Hiện đại. Ngụy phụ tử. Thần kinh chiếm dục công x ngạo kiều lạnh lùng thụ.
1.
Bóng tối. Nơi tội ác giày vò.
Vương Nguyên lảo đảo chạy ra khỏi con hẻm, hơi thở hỗn loạn, l*иg ngực co bóp kịch liệt, bước chân loạng choạng như chực sắp đổ, cả người xộc xệch chật vật không ngừng đâm thẳng đến con đường vắng vẻ phía trước. Quần áo trên người không hề chỉnh tề, cơ thể cũng vì căng thẳng hoảng hốt mà run lẩy bẩy, phương hướng phán đoán không chính xác cộng với khả năng duy trì thăng bằng bị ảnh hưởng khiến y mấy lần ngã sấp xuống, nhưng lại vì sợ hãi và kinh hoàng tột độ mà gắng gượng đứng dậy, tay chân và đầu gối đều là vết thương nông sâu.
Nhưng y cảm thấy đau đớn nhất, không phải là tại chúng.
Vương Nguyên cắn răng mắng thầm một tiếng, trước mắt hoa lên, mỗi bước di chuyển như đi trên bàn chông, cơn đau phát ra từ nơi đáng xấu hổ làm cho y vừa tức giận vừa hổ thẹn, nhưng chẳng dám rêи ɾỉ lấy một tiếng mà vội vã chạy trốn, có thể thấy, thứ đang truy đuổi y phía sau vô cùng đáng sợ.
Màn đêm dài đằng đẵng cắn nuốt mọi thứ, nhập nhoạng nhảy nhót giữa đầu đông đen đặc, tiếng bước chân như có như không ở phía sau làm cho con người ta thảng thốt, đáy lòng dần bị lạnh lẽo xâm chiếm, cả người như bị rơi vào hầm băng.
Vương Nguyên tựa vào bức tường chậm rãi trượt xuống, y đã mệt đến không còn chút sức lực nào bỏ chạy. Dùng sức lê mình đến góc khuất, y nhanh chóng kiệt quệ, cơ thể đơn bạc chỉ mặc chiếc áo sơ mi cũ ngã khuỵu, va vào đống vỏ lon chất chồng trong con hẻm.
Đèn đường vàng nhạt leo lét khan hiếm chiếu lên vách tường những hình thù ngoằn ngoèo kỳ dị, bướm đêm phành phạch vỗ cánh bay lên cao, đôi cánh nhỏ phát ra tần sóng âm cực lớn tản xung động ra khắp mọi nơi. Bóng người chậm rì rì đi đến bắt lấy con bướm đêm ném vào cống thoát nước, đôi mắt đen ngòm nhìn chằm chằm vào thanh niên đã ngất xỉu dưới đất, bóng đêm che đi hơn nửa gương mặt giấu trong hoodie của hắn, khiến hắn u ám hơn rất nhiều so với khung cảnh xung quanh.
“Không chạy nổi nữa sao. . .” Hắn lẩm bẩm, ngồi xổm xuống sờ lên đầu Vương Nguyên, ánh mắt lãnh đạm có chút tan rã.
. . .
“Ưm?”
Nhấc khăn chườm ra khỏi trán, Vương Nguyên vô lực chống tay muốn ngồi dậy, một lực đẩy phía sau hỗ trợ y, làm y suýt chút giật bắn người.
“Tiểu Khải?” Vương Nguyên nhìn khuôn mặt quen thuộc hơn năm năm nay của thiếu niên đối diện mình, khẽ đỡ cái đầu choáng váng, phát hiện ra âm thanh khàn đặc kia đích thực phát ra từ cổ họng mình, cố gắng hạn chế nói chuyện: “Không phải bảo là sẽ ở lại ký túc xá sao? Trở về?”
Vương Nguyên tích chữ như vàng thế này không phải là lần đầu tiên, cứ mỗi khi y cảm thấy khó chịu ở đâu thì tình trạng này liền xảy ra. Thiếu niên vội đưa cho y ly nước, thành khẩn nói: “Chủ nhà trọ gọi điện cho con nói ba ba hôn mê bất tỉnh ở ngoài đường, con sợ ba bị thương cho nên đã xin quản lý cho về vài ngày rồi. . .Ba, sao ba lại ngất xỉu? Có phải ba làm việc quá sức nên suy nhược cơ thể hay không. . .Ba?”
Thân người chôn trong tấm chăn của Vương Nguyên khẽ run lên, mười ngón tay siết chặt chăn, gằng giọng: “Không có chuyện gì nghiêm trọng, con về trường đi.”
“Nếu ba biết lo cho bản thân mình thì con nào có cần phải làm vậy.” Vương Tuấn Khải nhíu mày, mặt nhăn nhó lo lắng: “Ba không cần phải gắng sức thái quá, dù gì con cũng đi làm thêm mà, nhà chúng ta lại không thiếu tiền đến mức. . .”
Vương Nguyên giật bắn lên, đôi mắt trợn tròn khϊếp sợ trừng áo ngủ trên người. Đêm qua y rõ ràng là ngất trong hẻm, người quen nếu mang y về khẳng định không dám tùy tiện động vào người y. Cho nên kẻ duy nhất có thể thay quần áo cho y chỉ có một người trước mặt đây, những dấu vết kinh khủng cùng ám muội dây dưa không rõ đó chắc chắn sẽ làm cho đứa nhỏ này sinh ra ác cảm, nào có ai có đủ bình tĩnh để đối mặt với chuyện này như vậy. . .Vương Nguyên nhìn chằm chằm mặt hắn, muốn nhìn ra thần sắc quái dị mất tự nhiên hay khinh thường miệt thị gì đó từ đứa con trai, nhưng chẳng hiểu là do khả năng phân tích của y có vấn đề hay là năng lực che giấu của Vương Tuấn Khải tương đối lớn, Vương Nguyên thế mà không nhìn ra cái gì.
Đứa nhỏ mười bảy tuổi này vẫn có thể thản nhiên đối mặt với y, hay là nó thật sự cảm thấy rất kinh tởm, lại ngại y là ba ba nên không nói thành lời?
Suy nghĩ tiêu cực khiến Vương Nguyên lạnh hết cả người. Y buồn bực nhìn đứa con trai, lớn giọng quát: “Câm miệng! Cút ra ngoài cho ta!!”
“Ba. . .”
“Phiền quá!!! Mau lăn!!!”
Vương Tuấn Khải sớm dự liệu được tính tình dễ cáu kỉnh của ba ba hắn, tuyệt nhiên không đi mà còn mặt dày bám trụ, đem thuốc cùng khay thức ăn cẩn thận đặt xuống trước mặt Vương Nguyên: “Ba, tốt xấu gì ba cũng phải hồi phục sức khỏe rồi hẵng nổi giận.”
Giọng hắn có chút uất ức, nhưng không hàm chứa sự chán ghét bài xích nào, ngược lại vẫn là vẻ cẩn dực quan tâm, dường như đây chỉ là một lần cảm mạo bình thường của Vương Nguyên. Vương Nguyên tức tối không có chỗ phát tiết, y tự biết mình không nên giận cá chém thớt nhưng cố tình đứa nhỏ này lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ tính nhẫn nại của y. Vương Nguyên nghẹn một bụng hỏa khí, lại thấy vết thương ở nơi không thể miêu tả lại ẩn ẩn đau rát, dứt khoát nốc hết thuốc rồi nuốt cạn bát cháo loãng, đắp chăn xoay mặt vào tường ngạo kiều.
Vương Tuấn Khải cảm thấy ba ba của hắn có đôi lúc giống hệt như một con mèo Ba Tư khó chiều khó chuộng, vì được sủng mà kiêu căng vênh váo. Ba ba quay đi chỉ chừa lại cái gáy trắng nõn, phía trên còn in hằn vết răng thật sâu lên da thịt. Hắn có thể tưởng tượng được khi răng nanh chạm vào cổ trắng nõn đó, cắn ngập vào, máu tươi rỉ ra, huyết dịch cùng mồ hôi bỏng rát hòa lẫn vào một chỗ, hương vị tà mị mê hoặc đổi bằng sự đau đớn tuyệt vọng, khiến con mồi yếu ớt giãy dụa mãi không xong.
Vương Nguyên day day trán, không biết được ánh mắt nóng rực của thiếu niên đang dán chặt lên cổ mình, một lòng một dạ gọi điện xin nghỉ ở cửa hàng quần áo xong xuôi liền mơ màng ngủ. Có điều lần ngủ này rất kỳ quái, y cứ cảm thấy có thứ gì đó đang trêu chọc khắp cơ thể mình, lúc xoa xoa bờ vai, lúc lưu manh sờ sờ eo nhỏ, quá phận hơn là vuốt ve mông cong cùng hai bắp đùi trơn nhẵn của y, mà y lại vô phương mở mắt ra.
Trông giấc mộng của y, một con rắn với lớp vảy mát lạnh không ngừng cọ xát va chạm vào người y, từng nơi trên cơ thể đều vì nhiệt độ trên người con rắn mà rùng mình run rẩy, Vương Nguyên vô thức co rúm lại, muốn cuộn chặt người nhưng không cách nào khởi động thân thể. Đầu óc bắt đầu mụ mị, mí mắt nặng trịch, trọng lượng cơ thể như bị nâng lên gấp đôi, nặng đến mức ngay cả thở cũng khó khăn.
Thuốc đã phát huy tác dụng rồi sao. . .
“Um. . .”
Nếu Vương Nguyên còn duy trì được chút tỉnh táo, y sẽ lập tức bị tình cảnh hiện tại làm cho nổi điên.
Thiếu niên ném quần áo vướng víu sang một bên, động tác điên cuồng nhưng ánh mắt lại đặc biệt bình tĩnh, hắn đè thanh niên dưới thân, không ngừng cắи ʍút̼ đôi môi vì bị bệnh mà trở nên nhạt màu của Vương Nguyên, đầu lưỡi ướŧ áŧ hung hãn tiến sâu vào cổ họng, liếʍ láp an ủi lại cướp đoạt không khí trong phổi Vương Nguyên. Vương Nguyên bị hắn hôn không khép miệng lại được, nước bọt chảy xuôi theo khóe môi lăn dài xuống dấu cắn trên cổ, khiến cho ánh mắt kiên định của Vương Tuấn Khải sâu thêm vài phần.
Hắn chậm rãi vuốt ve sờ soạng đầṳ ѵú đỏ tươi trên l*иg ngực gầy của Vương Nguyên, thứ này đêm qua đã khiến hắn phát điên mấy lần. Xúc cảm mềm mại xen lẫn cứng rắn dần dần làm cho hắn sa đọa, từ quầng vυ' sẫm màu cho đến núʍ ѵú tròn xoe đều có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn cứng lên. Vương Tuấn Khải chưa từng trải qua tìиɧ ɖu͙© với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng hắn có thể khẳng định rất rõ, không một ai làm cho hắn nổi lên hưng phấn hứng thú lớn như ba ba hắn. Từng cử chỉ từng động tác của ba ba mang theo mị lực phi thường lớn, nhấc tay nhấc chân đều khiến người ta không nỡ dời mắt.
Vương Tuấn Khải không biết từ khi nào hắn đã bị sự hấp dẫn này bẫy trúng.
Nhìn thân thể trần trụi vô lực không chút đề phòng của người dưới thân, hạ thể hắn sưng lên, đầu ngón tay xoa bóp tiểu núʍ ѵú càng tăng lực đạo, núʍ ѵú nhỏ dưới sự trêu đùa của ác ma từ từ gắng gượng cương lên căng phồng ra, màu sắc cùng hình dạng đều xinh đẹp quyến rũ. Vương Nguyên nghiêng đầu nhắm chặt hai mắt, chân mày hơi nhíu lại rồi giãn ra, cổ họng vô thức phát ra âm thanh nức nở nỉ non, dường như vì sự quấy nhiễu đáng ghét của ác ma mà yếu ớt phản kháng. Vương Tuấn Khải biết rõ đó chỉ là phản ứng bản năng, bởi vì ba ba hắn hiện tại còn không phân rõ đâu là mơ đâu là thực.
“Tiểu núʍ ѵú thật lợi hại. . .” Thiếu niên đùa đùa núʍ ѵú phát nghiện, cúi đầu ngậm lấy một bên mà liếʍ mυ'ŧ. Vương Nguyên than khẽ một tiếng, khò khè thở dốc, bất an cuộn cuộn thân thể, mồ hôi túa ra mỗi lúc một nhiều, dáng vẻ có chút suy nhược. Vương Tuấn Khải thuận thế ôm y vào lòng, để y tựa đầu lên ngực mình, bàn tay quái ác chạy dọc theo sống lưng, nhéo nhéo thịt nộn trên cái mông trắng trẻo. Trước kia vì tình cảnh tranh tối tranh sáng mà hắn không cách nào nhìn rõ cái mông này có bao nhiêu mê người, hiện tại có thể quang minh chính đại ngắm nghía, Vương Tuấn Khải cảm thấy chuyện đêm qua hắn làm không sai chút nào.
“Ba ba. . .” Mới ban đầu chỉ là vuốt ve an ủi, nhẹ nhàng chậm rãi khơi mào tìиɧ ɖu͙© trong người Vương Nguyên, nhưng càng về sau càng mạnh bạo cường liệt, bàn tay hư hỏng bắt đầu suồng sã bóp nắn hạ thể đối phương, luồn trước luồn sau chà xát ma sát liên tục. Hắn nắn nắn hai quả cầu nhỏ bên cạnh ngọc trụ, gãi nhẹ lên đáy chậu non mềm, rồi không ngừng xoa xoa vuốt vuốt vật giữa hai chân y, khiến nó nhanh chóng ngạnh lên. Vương Nguyên nức nở một tiếng, mềm nhũn dán dính trên người hắn, đã hoàn toàn bị thuốc hạ gục, nửa tỉnh nửa mê, tóc dính bết mồ hôi ôm sát gương mặt nhỏ trắng bệch, toàn bộ móng vuốt sắc lẹm hằng ngày đều rụt về không sót chút gì.
Vương Tuấn Khải bên kia đã thành công cắm ngón tay vào mật huyệt ngọt ngào, đang kiểm tra xem rốt cuộc ba ba có bị hắn làm xuất huyết hay không. Lần đầu tiên khẳng định là rất đau, hơn nữa ba ba còn là nam, nhất định không dễ chịu gì. Hắn vốn dĩ chỉ muốn xem xét tình hình bên trong, nhưng ai ngờ được ngón tay vừa chui vào đã bị mật huyệt siết lại, chặt chẽ kín kẽ đến không chút sơ hở. Vương Tuấn Khải bất giác hô hấp nặng nề, đôi mắt tối sầm, đặt Vương Nguyên nằm xuống giường.
“Ah. . .” Y vô thức rên lên, hai đầṳ ѵú run rẩy, vật đang cương cũng có dấu hiệu mềm xuống, chứng tỏ phía sau đang chịu áp lực rất lớn. Chân y bị kéo rộng ra hai bên, mật huyệt cùng xuân phong nơi tư mật bại lộ ra ngoài. Một bàn tay vội vã nhét thuốc mỡ bôi trơn lên miệng huyệt, sau đó không chần chừ đem cự vật bừng bừng phấn chấn sáp lại gần, một đường cắm thẳng vào bên trong.
Chặt quá.
Thiếu niên thở dốc một tiếng, thắt lưng liên tục đưa đẩy, cự vật rút ra đâm vào với tốc độ không tưởng, không ngừng chà xát cọ loạn lên vách huyệt nóng bức. Cảm giác lâng lâng hưng phấn đến kỳ lạ khiến hắn rơi vào cuồng nhiệt, vòng eo thon gọn càng ra sức trừu sáp, tay bấm lên bắp đùi thanh niên lưu lại dấu xanh tím sẫm màu. Âm thanh tiếng nước nhóp nhép da^ʍ mỹ làm máu huyết hắn sôi trào, hình ảnh tiểu huyệt hồng hồng liên tục bị cự vật của hắn cắm rút đến mức mềm nhũn chảy nước, phun dâʍ ŧᏂủy̠ ròng ròng khiến hắn phát điên.
[Ah ah. . .ah. . .thao nát da^ʍ huyệt của ta, tiểu bảo bối giỏi quá. . .ư. . .ưʍ. . .]
[Ba ba dâʍ đãиɠ mau tách chân ra, thả lỏng một chút, kẹp chặt quá con sẽ không cử động được.]
[Nn. . .ta muốn ah. . .Nơi này, nơi này còn muốn. . .Ah. . .Nha. . .Cắm sâu nữa, sâu thêm chút nữa. . .Ưʍ. . .!]
Điên loạn tự YY những suy nghĩ bất luân thiên lý, hắn càng quá phận đem Vương Nguyên lật ngược lại, nâng mông y lên hung hăng làʍ t̠ìиɦ. Trước khi nếm tư vị trái cấm, hắn vẫn luôn tự giải quyết một mình, khi đó trong đầu sẽ xuất hiện hình ảnh Vương Nguyên phong tình vạn chủng dang chân thật rộng, một tay cắm vào cúc huyệt khiếm thao một tay cho vào miệng mυ'ŧ mát, vẻ mặt đói khát da^ʍ hóa vặn eo lay mông cầu hắn gãi ngứa. Khi ấy hắn sẽ chiều ý ba ba, sẽ xuất ra trong người y, đem tiểu cúc huyệt chặt chẽ của y thao lỏng. Mạnh mẽ thúc từng cú từng cú thô bạo xâm chiếm người dưới thân, Vương Tuấn Khải đỏ mắt nhìn ba ba vô lực rêи ɾỉ, ba ba lúc này hẳn là không biết mình bị đứa con trai y tự tay nuôi năm năm sẽ có hành vi trái đạo với y như vậy, thậm chí không biết những suy nghĩ phản nghịch xấu xa từ lâu đã bám gốc trong lòng hắn. Hắn cúi đầu nhìn Vương Nguyên mất ý thức vẫn theo bản năng giãy dụa, nội tâm hắc hóa xuất hiện ý nghĩ phong cuồng: Rồi sẽ có một ngày, hắn đường đường chính chính đem ba ba thao khóc, thao đến mức ba ba chủ động dâʍ đãиɠ lắc mông câu dẫn hắn, dâʍ đãиɠ kêu rên không biết xấu hổ!