Chương 46: Tọa sơn quan hổ đấu.
1 tuần sau khi sự việc xảy ra, Anh Xã bảo Dũng và X đi cùng ông đến một nhà hàng mà không nói lý do. Trên đường đi, Dũng hỏi:
– Bố, ta đi gặp ai ạ?
– Chị em nhà Phấn Hồng Kong. Chị em nhà nó chủ động hẹn bố con ta. Mục đích để giảng hòa.
– Vậy hả bố? Bố không đề phòng gì sao khi không cho đội Thiệp béo đi cùng.
Anh Xã bình tĩnh giảng giải:
– Con à, ở đời không phải cái gì cũng búa cũng đao. Sau chuyện vừa rồi, bố tin chắc chị em nhà nó không dám làm gì mình nữa, có Anh Cả can thiệp rồi thì yên tâm.
Dũng “vâng”, nhưng trong lòng cũng có chút thắc mắc: “vì sao bố nuôi lại một điều Anh Cả, hai điều Anh Cả vậy?”
Đến một nhà hàng sang trọng nhất thành phố, trong một phòng VIP nhất nhà hàng, phòng này còn được dát vàng 18K, những đĩa thức ăn, cốc chén, chân nến cái thì được mạ vàng, cái được trổ bạc tinh xảo. Giống như đây là phòng ăn của hoàng cung vậy.
Trong phòng đón tiếp 3 bố con chỉ có Phấn Hồng Kong và Minh úc. Minh úc vẫn đóng đồ âu quen thuộc, comple veston. Phấn thì hôm nay ăn mặc khác hoàn toàn mọi hôm, nàng diện một bộ váy liền thân ôm người, không còn nhìn thấy một đồ trang sức vàng bạc nào trên cổ trên tai, lối ăn mặc giản dị, thuận Việt này làm Phấn như không còn là một bà trùm ma túy nữa, cũng có nét gì đó hiền lành, nết na và chút gì đó quyến rũ nữa. Phấn mở lời trước:
– Anh Thưởng, hai em. Mời mọi người ngồi.
Ổn định vị trí, Phấn ta tiếp lời, giọng nói chậm mà chắc:
– Trước tiên cho tôi được xin lỗi chuyện vừa rồi. Vụ ở cánh đồng là do tôi sai người, vụ sát thủ Nam Định là do tôi thuê người làm, vụ cho quân đến nhà anh cũng là do tôi. Đúng, mục đích của tôi chính là muốn hợp tác với nghiệp đoàn nhà anh. Tôi nhận lỗi với anh, nhận lỗi với hai em.
Nói xong, cả 2 chị em Phấn Minh đứng dậy, hơi cúi đầu.
Anh Xã cũng đứng dậy vẫy vẫy tay có ý bảo mọi người ngồi xuống:
– Hai chị em cứ ngồi xuống đi đã, có gì ta nói chuyện.
– Anh Thưởng, anh em mình biết nhau cũng đã hơn chục năm. Lần này anh bỏ qua cho em đi. Là do em ngu muội mà làm điều không phải.
– Được rồi. Mọi chuyện đã qua, không nhắc lại nữa. Không biết ý Dũng thế nào?
Anh Xã khéo léo đề cao vai trò của Dũng, ông chính là muốn nhắn nhủ rằng việc có tha hay không chính là do Dũng chứ không phải ông, ông chính là khéo léo để Dũng dần thay ông quyết định mọi chuyện. Mọi việc vừa qua đủ để ông tin đứa con nuôi này rồi. Ông thì đã biết trước quyết định của Dũng:
– Vâng, bố đã nói như vậy thì con cũng không có ý kiến gì? Chỉ là còn 2 chuyện con muốn chị em Phấn Minh đây phải xác nhận.
Phấn Hồng Kong chăm chú lắng nghe ý kiến của Dũng từ nãy tới giờ. Kể từ ngày kế nghiệp mẹ làm ăn đến nay, vừa rồi là cuộc chiến lớn nhất của Phấn và oái oăm thay lại bị thua. Nhưng người Hải Phòng có chất của người Hải Phòng, giang hồ Hải Phòng cũng có chất của giang hồ Hải Phòng. Bại nhận bại, chấp nhận bại không làm mình lùn đi mà ngược lại, không phải giang hồ nơi đâu cũng làm được.
Mấy hôm vừa rồi Phấn Hồng Kong nghĩ nhiều lắm, có lẽ sau sự việc người ta mới có dịp nhìn lại mà tổng kết.
Chuyện thứ nhất, dùng em trai lấy lòng con của Hằng, mục đích thì rõ ràng là để dễ dàng huy động nguồn tiền lớn từ Hằng rồi. Nhưng tính kỹ lại, cứ cho là Minh và Hằng là 1 đôi đi thì sao? Chuyện làm ăn là làm ăn, tình cảm là tình cảm, vả lại Hằng không phải là tay mơ để người ta dắt mũi, quân cán không kém mình là mấy, chồng lại là quan chức nhà nước, Anh Cả thì một mực thì muốn lấy lòng còn chẳng được, mình đấu đâu có lại.
Chuyện thứ 2, thôn tính nhánh hàng lậu. Cứ cho là mình thành công thì sao? Thành công nhưng mình có chiếm hữu được nhánh này không lại là câu chuyện hồi sau sẽ rõ, hay mình chỉ là tay sai, là công cụ để người khác lợi dụng. Mình lấy về cho người ta hưởng.
Cả hai mục đích đều sai, từ đó hành động đương nhiên là sai lầm rồi.
Có một điều lạ ở trong tâm hồn Phấn Hồng Kong vừa đến. Kể từ ngày mặt đối mặt với Dũng, cô thường nhớ về Dũng, nhớ về kẻ mà mình đã hao tâm tổn tướng loại trừ, nhớ về kẻ đã dũng mãnh nhanh như chớp hạ gục vệ sĩ số 1 của cô. Lại còn trẻ mà mưu trí hóa giải thế trận liên hoàn của mình. Có một đêm, Phấn phải vỗ vỗ vào mặt mình mà tự hỏi: Phấn, mày yêu người ta rồi à? Không yêu sao cứ muốn gặp thế này?
Vậy đấy.
Trở lại với bàn tiệc.
Phấn chăm chú nhìn vào Dũng, việc này cũng không lọt qua mắt của X:
– “Cậu nói đi, tôi nghe đây”, Phấn nói.
Dũng rành rọt:
– Chuyện thứ nhất là chuyện anh Minh và Mai. Mai là bạn em từ hồi còn học sinh. Nếu anh đến với Mai bằng tình cảm chân thật thì em không ý kiến gì, nhưng nếu anh lợi dụng Mai vì một việc nào đó thì em không bỏ qua. Chuyện thứ hai là về ông Hoàng, từ sau hôm ở Đồ Sơn, em đã sắp xếp chỗ ăn ở cho gia đình ông ta. Em muốn anh chị đây nếu đã bỏ qua chuyện cũ thì cũng nên bỏ qua cho ông Hoàng, để ông yên ổn làm cho nhà em, sống nốt tuổi già. Em chỉ có vậy.
Phấn đá đá chân vào em trai, Minh úc biết ý nói:
– Chuyện tôi và Mai thì từ giờ cậu không cần nhắc đến nữa. Tôi hoàn toàn không thích và không yêu Mai. Tôi đã yêu người khác. Từ giờ tôi sẽ không bao giờ tìm gặp Mai nữa.
Minh úc không cụ thể nhắc đến là mình yêu ai, nhưng người hắn vừa nghĩ đến khi nói ra câu này chính là người chị gái ở bên cạnh mình đây.
Phấn Hồng kong trả lời vế thứ 2 của Dũng:
– Về chuyện chú Hoàng, Dũng cho chị em tôi gửi lời xin lỗi đến chú ấy. Tôi lấy hương hồn mẹ tôi ra mà hứa là chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm gì chú ấy cả. Nếu chú ấy về lại với chị em tôi là cái tốt, nếu chú không muốn có thể tùy ý làm ở đâu cũng được. Tôi nhất định sẽ chuyển cho gia đình chú ấy một khoản tiền, gọi là chuộc lỗi.
Dũng cũng không phải là kẻ hẹp hòi, đánh kẻ chạy đi, không đánh người chạy lại. Với lại cậu nghĩ rằng, để tiến thân lập nghiệp, để tồn tại được ở đất này thì thêm bạn còn hơn là thêm thù. Mình và cô Hằng đã có mối quan hệ ổn rồi, giờ thêm nhánh Phấn Minh này nữa thì có phải là ổn càng thêm ổn không. Chỉ không biết Huy tây, trùm nhánh sòng bạc, bar, vũ trường là người như thế nào? Lại còn trùm nhánh mại da^ʍ là ai, nghe nói là một phụ nữ đẹp nhất Miền Bắc một thời, tên là gì ấy nhỉ, mong manh hình như tên là Liên, giang hồ gọi là Liên Hoa Hậu.
Dũng nói:
– Chị nói vậy thì tôi yên tâm rồi. Cái tôi mong muốn chỉ là được yên ổn mà làm ăn, chúng ta đoàn kết để cùng nhau vui vẻ. Rồi khi có chuyện gì đó, chúng ta đoàn kết liên thủ mà chống lại kẻ thù. Như vậy có phải là tốt hơn không.
Dũng đã manh nha tư tưởng của một ông trùm.
– “Tôi tán thành”, Phấn Hồng Kong vui vẻ đồng tình, mục đích hôm nay coi như hoàn toàn mãn nguyện, đôi bên không đánh không thành bạn. Và hơn cả, Dũng không có ý căm thù mình, cậu ta không ghét mình, biết đâu đấy…..????
Còn một chuyện mà Phấn Hồng Kong thắc mắc, nếu là mình nhất định mình sẽ hỏi. Đem thắc mắc đấy, Phấn hỏi Dũng:
– Còn về chuyện cậu bị theo dõi, sao cậu không hỏi tôi?
– Tôi biết rằng nếu hỏi chị cũng không nói, bởi nói đồng nghĩa với gϊếŧ người ta. Chuyện lớn bỏ qua được vậy chuyện nhỏ tại sao không? Chị chỉ cần chuyển lời của tôi đến người ta là: quay đầu là bờ, tái phạm Dũng lì không tha là được.
Phấn và mọi người ở đây thêm hiểu biết về nhân sinh quan, tư duy của Dũng, ai cũng thầm thán phục trong tâm. Cậu xử lý sự việc có uy nhưng cũng rất có tình, có nghĩa.
Sau những lời nói chào mâm, đôi bên kết giao bạn bè bằng những cái cụng ly. Chỉ có X là chỉ ngồi ăn mà không nói gì, cái cô đang phân vân là “không biết cái bà Phấn Hồng Kong này có ý gì với Dũng của mình nữa không đây, toàn gắp thức ăn cho Dũng, con gái con đứa gì mà vô duyên.”
—
Rời nhà hàng, trên xe Anh Xã hỏi Dũng:
– Con biết người làm phản trong nội bộ chúng ta?
Dũng đáp nhanh, bởi cậu biết chắc chắn bố nuôi không sớm thì muộn cũng sẽ hỏi, không ai lại muốn có một con kiến trong cốc nước của mình:
– Con không biết, để gắn định vị bằng đồng xu vào xe máy và oto của con thì ai cũng có thể làm được và làm ở bất cứ đâu. Có thể chỉ là một nhân viên bảo vệ trông xe, cũng có thể là người ngoài.
– Uh, nhưng đó cũng là mối nguy về sau, phản lần 1 tất có lần 2.
– Vâng, con muốn cho người ta một cơ hội, nếu tái phạm nhất định sẽ xử nghiêm.
Anh Xã gật gù với suy nghĩ của Dũng, về chuyện này đúng là ông có cùng quan điểm với Dũng. Nhưng cả Anh Xã, Dũng và X đều không biết trước được tương lai. Vì quan điểm này mà nghiệp đoàn phải trả một cái giá cực đắt.
—
Sau cơn mưa, trời lại sáng.
Mọi thứ trở về với cuộc sống chảy trôi sôi động hàng ngày. Dũng và X vẫn đang trên con đường học tập cách điều hành và quản lý tập đoàn. Thời gian qua, những hoạt động trên địa bàn Hải Phòng của nghiệp đoàn thì hai chị em cơ bản đã nắm vững và dần dà có những quyết sách thay bố rồi. Duy chỉ có hoạt động bên ngoài Thành phố là chưa trực tiếp trải nghiệm mà thôi, đấy chính là công việc đặt hàng bên ngoài lãnh thổ Việt Nam, rồi vận chuyển hàng từ các cửa khẩu về Hải Phòng.
Việc đặt hàng thì bố và chú Hưng râu cùng dần dần cho hai 2 chị em tiếp xúc, giao dịch. Trước mắt là những đơn hàng nhỏ, mặt hàng giá trị thấp với những đối tác ruột bên Trung Quốc, Lào, Cam, Thái còn những quốc gia khác thì cần thêm thời gian. Những việc đó chỉ cần tại văn phòng là có thể làm được.
Thời gian này, hai chị em muốn trực tiếp đi cùng Tốt cờ để hiểu sâu, hiểu sát hơn về cách thức vận chuyển hàng từ nguồn về Hải Phòng. Cũng đã đi được vài chuyến, xa nhất là vào tận Quảng Trị, đánh hàng từ cửa khẩu Lao Bảo về. Gần hơn thì có Móng Cái – Quảng Ninh, Tân Thanh – Lạng Sơn.
Lúc nào chị em cũng sát cánh không rời như hình với bóng.
Trong một chuyến đi Lạng Sơn đánh hàng, theo kế hoạch là đi từ sáng sớm ngày hôm trước, đến Lạng Sơn tầm giữa buổi sáng, nhận hàng, xếp hàng xong xuôi chờ đêm muộn thì lăn bánh về Hải Phòng. Về đến nơi là vào khoảng rạng sáng ngày hôm sau. Kế hoạch là vậy.
Nhưng đôi khi sự đời lại không như ý muốn, cái cụ gì từng nói: “Tốt Cờ tính không Dũng lì tính”. Hàng hóa xong xuôi yên vị trên xe thì Tốt cờ thấy điện thoại rung, anh ta rút điện thoại ra thì là con 1100i giống của Dũng và X:
– Alo, tôi nghe!
– ………..
– Tôi hiểu rồi, cảm ơn.
Nói xong Tốt cờ cúp máy rồi quay sang bảo Dũng:
– Tôi nhận được tin thời gian an toàn chuyển hàng lại là ban ngày, tối có liên ngành lập chốt trên quốc lộ 5. Phải về Hải Phòng ngay bây giờ mà không đợi đêm nữa.
Dũng đồng ý ngay:
– Vâng, vậy xuất phát luôn. À anh Tốt cho tôi hỏi, tại sao tôi thấy nhiều người dùng điện thoại 1100i giống anh em mình vậy? Tôi có ông bạn tên Mow hỏi mà chưa biết trả lời sao.
Tốt cờ đáp:
– Có thế cũng hỏi, pin khỏe, sóng mạnh, nhỏ gọn, bền, lúc cần có thể dùng làm gạch.
Dũng gật gù:
– Vâng, để tôi về bảo nó sắm lấy 1 con mà dùng, bỏ con Iphone 3 nó đang dùng đi.
Oạch. Nghe vậy Tốt cờ đế thêm vào:
– Bảo nó đổi cho tôi.
Vậy là xe về sớm hơn dự kiến, đến nơi cũng chỉ chập tối, xuống hàng xong cũng chỉ độ 10 giờ đêm. Ngon.
Nhưng cái gì mà không theo kế hoạch y rằng có chuyện. Và chuyện lại xảy ra thật.
Dũng về phòng mình lúc đó khoảng 11 giờ đêm, hai chị em thấy nhà cửa im phăng phắc nên tự lấy khóa mở cửa về phòng. Tắm rửa xong Dũng ta theo thói quen đi ăn đêm.
La là lá, la là la, la là lá la.
Bằng thân thủ phi thường sau bao năm ôn luyện, cậu mở cửa ban công phòng mình, đi ra ban công chung, mở cửa ban công phòng mẹ, cửa không khóa, mà hình như không bao giờ khóa. Tả thì kinh như vậy thôi chứ thực ra đứa trẻ độ 3 tuổi là có thể làm được.
Phòng mẹ tắt điện tối om, y như mọi khi.
Ha ha ha ha, cáo đến rồi …. Sói ơi!
Di chuyển trong bóng đêm cũng là một trong những bài học mà ngày xưa Bác Sáu đã từng dậy cho cả hai chị em. Nay có cơ hội vận dụng. Dũng ta đếm bước chân, tính từ cửa ban công vào giường mẹ thì mọi ngày mình đi 7 bước. Dũng ta đếm được 6 bước thì dừng lại, tụt quần đùi xuống chân. Vậy là cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Dũng tự thán phục chính bản thân mình thông minh hơn người. Mọi ngày đi 7 bước chạm giường, nay đi 6 bước rồi dừng lại, cậu phán đoán vị trí mình đang ở …. cạnh giường.
Nhẹ nhàng như một con trâu mộng, Dũng quờ quờ tay và không khó để cậu chạm vào thành giường. Lại vẫn nhẹ nhàng như một con bò đực để đối phương không phát hiện ra sự xuất hình của mình, Dũng đặt một chân lên giường. Lại một lần nữa nhẹ nhàng như một con voi ở bản Đôn, Dũng đặt nốt chân kia lên giường.
Khi hai chân đã lên hẳn giường, Dũng đứng như trời chồng ở đó, cậu đang thực hành tiếp một bài học khác mà Bác Sáu đã kỳ công truyền thụ, đó là nhận diện đối thủ trong bóng đêm. Cậu muốn phán đoán người đang nằm kia là mẹ Loan hay mẹ Trúc, cái điều mà cậu luôn luôn không bao giờ biết cho đến khi vục mặt vào bướm và xoa lông l*и. Lông l*и mẹ Loan thì mỏng mượt như đồi trọc Việt Nam, còn của mẹ Trúc thì rậm rạp như rừng rậm Amazon mãi tận bên châu Mỹ. Thị giác thì không nhìn thấy gì rồi, bỏ. Xúc giác thì có chạm vào đâu mà biết, bỏ. Thính giác thì có tiếng động gì đâu mà lần, bỏ. Vị giác thì có liếʍ đâu mà hay, bỏ. Khứu giác thì có, nhưng giờ đây 2 nàng dùng chung 1 loại dầu gội đầu, dùng chung 1 loại sữa tắm, dùng chung 1 loại nước rửa bướm là Dạ Hương (dung dịch vệ sinh vùиɠ ҡíи, phù hợp với phụ nữ Á Đông, sản phẩm của dược phẩm Hoa Linh – lại quảng cáo tí – Cu Zũng) nên cũng bỏ.
Cậu đành dùng giác quan thứ 6 của mình, đó là Linh Cảm. Ai đây vậy ta?, hôm qua mẹ Trúc rồi, hôm nay không lẽ mẹ Loan. Mà không chắc, không có quy luật theo ngày như vậy. Hay là mẹ Trúc 2 hôm liền, cũng không chắc. Ôi, đau hết cả đầu. Bác Sáu ơi là bác Sáu ơi, bác dậy dỗ cái kiểu gì vậy hả bác. Nghĩ đến đây Dũng chán nản bỏ cuộc giống như bao đêm khác. Bỏ, không tập tành gì hết.
Dũng đổ ập người xuống mẹ. Thì ôi giời ơi là giời, không phải 1 mà là 2 người. Họ đồng thanh như hét lên:
– AAAAA.
Dũng thân thủ phi phàm, cậu nhanh tay bật điện lên: “tách”, đèn sáng trưng. Gần như cả 3 cùng nói:
– “Ôi, mẹ Loan, mẹ Trúc”, tiếng Dũng.
– “Úi, Dũng”, mẹ Loan.
– “Ái, Dũng”, mẹ Trúc.
Lại gần như cả 3 cùng nói:
– “Sao hai mẹ lại ở đây”, tiếng Dũng.
– “Mẹ tưởng con mai mới về”, tiếng Trúc.
– “Sao tưởng hôm nay không về”, tiếng Loan.
Cả ba nhìn nhau, nhưng Loan và Trúc thì nhìn kỹ hơn vì Dũng đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, c̠ôи ŧɧịt̠ của cậu đang cứng ngắc to tướng lủng là lủng lẳng như quả mướp hương trên giàn bầu.
– Con xong việc sớm rồi. Sao hai mẹ lại ở đây?
Trúc trả lời, nàng đang mặc một cái váy mỏng tang tàng tàng, đầu ti còn nhìn rõ mồn một, qυầи ɭóŧ thì có một xíu làm lộ lông l*и:
– Thì chúng tôi tưởng anh không về nên ngủ cùng nhau, thế cũng hỏi.
Loan thì đang mặc áo hai dây, cái quần đùi cộc, hình như cô cũng không mặc áσ ɭóŧ thì phải, không nhìn rõ vυ' nhưng núʍ ѵú thì hằn lên áo thấy mà mê.
Dũng còn chưa nghĩ là mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cơ, cậu mải nhìn cả hai mẹ đang sεメy quyến rũ vô cùng, báo hại cái ©ôи ŧɧịt̠ chỉa thẳng ra nhìn đáng sợ lắm ý. Cậu nói bâng quơ:
– Giờ sao bây giờ hả các mẹ?
Loan chưa phản ứng gì thì Trúc ngồi dậy, cô đứng lên rồi cho hai chân xuống đất. Cô nhìn thấy Dũng như vậy thì nước l*и đã rỉn ra một ít rồi nhưng biết phận làm em, lại đến sau nên cô nhường cho Loan, mặc dù chơi oẳn tù tì hôm nay thắng.
Ra đến cửa thì Loan gọi:
– Mày đi đâu đấy?
Trúc khựng lại, ngoáy ngoáy mông:
– Tao xuống ngủ với X.
Loan đắn đo một lúc, kể cũng tội nghiệp con bạn. Đang ngủ trên này lại phải đi xuống, tính thương người của cô bột phát, cô nói mà làm Trúc sướиɠ như điên:
– Ở lại đi.
Trúc quay lại nhưng giả vờ lưỡng lự vì sự bất tiện này:
– Nhưng ………
Loan hiểu ý Trúc, cô đưa ra giải pháp.
– Thì quay mặt đi.
Trúc cãi:
– Nhưng …. Ai mà chịu được.
Loan chưa biết phải làm sao, cơ mới chỉ ầm ừ:
– Thì ……..
Trúc đáp nhanh như kiểu hiểu ý Loan:
– Thật á.
Chỉ có Dũng là ngồi như ngỗng ỉa nghe hai mẹ đối đáp.
Nói xong cái là Trúc phi lên giường, túm lấy ©ôи ŧɧịt̠ Dũng mυ'ŧ chùn chụt.
– “soạp, soạp, ngon quá Dũng ơi, mẹ thích ắm”, Trúc như một con hổ háu đói nhìn thấy con thỏ non. Cô như sợ ©ôи ŧɧịt̠ Dũng biến mất khỏi cõi đời.
Dũng còn chưa định hình được sự việc thì đã nhắm mắt tận hưởng rồi. Còn Loan thì l*иg lộn lên, ý cô không phải vậy nhưng chưa kịp phản ứng gì thì đã Trúc đã thế kia rồi. Loan như gắt lên:
– Con kia, ai bảo mày làm thế.
Nhưng mặc kệ lời Loan nói, Trúc vẫn không dừng mồm, cô tọng sâu ©ôи ŧɧịt̠ con vào họng mình, mặc kệ cho nó sặc.
Loan điên tiết, lần đầu tiên cô chứng kiến con mình bị người khác mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠, bản năng chiếm hữu của tất cả mọi loài trên đời này phát tiết:
– Đã thế thì….
Nói xong Loan cũng phi lại chỗ Dũng, cô cũng cúi đầu xuống ©ôи ŧɧịt̠ con tranh mυ'ŧ với Trúc. Thành ra một cuộc chiến đấu không khoan nhượng xảy ra giữa Loan và Trúc. Dũng thì còn biết làm gì hơn, cậu sử dụng binh pháp Tôn Tử trong hoàn cảnh này: “Tọa sơn quan hổ đấu”.
Bên dưới háng, Loan mυ'ŧ đầu ©ôи ŧɧịt̠ thì Trúc liếʍ bìu giái. Trúc liếʍ thân ©ôи ŧɧịt̠ thì Loan ngậm đầu khất, thỉnh thoảng môi hai người còn chạm nhau nảy lửa.
– “aaa, sướиɠ quá các mẹ ơi, sao giờ mới biết trò này”, Dũng đang hưởng lạc luộc.
– “chẹp chẹp chẹp, ừm ừm ừm”, tiếng phát ra từ bên dưới không biết là của ai.
Chán chê mê mỏi là hình dáng Loan và Trúc chổng mông liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ Dũng. Dũng thấy để nguyên như vậy thì hơi căng, mình ra mất. Lần đầu tiên được cả hai mẹ mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ làm cậu có cảm giác khác hẳn với mọi khi. Không khéo bắn tung tóe luôn thì mất mặt. Thấy vậy cậu hô:
– Thôi, thôi các mẹ.
Cả Loan và Trúc nhả ©ôи ŧɧịt̠ con ra, dớt dãi vẫn còn lê thê trên miệng hai người, có vài sợi dây tinh tương còn nối mồm với đầu ©ôи ŧɧịt̠ nữa. Cả hai ngửa mặt lên trời nhìn Dũng trông đến buồn cười.
– Để con phục vụ các mẹ.
Một cuộc thi được diễn ra ngay lập tức khi trọng tài là Dũng vừa phát hiệu lệnh. Thi xem ai cởϊ qυầи áo nhanh.
Trúc phóc một cái lột được cái váy ra, hảy mông lột cái qυầи ɭóŧ. Cô đoán mình thắng vì mình chỉ có hai thứ là váy và qυầи ɭóŧ trong khi cái Loan thì có 3. Nhưng cô nhầm mất tiêu rồi. Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xong thì nhìn sang đã thấy Loan không một mảnh vải che thân, Loan cũng chỉ có 2 thứ là áo 2 dây và quần đùi. Trúc đành đạch trên giường:
– Mày ăn gian, sao không mặc qυầи ɭóŧ.
Loan cười hà hà vì thắng được con bạn:
– Ha ha ha, tao không mặc qυầи ɭóŧ đi ngủ bao giờ, chỉ những hôm nào bị thôi. Thua chưa.
Trúc không kém cạnh:
– Còn lâu, mới hòa thôi.
Loan không chịu:
– Tao thắng.
Trúc gân cổ:
– Hòa.
Chỉ Dũng là như con sen người ở, như kẻ thứ ba thừa thãi ở đây, chẳng ai thèm để ý gì đến mình. Cậu đang thét lên trong lòng: “Tôn Tử ơi hỡi Tôn Tử, ông sống khôn thác thiên về đây mà xem cái binh pháp của ông này”.
– “Chơi lại”, cả Loan và Trúc đồng thanh.
– “OK, ai thèm sợ”, lại đồng thanh.
– “Oẳn tù tì”, ơ hay hai chị em nhà này, lại đồng thanh.
– “Oẳn tù tì ra cái gì ra cái … này”, Trúc ra búa, Loan cũng ra búa.
– Hòa, chơi lại.
Dũng ở trên sốt ruột, ©ôи ŧɧịt̠ thì cửng tếu lên khi rõ mồn một là 2 cái l*и đang nhoe nhoét hấp háy, 4 cái vυ' đang tưng tưng lên. Mà cái nào cũng là cực phẩm không nhất thì nhì nếu tính ở Thành phố Hải Phòng này. Cậu căng giọng giận dỗi:
– Chơi hay nghỉ đây?
Lúc này Loan Trúc mới để ý sự có mặt của Dũng. Vừa rồi hai cô không ai bảo ai nhưng oẳn tù tì để xem ai là người được Dũng liếʍ l*и trước, chuyện có thế thôi mà.
Hai cô mặt nghệt ra vì sợ Dũng giận dỗi bỏ về phòng thì có mà mốc mồm l*и.
Dũng nói như ra lệnh:
– Cả hai mẹ nằm ngửa, dạng chân, banh bướm ra.
Rắp rắp nghe lệnh, Loan và Trúc lục tục nằm ngửa cạnh nhau, giơ hai chân lên trời banh ra hai bên làm cả hai miệng l*и mở hoác ra, chân người này còn khều vào người kia. Chỉ có Dũng là số hưởng, cậu lại nhớ đến mấy lần kiểm tra 1 tiết lúc còn đi học thường có câu ở trên đầu: “thí sinh chọn 1 trong 2 đề”.
Ở đời, không sợ thiếu, chỉ sợ không công bằng, Dũng biết làm sao bây giờ?
Cậu quỳ xuống ở giữa, rồi thì mồm cậu hướng về l*и mẹ Trúc, tay cậu hướng về l*и mẹ Loan.
– AAAA
– Uiiiiiii
Dũng liếʍ l*и mẹ Trúc choàm choạp, tay kia ôm trọn l*и mẹ Loan.
– “Sướиɠ rồi con ơi, liếʍ l*и mẹ trước à?”, Trúc rít lên sung sướиɠ, nước l*и cô ào ạt chảy ra.
– “Con trai của mẹ, nghịch l*и mẹ này”, Loan cũng sướиɠ đâu kém bên kia.
Rồi Dũng đổi bên, cậu lại chuyển sang liếʍ l*и mẹ Loan, tay kia quay sang móc cua mẹ Trúc.
Cứ thế liên tục đổi giữa hết bên này bên kia. Thỉnh thoảng còn liếʍ c̠úc̠ Ꮒσα cả hai nữa. Hai cái l*и như Thúy Vân – Thúy Kiều, mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười.
Ở bên trên, Loan và Trúc còn tự lấy tay mình bóρ ѵú, mân mê đầu ti như trợ lực cho cơn sướиɠ từ dưới l*и phọt lên.
Trúc quay sang Loan:
– Loan ơi tao sướиɠ quá, some là thế này này. Sướиɠ lắm.
– Tao cũng sướиɠ Trúc ơi, sao không nói sớm.
Dũng ngẩng mặt nhoe nhoét nước của mình lên khỏi l*и Loan:
– Trật tự!
Cả hai lại im bặt thưởng thức.
Dũng đánh lưỡi tận lực vào l*и Loan, tay móc thật nhanh vào l*и Trúc. Cả hai đồng thanh rêи ɾỉ:
– AAAAAA, sướиɠ, aaaaaa, ra ra ra ………….
Một ít nước bắn ra gần như đồng thời ở cả hai l*и. Vậy là hai mẹ đã cực khoái vì được con thủ da^ʍ rồi.
Hết hiệp 1, Dũng thấy đã đến thời ȶᏂασ.
Cậu lại một lần nữa phân vân không biết ȶᏂασ ai trước đây. Vừa nẫy liếʍ l*и mẹ Trúc trước rồi, vậy lần này ȶᏂασ mẹ Loan trước.
Nghĩ vậy nên Dũng dịch sang bên mẹ Loan, mẹ vẫn chẳng có tư thế nào khác ngoài nằm ngửa, Dũng đặt đầu ©ôи ŧɧịt̠ to như cái chén hoa hồng vào cửa l*и Loan. Loan lo lắng như thường lệ:
– Từ từ thôi con, ©ôи ŧɧịt̠ con to lắm.
Trúc ngổi xổm lên xem phim. Cô thấy tay mình thừa thãi thì một tay đặt xuống mông Dũng, cô muốn trợ lực cho Dũng, tay còn lại cô đặt lên vυ' Loan. Dũng thì hai tay đặt lên đùi non mẹ.
Loan thấy Trúc sờ vυ' mình thì ngượng, cảm giác hơi khác khác khi người đồng giới rờ vυ', cô ú ớ:
– Trúc ơi, mày làm gì thế?
Trúc tỉnh bơ:
– Giúp mày, không thích à?
– “Không, nhưng …… aaaaaaaaa”, Dũng đẩy ©ôи ŧɧịt̠ xuyên qua cửa l*и mẹ Loan với sự trợ giúp từ tay mẹ Trúc đang đặt ở đít.
Loan quên hết mọi chuyện xung quanh, giờ với cô chỉ còn tập trung ở cái l*и đang thốn thốn căng nich ra.
– Ui, ȶᏂασ mẹ đi con. Côи ŧɧịt̠ to sướиɠ l*и quá. TᏂασ đi.
Dũng đẩy ©ôи ŧɧịt̠ qua cửa l*и thì dập sâu vào tít tận trong cùng âʍ đa͙σ mẹ Loan và rút ra đẩy vào. Trúc thì nhiệt tình hỗ trợ bạn thân bằng cách trợ lực ở mông đít Dũng, tay kia thì mân mân cái đầu ti của con bạn, mắt thì chằm chằm vào l*и Loan, cô muốn tận mắt chứng kiến một cách rõ nét nhất cái buồn đang ra vào l*и nó như thế nào, cảm nhận bằng ý nghĩ khác với cảm nhận bằng mắt, nó chân thực hơn, sống động hơn.
Dũng dập phành phạch lên l*и mẹ như pitong, cậu vẫn đang áp dụng cách bế tinh bởi vì còn mẹ Trúc nữa mà cậu phải phục vụ.
– Ui ui ui, chồng ơi, ȶᏂασ vợ mạnh nữa lên, vợ sướиɠ.
Trúc ngạc nhiên:
– Lại con vợ chồng nữa cơ à, y như tao.
Loan lại chí chóe lại:
– Kệ tao, ȶᏂασ tao là chồng tao.
Dũng ngừng nhịp ȶᏂασ, một lần nữa cậu lại phải nhắc hai học sinh hư, chuyên nói chuyện trong giờ học:
– Trật tự!
Cả hai lại dừng mồm một lúc để nhường chỗ cho những tiếng nhóp nhép liên tục phát ra từ l*и Loan, cô lắc đầu bên này, lắc đầu bên kia vì không biết làm gì nữa, cảm giác cực khoái đang đến gần khi Dũng tăng tốc dập sâu đánh mạnh đầu ©ôи ŧɧịt̠ vào cửa tử ©υиɠ:
– Iiiii, mạnh lên, nhanh lên. Trúc ơi bóρ ѵú mạnh lên. Chồng ơi, Dũng ơi……… aaaaaa……..
Đáp ứng lời kêu của Loan, Trúc bóρ ѵú bạn mạnh hơn, tay kia cũng bợ đít Dũng nhanh hơn.
– Dũng ơi, em xuất …. Em sướиɠ….. anh ȶᏂασ mạnh …… em sướиɠ …………. Aaaaaaaaaaaaaa.
Vậy là Loan đã đạt cực khoái chuẩn làʍ t̠ìиɦ, cô hẩy hẩy mông lên khỏi mặt giường, tê rần từ l*и chạy theo sống lưng lên tận não bộ.
“uỵch”, Loan hạ mông không kiểm soát xuống giường, mắt nhắm nghiền tận hưởng những dư âm của trận cực khoái vừa rồi. Côи ŧɧịt̠ Dũng vẫn cứng ngắc trong l*и mẹ.
Từ từ rút ra, “pực”, ©ôи ŧɧịt̠ Dũng vừa thoát khỏi l*и Loan thì đập ngay vào mặt Trúc. Không biết từ khi nào mà Trúc đã ghé sát đón cái ©ôи ŧɧịt̠ rồi. Cô ngoạm lấy luôn, vị dâʍ ŧᏂủy̠ lần đầu tiên Trúc nếm, cũng lợ lợ, gây gây như tϊиɧ ŧяùиɠ vậy.
Mυ'ŧ hết nước l*и của Loan trên thân ©ôи ŧɧịt̠ Dũng rồi thì Trúc bảo:
– Con nằm xuống đi. Mẹ cưỡi.
Loan thì nằm một đống ở bên cạnh, Dũng nằm xuống theo yêu cầu của Trúc nhưng một tay vẫn không quên mò sang sờ vυ' mẹ Loan, mẹ không nói gì, quá sướиɠ rồi.
Trúc dạng hai chân của mình ra từ từ hạ mông xuống háng Dũng, cô với tay cầm lấy gốc ©ôи ŧɧịt̠ con để chỉnh cho đúng lỗ l*и mình.
– “sụt, uiiiii cha cha”, ©ôи ŧɧịt̠ không khó khăn lắm xuyên qua cửa l*и Trúc chạy tọt vào trong.
– “Mẹ ȶᏂασ con đây, con để cho mẹ ȶᏂασ. Dũng ơi”, Trúc bắt đầu khẩu da^ʍ.
Côи ŧɧịt̠ đã nằm sâu trong l*и thì Trúc dập, Trúc ngoáy, Trúc sàng, Trúc xẩy, Trúc đẩy, Trúc đưa. Cô mạnh mẽ, cuồng nhiệt ȶᏂασ con theo thế : cưỡi ngựa xem Loan. Vì Loan nằm bên cạnh.
– “Mẹ Trúc ȶᏂασ mạnh quá, con thích lắm”, Dũng hưởng ứng lời da^ʍ của mẹ Trúc.
– Thích quá, con ȶᏂασ mẹ, mẹ ȶᏂασ con. Aaaaa, không, phải là chồng ȶᏂασ vợ, vợ ȶᏂασ chồng. Dũng là chồng của mẹ rồi. Là chồng rồi, iiiiii, pạch pạch pạch, anh ơi, em sướиɠ ….. em sướиɠ ……
Một loạt những lời vô chủ vô vị phát ra từ miệng Trúc. Loan nghe con bạn khẩu da^ʍ thành tiếng thì hồi dậy nói với vào:
– Mày ȶᏂασ con tao mày phải gọi tao bằng mẹ.
Đang say xưa ȶᏂασ con nhưng Trúc ngoảnh cổ cãi:
– Còn lâu, mày vừa gọi Dũng là chồng, Dũng cũng là chồng tao. Chị em thôi. Mày vợ cả tao vợ hai.
– Con dâu mất nết.
– Hứ, xí!
Thiệt là hết nói với đôi bạn này. Dũng lại phải can thiệp, cậu hẩy mông mạnh dập lên phía trên. Trúc thấy vậy thì sướиɠ quá, quên đôi co với Loan mà rêи ɾỉ:
– Iii, ui cha. Mạnh lên chồng yêu, mạnh lên. Mạnh hơn lúc ȶᏂασ vợ cả đi. Aaaaa…..
Thế là mọi việc đâu lại vào đấy. Một hồi lâu chơi thế này mà Dũng vẫn chưa ra, Trúc ngừng mông lại rồi đứng dậy làm cái ©ôи ŧɧịt̠ tuột ra. Cô quỳ xuống chổng mông, lấy tay vỗ đét đét vào mông mình rồi nói:
– Dũng, ȶᏂασ vợ hai từ đằng sau đi.
Dũng nghe lời mẹ, cậu lựa thế rồi đút ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и mẹ Trúc từ phía sau, tư thế này Dũng thấy nổi bật nhất vẫn là cặp mông của Trúc. Nó to bành ra hai bên, trắng nõn trắng nà.
– “Phạch phạch phạch. Sướиɠ quá, ȶᏂασ mạnh lên chồng yêu”, Trúc khuyến khích con.
Loan vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ngửa tênh hênh lên nhìn Dũng ȶᏂασ Trúc. Trúc quỳ thế quái nào mặt lại ở ngay trước l*и Loan, Trúc nhìn thấy l*и Loan vẫn còn nhão nước và vẫn còn hấp háy. Tự nhiên cô muốn vục mặt vào đấy nhưng nghĩ thế nào lại thôi, ngại quá vì chưa làm vậy bao giờ.
Côи ŧɧịt̠ vào sâu tận đáy l*и, thuột ra thuột vào trơn tru khi l*и Trúc lắm nước kinh khủng, c̠úc̠ Ꮒσα cô nhíu nhíu lại, có lẽ là muốn Dũng ȶᏂασ vào đó cũng nên.
Dũng đợt ȶᏂασ này không còn kiềm chế nữa mà thả lỏng cơ háng, cậu sẽ xuất tinh vào l*и mẹ trúc.
– Mẹ Trúc ơi, con sướиɠ, con xuất đây.
Dũng tăng tốc cũng là lúc Trúc thấy râm rê ở vùng háng, đặc biệt là l*и có biểu hiện muốn đái. Cô cổ vũ con cũng là cổ vũ chính cái l*и mình:
– TᏂασ mạnh lên anh ơi, ȶᏂασ toét l*и em cho l*и em sướиɠ cùng đi. AAAAA, iiiiii. Đúng rồi, chồng ơi, ȶᏂασ em sướиɠ không?
– Sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠ lắm Trúc ơi, sướиɠ này, thích này. Pạch pạch pạch pạch.
Loan thấy Dũng tăng tốc về đích thì ngồi bật dậy ghé sát đầu vào mông đít Trúc. Cô muốn xem ©ôи ŧɧịt̠ lúc xuất tinh vào l*и nó như thế nào.
Và rồi cả Dũng và Trúc cùng lêи đỉиɦ một lúc. “Phụt phụt phụt”, từng dòng tϊиɧ ŧяùиɠ nóng hổi được Dũng xả thẳng vào sâu trong l*и mẹ Trúc.
– “á á á, nóng quá, ấm quá. Aaaaa, em ra rồi anh ơiiiiiiiiiiii”.
Dũng giật giật mấy phát thì Loan cầm gốc ©ôи ŧɧịt̠ Dũng móc ra khỏi l*и Loan và hé miệng vào, còn vài cái giật cuối cùng nhưng cũng không ít tϊиɧ ŧяùиɠ bắn vào miệng Loan. Loan ngậm chặt đầu khất con để ăn những giọt tinh cuối cùng bắn ra.
Dũng không giật ©ôи ŧɧịt̠ nữa cũng là lúc Loan mυ'ŧ chặt một cái rồi nhả ra. “pặp”, tiếng ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi mồm.
– “ực”, Loan nuốt một hơi hết ngụm tϊиɧ ŧяùиɠ vừa nhận rồi thè lưỡi ra liếʍ mép xem có sót tí nào không.
Trúc duỗi thẳng chân nằm sấp xuống giường, cô rã rời tấm thân nhưng l*и thì râm ran tê tái vẫn chưa dừng.
Vậy là cả ba con người, một con hai mẹ cùng đạt được đỉnh cao của tìиɧ ɖu͙© là sự cực khoái. Dũng hôn môi mẹ Loan một chập rồi cúi xuống liếʍ liếʍ hôn hôn vào mông đít mẹ Trúc đang vểnh lên.
Đời đôi khi chỉ cần vậy là đủ thôi mà.
Dũng đứng dậy, nhặt cái quần đùi rồi nói:
– Hai mẹ ngủ đi, con về phòng đây.
Không ai trả lời Dũng vì cả hai đã sõng xoài ra giường rồi. Dũng với tay tắt điện trả bóng đêm về trong căn phòng. Tiếng cạnh cửa ban công vừa khép lại là lúc Loan và Trúc quờ lấy nhau để ngủ giống như cái hồi Dũng còn ở trong tù hai chị em vẫn thường làm vậy, giờ có khác đôi chút là cả hai đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
— Hết chương 46 —