Canh Cua Viên 2 [Khải Nguyên]

Chương 44: Bạch Liên Hoa Biến Hình [6]

6.

Thuộc hạ của Duệ Tịch mang một hộp thức ăn lạnh tanh đến, tạm thời cởi trói cho Vương Nguyên để y bổ sung năng lượng, chẳng biết là do số lượng thiếu thốn hay là mù quáng tin tưởng Vương Nguyên chả có gan chạy thoát, như thế ngoại cao nhân phất áo rời đi chẳng thèm để ý có gì nguy hại. Vương Nguyên cảm khái chậc chậc hai tiếng, mở nắp hộp nhìn thức ăn đóng gói qua loa, cũng không ngại đơn giản mà bắt đầu cặm cụi ăn.

Binh sĩ xung quanh nhìn nhau một cái, qua đoạn đối thoại ban chiều, bọn họ cơ hồ đều đã biết vị Á thú này chính là tướng quân phu nhân tương lai, là kẻ lần trước gài hàng tướng quân, hơn nữa nhà còn có chống lưng vô cùng vững chãi, trở thành mục tiêu bắt giữ của Duệ Tịch. Tuy rằng xác nhận Duệ Tịch sẽ không làm gì hại đến Vương Nguyên, nhưng người lạc quan thế này cũng hơi quá rồi đó, chẳng lẽ Á thú không lo lắng sợ hãi hay là run rẩy nép mình cầu xin gì gì đó sao? Thế nào lại chẳng giống trong sách gì vậy?

Binh lính đem việc này nói cho đương sự nghe, chỉ thấy Vương Nguyên trợn mắt nấc nghẹn, thiếu chút nữa nuốt luôn miếng thịt xuống cuống họng, buồn bực nhìn bọn họ, ưu buồn ngửa mặt nhìn trời: “Thời thế thế thời thời phải thế.”

“. . .”

“Nếu là ngươi, trong tình huống này sẽ gào toáng lên khóc hay là im lặng tỏ ra nguy hiểm?”

“. . .” Cái vấn đề này khó lựa chọn a. . .

“Có khóc lóc ỉ ôi cũng chẳng làm được đếch gì, nhìn cái tên họ Duệ kia là biết, hắn ngại tiến trình kế hoạch của Vương Tuấn Khải lâu lắc nên tự mình ra tay tranh công, hòng sớm đoạt được tư binh từ tay. . .cha ta. Trong trường hợp này có hai phương án, nếu Duệ Tịch chỉ muốn dùng ta làm con tin thì chẳng cần lo lắng gì, ăn ngon ngủ khỏe không biết chừng còn mập ra ấy chứ. Giả sử loại trừ phương án này, Duệ Tịch rắp tâm muốn trộm cả gà cả trứng, thì ta chắc chắn sẽ bị gϊếŧ. . .Ừm, tuy khả năng không lớn nhưng cũng không phải là không có. . .Nói tóm lại, khoảng thời gian này giống như đang chờ kết quả thi thôi mà, sống là sống, chết thì chết, cứ lo lắng mãi chỉ thêm phiền hà. . .”

Binh lính ngây ngẩn nghe y nói, nhịn không được hỏi lại: “Chẳng lẽ, ngươi không sợ chết. . .?”

“Chết thì ai mà chả sợ, bất quá, sợ thì sao? Vẫn phải chết đấy thôi. Chín thứ hoạnh tử làm sao thoát khỏi, nếu có thể vì nguyện ước mà lựa chọn sống dài, sống mãi, đã chẳng có những đạo thuật truyền dẫn tu tiên phi thăng vượt lục đạo hoàng tuyền làm gì. . .Con người sống thiện lương, cùng lắm là vì muốn chết một cách tử tế, sau khi đắc đạo về với đất mẹ thì có người đốt hương cúng bái, mỗi năm đều nhớ đến mà thôi. . .”

Y dừng lại, vô thức nhớ đến Vương Tuấn Khải ôn nhu vuốt tóc mình, cắn nốt cái đùi gà bóng nhẫy mỡ màng, chán nản vứt xương đi.

Một tiểu Á thú nhỏ bé đơn độc lại có thể bình thản nói ra những lời này, là Thú nhân sao có thể chùn bước? Đám binh sĩ nín thở nhìn nhau, hạ quyết tâm trốn thoát. Bọn họ là binh sĩ đế đô, tuy nói là chỉ dùng để làm kế khiến cha Vương Nguyên giao tư binh ra, nhưng trò này rất giảo hoạt, chẳng giống phong cách làm việc của Vương Tuấn Khải. Nếu hắn biết được tư binh vào tay mình bằng con đường này, phỏng chừng sẽ chả thèm để ý đến tình nghĩa bao nhiêu năm kề vai sát cánh đồng sinh cộng tử mà xin từ chức, bãi bỏ binh quyền cũng nên. . .

Nghĩ vậy, đám người đồng loạt vận sức biến hình, Vương Nguyên đang nhét nốt miếng cà rốt vào miệng cũng phải ngơ ngác trước lũ Thú nhân thi nhau kích phát. Y theo bản năng nhìn mặt trăng, lạ thật, hôm nay đâu phải trăng rằm? Còn nữa, mấy người này có khả năng trốn thoát, ngay từ đầu sao lại chịu giam giữ ở đây?

“Có phải ngươi đã để lại ám hiệu trên đường đi hay không?” Một bóng đen sà xuống túm chặt Vương Nguyên, âm thanh chói tai vang lên trong không gian ồn ào của tiếng tru hú. Duệ Tịch mang Vương Nguyên lên khỏi mặt đất, đập cánh tránh xa sự tấn công của các thú nhân khác. Vương Nguyên còn chưa tiêu hóa, suýt chút nữa nôn ra miệng, vội vàng nuốt xuống: “Vương Tuấn Khải đã tới?”

“Ngươi có tư cách gọi tên tướng quân sao?”

“Dĩ nhiên là có.”

“. . .Câm miệng, ngươi chỉ có thể dùng kỹ xảo lừa tướng quân, ngươi căn bản. . .”

“Ta thấy ngươi bệnh hoang tưởng nặng rồi đó đồng chí.” Vương Nguyên đồng tình nhìn Duệ Tịch một cái: “Đừng từ bỏ trị liệu.”

Một Khang Hằng vì tình yêu mà đố kỵ, một Duệ Tịch vì lòng trung thành mà sa ngã, xem ra mấy năm nay Vương tướng quân sống không dễ chút nào. . .

“Vốn dĩ không định gϊếŧ ngươi, nhưng ngươi cứ hết lần này đến lần khác chẳng biết phải quấy.” Đại bàng giận dữ lao về phía trước, nơi có vách đá sắt nhọn lởm chởm gồ ghề. Nếu cả mặt tiền đẹp trai mà đập vào đấy phỏng chừng sẽ biến thành quái vật Frankenstein phiên bản 3D mất. Vương  Nguyên nuốt nước bọt một cái, túm chặt lấy chân đại bàng, tim đập bang bang bỗng nhiên co rút.

Dưới mặt đất tối tăm mịt mù, một bóng trắng mơ hồ lách qua gai bụi sắc nhọn, nhảy phóc lên cao dùng tốc độ cùng cường lực cực mạnh phóng theo quỹ đạo của đại bàng, một khắc không ngừng chú ý phía bên này, thậm chí nhảy lên vách đá chông chênh đón đầu hướng gió. Con sói hành động quá bất ngờ, đại bàng theo quán tính không thắng gấp kịp, phanh vội trước vách đá, móng vuốt vụt quăng Vương Nguyên về phía trước.

Vương Tuấn Khải hốt hoảng phi đến ôm y, dùng móng cào lên vách đá giảm xóc, để lại đường cào sâu hoắm đứt toạc rướm máu. Vương Nguyên bị va đập quá mạnh làm cho mắt hoa mày hoa, tay chân không theo sai sử vung vẩy tứ phía, mà Vương Tuấn Khải bởi vì ôm y che chắn mọi chướng ngại lăn xuống dốc, hưởng trọn hậu quả của pha hành động thiếu suy nghĩ, lông mao tứ tán, da thịt cũng xuất hiện nhiều vết thương.

Sau đó, trên núi sạt lở đất.

Sói trắng phát ra tiếng hú dài cảnh báo, hóa thành bán thú, hai tay siết chặt Vương Nguyên trong lòng chạy khỏi vùng sạt lở. Đất đá trên núi không ngừng lăn xuống đè lên người hắn, thuần thục tránh né linh hoạt cũng không phải đối thú của thiên nhiên. Mắt thấy một hòn đá sắp rơi xuống đầu Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải không thể không vươn tay ra đỡ khiến nó lệch hướng di động. Âm thanh răng rắc khẽ khàng vang lên giữa trận lở đá ầm ầm, khiến Vương Nguyên ngơ ngác nhìn hắn, mấp máy lên tiếng:

“Ngươi gãy tay rồi. . .”

Không biết là trần thuật hay câu hỏi nữa.

Bọn họ chật vật chạy ra khỏi vùng sạt lở, các thú nhân cũng đã tập trung tại một góc khu rừng, Duệ Tịch đứng đối diện đám người, phía sau còn có vài thú nhân hình thể cao lớn, móng vuốt sắc nhọn lộ ra khỏi lông mao, tỏ rõ ý định không chiến không ngừng.

Duệ Tịch nhìn Vương Tuấn Khải chậm rãi đi tới, mặt không đổi sắc nói: “Tướng quân, đừng phá hỏng kế hoạch.”

“Đừng gọi ta là tướng quân.” Vương Tuấn Khải trầm trọng đáp trả: “Ngươi mới là kẻ phá hỏng kế hoạch.”

“Tướng quân, từ khi ngài quen biết tên Á thú này, ngài càng lúc càng giống những kẻ nhu nhược chẳng làm nên đại sự.” Duệ Tịch cười khẽ, châm chọc nói: “Ngài sợ cậu ta buồn sao? Sợ cậu ta tức giận? Hay là thù hận căm ghét ngài?”

Vương Tuấn Khải rũ mi mắt, không chút do dự đáp: “Đều sợ.”

“Chủ động gặp mặt Vương Nguyên trong buổi tiệc cũng là ngài, chủ động phối hợp dựng hiện trường giả cũng là ngài, chủ động xin cưới Á thú lấp liếʍ kế hoạch cũng là ngài. . .Vương tướng quân, nỗi sợ này của ngài cũng quá là giả dối rồi đó.”

Vương Tuấn Khải bất động thanh sắc nhìn hắn chằm chằm, không nói một câu nào.

Duệ Tịch bị quân đoàn bắt trói áp giải về quân khu, Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên đi phía sau. . .không đúng, là Vương Nguyên được hắn cõng trên lưng, con sói trắng cương nghị duy trì hình thú đem lão bà về phòng, đặt y ngồi ngay ngắn trên giường, sau đó phủ phục hai chân trước lên đầu gối Vương Nguyên.

Tuy rằng cái mặt lông lá đầy mùi lừa đảo kia không hiện ra biểu tình gì, nhưng Vương Nguyên có thể nhìn thấy rất rõ vẻ lấy lòng của tên nào đó, thậm chí hắn còn chẳng ngại sụy đổ hình tượng đại tướng quân oai phong tiêu sái mà đem đầu cọ cọ lên chân y, bày tỏ sự hối hận.

“Ngươi. . .” Vương Nguyên hé miệng, lời đến môi lại ngập ngừng không nói. Trong mắt sói trắng lóe lên chút sốt ruột nôn nóng, không muốn để y giấu nội tâm trong lòng, bèn nhấc người đẩy ngã Vương Nguyên lên giường, đem Vương Nguyên ôm vào tứ chi, đầu chôn trên ngực y. Hình thể con sói rất lớn, hành động này trông có chút buồn cười, nhưng Vương Nguyên không cười nổi, y đẩy con sói ra, thấy đẩy mãi không được liền dứt khoát nhắm mắt giả chết.

Một lúc lâu sau, khi y mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ luôn rồi, thì sức nặng trên người dần dần nhẹ hẳn, Vương Tuấn Khải rầu rĩ chui qua một bên nằm úp sấp, buồn hiu lung lay hai tai. Lông mao ma sát ngưa ngứa, Vương Nguyên rốt cuộc cũng đầu hàng chấm dứt giằng co, lật người đem Vương Tuấn Khải đè xuống.

“Ngươi. . .đừng giận ta. . .” Tướng quân buồn thanh nói: “Ta sẽ giải thích với ngươi. . .”

“Không cần. . .Ta biết ngươi là người có trách nhiệm, hơn nữa cân nhắc nặng nhẹ vừa phải, chuyện tư binh. . .”

“Ta thực sự không cần nhóm tư binh đó.” Vương Tuấn Khải vội nói: “Ta. . .”

“Ngươi có thể buông bỏ dễ như vậy sao?”

“Có thể.” Vương Tuấn Khải không do dự gật đầu.

Vương Nguyên: . . .

Mẹ nó lúc này thì nên nói là ‘ta là người vì giang sơn có thể không cần mỹ nhân, trung quân ái quốc, bài trừ loạn thần tặc tử, đem thái bình thịnh thế đến cho xã tắc’ các loại chứ hả? Sao gật đầu nhanh vậy huynh đài?

Ngươi xác định mình không đọc nhầm kịch bản chứ?

“Ta vẫn sẽ cưới ngươi.”

Vương Nguyên giật mình nhìn hắn, chỉ thấy nam nhân kia trưng ra bộ mặt cá chết, tròng mắt lại xoay chuyển mang theo vô số hào quang lấp lánh như tinh tú ngân hà, phong thái lạnh lùng cứng ngắc tựa hồ đã bị mài nhãn, dỡ xuống một lớp băng thiên tuyết địa.

Vương Tuấn Khải sến súa ôn nhu thâm tình nói: “Cưới ngươi, không phải vì đứa con trong bụng ngươi, cũng không phải là do ta muốn chịu trách nhiệm về hành vi của mình, mà là. . .”

. . .

Tiếng nhóp nhép da^ʍ mỹ vang lên khắp phòng, mùi vị tìиɧ ɖu͙© cùng hơi thở gấp gáp hỗn loạn hòa lẫn vào nhau, trong phòng một mảnh nhu hòa, đồ vật được phủ một lớp màu vàng cam của đèn neon trở nên ấm áp phi thường pha chút yên tĩnh nhàn nhạt.

Bất quá, hai thân ảnh trên giường không hề ‘nhàn nhạt’ chút nào.

“Ưʍ. . ưʍ. . .ưʍ. . .A! Ưm! Nhanh quá, nhanh quá. . .Ô không được, không. . .Ô a. . .”

Vương Nguyên siết chặt tấm drap giường, ngửa đầu thở dốc khoe ra yết hầu nhỏ nhắn đáng yêu không ngừng chuyển động lên xuống, mồ hôi trong suốt mang theo vị mặn nồng nhiệt lăn dài xuống ngực, nơi nhô lên hai đầṳ ѵú đỏ tươi bóng loáng nước bọt. Một bên vυ' bị Vương Tuấn Khải nắm trong tay, ngón cái ấn lên đầu núm tròn vo căng cứng, khiến cho tiểu tao đầṳ ѵú run rẩy không ngừng, vừa đau vừa ngứa. Vương Nguyên há miệng rêи ɾỉ, giãy dụa muốn thoát khỏi khống chế của đôi bàn tay quái ác kia, nhưng mỗi lần nhúc nhích đều kéo theo vô số kɧoáı ©ảʍ lan truyền từ đầṳ ѵú, nức nở vùng vẫy, không hiểu là đang muốn chạy thoát hay là mời mọc người khác sờ vuốt mình nữa.

Hai chân tiểu Á thú dang rộng trên giường, bắp đùi trắng nõn mịn màng lốm đốm đầy dấu hôn xanh tím rải dọc từ đầu gối đến hạ thể, hạ mao ướt sũng, gậy hình trụ được Vương Tuấn Khải tỉ mỉ hôn liếʍ chăm sóc trước sau, mỗi lúc một cứng lên phình to trong miệng hắn. Nơi yếu ớt rơi vào miệng người kia khiến Vương Nguyên sâu sắc cảm nhận kɧoáı ©ảʍ vừa kỳ lạ vừa thích ý như thế nào, mất thần trí rêи ɾỉ ân a vô cùng câu hồn đoạt phách, làm cho xương cốt người ta muốn nhũn ra, hận không thể ép buộc y phóng đãng da^ʍ kêu.

Trải qua lần giao hợp trước kia, Vương Tuấn Khải cơ bản đã nắm được điểm mẫn cảm rải rác trên người y, cho nên hắn chiếu theo kinh nghiệm mà liên tục sờ nắn bóp véo, đυ.ng đến nơi nào cũng làm Vương Nguyên lãng kêu không ngừng. Thú nhân như bị tiêm thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà thở một hơi nặng nề, ra sức mυ'ŧ mát ngọc trụ phấn nộn. Qυყ đầυ trong miệng hắn đã căng ra hết cỡ, nếp uốn ở đầu đỉnh kéo tất ra phía sau hình thành đầu nấm trơn nhẵn xinh xắn. Trên đỉnh đầu nấm rỉ ra dịch trong suốt đậm mùi hormone tìиɧ ɖu͙©, làm cho sói trắng không thể khống chế mà nhe răng nanh cắn nhẹ lên ngọc trụ một chút, đổi lại tiếng kêu vừa sợ hãi vừa ham muốn, mâu thuẫn đáng yêu khả ái không chịu nổi.

Trước khi Vương Nguyên bắn ra lần đầu tiên, Vương Tuấn Khải lật người y lại, trên dưới sờ mó vuốt ve một lần lại một lần, vừa muốn nhấc tay bóp nắn hai đầṳ ѵú nộn thịt, tay còn lại chọc ngoáy chơi đùa tiểu lãng huyệt phía dưới mới nhớ ra cánh tay của hắn vẫn chưa được băng bó cẩn thận, lúc nãy chỉ dùng một thanh nẹp tạm thời sơ cứu.

Vương Nguyên thở hổn hển ngồi trong lòng hắn, dĩ nhiên thấy được sự lúng túng của hắn, liền dứt khoát đem người lật lại, đăm đăm nhìn vào đôi mắt nhạt màu chứa đầy bối rối kia.

“Ngươi không muốn ta?” Mặc dù trong tình trạng tình sắc muôn màu, thân thể lại tràn ngập hương vị dụ hoặc diễm lệ nhưng y vẫn có thể tỏ ra kiêu ngạo liếc Vương Tuấn Khải, thấy hắn muốn há miệng nói chuyện liền cúi đầu dùng môi lấp lại, cuồng nhiệt đòi hỏi nước bọt từ miệng Vương Tuấn Khải.

“Um. . hm, uhm. . .” Tiếng nước bọt dính dấp cùng âm thanh rêи ɾỉ tràn ra từ kẽ răng như chất xúc tác khiến phản ứng bùng nổ, vật giữa hai chân hắn vốn dĩ đã không còn điều khiển được mà phồng to lên xuất sắc, nay càng thêm ương ngạnh cường liệt mà chỉa thẳng lên bụng Vương Nguyên, ma sát vào da thịt nóng bỏng ướŧ áŧ của tiểu Á thú.

Vương Nguyên nhắm mắt mê loạn tùy ý hắn ma sát, bàn tay nhỏ bé cầm lấy côn ŧᏂịŧ đang lắc lư hết sức sung mãn dưới thân mình, ngón tay miết nhẹ lên gân xanh góc cạnh. Y tự mình chọc vào cúc huyệt phía sau, dùng dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong bôi lên côn ŧᏂịŧ, sau đó chậm rãi điều chỉnh tiểu da^ʍ huyệt dần dần nuốt trọn côn ŧᏂịŧ, ôm sát khăng khít toàn bộ vật trụ nóng rực như lửa vào phía sau của mình.

“Ư. . .ưʍ. . .hm, ưʍ. . .” Phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, tiểu Á thú bắt đầu động đậy cái mông nhỏ, lúc nâng lên hạ xuống lúc đong đưa trái phải, khiến cho côn ŧᏂịŧ ở bên trong không ngừng va chạm vào vách huyệt, qυყ đầυ chảy dịch lỏng hòa lẫn cùng dâʍ ŧᏂủy̠ ùn ùn rỉ ra mép huyệt, khiến cúc huyệt non mịn càng thêm mềm xốp, ‘phốc phốc’ phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ tím đỏ, liên tục co rút mị thịt gắt gao kẹp chặt côn ŧᏂịŧ không buông.

Vương Tuấn Khải mê luyến nhìn y, thật ra một tay của hắn có thể chống đỡ trọng lượng cơ thể rất dễ dàng, thế nhưng khi nhìn thấy tiểu Á thú chủ động hoan ái giao hợp cùng mình, hắn không thể thao túng cảm giác ngọt ngào, có lẽ giữa bọn họ vẫn chưa đạt đến mức ‘yêu’ như người khác vẫn nói, nhưng giữa hai người đã tồn tại một mắc xích quấn riết vào nhau, rối tung rối mù đến mức không thể gỡ được.

Mới bắt đầu đều là có chủ đích, càng về sau càng thấy mọi việc thoát khỏi kiểm soát, cuối cùng đi đến ngày hôm nay, vạn kiếp bất phục.

Đây là một con đường sai lầm mà Vương tướng quân thuộc hệ chỉ huy đã chọn, mà hắn, nguyện ý thừa nhận, tuyệt không hối tiếc.

Vương tiểu Á thú quần quật cày bừa cả đêm, mỹ mỹ mãn mãn đi ngủ, lầm bầm thích ý: “Rốt cuộc cũng có thể ‘ở trên’ rồi. . .”

END

Phân đoạn sau khi sinh bảo bảo. . .

Điều kỳ diệu của di truyền và sinh lý, là song bào thai một Thú nhân một Á thú - một nhà bốn người hạnh phúc rộn ràng với cơ chế tỷ lệ chủng tộc bình đẳng:

Tiểu Thú nhân đứng trước dàn binh lính, mặc một bộ đồng phục nghiêm trang cứng ngắc, trên vai cài huy hiệu cấp cao, mặt mày hệ trọng, giọng nói trong trẻo vang lên đều tăm tắp: “Toàn đội, nghiêm!”

Đám quân lính lập tức thẳng người căng cứng như cây cột điện, răm rắp nghe theo sói con.

Một bóng người nhỏ bé xấp xỉ Tiểu Thú nhân từ xa chạy tới: “Tiểu bảo bảo! Tiểu bảo bảo! Xem ca ca có gì cho ngươi này!”

Tiểu Thú nhân mặt không đổi sắc: “Ca, bọn ta đang luyện nghi thức duyệt binh, ngươi có thể tìm ba ba. . .”

“Ngươi ghét bỏ ca ca sao. . .Oa. . .” Bé trai ngọc phấn điêu mài thút thít khóc lên, gào to khản cổ, mắt lại chẳng có tí nước: “Oa. . .Ca chỉ muốn cho ngươi xem ‘nước mắt cá sấu’ thôi mà. . .”

“. . .”

Binh lính: “. . .”

Tiểu Thú nhân mặt than bóp trán đem ca ca lôi đi, sau đó đại bảo bảo như được sạc điện hí hửng kéo đệ đệ chạy đi rồi.

. . .

“Là một Á thú, con phải có ý thức tự giác của người có công dung ngôn hạnh, nam nam thụ thụ bất thân. . .” Vương Nguyên nghiêm túc răn đe: “Không được tùy tiện nắm tay đệ đệ lôi kéo này nọ có hiểu không?”

Bé Á thú quả quyết gật đầu: “Đúng, nếu không sẽ giống như ba ba bị cha cho ăn đòn?”

Vương Nguyên hắc tuyến: “Hắn dám đánh ông đây?”

“Nếu không thì vì sao mỗi tối con đều nghe ba ba kêu cái gì ‘không được’, ‘không chịu nổi’, ‘quá nhanh’. .  .Ợ. . .?”

Tiểu Thú nhân che tai bé Á thú, nấp vào phía sau sofa, hai lỗ tai sói trắng trên đầu cũng cụp xuống. . .

“Vương – Tuấn – Khải!!!!!”