5.
Buông xuống tài liệu đang cầm trên tay, Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn người đứng trước mặt mình, không nhanh không chậm đặt câu hỏi: “Phía bên kia thế nào?”
“Đã củng cố xong lực lượng, chuẩn bị tấn công vào đế đô tinh cầu.”
Sắc mặt đối phương phong trần mệt mỏi, rõ là vừa chạy một vòng rất lớn, nhiều ngày không ngủ, dù là Thú nhân tinh lực dồi dào đang tuổi thanh niên thì cũng không thể chịu nổi áp lực liên tiếp, huống hồ Khang Hằng vốn chỉ là Bán thú. Từ sau sự việc hạ thuốc đến nay, Khang Hằng đều chủ động ra ngoài làm việc, tận lực tránh tiếp xúc với Vương Tuấn Khải, cứ như tránh tà mà lủi đông lủi tây. Nếu việc hôm nay không phải cơ mật quốc gia thì hắn cũng chẳng muốn gặp mặt cấp trên, ngay cả lúc nói chuyện cũng cúi đầu xuống. Vương Tuấn Khải không phải là không để ý, nhưng hắn có nhiều thứ quan trọng cần xử lí hơn, tỷ như là, cột chống trời sau lưng Vương Nguyên.
“Mọi chuyện cứ theo diễn biến mà làm.” Vương Tuấn Khải theo thói quen phân phó, đột nhiên dừng lại một chút: “Đừng để cậu ấy biết chuyện.”
“Vâng.”
Khang Hằng đáp không rõ ý tứ, lui xuống, bàn tay giấu trong ống tay áo siết chặt thành đấm.
. . .
“Tôi không muốn gặp ai hết tôi không muốn gặp ai hết tôi không muốn gặp ai hết. . .”
Trên giường làm tổ một cục sâu lông be bé, ngoài mớ tóc bù xù để lộ ra khỏi chăn thì chẳng nhìn thấy được gì. Con sâu lông chết dí nằm bất động, cuộn tròn rung rúc vào góc giường lẻ loi hu hu khóc, lòng bi ai sầu muộn như bệnh nhân vừa hay tin ung thư giai đoạn cuối, lẽ sống trên đời cùng danh hoa trọc phú chẳng còn gì để luyến tiếc.
Lần thứ mười lăm tiểu Á thú thở dài suy sụp, hai cái vuốt xoắn vào nhau, mặt ủ mày chau chả khác nào đàn ông trung niên thời kỳ mãn kinh đang thể hiện thảm họa tiến hóa, lại sợ chui ra khỏi chăn sẽ bị virus trong không khí ký sinh nên nhất quyết giữ phòng tuyến vững chắc, như con đà điểu chỉ cần vùi mặt vào không nhìn thấy kẻ thù nữa thì có thể an tâm đi ngủ.
Nguyên nhân vì sao bạn nhỏ này lại giở cơn dở ông dở thằng cảm khái nhân sinh tiền đồ vô dụng, có lẽ ai cũng biết cả rồi.
Mất cả đống thì giờ khóc than cho trinh tiết mặt sau đã ra đi không lời từ biệt, Vương Nguyên thút thít ngẫm nghĩ. Máy thông tin trên bàn không ngừng vang lên những tiếng tít tít inh ỏi, kêu gọi một đồng bào dân tộc vực dậy tinh thần từ cơn đau mất cúc hoa xé rách tim gan, khiến Vương Nguyên vốn đang chìm trong tự kỷ phân liệt suýt chút nữa mếu máo khóc lên, duỗi vuốt thó đồ: “Ai đấy?”
Máy thông tin hiển thị một gương mặt quen thuộc đến mức Vương Nguyên chẳng thể nghĩ ra đối phương tìm mình làm gì. Y nhíu mày, có phần khó hiểu nhìn người nọ, thầm nghĩ, sao lại là hắn?
Đối phương chẳng ừ hử gì, chỉ để lại một tọa độ quỷ dị bằng dòng tin nhắn. Tuy rằng chẳng hiểu mô tê gì, song bạn nhỏ Vương Nguyên vẫn buồn bực xỏ áo khoác vào, tâm tình lại căng thêm vài phần.
Vương Nguyên bước lạo xạo trong rừng, lá khô bị giẫm phát ra âm thanh răng rắc, giữa không gian u tĩnh im ắng đến mức tiếng tim đập của chính mình cũng nghe được như này thì chẳng khác nào hiệu ứng kinh dị, như giọt nước tràn ly khiến tam quan vỡ nát.
Một người đứng xoay lưng về phía y, bóng đen hắt ngược xuống mặt đất tạo thành hình bóng kỳ dị uốn éo ngoằn ngoèo, đối phương không xoay người lại mà chỉ yên lặng đứng đó, chẳng biết là lộ mặt không tiện hay là khinh thường chẳng thèm để Vương Nguyên vào mắt.
“Ngươi gọi ta ra đây. . .có chuyện gì vậy?” Vương Nguyên tuy là bình thường có chút dở hơi, đầu cũng rất ấm, thi thoảng hay bộc phát cơn bệnh thế sự vô thường nhưng vẫn phân biệt đâu là kịch đâu là thật, lúc này trở về trạng thái ‘bạch liên hoa’ thuần khiết trong sạch, kết hợp với hình tượng tiểu Á thú ôn nhuận yếu ớt thành tổ hợp mang tên ‘vô hại’ to đùng, dễ khiến người ta buông lỏng cảnh giác.
Mà vốn dĩ, Khang Hằng cũng chẳng thèm đề phòng y. Trong mắt Bán thú nhân có thể hóa hình một nửa như hắn, giá trị vũ lực của Vương Nguyên ở mức cận âm, tư chất thể thuật lại chẳng thể so đo cùng giống loài khác biệt. Dù y có là Albert Einstein nổi tiếng IQ cao chọc trời thì cũng chỉ là một tên Á thú gà mờ chẳng được mấy lạng thịt, trời sinh yếu đuối hư nhược lại thiếu hụt về mặt trực chiến, thấy thế nào cũng sẽ thua thiệt trước Khang Hằng. Vương Nguyên chớp chớp mắt suy tính một chút, cảm thấy con đường trí tuệ tuy ngặt nghèo nhưng có hiệu quả tốt, bèn nhỏ nhẹ điềm đạm mở lời trước: “Chắc là chuyện về Vương tướng quân đúng không? Ta đoán. . .”
“Tướng quân đang lừa cậu.”
Khang Hằng chậm rãi nhấn mạnh từng chữ, như ngòi bút sắc bén rạch một đường dọc rạch ròi xé rách mặt giấy: “Ngài ấy ra quyết định cưới cậu, là do muốn nắm thế lực mà cha cậu đang giữ.”
Vương Nguyên biến sắc, trầm mặc không nói.
Đệch, lúc y xuyên qua làm gì tiếp thu ký ức của nguyên chủ, cái thế lực gì đó y một chút cũng chả biết, lúc này Khang Hằng mà gợi chuyện moi móc thông tin thì chả phải là chó cắn áo rách – tuyệt mẹ nó đường sống của ông đây rồi ư?
Khang Hằng cho rằng y bị sốc, thanh âm càng lạnh lẽo: “Tướng quân cần một số lượng quân lính để đắp vào số binh lực chết ở chiến trường phía tây, mặt tây của đế đô tinh cầu đã bị một lượng lớn phóng xạ lây nhiễm làm cho từ trường xảy ra biến động, năng lượng nguyên tử cùng nguồn thảm xam ở đó đều bị ảnh hưởng, khiến cho sức khỏe của đoàn quân hành phía tây sụt giảm nghiêm trọng, không đủ sức trấn giữ miền tây đế đô.”
Vương Nguyên nhận thức được, việc này rất nguy hiểm.
“Mà cha cậu, là thiếu tướng dưới quyền chỉ huy của tướng quân năm xưa, tư binh ông ta đang bí mật rèn luyện so với quân đội đế đô còn tinh nhuệ hơn, phóng xạ đối với bọn họ không mảy may sức mẻ.”
“Là một cấp trên, lẽ nào Vương Tuấn Khải không đủ quyền để khống chế tư binh của cha ta sao?” Vương Nguyên nhíu mày: “Chẳng cần thiết làm con rể của ông ấy chi để phiền phức, hắn chỉ cần dùng thủ đoạn uy hϊếp dọa sẽ tố cáo chuyện này lên hoàng gia, chắc chắn cha sẽ bị bắt giam vào tù. Tàng trữ tư binh là phi pháp luật, lẽ nào cả đôi bên đều không hiểu?”
Khang Hằng ngẩn người, Á thú kia nói rất có lý, sao trước giờ hắn không nghĩ đến phương diện này nhỉ? Có lẽ vì nhân vật chính là Vương Tuấn Khải nên hắn đã quên mất một số việc, tự bỏ qua chi tiết chủ quan hóa.
“Cho nên, lý do nhất định không phải là. . .”
Vương Nguyên vừa học đòi làm nhà tư tưởng một phen, còn chưa đưa ra triết lý nhân sinh thâm sâu vô tận đã bị nhấc bổng lên không trung, toàn thân lơ lửng chẳng chịu ảnh hưởng trọng lực, đơ ra thuỗng mặt.
Con đại bàng to bằng bảy, tám người gộp lại dùng bộ móng chưa qua xử lí nail quắp lấy con mồi còn bận ngơ ngác, phành phạch vươn đôi cánh lớn vỗ lên không trung.
“Vương Nguyên!!” Khang Hằng hoảng hốt rút súng muốn bắn đại bàng, mấy bận do dự không dám nổ súng sợ bắn trúng Vương Nguyên, vì gấp gáp mà hóa thành người thú vội vàng chạy về quân khu.
Vương Nguyên sau cơn giật mình vì bị cho tàu bay bất thình lình cũng sực tỉnh, ngó xuống dọc đường trợn trừng mắt khϊếp hãi. Khang Hằng nửa người nửa rắn như Bạch Tố Trinh tỷ tỷ uốn lượn dọc theo gốc cây hối hả múa lượn, hoa văn phức tạp vằn vện trên cái ‘đuôi’ đậm màu sắc bò sát của đối phương chói lóa ánh mặt trời, khiến đồng chí tiểu Á thú sốc còn hơn cả khi biết tin mình phải lấy một ông già.
Hóa ra cao nhân thâm thúy chẳng ở đâu xa, vừa nãy còn đang nói chuyện hồ hởi cơ!
Che mặt xúc động nén gào thét, Vương Nguyên thầm nghĩ, chẳng biết sau này dùng vẻ mặt gì đối diện Khang Hằng nữa. . .
Đại bàng vẫn duy trì thái độ yên tĩnh cắp Á thú bay mòng mòng trên không, nếu bỏ qua tốc độ ma sát cùng phương hướng di chuyển lúc lắc bất thường thì đây không gì khác chính là trải nghiệm bay thú vị nhất của Vương Nguyên. Thầm cảm khái bản thân đến mức này mà còn nghĩ đến những chuyện đâu đâu, Vương Nguyên tặc lưỡi, y cũng hết thuốc chữa rồi.
Y được thả xuống một thung lũng, bên cạnh ngọn núi cao to đồ sộ có một dòng suối trong vắt, trải dài mênh mông khắp nơi là dây leo cùng cây cối quá đầu người. . .Tiểu Á thú mắt to trừng mắt nhìn một đám người cùng cảnh ngộ bị quấn chặt như bánh chưng, nghẹn họng trân trối nửa ngày mới nặn ra được một câu đầy vẻ bi tráng: “Các huynh đệ. . .Nhìn đồng phục các người mặc hình như là cùng cột chèo đúng không? Hơn nữa. . .Còn là binh chủng của đế đô Thú nhân tinh cầu?”
Một người hơi kinh ngạc nhìn y, tựa hồ đang tự hỏi một Á thú sao có thể bị đại bàng bắt đến đây, lắp bắp đáp: “Đúng vậy. . .Chúng ta là binh lực của. . .Ờm, sao ngươi lại có mặt ở đây? Ý, ý ta là. . .sao ngươi bị. . . đại bàng bắt, bắt đến. . .”
Vương Nguyên nhìn người kia bằng vẻ cảm thông, bạn nhỏ này hẳn là lần đầu gặp Á thú, miệng lưỡi không trơn tru đây mà. Y nghĩ nghĩ, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn thấu trời cao, muốn bi thương xuân thu mà chém gió một chút, ai ngờ nhìn lên chỉ thấy một đống Thú nhân đủ loại chủng tộc đang bị treo lơ lửng trên cây đối diện, đều dùng ánh mắt hiếu kỳ tò mò nhìn y chằm chằm.
Trông cứ như con bạch tuột nhiều xúc tua ý.
Vương tiểu bằng hữu ho khan hai tiếng: “Đại khái là ăn nhiều quá nên giờ phải làm thức ăn cho người ta đi. . .”
Binh lính nọ mở to mắt: “Yên tâm, ngươi chắc chắn không bị ăn đâu. . .”
“Hở?”
“Duệ tướng quân là một người dị tính luyến, không thích nam sắc.”
Vương Nguyên nấc cụt tiêu hóa trong nửa phút, nghi hoặc hỏi lại: “Duệ Tịch?”
“Ngươi biết?”
“Trọng điểm không phải là ta biết hay không, mà là. . .Sao lại có Duệ Tịch ở trong này?”
Binh lính hơi ngu người, gọn lỏn đáp trả: “Chẳng lẽ ngươi không biết con đại bàng vừa rồi là do Duệ Tịch tướng quân biến thân thành?”
Ta kháo!
Quả thật không biết!
Y biết ‘giống đực’ ở thế giới này có thể hóa thú, không giờ gia cầm cũng nằm trong số đó!
Như này thì chuyện nam nam sinh tử chẳng còn gì phi khoa học!
“Cơ mà. . .” Vương Nguyên nuốt nước bọt, điều chỉnh trạng thái bình tĩnh bất động: “Các ngươi vì sao bị giam ở đây?”
Người nọ thở ra: “Nói ra cũng dài. . .”
“Vậy nói ngắn thôi.”
“. . .”
Binh lính nháy nháy mắt nhìn y như thể vừa phát hiện ra sinh vật lạ lùng nhất trần thế, cảm khái khả năng thừa nhận của Á thú thời nay mạnh như tiền tư bản, giật khóe môi khô khốc: “Duệ tướng quân, hắn. . .”
“Chuyện của ta không cần ngươi lo.”
Duệ Tịch từ xa bước đến, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng khó gần ban đầu, nhưng xen chút ý cười nhàn nhạt, xoay người kính cẩn chào Vương Nguyên một cái: “Tướng quân phu nhân, mặc dù rất ủy khuất ngươi bị giam chung với đám Thú nhân thô to kệch cỡm này, nhưng ta cảm thấy quả thật không còn ngục tù nào khác xứng đáng hơn.”
“Có ý gì?”
“Tàng trữ tư binh, ý đồ tạo phản, cha của ngươi phạm phải sai lầm rất lớn.” Duệ Tịch cười như không cười: “Nếu không mau giao quyền làm chủ tư binh vào tay Vương tướng quân, đừng hòng rời khỏi đây!”
Vương Nguyên há miệng đần ngốc, uy hϊếp tính mạng để thực hiện mục đích, sao nghe quen quen à nha!