Canh Cua Viên 2 [Khải Nguyên]

Chương 93: Khế Ước [1]

Nhân thú. Hiện đại. Phúc hắc công x dụ thụ.

1.

Hạ Thường An là một đứa trẻ ngoan.

Học sinh ba tốt gì đó cùng với nhi đồng hiếu thuận nhu mì hiểu chuyện gì đó thật đúng là danh hiệu sinh ra để dành cho hắn.

Cuộc đời của hắn cũng giống như những đứa bé trai khác trên thế giới, có ba mẹ, có bạn bè, có sư phụ, cũng có cả người tình bí mật. Trong suốt thời gian hắn sống, những thứ tốt đẹp nhất đều được người xung quanh dâng đến tận tay, thứ hắn muốn cũng có kẻ tình nguyện mạng về cho bằng được, điều hắn yêu cầu không ai dám chối từ, việc hắn làm cũng không có kẻ phản bác. Hạ Thường An quả thật là kẻ được tạo hóa sủng ái, nhận hết mọi sự thương yêu nuông chiều từ những người bên cạnh, thậm chí ngay cả kẻ qua đường nhìn thấy hắn đυ.ng phải việc khó cũng không nhịn được mà giúp đỡ, khiến cho Hạ Thường An hạnh phúc vô cùng.

Tất cả mọi người đều nhìn hắn bằng con mắt ngưỡng mộ với danh dự và niềm tin tưởng lớn hơn cả tín đồ giáo hội, kẻ hâm mộ ghen tỵ hận luôn luôn xuất hiện ở mọi nơi tìm cách khiến Hạ Thường An bẽ mặt, nhưng có một điều buồn cười là, họ chưa bao giờ thành công.

Bản thân hắn sao? Một chút cũng không thấy buồn cười.

“Ân, a. . .”

Về phần người tình bí mật của hắn, cũng không phải là để đó chưng cho đẹp. Nghe đồn Vương đồng học cực kỳ yêu người này, gia thế hoàn hảo cùng cuộc sống sơn son thϊếp vàng làm cho người khác nghĩ Hạ Thường An đích thị là một tên hoa hoa công tử, trêu hoa ghẹo nguyệt. Cố tình hắn lại thủ thân như ngọc, nhiều năm rồi vẫn duy trì mối quan hệ yêu đương với cái kẻ thần long thấy đầu không thấy đuôi kia, khiến cho hàng tá người hoang mang tột độ, càng tò mò tợn, không biết là thần thánh cao nhân phương nào lại có thể thu phục được vương tử đại chúng.

“A. . .sâu một chút. . .”

Có người đồn đại, tam sao thất bản, nói vị kia là thiên kim quý giá ngậm trong miệng sợ tan nắm trong tay sợ vỡ, nhà mặt phố bố làm to quyền lực không gì sánh nổi, cũng có kẻ ngồi lê đôi mách bắt đầu sáng tác thoại bản cẩu huyết như kiểu lọ lem và chàng hoàng tử ngày xưa, nói cô nàng kia chẳng qua chỉ là một người tầm thường nhưng lại có sắc đẹp trêu người nghiêng thùng đổ nước, xuân sắc vô biên tựa thiên tiên giáng trần, chớp mắt liền kích sát hàng vạn người nên Hạ Thường An vương tử mới muốn giấu cô ấy đi, không để ai có cơ hội tiếp cận.

Hạ Thường An khi nghe đến đoạn này chỉ cười cười không nói, người nọ đúng là rất đẹp, một vẻ đẹp nguy hiểm, làm cho người đối diện mê muội mơ màng, si mộng ngốc nghếch.

Còn nữa, khi người nọ động tình, không ép ngươi tinh tẫn nhân vong thì chính là trời long đất lở.

“A. . .sâu thêm nữa, ta muốn nha. . .Ưʍ. . .”

Ở nơi xa cách thành thị phồn hoa, trong một khu rừng du lịch ít người lui tới, bên trong một ngôi nhà nhỏ treo trên cây bện bằng dây leo và lá xanh mơn mởn thơm nức mùi thảo dược liên tục truyền ra tiếng rêи ɾỉ vụn vặt. Trong căn nhà không có ánh sáng, thứ có thể giúp người ta nhìn rõ là một viên minh châu mờ mờ ở góc phòng, càng khiến cho tình cảnh đặc sắc trong phòng thêm phần ma mị.

Thiếu niên sở hữu gương mặt động lòng người đang giãy dụa dưới thân Hạ Thường An, áo choàng mỏng manh không biết đến từ thời đại nào lệch sang một bên vai, mái tóc màu bạch kim yên lặng trượt xuống cổ, thân thể thon dài lay động thành tư thế đáng xấu hổ. Thiếu niên không hề ngượng ngùng, nằm úp sấp dưới sàn nhà bằng dây leo, hơi thở hỗn loạn, thân người lưu lại vô số dấu vết khiến người mặt đỏ tim đập, cơ thể xinh đẹp lộ ra khí tức da^ʍ mỹ tà ác, dụ hoặc phong tình không nói nên lời.

Cổ áo mở rộng làm cho cảnh sắc mê loạn nửa người trên đều bày ra trước mắt Hạ Thường An. Hai nụ hoa màu đỏ tươi run rẩy đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ sưng tấy đáng thương, không được tiếp tục an ủi liền cương cứng phồng phồng, Hạ Thường An vươn tay nắn nắn đầṳ ѵú của thiếu niên, đáp lại là tiếng ngâm nga nỉ non cùng với ánh mắt sũng nước ướŧ áŧ câu dẫn nam nhân làm bậy. Thiếu niên bị hắn nắn bóρ ѵú, chủ động ưỡn ngực cọ lên bàn tay nóng rực của hắn, đầṳ ѵú càng sưng cứng mê người, thắt lưng uốn cong khiến cho vật to lớn càng chôn sâu vào trong miệng nhỏ dâʍ đãиɠ.

Dấu vết kết vảy ẩn hiện trên mu bàn tay làm cho hô hấp của y càng lúc càng nặng nề, đôi mắt màu lục táo mị hoặc đầy nước cũng lóe lên chút sắc đen u tối. Y rêи ɾỉ ngày càng lớn, thân thể cũng bắt đầu đong đưa theo tần suất kinh người, liên tục đòi hỏi người phía sau phải cung cấp nhu cầu với sản lượng cực lớn.

“Tới, tới rồi. . .”

Hạ Thường An theo thói quen hôn hôn vành tai y, thấy y quay đầu nhìn liền gật một cái, eo thon gầy hữu lực thình lình mở chốt an toàn, lập tức đâm thẳng côn ŧᏂịŧ vào tao huyệt chảy nước, rùng rùng chuyển động với tốc độ cực nhanh, không ngừng lùi ra đâm vào cắm lún côn ŧᏂịŧ đỏ bừng vào tiểu huyệt đã ướt dầm dề kia. Mà thiếu niên tóc bạch kim cũng hét lớn một tiếng, hậu đình co rút siết chặt cự vật, làn da trắng nõn dần chuyển sang màu ửng hồng, một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra từ nơi kết hợp làm cho không gian tràn ngập mùi vị của y.

“A. . .Ah!” Thiếu niên ngửa cổ rên lên, mông cong vểnh nhếch lên cao, nước không ngừng chảy ra thấm ướt quần áo, dọc theo đùi y nhỏ giọt xuống sàn. Y vặn eo lắc mông ma sát người phía sau, mắt khép hờ hưởng thụ, vẻ mặt đê mê đắm chìm vào kɧoáı ©ảʍ, thân thể liên tục bày ra tư thế da^ʍ mỹ xinh đẹp dụ dỗ đến tận cùng, kɧoáı ©ảʍ xâm chiếm dập dìu đánh vào tứ chi bách hài khiến y nhanh chóng cương lên, vật phía trước đỉnh đỉnh đυ.ng xuống sàn, cũng rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ tí tách.

“Sướиɠ quá, sướиɠ, ưʍ. . .sâu nữa, ta muốn sâu nữa. . .Ah. . .! Dùng lực đâm vào mông ta, đâm vào lãng huyệt của ta. . .”

Hạ Thường An vỗ cái mông đang thít chặt đồ của mình: “Lẽ nào lại càng ngứa hơn. . .”

Thiếu niên quay đầu nhìn hắn, thút thít khóc, nước bọt không kịp nuốt tràn xuống khóe môi, nức nở kêu lên: “Ưʍ. . .càng ngứa, lãng huyệt của ta khó chịu, muốn ngươi gãi gãi cho ta. . .”

Yêu tinh lãng hóa nâng mông cao cao, cái mông trắng tròn đĩnh kiều cùng toàn bộ xuân sắc nơi hạ thể đều chảy nước lộ ra ngoài, hai đầṳ ѵú sưng to cọ xát lên sàn dây leo, một bộ dáng mặc người xâm phạm tùy ý thao lộng, giãy dụa rêи ɾỉ: “Đâm ta mạnh lên. . .Giống như những lần trước khiến cho ta khóc lóc bắn ra. . .”

“Ngươi luôn luôn đói khát như vậy, ai mà thỏa mãn ngươi được chứ?”

“Đừng dừng lại mà. . .Um. .” Thiếu niên bất mãn nhìn hắn, thấy hắn lùi ra ngoài liền sợ hắn không làm theo ý mình, run rẩy kêu lên: “Ta cái gì cũng cho ngươi, mau đến làm ta. . .”

Hạ Thường An nhìn thiếu niên mở chân trước mặt mình, tiểu lãng huyệt dâʍ đãиɠ phun thật nhiều nước ấm nóng trong suốt, cân nhắc một lúc rồi nói: “Lần này ta muốn ban lãnh đạo ký quyết định cho ta tốt nghiệp sớm, có thể ra ngoài làm việc kiếm tiền.”

“Được, đều nghe theo ngươi. . .” Thiếu niên không thèm suy nghĩ đã gật đầu, ngón tay thon dài đè tại đáy chậu, muốn chặn lại dâʍ ŧᏂủy̠ đang cuồn cuộn trào ra lại không có biện pháp, ủy khuất vặn vẹo: “Nhanh lên, ta chịu không nổi, mau đến cắm vào mông ta. . .”

Cự vật tiếp xúc với cửa huyệt ẩm ướt tê dại một trận, sau đó không ngần ngại lập tức cắm mạnh vào trong, âm thanh ‘phốc phốc’ vang lên, tiếng nước dính dấp cùng tiếng rêи ɾỉ dâʍ ɭσạи của thiếu niên vang lên hòa vào nhau, làm cho thiếu niên sướиɠ đến quên trời quên đất, động tình thốt ra da^ʍ ngôn uế ngữ: “Thật sảng khoái. . .Ưm, muốn nhiều hơn nữa, ngươi phải thao nát tao huyệt của ta. . .”

“Tiểu tao huyệt của ngươi ngày càng dâʍ đãиɠ, ta làm sao có thể thao nát nó được?”

“Chỉ cần ngươi dùng lực mạnh một chút, ưm, chính là như thế, a~ thao tao huyệt càng thoải mái. . .” Thiếu niên ngây ngất rên la, áo khoác bị lôi kéo hoàn toàn rời khỏi người, y ôm cổ Hạ Thường An, nâng ngực đến miệng hắn va chạm, mông không ngừng lắc lư. Hạ Thường An lập tức ngậm đầṳ ѵú cương cứng của y vào, ra sức cày cấy, cự vật được bao bọc bởi nơi ấm nóng chặt chẽ làm hắn suýt chút nữa thả phanh, bèn ghìm chặt cái eo đang nhúc nhích của Tùy Ngọc lại, hung hăng xoáy nghiền điểm mẫn cảm bên trong.

Thiếu niên thét to, hai chân xụi lơ phủ phục, tiểu huyệt co rút gắt gao cắn lấy cự vật, cảm giác bị lấp đầy cùng chiếm lấy khiến cho trống rỗng trong người từng chút một biến mất. Tùy Ngọc thỏa mãn thở dốc, co chân kẹp chặt lấy thắt lưng Hạ Thường An, tùy ý hắn bóp véo tiểu đầṳ ѵú dâʍ đãиɠ không kém tao huyệt, quấn quít cùng hắn.

Côn ŧᏂịŧ thanh niên khí huyết phương cương đang độ xuân thì có thời gian kéo dài không ngắn, lúc này đã đâm rút trừu sáp bên trong huyệt nhỏ rất nhiều lần, mỗi một lần đâm vào đều sâu đến tận cùng, dùng qυყ đầυ cứng rắn mẫn cảm khai phá cọ loạn lên điểm bí mật, sau đó thay đổi góc đâm chọc đủ kiểu, sức lực không nhỏ khiến mông cong của thiếu niên bị đâm nảy lên, tiếng nhóp nhép nhóp nhép nối tiếp nhau vang lên, mà Tùy Ngọc cũng bị kɧoáı ©ảʍ đẩy đến cùng đường mạt lộ.

Cảm giác nóng rực tập trung ở hạ thể làm y nhịn không được hét lên, thân thể nghênh hợp hùa theo sự xâm chiếm của đối phương, cúc huyệt bị làm mềm nhũn, nơi bí mật cũng bị mài sướиɠ, nhất thời y không khống chế nổi phản ứng của cơ thể, phía trước run mạnh một cái rồi bắn tinh ra ngoài, phía sau cũng tiết ra cỗ dịch ròng ròng phun tứ phía. Hình ảnh mỹ thiếu niên dâʍ đãиɠ càng khắc ghi vào đầu óc Hạ Thường An, mà hắn cũng bị Tùy Ngọc kích cho phát tiết.

Cỗ dịch lưu nóng rực như giặc tràn vào nơi tư mật, thân thể yêu thích tự động hấp thu, kết vảy trên tay Tùy Ngọc chính thức nổi lên, y càng da^ʍ hóa tao lãng lắc mông muốn nam nhân thao mình.

“Ah. . .Cắm vào, nhục bổng của ngươi, mau cắm vào. . .” Thiếu niên đem ngón tay nhét vào tiểu da^ʍ huyệt, tách ra hai bên để dâʍ ŧᏂủy̠ dính nhớp nháp lung tung đều là trọc dịch Hạ Thường An rót vào, tiểu da^ʍ huyệt mấp máy co rụt, màu hồng phấn chuyển sang đỏ au, phía trên lấp lánh tích đều là dịch lỏng không phân rõ của ai. Mà vật phía trước của thiếu niên cũng cao cao ngẩng đầu, sau khi phát tiết lại có xu hướng nhanh chóng cương lên, cả thân người đều bao phủ bởi mùi vị say mê khó cưỡng, như phát ra pheromone thu hút bạn tình.

Hạ Thường An không nhịn được, hô hấp trầm trọng, đè thiếu niên xuống cắn nuốt một phen, nghênh đón hắn là cảm giác điên cuồng kịch liệt mà năm nào cũng trải qua.

Lần đầu tiên hắn cùng Tùy Ngọc làʍ t̠ìиɦ, thiếu chút nữa bị y hút sạch dương khí mà ngất trên sàn nhà. Hạ Thường An về sau tuy rằng không nghĩ đó là vết nhơ trong lịch sử tính phúc của hắn, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là một thằng con trai, tính hiếu thắng cùng muốn chinh phục của hắn không thua kém ai cho nên hắn chẳng muốn chuyện này lặp lại lần nữa. Loại việc này rõ ràng phải nhờ vào tập luyện mới có thể cầm cự lâu dài, cố tình Tùy Ngọc lại không muốn hắn đi tìm người khác, Hạ Thường An chỉ có thể cố gắng để mình không bị vấp tiết tấu lần nữa. Quả thật hắn đã thành công, lần thứ hai thỏa mãn Tùy Ngọc, lại còn khiến cho kỳ động tình của y kéo dài thêm vài ngày.

Lúc này đã là tảng sáng, Tùy Ngọc vô lực dựa vào ngực Hạ Thường An, tóc dài xõa tung, thân thể dính nhớp đầy bạch dịch, cả người chi chít dấu hôn cùng vân tay bầm tím, hai đầṳ ѵú đã sưng thành tiểu bánh bao mềm nhũn bóng loáng. Y nức nở khàn giọng rêи ɾỉ, hai chân mỏi nhừ dang rộng, tiểu lãng huyệt vẫn còn ngậm lấy cự vật, âm thanh giao hợp vụn vặt vang lên, phía dưới đã bị thao đến đỏ tươi như máu, không còn sức kẹp chặt cự vật.

Y yếu ớt bám lấy hắn, mông lung mờ mịt than khẽ: “Ta muốn, ta muốn nữa. . .”

“Đều đã bắn rất nhiều rồi.” Hạ Thường An vỗ nhẹ lên mông y, thấy tiểu ngọc trụ phía trước của Tùy Ngọc đang run run rỉ ra dịch loãng, liền dứt khoát lui ra khỏi người y, làm cho một lượng dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đêm qua còn đọng lại chảy ra ngoài. Tùy Ngọc không vui nhích nhích người, nhưng rất nhanh đã thϊếp đi, kết vảy trên mu bàn tay hoàn toàn biến mất, trên người đột nhiên xuất hiệp một vầng sáng nhỏ bao trùm cơ thể hai người.

Hạ Thường An nhìn thiếu niên trở lại bộ dạng như thường ngày, sức lực chính mình đêm qua náo động cũng quay trở lại, hắn đứng dậy xoay xoay cổ, đi ra khỏi ngôi nhà.

Đón chờ hắn, là quyết định ký tên tốt nghiệp sớm của lãnh đạo trường đại học.