Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 82-2

Ai ngờ lời vừa ra khỏi miệng, chợt nghe thấy tiểu mỹ nhân Tư Tĩnh tiến lên, dũng cảm ưỡn ngực

nói: "Phu nhân, các nàng sợ, nhưng ta

không

sợ."

một

lần nữa trong mắt A Nghiên lóe lên hi vọng, quả thực muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi vị tiểu mỹ nhân này.

Nàng vội bước tới, nắm tay Tư Tĩnh: "cô

nương, ngươi

thật

sự

có chí khí, nếu có thể trèo lên giường Trạm vương điện hạ, từ đây ngươi là tỷ muội ruột của ta!"

Tư Tĩnh cắn răng: "Phu nhân yên tâm là được, ta nhất định

sẽ

khiến Trạm vương điện hạ thích ta."

A Nghiên cũng hung hăng gật đầu, lập tức lôi kéo Tư Tĩnh vào phòng, kéo hộp trang sức của mình ra.

"Như Ý, mau trang điểm cho Tư Tĩnh



nương

một

phen, lúc trước trong phủ chuẩn bị cho ta quần áo trang sức, chọn đồ đẹp mắt hết thảy đưa cho Tư Tĩnh



nương."

Nhất thời lại nghĩ tới cái gì: "Còn có lúc trước điện hạ sai người đưa tới son phấn hương lộ, cũng đều đưa cho Tư Tĩnh



nương."

Lập tức bọn thị nữ bận rộn

một

phen, đem Tư Tĩnh ăn mặc trang điểm lên, A Nghiên theo bên cạnh tinh tế đánh giá, vừa thấy phát

hiện

vị



nương này phảng phất vài phần giống mình.

Nàng

không

khỏi mừng rỡ trong lòng, vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cũng

âm

thầm nghĩ, nàng ấy bôi hương lộ của mình, lại dùng son phấn của mình, ngay cả hương vị cũng phảng phất như mình.

Nếu Tiêu Đạc nửa tỉnh nửa mê tất nhiên là

không

phân biệt

rõ, đến lúc đó thành chuyện tốt,

nói

không

chừng theo tính tình Tiêu Đạc, từ nay về sau thực tủy biết vị, lại

yêu

thích đâu.

Lập tức A Nghiên cân nhắc,

nói

với Tư Tĩnh



nương: "Ngươi và ta

đi

phòng bếp, trước làm

một

phần gà say rượu cho điện hạ ăn, đợi khi điện hạ ăn xong, ngươi liền vào phòng, vào trong phòng

thì

ôm lấy điện hạ

không

buông, đến lúc đó việc tất nhiên có thể thành."

Tư Tĩnh tuy rằng nghe thấy có chút

không

hiểu, nhưng nàng nghĩ việc gì cũng phải thử

một

lần, lập tức đồng ý.

A Nghiên

đi

đến phòng bếp, chuẩn bị làm túy gà hoa tiêu.

"Ngươi nếu muốn lấy lòng điện hạ chúng ta, cần phải biết làm đồ ăn ngon. Theo ta thấy thế nào, điện hạ trước

sẽ

cảm thấy hứng thú với đồ ăn cảu người, sau mới cảm thấy hứng thú với bản thân ngươi."

Tư Tĩnh giật mình: "Ta hiểu

rõ, chính là ăn đồ trước, ăn người sau!" (PS: bé này cũng thông minh quá!)

A Nghiên hơi giật mình, nhìn nhìn Tư Tĩnh bên cạnh, đến cùng vẫn gật đầu: "không

tệ, ngươi rất có ngộ tính."

một

tiểu mỹ nhân có ngộ tính như vậy, nhất định có thể rất nhanh trèo được lên giường Tiêu Đạc

đi?

Lập tức A Nghiên bắt đầu dạy Tư Tĩnh làm túy gà hoa tiêu: "Ngươi phải chú ý nhìn, trước dùng lửa lớn đun nóng nồi,lại bỏ muối vào sao

không

ngừng, đợi đến lúc màu tối lại, cho thêm hoa tiêu, phải luôn luôn sao hoa tiêu như thế đến khi phát ra mùi thơm, chúng ta mới lấy ra, lượng tại chỗ. Sau đó

sẽ

đem chân gà rửa sạch

sẽ, dùng muối hoa tiêu này sát vào chân gà, cuối cùng bắt đầu chế biến, trước tiên đổ nước vào trong nồi, đun sôi rồi cho chân gà vào, lại thêm chút rượu Thiệu Hưng lâu năm ngâm như vậy, ngâm ba bốn canh giờ, là có thể ăn."

Tư Tĩnh nhìn đến chảy nước miếng: "ăn ngon sao?"

A Nghiên gật đầu: "Đương nhiên, túy gà này dùng rượu Thiệu Hưng làm gia vị, có thể trừ tanh giải ngấy, còn có thể thêm hương nổi màu, làm ra rồi bảo đảm sắc hương vị câu toàn."

Tư Tĩnh nhìn nồi

đang

đun kia, lại vẫn có chút

không

rõ: "Cửu gia ăn túy gà này,

thật

có thể say sao?"

A Nghiên nghe thế, cúi đầu nghĩ nghĩ: "Nhớ ngày đó, Cửu gia đối với ta thập phần coi rẻ, căn bản

không

để vào mắt, sau này

hắn

thấy ta nấu ăn ngon, mới đối tốt với ta. Có

một

ngày trong lúc vô ý

hắn

uống

một

ngụm rượu, say rồi ôm ta ngủ

một

đêm."

Nay ngẫm lại, đúng là từ đêm hôm đó,

hắn

bỗng nhiên phát tình với mình.

lại phải

nói

tiếp, tình tình ái ái này

thật

sự

mạc danh kỳ diệu.

A Nghiên thở dài, vỗ vỗ bả vai Tư Tĩnh, ý vị thâm trường

nói: "Có được hay

không, phải thử

một

lần, có lẽ

hắn

ăn túy gà, ngươi hầu hạ

hắn

một

đêm, từ nay về sau lòng

hắn

cũng chỉ có ngươi."

Đến lúc đó,

hắn

đâu còn nhớ được ai là Cố A Nghiên, có lẽ

sẽ

ném mình ra sau đầu!

Tư Tĩnh nghe

nói

như thế, bỗng nhiên ý thức được cái gì,

không

khỏi nhìn A Nghiên thêm

một

lần: "Nhưng phu nhân, nếu mà điện hạ trong lòng chỉ có ta, vậy còn ngươi?"

Nàng chưa quên, A Nghiên cũng là nữ nhân của điện hạ!

A Nghiên lắc đầu, càng thở dài: "không

sao,

hắn

quên ta, ta —— "

đang

nói, bỗng nhiên liền cảm thấy ngực khó chịu, nàng theo bản năng đưa tay sờ sờ nơi bị đè nén đó, vẫn kiên trì

nói; "Đến lúc đó, ta rốt cục có thể thoát khỏi

hắn

!"

Tư Tĩnh kinh ngạc nhìn A Nghiên, nghĩ tình cảnh lúc trước A Nghiên bị Trạm vương điện hạ bóp cổ, nhất thời có chút đồng tình, lại có chút cảm khái: "Cố phu nhân, ngươi... ngươi cũng

không

dễ dàng đâu."

Vì chút vinh hoa phú quý ấy,

thật

sự

là lấy mệnh đánh cược!

Ước chừng sau nửa canh giờ, túy gà hoa tiêu

đã

làm xong.

Lại ngửi mùi rượu nồng hậu, rượu lâu năm lên màu vàng tẩm vào thịt gà non mềm, trong đó lại có hương thơm hoa tiêu nhè

nhẹ, chỉ vừa ngửi, người người đều say ngã vào mùi hương này.

Tư Tĩnh

không

dám tin nhìn chằm chằm túy gà, cơ hồ muốn chảy nước miếng: "phu nhân, hóa ra ngươi làm đồ ăn giỏi như vậy!"

A Nghiên chau chau mày, đắc ý

nói: "Đúng vậy. Nếu

không

điện hạ sao có thể có tình cảm thắm thiết với ta như vậy!"

Tư Tĩnh nghe thấy liền hiểu được, nhìn túy gà kia làm cho người ta thèm

nhỏ

dãi ba thước

nói: "Hóa ra là thế."

Nếu muốn bắt lấy tâm của

một

người nam nhân, phải bắt được dạ dày

hắn

trước!

Nếu muốn trèo lên giường

một

nam nhân, trước hết phải mở cái miệng của

hắn

ra!

A Nghiên cười cười, đặt mâm túy gà hoa tiêu tới trước mặt Tư Tĩnh: "Đây, cho ngươi."

Tư Tĩnh cẩn thận nâng mâm túy gà hoa tiêu lên, cảm động nhìn A Nghiên: "Phu nhân, nếu ta có thể được điện hạ ưu ái, nhất định

không

quên phu nhân đề bạt, tài bồi ta!"

A Nghiên nhìn Tư Tĩnh, thấy thân hình nàng và mình cực kì giống nhau, khuôn mặt cũng có ba phần xấp xỉ, váy

trên

người là kiểu dáng, màu sắc xưa nay mình

yêu

nhất, ngay cả trâm cài

trên

đầu cũng là Tiêu Đạc trước kia đưa cho mình.

Nàng gật gật đầu: "Ngươi

đi

đi."

Tư Tĩnh bái tạ A Nghiên, nâng phần túy gà

đi

đến trước thư phòng Tiêu Đạc.

A Nghiên nhìn Tư Tĩnh

đi

ra ngoài, nhất thời nhớ tới cái gì, vội gọi lại: "Này, cũng cần —— "

Nàng

nói

được

một

nửa, liền ngừng lại, cúi xuống, Tư Tĩnh tò mò quay đầu nhìn, thấy A Nghiên đặt tay lên ngực,

không

khỏi buồn bực: "Phu nhân, còn chuyện gì sao?"

Tay A Nghiên lúc này cầm hồ lô ngọc trước ngực, hồ lô ngọc kia chạm vào tay lành lạnh, như trong đêm khuya tay Tiêu Đạc mơn trớn gò má mình.

Nàng cứng ngắc đứng tại chỗ

một

hồi lâu, chung quy miễn cưỡng nở nụ cười: "không

có gì, ngươi

đi

đi."

Tư Tĩnh phát

hiện

A Nghiên có chút khác thường, nhưng lúc này lòng nàng tràn đầy Tiêu Đạc, cũng

không

nghĩ nhiều, lập tức gật gật đầu, cáo biệt A Nghiên,

đi

thẳng đến thư phòng.

Còn A Nghiên nắm hồ lô ngọc mát lạnh, đó là Tiêu Đạc tự tay đưa cho mình, sau vài lần trắc trở vẫn bắt mình đeo

trên

cổ, vào ban đêm sau khi thân mật thoải mái Tiêu Đạc

sẽ

vuốt ve hồ lô ngọc.

Nàng nhìn bóng lưng Tư Tĩnh thướt tha xa xa, nghĩ nữ tử này nâng túy gà

đi

vào phòng Tiêu Đạc, có lẽ Tiêu Đạc

sẽ

ăn, ăn xong có lẽ

sẽ

ôm nữ tử này làm chút chuyện.

một

khi làm rồi, theo tính tình

hắn

xưa nay,

nói

không

chừng từ đây thực tủy biết vị,

yêu

mến...

Đến lúc đó, sợ là

hắn

sẽ

không

bao giờ nhớ tới mình nữa.

A Nghiên ngực lại bị đè nén phiền chán, thậm chí

một

nỗi phiền muộn khôn kể tràn ngập trong lòng, khiến nàng

không

thế nào thoải mái. Nàng ngơ ngác đứng tại chỗ, ôm ngực

đang

đau đớn như có như

không, suy nghĩ nửa ngày sau, rốt cục cắn răng, dậm chân,

nói

với chính mình: "Thôi, tình tình ái ái tính là gì, mạng quan trọng nhất!"

Muốn nam nhân, lúc nào cũng có thể, ai cũng có thể, chỉ

hắn



không

được!

*************************

Tư Tĩnh

một

đường

đi

tới trước thư phòng,

đi

tới chính phòng, phía trước lại nhảy ra

một

nam tử.

Nàng nhìn chăm chú, đúng là Mạnh Hán.

Lập tức nàng nhíu mày: "Ngươi vì sao ngăn đường ta?"

Mạnh Hán hai mắt nhìn nàng nâng hộp thức ăn trong tay: "Ngươi đây là

đi

đưa thiện cho điện hạ sao?"

Tư Tĩnh đảo cặp mắt nhìn trời, khinh bỉ

nói: "Ta

đi

đưa thiện cho điện hạ, ngươi quản chuyện gì?"

Mạnh Hán hừ lạnh

một

tiếng: "Sao

không

liên quan đến ta, ta là tổng thị vệ trưởng trong phủ, chuyện về đạo chích ta đều phải quản!"

Tư Tĩnh nghe vậy, mất hứng nhìn Mạnh Hán: "Này, ngươi có ý tứ gì, cái gì gọi là chuyện về đạo chích?"

Mạnh Hán tiến lên, mở hộp thức ăn ra: "Ta phải tận mắt nhìn xem, ngươi đến cùng đưa cho điện hạ cái gì."

Tư Tĩnh thấy Mạnh Hán thế nhưng mở hộp thức ăn cảu mình, hết sức

không

vui: "Ngươi xem ngươi vừa đen vừa xấu, làm người cũng thô lỗ, cẩn thận

không

cần làm bẩn túy gà, đây chính là làm riêng cho điện hạ chúng ta!"

Mạnh Hán nghe thấy ghét bỏ trong lời

nói, cũng mất hứng, lập tức đậy nắp hộp thức ăn, lui ra phía sau vài bước: "Bất quá là

một

tiểu mỹ nhân trong cung ban thưởng xuống thôi, ngươi cho rằng điện hạ chúng ta

sẽ

liếc mắt hìn ngươi hơn

một

lần sao? Nếu điện hạ

không

triệu ngươi thị tẩm, ngươi cùng với nha hoàn thông thường có gì khác nhau? Nay ta đại nhân

không

chấp tiểu nhân, liền giúp ngươi

một

tay."

Tư Tĩnh nghe thấy xấu hổ thành giận: "Ta có Cố phu nhân giúp đỡ, ai muốn ngươi giúp, ta nhìn ngươi chồn chúc tế gà,

không

có hảo tâm!"

Mạnh Hán càng cười lạnh, lui về phía sau mấy bước, cũng

không

để ý đến nàng,

đi

thẳng.

Tư Tĩnh vội kiểm tra hộp thức ăn vừa rồi, thấy hết thảy đều ổn, mới

nhẹ

nhàng thở ra, nàng vẫn

không

nên nghĩ Mạnh đại nhân này cái gì mà bộ dạng vừa đen vừa xấu, vẫn nên nhanh

đi

gặp Trạm vương điện hạ thôi.

*************************

Lại

nói

Tiêu Đạc suýt nữa bóp chết A Nghiên, nhưng đương nhiên

không

thể xuống tay, tức giận bỏ

đi, nhốt mình trong thư phòng.

hắn

tùy ý tìm mấy bản sách cổ lật xem, nhưng căn bản xem

không

vào,

đang

lung tung tìm kiếm đồ vật

trên

giá, bỗng nhiên nhìn thấy

một

quyển sách, và

một

ít đồ vật.

hắn

nhìn thấy cái đó, liền nghĩ tới đây là đồ lúc trước Cố thái y đưa cho mình.

Nhìn thấy khó tránh khỏi càng thấp thỏm nôn nóng.

A Nghiên ơi A Nghiên,

hắn

cười lạnh,

thật

sự

là hối hận vừa rồi sao

không

trực tiếp bóp chết nàng tại chỗ.

đang

nghĩ tới đây, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng đập cửa, mũi

hắn

khẽ nhúc nhích, cũng ngửi thấy

một

cỗ mùi thơm quen thuộc, cùng với mùi túy gà làm cho người ta thèm

nhỏ

dãi ba thước.

Nhất thời

hắn

trong mắt vốn

âm

lãnh lộ ra

một

chút nhu ý, cảm thấy nữ nhân này cũng biết mình sai rồi, cố ý làm túy gà ma tiêu đến xin lỗi?

Khóe miệng

hắn

hơi nâng lên muốn cười, nhăng vẫn giữ vẻ lạnh lẽo đứng dậy, mở cửa ra nhìn.

Vừa mở cửa, bên ngoài lại là

một



nương xa lạ.

"Điện hạ, đây là túy gà hoa tiêu, thϊếp thân cố ý làm cho ngài."



nương bên ngoài cúi đầu, xấu hổ

nói.

"Đây là ngươi làm?" Tiêu Đạc lạnh giọng hỏi.

"A?" Tư Tĩnh giật mình, thầm nghĩ điện hạ này sao nhìn thấy đồ ăn vẫn xa cách lạnh như băng vậy, bất quá nàng vẫn cố lấy dũng khí

nói: "Vâng, thϊếp thân tự mình làm cho điện hạ ngài, còn thỉnh điện hạ..."

Tiêu Đạc yên lặng nhìn Tư Tĩnh, nhíu mày trầm mặc

một

lát, vẫn

nói: "Vào

đi."

Tư Tĩnh trong lòng mừng rỡ, nghĩ biện pháp này của Cố phu nhân quả nhiên hiệu quả, lập tức vào phòng, đem đồ ăn bày lên bàn, lại lộ ra tươi cười mềm mại đáng

yêu,

nói

với Tiêu Đạc: "Điện hạ, thϊếp thân ở trong này hầu hạ ngài, được

không?"

Tiêu Đạc thử

một

miếng túy gà rồi, biết là

không

đúng

hắn

hơi nhíu mày, đến cùng vẫn nuốt xuống.

Túy gà này bên trong sợ là thả gia vị đặc biệt gì,

một

ngụm nuốt xuống, men say xuống theo, trong cơ thể

một

cỗ nóng rực cũng xuất

hiện,

hắn

cả người căng thẳng, hơi thở nặng nhóc, trong lòng dâng lên khát vọng

không

có cách nào giải tỏa.

Đúng lúc này, Tư Tĩnh lại mềm mại

đi

tới: "Điện hạ, thϊếp thân hâm mộ điện hạ cả thể xác và tinh thần, nếu có thể hầu hạ điện hạ..."

Tiêu Đạc nhíu mày cười lạnh, nâng tay hung hăng túm chặt cổ Tư Tĩnh.

Tư Tĩnh cả kinh, sợ tới mức mở to hai mắt, đáng thương nhìn Tiêu Đạc: "Điện hạ... Khụ khụ khụ, điện hạ... gà..."

Tiêu Đạc ghé sát vào, áp bức

nói: "nói

thật, túy gà này, có phải Cố Nghiên làm cho ngươi đưa tới hay

không?"

Tư Tĩnh nước mắt

đã

rơi xuống, gật đầu

thật

mạnh: "Vâng vâng vâng..."

Tiêu Đạc nheo con ngươi hẹp dài ỏ, trong nhất thời sát khí bức người: "Là nàng dạy ngươi, ngươi mới dám tới, có phải

không?"

Tư Tĩnh nước mắt đổ rào rào: "Vâng vâng vâng!"

Tiêu Đạc nghiến răng, xả môi trào phúng cười, rồi đột nhiên buông Tư Tĩnh ra, Tư Tĩnh nhất thời cả người mềm nhũn như bùn ngã quỵ xuống.

"Chẳng lẽ Cố Nghiên

không

dạy ngươi, nếu muốn trèo lên giường của ta, nữ nhân thối như ngươi là

không

được."

hắn

môi mỏng đẹp mắt phát ra thanh

âm

lạnh lẽo: "đi

ra ngoài, tắm rửa cẩn thận, tắm ba ngày ba đêm trước."

Ba, ngày, ba, đêm?!

Tuyệt thế tiểu mỹ nhân Tư Tĩnh bỗng chốc hôn mê.

******************

Lại

nói

A Nghiên, lúc nhìn theo Tư Tĩnh

đi

về phòng Tiêu Đạc, tuy rằng cũng

không

thèm để ý, nhưng trong lòng cảm thấy tư vị

không

tốt.

không

thể chần chừ, nàng trước hết trở về phòng.

Trở lại trong phòng, trước mắt đều

hiện

lên thân ảnh Tiêu Đạc, Tiêu Đạc ôn nhu, Tiêu Đạc

âm

lãnh, Tiêu Đạc trẻ con, Tiêu Đạc khí phách, Tiêu Đạc bất mãn, cùng với Tiêu Đạc kia khi ôm mình làm, vẻ mặt lạnh lùng đòi lấy mặc cho mình đánh chửi...

không

nghĩ cũng thôi, vừa nghĩ, đúng là đau nát gan liệt phế.

Tiêu Đạc, Tiêu Đạc, vì sao mỗi

một

đời đều gặp Tiêu Đạc!

Nàng ngồi sững sờ ở đầu giường, túm lấy đệm chăn đỏ rực, trong đầu

hiện

ra đủ loại dáng vẻ hai người

trên

giường, liều chết triền miên, mồ hôi ướt đẫm, trầm luân trong thống khổ và vui thích, nàng từng khóc kêu cầu xin, cũng từng đắm chìm trong đó, liên tục lùi bước,

hắn

từng bá đạo đòi lấy, cũng từng

nhỏ

nhẹ

mềm mại dỗ dành...

"Tiêu Đạc, ngươi ——" nàng cắn răng, trong lòng có trăm ngàn từ ngữ cũng

không

nói

nên lời: "Ta thực..."

Ai ngờ vừa thở dài xong, cửa mở.

một

nam tử thân hình thon dài xuất

hiện

trước cửa, từng bước

một

tiến về phía A Nghiên.

Bóng người ngược sáng, nàng nhìn

không

rõ, chỉ cảm thấy

trên

khuông mặt tuấn mỹ vô cùng lúc này đầy tối tăm, cả người mang theo sát khí lạnh như băng, dường như chung quanh hết thảy đều bị cắn nuốt vào trong bóng tối.

Đợi đến gần, A Nghiên ngửa mặt cơ hồ tê liệt ngã xuống giường, cuối cùng thấy

hắn



ràng.

Đập vào mắt là hai tròng mắt sâu thẳm nóng rực, lúc này dường như nổi lên gió lốc đáng sợ.

"A, ngươi ——”A Nghiên đầu tiên là vui vẻ, sau đó là ưu sầu.

hắn

chẳng lẽ

không

phải

đang

cùng Tư Tĩnh mây mưa sao?

Tiêu Đạc thấy A Nghiên

trên

giường kinh ngạc nhìn chằm chằm mình, mím môi

không

nói,

hắn

chỉ bình tĩnh nâng tay, thong thả cởi đai ngọc bên hông. (Ahhhhhhhhh, chuẩn bị SM)