Canh Cua Viên 2 [Khải Nguyên]

Chương 89: Daddy Darkly [3]

3.

“Ah. . .ah. . .A___!”

Thanh niên ngẩng đầu thét chói tai, thân thể ửng hồng lấm tấm mồ hôi mang theo mê hoặc mị người, vật nhỏ phía trước hưng phấn cao cao giương lên phun ra bạch dịch trắng đυ.c, đầu nấm khả ái phồng lên dữ dội, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn thành tia rơi xuống giường. Mà phía sau của thanh niên bị kịch liệt co rút, dâʍ ŧᏂủy̠ dính dấp phụt bắn tung tóe ra ngoài, lại bị cự vật hung hăng chặn lại, đành phải men theo nếp uốn mà chầm chậm rỉ ra.

Thanh niên mở lớn hai chân, qυầи ɭóŧ còn vắt ở cổ chân trái, hạ thể một mảng ướt dầm dề rối rắm, từ hai quả cầu con cho đến ngọc trụ vừa mới phát tiết đều nhu nhu run rẩy, khi thiếu niên thình lình rút cự vật ra khỏi huyệt động cơ khát kia, tràng thịt lập tức co rút, dâʍ ɖị©ɧ bị che lấp rốt cuộc cũng có cơ hội tràn ra, chẳng mấy chốc đã làm drap giường thấm ướt nhớp nháp, tình cảnh da^ʍ mỹ không thể tả. Y nức nở hai tiếng, mờ mịt nhìn thiếu niên đang ngắm mình chằm chằm, đầu óc có chút hỗn loạn, theo bản năng muốn lùi xa đối phương.

“Ba ba muốn chạy?” Vương Tuấn Khải tiến đến gần, ôn nhu thương tiếc hôn lên gò má ướt nước mắt của Vương Nguyên, vươn đầu lưỡi liếʍ láp vị mặn mà khó cưỡng, hắn vòng ra bên đầu ngậm lấy vành tai y, thì thào lời đường mật ngọt ngào như thủ thỉ cùng người yêu, bàn tay lại thô bạo cắm vào da^ʍ huyệt đang co khép, lập tức nghe thấy tiếng rêи ɾỉ đè nén của Vương Nguyên.

“Có phải rất sướиɠ không? Ba ba?” Hắn ưu nhã mỉm cười, ánh mắt tràn ngập độc chiếm, động tác dưới tay lúc mạnh lúc nhẹ khuấy đảo sục sạo nội bích, không ngừng đâm ngón tay ra ra vào vào giữa hai chân y, mở rộng cúc huyệt đã bị hắn làm qua nhiều lần. Tà ác cắn xuống vùng cổ ướŧ áŧ, hắn mυ'ŧ ra thật nhiều dấu hôn to nhỏ đậm nhạt, âm thanh nhỏ nhẹ mang theo chút chưa trưởng thành của tuổi thiếu niên – lúc này lại như tiếng dụ dỗ đến từ ác ma, khiến Vương Nguyên trong tiềm thức xuất hiện tia phản kháng, lại vì phản ứng thành thật của cơ thể mà giằng co tranh đấu.

“Trả lời con. . .” Vương Tuấn Khải đối với con mồi rất kiên nhẫn, gảy gảy vào tràng bích yếu ớt, đào ra vô số dâʍ ŧᏂủy̠ đang phân bố, nhướng mày kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Hay là ba bị làm sướиɠ đến mức nói không nổi nữa?”

“Câm miệng. . .A~ Ah! Ah. . .Hức. . .A____!!”

Nội bích chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn làm cho Vương Nguyên bật ra tiếng rêи ɾỉ, thân thể mất khống chế uốn éo vặn vẹo, nước mắt sinh lý trào ra khiến gương mặt xinh đẹp của y hàm chứa nét thống khổ khó nhịn lại hiện đầy vẻ mong muốn hưng phấn, vật giữa hai chân lại có xu thế cương cứng lần nữa.

Vương Tuấn Khải hài lòng thu tay về: “Chỉ là ngón tay thôi, ba ba đừng gấp, vừa rồi chẳng qua là màn dạo đầu, con sẽ cho ba ba thấy cái gì gọi là dục tiên dục tử.”

“. . .Ưʍ. . .không. . .”

Hắn ném qυầи ɭóŧ còn vướng trên chân y đi, bàn tay quái ác không ngừng bóp nắn từng nơi trên hạ thể y. Chân thanh niên vô lực dang rộng, phong thái quyến rũ mê tình, cúc huyệt dâʍ đãиɠ thiếu thao câu dẫn nam nhân, quả thật chẳng khác gì những thiếu gia trong quán bar hôm trước. Lúc này tiểu cúc huyệt đang đói khát co rụt, màu hồng ôn nhuận lấp lánh ánh nước, cúc huyệt nằm dưới cái mông đầy đặn trắng muốt khiến nó nổi bật lên, đặc biệt thu hút sự chú ý. Thiếu niên siết chặt tay, đặt cự vật tại cửa ra vào nhẹ nhàng cọ xát, nước ở đỉnh qυყ đầυ cùng dâʍ ɖị©ɧ từ cúc huyệt hòa lẫn vào nhau không phân rõ là của ai.

“Ba ba rất muốn có đúng không? Muốn được đồ vật của con đâm đến, muốn được lấp đầy, muốn được dâʍ đãиɠ kêu la vặn eo lắc mông có đúng không?” Hắn mê muội thốt ra từng chữ như ma chú, đánh thẳng vào nội tâm tan vỡ của Vương Nguyên: “Con biết ba ba sẽ không bao giờ chịu nói ra, cho nên chỉ cần ba ba biểu lộ ý định của mình, con lập tức giúp người hoàn thành mong muốn.”

Tay còn bị trói chặt, hai chân nhũn ra không có chút sức lực nào, Vương Nguyên trải qua hai lần cao trào căn bản không phải đối thú của Vương Tuấn Khải, thân thể lại chẳng chịu điều khiển mà bày ra tư thế đáng xấu hổ. Y cố gắng điều động đầu óc nghĩ cách làm sao thoát khỏi tình trạng này, nhưng cứ mỗi lần muốn động não thì đứa con trai thân yêu lại bắt đầu túm cái này chọc cái kia trên người y, làm cho Vương Nguyên chỉ có thể nhắm chặt mắt, các giác quan bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng lúc càng lớn.

Bộ dạng mặc người hành sự của y khiến Vương Tuấn Khải hân hoan trong lòng, hắn không dám nghĩ ba ba sẽ chấp nhận hắn nhanh như vậy nhưng tốt xấu gì cũng dần loại bỏ ý định phản kháng, hoặc ba ba đã hiểu ra dù có chống cự cũng không thể xoay chuyển tình thế, chi bằng quy hàng thần phục, cùng hắn tiêu dao khoái hoạt. Vương Tuấn Khải cảm thấy hắn quá ngây thơ, nhưng hắn lại chẳng kiềm chế được suy nghĩ này, trong thâm tâm của hắn muốn như thế, muốn đến không có lý lẽ.

Vương Nguyên không rõ hắn định làm gì, nếu muốn thao y khóc lóc thì còn chơi trò gì nữa chứ? Qυყ đầυ đυ.ng vào cửa huyệt khiến y rất ngứa, vô thức co rút tiểu huyệt một cái, không ngờ Vương Tuấn Khải thế mà bừng bừng phấn chấn đem cái kia đỉnh vào, hung hãn cắm sâu đến tận gốc.

Nước phun ra tứ phía, cự vật được tiểu huyệt nuốt trọn, trướng to một vòng.

Vương Nguyên rên lên, còn chưa kịp cảm thụ kɧoáı ©ảʍ thì lập tức thét lớn, y nấc lên nức nở, giãy dụa nhìn hai đầṳ ѵú tròn xoe xinh xắn bị người nắm lấy cường liệt chà đạp. Nơi kia bình thường y còn không có tỉ mỉ chạm qua, hiện tại không nghĩ tới kɧoáı ©ảʍ cũng kinh khủng không kém. Vương Nguyên rốt cuộc không chịu nổi rêи ɾỉ, đứt quãng thốt ra: “Đừng. . .đừng như vậy. . .Ư. . .Ah. . .!”

“Con biết ba ba rất thích, nhìn xem vẻ mặt của người kia, cả thân thể này nữa, thực dâʍ đãиɠ đến mức khiến con sa đọa.”

“Ba ba. . .Nơi này của người, nơi này, còn cả nơi này nữa. . .Đều là của con, là của con hết!” Hắn bóp nắn hai đầṳ ѵú, mạnh mẽ đưa đẩy thắt lưng trừu sáp cự vật đâm vào rút ra ở da^ʍ huyệt nóng ướt, cứ nghĩ đến những nơi mẫn cảm của ba ba đều bị mình nắm giữ, bị mình tiến công xâm chiếm, hắn liền vui vẻ sảng khoái, nhịn không được đòi hỏi nhiều hơn.

“A. . .A. . .!” Thanh niên rêи ɾỉ khàn cả giọng, thân thể bị lăn qua lăn lại nhiều lần, lúc này đang nhổng mông lên cao, hai chân bị thiếu niên phía sau túm chặt, hỗn hợp dịch lỏng tí tách nhỏ xuống giường. Y thở hổn hển, đôi môi đỏ bị hôn sưng tấy, hai khỏa đậu đỏ trước ngực cũng đáng thương không kém, đã bị giày vò thành tiểu bánh bao. Người phía sau nắm chặt bắp chân y, dấu tay bấm vào da thịt lưu lại vết bầm đỏ tím, cự vật như cọc không ngừng đóng vào người y, mỗi một lần đều đóng đến sâu tận cùng, lấy tốc độ gấp gáp nhanh chóng đưa đẩy cắm rút trong tiểu da^ʍ huyệt chảy nước, làm cho thân thể y giật nảy lên, mông thịt nảy nảy, cả người rơi vào trạng thái dập dìu lênh đênh, lay động không ngừng.

“Thực xinh đẹp, cũng thực da^ʍ lãng, đến con cũng không biết ba ba thích bị nam nhân thao như vậy. . .” Kẻ nào đó tự cho là đúng, cười trầm thấp, thần tốc tiến công. Sau đó lại như điên dại mà ôm chặt Vương Nguyên, làm y đến chết đi sống lại, cuồng nhiệt thì thầm: “Ba ba nửa bước cũng không thể rời khỏi con! Tuyệt đối không thể rời khỏi con!”

Hắn cho rằng, đời này của hắn như thế là quá viên mãn. Bọn họ cùng nhau sống trong căn nhà, cùng nhau cuồng loạn điên đảo, cuộc sống đến cùng chỉ cần vậy là đủ.

Vương Tuấn Khải hài lòng mỉm cười, sờ sờ gối đầu bên cạnh, cảm giác lạnh băng làm hắn giật mình, vội vàng bật dậy.

Trong phòng ngoài hắn ra, không còn ai.

“Ba ba. . .?” Hắn dĩ nhiên không ngốc đến mức nghĩ chuyện đêm qua là giấc mơ, hơn nữa drap giường còn dính đầy dấu vết lưu lại đêm qua, chứng cứ rành rành ra trước mắt.

Hắn ngay cả quần áo cũng không mặc đã chạy xộc vào phòng Vương Nguyên. Bên trong vẫn bày biện như cũ, duy chỉ có chiếc vali du lịch dưới gầm giường là biến mất.

. . .

Thời gian, là liều thuốc ủ bệnh.

. . .

Vương Tuấn Khải ngây người ở đại lục nửa năm, sau đó biến mất không thấy tung tích.

Lại qua bốn năm sau, trên internet xuất hiện một hacker vô danh từng có quan hệ với Anonymous, kỹ năng trâu bò đánh đâu thắng đó, chinh nam chiến bắc phá hoại vô số trang chip web về phần tử khủng bố, đồng thời xâm nhập cả vào hệ thống an ninh trực thuộc trung ương, tốc độ cùng khả năng đều làm cho thần nhân cộng phẫn, chính tà bất dung.

“Nguyên, kiểm tra thông tin trong danh sách ứng cử xxx năm nay, bên tình báo nghi ngờ có gian trá!”

“Không thành vấn đề.”

“Nguyên, trong sở nội vụ tài chính yyy xuất hiện phần tử gây tranh đấu nội bộ, bọn họ muốn tìm cơ sở dữ liệu loại bỏ gã ta!”

“Không thành vấn đề.”

“Nguyên, kỳ hạn lần này có thể gia tăng thêm không? Tôi trụ không nổi ba ngày đâu a!”

“Không thành vấn đề.”

“Nè nhóc, chị sắp tham gia thi người đẹp da màu rồi, nhóc hack cân nặng cho chị được không? Hay là hack vote cũng tốt!”

Cassey nhìn mỹ nữ nóng bỏng bên cạnh, trợn mắt --- Cái này cũng phải nhờ hacker sao?

Vậy mà thanh niên kia vẫn mỉm cười thoải mái, đáp trả bốn chữ quen thuộc: “Không thành vấn đề.”

Cassey: “. . .”

Người được gọi là ‘Nguyên’ vừa gia nhập tổ chức hacker của bọn họ đầu năm nay, nhưng thực lực đặc biệt đáng sợ, tính tình cũng thuộc dạng vuốt mèo giấu trong đệm thịt. Hắn mang đặc trưng người châu Á rõ nét, mắt đen môi mỏng, lúc cười còn có hai khỏa răng nanh sắc nhọn, trông thì rất thân thiện, bất quá đừng chạm vào điểm mấu chốt của hắn.

Hầu hết những kẻ làm việc cho tổ chức đều biết, Nguyên đang tìm kiếm một người.

Với dung nhan tỷ lệ thuận với tiền đồ như vậy, không biết đã có bao nhiêu ong bướm ve vãn vờn quanh trước mặt hắn, cũng chẳng đếm nổi bao nhiêu kẻ muốn leo lên giường nguyện ý nâng khăn sửa túi, tìm mọi cách khiến Nguyên xiêu đổ. Có điều tên này nữ không ăn nam cũng chẳng động, bo bo treo mình trên giá ngọc, quả thực là nam nhân cực phẩm hiếm hoi. Có kẻ nhanh miệng bảo người hắn đang tìm kia thực chất chính là vợ sắp cưới lại lâm trận bỏ chạy của hắn, cho nên ngoại trừ người nọ ra Nguyên sẽ chẳng chấp nhận ai, thậm chí là cấp trên.

Đương nhiên, thành phần kiên trì đến mù quáng theo đuổi hắn cũng không vì vậy mà ít đi.

“Nguyên ca, hôm nay em làm sủi cảo đại lục nè, anh nếm thử một chút?”

“Ừm, không cần đâu, tôi không đói.”

“Em nghe nói bên đại lục hiện giờ đang là mùa tết xxx nên ăn sủi cảo. . .”

Nguyên chỉ im lặng nhìn cô ta một cái, buồn bã nói: “Tôi chỉ muốn ăn sủi cảo của người ấy làm mà thôi. . .”

Cô gái rưng rưng nước mắt, bưng mặt chạy đi. Hacker tiên sinh bình thản quay đầu tiếp tục cắm mặt vào máy tính.

Cassey giật khóe miệng, đây là một em gái bạch liên hoa đơn thuần thứ n. . .

“Này! Tôi thích cậu! Cực kỳ muốn theo đuổi cậu!! Cậu có trốn cũng không thoát đâu!!”

“Tôi không thích cô.”

Đối phương kiêu kỳ hất cằm, liếʍ môi nói: “Rồi tôi sẽ khiến cậu quên đi kẻ kia!”

Nguyên ca chậm rãi quay đầu lại, nhếch miệng cười nhạt: “Chỉ bằng cô cũng đòi đọ lại người nọ? Nhìn lại mình đi, ngực của cô còn to hơn đầu tôi nữa! Cái bộ dạng không có được liền phát bệnh đó là gì? Hừ, mỹ nữ nóng bỏng thì sao? Đệ nhất phóng khoáng thì sao? Chẳng phải cũng đều là sinh vật có vυ' biết đi thôi à? Trừng cái gì mà trừng!”

Mỹ nữ tức giận nhào đến, Nguyên ca nhấc chân đạp vào thành bàn, chiếc ghế xoay lập tức đẩy hắn ra xa khỏi mỹ nữ. Cô gái nọ ngã úp sấp xuống đất, hùng hổ đứng dậy thì chính chủ đã bỏ đi mất tiêu.

Cassey tiếp tục che mặt, nữ hán tử thẳng thắn a. . .

“Nguyên. . .”

Lại đến một tiểu mỹ nhân châu Á truyền thống yểu điệu, gọi một tiếng nam nhân đều nhũn người.

“Vui lòng cách xa tôi ba mươi mét, dùng nước hoa nhiều như vậy là muốn độc chết tôi à?”

Tim tiểu mỹ nhân rắc rắc vỡ tan tành.

Cho nên nói, Nguyên đúng là một kẻ sát gái, theo đúng nghĩa đen.

Cassey cùng tập thể đàn ông trong tổ chức tỏ vẻ --- Người này đúng là đồng minh của thế giới!

“Này, cậu thật sự không có ý định tìm một người bạn đời nào khác ngoài. . .” Cassey nói chưa hết câu, đã thấy đối phương lao tới bên máy tính, ánh mắt lập lòe quang mang chói mù mắt chúng sinh.

Vương Tuấn Khải căng thẳng hồi lâu, sau đó ngỡ ngàng thất vọng trở về chỗ ngồi.

Không phải người nọ.

Không phải y.

[Nguyên, tổ chức giao cho cậu một nhiệm vụ.] Trong bộ đàm vang lên âm thanh cứng ngắc lạnh lẽo của hệ thống, chẳng kịp đợi Vương Tuấn Khải trả lời đã reo lên lần nữa, dường như không cho phép hắn cự tuyệt:

[Đến đại lục một chuyến, giúp cảnh sát tìm ra thủ phạm cướp bảo vật.]