Canh Cua Viên 2 [Khải Nguyên]

Chương 20: Bao Dưỡng [6]

Hơi đuối nên H hong đậm, mai sau tui sẽ bù lại :">

----------------

6.

Tổng tài tinh anh của tập đoàn quảng cáo nổi tiếng - Vương Nguyên, hiện tại đang cưỡi trên khố hạ nam nhân, mười ngón tay xinh đẹp tách ra hai cánh mông đàn hồi, để lộ hậu đình đỏ tươi mềm mại lại quyến rũ, y nhổm lên hạ xuống, nhục huyệt trơn bóng ướŧ áŧ dễ dàng hút lấy qυყ đầυ, sau đó nhóp nhép nuốt cả cây côn ŧᏂịŧ vào trong, bắt đầu luật động.

Vương Nguyên đưa tay chống lên vai Vương Tuấn Khải, hai chân dang rộng để cúc huyệt ngậm chặt gậy sắt của hắn, eo nhỏ đong đưa liên tục, lắc lư không theo một quy luật nào, lúc thì chậm, lúc lại nhanh, nhưng thủy chung không hề buông tha côn ŧᏂịŧ mà gắt gao dùng tao động cắn chặt nó, chính mình bày ra tư thế da^ʍ mỹ mê hoặc khiến hắn trầm luân mê luyến, hơi thở nóng bừng không ngừng phun ra nhiệt khí bốc hỏa.

Hạ thể y trần trụi lại không có một chút đáng ghét, ngược lại trong mắt Vương Tuấn Khải, cái mông phóng đãng và cúc huyệt lãng hóa kia cực kỳ tiêu hồn, mỗi lần hắn cùng Vương Nguyên dùng tư thế này giao hợp đều đạt đến đỉnh kɧoáı ©ảʍ. Hắn hưởng thụ ấm nóng cùng ẩm ướt nhu hòa bên trong cơ thể y, y mê đắm cuồng si đến mất hồn vì được hắn thao sướиɠ, kết hợp của hai nam nhân với nhau nhưng lại khăng khít không ngờ, nếu không phải giữa bọn họ còn có cái hợp đồng nào đó, có khi mối quan hệ của hai người lại bắt đầu bằng cách khác rồi. . .

Vương Nguyên rêи ɾỉ thành tiếng, co rút hậu huyệt kẹp chặt côn ŧᏂịŧ, làm cho nó tiến vào sâu hơn, trướng to hớn, thỏa mãn da^ʍ huyệt cơ khát của y. Mấy ngày nay tần suất y phóng áp suất thấp trong công ty càng lúc càng nhiều, ngoài chuyện scandal gây bất hòa lục đυ.c nội bộ thì nguyên nhân chính không gì khác chính là dục cầu bất mãn. Y đã quen cùng hắn cuồng loạn điên đảo mỗi đêm, vắng lặng một chút liền thấy đói khát ngứa ngáy vô cùng. Thanh niên khí huyết phương cương, có ham muốn dày đặc cũng không phải xấu xa, nhưng y lại không thể dùng cách này bẻ ngoặt mối quan hệ bao dưỡng của hai người bọn họ, cho nên. . .

Vương Nguyên cẩn thận lau chùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính lại cúc huyệt sau khi làm xong, chỉnh chỉnh chu chu mặc tây trang vào, nhìn Vương Tuấn Khải đang ngồi trên sofa đối diện, mỉm cười: "Cậu có thể đi rồi."

"Mới chỉ có một hiệp, anh chịu khó nhẫn nhịn vế sau?"

"Không chịu cũng không được, tôi nói cho cậu biết. . ." Vương Nguyên đột nhiên cười càng tươi: "Hợp đồng "bao dưỡng" của chúng ta hết hạn rồi."

Vương Tuấn Khải vốn muốn nghe người này nói gì, lỗ tai dựng lên: "Khi nào?"

"Sau khi cậu bắn tinh vào người tôi."

Lời nói câu nhân mà vẻ mặt lại nghiêm túc chính trực như vậy, trên đời này đại khái chắc cũng chỉ có Vương Nguyên dám nói ra. Y chẳng biểu lộ chút vui giận nào, càng ngày càng xa cách, mông lung lập thành bức tường tách hai người ra khỏi nhau, cứ như vậy đòi đoạn tuyệt quan hệ.

Vương Tuấn Khải híp mắt lại, con ngươi hắc sắc chứa đầy tính toán thủ đoạn: "Hợp đồng kết thúc, nhưng mà. . ."

Cửa văn phòng bị gõ cộc cộc, nữ thư ký sau khi được cho phép liền mở cửa ra, cúi đầu nói: "lão bản, chủ tịch mời ngài đến cuộc họp cổ đông ngay bây giờ."

"Được rồi." Vương Nguyên không chút để ý đến Vương ảnh đế hơi hơi nhăn mày, mà hai kẻ cuồng công việc đều không chừa cho hắn tí mặt mũi nào, trực tiếp nhấc chân đi luôn rồi. Vương Tuấn Khải nuốt lời muốn nói đến khóe miệng, thời điểm chuyển xuống đũng quần liền nhịn không được giật giật mí mắt, âm thầm thở dài.

Dục hỏa của hắn vẫn chưa được dập tắt a.

Một bữa ăn trì hoãn giữa chừng, dù là ai cũng không thoải mái. Vương Tuấn Khải nằm dài trên sofa văn phòng ngẩn người, đột nhiên ngộ ra một vấn đề. Kỳ thật Vương Nguyên vốn chưa từng nguôi giận, một chiêu thuận nước đẩy thuyền vừa rồi của y hóa ra chỉ là muốn hắn chưa nếm được dư vị đã phải cưỡng chế buông tay, thậm chí vẻ mặt xuân sắc vô biên kia cũng là đánh lừa hắn. Vương Tuấn Khải đã quen cùng y quấn quít làʍ t̠ìиɦ, tính sự kịch liệt cùng hoan ái tận hứng mới khiến hắn buông lỏng. Hiện giờ bát cơm hất nửa, đũa cũng gãy đôi, quả bom hẹn giờ nghẹn mãi không nổ làm cho Vương ảnh đế âm trầm mây đen. Chính bản thân Vương Tuấn Khải đương nhiên cũng nghĩ đến chuyện y sao mà dễ dãi như vậy, thì ra thật sự chơi hắn một đòn.

Vương Nguyên chẳng chịu cho hắn cơ hội nào.

Hắn sẽ knock out sao?

Hắn là ai chứ?

"Vương Nguyên a Vương Nguyên, anh là ông chủ thú vị nhất mà tôi từng gặp.. ." Vương Tuấn Khải cầm áo khoác đi ra khỏi cao ốc, khóe mắt loan loan ý cười, đeo lên kính râm rồi phóng xe đi mất.

Buổi chụp ảnh cuối cùng cũng khép lại, nhân viên hậu kỳ cùng nhϊếp ảnh gia thảo luận đôi co một chút, thỉnh thoảng sẽ nhắc đến Vương Tuấn Khải và Dư Đào vì Dư Đào cũng nằm trong dự án bộ ảnh lần này. Bất quá cô diễn viên hạng hai đột nhiên xin nghỉ vì lý do riêng tư nên quản lý gạch tên khỏi danh sách, trước khi buổi chụp ảnh kết thúc, cô ta lại bỗng dưng xuất hiện ở studio.

Dư Đào và Vương Tuấn Khải né tránh ánh mắt tò mò của quần chúng nhân dân, đi đến một góc trống:

"Thành thật cảm ơn cậu rất nhiều, nếu không có cậu tôi cũng chẳng có ngày được đứng ở đây. . ."

"Đó là chị tự mình nghĩ thông. Khi không nửa đêm lại đi tự sát làm gì." Vương Tuấn Khải cười cười: "Còn chọn nơi khỉ ho cò gáy khiến báo chí đưa tin lá cải, báo hại người yêu của tôi giận lẫy không cho tôi chạm vào."

Dư Đào tặc lưỡi, khoanh tay lại: "Lão nương tự sát là vì tiền, còn cậu vật vã vì tình. Vương ảnh đế thân mến, làm việc chung bao lâu nay, tôi đây còn lâu mới tin cậu gà mờ đến nổi một người yêu cũng không dỗ được."

"Thật sự không dỗ được, chẳng phải có câu "đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa" hay sao? Không ngại nói cho chị biết, Vương ảnh đế ai ai cũng cho là "không gì không thể" hiện tại ngay cả một cái chân giường cũng không chạm được." Vương Tuấn Khải ai oán đáp trả, hơi lắc lắc đầu: "Không nói chuyện này nữa, chị đến đây là muốn chào tạm biệt tôi đúng không?"

"Ờ, chị đây lát nữa sẽ bay ra nước ngoài, không hẹn ngày gặp lại, thế cậu có cần chị gọi điện giải thích với người ta không?"

Vương Tuấn Khải nhướng mày: "Với tính tình của người nọ, phỏng chừng sẽ điềm đạm lắng nghe, sau đó điềm đạm dập máy. . ."

Dư Đào cảm khái: "Số cậu lận đận thật. . .Mà cậu biết không? Hôm chúng ta bị chụp ảnh, camera giao thông có ghi lại số xe taxi. Trùng hợp làm sao tài xế lại là người quen của chị, ông ấy nói, đó là một cậu thanh niên điển trai nho nhã, bắt taxi trước ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, chị định điều tra xem là tên nhóc paparazi nào buôn dưa bán muối, nhưng thật sự không còn thời gian. . ."

"Nga. . ." Vương Tuấn Khải hơi ngẩn người, khóe môi mỏng hơi nhếch lên: "Thì ra còn có chuyện như vậy, bà chị cứ yên tâm. . ."

. . .

Một buổi chiều lộng gió, Vương Nguyên mở cửa sổ nhà nhỏ, nhắm mắt thở ra một tiếng, còn chưa kịp hít vào không khí trong sạch tinh khiết của vùng ngoại ô đã bị một vòng tay ôm lấy thắt lưng, giọng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền xuống: "Đang nghĩ gì vậy?"

"Cậu. . .làm sao vào nhà?" Y vẫn chưa hoàn hồn lại, hơi nâng mí mắt nhìn hắn. Vương Tuấn Khải cười tủm tỉm, cọ cọ hai cái: "Tôi trộm chìa khóa nhà anh, anh còn giả vờ không biết? Anh cùng tôi chiến tranh lạnh, lại cố ý không tịch thu chìa khóa là muốn tôi có cơ hội giải thích, không phải hửm?"

"Cậu nghĩ nhiều rồi." Vương Nguyên. . .thật sự không biết Vương Tuấn Khải trộm chìa khóa nhà y. Dù sao thì có ai lại nghĩ một ảnh đế cao quý lãnh diễm - vạn nhân mê như Vương Tuấn Khải lại thuận tay thỉnh đồ như vậy chứ.

"Không sao, giờ tôi ở đây là được."

". . .Ngày mai tôi đi đổi ổ khóa."

"Ân, cứ tự nhiên, đổi thành ổ khóa từ hay khóa vân tay ấy, tốt hơn."

Vương Nguyên nhìn hắn thản nhiên như không, tổng cảm thấy có chút không bình thường. Vương Tuấn Khải dễ dàng đoán ra suy nghĩ của y, vẻ mặt đắc ý không khác gì con mèo trộm được cá, thanh âm như cũ gợi cảm vô cùng: "Tôi sẽ ở đây luôn, anh chọn ổ khóa càng khó phá, chẳng phải là càng muốn giam tôi lại không cho ai nhìn thấy hay sao? Ừm, tính chiếm hữu rất mạnh, đúng là tác phong của Vương tổng."

Vương Nguyên hơi nghi hoặc nhíu nhíu mi: "Cậu định ở đây luôn sao? Tôi vẫn chưa cho phép mà."

Vương Tuấn Khải kéo y xuống hôn một cái vang dội lên người y, khẽ khàng giải thích: "Làm người được bao dưỡng, phải biết chiều ý ông chủ a tiểu tâm can."

"Hợp đồng của chúng ta kết thúc rồi, hơn nữa tôi cũng đâu phải người bị bao dưỡng." Vương Nguyên giãy thoát khỏi móng vuốt của hắn, vừa mới đứng lên lại bị lôi đè lên sofa. Gương mặt tuấn nhã sát thương của Vương Tuấn Khải sán lại gần, đầy vẻ nham hiểm: "Ân? Tôi vẫn chưa nói với anh sao? Hợp đồng bao dưỡng của anh và tôi kết thúc, nhưng hợp đồng bao dưỡng của tôi và anh vẫn còn hiệu lực nha!"

Vương Nguyên ù ù cạc cạc nghe hắn nói cái anh tôi tôi anh, tổng cảm thấy có tai vạ từ trời rơi xuống. Vương Tuấn Khải cười cười ôn hòa, lôi trong ngực áo ra một tờ giấy mỏng tanh, phía trên tựa hồ còn dính chút chất dịch không rõ nguồn gốc đã đông cứng.

Là hợp đồng mà y ký ngày đó.

"Xem kỹ a Vương tổng, đây là hợp đồng bao dưỡng giữa đại minh tinh tôi đây và Vương Nguyên tổng tài công ty quảng cáo, tôi không lừa anh chứ?" Vương Tuấn Khải cười xấu xa nhìn gương mặt ngơ ngác đến mức đáng yêu của Vương Nguyên, chẳng đợi y có thời gian giảm xóc đã siết chặt người đè xuống hôn lưỡi, bàn tay không yên phận luồn vào áo len Vương Nguyên đang mặc, kẹp lấy điểm nổi trước ngực thuận tay chơi đùa: "Vương tổng, kể từ ngày đó anh đã triệt để trở thành người của tôi, còn muốn chạy, hửm?"

"A. . .Buông. . ." Vương Nguyên cố gắng giãy giụa, đổi lại là kɧoáı ©ảʍ ùn ùn kéo đến như mây mưa, cố đấm ăn xôi nói: "Cậu, cậu tính kế tôi. . ."

"Là ai tính kế ai trước, khó phân biệt à nha. . ." Vương Tuấn Khải say mê hôn liếʍ cái cằm trơn bóng của y, vừa cắn vừa day, nhéo nhéo những nơi mẫn cảm trên người đối phương, khiến Vương Nguyên mềm nhũn không có sức kháng cự, thở dốc đẩy hắn ra. Vương ảnh đế chung quy lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, kịch bản phim truyền hình hay điện ảnh đều đã kinh qua, tuy rằng tiểu thuyết so với thực tế hư cấu rất nhiều, nhưng không thể phủ nhận là đa phần phim đều dựa trên hiện thực dựng thành, chút thủ đoạn này của Vương Nguyên hắn đã sớm đoán ra. Ngay từ khi hai người bọn họ gặp nhau ở bar đêm, từ khi Vương Nguyên chìa danh thϊếp muốn bao dưỡng hắn, Vương Tuấn Khải đã nghĩ, làm gì có bữa cơm nào miễn phí. "Bao dưỡng" nói cho thuần phong mỹ tục, kỳ thực là hồng bài tiểu quan có người bao trong thời gian dài, công việc chủ yếu vẫn là dùng thân thể thỏa mãn đối phương, khiến đối phương giải quyết được du͙© vọиɠ bằng phương pháp thoải mái nhất. Thế như trong mối quan hệ này, Vương Tuấn Khải vừa được tiền vừa có tính dục, hắn lại còn là công, nói trắng ra ai lợi hơn ai?

Vì vậy, cân nhắc một chút liền biết, Vương Nguyên không chỉ có hứng thú với thân người của hắn.

Vương Tuấn Khải đồng ý, song song ngầm quan sát biểu hiện của Vương Nguyên. Tao nhã dịu dàng khi đối xử với hắn, lẳиɠ ɭơ dâʍ đãиɠ lúc ở trên giường, còn có chút thẹn thùng và si mê không che giấu nổi, điều này chứng tỏ sự thật gì?

"Người tung hình cho báo chí gây scandal, là anh đúng không?" Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên hé miệng muốn nói, liền dùng ngón tay chặn môi y, cười tà tà: "Đừng vội thanh minh, đừng cứ che giấu. . .Tôi đoán, anh thích tôi rồi đúng không?"

"Cậu tự mình đa tình. . .A. . .Ưʍ. . ."

"Suỵt . . .Vì tôi là một diễn viên, ân, thường thì người làm nghệ sĩ có lịch sử tình trường rất phong phú, anh không muốn tôi giao lưu cùng nữ diễn viên, cũng không muốn tôi có bất kỳ mối quan hệ ám muội nào với người khác, bởi vì tính độc chiếm của anh rất mạnh."

Vương Nguyên mím môi không đáp.

"Anh muốn thay đổi mối quan hệ này, bức tôi nói ra ba chữ "anh yêu em" có đúng không? Vương tổng?"

Câu cuối cùng, hắn cố tình thổi khí vào tai Vương Nguyên. Vành tai y đỏ ửng, gò má càng lúc càng hồng, xem ra đã bị nói trúng tim đen. Vương Tuấn Khải cười ra tiếng, lột sạch áo len cùng áo sơ mi bên trong ra ném xuống đất, tiếp tục nắn bóp xoa lên đầṳ ѵú đỏ tươi, cắn cắn cổ y, vừa hôn vừa mυ'ŧ: "Hiện tại, tôi sẽ dùng hành động chứng minh cho anh thấy."

"Cậu. . .A!"

Vương Tuấn Khải chạm tay vào đũng quần y, quả nhiên thứ kia không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã sớm sưng lên. Hắn dễ dàng cởi khóa quần kéo tuột xuống đầu gối, nâng vật kia lên tay ngắm nghía, chậm rãi hôn lêи đỉиɦ chóp run rẩy rỉ nước, há miệng ngậm vào.

"Ư . .. ..không. . ."

Vương Nguyên ngửa đầu ra sau, nhắm chặt mắt, hai chân muốn kẹp vào lại sợ đυ.ng trúng đầu Vương Tuấn Khải, cố gắng đẩy hắn ra khỏi giữa chân hai mình. Vương Tuấn Khải sóng cả không ngã tay chèo, kỹ xảo điêu luyện lại bắt được nhược điểm của đối phương, tà ác cắn nhẹ lên qυყ đầυ, khiến Vương Nguyên suy suyễn hỗn loạn, "a" một tiếng không còn chống cự, cả người nhũn ra như rắn không xương. Từng chút một khơi dậy du͙© vọиɠ vốn dĩ rất mạnh mẽ trong người đối phương, Vương Tuấn Khải tinh tế liếʍ láp, chơi đùa hai quả tinh nang trên tay, còn kéo dạng chân y ra, một đường liếʍ xuống phía dưới.

Xúc cảm vì bị đầu lưỡi liếʍ trên người khiến Vương Nguyên run lên từng đợt sảng khoái, mười ngón tay cắm vào tóc Vương Tuấn Khải, nhịn không được rêи ɾỉ ngâm nga. Khi hắn liếʍ đến tiểu huyệt phía dưới, y nỉ non càng lớn, chủ động dang chân rộng hết cỡ để hắn có thể liếʍ cúc cho y.

"Nào, xoay người lại, vểnh mông lên." Vương Tuấn Khải vỗ mông y, nhẹ cắn lên mông thịt co dãn, mỉm cười: "Nguyên, anh thực sự quá đẹp, nơi này. . Nơi này nữa, khiến tôi không dời mắt được.. ."

Vương Nguyên làm theo lời hắn, cái mông nhổng lên cao, tính khí thẳng tắp cứng ngắc, hai chân tùy ý mở lớn phơi bày cảnh đẹp ý vui. Y ngoái lại nhìn hắn, chỉ thấy hắn tách mông cánh hoa ra, đưa lưỡi liếʍ một vòng trên thịt huyệt rồi không do dự mà xâm nhập vào bên trong.

"Ngô.. . ưʍ. . .sâu nữa, sâu nữa. . ." Tiếng rêи ɾỉ tràn ra bên môi, da^ʍ huyệt sau bao ngày được an ủi không chịu nổi mà hưng phấn rung động, nước bên trong ròng ròng trào ra, hòa lẫn với nước bọt của hắn nhỏ xuống sofa. Vương Nguyên được liếʍ sướиɠ, thân người thả lỏng, phía trước phía sau rất nhanh đã ướt đẫm, luôn miệng thở dốc, chỉ còn thiếu chút nữa.

"Tôi muốn. . .tôi muốn. . ." Y nức nở lên tiếng, thanh âm vỡ vụn lại trong vắt đáng yêu, mị nhãn phiếm nước: "Tôi muốn, a. . ."

"Vậy anh thừa nhận, mình thích tôi chứ?" Vương Tuấn Khải một bộ quyết phải làm rõ vấn đề này, tay chạy dọc chạy ngang kɧıêυ ҡɧí©ɧ kí©ɧ ŧìиɧ, ép Vương Nguyên trả lời: "Nói, em thích anh, em muốn anh, tôi sẽ lập tức thỏa mãn anh. . ."

Vương Nguyên do dự cắn môi, dù rất muốn làm cao thêm một chút, nhưng người ta đã phát hiện quỷ kế của mình còn gì, tuy có chút thua thiệt rồi còn đi lệch quỹ đạo kế hoạch, nhưng không phải kết quả cuối cùng cũng đã đạt được sao?

"Không nói cũng không sao. .."

"Tôi,. . ."

"Để tôi nói trước vậy." Vương Tuấn Khải ôm y ngồi trong lòng mình, thành kính hôn lên trán y: "Anh thích em."

Vương Nguyên ngơ ngẩn ngước nhìn: "A. . .?"

"Ban đầu vốn chỉ là tò mò, không ngờ càng ngày càng lún sâu, đến bây giờ thì hoàn toàn sa đọa." Hắn mỉm cười: "Anh bị mưu lược của em chinh phục, nói cho em biết, em là người đầu tiên tính kế anh thành công đấy nhé. . ."

"Ưm . . .a. . .sao, sao cơ. . .Ngô. . ."

Môi lưỡi giao triền, vành tai tóc mai chạm nhau, Vương Nguyên bị hắn cưỡng hôn hồi lâu, cũng chẳng có thời gian bình phục lại.

"A. . .A. . .Hm, ưʍ. .."

"Tiểu tâm can, tiểu huyệt của em quá chặt, kẹp chết anh rồi này. . .Vì sao đã làm bao nhiêu lần cũng không lỏng hả. . ."

"Ưʍ. . .!! Sâu quá. . ."

"Còn chảy thật nhiều nước, quá mức dâʍ đãиɠ. . ."

"A. . .!"

Vương Tuấn Khải mạnh mẽ thúc từng cú hung hãn về phía trước, đâm rút kịch liệt cốt ý thao da^ʍ huyệt phun nước tung tóe, hắn si mê cảm giác rong ruổi chiếm đoạt trong người Vương Nguyên, thắt lưng không ngừng đẩy, tay nắm chặt bắp đùi y kéo căng sang hai bên, làm cho cảnh tượng tao động dâʍ đãиɠ bị côn ŧᏂịŧ cường liệt thao lộng trừu sáp càng thêm rõ ràng. Nơi tiếp xúc của hai người va chạm liên tục, phát ra âm thanh dính dấp cùng tiếng da thịt đánh vào nhau bành bạch, vô cùng nóng bỏng.

Vương Nguyên nằm dưới thân hắn rên la không tiết chế, thân người giật nảy lên lay động theo từng động tác, kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn khóc lên, hạ thể dính đầy dâʍ ɖị©ɧ càng hưng phấn chảy nước xì xì, bị thao tới mức thần trí không rõ, kɧoáı ©ảʍ đầy mình. Điểm mẫn cảm trên tuyến tiền liệt bị côn ŧᏂịŧ cường ngạnh đè ép làm y muốn bắn ra, mơ mơ hồ hồ lâm vào vòng xoáy.

"A. . .A!. . .Ưm, bắn, em muốn bắn. . ."

"Cùng nhau."

"A!!!" Hai người đồng thời rên lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ hoặc là bắn lung tung hoặc là rót vào bên trong nơi bí mật kia, lấp đầy khoảng trống trong lòng cả hai.

Vương Tuấn Khải hôn môi Vương Nguyên, ấm áp dạt dào: "Anh yêu em."

Vương Nguyên bị hắn quần mệt lử, nhưng không chống lại sự dịu dàng của đối phương, ngượng ngùng đỏ mặt nói ba chữ kia ra.

Hai người tình lữ ôm nhau lại hôn lại yêu, tình nồng ý mật tràn ngập khắp phòng. Dù mối quan hệ này bắt đầu bằng hai chữ "bao dưỡng", nhưng rốt cuộc lại bị người trong cuộc đổi trắng thay đen dẫn đến một mối quan hệ khác, có chân chính là "bao dưỡng" hay không, ai mà biết được.

END