5.
Chiếc giường lay động cót két liên hồi.
“Ưʍ. .A!. . .Ah! Mạnh nữa, mạnh nữa đi. . .A! A!”
Thiếu niên mở chân dang rộng, cổ chân trắng nõn bị móng vuốt sắc bén cầm lấy kéo căng hết cỡ, bắp đùi nộn thịt ma sát đỏ bừng, cảnh tượng giữa hai chân vô cùng kịch liệt. Chỉ thấy cự vật dài thô chi chít đầy gai không ngừng nhắm thẳng vào u huyệt da^ʍ lãng mà cắm rút cắm rút, mỗi một lần đều cắm sâu đến tận cùng, dọc đường cọ loạn lên vách huyệt, lại chôn sâu cự vật đến khi cúc huyệt sắp nuốt luôn hai viên cầu căng tròn. Cự vật đâm vào độ sâu không thể lý giải, liên tục nghiền ép xoay chuyển đủ mọi góc độ bên trong lãng huyệt, trên linh khẩu đỏ sậm rỉ ra dịch lỏng trong suốt an ủi tiểu huyệt, hòa lẫn cùng dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn trào khiến cho nơi kết hợp phát ra âm thanh nhóp nhép lách chách.
Cúc hoa đỏ tươi như cái động không đáy kɧıêυ ҡɧí©ɧ mời mọc, mỗi khi cự vật rút ra liền co rụt đáng thương, mị thịt mềm nhũn trượt theo bề mặt cự vật mà gắt gao cắn chặt nó, không ngừng mở rộng mấp máy hút chặt gậy thịt khổng lồ, ứa ra dâʍ ɖị©ɧ phong tình. Bên trong cơ vòng thít chặt co dãn luật động, vừa mềm mại vừa nóng bỏng, ướt dầm dề đầy nước lại sít sao ôm lấy nam căn, làm cho Vương Tuấn Khải không thể khống chế đẩy nhanh động tác.
Từ lần đầu tiên ăn được tiểu thiên sư hắn đã có chút động tâm, quả nhiên, thanh tâm quả dục lục căn thanh tịnh gì đó đối với yêu vương như hắn chẳng có chút phù hợp nào. Mấy ngàn năm hắn làm yêu vương đều không nảy sinh chút du͙© vọиɠ ham muốn đặc thù, hiện tại vừa đυ.ng phải tiểu thiên sư này liền như mật ngọt chết ruồi, tách ra không được. Vương Tuấn Khải nhe răng gầm nhẹ, tròng mắt vốn xanh thẫm giờ đã biến thành kim sắc vàng chóe chói mắt, từng tia từng tia linh lực cường đại luân chuyển thúc giục reo hò trong mắt, người dưới thân càng dâʍ đãиɠ bao nhiêu thì hắn càng nổi lên khát khao chiếm hữu bấy nhiêu.
Vương Nguyên lớn mật da^ʍ kêu, vẻ mặt say mê chìm đắm trong khoái nhạc, khi thì đau đớn hét lên, lúc lại ngọt ngào rêи ɾỉ, hạ thân không tự chủ luật động bắt kịp tiết tấu của người phía trên, cố tình vặn eo lắc mông cực kỳ dâʍ đãиɠ nghênh hợp cùng nam nhân. Y bị cự vật dũng mãnh thao đến lộ ra mị thái, bình thường nào có bộ dáng khiếm thao như vậy. Chính bản thân y cũng không ngờ mình còn có một mặt này, thích bị nam nhân đè dưới thân cắn nuốt cắm vào người, thích bị thao tới mức mất thần trí, điên đảo tinh lực, cả người mẫn cảm phản ứng không ngừng, càng mạnh mẽ đâm chọc y càng si mê khuất phục. Nếu Vương Tuấn Khải nói muốn thao đến mức y sinh con cho hắn, Vương Nguyên chắc chắn không chút do dự mà đồng ý luôn.
Cự vật ở bên trong điên cuồng trừu sáp, đại qυყ đầυ hùng mạnh căng to trướng lớn chọc ngoáy đảo loạn lung tung, cúc huyệt bị thao đến vô pháp khép lại, tê tái rần rần. Kɧoáı ©ảʍ đổ bộ ra tứ chi bách hài, làm cho từng lỗ chân lông cũng giãn nở, mồ hôi rịn ra hai bên thái dương Vương Nguyên. Y không theo kịp động tác, vùng vẫy nức nở, chỉ có thể rêи ɾỉ nhúc nhích truy cầu kɧoáı ©ảʍ.
“Ưm,hm. . .ưʍ. . .” Vương Nguyên cắn chặt môi, nhắm mắt hưởng thụ độ nóng từ đầu lưỡi đang lượn lờ trên cổ mình, răng nanh nhọn hoắc cọ lên yết hầu, chạy dọc theo ngực xuống hai điểm đỏ nổi lên. Người kia ngậm xuống một trái đào non, như mọi khi liếʍ láp cắи ʍút̼, làm cho nó sưng lên đỏ hồng, càng mυ'ŧ càng cứng, sắc màu xinh đẹp tươi rói như muốn rỉ ra máu. Bên này được chăm sóc tỉ mẩn, bên kia lại bị vắng vẻ khiến kɧoáı ©ảʍ không cân bằng đồng đều, Vương Nguyên hơi khó chịu xoay eo, ưỡn ngực nhét đầṳ ѵú còn lại vào tay Vương Tuấn Khải, đứt quãng nói: “Sờ, sờ tôi. . .”
Ngón tay mang theo vuốt cọ xát lên quầng vυ', ấn lên núʍ ѵú tròn xoe, vừa gãi nhẹ vừa thô bạo véo lấy, đầṳ ѵú non mềm ngứa ngáy rốt cuộc được thỏa mãn, nhanh chóng đứng thẳng đáng yêu.
Vương Nguyên chống tay xuống giường, phía trên nâng lên, phía dưới đong đưa lay động theo động tác của Vương Tuấn Khải, tư thế phong tao hương diễm đầy mùi câu dẫn, hai chân quấn lên thắt lưng miêu vương cực kỳ ngoan ngoãn.
Vương Tuấn Khải nắm chặt hai cánh mông y, nhìn rõ xuân sắc vô biên ở nơi hắn phát tiết du͙© vọиɠ, vươn tay xoa nắn đáy chậu mềm mại, sau đó bắt đầu vuốt ve ngọc trụ thon thon của Vương Nguyên. Tiểu thiên sư nức nở vài tiếng, thân thể mẫn cảm run rẩy liên tục, tràng đạo co rút siết chặt cự vật, vô thức giật nảy lên rên la khóc lóc. Dâʍ ɖị©ɧ của ngọc hành chảy ra khiến cho tay Vương Tuấn Khải ướt sũng, hắn đưa mắt nhìn nước từ lỗ nhỏ lúng búng phun ra ngoài, biết Vương Nguyên đã sắp chịu không nổi.
Vương Tuấn Khải rút cự vật ra, một lần lại một lần đâm thật mạnh thật sâu vào da^ʍ huyệt tao lãng, đồng thời đưa mật dịch từ qυყ đầυ dính bám lên mị thịt ở nơi bí ẩn kia, khiến Vương Nguyên run rẩy cả người, càng thao càng ngứa ngáy, giãy dụa nấc lên, nước mắt tươm ra không ngừng.
“A, không, không, ah. . .tôi bắn. . .AH!”
Y suýt thở không được, thét lớn bắn ra ngoài, cỗ bạch dịch nóng hổi phun tung tóe lên hai người, mùi xạ hương đặc trưng nồng nặc khắp phòng.
Chứng kiến bộ dạng thiếu niên bị thao đến khóc bắn, máu huyết trong người Vương Tuấn Khải như ngừng lưu thông, sau đó thình lình bùng nổ, lũ cuốn càn quét sôi sục trong từng tế bào.
Phía trước phát tiết, phía sau không tự chủ co siết lại khiến tiểu huynh đệ nhà miêu vương chịu không thấu vội vàng rút ra, dâʍ ŧᏂủy̠ ròng ròng phụt chảy ra tứ phía, trên cự vật cũng để lại một lớp nước dính dấp bóng loáng. Vương Nguyên còn đang trong cao trào sợ hãi kêu lên, cảm thấy hậu đình trống rỗng khó chịu cực kỳ, không hiểu sao y lại xuất hiện ý nghĩ Vương Tuấn Khải không muốn y nữa, liền từ bỏ ngượng ngùng xấu hổ không cần thiết, xoay người nằm úp sấp trên giường. Y quỳ nằm, nhấc cao cái mông vểnh chảy nước rầm rì đung đưa qua lại trước mặt nam nhân, hai tay chọc vào cúc huyệt trơn tuột kéo căng miệng huyệt ra, không kìm được dâʍ đãиɠ cầu xin:
“Mau cắm vào bên trong tôi. . .cầu anh, mau lên,. . .không được,. . .da^ʍ huyệt ngứa quá, ngứa chết mất. . .”
Biết tác dụng của mật dịch đã phát huy, miêu vương bệ hạ đè lại cái mông đang lắc lư câu dẫn mình, cúi đầu vươn lưỡi liếʍ sạch dịch lỏng trên cúc huyệt, lưu lại mùi vị ấn ký chỉ thuộc về chính hắn. Hắn ôm lấy eo nhỏ thon gọn của tiểu thiên sư, ánh mắt hàm chứa đầy vẻ chiếm dục, hung hăng đút cự vật đang kêu gào đòi thỏa mãn vào lỗ huyệt đỏ hồng, đâm sâu vào góc độ mẫn cảm nhất, khiến Vương Nguyên sung sướиɠ hét lên, dâʍ ŧᏂủy̠ không biết thẹn phun xì xì khắp nơi, si ngốc sảng khoái rơi vào tình triều dữ dội.
“Sướиɠ quá, ư ~ Thật sướиɠ quá. . .” Bề mặt gồ ghề sắc bén của côn sắt không ngừng chà đạp cúc huyệt quyến rũ, Vương Nguyên bị sáp đến mê hoặc, nâng mông nhổng cao để cự vật sáp càng sâu, đong đưa mông dụ dỗ nam nhân, miệng hé ra rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ: “Ah, ah, agh. . .Nóng quá, vừa thô to vừa nóng. ..ngứa. . .mau gãi da^ʍ huyệt cho tôi đi. . .Ưm ~ Ưm~”
Thiếu niên kêu la uốn cong cái eo nhỏ, cánh mông đỏ bừng xinh đẹp vô cùng, tao huyệt siết chặt cuốn lấy cự vật, quả thật là cực phẩm tiểu thụ. Miêu vương bệ hạ đỏ mắt nhìn cậu, càng thao càng muốn nhốt cậu lại bên mình, vận động kịch liệt chỉ khiến hắn hưng phấn làm loạn, theo bản năng thả yêu lực bao trùm cơ thể Vương Nguyên. Y chỉ cảm thấy cả người như bị bàn tay ấm áp nóng bỏng vuốt qua, tất cả những nơi mẫn cảm rùng rùng thức tỉnh, ngay cả ngọc trụ vừa phát tiết xong cũng ngóc đầu ngẩng dậy, dựng đứng hiện ra màu sắc khả ái.
Trên ngực bị Vương Tuấn Khải đưa tay sờ bóp, hạ thể dính nước bị cái đuôi dài quấn chặt, da^ʍ huyệt phía sau không ngừng bị gậy thịt sung sức cắm rút ngoan thao, Vương Nguyên thần trí điên đảo chỉ còn biết rêи ɾỉ tùy ý dã thú xâm phạm, lý trí tán đi để lại tinh thần sung sướиɠ thỏa mãn tận cùng.
Vương Tuấn Khải cùng y một lần lại thêm một lần, cuồng loạn giao hợp, kịch liệt hoan ái, bắn rồi bắn đến mức cả người y dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, cơ thể mẫn cảm dâʍ đãиɠ uốn éo, rốt cuộc bị thao tới ngất xỉu.
Hắc khí trên người thoát ly hoàn toàn.
Đợi khi y tỉnh dậy, đã là rạng sáng ngày hôm sau. Vậy mới biết đã hai đêm Vương Nguyên chưa gặp được Thiện bá cùng gia gia, trong lòng lo lắng, vội vàng bật dậy xuống giường.
Y thiếu chút nữa khuỵu xuống.
Trên người mặc bộ đồ ngủ chẳng biết là từ đâu tìm ra, dù đã che khuất vị trí nhạy cảm nhưng dấu vết ám muội vẫn không khỏa lấp hết. Vương Nguyên điếng người ôm cái mông sưng sưng đáng thương trở về giường, ngẩng đầu nhìn con ác linh – hiện tại đã được thả ra – đứng ở cửa sổ, xấu hổ lau lau nước miếng.
Không có biện pháp, dù bị thu phục nhưng mùi vị của tiểu thiên sư này rất hấp dẫn a!
“Ngươi sao lại ở trong này, còn có, vì sao ngươi thoát ra rồi. . .?” Vương Nguyên khó khăn mở miệng, giọng khàn đặc cũng là một minh chứng cho việc quá phận hôm qua. Y kìm lòng không được đỏ mặt nghĩ đến điều gì đó, vùi mình vào chăn xấu hổ không hết.
Ác linh cho y một ánh mắt đồng tình, nghiêm trang nói: “Chủ nhân sai ta ở đây trông chừng ngài. Chủ nhân có việc ra ngoài, không tiện mang ngài theo.”
Vương Nguyên ngẩn người: “Chủ nhân. . .Ý ngươi là Vương Tuấn Khải? Từ bao giờ thì anh ấy trở thành chủ nhân của ngươi?”
Ác linh nhìn trời, kỳ thật nó rất không muốn, ai biểu vị kia là kẻ không thể động vào chi, nó không thức thời quy thuận thì không được đầu thai lần nữa đâu nha!
Ai, đầu năm nay làm ác linh cũng không dễ dàng. . .
Vương Nguyên nghĩ nghĩ, chậm rãi rời giường: “Ta ra ngoài, ngươi không cần đi theo.”
Y bắt xe về nhà, hiện giờ người trong nhà chắc chắn tưởng y chết trong rừng rậm Sương Mù rồi cũng nên, trở về một chuyến xem Thiện bá thế nào rồi. Chỉ là khi bước ra đường, bầu trời âm u không chút nắng, dù mây đen kéo đến nhưng không khí vẫn ẩm ướt nóng bức như thường, Vương Nguyên chau mày, cảm giác không quá thích hợp.
Từ góc đường thình lình có tiếng hét lên, y vội quay đầu qua, một chiếc xe tải đυ.ng phải hai người đi bộ qua đường khiến máu đỏ thoáng chốc bắn tung tóe, người đi đường khϊếp hãi định thần, có kẻ hoảng sợ chạy đi có kẻ hấp tấp gọi cấp cứu, cảnh tượng ồn ào xào xáo là thế nhưng không ai trông thấy bóng đen nấp phía sau bánh xe tải.
Đó là một đám khí đen chẳng chút hình dáng, nhưng nó dường như mang theo oán niệm chồng chất cùng chấp nhất phi thường cường đại, một mực chằm chằm nhắm vào những chiếc xe tải, chuẩn bị gây ra vụ tai nạn mới.
Vương Nguyên tung ra một cái phệ hồn phù bay vèo đến dán lên đám khí, tức khắc bọn chúng tản ra, như phân tử phân hủy mà chia nhỏ thành từng cụm, phệ hồn phù chỉ đánh trúng một đám khí bé tẹo, căn bản không gây ảnh hưởng đến hắc khí. Y sững sờ, đầu ngón tay bắn ra dây kim tuyến chi chít màu vàng nhạt, cuốn lấy hắc khí siết chúng nó lại.
Từ phía sau lưng y, một tấm bảng hiệu rớt xuống.
Vương Nguyên kinh ngạc nhìn buồng điện thoại công cộng bên đường bị bảng hiệu va phải – vỡ tan tành, thoáng cái giật mình né xa, trong lòng cảnh giác cảm ứng xung quanh, nhất thời đổ mồ hôi lạnh.
Ở con phố này, khắp nơi đều là hắc khí ngùn ngụt.
. . .
Một con mèo đen đứng trước đại trách to lớn, đôi mắt xanh sẫm nhìn trận pháp khổng lồ ngăn cản bước chân nó chạm vào. Nó chẳng hề nao núng mà vươn móng vuốt xé rách kết giới trận pháp tạo ra, nheo lại đôi mắt sắc bén, vụt một cái phóng vυ't vào tòa nhà.