Canh Cua Viên 2 [Khải Nguyên]

Chương 88: Daddy Darkly [2]

2.

Cơn đau xé rách không ngừng truyền tới từ phía sau, thống khổ rát buốt như có ngàn kim châm đốt khiến Vương Nguyên khó thở vùng vẫy, y mộng thấy chính mình trở về đêm tối ngày hôm đó, khi bản thân phản kháng không thành dưới thân một người đàn ông, khi thứ to lớn hung hãn kia cắm vào nơi tư mật của mình, khiến y thét lên khổ sở. Y căn bản không phải là MB, y cũng không vì thiếu tiền mà phải bán thân đổi miếng cơm, y – là bị cưỡиɠ ɠiαи.

Ngày ấy y vừa nghe tin con trai ở lại ký túc xá liền cảm thấy buồn bực trong người, một mình đi uống rượu ở quán bar. Trong lúc nốc cạn chai rượu xong cũng đã đếm được sáu kẻ đến gần, nhưng cái bọn họ muốn là lăn giường với y nên Vương Nguyên thẳng thừng từ chối. Lẽ nào một trong số bọn chúng là kẻ ra tay hoặc gián tiếp ra tay muốn trừng trị y?

“A!” Vương Nguyên giật mình tỉnh lại, đôi mắt to chứa đầy kinh hoàng nhìn chằm chằm trần nhà quen thuộc. Đồng hồ đã điểm sang số hai, trong phòng tối đen chỉ có ngọn đèn ngủ leo lét ảm đạm. Vương Nguyên sờ trán ướt đẫm mồ hôi, tinh thần hoảng hốt không cách nào hồi phục. Dạo gần đây không hiểu vì sao sau khi ngủ dậy đều cảm thấy cả người mệt mỏi vô cùng, toàn thân thoát lực chẳng muốn động đậy, hơn nữa nơi kia luôn luôn sưng đỏ đau rát, Vương Nguyên luôn nhớ bôi thuốc mỡ để vết thương mau lành nhưng bao giờ tỉnh lại cũng đều là cảm giác xót buốt nhàn nhạt. Y cố gắng nhớ lại khoảng thời gian trước cũng không có gì bất thường, càng làm cho Vương Nguyên khϊếp sợ là có vài chỗ y không rõ mình đã làm cái gì.

Tỷ như nói, y rõ ràng mặc đồ ngủ màu lục, hiện giờ tại sao lại thành màu lam?

Vương Nguyên là người theo chủ nghĩa vô thần, dĩ nhiên không tin mấy thứ quái lực loạn thần không sạch sẽ gì đó, nhưng lúc này chính bản thân y bị dọa sợ, kẻ có thể vô thanh vô tức tiếp cận y như tên đàn ông đêm đó đâu có mấy người, chẳng lẽ bỏ nghề lâu quá nên giác quan thứ sáu cũng biến mất vô tung?

Vuốt cổ họng khô khốc, Vương Nguyên mệt mỏi đứng dậy đi tìm một ly nước. Chân chạm đến sàn nhà lạnh băng làm y tỉnh táo đôi chút, chậm rãi bước ra ngoài.

Âm thanh nhỏ vang ra từ trong phòng bên cạnh khiến Vương Nguyên giật bắn.

Tiếng thở dốc phập phồng lúc dồn dập lúc thư thái làm y lập tức nghĩ đến thứ gì đó, thân thể không tự chủ lảo đảo, Vương Nguyên nhìn chằm chằm cánh cửa, nhẹ nhàng vặn nắm xoay mở ra, bị cảnh tượng bên trong hù cứng ngắc.

Đứa con trai mà y vẫn luôn nghiêm khắc dạy dỗ hiện giờ đang ngồi trên giường, bàn tay với những khớp xương rõ ràng rắn rỏi cầm lấy vật giữa hai chân không ngừng tuốt lên tuốt xuống, tiếng nước dinh dính cùng hơi thở hỗn loạn của hắn đã cho y biết cái gì đang xảy ra. Y vốn tưởng thằng bé này mang bạn gái về nhà làʍ t̠ìиɦ hay là xem phim tuổi mới lớn gì đó, nhưng không ngờ nó thế nhưng đánh máy bay!

Điều khiến Vương Nguyên lạnh băng như bị dội một chậu nước chẳng phải kỹ thuật nhuần nhuyễn hay vẻ mặt chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ mà vẫn bình tĩnh của Vương Tuấn Khải, mà là bức ảnh trong tay hắn, bức ảnh quen thuộc đã bị dịch trắng đυ.c vấy bẩn gần hết.

Vương Tuấn Khải nhìn thấy ba ba, khó có khi không khống chế được mà tiết ra ngoài. Hormone nam tính nồng đậm tràn ngập không gian, mồ hôi nóng rực cùng ánh mắt bỏng rát vẫn còn chăm chú nhìn Vương Nguyên. Y khó khăn cử động khớp hàm, gằng giọng nói: “Đây là chuyện gì. . .?”

“Ba, ba còn không hiểu sao?” Vương Tuấn Khải đứng dậy, vật to lớn theo chuyển động của hắn lắc lư có dấu hiệu hưng phấn trở lại. Vương Nguyên run rẩy lùi ra sau, cố gắng điều khiển mắt không nhìn vào nơi đó, y nuốt nước bọt, một loại cảm giác tức giận bừng bừng nhen nhóm, mặc dù chính y cũng không hiểu mình tức giận chỗ nào.

Vương Tuấn Khải từng bước áp sát ba ba hắn, theo lẽ thường nếu bị phát hiện thì cùng lắm người khác sẽ cho hắn là thiếu niên khí huyết phương cương, nóng nảy trong người mà bắn tinh cũng không phải hiếm lạ. Nhưng nếu người tới lúc này là ba ba hắn, thì khác.

Vương Nguyên ngẩng đầu đối diện với hắn, bất giác nhận ra đứa trẻ này đã cao hơn mình nửa cái đầu, không biết từ khi nào đã lớn phổng phao, xương cốt vững vàng, mặt mũi tuấn nhã điển trai đến hít thở không thông. Y vẫn nhớ rất rõ năm năm trước kia Vương Tuấn Khải mười hai tuổi luôn chạy theo sau lưng y như một cái đuôi nhỏ phiền phức, chỉ sau một thời gian không ngắn không dài, bỗng chốc hóa thân thành thiếu niên anh tuấn phong cuồng, rồi trải qua nhiều năm nữa, Vương Tuấn Khải sẽ biến thành nam nhân mị lực kinh người làm cho người ta không thể khống chế sinh ra ý niệm thần phục hắn.

Cũng không biết loại khí chất này là có từ tận xương hay tự mình luyện ra, áp lực của nó khiến Vương Nguyên có hơi nhũn chân.

“Con. . .” Vương Nguyên liếʍ đôi môi lạnh, vốn muốn nói không cần để ý đến y, nhưng nào biết được hành động này trong mắt Vương Tuấn Khải lại biến thành kɧıêυ ҡɧí©ɧ mời chào. Từ góc độ của hắn có thể thấy rất rõ cảnh đẹp bên trong áo ngủ của ba ba, từng chỗ từng chỗ bị hắn yêu thương qua, hôn liếʍ qua, hắn đều nhớ toàn bộ. Trong đầu lập tức nghĩ đến hình ảnh ba ba vô lực nằm dưới thân tùy ý hắn vuốt ve, hạ thân liền có phản ứng, vì hai người đứng cạnh nhau khá gần nên đầu nấm vô tội ngẩng cao cao chọc vào hạ thể Vương Nguyên lưu lại trên quần một vệt nước ướt sũng.

“Vương Tuấn Khải. . !” Vương Nguyên há mồm muốn mắng, không hề đề phòng mà bị con trai ôm chặt lấy, trời đất xoay chuyển một cái, bản thân bị ném lên giường. Thân người nặng nề của Vương Tuấn Khải đè lên người y, cặp mắt sáng như đuốc ngời ngời lấp lánh, giữ chặt hai tay ba ba bắt đầu cường hôn.

Hắn vốn dĩ vẫn chưa muốn cùng ba ba biểu lộ, nhưng mấy ngày nay được nếm tư vị ngọt ngào làm sao có thể bỏ qua, nhân cơ hội này rèn sắt khi còn nóng, dù biết rõ ba ba nhất định không chấp nhận nhưng Vương Tuấn Khải vẫn thử một lần!

Dẫu sao, ba ba cũng không thoát khỏi tay hắn được.

“Vương Tuấn Khải. . .ưʍ.. .buông, chết tiệt, không. . .ưʍ. . .ah. . ưʍ. . .!” Vương Nguyên kịch liệt giãy dụa, môi bị ngậm lấy chà đạp, y liền hung hăng né tránh, cắn xuống môi Vương Tuấn Khải. Thiếu niên dường như không nhìn thấy mà vẫn điên cuồng hôn cắn, còn dùng lực nhiều hơn mυ'ŧ lấy cánh môi ôn nhuận, khuấy đảo liếʍ láp trong khoang miệng Vương Nguyên, túm lấy thắt lưng da trói hai tay ba ba ra sau lưng.

Vương Nguyên lửa giận bừng bừng, mắng một câu mẹ nó, y tung cước đá văng bàn tay đang làm loạn trên người mình ra, không ngừng lăn qua lăn lại giãy đành đạch, Vương Tuấn Khải cũng không yên ổn gì, vừa phải chặn đòn ba ba đánh tới vừa tìm cách lột sạch quần áo trên người ba ba, vật giữa hai chân đã ngạnh nôn nóng phát điên, hắn không muốn nhẫn nữa!

“Vương Tuấn Khải!! Cậu làm cái gì thế!!!”

“Như ba đã thấy.”

“Chết tiệt!! Cậu buông tôi ra!! Đừng có dục cầu bất mãn, thiếu quá hóa rồ đem tôi ra làm vật thay thế!”

Vương Tuấn Khải hé miệng, hóa ra ba ba tưởng hắn đang tương tư cô nàng nào rồi phát tình, liền cười nhẹ, gương mặt tuấn lãng đầy vẻ hài lòng: “Ba ba không phải vật thay thế, con là muốn cùng ba ba làʍ t̠ìиɦ.”

“Cái. . .Fuck!! Cậu bị điên sao!! Đừng có nổi cơn bệnh ngay lúc này!!”

Vương Nguyên chẳng hề do dự dùng trán đập vào cằm Vương Tuấn Khải, hắn phản ứng không kịp làm cho môi va vào răng rách toạc một đường. Vết bầm trên miệng cùng với máu tươi chậm rãi rỉ ra khiến Vương Tuấn Khải càng hạ quyết tâm, bắt lấy vật nhỏ yếu ớt nhất trên người ba ba.

“Mau.. buông!! Cậu con mẹ nó mau buông ra!! Nếu không mau cút khỏi nhà! Tôi không chứa đứa con trai như cậu!!”

“Nói vậy, nếu là thằng đàn ông khác thì ba ba sẽ đồng ý quan hệ sao?” Hắn rốt cuộc cũng mất bình tĩnh, ánh mắt ác liệt, nhếch miệng cười gằng: “Tốt lắm, con đây càng muốn ba ba hưởng thụ cảm giác bị nam nhân cắm vào mông thao đến khóc bắn!!!”

“Cậu. . .!!!” Không thể tin được đứa con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện của mình lại có thể nói ra những lời hạ lưu như vậy, Vương Nguyên quên cả giãy dụa, mở to mắt nhìn hắn trừng trừng, cảm giác xấu hổ nhục nhã khi bị cưỡиɠ ɠiαи kia y vẫn chưa từng quên, thậm chí vì nó mà ánh ảnh suốt mấy đêm liền. Hiện giờ con trai của mình chính là đối tượng đêm đó, khi ấy y bị chơi từ phía sau dĩ nhiên không biết mặt mũi đối phương trong như thế nào, ngẫm lại. . .

Vương Nguyên nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải, thái độ khi đứa nhỏ này mang mình về nhà, khi nó thấy dấu hôn trên cơ thể mình, khi nó tỏ ra không việc gì. . .

Tất cả chắp ghép thành một đáp án Vương Nguyên không tưởng tượng nổi.

“Ba ba, xem ra ba đã nhận ra chân tướng.” Vương Tuấn Khải cười nhạt, cúi đầu phả hơi thở nóng rực mang theo ý thức xâm chiếm tận cùng: “Ba ba chỉ nên trách, đêm đó lại đi uống với đám người trong bar kia.”

“Cậu. . .cậu cút cho tôi!!!” Y giận sôi máu, hóa ra đứa nhỏ này căn bản không hề có phản ứng quái dị là vì nó chính là thủ phạm! Uổng công y nuôi nó năm năm, cư nhiên nuôi phải một con bạch nhãn lang!

“Con cút đi rồi, ai ở lại giúp ba ba sung sướиɠ? Hửm?” Vương Tuấn Khải nói xong, nhanh nhẹn tách chân Vương Nguyên ra, thô bạo cắm ngón tay vào cúc huyệt co chặt, đồng thời đem một vật cứng rắn nhét vào.

Trong phòng truyền ra tiếng động trầm đυ.c, Vương Nguyên lật người nỗ lực đánh Vương Tuấn Khải rơi xuống sàn nhà, co chân vội vàng chạy về phía cửa, hai tay của y vẫn đang bị trói, vì vậy y gấp gáp nâng chân cao lên muốn đá cửa, thình lình cả người mềm nhũn khuỵu xuống.

Vương Nguyên vô lực thở dốc ngã xuống sàn, căm giận xen lẫn xấu hổ uất ức đan xen cũng không đè xuống cảm giác kỳ quái đang bộc phát phía sau, y hốt hoảng, chợt nhận ra mấy ngày nay cũng luôn cảm thấy cơ thể nảy sinh sự cố bất thường, xâu chuỗi các sự việc liên quan đến nhau bằng một mắt xích, Vương Nguyên kinh hãi đến ngây người.

Vương Tuấn Khải chậm rãi bò dậy, nhìn chăm chú người đang dần bị thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ khống chế, thanh niên xinh đẹp quyến rũ luôn ở trong giấc mơ của hắn – lúc này bị hắn đùa giỡn quỳ rạp dưới sàn, úp sấp không thể động đậy. Ánh mắt y dần mơ màng mê ly, nước mắt ức chế cùng bực tức không nói nên lời cũng theo đó trào ra ướt đẫm gò má, hơi thở hỗn loạn gợi cảm phun ra từ đôi môi bị hắn mυ'ŧ đỏ tươi cùng với chóp mũi phập phồng ẩm ướt khiến hắn run rẩy. Vương Tuấn Khải tham lam nhìn xuống mật huyệt đang phun nước ròng ròng, dâʍ đãиɠ co khép chảy ra nước da^ʍ ngày càng nhiều cùng với ngọc trụ đã cương lên từ lúc nào, chỉ cảm thấy thế giới của hắn cần bấy nhiêu đây là đủ rồi.

“Ba ba, ba phải thuộc về con.” Hắn khẽ thì thào, tiến tới tách hai cánh mông mềm mại ra, ánh mắt nóng rực soi mói nhìn da^ʍ huyệt đẹp đến mê hoặc, thành kính hôn lên, sau đó đem cự vật chính mình mài nhẹ lên cửa huyệt. Vương Nguyên mẫn cảm không chịu nổi kêu rên một tiếng, nước trong da^ʍ động tranh trước giành sau tràn ra, làm cho cảnh tượng nơi đó da^ʍ mỹ không thể tả.

“Thật là một tiểu yêu tinh dâʍ đãиɠ. . .” Hắn rốt cuộc cũng có thể nói ra lời này, nhanh chóng đem ngón tay cắm vào, cửa huyệt chặt chẽ thít lấy ngón tay, phân bố dâʍ ŧᏂủy̠ ồ ạt, bao bọc ngón tay hắn bằng nhiệt độ kinh người cùng với cảm giác mềm nhũn khó cưỡng. Hắn suy suyễn thở dốc, bao nhiêu lần cắm vào cúc huyệt của ba ba đều cảm thấy cả người sướиɠ phát điên, đồng thời ý muốn làm ba ba khóc lóc bắn ra chỉ vì bị cắm vào mông khiến huyết dịch sôi trào, nhịp tim gia tốc, ý chí muốn nổ tung thành từng mảnh.

Hắn yêu ba ba, yêu đến điên dại, yêu ánh mắt kiêu ngạo lạnh lùng, yêu thân thể vì hắn mà vặn vẹo lẳиɠ ɭơ, cho dù chỉ là hắn đơn phương cưỡng ép ba ba, cũng khiến hắn vui đến không còn thiết gì nữa.

Chỉ cần ba ba nhìn người khác lâu một chút, nói chuyện với đối phương nhiều một chút, hắn sẽ xuất hiện ý định muốn nhốt y lại, vĩnh viễn cũng không để ai nhìn thấy y, nếu y phản kháng, hắn sẽ thao y ngày càng dâʍ đãиɠ, ngày càng khiếm thao, thiếu hắn y sẽ sống không nổi.

Đèn trong phòng được hắn bật sáng, Vương Tuấn Khải ngắm con mồi đang bị thuốc ngấm, cẩn thận dùng di động chụp vài tấm rồi ném sang một bên, hưởng thụ bữa tiệc.