6.
“Ưh. . .Ưʍ. . .uhm. . .ah.. . .” Cúc huyệt tham lam cuốn lấy ngón tay, giống như niết cự vật mà xoắn lại, mị ma yếu ớt chọc vào nhược điểm của mình, thuần thục chơi đùa tiểu da^ʍ động, mười ngón tay trắng nõn ướt sũng đều là dâʍ ŧᏂủy̠, giữa mị thịt đỏ hồng của cúc huyệt đỉnh lộng tới lui, mơ hồ có thể thấy cảnh đẹp ý vui. Mị ma dâʍ đãиɠ ăn được cự vật tốt hơn sao có thể được ngón tay thỏa mãn, khóc lóc rêи ɾỉ, vừa thẹn vừa giận lại không ngừng tay, nỗ lực nấc lên: “Không được, không đủ. . .”
Âm thanh dính dấp ngượng ngùng lại mang theo ý vị phóng túng lơ đãng tràn ngập vào thính giác Vương Tuấn Khải, mùi vị ngọt ngào mơ hồ xen lẫn sự va chạm nhè nhẹ ngứa ngáy như trong tiềm thức làm cho hắn có chút thất thần, nắm chặt cổ tay trắng nõn của ca ca, khàn khàn nói: “Ca ca tuyệt quá. . .”
Vương Nguyên nức nở, dùng chân cọ xát lên cánh tay hắn, trong cơn tình triều kích động không thể làm gì hơn là đáng thương nhìn hắn. Vương Tuấn Khải đầu vựng hồ hồ, cảm thấy chính mình nếu nhịn nữa rất có khả năng nghẹn chết, chậm rãi đè xuống hai cánh tay vùng vẫy của Vương Nguyên, ánh mắt tối dần thành màu đen ngòm không đáy. Sau lưng hắn thình lình lóe lên, đôi cánh đen tuyền rộng lớn giang ra phủ thành bóng đen xuống giường. Vương Nguyên ngẩn ngơ nhìn nó, đồng tử co rút, lại trông vẻ mặt ẩn nhẫn khắc chế của em trai, trong một tích tắc nào đó đã nảy sinh chút sợ hãi.
Đây hoàn toàn là bản năng của động vật nhỏ yếu trước cường giả ăn thịt.
“Em, em,. . .” Y há miệng, đón chào lại là một đôi môi nóng rực tước đoạt hô hấp trong phổi, thân thể rơi vào cái ôm ấp vuốt ve cực kỳ suồng sã, khiến y quẫn bách giãy dụa, động đến nơi nào đó liền phát ra âm thanh kiều mị mê người.
“Tiểu Khải. . .A~!”
Thân thể bị người mạnh mẽ xỏ xuyên, hạ thân ướt dầm dề không ngừng lay động theo tiết tấu ngắt quãng lại liên hồi, Vương Nguyên thở hổn hển nấc lên, bên trong bừng bừng thiêu đốt, nửa đau đớn nửa sung sướиɠ không hiểu là thống khổ hay thỏa mãn. Y hốt hoảng mờ mịt nhìn bản thân mình bị hắn nắm trong tay, hai chân tách rộng thụ động chịu công kích đâm chọc từ đối phương, nơi phía sau kia đã hoàn toàn mất khống chế mà tuôn ra dịch lỏng trong suốt bắn tứ phía, làm cho da thịt ở xung quanh đều dính dấp ướŧ áŧ. Kɧoáı ©ảʍ thể xác lẫn tinh thần khi bị xâm phạm thô bạo làm cho y trống rỗng, đầu óc không nghĩ được gì khác ngoài việc cảm thụ khoái ý càng lúc càng nhiều, nhiều đến mức tựa hồ đã muốn nuốt chửng y.
Thanh niên mềm nhũn vô lực trong lòng thiếu niên, cái mông dâʍ đãиɠ bị thiếu niên nắm nhếch lên vểnh cao, cúc huyệt không ngừng bị cự vật to lớn bất thường cắm rút điên cuồng. Côn ŧᏂịŧ hùng vĩ dính đầy mật dịch giống như mê luyến mà đẩy mạnh trừu sáp vào tao động mẫn cảm kia, mặc kệ nó có kẹp chặt mình hay không đều mạnh mẽ cọ xát chà đạp qua một lần, sau đó hung hãn cường thế chèn ép xô lệch bên trong nó, khiến cho mị thịt yếu ớt khóc lóc bắn nước lung tung, giống như khổ sợ mà kêu lên, lại tựa hồ là mong muốn tìиɧ ɖu͙© kịch liệt như vậy.
Âm thanh nhóp nhép lách chách thô tục mà da^ʍ mỹ không ngừng vang lên, tần suất hô hấp gia tăng cùng rêи ɾỉ biến thành hét lớn chói tai, thanh niên mất thần trí khóc nức nở phủ phục dưới thân nam hài. Da^ʍ huyệt bị sáp mở rộng, hậu đình co rút vô cùng đáng thương, mị thịt yếu ớt lật ra, sưng tấy đỏ hỏn sắp nổ tung. Tận sâu bên trong kia bị đầu nấm khổng lồ mài đến tê dại, tuyến tiền liệt liên tục va chạm làm y run rẩy xụi lơ, hoàn toàn không còn sức lực phản kháng gì nữa.
Không hiểu tại sao sau khi nam hài biến hình xong, du͙© vọиɠ chiếm hữu như tăng theo cấp lũy thừa mà không ngừng mãnh thao thanh niên, khiến y không thể chịu đựng nổi, phát tiết một lần rồi ngất xỉu trên giường.
Nhìn ca ca đã hôn mê bất động, Vương Tuấn Khải lúc này mới thu hồi hai cánh, dễ dàng tẩy rửa cho ca ca xong mới ôm người vào chăn, chậm rãi điểm điểm lên trán y. Dòng chú văn màu tím nhanh chóng thoát ra, Vương Nguyên ngủ sâu hơn, không hề hay biết phía ngoài xảy ra chuyện gì.
Vương Tuấn Khải đến gần cửa sổ, nhìn thấy một nam nhân đang ngoắc ngoắc khều cự thú hình mèo tỉnh giấc, liền nhíu mày.
“Có chuyện mau nói.”
Người đàn ông chậc chậc hai tiếng, lơ lửng trên không trung không dám bước vào nhà, thông qua lớp kính cửa sổ truyền đạt ý vị: “Vừa mới tan họp xong, ta chạy đến đây. . .”
“Liên quan gì đến ta?”
“Bạn hiền a, ngươi có biết tại sao diễn ra cuộc họp này không?” Gã tặc lưỡi: “Xem ra vừa mới oanh yến cùng mỹ nhân, tên đại ma vương ngươi rốt cuộc cũng chịu phá thân đồng tử rồi sao. . .”
Vương Tuấn Khải giơ tay kéo rèm.
“. . .” Có thể chừa cho người ta chút mặt mũi không hả: “Gần đây nhân loại dính phải một loại mê chướng gọi là ‘cong’, ân chính là nam nam nữ nữ yêu nhau không còn hiếm lạ.” Gã sờ sờ mũi: “Chuyện này vốn dĩ không phải việc lớn, nhưng hội đồng ma đạo sĩ lần theo dấu vết điều tra ra là do một chú ngữ ám trong các quyển sách bán ở khắp nơi trên toàn thế giới.”
“Sách gì?”
“Hủ nữ chân kinh.”
“. . .”
Vương Tuấn Khải xoay lưng chuẩn bị vào nhà.
“Này này này! Tốt xấu gì cũng cảm khái một câu đi chứ! Ta thấy chỗ các người cũng buôn bán sách nên có hảo ý đến đây báo cho các người biết mà!”
“A.”
“. . .” Đôi co với tên này thật lãng phí chỉ số IQ! Người đàn ông hâm hực dậm chân, huỵch toẹt luôn: “Ngươi cũng biết mạng lưới tình báo của ta so với hội đồng ma đạo sĩ mạnh hơn gấp trăm lần, cho nên ta không ngại nói cho ngươi biết, bổn thiếu gia hiện tại đã tra ra kẻ đứng phía sau bức màn cùng với âm mưu thôn tính toàn cầu của hắn ta!”
Ma vương nhàn nhạt liếc gã một cái, dứt khoát ngắt kết nối.
Người đàn ông nhìn cửa đóng kín, cự thú hoang mang tỉnh giấc nhìn gã, nhất thời không biết làm gì hơn là dẫn nó về liên minh "đông tây".
. . .
Vương Nguyên vừa mới đi ra cửa liền nhìn thấy hai chàng trai ở trong hẻm – kịch liệt hôn nhau.
Mị ma QAQ yên lặng nhấc chân đi, sau đó nhìn thấy một cặp đôi nữ nữ tay trong tay vui vẻ đi dạo, trong mắt toát ra tình ý nồng đậm hun chết người nhìn.
Vương Nguyên câm nín cảm khái phong cách thời nay cũng thật là cởi mở, tiếp tục tiến về phía trước. Rốt cuộc cũng nhìn thấy đôi tình nhân nam – nữ đứng dối diện nhau dưới gốc cây hoa nở khắp nơi, khung cảnh lãng mạn có thể so với tiểu thuyết bán chạy nhất hiện nay.
Bởi vì có chút rối rắm với nhân sinh hiện tại và tình huống bất đắc dĩ giữa mình và em trai, y quyết định hy sinh một ngày làm việc để đi tìm chân lý của tình yêu về giảng dạy cho Vương Tuấn Khải. Thanh niên mang theo hoài bão và ước mơ phi thường bình phàm đã lượn khắp khu phố để tìm ra logic, sau nhiều lần bị đả kích thì cũng thở phào một phen, định bụng đến tiếp cận đôi tình nhân để tiếp thu tri thức. Nào ngờ chân còn chưa chạm đến bán kính ba mét, đã nghe người nam đẹp trai cao phú soái buồn bã nói với người nữ: “Em à, chúng ta chia tay đi.”
“Vì sao?! Chúng ta rất hợp nhau cơ mà! Chúng ta giống nhau từ nguyện vọng, sở thích, tính cách, ngay cả tương lai như thế nào cũng có cùng chí hướng!” Người nữ phẫn nộ: “Cho em một lý do!”
“Bởi vì chúng ta không cùng thứ quan trọng nhất.”
“Là cái gì?!”
“Giới tính.”
“. . .”
Đến Vương Nguyên cũng sắp hỏng rồi.
Vội vàng lẩn mất để người nữ tưởng y là kẻ thứ ba chen vào, Vương Nguyên đυ.ng phải một người.
“Tìm thấy rồi.”
Thanh âm đối phương vang lên cứng ngắc như người máy, sau đó giữa đường giữa phố - ban ngày ban mặt, Vương Nguyên cứ như vậy bị bắt đi luôn.
Đợi cho Vương Tuấn Khải chạy đến hội đồng ma đạo sĩ, phát hiện bên ngoài bọc kín một tầng lại một tầng thủ vệ, người người nườm nợp gia tăng cảnh giác, khiến cho hắn muốn bí mật xâm nhập cũng khó khăn. Người bạn thợ săn phi nhân loại của hắn – cũng chính là kẻ đã mua cái quyển ‘H văn toàn tập’ kia – từng nói, nơi này không chỉ là chỗ các ma đạo sĩ sinh sống mà còn giam giữ một số lượng lớn phi nhân loại, trong một nơi cực kỳ đặc biệt. Mục đích của đám ma đạo sĩ này Vương Tuấn Khải biết tỏng, không cần thừa lời hắn cũng có thể nghĩ ra. Phi nhân loại so với người bình thường luôn có diện mạo ưu tú hơn rất nhiều, đặc biệt là tinh linh giới và mị ma giới, người sinh ra ở hai chủng tộc này vẫn luôn được hoan nghênh. Dĩ nhiên trong điều kiện bình đẳng giới trước kia, bọn họ có quyền tự do giống như nhân loại, nhưng trong nhiều năm trở lại đi, số lượng tộc nhân giảm thiểu đi rất nhiều, một phần là do chiến tranh giữa nhân loại và phi nhân loại, phần còn lại. . .đương nhiên là nằm ở chỗ tài nguyên hao kiệt.
Nhân loại yêu thích bọn họ, săn lùng bọn họ, đến một lúc nào đó hiển nhiên sẽ làm cho bọn họ tuyệt chủng. Mà phi nhân loại luôn ôm suy nghĩ ăn miếng trả miếng, tất nhiên phải làm một cuộc cách mạng để loài người cũng thấm thía cảm giác của sự tuyệt chủng.
Cho nên, Hủ nữ chân kinh gì đó cùng với cơ lão luyến ái gì đó, đều là do tinh linh giới cùng mị ma giới làm ra.
Muốn một đất nước phồn vinh thì khó, chứ lụn bại dễ lắm.
Vương Tuấn Khải vốn dĩ cũng không chú ý đến chuyện này, nhưng Vương Nguyên là mị ma, không thoát khỏi can hệ. Ban đầu hắn chỉ định dùng uy lực của ma vương nói chuyện cùng đám ma đạo sĩ để bọn họ biết đường mà tránh xa y ra, không ngờ chuyện còn chưa đến đâu thì Vương Nguyên đã bị chúng nẫng tay trên mang đi rồi.
Ma vương đại nhân xách cánh đi tìm ca ca trở về, thuận tiện đập luôn tòa hội đồng ma đạo sĩ kia, đi đến đâu càn quét đến đây, giẫm phải bẫy nguy hiểm của ma đạo sĩ. . .
“Ngươi sắp chết rồi ha ha ha!! Đây chính là địa hình cạm bẫy băng hỏa lưỡng trọng thiên khủng khϊếp nhất của ma đạo sĩ nguyên tố!!!”
. . .Thì san bằng luôn.
“. . .”
Vương Tuấn Khải phành phạch bay đi rồi, các ma đạo sĩ mới từ trong ngơ ngác tỉnh lại, phun toẹt một bãi nước bọt: “Kháo! Tên này là loài gì?!!”
Có người nhỏ giọng đáp: “Hình như. . .là ma vương.”
Ma vương không phải đều ở địa ngục chuẩn bị tấn công loài người sao?
Hắn chạy loạn ở nơi này chơi trò gì?
“Không tốt!! Hắn dùng ma lực ăn mòn tòa hội đồng ma đạo sĩ!!!”
“Đệch! Khu phía đông đã bị hắn đánh sập rồi!! Ngay cả Thiên la địa võng thập bát hoán thức cũng bị phá luôn!!”
“. . .”
“Đạo trưởng, sao mặt ngài tái quá vậy. . .?”
“. . .Phục linh bùa của ta, tẩy trần phù của ta. . .”
Một mảnh gà bay chó sủa.
Vương Tuấn Khải như phát rồ chạy khắp nơi gây sự, hủy chỗ này một tí tháo dỡ chỗ kia một chút, nếu không nhìn đến mục đích hắn tới đây thì thật sự là chơi vui vô cùng. Hắn dạo một vòng quanh tòa hội đồng liền biến nơi này thành phế tích chuyên dùng đóng phim huyền huyễn kinh dị, đồng thời làm cho giới cầm quyền cảm thấy địa vị chủ hội đồng của mình lung lay nghiêm trọng.
Mẹ nó, mới có một ma vương mà đã thế này thì cả thảy chín tên cùng xuất động sẽ kinh khủng đến mức nào?
Vương Tuấn Khải chẳng biết điều đó gây ra hậu quả gì, những gì hắn biết được là ca ca của hắn đang thi triển mị lực.
Đúng vậy, là thi triển mị lực.
Từ lần đầu tiên xảy ra quan hệ với Vương Nguyên, hắn đã ký khế ước với linh hồn của y, những dao động tinh thần cùng rung cảm thần thức mà Vương Nguyên nhận được đều truyền đạt đến Vương Tuấn Khải. Vì vậy khi y phát ra xung lực tinh thần hấp dẫn người xung quanh – giống như Omega phát ra chất dẫn dụ pheromone thu hút bạn tình, Vương Tuấn Khải liền nhận ra.
Ca ca có dụng ý gì?
Vương Tuấn Khải chẳng thèm quan tâm.
Hắn chỉ biết, ngoại trừ hắn, bất kỳ kẻ nào đến gần ca ca vào lúc này đều đáng chết.
Trong phòng ngủ của chủ nhân hội đồng ma đạo sĩ, mị ma tóc màu đen huyền mở to đôi mắt lục sẫm, cơ thể bao bọc bởi vô số chú ngữ luân chuyển di động, gương mặt ôn hòa hay xấu hổ lúc này cực kỳ lạnh lùng. Y chuyển đầu nhìn gã chủ nhân trung niên suýt chút nữa cưỡиɠ ɠiαи chính mình, dòng chú ngữ trên tay vụt sáng.
Nếu thợ săn phi nhân loại nhìn thấy, chắc chắn sẽ phát hiện nó chính là chú văn ám trong cái quyển ‘Hủ nữ chân kinh’ kia.
Song song với chú ngữ lấp lánh xinh đẹp, hắc khí nhàn nhạt tỏa ra từ người Vương Nguyên cũng khiến cho bá quan văn võ khϊếp hãi không thôi.
Đó không phải là hắc khí thuộc về ma vương địa ngục sao? Người này có thân phận như thế nào mà . . .
"Các người thế nhưng lại bắt cóc phi nhân loại làm chuyện này. . ." Y tức giận siết chặt nắm tay: "Quả nhiên con người đều không phải là sinh vật tốt đẹp!"
Nhóm ma đạo sĩ chạy tới, cũng chứng kiến cảnh này, nghe đến đây xấu hổ không thôi, có người hổ thẹn, cũng có người ngơ ngác chưa hiểu vấn đề, thần kinh thô hơn một chút thì vác đao to búa lớn ra rống lên lao vào Vương Nguyên, nhưng vô phương chạm vào y.
Bọn họ bị y nói trúng rồi, nhưng quan trọng hơn hết, là họ bị mị lực của y mê hoặc.
Chủng tộc này thật xinh đẹp, so với tinh linh tộc lạnh lùng lãnh diễm, mị ma nóng bỏng quyến rũ là một sự lựa chọn không tồi.
Nhìn ánh mắt dần trở nên mê ly của đám ma đạo sĩ, Vương Nguyên nhíu nhíu mày, y chỉ có kỹ xảo này, nếu không thể trấn áp bọn chúng thì đêm nay chắc chắn sẽ rất gay go. Từ lúc bị bắt cho đến khi tỉnh giấc y đều bị giam trong khe nứt không gian cùng với những phi nhân loại khác, mới biết hội đồng ma đạo sĩ che giấu liên minh đông tây làm chuyện phi pháp xấu xa. Ban đầu y còn không đồng tình với phi nhân loại về việc khiến tỷ lệ gia tăng tự nhiên bị ảnh hưởng, nhưng sau khi bị tên chủ hội đồng bí mật bắt đến, y đã hiểu tại sao liên minh đông tây lại phải nhanh chóng hợp tác cùng nhau. Vị thợ săn phi nhân loại kia rõ ràng biết y là mị ma, lại không tóm mà cố tình dùng chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ là muốn cảnh báo y những việc hôm nay, để y có thể đảm bảo an toàn của mình hơn. Bọn họ có lẽ cũng đã nhận ra số lượng tinh linh cùng mị ma suy giảm, hoặc đoán ra được kế hoạch thôn tính của hội đồng ma đạo sĩ, nhưng không nắm được cụ thể nên đành tuyên bố khai chiến cùng phi nhân loại.
Ai biết được tinh linh và mị ma tộc lại hiểu lầm, ám chú ngữ vào sách để trừng trị con người.
Vương Nguyên trừng mắt nhìn bức tường mị lực dần biến thành trong suốt, tâm như tro tàn, lại thấy phía sau lưng mình xuất hiện một cặp cánh đen thình lình mở ra, ký ức ngày đó xoát xoát ùa về, khiến cho đôi gò má ửng hồng càng thêm mị hoặc.
Vương Tuấn Khải từ phía sau ôm vai y, tràn đầy chiếm hữu: "Ca ca là của ta, bất cứ ai muốn chạm vào anh ấy, đều phải chết."
Vương Nguyên sững sờ nhìn em trai ma vương uy vũ xuất hiện, ngây ngốc nhìn hắn, chỉ thấy đại ma vương vừa mới lạnh lùng đanh mặt đè ép khí thế của quần chúng lúc này lại vô cùng hớn hở ngắm y, vẻ mặt trung khuyển vẫy đuôi: "Ca ca, chúng ta về nhà!"
Y theo bản năng hỏi: "Còn việc ở đây. . ."
"Không phải việc của chúng ta." Tộc gì đó tuyệt chủng đều không đến lượt hắn và ca ca phái nhúng tay.
"Này đừng có phủ nhận trách nhiệm!! Ca ca của cậu cũng vừa mới truyền chú văn đi đấy nhé!!" Liên minh đông tây rốt cuộc cũng chạy đến thu dọn tàn cục, quỷ thuật tông cùng kị sĩ đoàn chen nhau lấn tới, cảm khái sức công phá của ma vương đúng là không phải người thường có thể làm được. Mấy chuyện đập phá hủy hoại ấy mà, nhờ ma vương giúp đỡ tuyệt đối không lỗ vốn đâu.
Vương Tuấn Khải nhàn nhạt liếc bạn hiền một cái, chẳng thèm để cho ca ca có thời gian xấu hổ đã cắp người đi rồi. Trước khi biến mất tại chỗ, hắn còn nhếch mi hất cằm nhìn toà hội đồng hka tàn ngọc nát, khiến lòng người không rét mà run
Ngụ ý của tên ma vương kia là: toà hội đồng ta còn đánh thành thế này, liên minh các ngươi thì tính là gì.
Mọi người phẫn hận nhìn nhau, ma vương quả nhiên đủ đáng ghét!
"Ca ca." Vương Tuấn Khải đóng xong vai boss phản diện ngây ngất lòng người rồi lại trở về làm một em trai ngốc manh ngoan ngoãn, trung khuyển với ca ca. Vương Nguyên tuy có chút khúc mắc em trai không phải nhân loại, nhưng sự sùng mộ của động vật nhỏ yếu với cường giả ăn thịt không thể khống chế nên y cũng chẳng rối rắm lâu mà chấp nhận sự thật luôn. Bất quá. . . .
Như vậy công cuộc cải tạo em trai phải làm sao đây?
"Ca ca, anh vẫn còn ôm ấp giấc mộng đó sao?"
". . Anh. ."
"Chúng ta đây làm cho đến khi nào anh tỉnh!"
">///////