4.
"Ư. . .không, không được, a. . ."
Tiếng thở gấp dồn dập liên tục vang lên, đánh vào thính giác mẫn cảm của Thú nhân phu nhân, Vương Tuấn Khải trầm trọng nhìn tiểu Á thú bị hắn hôn đến nước mắt rưng rưng, đôi môi đỏ sưng lên cực kỳ mê người, liền bung vuốt xé rách quần áo vướng víu trên người đối phương, thưởng thức làn da trắng như bạch ngọc không có chút tỳ vết nào. Vương Nguyên mềm nhũn mơ hồ nhìn hắn qua làn nước, ngơ ngẩn không có chút phản kháng nào, tựa hồ còn đang suy nghĩ nên tiêu hóa mớ sự việc vừa diễn biến khi nãy. Tiểu Á thú yếu đuối thần phục như vậy khiến tâm tính Thú nhân trong Vương Tuấn Khải càng trỗi dậy mãnh liệt, bụng dưới tràn ngập lửa nóng, cứ như vậy đem người lột sạch không còn mảnh vải, vươn đầu lưỡi nóng rực du tẩu khắp người đối phương.
"Ưʍ. . ha. . ." Thứ đang chạy dọc trên người mình như ngọn đuốc châm đến đâu liền bùng lên đến đó, xương cốt toàn thân bủn rủn như muốn tan ra, tay chân không nghe theo sai sử mà xụi lơ trên giường, càng lúc càng khiến Vương Nguyên sa đọa vào hắc ám vô hạn, tâm trí như cối xay guồng quay theo tốc độ gió, kẽ hở tinh thần khăng khít kết nối thành một ám chỉ cực kỳ rõ ràng: Sắp bị ăn sắp bị ăn sắp bị ăn. . .
Thiên lý nằm ở đâu a a a!!
"Ưʍ. . .không, không nên. . .không nên. . ." Y suy yếu chống cự, âm thanh nỉ non như đang rêи ɾỉ câu dẫn bạn tình, chính bản thân y cũng bị giọng nói của mình làm cho kinh ngạc không thôi, nhưng dù nội tâm có gào thét rống rít cỡ nào thì thân thể cũng không thuộc về y, dường như quyền làm chủ đã bị tước đoạt bởi một dã thú thức tỉnh hoàn toàn, và đang có xu thế. . .
"A!!"
Vương Nguyên sợ hãi kêu lên, hạt đậu đỏ trước ngực bị người ngậm lấy chơi đùa liếʍ cắn, viên tròn trên đỉnh liên tục bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ khơi mào, dưới đầu lưỡi đối phương mà run rẩy ngứa ngáy. Y nhắm mắt ngửa đầu lộ ra yết hầu mảnh khảnh, hữu ý vô tình bày ra nhược điểm cho Vương Tuấn Khải bắt được, thế là lang tướng quân uy vũ cắn cắn lên cổ tiểu Á thú, bàn tay thô ráp đặc thù của kẻ cầm súng nhiều năm vân vê đầṳ ѵú đỏ tươi, vừa ấn mạnh nhu niết vừa xoa nắn bóp véo bằng đầu ngón tay, trúc trắc lưu lại dấu ấn của mình trên người Vương Nguyên.
"A. . a. . .ah. . ." Sóng điện như thủy triều ồ ạt kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng noron thần kinh, kɧoáı ©ảʍ ùn ùn kéo đến tựa mây đen trước cơn mưa lớn, thân thể hai mươi năm chưa từng trải qua hoan ái cứ như chương trình lần đầu được khởi động, vừa ngây ngô vừa mong chờ, làm cho kẻ luôn khϊếp đảm với sự an toàn của đóa hoa cúc thân ái như Vương Nguyên cũng không kìm được mê muội mà hé ra vẻ mặt hưởng thụ, hai gò má trơn mịn ướŧ áŧ nước mắt ửng lên màu sắc say đắm lòng người.
Vương Tuấn Khải theo bản năng tìm đến những điểm mẫn cảm trên người y, không ngừng vuốt ve mơn trớn da thịt co dãn, càng sờ càng kích động đến mức không giữ được bình tĩnh. Hắn biết bản thân có ý chí kháng thuốc rất mạnh, trước kia không phải chưa từng bị người ta hạ dược, nhưng lúc này chẳng hiểu sao đầu óc lại không nghĩ được gì, cứ như bị ma thuật quấy nhiễu chiếm đóng thần thức mà tham lam cắи ʍút̼ từng tấc từng tấc trên người tiểu Á thú, thậm chí chẳng nhớ đến người này trước kia gài bẫy hắn một lần. Vương Tuấn Khải một đường ngậm cắn hai đầṳ ѵú xinh đẹp, uốn lượn đầu lưỡi liếʍ láp phần bụng nhỏ nhắn đáng yêu, răng nanh chạm đến vật giữa hai chân Vương Nguyên, cắn nhẹ lên đầu nấm.
"!!!" Vương Nguyên bị hắn chọc đau, giãy dụa thanh tỉnh trợn mắt nhìn tình hình dầu sôi lửa bỏng. Y khϊếp sợ lấy lại quyền định đoạt, ôm lấy đầu Vương Tuấn Khải vội vàng đẩy ra, trong lòng inh ỏi hồi chuông báo động. Mẹ nó, kiếm củi ba năm thiêu một giờ! Y thế nào lại thất thần trong tình huống này!?!
"Này. . .Tướng quân. . .! Tướng quân. . .Ưʍ. . .!" Âm cuối mất hồn thực cốt tan rã như nước, ngọc căn phấn nộn nằm trong miệng Vương Tuấn Khải, hắn chôn đầu giữa hai chân y, khiến y kẹp lại không được mà dang rộng cũng không xong. Cảm giác bị người khác khẩu giao cho quá ư là kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mười đầu ngón chân đều co quắp không thể ghìm được kɧoáı ©ảʍ. Vương Nguyên há miệng rêи ɾỉ, nghe thấy tiếng mυ'ŧ chùn chụt và âm thanh nước bọt dính dấp càng lúc càng bạo, ngọc hành không biết thẹn mà dần dần cương lên, ở trong miệng tướng quân vung vẩy bay múa. Vương Nguyên chỉ hận không thể đào cái lỗ chui xuống, mở miệng cũng không nói được gì, chỉ biết cố gắng đẩy đối phương ra, lại sợ hắn một ngụm cắn luôn tiểu huynh đệ nhà mình.
Vương Tuấn Khải đưa đẩy đầu lưỡi trêu chọc ngọc hành trong miệng, nước bọt bóng loáng ấm áp bao bọc lấy trụ thịt hồng phấn, nếp gấp giữa phần nấm và phần trụ khéo léo kéo căng, khiến cho qυყ đầυ trơn nhẵn phập phồng cứng lên, từng chút một "trưởng thành" trướng to, chọc đến cổ họng hắn.
Càng đến cao trào, ngọc hành càng run rẩy dữ dội, trên đỉnh đầu liên tục bị răng ma sát đã rỉ ra phần dịch lỏng trong suốt, bị Vương Tuấn Khải nuốt xuống cổ họng. Dâʍ ɖị©ɧ của Á thú đối với Thú nhân mà nói không khác gì xuân dược cao cấp bất phàm, một giọt liền hóa thú, huống hồ Vương tướng quân còn đang nhẫn nhục chịu đựng thuốc kí©ɧ ɖụ© trong cơ thể, nếm được mùi vị này liền như bị kích phát sức mạnh mà gầm nhẹ một tiếng, kéo giạng hai chân Vương Nguyên sang hai bên.
Hạ thể nhu mì yếu ớt quá đỗi mê người bại lộ trong không khí, Vương Nguyên đỏ bừng mặt túm cánh tay hắn ghì lại. Ngặt nỗi sức y vốn không so đo được với Vương Tuấn Khải, yếu điểm còn đang nằm trong miệng hắn nên chả dám manh động, y nức nở thở hổn hển, cảm giác lêи đỉиɦ mạnh mẽ đánh úp đến, trước mắt Vương Nguyên trắng xóa một mảnh, bạch dịch mang mùi vị đặc trưng của Á thú phun thẳng vào miệng Vương Tuấn Khải.
Dưới drap giường dính dấp một mảnh xuân thủy vô sắc, tiểu Á thú trong lúc động tình vô thức tiết ra dâʍ ɖị©ɧ từ u huyệt mê người. Vương Tuấn Khải nuốt xuống toàn bộ tinh hoa của y, hơi thở phả lên hạ thể trần trụi ướŧ áŧ diễm lệ, kìm lòng không được hướng xuống cúc huyệt nhỏ xinh tiếp tục chè chén.
Vương Nguyên đỏ mặt đến sắp ngất.
Hắn, hắn, hắn thế mà liếʍ. . .
Nước bọt bóng loáng dính dấp tại cúc huyệt bí ẩn, khiến cho cửa động khép mở mấp máy trở nên phá lệ hương diễm. Phần đáy chậu giữa ngọc hành và hoa cúc cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ xôn xao, mẫn cảm run rẩy khác thường, trong mắt Thú nhân lại là phản ứng đáng yêu khả ái. Vương Tuấn Khải ngọt ngào dùng lưỡi liếʍ một vòng tại huyệt khẩu màu đỏ hồng, tách hai cánh mông nộn thịt ra mà vói đầu lưỡi vào sâu trong cúc huyệt, nhấm nháp mùi vị câu thúc hắn động tâm.
"A. . .không. . .a. . .a. . ." Vương Nguyên sung sướиɠ rên lên từng tiếng ngọt lịm rồi lại vì hành động của mình mà sợ hãi che miệng, nhưng vẫn không ngăn được âm thanh đượm mùi tìиɧ ɖu͙© tràn qua kẽ tay. Bình sinh y chưa từng hoan ái cùng ai, chuyển đến thân thể này càng mẫn cảm với giống loài đối lập, cứ tưởng tượng đến hình ảnh đối phương không ngừng tỉ mỉ liếʍ lộng nhu ấn những nơi tuyệt mật của mình, y liền không khống chế được mà bừng bừng phấn chấn, dâʍ ɖị©ɧ tao lãng càng như suối mà tuôn ra ào ào. Ngọc trụ vừa phát tiết qua một lần lại dần cương lên, đứng thẳng lắc lư trong không khí.
Vương Nguyên nhắm hờ mắt cảm nhận tư vị thoải mái tê dại trong người, những nơi Vương Tuấn Khải chạm qua không ngừng phát nhiệt, tia phòng bị cuối cùng của y cũng bị đánh bay không sót một mảnh nào. Y đưa tay cầm lấy ngọc căn của chính mình, đè lên niêm mạc lỗ nhỏ, kɧoáı ©ảʍ dần tăng theo cấp số nhân khiến y không cầm lòng tự mình sờ soạng trụ thịt, nhẹ nhàng phơi bày tư thế khiếm thao gợi cảm mà chính y cũng chưa từng biết.
Vương Tuấn Khải rút đầu lưỡi về, hậu huyệt trống không dính dấp có chút khó chịu, hắn nhìn tiểu Á thú động tình vì hành vi của mình mà bất mãn mở mắt, ngón tay trắng nõn xinh xắn thay thế đầu lưỡi, cắm vào trong thịt huyệt non mềm tiếp tục mở rộng. Tiểu Á thú một tay sờ vuốt sục sạo ngọc hành, một tay chà xát chơi đùa da^ʍ huyệt, hai chân dang rộng vô cùng dâʍ đãиɠ, như thể không chờ được nữa mà cầu hoan trực tiếp, gợϊ ȶìиᏂ đưa lời đón ý phong tình vạn chủng.
. . .
Khang Hằng đứng trầm ngâm trước phòng chỉ huy, chần chừ không dám gõ lên cánh cửa bạc màu. Thích cấp trên của mình nhiều năm, Khang Hằng có sâu đậm đến mức nào cũng không dám vọng động mơ tưởng đến một ngày có thể cùng Vương Tuấn Khải nói yêu đương thân thiết. Tuy rằng hắn ghen tỵ với Vương Nguyên, nhưng bản thân là Bán thú làm sao có thể so sánh với Á thú người ta, hơn nữa thô kệch cục mịch, chẳng được nhan sắc mỹ miều hay là tâm tính ngoan dịu. Khang Hằng biết thân phận mình không hợp, kể từ khi Vương Nguyên đến đây hắn rầu rĩ không yên, ai ngờ để cho Duệ Tịch biết chuyện.
Hắn có ngờ cũng không ngờ được Duệ Tịch lại pha thuốc vào trong nước uống của Vương Tuấn Khải, thảo nào vẻ mặt tướng quân lúc đó lại thất vọng tràn trề như vậy. Khang Hằng buồn bã không thôi, trốn tránh không dám xin lỗi đối phương, nhưng quân binh do thám vừa về tới báo cho hắn một tin nghiêm trọng, hắn không thể vì tư lợi mà bỏ qua công vụ nên đành phải vác mặt thê thảm đến đây.
Chẳng qua, gõ cửa cả nửa ngày cũng chả thấy ai ra mặt.
. . .
"A! A~. . .Ah!"
Lại một cú thúc vào mạnh mẽ đè lên điểm mẫn cảm, Vương Nguyên run rẩy hét lên, thân người uốn cong, nhếch mông co rút cúc huyệt gắt gao cắn chặt lấy lang căn to lớn đang bành trướng quyết tuyệt. Cái mông nhỏ bị bóp nắn đến nhũn ra vội vàng nuốt lấy côn ŧᏂịŧ, u huyệt da^ʍ lãng phun nước tung tóe, huyệt khẩu căng ra ngậm chặt cự vật to hơn mình gấp mấy lần, vô cùng khăng khít sít sao bọc lấy vật cứng. Điểm G không ngừng được va chạm cọ xát làm cho Vương Nguyên sảng khoái muốn chết, cảm giác đau đớn ban đầu do lần đầu tiên bị thao cũng dần trôi đi theo khoái ý lan tràn. Hai đầṳ ѵú trước ngực nằm trong tay Vương Tuấn Khải đã hoàn toàn sưng cứng da^ʍ mỹ, bị ấn vào một cái liền tê tái tâm hồn, trong miệng liên tục thoát ra âm thanh đỏ mặt tim đập, khiến cho y giống hệt mẫu thú dưới thân hùng thú, dâʍ đãиɠ giãy dụa vùng vẫy theo động tác của người phía sau.
Vương Nguyên không hiểu tại sao y biến thành bộ dạng như vậy, y vừa mẫu thuẫn vừa tức giận, nhưng cơn giận vừa nhen nhóm đã bị đâm sướиɠ đến hồn phách đều rung rinh, còn tâm trí đâu mà lý giải cho hành động khác thường của mình. Nội tâm bi quan cay đắng của xử nam bị đè thoi thóp được một tia tỉnh táo cuối cùng, hu hu khóc đến là thương tâm, thế là xong một đời trai, tàn hoa bại liễu cúc nở rộ, tiết tháo rơi mất quên lối về cùng các loại không mặt mũi, không hạn cuối. . .
Sao có thể ngược tâm như vậy. . .Hức hức hức. . .
Tiểu Á thú chống tứ chi lên giường, vừa hổ thẹn co rúc thân mình vừa nhịn không được mà tuân theo thánh chỉ của giác quan, mở ra trạng thái phát tình điên đảo nhân sinh. Cái mông nhỏ nâng lên cao lộ ra mị huyệt ướt sũng ngập nước đang bị nới rộng đến tận cùng bởi súng thật đạn thật ầm ầm xuất trận, xúc xích cỡ bự cắm lún vào bên trong tao động, cứ như vậy trừu sáp đỉnh nhập, nhóp nhép đẩy đưa khiến mông nhỏ lắc lư lay động. Vương Nguyên siết chặt drap giường, hai chân run rẩy không quỳ vững, rốt cuộc bị Vương tướng quân làm nha làm nha làm nha đến mức khóc thành tiếng, co rút bắn ra lần hai.
Giày vò giằng co một lúc, đạn bên trong nòng súng cũng không chịu được việc bị kẹp chặt trướng đau, vội vàng tiết ra đợt tinh đầu tiên khi Thú nhân giao hợp, nóng bỏng tới đau rát tống thẳng vào bí huyệt đang cao trào. Vương Nguyên nức nở ngã xuống giường, cánh mũi phập phồng kịch liệt hớp lấy từng hớp không khí. Sống đến từng tuổi này y mới trải qua một hồi vận động dữ dội như vậy, nếu không phải do độ phù hợp của Thú nhân và Á thú cao có lẽ y đã không tin đây là lần đầu tiên của mình. Tức tưởi rấm rức khóc cho một cuộc đời đi vào con đường vạn kiếp bất phục, y cảm nhận người phía sau có chút cứng ngắc ôm lấy mình, chỉ đơn giản là truyền độ ấm qua khiến y dễ chịu hơn một chút.
Vương Tuấn Khải trầm mặc ôm Vương Nguyên, dù nói rằng quan hệ lần này xuất phát từ lý do miễn cưỡng, nhưng hắn không thể không thừa nhận điều này rất tuyệt. Dù bản thân hắn đưa ra chủ ý cưới Vương Nguyên là vì kế hoạch, nhưng khi nhìn thấy tiểu Á thú bị mình này này kia kia mệt mỏi khóc lóc, hắn vẫn là không yên lặng đứng nhìn được. Có điều Vương Tuấn Khải rất rõ ràng, việc này không phải do hắn áy náy vì tính kế đối phương mà thành, vậy rốt cuộc lý do chân chính nằm ở đâu?
Vương Tuấn Khải miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm giác được người dưới thân ngọ nguậy nhúc nhích. Vương Nguyên giương móng vuốt yếu ớt giơ tay, đôi môi đỏ sưng khép mở, khàn khàn nói: "Ta. . .muốn uống nước. . ."
Hắn rót một cốc nước đưa y, đợi Vương Nguyên uống xong mới giật mình biến sắc.
"Cái đó. . .hình như là nước có thuốc. . ."
Vương Nguyên: ". . ."
Thật khiến người ta tức chết mà. . .!!!