Canh Cua Viên 2 [Khải Nguyên]

Chương 64: Đệ Đệ Mau Ngoan Ngoãn [2]

Phúc lợi 21/9 =]]]]]]

2.

Sau lần xảy ra xúc động bất ngờ đó, Vương Nguyên uể oải phiền muộn.

Tiệm sách vẫn kinh doanh tốt như trước, người rất đông, kẻ nào đó cũng như cũ tích cực lăng xăng chạy đến chạy đi khuân sách, tính tiền, đáp ứng khách hàng, nhưng Vương Nguyên nhìn thấy nụ cười của nhóc con rất đáng khinh!

Trong lòng y có quỷ, dĩ nhiên cảm thấy Vương Tuấn Khải cũng biến đổi theo. Tỷ như ân cần với khách nữ hơn, dịu dàng hòa ái với người đẹp hơn, tận tình quảng cáo hỗ trợ cho các cô các chị, ngay trẻ em giới tính nữ cũng không buông tha!

Quả thật là tai họa nhân gian.

Ngẫm lại, ngày xưa đứa nhỏ kia còn mặc tã đã chạy theo sau mông mình, suốt ngày ca ca này ca ca nọ, mềm mại mũm mĩm như cục bông tròn xoe vô cùng đáng yêu. Lớn hơn một chút thì chuyển sang sống cùng ông bà ở vùng khác, tuy rằng không còn gặp lại nhiều nhưng vẫn là nhóc con ngốc moe khả ái đến đòi mạng.

Ấm ức bĩu môi, bạn động vật thân mềm Vương Đại Nguyên dặt dẹo tựa vào bàn sách, giãy khóc đành đạch. Trả lại cục nắm đáng yêu cho tôi a a a!

"Ca ca?"

Mông nhỏ bị vỗ bẹp một cái.

"É. . .!" Vương Nguyên hoảng hồn nhảy dựng lên, nơi vừa bị đánh mẫn cảm nóng bừng, y kinh hãi nhìn Vương Tuấn Khải không hiểu sao lại đứng phía sau mình, bất giác hét lên: "Đừng có qua đây!"

Mọi người: ". . ."

Y đỏ lựng mặt xấu hổ, ho khan: "Khụ, ý tôi là con gián. . ."

Mọi người: ". . ." Cũng không cần gây chú ý vậy chứ?

Vương Tuấn Khải lại cho là thật, lúng túng nói: "Là tại em không quét dọn cẩn thận. .Gián ở đâu hả ca ca? Em đi tìm nó!"

Vương Nguyên nhìn vẻ mặt thấy chết không sờn của Vương Tuấn Khải, nghiến răng nghiến lợi cười cực kỳ dữ tợn: "Con gián chết tiệt phúc lớn mạng lớn có quý nhân (ba mẹ) và trưởng bối (ông bà) phù trợ, chạy mất rồi."

Vương Tuấn Khải cái hiểu cái không gật đầu, nghiêm túc nói: "Ca ca yên tâm, em nhất định sẽ không để cho một con gián nào xâm nhập vào nhà chúng ta!"

Vương Nguyên: ". . ."

Ta kháo. . .

Y đỡ trán lẩm bẩm, thở dài phẩy tay quay đi, đúng là không nói nổi với tên nhóc này mà. . .

Nếu có thể, y tình nguyện bỏ ra một đống tiền cũng không muốn thu lưu cái mầm mống nguy hại này đâu, nhưng tình cảm là thứ không thể trói buộc, miễn cưỡng tác động chỉ khiến cho đôi bên giằng co dằn vặt, sống không bằng chết. Tuy rằng tình thân giữa y và ba mẹ không sâu đến mức có thể hy sinh tính mạng vì nhau, nhưng chút việc nhỏ là thăng cấp tình huynh đệ với em trai mà y còn không làm được thì thật uổng công hai mươi năm sống sót. Vương Nguyên ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng thực ra cũng rất thích em trai, dù sao không phải ai cũng có soái ca mỗi ngày để ngắm, hơn nữa soái ca này còn vô cùng thuần khiết ngây thơ, là một phần tử dưa leo có triển vọng trong tương lai a.

Nghĩ thông rồi, y chấp nhận số phận, tiếp tục quay lại hăng hái làm việc.

"Tổng cộng là ba trăm hai mươi tệ." Ngẩng đầu lên đưa lại tiền thừa cho khách, Vương Nguyên chợt ngửi thấy một mùi hương đặc thù phát ra từ đối diện. Y đột nhiên cứng đờ cả người, máu huyết trong cơ thể như ngưng đọng lại, phần tóc mái hơi dài che đi ẩn tình trong mắt, duy trì tư thế cứng còng mất tự nhiên.

Là mùi phệ hồn hương của thợ săn phi nhân loại!

Người nọ hình như đã phát hiện ra tình trạng của y, nhưng chỉ nhíu mày rồi cầm sách bỏ đi, âm thanh leng keng phát ra từ túi quần mà ai cũng tưởng là chìa khóa, khiến Vương Nguyên khϊếp sợ không ngừng, nhịp tim khủng hoảng đập thình thịch theo tiếng kim loại va chạm.

Xích huyết kiếm, minh nguyệt đao, thiên nhai tiên, còn có ám khí phòng thân vô cùng quen thuộc của thợ săn - phi tiêu chế tạo từ huyền thiết cực lạnh.

Mà phệ hồn hương kia, chính là mùi hương dùng để phát hiện ra phi nhân loại, ác nghiệp tà tâm càng lớn, tác dụng của phệ hồn hương càng mạnh. Bất quá, điều Vương Nguyên sợ không phải là hiệu quả của nó, y chưa từng phóng hỏa gϊếŧ người, trộm cướp bài bạc, ngay cả gϊếŧ một con gà còn không xuống tay được, cho nên chỉ bị dọa run rồi thôi. Chỉ là, mùi vị phệ hồn hương lần này có chút kỳ quái, hình như đã bị đổi một phối phương dược liệu?

Sau đó, Vương Nguyên phát hiện, linh cảm xấu luôn chính xác. Đương khi y còn đang nghĩ: "trong thành phố này từ khi nào đã có thợ săn phi nhân loại?" thì thân thể đã không chịu được mà nhũn ra, phản ứng sinh lý bùng nổ như dân số đại lục.

"Ca ca? Ca ca! Anh. . ." Vương Tuấn Khải vẫn luôn để ý cảm xúc bất thường của Vương Nguyên, vội đỡ lấy cơ thể mềm oặt, tạm thời nhờ người quen trông giúp cửa tiệm, bế Vương Nguyên lên lầu.

"A. . ." Chết tiệt rốt cuộc cái phệ hồn hương kia là hàng rởm hay đã nâng cấp thêm thôi tình dược!?! Vương Nguyên trong lòng hò hét, bên ngoài ngay cả sức phản kháng cũng không có. Y cảm giác chính mình được đặt lên giường, khắp nơi trong người đều rần rần lên án, nhiệt khí tăng cao khiến lỗ tai lùng bùng không nghe được rõ ràng, loáng thoáng có người nói gì đó bên tai nhưng y không còn tinh lực nhận thức.

Bản năng thân thể trở thành chủ thể hành động.

"Ca ca,. . ." Vương Tuấn Khải sửng sốt một chút, nhìn Vương Nguyên giống như những lần trước - tự mình chật vật cởϊ qυầи áo lại cởi không ra, làm cho quần áo trên người xộc xệch nhăn nhúm, khó chịu mà cọ người vào drap giường. Đôi mắt đệ đệ thuần hậu chất phác như thiếu niên thanh xuân khẽ lóe lên một cái, dừng tay không ép ca ca nằm yên nữa.

"Ha, ưm, ha. . .ha. . ." Mị ma xinh đẹp bị kích dậy hormone du͙© vọиɠ trong cơ thể, vào thời điểm mẫn cảm này, y bị trúng chiêu của thợ săn phi nhân loại dĩ nhiên là không gượng dậy nổi, toàn bộ hormone từ trước đến nay đều bị phóng ra pháo hoa rực rỡ, mĩ lệ mà hấp dẫn. Sau một lúc chống đỡ lại cơn khát tình như bòn rút vắt kiệt sức nhẫn nại của mình, Vương Nguyên khổ sở rêи ɾỉ, run rẩy khóc thành tiếng vùng vẫy trong vô vọng.

"Ca ca. . ." Thiếu niên áp sát, từ phía sau ôm lấy thanh niên thấp hơn mình nửa cái đầu, âu yếm hôn lên làn da nhạy cảm phía sau gáy, giơ tay giúp thanh niên cởi nốt mớ quần áo còn lại.

Rất nhanh, hai người chỉ còn qυầи ɭóŧ che đậy nơi tư mật bí ẩn.

Vương Nguyên khẽ hừ nhẹ một tiếng, đôi mày thanh tú giãn ra rồi nhíu lại, đôi mắt ướŧ áŧ phiếm hồng khép hờ hưởng thụ cảm giác tê râm ran từ đôi bàn tay đang chu du khắp cơ thể mình. Đối phương mơn trớn da thịt y, chà xát tại nơi mẫn cảm của y, sờ soạng cái eo nhỏ dẻo dai cùng đôi chân dài mượt bóng loáng, bỗng dừng ở địa phương xấu hổ kia, dùng ngón tay tỉ mỉ ma sát sờ vuốt lên, lòng bàn tay ấm áp mềm mềm cẩn dực xoa một vòng lên vải qυầи ɭóŧ, làm cho Vương Nguyên khe khẽ kêu lên như mèo con, sau đó từng chút từng chút một suồng sã vuốt ve, cọ xát bóp nắn cho đến khi sắc trắng tinh của chất vải bị thấm ướt một mảng tối màu, làm cho qυầи ɭóŧ trở nên trong suốt.

"A. . .ah. . ." Nhiệt độ của bàn tay kia không hề thua kém thân nhiệt y, Vương Nguyên thở dốc vô thức ma sát cơ thể với l*иg ngực người phía sau, da thịt cận kề như điện tích trung hòa, phần nào làm dịu đi cơn khát giữa mùa hè của y.

Cúi đầu nhìn thanh niên vô thức phóng túng buông thả chính mình, Vương Tuấn Khải siết chặt vòng tay, dưới lòng bàn tay đã bị dính ướt đến nhớp nháp, thanh niên động tình vặn vẹo liên tục bày ra mị thái câu nhân. Hắn lột luôn mảnh vải cuối cùng trên người y, đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm cảnh xuân vô biên tại nơi xấu hổ kia, đưa tay chạm đến từng nơi từng nơi.

Chỗ nọ đã ướt đến không còn hình dạng, mị ma phát tình tự phân bố dâʍ ɖị©ɧ bôi trơn khiến hạ thể đều dính dấp nước sền sệt, ngọc hành hình trụ đã giương cao từ khi nào, hình dạng khả ái đáng yêu cùng với phấn sắc xinh xắn như một món đồ quý giá. Thiếu niên đưa tay phủ lấy ngọc trụ, chạm đến bao qυყ đầυ liền dùng móng tay cọ nhẹ lên lỗ nhỏ, phía trên lập tức chảy ra niêm dịch nhiều hơn, ngay cả ngọc trụ cũng không kìm được trướng to, run bần bật dựng đứng lên vô cùng mê người.

"Ca ca đẹp quá. . ."

Thiếu niên thì thào lặp lại suy nghĩ đã xâm chiếm não bộ hắn từ lâu, lẳng lặng kí©ɧ ŧɧí©ɧ kɧıêυ ҡɧí©ɧ du͙© vọиɠ trong người thanh niên, nhìn thấy y khó chịu nức nở mới lần mò tiếp xúc xuống phía dưới, đυ.ng phải tao huyệt chảy nước lênh láng liền cho ngón tay vào an ủi.

"Ngô. . .ưʍ. ..!" Vương Nguyên nỉ non lớn tiếng, dâʍ ɖị©ɧ ròng ròng chảy ra, cơ vòng chật hẹp sít sao cắn lấy ngón tay như cọng rơm cứu mạng, luyến tiếc ích kỷ không muốn buông ra. Vương Tuấn Khải bị độ ấm và ẩm ướt bên trong bao bọc đến muốn phun máu mũi, tưởng tượng nếu cậu anh em của hắn nếu cũng được như thế, liền hưng phấn cương lên, qυყ đầυ không thể kìm chế chọc vào mông Vương Nguyên.

Cảm giác tê tái này khiến song phương rùng mình một cái, thở dốc càng trầm trọng.

"Ca ca, em muốn anh. . ." Giọng hắn vì tìиɧ ɖu͙© mà khàn đi ba phần, trong không gian sặc mùi hương diễm trở nên phá lệ gợi cảm. Vốn dĩ bình thường âm thanh này đã khiến Vương Nguyên động tâm rất nhiều lần, lúc này nhuốm màu ham muốn, liền trở thành ma âm thao túng mọi giác quan của Vương Nguyên. Y khó nhịn giãy dụa eo, đem mông cọ xát cùng đũng qυầи ɭóŧ của người phía sau, ngửa đầu rêи ɾỉ: "Tiến, tiến vào,. . ."

"Ca ca thật xinh đẹp, trên cơ thể anh nơi nào cũng có thể khiến em phát điên. . Ca ca, em chờ ngày này lâu rồi, ca ca, ca ca. . ." Hắn không thể khống chế mà liên tục thì thầm bên tai y, vừa thổi khí vừa bóp nắn hai cánh mông tao lãng phía dưới, loại dằn vặt ngọt ngào này làm cho Vương Nguyên nhịn không nổi, nước mắt sinh lý tràn ra hai khóe mắt, yếu ớt uốn éo cơ thể, nâng mông hướng về hắn cầu xin: "Mau cắm vào, nhanh lên, bên trong anh ngứa muốn chết rồi. . ."

"Ca ca thực tao hóa." Hắn rút ngón tay ra, mị thịt mềm nhũn phát ra tiếng nhóp nhép, huyệt khẩu hồng phấn co khép mấp máy không ngừng dụ hoặc chúng sinh, màu sắc tươi tắn giống hệt như chủ nhân nó. Vương Tuấn Khải cởϊ qυầи lót chính mình, có chút kích động đem qυყ đầυ dán lên miệng huyệt, dùng chất lỏng phía trên niêm mạc bôi loạn lên cái mông trắng hồng, đặt tại huyệt khẩu đói khát, một đường nhấn thẳng vào bên trong.

"A. . .!" Thanh niên rên lên ngọt lịm, co xoắn hậu đình rút lại kẹp chặt côn ŧᏂịŧ vững vàng, toàn bộ mị thịt mê người đều bọc lấy côn ŧᏂịŧ, cảm giác khoái ý sung sướиɠ đến tận xương khiến y mất lý trí bắt đầu da^ʍ kêu không dứt, đong đưa eo lắc mông cuốn chặt côn ŧᏂịŧ hình trụ: "A. ..đâm tới rồi...đâm tới rồi. . .a. . .sướиɠ quá, sướиɠ quá. . .Um. . .!"

"Ư. . .A! Mạnh một chút, thao nát da^ʍ huyệt của anh. . .Cắm sâu vào nơi dâʍ đãиɠ của anh, sáp anh bắn ra. . .!"

Thanh niên vùng vẫy ân a lãng kêu, cơ thể bật chế độ đói khát tham lam nằm dưới thân nam hài phát tình, tư thế phía sau cắm rất sâu khiến y sảng khoái đến khóc lóc lâng lâng, cảm giác thiếu hút trống rỗng mấy năm nay gần như được lấp đầy. Y chẳng màng đến chính mình là ai, chỉ còn biết lay động vặn eo lắc mông theo tiết tấu của người phía sau, vô cùng da^ʍ tao phóng túng dang chân nâng mông cho hắn thao, thiếu chút nữa muốn bị thao ngất.

Cự vật như đinh đóng cọc không ngừng trừu sáp đâm vào rút ra cắm đến cắm đi trong da^ʍ động phát lãng, nơi kia vừa mềm vừa ướt dầm dề, nước da^ʍ ngày càng phun ra ngoài nhiều, hầu như mỗi lần đâm vào đều bắn tung tóe ra xung quanh, dâʍ đãиɠ đến mức thiếu niên cầm lòng không được.

Lần đầu tiên cắm vào cúc huyệt mê tình của anh trai khiến thiếu niên hắn suýt có xúc động muốn bùng nổ, hắn tới giờ cũng chỉ giải quyết bằng tay, số lần không nhiều. Từ khi nhìn thấy ca ca thường xuyên tự thao mình trong phòng, nhìn thấy bộ dạng khiếm thao cơ khát lại cực kỳ quyến rũ của y, hắn đã rục rịch không yên, trời mới biết trong đầu hắn khi ấy muốn lao đến cắm vào ca ca như thế nào. Hắn vẫn luôn mộng thấy chính mình đặt ca ca dưới thân, điên cuồng xỏ xuyên vào da^ʍ động không biết xấu hổ, làm cho ca ca càng ướt càng chảy nước, lộ ra mị thái da^ʍ tao cực kỳ phóng đãng còn hơn cả hiện thực. Hắn muốn chôn trong cơ thể ca ca, muốn thao ca ca khóc lóc van xin, thậm chí bắn tinh lên toàn bộ cơ thể của ca ca, đem anh ấy nhấn chìm trong du͙© vọиɠ chiếm hữu cùng mê loạn vô tận.

Hắn biết ca ca có bí mật không muốn nói, nhưng việc này có ảnh hưởng gì đến hắn đâu?

Vương Tuấn Khải hung hăng sáp mạnh vào điểm gồ ra trong cúc huyệt nóng rẫy, liên tục cọ lên nơi ấy khiến Vương Nguyên bị kɧoáı ©ảʍ tra tấn đến mức hét lên, sung sướиɠ dâʍ ɭσạи kêu rên như thư thú giao hợp cùng hùng thú, nức nở đảo điên, hạ thân càng gấp gáp lay động không ngừng.