Canh Cua Viên 2 [Khải Nguyên]

Chương 98: Khế Ước [6]

6.

Hạ Thường An cấp tốc nhảy đến, xông vào luồng sáng bạch quang phát ra từ căn nhà, thoắt cái đã thuấn di tới phía sau đạo sĩ, giơ tay vỗ một chưởng lên đầu gã ta.

Đạo sĩ vốn đang trì niệm chú phóng ra vô số tơ vô sắc cuốn lấy xà yêu, lại bị người tập kích bất ngờ, phun ra một ngụm máu, kinh hãi quay đầu lại.

Thiếu niên yên lặng nhìn gã, chẳng có chút cảm xúc tức giận nào, nhưng áp lực khí thế hừng hực đè ép linh hồn khiến đạo sĩ co quắp, không thể không quỳ sụp xuống.

Gã lồm cồm bò dậy, huy kiếm chặt đứt khí thế áp bách phát ra từ đối phương, chỉ là chẳng những không thông thuận như những lần trước đây mà chỉ càng làm cho đối phương trở nên mạnh hơn, còn hút luôn chân khí của gã.

Đạo sĩ há hốc mồm, đây là tình huống gì!

Người này mang trong mình chân khí dương trần mạnh như thái dương ban trưa, nóng bức phừng phừng tưởng chừng có thể thiêu đốt cả hỏa diệm sơn, đạo sĩ kinh ngạc khϊếp sợ, không nghĩ đến thế giới ngày nay còn có kẻ sở hữu chân khí kinh hồn táng đảm như vậy. Truyền thuyết về chân khí dương quang mạnh mẽ sừng sững là chuyện của tán tiên tôn giả hơn một ngàn năm trước, cũng chính là lão tổ của đạo giáo đương thời. Gã hiển nhiên không tin lão tổ đầu nhập luân hồi hoặc là quay về phàm thế, cho nên vừa nhìn thiếu niên liền cảm thấy khó hiểu vô cùng.

“Hạ tiên sinh!!”

Hạ Thường An từ lúc bước vào liền dọa đạo sĩ cứng ngắc, dùng ngàn chiêu vạn pháp cũng không đả thương đến hắn được dù chỉ là một sợi tóc, Nghiêm Tuyết thấy ánh mắt gắt gao của hắn dán lên chỗ Tùy Ngọc đang nằm thoi thóp chật vật, nghĩ là hắn đã hiểu ra mình bị một con xà yêu triền thân, hiện giờ thức tỉnh nên đâm ra chán ghét sợ hãi xà yêu, liền vội vã chạy đến kể lể: “Hạ tiên sinh, ngươi có biết ngươi bị xà yêu quấn quít hay không? Cái loại yêu tinh gớm ghiếc này thế mà cũng tồn tại-. . .”

Nghiêm Tuyết còn chưa nói xong, phong chưởng xào xạc thổi cô ta đập vào tường. Nghiêm Tuyết bị va chấn thét kinh hãi, chỉ có điều tiếng hét chói tai chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng đã tắt nghẽn, dường như bị phong ấn mà nói không ra tiếng. Cô ta hoảng sợ ôm lấy mặt, cả người ngã úp sấp rơi xuống sàn, thân thể co quắp dữ dội.

Hạ Thường An phất tay đem đạo sĩ dán dính lên tường, cùng với một cô gái đang kinh hoảng vặn vẹo mặt, trong ánh mắt bàng hoàng co rút của hai người nọ, bước đến bế bổng Tùy Ngọc lên.

May là hắn đến kịp.

“Ngươi còn biết trở lại?!?”

Tùy Ngọc tức giận nghiến răng nghiến lợi, y dù bị vùi dập không phản kháng được nhưng rất tỉnh táo, vốn dĩ y đã bị đạo sĩ niệm chút thất điên bát đảo, dẫn đến ký ức luôn bị giam cầm được thể phá tan xiềng xích thoát ra. Hiển nhiên Hạ Thường An cũng đã thức tỉnh chân hồn nguyên bản của hắn mới có thể dễ dàng khống chế đạo sĩ, ra tay chớp nhoáng như vậy.

Hạ Thường An thực ra là bị cơn đau đớn buốt giá từ trong tim lan ra toàn thân, hắn biết định thân huyết của Tùy Ngọc không phải chỉ là bình hoa đơn thuần, nhưng hắn cũng không muốn cứ phải thỏa hiệp mãi trong giao dịch này. Chẳng dè hai người tâm ý tương thông linh tê nhất khế, Tùy Ngọc bên này bị đánh suýt hiện nguyên hình, hắn cũng không yên ổn là bao. Thể chất của  Hạ  Thường  An là phàm nhân lục căn bất tịnh, nếu chịu đòn giáng xuống như Tùy Ngọc, chẳng bao lâu sẽ bị đánh tan xác mà chết, nguyên căn chân hồn của hắn vì không muốn để cho thân xác dễ dàng chết đi như vậy, bị ép thức tỉnh, bao nhiêu ký ức cùng đấu pháp tu tiên năm xưa cũng theo đó cấp bách quay về.

Hắn không thực sự trở lại thời kỳ đỉnh phong của kiếp trước, nhưng chút sức mạnh đánh bại đám ô hợp mắt để trên mày thì vẫn có. Hạ Thường An sờ sờ mi tâm nhíu chặt của Tùy Ngọc, dùng thuật trị thương làm lành các vết cắt trên người y, rót chân khí dương trần vào cơ thể y để Tùy Ngọc an  tĩnh lại. Tùy Ngọc cau mày nhìn hắn, chần chừ một lúc, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi. . .nhớ ra rồi?”

Hạ Thường An sâu sắc nhìn y một cái, thở dài.

“Ngươi cho rằng ta thực sự buông tay ngươi ra sao?”

“Ngươi đã làm thế còn gì.”

Hạ Thường An bất đắc dĩ vỗ lưng y một cái, rồi lại mâu thuẫn mà xoa xoa chỗ bị đánh hai lần, có chút đau lòng nói: “Sư đệ.”

“Nếu không có ngày hôm nay, có phải ngươi cũng muốn giống như trước kia bỏ rơi ta không?” Xà yêu ấm ức tức giận, phùng má trợn mắt: “Ngươi lại muốn chống chế chứ gì, câm miệng, không được nói!”

Hạ Thường An đành phải im lặng, hiện giờ hắn rất hỗn loạn, hai dòng thời gian ký ức đan xen vào nhau, trong nhất thời khiến hắn không phân biệt được đâu là thật đâu là mê. Xoay đầu nhìn đạo sĩ đang kinh khϊếp trừng hắn, Hạ Thường An nheo nheo mắt, ý vị thâm trường nói: “Chia rẽ uyên uyên là không tốt.”

Sau đó dường như không thấy vẻ mặt kinh dị của đạo sĩ, hắn bồi thêm một câu đả kích: “Sao pháp lực đạo giới ngày nay yếu xìu vậy, vẫy tay một cái liền bại.”

Đạo sĩ khóc không ra nước mắt, lại không thể nói thành lời, phẫn uất rưng rưng --- Tên tiểu tổ tông nhà ngươi quá mạnh có biết không hả?!

“Sau này chuyển nghề đi, cố gắng sống tích đức một chút.” Hạ Thường An phất tay đem hai người đánh ra ngoài, không quên xóa đi ký ức của Nghiêm Tuyết, để cô ta hoàn toàn không nhớ được những gì có liên quan đến hắn. Tùy  Ngọc sao có thể tha cho Nghiêm Tuyết dễ dàng như vậy, giương móng vuốt muốn bắt cô ta lại, Hạ Thường An liền ngăn cản.

“Ngươi lại muốn bao che cho cô ta!” Y căm hận quát.

Hạ Thường An dở khóc dở cười ôm y vào lòng, ngón cái xoa xoa lên cái eo nhỏ, nắm cằm y đáp: “Số mệnh của người khác, ta đoạt không được, nữ nhân này vốn dĩ không quen biết ta, lại vì ta nghịch chuyển càn khôn mà đi nhầm hướng, cá tính của cô ta như vậy, sau này sẽ có kẻ trừng trị cô ta, ngươi hà tất phải nhỏ mọn như vậy, dù gì hại người cũng vi phạm thiên đạo tru sát, đến lúc đó ta làm sao cứu ngươi được.”

Hạ Thường An trước và sau khi nhớ ra tính cách thay đổi khá lớn làm cho Tùy Ngọc theo không kịp, lúc này nhận ra giọng điệu nửa răn dạy nửa yêu chiều của sư huynh Hạ, liền không tùy hứng nữa, mà đẩy hắn ra.

“Ngươi có còn muốn đi nữa không?”

“Đi.”

Tùy Ngọc lại bắt đầu phát hỏa.

“Nhưng ta sẽ mang ngươi theo.” Hắn buồn cười sờ sờ gương mặt xám xịt của xà yêu, ôn hòa nói: “Còn nhớ lúc trước ta từng nói con người sống trên thế giới này phải có giấy chứng nhận thân phận cùng hộ tịch không? Ta dẫn ngươi đi làm, tiện thể làm luôn hộ khẩu và giấy đăng ký kết hôn, miễn cho có kẻ mơ ước người của ta.”

Tùy Ngọc cái hiểu cái không nhíu mày: “Giấy đăng ký kết hôn là gì? Không phải hai người thành thân thì chỉ cần làm lễ rồi động phòng thôi sao?”

“Tuy có rườm rà, nhưng là công khai, lúc đó dù ngươi đi đâu cũng có đóng dấu ấn của ta.” Hạ Thường An thở dài, xem ra xà yêu Tùy Ngọc sống ở đây quá lâu, văn hóa chưa kịp tiếp cận đã mai một. Hắn chợt thấy tức cười, nếu nói đến bản thân hắn ở đại lục tu tiên – khi còn là sư huynh của Tùy Ngọc, hắn cũng không biết đến những thứ này.

Hạ Thường An là tán tiên, sau khi phi thăng lập tức trở thành địa tiên chân chính, nhưng hắn không tu hành chính quả như những lão tổ đạo giáo tiên gia khác, mà bước vào một khoảng thời không vô định hình.

Nơi đó có một thứ, gọi là Trạm Trung chuyển thời không. (ai còn nhớ cái trạm này không =)) )

Năm ấy khi rời đi, hắn đã dùng hết cách để quay lại khoảng thời không có sư đệ Tùy Ngọc của hắn, nhưng Trạm trưởng nói hắn đã ra khỏi thế giới kia, vì nếp gấp không gian cực kỳ hỗn loạn nên hắn có muốn quay lại cũng không được, chỉ có thể chờ đến khi thời gian chín muồi, dù cơ hội quay trở lại có nhỏ bé đến mức nào hắn cũng đã thử qua. Hạ Thường An miệt mà sống ở Trạm trung chuyển không biết bao nhiêu năm, không kể được bao lâu cũng như bao lần thất bại, mà hắn vẫn kiên trì tìm đường quay trở về, rốt cuộc cũng có một ngày hắn toại nguyện.

Hạ Thường An quay lại nhân thế, đã là chuyện của một ngàn năm trăm năm sau. Linh lực của hắn vì tìm kiếm đường ra mà xói mòn phai nhạt, khiến hắn chẳng thể giữ nổi ký ức.

Bao nhiêu năm hắn sống ở kiếp này, những du͙© vọиɠ vật chất và hỉ nộ ái ố tầm thường của bản thân làm cho Hạ Thường An bây giờ cảm thấy khó tin vô cùng, hắn thừa nhận Hạ Thường An hắn là một kẻ tham lam, nhưng chỉ tham lam trong chuyện liên quan đến Tùy Ngọc.

Chẳng hạn như là. . .

“Ta còn chưa tha cho ngươi đâu.”

Tùy Ngọc ngồi trên bệ cửa sổ, vừa vuốt vuốt cái vảy bị tam vị chân hỏa của đạo sĩ chết bầm thiêu cháy, vừa lạnh nhạt nói: “Ngươi thế mà lợi dụng ta, hừ, còn lâu ta mới thèm để ý đến ngươi, tốt nhất nên chuẩn bị cáo biệt đi là vừa!”

“Không phải ngươi luôn muốn theo ta sao?”

“Hừ!”

Hạ Thường An buồn cười, ngoài mặt lạnh tanh nhiễm chút tiếu ý, nhìn ra cảnh sắc xuân phong xán lạn ở bên ngoài.

Khoảng thời gian dài như vậy mới tìm được đường trở về, hắn quả thật nghẹn chết.

Nếu không phải mấy năm này hắn vẫn còn lưu giữ chút gì đó của ‘Hạ Thường An’ kiếp trước, hắn nhất định nghẹn hỏng.

Hạ Thường An nâng mắt nhìn tiểu sư đệ ngày nào giờ đã trưởng thành thành một thiếu niên xà yêu phong tình vạn chủng, bất giác rũ mắt nhìn cổ áo mở rộng cùng cảnh đẹp ẩn hiện nơi thắt lưng, biết rõ tâm ma của mình sắp trỗi dậy, dứt khoát bước đến gần.

“Ngươi còn không đi sẽ muộn giờ bay đấy!” Tùy Ngọc biết cái thứ to lớn biết bay kia gọi là phi cơ, nghe nói rất giống ngự kiếm bay trên không trung, y cũng muốn thử một lần! Bất quá, y sẽ không cầu xin tên này, nếu hắn vẫn muốn đi như lần trước. . .

Y sẽ không ngốc nghếch ngồi đợi suốt ba trăm năm lần nữa đâu.

“Không cần máy bay, ta có thể thuấn di mà.” Linh lực phai mòn cũng không có nghĩa là tiêu hao sạch bách đâu nha!

Tùy Ngọc hết hồn nhìn luồng sáng bao bọc hai người, sau đó y rơi xuống một cái đệm mềm như bông, kinh ngạc nhìn căn phòng giống hệt nơi sư môn trước kia bọn họ sống: “Cái này, cái này.. .”

“Đây là nơi mà ta định sau khi phi thăng sẽ mang ngươi tới.” Hạ Thường An cúi đầu cười khổ: “Không ngờ một lần đợi là đợi đến hơn ngàn năm.”

“Xin lỗi ngươi.”

Tùy Ngọc ngẩn ra nhìn hắn: “Xin lỗi cái gì. . .”

Hạ Thường An lẳng lặng nhìn y, vô vàn cảm xúc đè nén trong lòng rốt cuộc không giữ được, sóng sánh trong đôi mắt như dung nham chực trào, lay động lay động, cuối cùng đọng lại nơi khóe mắt hẹp dài.

“Xin lỗi vì ta chưa đăng ký kết hôn, chưa cử hành nghi thức thành thân mà đã động phòng với ngươi.”

“Hừ. . .”

Không gian này là không gian chuyên biệt của Hạ Thường An, trừ phi có sự cho phép của hắn, nếu không bất kỳ ai cũng không thể tiến vào.

Cho nên, tiếng rêи ɾỉ phóng đãng của xà yêu có lớn cỡ nào cũng không sợ bị phát hiện.

“A. . .A. . .” Xà yêu ngẩng cao đầu rên la, bộ dáng tức giận phẫn uất bay biến sạch sẽ, sau khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền hiện nguyên hình là một tiểu yêu tinh dâʍ đãиɠ thích câu dẫn nam nhân của mình, vẫn như trước kia chủ động mở chân lắc eo hút chặt nam nhân, làm cho tâm ma của Hạ Thường An đâm sâu bén rễ, không dứt ra nổi.

“Thích lắm hả?”

“Không thích, ư,. . Không, ta thích mà, á. . .áh. . .!” Vật cứng nóng bỏng liên tục chui ra chui vào tại da^ʍ huyệt không biết ngượng của y, làm cho Tùy Ngọc bị kích động phát tao, co rút da^ʍ huyệt càng chặt kẹp lấy cự vật, khiến Hạ Thường An không thể không rút ra ngoài, tránh cho em trai bị kẹp phát tiết. Tùy Ngọc không kẹp được cự vật, hậu đình trống rỗng vô cùng khó chịu, y đã bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến mức này mà tên kia còn chơi xấu không cắm vào, khiến y giãy dụa lãng kêu, nâng mông vểnh cao đong đưa qua lại: “Ngươi, ngươi không thể như vậy. . .”

Một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra từ tao huyệt, phát ra âm thanh dính dấp nhớp nháp, Hạ Thường An không suy nghĩ đã cắm ngón tay vào bên trong, lập tức nghe thấy âm thanh tiêu hồn thực cốt của xà yêu, kèm theo mị nhãn quyến rũ tà ác: “Không muốn, ta muốn cái kia. . .”

“Cái nào?”

“Chính là, ah. . chính là đại nhục bổng của ngươi. . .ta muốn. . .”

“Tại sao ta phải cho ngươi?”

“Bởi vì, ta muốn ngươi, ngươi không phải cũng muốn ta sao. . .” Xà yêu vặn eo lắc mông cọ xát cự vật, mê hoặc rêи ɾỉ ủy khuất. Hạ Thường An vỗ mông y một cái, nhướng mày: “Đại da^ʍ động ngứa rồi sao? Lại muốn ta an ủi sao?”

“Muốn ngươi an ủi, nha. . .”

“Ngươi không sợ sẽ hút hết chân khí của ta ư?”

Tùy Ngọc có chút chần chờ.

Một tiếng ‘phốc’ vang lên, cự vật sung mãn cắm thẳng vào cúc huyệt, kɧoáı ©ảʍ bừng bừng xông thẳng đến não, làm cho Tùy Ngọc rên lên, thân thể quen thói bắt đầu luật động nghênh hợp. Thiếu niên trần trụi nằm trên giường lớn, thân thể dâʍ đãиɠ lay động a lắc lư a, môi bị hôn sưng đỏ không ngừng kêu lên những âm thanh ngọt ngào, bị đâm càng mạnh lại càng da^ʍ hóa nỉ non, vừa nhịn không được nâng mông ma sát vừa nức nở: “Ngươi, dừng lại, . . .Ngươi,. . .”

“Hao tổn chân khí thì sao? Phí hoài linh căn thì sao?” Hạ Thường An vừa hôn y vừa nói, thanh âm dịu dàng mang theo sự thỏa mãn mãnh liệt.

Trước kia cũng có người nói với hắn, nếu hắn cứ tiếp xúc với xà yêu Tùy Ngọc chắc chắn sẽ rơi vào yêu đạo vạn kiếp bất phục. Nhưng hắn sợ sao?

Trước khi gặp Tùy Ngọc, hắn một lòng cầu đạo là bởi vì không tìm được cái gì có thể níu chân hắn ở lại trần giới. Nhưng là, hắn cuối cùng vẫn tìm được một bảo bối thuộc về mình, tìm được nguyện ước sống trên cõi đời này, có được bảo bối đó, cái gì cũng không còn quan trọng.

Hạ Thường An hắn, đã tìm thấy ý nghĩa tồn tại của bản thân mình.

END