Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 85: Hoa Yêu [3]

3.

Hạ Thường An cảm thấy, có lẽ đây là đêm dài nhất trong cuộc đời anh.

Cổ nhân thường nói, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, nhưng ngay tại lúc này, ngay tại thời điểm này, anh thậm chí còn cảm thấy thời gian đã dừng lại tại cánh mông cong mẩy vểnh vểnh của thiếu niên kia.

"Ngô. . .lớn, lớn quá. . ." Đợi cho hậu đình hoàn toàn nuốt trọn vật kia, thiếu niên hơi cúi đầu thở dài thỏa mãn, cánh mông run run nhúc nhích qua lại để hai bên cùng thoải mái, khiến cho Hạ Thường An sâu sắc cảm nhận cái gọi là "từ đó quân vương không sớm tảo triều". Anh chỉ muốn vùng dậy đưa anh em nhà mình "thoát" khỏi địa phương tội lỗi kia, nhưng tứ chi bất động, đầu càng không thể nâng lên, chỉ có thể trợn mắt nhìn chính mình xụi lơ nằm đó, dĩ nhiên là. . .trừ cái kia ra. Côn ŧᏂịŧ vô cùng không nghĩa khí mà chọt chọt bên trong lỗ nhỏ kia, tựa hồ rất cao hứng phình to, còn âu yếm cọ cọ chỗ sâu của thiếu niên vài cái, làm cho cậu giật bắn, lắc mông lên phía trên né tránh, rêи ɾỉ mắng: "Chủ nhân, anh hư quá. . ."

Tôi rất ngoan a. . . Hạ Thường An trong lòng chảy nước mắt, kiên định nói thầm.

Tiếp theo đó chính là một hồi điên loan đảo phượng.

Hạ Thường An bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh, mồ hôi đầy đầu bật dậy. Mắt thấy đã sắp qua chín giờ tối, anh vội vàng lấy trong tủ ra một bộ đồ, chạy vọt vào nhà tắm.

Hôm nay chính là ngày ba anh khai trương sân golf, tốt xấu gì anh cũng có chung dòng máu với ông ấy, huống hồ vuốt mặt phải nể mũi, vắng mặt là không tốt. Hạ Thường An trước giờ không lụy ai, nhưng bản tinh luôn muốn cố gắng làm hài lòng người khác, vì vậy anh chẳng kịp thu dọn gì liền bắt taxi đến bữa tiệc, để lại một đống hỗn độn cùng bông hoa nhỏ run run nép dưới gầm giường.

Suýt, suýt chút nữa bại lộ. . . Tùy Ngọc rưng rưng bò ra từ dưới gầm giường, ban nãy Hạ Thường An đột nhiên có dấu hiệu sắp tỉnh khiến cậu không kịp thu hồi phấn hoa, cũng chẳng thể biến hình liền cuống cuồng tìm chỗ trốn. May thay anh đang gấp nên không có chú ý đến gầm giường, bằng không cậu nhất định bị phát hiện!

Bản năng thích ứng của nhân loại rất lớn, nhưng bài xích dị loại cũng rất mạnh. Dù Hạ Thường An là chủ nhân mà Tùy Ngọc yêu thích nhất, cậu cũng không dám chắc chắn anh có sợ mình hay không, hơn nữa cậu đối với anh làm chuyện như vậy lại như vậy. . .Lỡ như chủ nhân ghê tởm cậu, cậu còn không phải khóc chết sao.

Vì thế, che giấu là cần thiết.

Tùy Ngọc lồm cồm bò dậy quay về chậu, được nửa đường liền phát hiện chủ nhân không có dọn dẹp. Trên giường một mảnh ướŧ áŧ, hormone nam tính phảng phất như xuân dược đòi mạng xộc vào khứu giác của cậu. Tiểu hoa yêu liếʍ môi nuốt nuốt nước bọt, thật cẩn thận trèo lên giường, cầm gối đầu của anh mà ma sát với cơ thể mình.

"Chủ nhân, chủ nhân. . ." Cậu khẽ nhắm hờ hai mắt, làn da bóng loáng tiếp xúc với vải vóc gối đầu làm cho cậu run lên, quyến luyến si mê hôn xuống gối, đồng thời tưởng tượng ra chủ nhân đang âu yếm mình. Vải gối đầu vốn không mấy thô ráp, cọ lên da thịt chỉ càng thêm ngứa ngáy, đặc biệt là khi chạm vào hai khỏa anh đào non nớt đáng yêu kia chỉ làm người ta không thấy đủ. Tiểu hoa yêu đem nó chèn xuống bụng dưới, cọ xát với ngọc trụ hồng hào, tự mình nắn nắn hai đầṳ ѵú, mấy ngón tay túm chặt núʍ ѵú rồi vân vê đến khi cứng lên.

"A, a, ha. . ." Thiếu niên thở dốc trầm trọng, cúi người áp sát giường, mông nâng cao, tự chơi tiểu đầṳ ѵú đến sưng tấy vẫn chưa thấy đủ, chậm rãi đưa tay ra phía sau chọc vào lỗ nhỏ vẫn không ngừng rỉ nước kia. Cậu một bên xoa xoa ngọc trụ, một bên sáp nhập phía sau, khắp phòng đều là thanh âm rêи ɾỉ ngọt lịm cùng tiếng nước nhóp nhép khó quên.

"A, thật muốn cái của chủ nhân. . ." Mê luyến nói ra một câu như thế, ngón tay chui vào sâu hơn một chút, nhưng chung quy vẫn không với tới chỗ cần giải quyết, cậu buồn bực không thôi.

. . .

Hạ Thường An một thân áo sơ mi trắng quần tây đúng là có vài phần trí thức, nhưng thân phận lính cứu hộ của anh không hề được nữ tính trong giới thượng lưu hoan nghênh. Có vài người vì khí chất đặc biệt ôn hòa của anh mà đến trò chuyện, sau đó nhìn thấy vẻ đơn bạc trên trang phục anh mặc, hoặc là nhận ra anh chính là đứa con thất sủng của Hạ gia, không bao lâu sau liền tìm cớ rời đi. Hạ Thường An không hề thất vọng, chỉ kiên nhẫn cùng họ trò chuyện dăm ba câu, dù sao thế giới này đều coi trọng đồng tiền, bạn không giàu lại không có địa vị, còn là vịt cạn dưới mặt đất trong khi họ hàng nhà bạn là thiên nga – thì bạn căn bản không có sức uy hϊếp.

Chờ đến khi khuya lắc khuya lơ cũng không gặp được ba, Hạ Thường An im lặng ra về, trông như một kẻ thất bại tiu nghỉu bỏ đi, cũng có người cho rằng anh sống quá thanh cao, khinh thường tiền tài phàm tục nên mới tỏ thái độ hờ hững như thế.

Bất quá, cái Hạ Thường An đang nghĩ là anh cư nhiên quên điện thoại.

Quên điện thoại vào giờ phút này thì bắt taxi thế nào? Hạ Thường An nghiêm túc đứng ngoài đường tầm hai mươi phút, cho ra kết luận đau đớn này, ôm bụng trống không đi bộ về.

Ngay tại lúc đó, một chiếc taxi đỗ xuống ngay trước mặt anh, Hạ Thường An mừng rỡ chui vào, không hề biết mình đã lọt vào âm mưu của kẻ nào đó.

Trong manhua đam mỹ có một chương truyện từng khiến biết bao đọc giả quay cuồng: Xe chấn.

Tuy rằng không có miêu tả rõ ràng lắm, nhưng Tùy Ngọc khảng khái khẳng định, tư thế này không thành vấn đề!

"Hư. . ." Hạ Thường An lên xe không bao lâu liền ngủ, anh chắc mẩm mình đã báo địa chỉ thì tài xế sẽ đưa về tận nơi. Quả thật đúng là đưa về tận nơi, nhưng chưa đến khu ven biển anh ở thì xe đã dừng lại.

Tùy Ngọc cười hì hì nâng cằm Hạ Thường An, dưới tác dụng gấp đôi của dược hoa mê tình, chủ nhân còn không ngất đi sao!

Bất quá cậu vẫn luôn mơ mộng sẽ có một ngày chủ nhân chủ động đè mình. . .Ai, tiểu hoa yêu thở dài, sau khi thụ phấn xong cậu sẽ không được ở cạnh chủ nhân nữa, bởi vì cậu sợ hoa nở rồi chủ nhân sẽ không còn thích hoa như bây giờ.

Hoa nở càng đẹp, khi tàn phai sẽ càng xấu xí.

Tùy Ngọc không có thời gian ai điếu cho bản thân, cậu phải nhanh chóng hoàn thành công việc thụ phấn hôm nay. Khoảnh khắc khi cậu dùng bảo bối phía sau hấp thu vật kia của chủ nhân, hai đầu gối cậu hơi run rẩy, cảm giác có gì đó hơi là lạ. . .?

"Hô, chủ nhân, chủ nhân em ước gì anh có thể mở mắt ra nhìn em. . ." Hoa yêu thở dài, choàng tay qua cổ Hạ Thường An, cậu đưa lưng về phía kính chiếu hậu, say mê nhấp nhô lên xuống. Vật kia quá nóng, lúc đi vào bao giờ cũng làm cho Tùy Ngọc có cảm giác mình bị một cái gậy thép nung đỉnh vào, đợi đến khi đầu gậy đυ.ng tới chỗ kia, sẽ lây lan lửa nóng ra hạ thể, sau đó là toàn thân, làm cho cậu bủn rủn dễ chịu. Cậu rất nhanh liền thở dốc, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở mỏng manh. Chỉ là mặc dù đêm nay cơ thể cậu còn nóng hơn bình thường nhưng cậu lại không có chút tinh thần nào.

"Chủ nhân, em thật sự, thật sự, rất thích. . ." Nghẹn ngào nói không nên lời, tiểu hoa yêu khẽ hôn hôn lên môi Hạ Thường An, dụi đầu vào ngực hắn: "Rất muốn, ở cùng anh đến khi thế giới kết thúc. . ."

Lần đó cậu rơi xuống biển, là Hạ Thường An cứu cậu. Tuy rằng cậu là hoa yêu nhưng độ mặn của nước biển quá đậm đặc, sẽ khiến cho cậu xảy ra phản ứng bài xích, khi đó Hạ Thường An không chút do dự liền nhảy xuống đưa cậu lên, kéo cậu từ cõi chết trở về nhân gian. Mà cậu ngoài bản thân ra hoàn toàn không có gì, liền quyết định phó thác cho anh, đồng thời từ đây tiến hành thụ phấn trưởng thành.

Nhưng là, anh cái gì cũng không biết.

Hoa yêu hơi tủi thân cắn cắn bả vai Hạ Thường An, hạ thể không ngừng lên lên xuống xuống, nhục huyệt xinh đẹp nở rộ gắt gao cuốn lấy côn ŧᏂịŧ, huyệt khẩu mở ra một độ căng thích hợp lấy lòng côn ŧᏂịŧ. Tùy Ngọc ư a khóc, xen lẫn trong đó là tiếng rêи ɾỉ mê đắm, âm thanh nước dính lép nhép cùng tiếng da thịt va chạm vào nhau. Cậu muốn có thật nhiều của anh, muốn anh lấp đầy mình, muốn anh chỉ có thể là của mình, nhưng cậu không thể.

"Ư. . .em muốn anh, muốn anh. . ." Vịn thành ghế phía sau lưng Hạ Thường An, cậu nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ độ nóng của vật đang chôn trong người, thắt lưng từng chút tăng nhanh, hối hả đong đưa qua lại, nộn huyệt giãn khai bắt mắt, vô cùng thoải mái hút chặt. Thiếu niên ưỡn mông ra sau, dùng tiểu huyệt mê người ra sức thao côn ŧᏂịŧ, mông vểnh lắc lư liên tục, mềm mại mê tình, tiểu huyệt cực kỳ ướt chảy ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, nhiệt tình nghênh hợp, làm cho thiếu niên kêu rên càng lớn, động tác càng thêm bạo dạn.

"A. . .A . .A! Chủ nhân, a, a,. . .A~! Huyệt huyệt bị thao hư. . .!" Cậu ngửa đầu nỉ non, cứng đờ lui ra, không khống chế mà run eo một cái, da^ʍ thuỷ từ trong lỗ nhỏ loạn bắn ra ngoài dính ướt kính xe phía trước. Cúc huyệt run run co giật, tựa như xấu hổ mà lùi bước, thiếu niên cắn cắn môi một lát, một lần nữa ấn cúc huyệt lên côn ŧᏂịŧ, xoay eo lặp lại động tác mãnh thao kí©ɧ ŧìиɧ.

. . .

Hơn một giờ sáng, Hạ Thường An rốt cuộc cũng được đưa về đến nhà.

Tùy Ngọc nuối tiếc nhìn anh một cái, nhịn không được sờ sờ mặt anh, sau đó liếc chậu hoa nơi mình từng sống, mếu mếu thở dài đi rồi.

Cửa phòng vừa đóng, kẻ vốn ngủ say đột nhiên mở mắt.

Hạ Thường An ngây người một lúc lâu mới bần thần ngồi dậy, anh nhìn về cửa chính, xác định thiếu niên đã hoàn toàn đi rồi mới thức tỉnh từ trong sững sờ. Thật ra Hạ Thường An sớm đã tỉnh từ lúc anh bị Tùy Ngọc cường gian từ trên xe rồi, nhưng anh không biết khi tỉnh dậy mình phải đối mặt với thiếu niên nọ như thế nào.

Hạ Thường An có thể khẳng định, kia chính là người anh đã thấy trong vô số lần nằm mơ.

Vì cái gì sẽ là cậu ấy? Vì cái gì đến bây giờ bọn họ mới gặp nhau? Hạ Thường An không biết, càng không muốn biết, thứ gọi là giấc mộng hoang đường kia cư nhiên là sự thật, phát sinh trong lúc anh không hề hay biết để rồi khó lòng khống chế.

Cậu ấy là ai? Cậu ấy đến từ đâu? Cậu ấy làm sao lại đối với anh như này như kia. . .Ngàn vạn câu hỏi nổ tung trong đầu Hạ Thường An, nhưng rồi tất cả đều im bặt trước một thứ.

Hạ Thường An bỏ quên điện thoại ở nhà trước khi đi dự tiệc.

Anh nhìn chiếc di động đen thui nằm lẳng lặng trên bàn, chậm rãi sạc pin mở nguồn. Vốn dĩ anh chỉ muốn quay lại xem là kẻ nào đã đột nhập vào nhà mình uống trộm coca, nhưng hình như sự việc không chỉ đơn giản như thế. . .

Hạ Thường An mở to mắt nhìn video, vẻ mặt khó có thể tưởng tượng nổi.

[Chủ nhân, chủ nhân. . .]

[Chủ nhân, cái kia của anh chạm đến em. . .]

[Chủ nhân, a. . .~ Em rất, rất thích. . .]

Là. . .thiếu niên đó?

Hạ Thường An chết lặng một chút, cố gắng tự nhủ phải bình tĩnh suy nghĩ.

Thì ra tất cả đều không phải là mơ? Thì ra bấy lâu nay anh bị người ta thuốc?

Trong video ngoài cảnh sắc hương diễm, còn có một chi tiết đáng chú ý. Thiếu niên này, vào nhà anh bằng cách nào? Rõ ràng cửa sổ đã đóng, cậu ta lại từ cửa sổ xuất hiện, hơn nữa mỗi lần xuất hiện đều làm cho màn hình bị mờ một chút, còn. . . không có mặc quần áo.

Hạ Thường An che mặt, này rốt cuộc là sao?!