2.
Hạ Thường An muốn tự lập một mình.
Đó là ý định đã xuất hiện từ khi hắn chỉ mới bốn tuổi, khi hắn nhìn thấy tàu ngầm lặn dưới đáy biển mang theo di thể của người mẹ hắn yêu thương nhất biến mất, Hạ Thường An đã muốn đăng ký vào ngành thủy quân.
Hiệu trưởng thực sự ký đơn tốt nghiệp sớm cho Hạ Thường An, còn nhiệt liệt đề cử hắn gia nhập vào trường không quân châu Á, duy trì căn cốt, vững chắc gia tộc, lợi bất cập hại mà còn lại là bàn đạp đẩy hắn đứng trên đỉnh cao của chức tước huy hoàng. Hạ Thường An gật đầu cảm ơn nhưng không tỏ vẻ đồng ý, hắn biết lão già này là người trực thuộc không quân chính hiệu, có thể lôi kéo được nhân tài kiệt xuất thì danh vọng trong giới sẽ tăng lên một chút. Cái lắc đầu của hắn khiến hiệu trưởng tiếc nuối mất nửa ngày, chậc chậc than thở. Bất quá vị này là con cưng của quốc gia, không phải người có thể tùy tiện ép buộc, hiệu trưởng đắn đo suy nghĩ tìm biện pháp khác, cuối cùng dùng binh pháp tôn tử đã ràng buộc kích sát phần đông bá quan văn võ trong thiên hạ - mỹ nhân kế.
“Không ngờ ngay cả vấn đề này anh cũng biết.” Thiếu nữ che miệng cười duyên, đôi mày liễu cong cong xinh đẹp như một vầng trăng khuyết khiến người khác rung động, bờ môi đỏ mọng hé mở làm cho kẻ đối diện không thể không chú ý. Hạ Thường An hơi mỉm cười đáp trả, khẽ khuấy nhẹ cà phê trong tách lên, không phủ nhận đối phương khen mình giỏi. Hắn đã quen tồn tại trong môi trường chỉ có kẻ tung hô hắn, chỉ chút thủ đoạn nhỏ này căn bản không đáng cho hắn để mắt đến, thiếu nữ này tuy đẹp nhưng vẫn lộ ra cỗ tục khí phàm trần, không giống như người kia, có mỹ lệ quyến rũ lại che giấu sự kiêu kỳ trong tận cốt tủy.
Quan hệ của Tùy Ngọc và Hạ Thường An, có thể nói chính là loại kết giao hợp đồng.
Tùy Ngọc xuất hiện vào năm mẹ hắn vừa mất đi, không hiểu y đến từ đâu cũng không rõ y ba nhiêu tuổi, chỉ biết từ dạo ấy trở đi, Hạ Thường An không phải là kẻ có thể khi dễ, đặc biệt là anh chị em họ trong nhà, càng phải kiêng dè hắn ra. Đứa trẻ này cái gì cũng không có, ngoại trừ trái tim hắc hóa và nội tâm chứa đầy những mâu thuẫn âm trầm, không tin tưởng bất kỳ ai, cũng không nguyện ý mở lòng hòa hợp cùng mọi người. Hắn không phải bị cô lập và đau đáu nương nhờ chiếc bóng của hào nhoáng xa hoa, mà Hạ Thường An hắn, là tự mình tách ra khỏi cuộc sống quần thể, trở thành kẻ lập dị có một không hai.
Mà Tùy Ngọc, vừa vặn cũng là dị loại trong thế giới con người.
Y có một dung mạo xuất trần không nhiễm chút phiền não, y có một mái tóc dài chấm lưng màu bạch kim trắng tuyết, thường sẽ rối tung lên mỗi khi y lười biếng; y có một chiếc ào choàng quanh năm sạch sẽ và tản ra mùi hương dễ chịu nhàn nhạt cũng không rõ là do đâu, y còn có một cơ thể tuyệt mỹ dụ hoặc, kinh diễm mê ly khiến người ta say đắm. Tùy Ngọc sống một mình trong căn nhà dây leo xa xa, cách biệt hoàn toàn so với thế giới bên ngoài, quả thật rất giống thế ngoại cao nhân không ăn khói lửa nhân gian.
Hạ Thường An không thể không phủ nhận, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Tùy Ngọc, hắn đã bị y thu hút, nhưng hiển nhiên đó chỉ là sự ngưỡng mộ cảm thán với vẻ đẹp bề ngoài không chút tạp niệm, còn đối với bản thân Tùy Ngọc, Hạ Thường An vẫn là không có cảm giác gì.
Tùy Ngọc cho hắn tất cả mọi thứ.
Những gì hắn đạt được hiện tại, không chỉ có sự cố gắng tột bậc của riêng bản thân hắn, mà còn có sự ra tay âm thầm của Tùy Ngọc. Một người không vấp ngã thì không thành công, chẳng cố gắng cũng không làm nên đại sự, nhưng thời đại hiện giờ dù có cố gắng thế nào cũng chưa chắc bì được với vận khí tốt, kẻ có thần may mắn phù hộ chắc chắn so với kẻ tự thân vận động ưu việt hơn nhiều.
Hạ Thường An không muốn có quá nhiều rủi ro mạo hiểm, hắn chọn con đường này. Vận khí tốt chính là thứ không phải ai cũng có, cho nên hắn dứt khoát khống chế nó, tùy ý thao túng để mọi việc diễn ra theo kế hoạch. Trong mấy năm hắn sống đến nay, mọi việc đều rất suôn sẻ, không thể không nói công lao của Tùy Ngọc trong này là rất lớn.
Vậy đổi lại, hắn sẽ giúp Tùy Ngọc làm gì?
“Còn vấn đề này. . .” Thiếu nữ vui vẻ nói, còn chưa lật sang trang mới trong quyển sách đã thấy vương tử vườn trường đứng dậy, nhẹ nhàng đáp: “Xin lỗi bạn học Kiều, hiện giờ tôi có việc gấp cần phải xử lý, lần sau có dịp tôi sẽ mời bạn ăn cơm nhé.”
Kẻ xung quanh Hạ Thường An đều biết, mời cơm trong miệng hắn chính là đưa đối phương đến nhà hàng, gọi món để hắn trả tiền, sau đó hắn sẽ lập tức rời đi.
Hắn mắc bệnh khiết phích.
Thiếu nữ nhìn phương hướng Hạ Thường An đi rồi, hơi nhíu mày, chống cằm cười nhẹ: “Thú vị a, xem ra lần này không thể đùa giỡn được. . .”
. . .
Tùy Ngọc nằm trên ghế quý phi ngoẹo đầu ngủ say, một đầu tóc bạch kim đổ xuống sàn nhà, cổ áo mở rộng trượt xuống bắp tay lộ ra bên vai xinh đẹp trắng nõn cùng với hạt đậu nhỏ hồng hồng, dây buộc áo hoàn toàn tuột ra, vải vóc mỏng tanh không che được hai chân dài thon gầy mê hoặc cùng cái mông đĩnh kiều cong vểnh, cảnh xuân từng nơi từng nơi đều khiến người ta phun máu mũi.
Y mơ màng nằm mộng, chân mày hơi nhíu lại, cơ thể lật lật nhúc nhích, lớp vảy màu trắng trên mu bàn tay ẩn hiện lập lòe. Tùy Ngọc thở dài một hơi, cảm giác có người ôm lấy mình từ phía sau, theo bản năng cọ cọ ma sát lấy hơi ấm, thân nhiệt của y khá thấp, mùa này lại mát mẻ không có nắng nóng, cho nên người phía sau quả thật là cái lò sưởi ưu tú đáng được khen thưởng.
“A. . .Là ngươi. . .Ưm, ngươi trở lại. . .”
Hạ Thường An nắm cằm y hôn lên, ôn nhu mυ'ŧ cánh môi mềm mại khó cưỡng, ôm y ngồi lên đùi mình, hai tay vuốt ve cơ thể dụ hoặc tội lỗi. Tùy Ngọc thuân thế tựa vào để hắn sờ soạng thân thể đang lúc mẫn cảm của mình, vừa khe khẽ rêи ɾỉ vừa chất vấn: “Không phải đã nói trong thời kỳ. . .ưm, thời kỳ động tình của ta, ngươi không được. . .Ô, a. . .thoải mái. . .mạnh một chút. . .”
Hạ Thường An biết y muốn nói gì, khẽ hôn vành tai y: “Ta ra ngoài kiểm tra công vụ một chút, sắp tới có việc quan trọng cần làm.”
“Quan trọng sao. . .Ư. . .” Tùy Ngọc cảm giác ngón tay của Hạ Thường An đã theo lối mòn chui vào trong cúc huyệt tao lãng, thân thể phát tình không nhịn được có phản ứng, lắc mông co rút hậu đình muốn nuốt vào càng nhiều. Y là xà yêu, mỗi năm đều có kỳ động tình, lần nào cũng yêu thích sự kịch liệt hoan ái và truy cầu kɧoáı ©ảʍ ngày ngày đêm đêm, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền chịu không nổi, lập tức chảy nước phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ ròng ròng.
“Đã làm qua một ngày, ngươi lại còn dâʍ đãиɠ như vậy.” Hạ Thường An dùng tay bới móc khuấy đảo bên trong cúc huyệt, nhấn nhấn lên tràng bích, bàn tay ướt sũng xoa khắp bờ mông kiều diễm. Tùy Ngọc bị hắn xoa xoa, hai mắt ngấn nước, bất mãn nói: “Ngươi cũng biết ta là xà yêu, xà tính da^ʍ, ta làm sao có thể khống chế được. . Nha. . a. . .”
“Muốn sao?”
“Ưʍ. . .”
“Muốn cái gì?”
“Muốn ngươi. . .Đừng trêu chọc ta, mau làm đi. . .”
Tùy Ngọc kéo khóa quần hắn, xoa lên côn ŧᏂịŧ đang nằm im trong đũng quần, dần dần thức tỉnh bản năng phát tiết du͙© vọиɠ của nó, ngón tay đè lại linh khẩu gãi mấy cái. Hạ Thường An thở dốc, hung hăng bóp nắn nhào nặn hai cánh mông y, cắn xuống xương quai xanh: “Đừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.”
Tùy Ngọc không nghe hắn nói, nâng mông đi cọ xát lêи đỉиɦ qυყ đầυ, áp sát hắn, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, vừa co rụt hoa cúc vừa phân bố dâʍ ɖị©ɧ ở mặt sau, tay bóp lấy đầṳ ѵú đưa đến miệng hắn.
“Nơi này cũng rất mẫn cảm.” Hắn cắn cắn lên núʍ ѵú, mυ'ŧ một vòng lên núm tròn khả ái, liếʍ láp xung quanh quần vυ' nhạt màu, ôm Tùy Ngọc đứng dậy ném lên giường.
Kết giới bao bọc căn nhà dây leo một lần nữa mở ra.
“Ah. . .ân, ah. . .Ta muốn, nhiều hơn nữa, ưʍ. . .Cắm sâu một chút, ư, ah. . .”
Một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠ bị đâm bắn ra ngoài phun thành dòng xuống sàn nhà, thanh niên da^ʍ lãng dang rộng chân, giãy dụa hạ thể ướt dầm dề, bộ dạng khiếm thao cầu hoan không khác gì so với đêm qua. Y ngửa đầu rêи ɾỉ, vẻ mặt vừa thống khổ lại vừa sung sướиɠ, nhắm hờ mắt đong đưa lay động theo tiết tấu của Hạ Thường An, bộ dạng dâʍ đãиɠ lại mê người cực kỳ. Hạ Thường An hạ mi mắt nhìn thiếu niên phi nhân loại nằm dưới thân mình rêи ɾỉ, siết chặt eo y liên tục ra ra vào vào cắm rút đâm chọc, dùng cự long bổng đỏ hồng cực phẩm xuyên xỏ trừu sáp cái tao huyệt lẳиɠ ɭơ của yêu tinh này. Cự vật trướng to một vòng, qυყ đầυ căng chặt nhắm thẳng da^ʍ động rỉ nước mà cắm vào, lập tức nước bên trong xì xì bắn ra, thịt huyệt mềm mại nóng bỏng bao chặt lấy cự vật. Thiếu niên co rút cúc huyệt, vặn eo lắc mông da^ʍ kêu liên tục, chủ động nghênh hợp nâng mông dâng lên cho hắn thao, khí chất siêu phàm thoát tục gì đó đều tan thành mây gió, hoàn toàn biến thành tiểu dâʍ đãиɠ muốn câu hồn đoạt phách nam nhân.
Cúc huyệt xinh đẹp của thiếu niên đã quen chịu tần suất làʍ t̠ìиɦ cao, lúc này phát ra âm thanh nhóp nhép vui vẻ, chảy nước bôi trơn càng nhiều, miệng huyệt càng ướt càng dễ dàng cho hắn cắm, mị thịt theo tác động của cự vật mà lùi ra thụt vào vô cùng nhuần nhuyễn. Thiếu niên thở dốc, cái eo nhỏ lắc lư liên hồi, bị làm đến trước mắt tối sầm, kɧoáı ©ảʍ ùn ùn vọt lên tận đầu xông thẳng vào đại não làm cho y sung sướиɠ muốn chết, dâʍ đãиɠ hét lên: “Đâm ta, dùng sức đâm sướиɠ ta. . Ô, a. . .Sảng khoái quá, ngươi thật giỏi, ưʍ. . .ưʍ. . .Ah. . .Đâm đến nơi đó, nha. . .Sâu nữa, ta muốn sâu nữa. . .”
Hạ Thường An nhìn tiểu yêu tinh bị cắm đến mất thần trí, dịch chuyển góc độ đâm chọc ma sát tràng bích, xoáy mạnh vào điểm mẫn cảm trong nơi bí mật, nhịn không được đùa nói: “Sướиɠ lắm sao? Có phải mỗi ngày đều muốn bị thao hay không?”
“Có. . .mỗi ngày đều muốn. . .” Thiếu niên vùng vẫy lãng kêu, đưa tay vuốt ve nơi hai người kết hợp, sương mù trong mắt càng tăng, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng tiết ra càng nhiều. Phía trước của y đã dựng thẳng từ bao giờ, đầu nấm sưng phồng giương cao cao, tách chân ân a. Hạ Thường An lật y lại, cự vật bên trong nghiền nát điểm mẫn cảm làm thiếu niên thét chói tai, lại giãy lên rêи ɾỉ, ngẩng cao đầu nỉ non. Cự vật vẫn trừu sáp đỉnh lộng mạnh mẽ bên trong cúc huyệt, hai khỏa cầu căng ra đánh bình bịch vào cửa huyệt thiếu niên, y lùi ra sau nâng mông lên cho nam nhân dễ dàng cắm rút, dâʍ ŧᏂủy̠ ứa ra phủ lên cự vật một lớp bóng loáng.
Tiếng dính dấp lách chách cùng tiếng cắm rút ‘phốc phốc’ không ngừng phát ra, thiếu niên mơ mơ hồ hồ nghe được âm thanh này, hai gò má hồng phớt thấm đẫm nước mắt, thân thể càng hưng phấn ngứa ngáy khó nhịn, khô nóng mà ẩm ướt, răng nanh râm ran, liền theo bản năng ngẩng đầu cắn lên cổ Hạ Thường An.
Hạ Thường An bị hù giật mình. Tuy là trước giờ hắn cùng y làʍ t̠ìиɦ rất nhiều, nhưng y chưa từng cắn hắn. Tùy Ngọc tuy là xà yêu nhưng pháp lực không hề kém xà tiên bình thường, lực khống chế rất tốt, chưa từng gây ra thương tích cho hắn. Hạ Thường An biết răng nanh của y không có nọc độc, ngược lại. . .
Hắn cảm thấy ngọn lửa thiêu đốt cơ thể mỗi lúc một lớn.
“Là ngươi tự mình chuốc lấy. . .” Hạ Thường An đè đối phương xuống giường, hung hăng cắn lên cổ y, vừa cắn vừa mυ'ŧ vô cùng thô bạo lưu lại ấn kí rướm máu, nửa thân dưới điên cuồng trừu sáp, cắm rút di động khiến thiếu niên bị hắn đâm nhích về phía trước, hét to dâʍ đãиɠ.
“Nha____!!” Âm cuối rung động tiêu hồn khiến người ta muốn tan thành nước, Tùy Ngọc lắc eo co chặt đại da^ʍ huyệt cuốn lấy Hạ Thường An, bị hắn cường liệt thao lộng có chút chịu không thấu.
Thân thể mềm mại dẻo dai của y lay động không ngừng, hai chân bị kéo dạng ra, bị nam nhân ép buộc từ mình chơi đầṳ ѵú, liền run rẩy vươn tay bóp nắn hai tiểu vυ' cũng da^ʍ hóa không kém cúc huyệt. Mặt y đỏ bừng, mị nhãn như tơ, tóc bạch kim dính bết mồ hôi, khẩn cấp khóc lóc: “A. . .ta, không đủ, ta muốn, ngươi. . .”
Hạ Thường An buông chân y ra, đưa tay nắn nắn trên người y, Tùy Ngọc được hắn xoa xoa vυ' đến mị người, thắt lưng cong lên, mê mệt rên la. Y gắt gao nuốt lấy cự vật, cắn chặt qυყ đầυ, làm cho nó phát tiết bên trong mình, sau đó tích cực hấp thụ bạch dịch nóng hổi vừa rót vào, không muốn để sót một giọt ra ngoài.
Cái giá mà Hạ Thường An phải đổi, là chân khí dương trần của hắn.