Canh Cua Viên 2 [Khải Nguyên]

Chương 22: Huyết Ấn Phục Yêu [2]

2.

Tùy Ngọc nôn ra một ngụm máu, cưỡng chế thu hồi linh khí trong cơ thể, chẳng ngờ không có kết quả gì ngược lại còn làm cho chính mình phản phệ trọng thương.

“Trường An. . .” Y đè lại l*иg ngực đau nhói, vừa ngăn chặn linh khí bạo động vừa cố sức lên tiếng, nhưng giữa y và Hạ Trường An dường như có một bức tường vô hình ngăn cách, không thể xuyên thấu câu thông cùng đối phương. Hạ Trường An bên này sốt ruột quá chừng, lại thấy Đại sư huynh thổ huyết, càng thêm nóng tính, tay chân hành động trước suy nghĩ – vươn ra xé rách kén linh khí dày đặc, vói tay chạm vò Tùy Ngọc, đan điền bị chấn đau vẫn không bỏ cuộc: “Đại sư huynh, ngươi làm sao vậy?!”

“Đồ ngốc, mau đóng mạch môn của ngươi lại. . .Ngô. . .” Tùy Ngọc che miệng, máu tươi theo kẽ tay chảy xuống sắc da trắng muốt, diễm lệ mà cũng chói mắt vô cùng. Hạ Trường An làm theo lời y, cuống quít vận dụng linh lực, đáng tiếc vẫn như cũ không thể phá vỡ cục diện. Có điều mạch môn của hắn như khai xương mở tủy ngày càng rộng ra, hấp thu linh khí càng nhiều, trong đầu ‘ầm’ một tiếng phá tan lá chắn Luyện khí kỳ. Hạ Trường An vừa mừng vừa sợ, nhìn Tùy Ngọc: “Đại sư huynh, đại sư huynh, ta, ta tấn cấp!!”

Tùy Ngọc mê mang nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc.

Hạ Trường An nhìn thấy hai mắt y mù sương mờ mịt, thần thái có chút ngốc trệ, không hiểu chuyện gì xảy ra cũng không biết phải giải quyết như thế nào. Linh khí cứ bị hút vào phía hắn, mà Đại sư huynh từng chút một suy kiệt, Hạ Trường An lòng vạn mối tơ vò, lại thử xuyên qua màn chắn linh khí, không ngờ lần này dễ dàng qua được. Hắn thầm nghĩ, lẽ nào là do hắn tấn cấp, tu vi cao hơn nên mới phá được phòng vệ? Phi phi phi chuyện này không quan trọng, người nguy hiểm nhất là Đại sư huynh kìa!

Hạ Trường An vội vàng tóm lấy Tùy Ngọc lau vết máu trên môi y, phát hiện người y mềm nhũn, mồ hôi dính bết vào tóc, bị hắn kéo một cái liền vô lực phản ứng, cứ như vậy ngã vào lòng hắn. Hạ Trường An cứng người một chút, nhanh chóng kiểm tra mạch môn Đại sư huynh, nhíu mày. Tu vi của Đại sư huynh cao hơn hắn, theo lẽ thường hắn căn bản không thể ảnh hưởng đến y nhiều như vậy, đến tột cùng là tại sao lần tu luyện này lại xảy ra đại biến không thể vãn hồi?

Hạ Trường An vừa vắt óc nghĩ vừa độ khí cho Tùy Ngọc, bàn tay chạm đến chỗ nào đó liền khựng lại.

“Ư. . .” Tùy Ngọc híp mắt lại, hai gò má ửng hồng bất ngờ, trên khóe môi hé mở thốt ra một âm thanh ngọt lịm mềm mại, thiếu chút nữa dọa hoảng Hạ Trường An.

Tên sư đệ ngốc nghếch lẳng lặng nhìn chỗ mình chạm vào, há miệng kinh ngạc, hắn, hắn, hắn thế nhưng đυ.ng tới một cái đuôi! Một cái đuôi trên người Đại sư huynh!

Không đúng, trọng điểm là, Đại sư huynh cư nhiên có đuôi?!?

“Mm.. . a.. .” Tùy Ngọc nằm trong l*иg ngực hắn, sức lực từng chút bị bào mòn, cái đuôi ở xương cụt rũ xuống dài đến đầu gối y, lông xù trắng tuốt vô cùng xinh đẹp. Mà tay Hạ Trường An đặt trên đó không có cách dời đi, xúc cảm ấm áp dễ chịu trên lòng bàn tay quá đỗi mê hoăc, hắn vừa xấu hổ vừa run rẩy nhìn Đại sư huynh, mở to mắt nhìn hai lỗ tai trên đầu đã biến đổi luôn rồi.

Là hồ ly.

Đại, đại sư huynh là hồ ly!

“Hạ Trường An. . .Ngươi làm cái gì. . .” Tùy Ngọc không có sức phản kháng, hết cách, đuôi là điểm yếu trên người y mà. Tên ngốc này vừa hút linh khí trên người y vừa nắm đuôi y, thiên lý nằm ở đâu hả?! Tùy Ngọc hận không thể đạp tên ngốc xuống giường đánh thành đầu heo, chỉ là hiện giờ y ngay cả nói cũng rất khó khăn, sức lực đôi co cãi vả còn không có chứ đừng nói là đánh tay đôi. Nhưng kỳ quái là, từ khi được đồ ngốc Hạ Trường An ôm vào lòng, Tùy Ngọc cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, tứ chi lan tỏa một loại cảm giác dao động nhè nhẹ, không đủ nhưng ít nhiều cũng giảm bớt đau đớn trong lòng ngực.

Đợi đến khi Tùy Ngọc hồi phục hơn phân nửa, y rốt cuộc đã nhận ra điểm mấu chốt.

Hạ Trường An tấn cấp, linh khí bạo động bị hắn điên cuồng hút lấy, mà y nếu như không tìm cách thu về linh khí của mình, rất có khả năng sẽ bị hắn hút khô, nhưng khi y và hắn tiếp xúc thân thể thì quá trình này lại bị hòa hoãn, không còn hỗn loạn như trước.

Tùy Ngọc nhắm mắt thở dốc, tình hình này chỉ có thể lý giải bằng hai chữ: song tu.

Hai tu chân giả khi song tu cùng nhau, thân xác giao hòa, linh hồn nhập thành nhất thể, căn cơ từ trong ra ngoài đều được bổ trợ tu luyện, tu vi sẽ nhanh chóng tăng cao hơn một mình bế quan. Trong Hắc thổ đại địa trước giờ không thiếu những cặp đạo lữ song tu cùng nhau, kết quả dĩ nhiên không khác với truyền thuyết. Nhưng nữ tu chân là người hiếm có khó tìm, nếu tìm được thì có chăng cũng đã có đạo lữ rồi, hơn nữa cho dù người nọ có nguyện ý cùng ngươi song tu, ngươi và nàng lại không thuộc cùng một hệ linh khí thì cũng như muối bỏ biển, nước đổ đầu vịt.

Mà Hạ Trường An, rõ ràng chỉ mới là một thiếu niên mười bảy tuổi, song tu gì đó đối với hắn giống như vì sao trên đỉnh đầu, cao xa vời vợi, lại không có cấp thiết.

Nhưng là Tùy Ngọc thì khác.

Nếu còn không mau thu lại linh khí, y sẽ bị bức về nguyên hình. Đến lúc đó yêu khí không giữ được, trong tông môn có người nghe thấy, chắc chắn sẽ bị đánh tan xác, hồn phi phách tán.

Tùy Ngọc cắn cắn môi, hạ quyết định gọi Hạ Trường An xuống: “Sư đệ. . .”

Hạ Trường An miên man suy nghĩ, bị y nhắc liền theo bản năng cúi đầu nhìn y. Cảm xúc mềm mại nóng bỏng cùng trơn mướt mượt mà ấn lên môi hắn, gương mặt trắng nõn không chút tỳ vết áp sát mặt Hạ Trường An.

“Um. . .đừng động. . .” Tùy Ngọc nhỏ giọng nói, hai cánh tay xích͙ ɭõa quấn lên cổ Hạ Trường An, cái đuôi quắp lấy thắt lưng hắn, khiến khoảng cách hai người bằng không, thân thể trần trụi dính sát vào nhau không chút kẽ hở.

Hạ Trường An bị tấn công thình lình, phản xạ muốn đẩy ra, tay vừa chạm đến da thịt mát mẻ của Đại sư huynh liền chấn động cả người, linh khí ngưng trệ một chút, lại lần nữa rót vào kén. Hạ Trường An chỉ cảm thấy tê dại cả người, xúc cảm bị khuếch đại cực điểm, nụ hôn này với hắn không chỉ có ngạc nhiên cùng hưởng thụ, mà hắn cũng bị dẫn vào vòng xoáy quay cuồng, đè lại gáy Tùy Ngọc, đảo khách thành chủ.

“Ưʍ. ..a. . .uhm, hm. . .” Tùy Ngọc bị hắn cọ qua cọ lại, căn bản không phải là hôn, nhưng tiếp xúc gần gũi lâu dần sinh ra sự kết hợp mỏng manh, giống như linh khí của hai người đang bắt kịp nhau, trộn lẫn vào nhau, làm cho y thổn thức đắm chìm, càng muốn có nhiều hơn.

Vừa ấm nóng vừa nhu hòa, quả thật là hiệu quả tốt nhất của song tu.

Hạ Trường An cũng yêu thích không buông, bàn tay siết chặt eo Tùy Ngọc dần dần mơn trớn lên trên, xoa nhẹ lên tấm lưng nhẵn nhụi, siết chặt Tùy Ngọc trong lòng.

Không biết là ai bắt đầu trước, hai thân ảnh quang lõa ôm nhau quấn quít trên giường, người trên không ngừng vuốt ve sờ soạng cơ thể đối phương, ngón tay mang vết chai khi cầm kiếm luồn qua lách lại chen lấy vào từng nơi trên thân thể ôn hương nhuyễn ngọc, trìu mến luyến lưu mà cũng không kém phần động tình. Người bên dưới hùa theo động tác của hắn, uốn cong thân người theo từng động tác sờ mó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hai chân thon dài xinh đẹp trắng trẻo trực tiếp tách ra hai bên, kẹp chặt thắt lưng hắn, không có cố kỵ ma sát hạ thể của hai người vào nhau, tạo nên từng trận lửa nóng dội ra tứ phía.

Âm mao đen nhánh cùng hai quả cầu không ngừng đυ.ng chạm vào khố hạ Hạ Trường An, hắn đỏ mắt kéo rơi tiết khố của Đại sư huynh, cảnh xuân mê người tức tốc hiện ra. Dù là hắn cũng có những thứ giống như vậy, hắn lại không kìm được mà nhìn chằm chằm tiểu Tùy Ngọc, mê muội trông thấy ngọc hành phấn hồng kia từ từ cương lên, rỉ ra chất lỏng trong suốt dinh dính vào khố hắn.

Huyết ấn trên đầu vai hai bên dần phát sáng, nhưng vì linh khí ngũ sắc nên không ai để ý.

Tùy Ngọc không cảm nhận được độ ấm trực tiếp từ nửa thân dưới, liền bất mãn cởi tiết khố Hạ Trường An ném đi, nâng thắt lưng cọ xát hai vật hình trụ vào nhau, rất nhanh đã khiến kɧoáı ©ảʍ xông lên thẳng đầu song phương. Hô hấp hai người ngày càng nặng nề, ánh mắt nhìn nhau cũng nổi lên một tầng du͙© vọиɠ, hé miệng hôn nhau môi lưỡi giao triền, phát ra âm thanh tình sắc ngập tràn.

Hồ yêu tộc giỏi nhất là mị hoặc dụ dỗ, chỉ cần động tình liền có thể phát huy mị thái phong tình vạn chủng, Tùy Ngọc bị tiểu sư đệ khơi mào bản tính, vặn vẹo cơ thể bày ra tư thế tú sắc khả xan khiến hắn ngây ngốc ngắm nhìn, đυ.ng chạm lớn nhỏ thân mật trên người đều lây lan dục hỏa kinh diễm, ánh mắt nhìn y càng ngày càng nóng bỏng, như thể muốn nuốt chửng y vào lòng.

Thiếu niên da trắng như tuyết khẽ rêи ɾỉ, phượng nhãn xinh đẹp khép hờ phiếm thủy quang, đôi môi đỏ hồng bình thường vẫn hay mắng hắn ngốc hôm nay phá lệ ướŧ áŧ, màu sắc cùng hình dạng căng mọng làm người ta không cầm lòng muốn cắn. Trượt xuống vùng ngực bằng phẳng có chút hư nhược nhưng lại có hai điểm màu phấn nở rộ như hoa đào, theo động tác của y mà run rẩy đứng lên, một bộ cầu an ủi cầu vuốt ve, thậm chí là. . .

“Ưm~. . .” Tùy Ngọc rên lên một tiếng ngọt ngào, ưỡn ngực đưa đầṳ ѵú vào miệng Hạ Trường An, thở dốc phun ra nhiệt khí nóng rực: “Liếʍ, liếʍ nó. . .Ư. . .đúng rồi, còn có, mau mυ'ŧ cho ta. . .a~”

Hạ Trường An ôm siết lấy cái eo nhỏ nâng lên, miệng ngậm đầṳ ѵú bán cương liên tục liếʍ láp, môi mυ'ŧ lên quầng vυ' phát ra tiếng lách chách như đang mυ'ŧ sữa, làm cho đầṳ ѵú nhanh chóng hiện lên màu sắc tươi tắn, mà người phía trên vừa nghênh hợp mời gọi vừa chỉ dẫn hắn, khiến hắn như được cổ vũ mà càng có động lực tiến công. Hạ Trường An hầu hạ tiểu đầṳ ѵú sưng lên, làm Tùy Ngọc rên la không ngừng, hắn vì nghe thấy thanh âm vô vàn tình thú của Đại sư huynh mà trướng đau hạ thể, côn ŧᏂịŧ đỏ hồng chưa từng trải qua một lần xâm phạm nào hưng phấn phồng lên, ma sát qua lại cùng tiểu Tùy Ngọc, nhiệt độ tăng cao kinh người.

Tùy Ngọc bị cọ thoải mái muốn chết, thân thể mềm mại càng quyến luyến không rời người phía trên, linh khí bao bọc hai người tiến vào trạng thái nhu hòa quyện chặt, chầm chậm trở về cơ thể y. Tùy Ngọc ngẩng đầu kêu lên, vuốt ve lưng thiếu niên, chậm rãi ghé vào tai hắn thì thầm nhỏ to.

Hạ Trường An đỏ bừng mặt liếʍ môi, miệng khô lưỡi khô nhìn sắc mặt ửng hồng của y, nhanh chóng gật đầu làm theo.

Hắn lần mò xuống giữa hai chân Tùy Ngọc, tham lam quan sát từng phong cảnh nơi này, Tùy  Ngọc bị hắn nhìn đến phát tình, có phần gấp gáp thúc giục: “Mau, sờ ta, sờ ta đi. . .”

Hắn chuyển động bàn tay sờ soạng suồng sã hạ thể Đại sư huynh, từ hai quả âm nang cho đến ngọc trụ cứng ngắc, lướt qua xoa nắn vùng tam giác mẫn cảm rồi vói tay ra phía sau, ấn ấn lên huyệt khẩu ẩm ướt. Hạ Trường An nhịn không được kéo chân y dang rộng ra, đỏ mắt nhìn cúc huyệt nhỏ xinh mấp máy ra vào, vành tai đỏ lừ, nơi này của Đại sư huynh quả thật rất dụ nhân, xinh đẹp như vậy chắc chắn chưa từng bị ai chạm qua. Nghĩ đến mình sẽ ở nơi này thân thiết cùng y, Hạ Trường An vừa phấn khích vừa mâu thuẫn, kích động tới mức côn ŧᏂịŧ trướng to một vòng.

“Cắm vào, cắm vào bên trong. . .A. . .” Linh khí êm dịu từng chút một quay về cơ thể, Tùy Ngọc vui mừng gọi Hạ Trường An, lật người lại quay lưng với hắn, đong đưa cái mông tròn căng bóng lộ ra tiểu huyệt ướŧ áŧ, không ngừng dụ dỗ: “Trường An, ta muốn, ta muốn. . .”

“Đại sư huynh. . .”

Hai người không kiêng dè thế đạo luân thường mà nhìn nhau, thấy rõ ham muốn trong mắt đối phương liền mở cờ trong bụng, thuận thế giao hoan.

Hạ Trường An nâng côn ŧᏂịŧ để sát huyệt khẩu, qυყ đầυ rỉ nước chạm đến cửa huyệt sinh ra một trận tê liệt nóng bỏng, dâʍ ɖị©ɧ của đầu nấm cùng xuân thủy chảy ra từ miệng huyệt hòa lẫn vào nhau trong chốc lát, côn ŧᏂịŧ liền ‘phốc phốc’ cắm vào, kéo căng mị thịt cùng nếp uốn đến tận cùng.

“A. . .!” Lần đầu tiên chịu thừa nhận vẫn là không quen thuộc, Tùy Ngọc đau đớn kêu một tiếng, cố gắng điều chỉnh linh khí tập trung về chỗ kia, làm cho vết nứt vừa xuất hiện ở hậu đình lập tức lành lại, giúp côn ŧᏂịŧ dễ dàng đâm vào. Hạ Trường An đẩy thắt lưng đưa cự vật tiến nhập bên trong, ấm nóng ướt sũng khiến hắn mờ mịt nảy sinh xúc động muốn chôn luôn trong đó. Côn ŧᏂịŧ đẩy thẳng một đường vào đó, dọc đường ma sát cọ loạn qυყ đầυ lên vách huyệt trơn nhẵn, ép ra dâʍ ŧᏂủy̠ không màu chảy theo bắp đùi Đại sư huynh. Tùy Ngọc thở dốc không ngừng, vặn eo lắc mông mở rộng cúc huyệt nuốt lấy côn ŧᏂịŧ, cắn chặt không rời, lại nâng mông lắc lư trái phải, quay đầu ném cho Hạ Trường An mị nhãn mê đắm: “Động đi, mau động đi. . .”