6.
Thanh ngọc bích lạnh lẽo đối lập hoàn toàn với cảm giác nóng rực phát hỏa của Vương Tuấn Khải làm Vương Nguyên giãy dụa khó chịu, vật đang hưng phấn ngẩng cao đầu cũng có dấu hiệu mềm xuống. Tiếng nhóp nhép nhóp nhép do thứ kia không ngừng được đút vào kéo ra làm cho Vương Nguyên không nhịn được nghĩ đến thanh ngọc bích vô giá của quốc gia lại bị tên nhóc suy bại quá thời kỳ phản nghịch xem như đồ chơi tình thú mà chọc đến chọc đi. Hậu huyệt của y co rút mãnh liệt, thanh ngọc bích vẫn không có tăng nhiệt độ lên chút nào, khiến Vương Nguyên thở hổn hển, ngoái đầu lại trừng Vương Tuấn Khải, uất ức nói:
“Mau bỏ ra!! Tôi khó chịu!!”
Vương Tuấn Khải dĩ nhiên cũng biết Bảo bối hắn không thích cái thứ này, nhưng tay hắn vẫn không dừng lại, chỉ nhếch khóe môi mỉm cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Nhưng nếu không có nó thì Bảo bối làm sao dễ chịu?”
“Cậu. . !”
Vương Tuấn Khải ám chỉ liếc xuống vật giữa hai chân hắn, ánh mắt mang theo bảy phần tà mị khốc khốc, lại cười đến là ngây ngô: “Cưng có phải muốn đại nhục bổng của anh không? Hửm?”
“. . .” Vương Nguyên đến mắng cũng lười rồi, trình độ vô sỉ của tên nhóc y căn bản đỡ không nổi, y hung hăng liếc hắn, rít lên phẫn nộ: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Làm cũng đã làm rồi, tôi có thể cho cậu cái gì nữa chứ! Y quả thật nghĩ không ra!
Vương Tuấn Khải mắt lóe lóe, áp sát Vương Nguyên, khẽ dùng cự vật cọ lên hạ thể đang phát tao chảy nước ròng ròng của y, làm cho Vương Nguyên rên lên một tiếng, cúc hoa không biết xấu hổ co rút mãnh liệt, mấp máp chạm đến côn ŧᏂịŧ cứng rắn. Vương Nguyên cắn môi cố nhẫn nại, thân thể lại không tự chủ nâng mông lên cọ xát đáp trả người phía sau, kɧoáı ©ảʍ tí tách nhỏ giọt khiến y cầm lòng không đặng rêи ɾỉ da^ʍ lãng, cả người bị giày vò mẫn cảm vô cùng.
Vương Tuấn Khải dĩ nhiên không bỏ sót dù là cử chỉ nhỏ nhất, trong lòng tâm hoa nộ phóng, hơi thở nóng rực phả lên cổ Bảo bối, há miệng cắn xuống dấu hôn đỏ chót: “Bảo bối, cưỡi lên người anh đi.”
“. . .”
“Dùng tiểu da^ʍ huyệt thao đại nhục bổng của anh, làm đến khi chúng ta đều ướt, hòa cùng một chỗ. . .”
“. . .” Phắc. . .
Vương Nguyên sâu sắc cảm thấy mình giáo dục con quá thất bại, y cắn răng nhìn hắn, trên gương mặt thanh niên tuấn mỹ phi thường của hắn tràn ngập khát cầu, ẩn ẩn bóng dáng của người chị gái nuôi năm xưa từng cưng chiều y đến vô pháp vô thiên. Đúng vậy, đây chính là nguyên nhân khiến y vẫn luôn từ chối, cố gắng đẩy hắn ra khỏi cuộc đời mình. Y đối với chị gái là sự sùng bái ngưỡng mộ xen lẫn yêu thương như mẹ, làm sao có thể nảy sinh du͙© vọиɠ được. Vương Tuấn Khải tuy rằng không giống mẹ hắn mười phần, nhưng năm phần thì vẫn có, Vương Nguyên ngay từ đầu không cố kỵ quan hệ giữa hai bọn họ thì cũng sẽ rấm rứt ở điểm này. Y nếu dễ dàng thỏa thuận, dù không xúc phạm chị gái y cũng tự mình thấy áy náy.
Hơn nữa, đứa trẻ này vốn là do chị gái ủy thác y nuôi hắn lớn, hiện tại vì y nên hắn trở thành cái dạng này, còn không phải là tội chồng thêm tội sao?
“Bảo bối, em đang sợ hãi điều gì? Đừng lo lắng, tất cả những gì em phân vân đều là quá khứ, con người chúng ta sống là bởi hiện tại, phấn đấu là vì tương lai, phần quá khứ kia tưởng niệm cũng không có ích lợi, huống hồ. . .” Vương Tuấn Khải thì thầm vào tai y: “Bảo bối, mau, anh sắp không nhịn được rồi. . .”
“Tại sao. . .cậu lại thích tôi?”
Vương Tuấn Khải nhìn vẻ mặt hoang mang đầy nước mắt (sinh lý) của Vương Nguyên, khóe môi kéo kéo: “Vì em là ba ba của anh chăng?”
Vương Nguyên trợn mắt nhìn hắn.
“Anh có thể làm bất cứ điều gì trên đời, chỉ duy nhất một chuyện.”
Hắn mỉm cười, đôi mắt loan loan đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, trịnh trọng nói: “Chỉ duy nhất một chuyện, không thể rời khỏi em.”
Vương Nguyên ngây dại nhìn hắn, môi run run, trong lòng thổ tào, người khác nói lời này là khi quỳ xuống cầu hôn này này kia kia, còn hắn và y chẳng thèm có lời tuyên thệ gì sất, trực tiếp động phòng luôn rồi. Vương Nguyên hơi suy suyễn nhìn thân thể hai người dán vào nhau, mà vật cứng rắn đã muốn cọ loạn lên cửa huyệt, dâʍ ɖị©ɧ trên qυყ đầυ to lớn dính lên nếp uốn, làm cho tình cảnh hai bên càng trở nên nóng bỏng da^ʍ mỹ.
Y phức tạp nhìn chúng, sau đó nhìn Vương Tuấn Khải, dứt khoát đẩy hắn xuống, ngồi cưỡi lên người hắn.
“Ah. . ..!” Tư thế này làm cho góc độ đâm chọc càng sâu, chính bản thân y cũng không nghĩ được lại có thể đâm sâu như vậy, đầu ngón chân vì kɧoáı ©ảʍ mà co quắp lại, da^ʍ ngôn lãng ngữ cũng bất giác phun ra, tình cảm đè nén cùng sầu muộn bấy lâu tích tụ bỗng không thể cản trở, ùn ùn trào ra như kɧoáı ©ảʍ đang thâm nhập vào cơ thể y.
Vương Nguyên nhấc eo nâng mông lắc lư, cơ thể mềm dẻo uốn éo liên tục, tiểu cúc huyệt làm việc cật lực không ngừng cắn lấy côn ŧᏂịŧ, nuốt trọn cả cây rồi phát ra tiếng kêu vui vẻ, phân bố dâʍ ŧᏂủy̠ càng nhiều. Tiểu tao huyệt trơn mềm ướŧ áŧ liên tục lên lên xuống xuống, mỗi lần đều sâu đến tận cùng, vật nhỏ phía trên đập xuống bụng Vương Tuấn Khải, rỉ ra từng đợt dâʍ ɖị©ɧ trong suốt.
“Bảo bối giỏi lắm, tiếp tục. . .” Hắn si mê nhìn ba ba, điên cuồng trong mắt từng chút một từng chút một dâng trào đỏ như máu, bàn tay đưa ra phía trước không ngừng ngắt nhéo hai nụ hoa xinh đẹp trước ngực, làm cho Vương Nguyên vô thức ưỡn ngực về phía hắn, mông vẫn còn ngậm chặt côn ŧᏂịŧ, tư thế uốn cong quyến rũ khát tình. Hai đầṳ ѵú vốn sưng tấy lúc này cũng dần cương lên, nụ tròn xoe căng mọng như đôi môi y, dụ người ta sờ soạng vuốt ve.
“Bảo bối có muốn anh mυ'ŧ vυ' cho cưng không?”
Vương Nguyên tức giận nhìn hắn, tên này được voi đòi tiên phỏng?!
“Mυ'ŧ vυ' rất tốt, có thể khiến cho vυ' da^ʍ hóa của tiểu bảo bối được gãi ngứa, hơn nữa còn sưng đỏ lên trông xinh đẹp như đóa hoa nở rộ.” Hắn cười cười, chà xát lên núʍ ѵú, cảm nhận Vương Nguyên vì hành vi của hắn mà biến hóa, khẽ trêu chọc: “Mυ'ŧ sưng lên rồi, anh sẽ chụp hình tiểu bảo bối, lưu lại thân thể dâʍ đãиɠ lãng hóa lúc nào cũng muốn chảy nước với anh của em, lưu lại tư thế gợi cảm cơ khát thích bị anh thao của em. Anh muốn lưu lại tất cả những thứ thuộc về em, không phải, là thuộc về anh.”
Vương Nguyên lăng lăng, cảm thấy lần bỏ nhà ra đi kia, kỳ thực. . .cũng không tồi.
“Bảo bối?” Vương Tuấn Khải khẽ gọi, thấy Vương Nguyên vẻ mặt bối rối nhìn vào khoảng không, biết cá đã cắn câu, lập tức giật dây về: “Như vậy, chúng ta tiếp tục.”
“Cái. . .”
Đệch!
Thanh niên bị áp đảo, thân thể mềm nhũn, cả người lắc lư lay động, cúc huyệt xinh xắn nảy nở dưới ánh mắt chiếm dục cường liệt của một thanh niên khác.
“Em có biết anh muốn chiếm lấy như thế nào không?” Kết thúc motion ôn nhu, Vương Tuấn Khải tà ác bóp nắn hai cánh mông, hắn nhịn đủ, nếu không làm tiếp hắn nhất định sẽ phát điên thao người này đến ngất!
“Ưh. . .Ah ah ah!” Vương Nguyên thét lớn, muốn khép chân lại bị hắn cường ngạnh tách ra, côn ŧᏂịŧ khủng bố như súng trường không ngừng cắm mạnh vào hậu huyệt lơi lỏng của y, làm cho dâʍ ŧᏂủy̠ không điều khiển được xì xì bắn ra ngoài, phát ra âm thanh khiến người mặt đỏ tim đập. Vật nhỏ phía trước của y vẫn cảm thấy chưa đủ, mỗi lần muốn bắn lại dường như thiêu thiếu cái gì đó, mãi không bắn ra được. Vương Nguyên giãy dụa lắc mông, nức nở kêu rên, bỗng nhiên giật bắn lên, miệng không tự chủ rêи ɾỉ: “Nơi đó. . .nơi đó. . .”
“Nơi nào?”
Ác ma dĩ nhiên thừa sức biết côn ŧᏂịŧ đã chạm đến điểm mẫn cảm mê người của y rồi, nhưng vẫn chơi xấu rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi da^ʍ huyệt, phát ra tiếng ‘phốc’ bất mãn, da^ʍ huyệt cũng co rút trống rỗng khiến Vương Nguyên khó chịu vô cùng, vô thức dang rộng chân phơi bày cảnh đẹp làm người ta chảy máu mũi, bỏ qua ngại ngùng mà khẩn thiết cầu xin: “Tiến vào. . .”
Vương Tuấn Khải như trước bất động.
Y không biết làm sao, đưa tay tách hậu huyệt đã bị chơi đến phát lãng ngứa ngáy, quả thật không bị cắm liền sống không nổi, chế độ phát tình đã hoàn toàn kích phát, làm cho y bất chấp tôn nghiêm cùng khúc mắc năm xưa, xê dịch về phía hắn, đem phong cảnh gϊếŧ người không dùng dao kia kề cận cơ thể hắn, nỉ non nức nở: “Cậu không phải muốn tôi khóc muốn bị cậu thao mình sao? Ư. . .Mau tiến vào, cho phép cậu tiến vào. . .”
“Sau đó?”
Vương Nguyên cắn môi, có chút giận, nhưng nhiều hơn là nôn nóng chờ mong, ngón tay đặt ở hai bên cửa huyệt, cắm vào kéo rộng ra, lắc lư mông chẳng khác gì tiểu MB dâʍ đãиɠ: “Thao tôi. . .”
Vương Tuấn Khải đầu ong ong bốc khói, hắn biết đây là cực hạn của ba ba, chịu nhượng bộ hạ mình xuống đưa ra yêu cầu ham muốn với hắn, liền nhấc tay cầm máy điện thoại chụp ảnh tách tách tách, lưu lại bộ dáng khiếm thao mê mẩn của ba ba.
“Sướиɠ không?”
“. . .Ah. . .”
“Trả lời anh, sướиɠ không?”
“. . .Ưm, câm miệng, tôi không muốn nói. . . nữa. . .”
Hắn hùng hục ôm lấy thanh niên, không ngừng dùng đại bác dũng mãnh chiếm lấy thanh niên, sâu thật sâu đào khoét hành hạ nơi mẫn cảm, làm cho thanh niên khóc la quấn quít cùng hắn, tự nguyện nhảy vào hố sâu hắn đào rồi vĩnh viễn không thoát được. Là giam cầm, là xiềng xích, là ràng buộc, yêu càng sâu càng muốn giấu người mình yêu đi, chỉ có một mình mình nhìn thấy, một mình mình độc chiếm đối phương.
Vài ngày sau, thanh ngọc bích được trả về chỗ cũ. Y vốn hợp tác cùng cảnh sát đi tìm thanh ngọc bích, lại đυ.ng phải Vương Tuấn Khải nên bị trì hoãn mất mấy ngày. Vương Nguyên hé mắt nhìn thị trưởng nâng niu cầm thanh ngọc bích đặt vào l*иg kính, trong lòng trăm ngàn lời muốn nói, ngắc ngứ hồi lâu rốt cuộc cũng quay đầu bỏ đi, không nỡ nhìn tràng cảnh quái dị này.
Điện thoại ‘ding’ một tiếng kêu lên, Vương Nguyên đoán chừng chỉ có tên nhóc ác ma kia đang nhớ thương y, vừa giận vừa căm lại không khống chế được nhoẻn miệng cười mỉm, bộ dạng xuân sắc vô biên chọc người ta ngứa ngáy.
Thế là có kẻ không biết điều mà ngứa ngáy thật.
“Cậu em đẹp trai, đi theo bọn anh chơi một chút đi, đảm bảo sung sướиɠ hết quãng đời còn lại!’
Đám côn đồ pháo hôi nhanh nhẹn dồn người vào góc tường, ánh mắt nóng rực đảo qua đảo lại trên thân thể thon gầy sau lớp quần áo. Vương Nguyên vô ngữ nhìn bọn chúng, không biết nên nói như thế nào. Y cúi đầu nhìn điện thoại, còn đang nghĩ cách thoát khỏi đây thì sau khi nhìn thấy hình ảnh được gửi tới, hoàn toàn im bặt.
Một thanh niên xinh đẹp quỳ úp sấp, mông vểnh cao lộ ra nơi tư mật bị cắm bởi thanh ngọc bích sáng chói, tiểu da^ʍ huyệt của thanh niên sít sao hút lấy thanh ngọc bích, rõ ràng đói khát vô cùng. Mà tấm ảnh sau là khi thanh niên bị nam nhân thao, vẻ mặt mơ màng mê đắm, chìm ngập trong sung sướиɠ tột cùng, tấm sau, tấm sau, tấm sau nữa, thanh niên chủ động dang chân mời gọi, ngón tay cho vào miệng liếʍ láp, sau đó cắm vào tiểu da^ʍ huyệt đã biến thành đại da^ʍ huyệt, tư thế dâʍ đãиɠ vặn eo lắc mông, nước chảy ròng ròng, đầṳ ѵú sưng to cực kỳ lẳиɠ ɭơ, phía trên còn có caption gắn kèm thể hiện khát vọng bị thao của thanh niên: [Lão công, tiểu dâʍ đãиɠ ngứa muốn khóc rồi, mau gãi ngứa cho em, thao tới bụng em, người ta muốn sinh con cho anh. . .]
Quả thật dâʍ đãиɠ không chịu nổi!
Vương Nguyên giận tái mặt, tên nhóc chết tiệt mất nết dám đem y ra làm nhân vật chính! Khốn nạn, y nhất định phải về cùng hắn đồng quy vu tận!!! Y ngước mặt nhìn đám côn đồ, đằng đằng oán khí lao đến đại khai sát giới!
Sau đó sao?
Dĩ nhiên là pháo hôi bị đánh cho lên bờ xuống ruộng, kêu trời chẳng thấu kêu đất chẳng hay.
Phía bên kia màn hình, Vương Tuấn Khải mỉm cười thưởng thức bộ sưu tập ảnh đặc biệt của ba ba hắn, liếc thấy lọ tinh dầu mới trên giường, nháy nháy mắt, mau trở về a ba ba, nợ tình bốn năm ba ba còn chưa trả hết đâu!
END
Thông báo: tuần sau tui thi HKI nên hong thể up bài được, 2/12 tui mới thi xong nên 3/12 tui sẽ quay lại nha TTvTT Cảm ơn các bạn!