Đẩy cửa đế tẩm ra, Hách Liên Diễm trực tiếp quỳ trên mặt đất: "Chủ nhân, chủ nhân bớt giận, Hạ Nô......"
"Im miệng, cởi sạch." Kiều Vũ Huyền lạnh như băng nói.
Hách Liên Diễm vội vàng lột sạch quần áo trên người quỳ thẳng nói: "Hạ Nô thỉnh chủ nhân trách phạt."
Kiều Vũ Huyền đi đến bên long sàng ngồi xuống, từ ngăn tủ trên mép giường lấy ra cái rương nhỏ, ngoắc ngoắc ngón tay với Hách Liên Diễm: "Ngươi... Đã từng làʍ t̠ìиɦ với nàng chưa?"
"Không có, chủ nhân! Nô ɭệ chưa từng thao nàng... Chỉ, chỉ..." Hách Liên Diễm bò đến trước long sàng, nhỏ giọng nói.
"Chỉ cái gì? Nói rõ ràng!" Kiều Vũ Huyền đá qua một chân qua.
Hách Liên Diễm bị đá ngã vội vàng bò dậy quỳ thẳng nói: "Khẩu... Khẩu giao, Hạ Nô chỉ từng để nàng dùng miệng hầu hạ, nhưng Hạ Nô thật sự không thao nàng."
Kiều Vũ Huyền lười nghe tiếp, chỉ chỉ mặt đất dưới chân: "Ngưỡng mặt."
Hách Liên Diễm theo mệnh lệnh của chủ nhân ngưỡng mặt nằm thẳng, tự giác rộng mở hai chân lộ ra nơi riêng tư, Kiều Vũ Huyền nhìn Hách Liên Diễm đã bày xong tư thế thì không hề để ý tới hắn nữa, bắt đầu đùa nghịch đồ vật trong rương.
Sau một lúc lâu, Kiều Vũ Huyền lấy một cái ống mềm ra, đặt lên ©ôи ŧɧịt̠ Hách Liên Diễm: "Không quản được ©ôи ŧɧịt̠ đê tiện của ngươi đúng không? Hôm nay gia giúp ngươi dạy dỗ nó thật tốt."
Hách Liên Diễm không dám nói lời nào, cảm nhận được động tác của Kiều Vũ Huyền, đã đoán được y tính toán làm cái gì, chỉ có thể kinh hoảng nhìn y.
Kiều Vũ Huyền làm lơ ánh mắt Hách Liên Diễm, giơ tay dùng ống mềm chậm rãi cắm vào lỗ đái của Hách Liên Diễm, từng chút xoay tròn thâm nhập.
"Ưʍ... A..." Theo ống mềm xâm nhập, Hách Liên Diễm đột nhiên ngửa đầu, trên cổ hiện lên gân xanh, đau đớn đến mức nước mắt liên tục chảy xuống.
"Chỉ như vậy đã chịu không nổi?" Kiều Vũ Huyền quét mắt nhìn Hách Liên Diễm đang khóc đến thê thảm, cái tay cầm ống mềm tay tiếp tục cắm vào, cho đến thâm nhập vào chỗ sâu bên trong bàng quang mới thu tay lại, sau đó lại lấy ra một cái bình sứ từ trong rương, không màng đến con ngươi nháy mắt trợn to của Hách Liên Diễm, tàn nhẫn nói: "Thích bắn đúng không? Hôm nay gia hầu hạ ngươi, để cho ngươi bắn đủ!"
Mị hồn, xuân dược mạnh nhất trên đời này, chỉ một giọt mị hồn pha loãng với nước cũng đủ dạy dỗ mười trinh tiết liệt phụ thành kĩ nữ dâʍ đãиɠ nhất, dược tính cực mạnh.
Kiều Vũ Huyền nhìn Hách Liên Diễm bởi vì sợ hãi mà cả người run rẩy, tùy ý cười cười, nâng tay lên để nắp bình nhắm ngay ống mềm trong lỗ chuông, theo ống mềm mà rót hết một lọ mị hồn vào sâu bên trong bàng quang của Hách Liên Diễm...
Sau khi rót xong mị hồn, Kiều Vũ Huyền lại cầm lấy một cái roi da, hai chân dẫm chặt cặp đùi đang tách ra của Hách Liên Diễm: "Không cần điểm số, đánh đến khi gia muốn dừng lại mới thôi." Cái tay đang nâng hướng về phía ©ôи ŧɧịt̠ đang lạnh run giữa hai chân của Hách Liên Diễm tàn nhẫn quất xuống...
"A a a... Chủ nhân, chủ nhân tha cho nô ɭệ, chủ nhân..." Hách Liên Diễm hét thảm một tiếng, bộ vị yếu ớt nhất của nam nhân bị đánh, tuy là Hách Liên Diễm nhưng cũng đau đến muốn lăn lộn trên mặt đất.
"Chát chát"Kiều Vũ Huyền mặc cho Hách Liên Diễm thê lương kêu rên khóc rống dưới chân, lực độ xuống tay không giảm chút nào, mắt thấy ©ôи ŧɧịt̠ dưới chân sưng lên một vòng lớn, thảm hề hề cuộn tròn bên trong đám rừng rậm, mới ném roi xuống bưng một ly trà lên, ngồi ở trên long sàng chậm rãi đợi xuân dược vừa mới rót vào phát huy dược tính.
Côи ŧɧịt̠ của Hách Liên Diễm mới vừa bị hung hăng quất đánh, đau đớn run run rẩy rẩy cuộn thành một đoàn, nhưng du͙© vọиɠ bị dược tính khơi lên lại làm cho hắn ngứa ngáy khó nhịn.
Kiều Vũ Huyền nhìn căn thịt mềm đỏ hồng giữa hai chân Hách Liên Diễm, lạnh băng lại tàn nhẫn nói: "Sục bắn."
Nghe mệnh lệnh tàn nhẫn đến cực điểm của chủ nhân, căn thịt sưng đỏ kia dù không chạm vào đã đau đến muốn rớt da, muốn mở miệng xin tha, nhưng nhìn về phía khuôn mặt không có biểu tình của chủ nhân... Hách Liên Diễm chỉ có thể vươn tay, nhẫn tâm nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ của mình, thân thể kịch liệt run rẩy, bàn tay gắt gao nắm con cẵ dưới háng không dám thả lỏng, càng nắm chặt càng chặt, cường ngạnh nhịn xuống đau nhức, bắt đầu vuốt ve lên xuống, không có chút kɧoáı ©ảʍ nào...
"Phụt" Côи ŧɧịt̠ màu đỏ tươi phun ra một cổ chất lỏng màu trắng.
Không đợi Hách Liên Diễm phục hồi tinh thần lại từ trong cao trào, "Sục tiếp" Kiều Vũ Huyền lại lần nữa lạnh như băng mệnh lệnh nói.
"Chủ nhân... Chủ nhân tha cho nô ɭệ đi... Nô ɭệ không dám nữa... A..." Hách Liên Diễm tuyệt vọng ôm cây thịt mầm giữa hai chân, thê thảm cầu xin.
Vẻ mặt Kiều Vũ Huyền lạnh băng nhìn trên Hách Liên Diễm ôm hạ thể nằm trên mặt đất mấp máy không ngừng: "Gia nói... sục tiếp!"
Hách Liên Diễm không dám lại xin tha, cắn răng khụt khịt lần nữa vuốt ve đống thịt mềm sưng béo đang cuộn thành một đoàn, cưỡng bức chính mình nắm chặt, nhưng thoáng đυ.ng vào đã đau đến tê tâm liệt phế
"A a a...!" Hách Liên Diễm đau đến kêu to, nghĩ rằng lúc bị thiến rớt chắc cũng đau đớn như thế nhỉ.
"Câm miệng!" Kiều Vũ Huyền đứng dậy, không kiên chẫn đá một cước tới đoàn thịt giữa hai chân Hách Liên Diễm
"A a a..." Hách Liên Diễm phát ra tiếng kêu thảm thiết cực kì thê lượng, mất một lát mới dừng lại. Đôi tay gắt gao che hạ thể lại, cuộn thành một đoàn.
Hách Liên Diễm khóc hồng hai mắt, che lại ©ôи ŧɧịt̠ mềm giữa hai chân, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu: "Chủ nhân tha cho nô ɭệ, nô ɭệ thật sự không dám nữa... Đau quá... Đau quá..."
Kiều Vũ Huyền một phen túm chặt đầu tóc Hách Liên Diễm, hung hăng quăng mấy cái cái tát: "Ngươi cũng chỉ là một con chó của gia, gia bảo ngươi bắn thì ngươi phải bắn, muốn đυ. ngươi thì ngươi phải dẩu mông, ©ôи ŧɧịt̠ đê tiện và lỗ da^ʍ của ngươi đều là của gia! Thế nhưng còn dám để cho người khác chạm vào?! Đồ đê tiện! Bắn cho gia!"
"Ô ô... A a..." Hách Liên Diễm nức nở vươn tay, ngoan độc nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ đã phát tím kia, cắn răng nhanh chóng vuốt ve trên dưới... Hai lần... Bốn lần... Sáu lần...
"Phụt phụt phụt" Tϊиɧ ɖϊ©h͙ mang theo tơ máu phun ra khỏi ©ôи ŧɧịt̠ mềm nhũn ...
"Đồ đê tiện, tiếp tục vuốt cho gia, không phải ngươi thích bắn sao! Gia cho ngươi bắn đủ!" Kiều Vũ Huyền lạnh lùng nói.
"Chủ, chủ nhân... Tha... tha cho nô ɭệ đi... Nô ɭệ không... không dám... Thật sự không dám nữa..." Hách Liên Diễm khóc thảm thiết che hạ thể ngồi quỳ trên mặt đất, tiếng rêи ɾỉ giống như muỗi từ trong miệng tràn ra... Hách Liên Diễm đã bắn sáu lần, rốt cuộc nhịn không được đau nhức ngất đi.
Nhìn Hách Liên Diễm ngất xỉu, Kiều Vũ Huyền nhấc chân muốn đá hắn tỉnh, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ khóc đến thê thảm kia... Y thở dài thật sâu, bế tiểu nô ɭệ trên mặt lên, đi vào phòng tắm xả nước lạnh, vừa định kêu Huyền Nhất lấy vài khối băng lại đây, đã thấy Huyền Nhất hoang mang rối loạn chạy vào.