
Thế nhưng hiển nhiên, thư phòng anh trai hắn cũng không thế nào hoan nghênh bọn họ.
Bởi vì Thẩm Nham chính là đang làm việc, một bên gọi điện thoại một bên xem văn kiện.
Sau đó Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý mở cửa đi vào, anh dừng lại một chút, làm cái khẩu hình "có chuyện gì sao?"
Hiển nhiên, thư phòng của Thẩm Nham cũng không thể đi xem, Thẩm Phục nhún nhún vai nói không có chuyện gì, liền mang theo Lâm Thục Ý đi ra ngoài.
Thẩm Nham đầu bên kia điện thoại, một giọng thuần khiết tiếng Anh lưu loát hỏi hắn.
"Làm sao vậy?"
Thẩm Nham cong cong khóe miệng, cười nói.
"Không có gì, em trai cùng vợ nó đã trở lại."
"A! Em trai bị anh nuông chiều quá mức kia, đã kết hôn rồi sao?”
...
Thư phòng Thẩm Nham cũng không thể xem, thư phòng của ông nội Lâm Thục Ý cũng đã nhìn rồi, còn dư lại cũng chỉ có phòng ngủ ông nội, ba mẹ hắn, còn có Thẩm Nham này đó đều là lãnh địa tư nhân chưa qua cho phép không được đi vào đâu, cho nên đi tới đi lui, Thẩm Phục cảm thấy được vẫn là chỉ có thể dẫn cậu đi phòng ngủ của mình.
Bất quá lần này Thẩm Phục suy nghĩ biện pháp có thể làm cho hắn không đem lực chú ý đặt ở trên người Lâm Thục Ý là tốt nhất.
"Anh có máy chơi game, em muốn chơi không?"
Chơi game rất thú vị, Lâm Thục Ý đôi mắt sáng bóng.
Gật đầu như giã tỏi.
Thẩm Phục hít sâu một hơi, hắn hối hận rồi, hắn vẫn là muốn đem Lâm Thục Ý đè ra làm sao bây giờ?
Đợi đến khi mẹ Thẩm làm xong bánh puddding, đi lên lầu, thời điểm gõ cửa chờ thật lâu cửa mới bị mở ra, Thẩm Phục hai tay đút túi dựa cánh cửa, khóe miệng ửng đỏ, đôi mắt dục hỏa, một mặt bộ dạng tâm tình tốt, mẹ Thẩm hướng bên trong ngó nghiêng đầu.
"Tiểu Ý đâu? Bánh pudding làm xong, mẹ còn nướng một chút bánh bông lan da beo, cậu ấy hẳn là cũng rất yêu thích đi.”
Lâm Thục Ý ở bên trong trầm tiếng trả lời.
"Dì à chờ một chút, cháu lập tức ra ngay."
Nghe đến tiếng trả lời, mẹ Thẩm cười híp mắt.
"Vậy mẹ đi xuống trước chờ hai đứa."
Mẹ Thẩm lúc này mới quay người đi xuống lầu, Thẩm Phục mới vừa đóng cửa lại, quay người liền thấy Lâm Thục Ý trừng hai mắt đứng ở phía sau hắn, đôi môi đỏ giống như là bị ai mạnh mẽ hút qua, cổ tay mở ra, một mặt cảm giác bị chà đạp.
Thẩm Phục nhìn chung quanh cuối cùng ra kết luận, tiến lên sờ sờ đôi môi Lâm Thục Ý. cười lẩm bẩm nói.
"Sưng hết lên rồi, cái này một chốc không tiêu được, lúc đi xuống phải làm sao đây? Lần sau ra anh sẽ nhẹ nhàng một chút."
Lâm Thục Ý tức giận một cước liền đạp lên, bị Thẩm Phục nắm mắt cá chân kéo vào trong l*иg ngực, liền hôn khẽ một cái lên môi, cười nhẹ nói.
"Không có chuyện gì, bọn họ trong lòng đều biết rõ."
Lâm Thục Ý lý sự nửa ngày, liền mắng Thẩm Phục không biết tiết chế, ai bảo lúc mới bắt đầu cậu không cam lòng đẩy hắn ra!!
Dùng nước lạnh đắp một hồi thật lâu, mới để cho đôi môi sưng tấy thoạt nhìn không lợi hại như vậy.
Lâm Thục Ý lúc này mới cùng Thẩm Phục đồng thời đi xuống lầu.
Tất cả mọi người đã ngồi ở trên ghế sô pha chờ bọn họ.
Lâm Thục Ý cảm thấy không có mặt mũi gặp mọi người.
Cứ việc Lâm Thục Ý cảm thấy đã tốt lắm rồi, nhưng hỏa nhãn tinh kim mọi người đều là người trưởng thành, lại giống như Thẩm Phục nói, tầm mắt của mọi người quét trên môi của Lâm Thục Ý một cái, trong lòng liền rõ ràng rồi.
Mẹ Thẩm hung hăng trợn mắt lườm Thẩm Phục, đem bánh ngọt cùng bánh pudding đều đẩy tới trước mặt Lâm Thục Ý.
"Tiểu Ý, mau ăn bánh đi, không nguội mất"
Lâm Thục Ý:
"... Cảm ơn dì ạ."
Ngay cả Thẩm Nham cũng nhìn đôi môi Lâm Thục Ý vài lần, bị Thẩm Phục ghen tuông nảy sinh chặn lại tầm mắt.
Thẩm Nham không thèm để ý dời đi ánh mắt, bưng lên một đĩa bánh pudding đặt ở trước mặt Thẩm Phục.
"Hạ hỏa, hạ hỏa!!"
Thẩm Phục
“….”
Chờ đến lúc buổi tối, Thẩm lão gia tử mới đưa hai người gọi vào thư phòng, cường điệu kể một chút, ngày thứ hai buổi họp báo hai người phải nói như thế nào.
Ông còn muốn Thẩm Phục tiến vào cao tầng Thẩm thị, lâu như vậy cần phải đem ảnh hưởng chuyện này đối với Thẩm Phục hạ xuống thấp nhất.
Như vậy buổi họp báo một chút sai lầm đều không thể có.
Sau đó liền dặn dò hai người đi ngủ sớm một chút.
Lâm Thục Ý nguyên bản được thu xếp ở phòng khách, nhưng Thẩm Phục lại nói để Lâm Thục Ý ngủ ở phòng của hắn, chính hắn ở phòng khách, nói cái gì phòng khách rất lâu đều không có người ngủ.
Thẩm Nham mặt không thay đổi ở bên cạnh phá hoại.
"Hai ngày trước cháu gái của Văn lão gia tử..."
Bị Thẩm Phục một cái che miệng lại.
"Cháu gì cơ?!"
Lâm Thục Ý nghi hoặc quay đầu lại.
Thẩm Phục giả vờ cười khóe miệng sắp phải rút gân, không ngừng mà nói.
"Không có gì, ý anh của anh nói mấy ngày trước Văn lão gia tử tới nơi này ở..."
Thẩm Nham xem Thẩm Phục liếc mắt một cái, cuối cùng không có lần thứ hai lên tiếng phản bác.
Lâm Thục Ý kỳ quái nói.
"Tôi ở phòng khách cũng không sao”
Hơn nữa Thẩm Phục bịt miệng anh trai hắn như vậy cảm giác thật kỳ quái.
Thẩm Phục nhức đầu nhìn anh trai của chính mình không ngừng phá hoại, chỉ nói một câu,
"Em cứ ngủ chỗ của anh đi, Tiểu Ý ngủ ngon."
Sau đó liền đem anh trai của mình túm đi.
Lâm Thục Ý không hiểu ra sao.
Đem Lâm Thục Ý sắp xếp cẩn thận, Thẩm Phục mới một mặt ảo não nhìn Thẩm Nham.
"Cháu gái của Văn lão gia tử đã trở lại?"
Thẩm Nham gật gật đầu.
Thẩm Phục ảo não.
"Trở về thì trở về chứ, anh còn ở trước mặt Tiểu Ý nói ra, anh có phải muốn hại em không?”
Thẩm Nham nhướng mày nhìn hắn.
Thẩm Phục một mặt bị anh đánh bại rồi.
"Vâng vâng vâng, anh là anh trai ruột của em, lần này trở về không thỉnh an anh là không đúng, ngày mai họp báo tuyên bố với phóng viên xong liền cùng anh bồi tội.”
Thẩm Nham hài lòng gật gật đầu.
"Cô ta không chỉ đã trở lại, còn tới nhà chúng ta ngủ"
Thẩm Phục kỳ thực đã biết rồi.
"Không chỉ tới nhà chúng ta, còn ngủ ở phòng khách đúng không?"
Càng nói càng cảm thấy Thẩm Nham đang cố ý quấy rối hắn, tuy rằng hắn chưa từng thấy cháu gái của Văn lão gia tử, cũng đem sự tình từ đầu đến cuối cùng Lâm Thục Ý nói thẳng ra, nhưng Thẩm Nham là anh trai ruột của hắn đó, làm sao có thể cố ý đổ dầu vào lửa, nếu để cho Lâm Thục Ý ghen, hắn không phải thảm sao.
Cho nên nói rốt cuộc có phải là ruột thịt hay không? Không giúp hắn không nói lại còn nghiêm trang bán đứng em trai.
Thẩm Nham liền gật gật đầu.
"Vậy em đêm nay phải ngủ nơi đó."
Thẩm Nham xoay người rời đi,
"Từ chối."
Thẩm Phục tru lên như sói nhào vào trên lưng Thẩm Nham.
"Anh, đừng như vậy, em không muốn ngủ ở phòng phụ nữ khác đã ngủ qua đâu.”
Thẩm Nham liếc mắt nhìn nhìn hắn,
"Chỉ là ngủ thôi mà, hơn nữa đồ vật trong phòng đều đổi qua."
Âm thầm đem người mang về nhà mới biết, mặc dù anh đối với “em dâu” kia không có cái nhìn, nhưng đứa em trai này tự cho mình là lớn rồi đi, lại còn dám rời nhà trốn đi lâu như vậy, thậm chí cũng không liên hệ với anh...
Liếc mắt một cái nhìn thấu ý nghĩ của Thẩm Phục kêu rên,
"Anh, em sai rồi, lần sau em có chuyện gì nhất định sẽ nói cho anh đầu tiên, không bao giờ gạt anh.”
Thẩm Nham kêu lên một tiếng.
Thẩm Phục cọ xát nửa ngày, chỉ kém không để ý hình tượng trước mặt anh trai mình khóc lóc om sòm lăn lộn thôi, đã thế còn âm thầm vui mừng bộ dáng này không bị Lâm Thục Ý thấy, Thẩm Nham lạnh sưu sưu nói một câu,
"Còn dám lừa gạt anh, ông nội đã sớm cự tuyệt em rồi."
Thẩm Phục:...
Mẹ nó đây là anh trai ruột sao?
Thiệt thòi hắn cảm thấy được chính mình đạo hạnh rất sâu, kết quả vẫn bị thua dưới tay anh trai.
Kỳ thực Thẩm Nham, Thẩm ca ca mới phải xứng danh đệ khống mới đúng.