A Nghiên ôm chăn gấm lùi về cuối giường, trơ mắt nhìn Tiêu Đạc cởi đai ngọc bên hông, lại nâng bàn tay thon dài đẹp mắt lên, thong thả cởi ngoại bào, bỏ ra đặt
một
bên.
Rất nhanh
hắn
lộ ra bộ ngực thanh khoan kiên cố, cơ ngực
rõ
ràng rắn chắc, mang theo cảm xúc đặc hữu của thanh niên hai mươi mấy tuổi, nhưng
không
chút thô lỗ, ngược lại tản ra hơi thở tao nhã.
hắn
nâng chân thon dài cân xứng lên,
đi
tới bên giường, con ngươi đen sâu thẳm dường như nổi lên gió lốc có thể cắn nuốt người, cứ như vậy giống như núi cao nguy nga sắp đổ sụp, áp bách về chỗ A Nghiên.
A Nghiên tâm loạn như ma, dường như có vô số móng vuốt
nhỏ
đang
cào, bàn tay nắm chặt chăn gấm cũng toát mồ hôi. Nàng nhịn
không
được lại lui về phía sau
một
bước,
thật
cẩn thận
nói:
"Ngươi, ngươi chưa ăn túy gà của Tư Tĩnh?"
Nàng
không
nhắc còn tốt, vừa nhắc tới Tư Tĩnh, trong mắt Tiêu Đạc nhất thời phụt ra lửa nóng bạo liệt đủ để tan hàn băng ngàn năm,
hắn
giận tới cực điểm, ngược lại nở nụ cười, môi mỏng tuyệt diễm mở
một
chút cười lạnh trào phúng.
"Cố Nghiên, ngươi
thật
sự
rất tốt."
nói
đến đây,
hắn
đã
cúi đầu áp xuống.
A Nghiên cũng sợ hãi, thấy thân hình cao ngất rắn chắc áp xuống mình, chỉ cho rằng
hắn
muốn gϊếŧ mình.
không
nghĩ tới, nàng
không
phải ngã chết, đánh chết,
không
phải thiêu chết, đói chết, dĩ nhiên là bị đè chết sao?
không
không
không, hay là
nói
hắn
muốn tiền da^ʍ hậu sát?
"Vì đưa nữ nhân khác cho ta, ngươi thế nhưng kê đơn trong đồ ăn."
Hạ thuốc trợ hứng.
Tiêu Đạc tuy rằng
không
sợ độc, nhưng loại thuốc trợ hứng này thực
sự
nổi lên tác dụng trong cơ thể
hắn, cả người lửa nóng, suy nghĩ trong lòng nôn nóng
không
chịu nổi,
không
thể thư giải, hận
không
thể đè nát tiểu
cô
nương nhu nhược kinh hoàng trước mắt này, lại hận
không
thể rút kiếm nhảy vào, chôn ở nơi mềm mại thơm tho tùy ý ra vào.
"Kê đơn?”A Nghiên mở to hai mắt, kinh hoàng lắc đầu giải thích: "không
có,
không
phải ta, ta
không
bỏ thuốc! ta chỉ làm
một
phần túy gà!"
Nhưng nàng giãy dụa giải thích, cũng
không
có cách nào vào trong tai Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc giữa cổ nàng, áp chặt nàng, lại mang chăn gấm vừa rồi nàng ôm chèn ở phía dưới khiến nàng nằm sấp tại chỗ.
A Nghiên sao chịu
đi
vào khuôn khổ, giãy dụa định chạy!
Tiêu Đạc lại nhặt đai ngọc vừa rồi, lưu loát trói chặt hai tay nàng, lại dùng dây màn gấm buộc hai chân nàng.
thế này A Nghiên giống như
một
cái bánh chưng bì bắt quỳ xuống.
Nàng bị bắt quỳ xuống, chỉ cảm thấy Tiêu Đạc ở sau lưng mình đùa nghịch, lại nhìn
không
rõ, lần này
thật
sự
bị dọa, trong miệng kêu to, khóc gào lên: "Tiêu Đạc ngươi đồ trứng thối, ngươi muốn làm gì!"
thân thể Tiêu Đạc tinh tráng dựa vào sau lưng nàng, cúi đầu thở hơi thở nóng rực quanh quẩn
trên
vành tai mẫn cảm của nàng, trường kiếm cứng rắn lúc này
đã
ra khỏi vỏ, nóng lòng muốn thử. Lục hai người bọn họ còn duy trì tư thế ái muội vô cùng này, Tiêu Đạc lại cười lạnh ở bên tai nàng: "Ta muốn làm gì, ngươi
nói
đi."
***************************
Đứng ở trong hầm ngầm
âm
u, Mạnh Hán nhìn chằm chằm kiếm múa trong
không
trung, hơi run run tay cầm
một
cái bùa, bắt đầu đốt.
Nhưng lúc này đốt xong rồi, kiếm cũng
không
dừng lại, ngược lại càng làm động tác kỳ quái. Như bình thường chính là kiếm và vỏ kiếm cùng nhau múa, làm động tác nhập vào rút ra. Nhưng hôm nay kiếm lại ra khỏi vỏ,
không
rút kiếm nhập kiếm, ngược lại dùng mũi kiếm
đi
thứ đầu vỏ bên kia, định từ phía sau đâm vào.
Cái này
không
thể tưởng tượng!
Nhưng mà càng
không
thể tưởng tượng chuyện tiếp theo, lúc bắt đầu vỏ kiếm ở trong
không
trung múa loạn, tránh né thân kiếm, nhưng sau vài lần, vỏ kiếm cũng
không
múa loạn nữa, ngược lại làm động tác đón nhận! (Pls, có ai làm ơn giải thích hộ)
Mạnh Hán
thật
sự
không
nghĩ ra, chạy nhanh khỏi hầm ngầm,
đi
tới viện của Sài đại quản gia.
Sài đại quản gia
đang
ốm nặng, nằm ở
trên
giường ho khan, bất quá lúc này Mạnh Hán cũng mặc kệ như vậy, trực tiếp gọi Sài đại quản gia
đang
mê man dậy: "không
tốt,
hiện
tại điện hạ chúng ta sinh hoạt vợ chồng với tiểu mỹ nhân trong cung ban xuống a, sao kiếm vẫn ầm ĩ như cũ,
không
chỉ như thế, còn ầm ĩ hơn! ngay cả vỏ kiếm thoạt nhìn cũng điên rồi,
không
bình thường!"
Sài đại quản gia miễn cưỡng mở mắt già, run rẩy
nói: "Ngươi làm sao mà biết điện hạ sinh hoạt vợ chồng cùng tiểu mỹ nhân ngự ban."
Mạnh Hán do dự hạ, vẫn đỏ mặt
nói: "Ta theo người trong cung lấy thuốc trợ hứng, vừa đúng gặp tiểu mỹ nhân trong cung đến hầu hạ."
Sài đại quản gia nhíu mày: "không
phải, điện hạ lãnh tâm lãnh tính, tim cứng người lạnh, sao có thể dễ dàng cùng người khác pha trộn? Mau giúp ta đứng lên, ta phải đến xem!"
Mạnh Hán vội gật đầu, lập tức đỡ Sài đại quản gia, hai người đến thẳng Thiên Trúc các của Tiêu Đạc.
Ai ngờ vừa tới ngoài lầu các,
đã
nhìn thấy vài thị vệ vội vã chạy ra bên ngoài, ai cũng mặt đỏ tai hồng, thở hổn hển.
"Điện hạ ở trong viện?" Mạnh Hán khiển trách bọn họ
nói: "Các ngươi vì sao sắc mặt khác thường chạy vội vàng?"
Thị vệ này cúi đầu, đỏ mặt
nói: "Ta... Chúng ta..."
Mạnh Hán lạnh giọng: "nói!"
Bọn thị vệ quả thực là muốn khóc, đành phải kiên trì
nói: "Điện hạ bắt chúng ta rời
đi,
không
được tiến đến."
Sài đại quản gia nghi hoặc: "Thôi, chúng ta tự mình qua xem."
Ai ngờ
một
thị vệ có chút khó khăn
nói: "Sài đại quản gia, Mạnh đại nhân, theo tiểu nhân thấy, các ngươi
không
nên
đi
vào
thì
hơn."
Nhưng Sài đại quản gia và Mạnh Hán sao chịu nghe theo, nay kiếm
đang
ở trong hầm ngầm múa loạn, hơn nữa múa dị thường như vậy, bọn họ cũng sợ điện hạ bên kia xảy ra chuyện gì,
không
phải tinh tẫn nhân vong chứ?
Lập tức hai người kia tiếp tục
đi
về trước, ai biết vừa chạy đến cửa viện, bọn họ giật nảy mình, vội vàng hung hăng nhắm hai mắt lại.
Sửng sốt
một
lát, Mạnh Hán từ từ nhắm hai mắt
nhỏ
giọng hỏi Sài đại quản gia: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Sài đại quản gia hổn hển: "đi
thôi!"
Lập tức Mạnh Hán đỡ Sài đại quản gia, hai người dường như phía sau có sói đuổi, chạy vội vàng.
chạy tới hậu hoa viên, bọn họ mới dám dừng lại.
Sài đại quản gia
đã
mệt tê liệt tại chỗ,
không
dậy nổi.
Mạnh Hán thở hổn hển hỏi: "Sài đại quản gia, vì sao, vì sao Cố
cô
nương lại như vậy a?"
Sài đại quản gia sắc mặt tái nhợt tê liệt tựa vào
một
gốc cây, chậm rãi suy nghĩ, trừng mắt nhìn Mạnh Hán
một
cái.
Mạnh Hán có chút vô tội,
không
hiểu sao bỗng nhiên
hắn
giận mình.
Sài đại quản gia hừ lạnh
một
tiếng: "Tuy rằng nữ nhân kia
thật
sự
là tiện nhân, Sài Hỏa ta hận
không
thể
một
đao đâm chết nàng tại chỗ, nhưng Mạnh Hán, ngươi phải nhớ kỹ, nàng dù đáng chết cũng là nữ nhân của điện hạ, chuyện
không
nên xem
thì
ngươi
không
cần xem."
Mạnh Hán nhất thời cảm thấy oan uổng, phù phù
một
chút suýt nữa ngã tại chỗ: "Ta
không
thấy cái gì a!"
hắn
thực ra chỉ nhìn thấy Cố
cô
nương nằm sấp quỳ gối trước song cửa sổ, quần áo hỗn độn tóc mây tán loạn, cũng
không
biết
đang
làm cái gì, cứ run lên run lên đâm về phía trước. Nàng còn ngửa cổ, khép mắt, há mồm, bộ dáng kêu khóc
không
thành tiếng.
Nàng đây là thế nào?
Mạnh Hán
thật
sự
không
hiểu!
Sài đại quản gia giương mắt đánh giá Mạnh Hán, cao thấp quan sát, nhìn
hắn
cũng trưởng thành, cả người vạm vỡ, tuổi so với điện hạ nhà mình
không
khác, hẳn là cũng hai mươi bốn rồi? Chưa từng nghĩ... Đúng là
không
biết đánh rắm!
Này
thật
đúng là chủ nào có bộc nấy.
Nghĩ đến đây,
hắn
giấu tâm nhãn nở nụ cười: "Chắc là Cố
cô
nương phạm lỗi, điện hạ chúng ta
đang
phạt nàng."
Mạnh Hán có vẻ đăm chiêu.
************************
Lại
nói
A Nghiên,
một
ngày này
thật
sự
là nhận hết khổ sở.
Đối chiếu với các động tác
trên
sách, nàng bị xoay thành các loại tư thế kỳ quái. Thậm chí về sau, vị hỗn đản kia vẫn chưa tiết hỏa hết, thế nhưng bắt nàng quỳ
đi
trong phòng, coi nàng thành
một
con ngựa để cưỡi.
Người khác cưỡi ngựa dùng dây cương,
hắn
lại dùng chính cái roi cứng rắn của
hắn. Nàng chuyển lên phía trước
một
chút, roi của
hắn
liền chọc vào
một
chút,
thật
sự
là rất giày vò.
Sau đó nàng
thật
sự
chịu
không
nổi, thừa lúc được cởi trói liền áp ngược lại.
Phản áp thành công rồi, nàng cưỡi ngựa.
Loại chuyện cưỡi ngựa này cũng cần kỹ thuật, nàng mơ hồ nhớ lại
một
ít kinh nghiệm đời trước, cuối cùng cưỡi ngựa thành công, khiến
hắn
văn chương trôi chảy.
Mà giờ phút này
đã
cách thời điểm
hắn
xông vào ba canh giờ.
Bên ngoài trời
đã
tối rồi!
A Nghiên hận nghiến răng nghiến lợi, đầu tiên là hận Tiêu Đạc hỗn đản, sau là hận túy gà bị bỏ thuốc trợ hứng.
Này đến cùng là thuốc gì, thế nhưng uy mãnh như vậy!
Bất quá nàng lúc này
đã
mệt đến tê liệt, cũng
không
kịp nghĩ gì, cứ trầm trầm ghé vào
trên
vai
hắn
ngủ —— còn
hắn
nằm ngửa
trên
mặt đất.
Nàng mờ mịt
không
biết ngủ bao lâu, đến lúc tỉnh lại, cũng
đã
nằm ở
trên
sạp, có Như Ý hầu hạ bên cạnh.
"hiện
là giờ nào?" Nàng cố gắng hỏi, nhưng lúc
nói
ra tiếng mới phát
hiện
giọng mình khàn khàn.
Như Ý thấy nàng tỉnh cũng
nhẹ
nhàng thở ra: "xem ra
đã
tỉnh, phu nhân ngươi
đã
ngủ hai ngày."
Hai ngày sao?
A Nghiên chớp chớp mắt nhập nhèm vẫn buồn ngủ, cố giúp mình thanh tỉnh, trong đầu chậm rãi nhớ lại tình cảnh trước lúc mê man.
Đó là Tiêu Đạc ăn túy gà có thuốc trợ hứng, ép buộc nàng ba canh giờ mới thôi, nay người đâu?
"Điện hạ đâu?”A Nghiên nhịn
không
được hỏi.
"Điện hạ hôm qua
đã
đi
ra ngoài, trước khi
đi
chỉ phân phó Sài đại quản gia
đi
thỉnh ngự y trong cung giúp phu nhân xem mạch, còn
nói
phải chăm sóc phu nhân, sau đó liền
đi
ra ngoài."
A Nghiên gian nan nhíu mày: "đã
hai ngày
không
trở về?"
Như Ý gật đầu: "Vâng, trước sau chưa từng đến Thiên Trúc các này."
A Nghiên nghĩ nghĩ, thở dài: "Thôi,
không
trở lại
thì
không
trở lại."
nói
không
chừng là giận mình vì chuyện thuốc trợ hứng, đương nhiên cũng có khả năng ăn phải thuốc trợ hứng rồi, chỉ
một
lần vẫn
không
thư giải, cho nên chạy
đi
tìm khác nữ nhân. (PS: sao lại nghĩ A Đặc nhà ta thế!!!)
Nhất thời Như Ý tự mình bưng canh gà nhân sâm đến,
nói
là Sài đại quản gia cố ý phân phó cho nàng bổ thân thể.
A Nghiên nghe xong kinh ngạc
không
thôi, nhìn bát canh của người nọ nửa ngày, nhưng cũng
không
dị vị, cũng
không
có vẻ có độc.
hắn
bình thường hận mình nghiến răng, chỉ muốn gϊếŧ mình, sao nay lại hảo tâm như vậy?
đang
nghĩ tới đây, lại nghe thấy bên ngoài có thị nữ tiến vào hồi bẩm: "Phu nhân, Tư Tĩnh
cô
nương, tiểu mỹ nhân ngự ban cầu kiến."
A Nghiên nhớ tới Tư Tĩnh,
đã
nghĩ túy gà kia...
Nàng bất đắc dĩ nhắm mắt lại: "Nàng ấy tới làm gì?"
không
nghĩ tới Tư Tĩnh này bộ dạng cũng
không
tệ, kết quả đến giường của Tiêu Đạc cũng
không
lên được! Lại còn
một
bát túy gà với thuốc trợ hứng cho Tiêu Đạc!
Tâm A Nghiên trong nháy mắt liền vặn vẹo.
Hóa ra
hắn
chẳng phải có ăn ngon
sẽ
động dục! Hóa ra thế nhưng
hắn
sẽ
không
trèo lên nữ nhân khác, mà chỉ chằm chằm ép buộc mình! —— đáng sợ!
Hóa ra
hắn
chẳng phải có ăn ngon
sẽ
động dục... Hóa ra thế nhưng
hắn
sẽ
không
trèo lên nữ nhân khác, mà chỉ chằm chằm ép buộc mình... Rất làm cho người ta thỏa mãn...
A Nghiên đầu tiên là nhíu mày, thở dài, sầu muộn, sau đó lại nhếch môi muốn cười, rồi nhịn
không
được cười ra, tiếp theo mặt bỗng đỏ lên.
Có lẽ... Nàng nên học
thật
tốt kĩ thuật cưỡi ngựa?