Gác Xép

Chương 47: Người tình bí mật!

Chương 47: Người tình bí mật!

Trước mỗi cơn bão trời thường trong xanh gió mát. Đấy là ví von vậy thôi chứ giờ này ở Hải Phòng đang là mùa chính đông, gió rét cắt da cắt thịt làm sun chim co bướm lại chứ chẳng chơi. Có hôm nhiệt độ chỉ vào khoảng 5 – 6 độ mà thôi.

Thấy chị ít mua sắm đồ gì cho mình, mùa hè chị mặc đi mặc lại một kiểu quần bò áo phông, mùa đông thì khoác thêm cái áo phao bên ngoài, chỉ vậy thôi. Có mấy lần giục chị đi mua đồ thì chị cứ à ừ mãi mà không chịu đi. Nhà cũng đâu có thiếu thốn gì cho cam, nhưng tính chị vậy biết làm sao.

– Chị, em mua tặng chị cái này này.

Dũng lấy trong túi nilong mầu xanh ra một cái khăn len. Cậu vừa mất cả buổi sáng lang thang mới tìm được một cái khăn ưng ý.

Đang mải mê tính toán gì đó, X ngẩng mặt lên nhìn thấy trên tay Dũng một khăn len mầu tím tím, X nhìn nhanh vào mắt Dũng, thấy cậu cũng đang nhìn chị. X lạnh lùng như thời tiết ngoài trời kia vậy:

– Cho tôi à?

– Không chị thì ai đây?

– Tôi …..

X bối rối, lần này không biết là lần thứ bao nhiêu Dũng mua đồ cho mình, còn nhớ lần đầu tiên là bịch băng vệ sinh, rồi sau đó thì quá nhiều rồi không sao mà kể hết. Nhưng lần này có khác một chút, X cũng thấy lành lạnh khi thời tiết không hiểu sao năm nay lại lạnh giá hơn mọi năm. Cũng định đi mua một cái khăn quàng cổ nhưng cứ chần chừ mãi chưa đi được. Dũng như đi giầy thể thao trong bụng mình vậy.

– Chị đứng dậy.

– Để làm gì?

– Chị cứ đứng lên đi.

X chầm chậm đứng lên, không biết Dũng định làm gì nữa, nhưng cô chả sợ.

Thế rồi khi X đứng lên thì Dũng tiến lại gần chị, cậu đưa cái khăn ra đằng sau lưng chị rồi quấn lên cổ chị từ đằng sau ra đằng trước rồi vòng lại, vắt đuôi khăn qua vai. X đứng hình để Dũng làm cái hành động như là của hai người yêu nhau, nhìn từ xa tình củm lắm, ấm áp lắm.

Dũng mà sờ vυ' bên trái của X lúc này thì sẽ thấy tim X đập loạn xà ngầu lên, Dũng quàng khăn thôi mà như đang ôm lấy cô làm cho X cảm giác sao mà ấm áp đến thế, chẳng còn đâu cái rét của ngoài trời kia.

Dũng quàng khăn xong nhưng như cố tình chỉnh chỉnh đuôi khăn phía sau lưng để kéo dài cái khoảnh khắc ôm chị như thế này. Hai chị em chiến đấu bên nhau, cùng nhau đối diện sinh tử, rồi cùng nhau vượt qua hết thử thách này đến thử thách khác, rồi cả hai cùng nhau cười đùa, đi chơi, đi ăn, đi làm việc .v.v. có lúc nào rời nhau đâu. Như hình với bóng, vì lí do nào đó mà chị em không ở cùng nhau là Dũng thấy như mình thiếu thiếu đi một cái gì đó vô hình, như mất đi một cánh tay, như thiếu đi một bên mắt. Nhiều lúc Dũng tự hỏi, tình cảm mình dành cho chị là gì? Tình chị em, tình bạn bè hay ……… tình yêu? Và Dũng chưa tự trả lời được cái thứ 3 có đúng là sự thật không khi cậu luôn khăng khăng tự nói với bản thân rằng, mình yêu mẹ Loan, rồi sau có yêu thêm mẹ Trúc nữa, có yêu ai khác ngoài hai người ấy đâu. Trên đời này, có ai hiểu rõ được bản thân mình và càng không thể hiểu được Tình yêu là gì?

Còn X thì sao? Trái tim trong trắng của cô đã có đáp án rồi. Đã hơn hai mươi tuổi chứ còn tấm bé gì nữa mà không biết mình muốn gì. X đã trả lời được con tim rằng, người cô yêu chính là Dũng, cô nguyện trong lòng được cùng anh đi đến hết cuộc đời, dù bất kỳ với vai trò gì, bất kỳ anh có gặp sóng gió cuộc đời nào, cô nguyện theo anh đến cùng trời cuối đất, chỉ có cái chết mới làm cô rời được anh.

Nhiều lúc cô muốn đứng trước mặt anh mà hét lên với anh rằng: “Em yêu Anh”. Nhưng trái tim bé bỏng còn đang ngập ngừng không dám nói, cộng với thân phận mình đang là chị của Anh, lại là con gái nữa nên cô không dám chủ động tỏ tình, không dám hôn trộm anh lấy một lần, không dám rúc vào l*иg ngực anh mỗi khi có cơn gió rét thổi qua. Cô vẫn đang chờ ở nơi anh một điều gì đó thần kỳ, nhưng cô không biết đợi được nữa không? khi vây quanh không ít người trẻ, đẹp, học thức, giàu có và quan trọng hơn là họ có đầy đủ gia đình. Còn cô chỉ là đứa trẻ mồ côi, là cây tầm gai sống gửi vào cuộc đời Anh.

Không còn chữ “cậu”, chẳng còn chữ “Dũng”, hết hẳn chữ “em” mỗi lần X nghĩ về Dũng. Mà chỉ còn chữ “Anh” là duy nhất thôi. Con gái là thế, có hơn 3 chứ hơn 30 tuổi người đàn ông của mình thì khi yêu rồi vẫn chỉ muốn “gọi anh xưng em”.

– “Xong chưa?”, X hối lạnh tanh khi thấy Dũng cứ chỉnh chỉnh cái khăn.

– Chưa chị ạ, phải thế này mới đẹp này.

– “Đồ dê xồm đáng ghét”, X đặt hai tay mình lên ngực áo Dũng đẩy nhẹ ra rồi ngồi xuống. Tay cô vân vân vê vê cái khăn để cảm nhận chất liệu rồi tự hỏi: “chất đẹp thế này không biết có đắt không nhỉ?”

Dũng cười hì hì khi thấy biểu hiện rất X như vừa rồi, chả lạ.

Dũng thấy điện thoại rung rung báo có tin nhắn. Mở ra thì thấy là của Mai:

“Cau qua nha to, to co chuyen muon noi?”

X thì vờ như không để ý nhưng trong lòng thì muốn biết là ai nhắn tin cho Dũng mà đọc xong hắn cười cười, quá khả nghi. Nhưng Dũng tấm lòng trong sáng, vả lại cậu cũng chẳng muốn giấu chị điều gì. (trừ việc ngày ngày vẫn ȶᏂασ không mẹ Trúc thì mẹ Loan – Cu Zũng)

– Chị, là Mai gửi, Mai hẹn em qua nhà nói chuyện gì đó. Chị đi cùng em đi.

X xứng đáng là nữ hoàng băng giá:

– Tôi đi làm gì, người ta hẹn tôi đâu mà tôi đi.

– Chị đi đi mà, đi cùng em.

– “Không!”, X đáp rắn mặc dù trong tâm thì cũng đang lo lo.

Thấy chị thì cương quyết không đi cùng nhưng Dũng thì muốn đi, cậu muốn gặp Mai một lần để nói cho rõ tình cảm của mình đối với Mai, cứ dùng dằng như vậy cũng không phải là điều hợp với phong cách của cậu.

– Vậy thôi để em đi một mình cũng được, trời cũng lạnh lắm, chị ở nhà đợi em đừng đi đâu nhé.

– “Đi đi”, giọng X đã bớt đanh lại mà hơi xìu.

Dũng ra đến cửa thì quay lại nói:

– Chị!

X tưởng Dũng thay đổi quyết định nì nèo cô đi cùng nên trong lòng mừng thầm:

– Gì?

– Em quên mất một chuyện? Bên Singapore đã trả lời chưa ạ?

X hụt hẫng nên trả lời bằng giọng nói quen thuộc:

– Tôi gửi bệnh án của mẹ sang từ 1 tháng trước rồi, họ nói là đang nghiên cứu, có kết quả sẽ trả lời ngay.

– Vâng, em đi đây

Nói xong Dũng mở cửa đi mất, lần này đi thật làm X buột miệng nói câu “ơ” nhưng Dũng không nghe tiếng.

Tiếng giày cộp cộp báo hiệu Dũng đã đi hẳn X mới nói ra mồm:

– Cái đồ đáng ghét, trời lạnh thì có khăn mà!



Tại nhà của Mai, vừa rồi Dũng vừa bấm hồi chuông thứ nhất đã thấy Mai nhí nhảnh chạy ra mở cổng rồi. Trên đường tới đây, Dũng đã nhắn tin là đang trên đường đến làm Mai mừng rỡ vô cùng, cô mong Dũng như đứa con nhỏ mong mẹ về chợ mua quà. Cô chạy nhanh lên phòng thay một bộ váy hoa, chân váy xòe, quần tất, bên ngoài khoác thêm một cái khoác mỏng nữa, nhiệt độ trong nhà không lạnh như ở ngoài trời vì được sưởi ấm bằng điều hòa.

– Cậu vào nhà nhanh đi, lạnh lắm.

Dũng dắt xe máy vào trong sân, vừa đi Dũng vừa nói:

– Lạnh mà cậu ăn mặc thế à?

– Kệ tớ, trong nhà ấm lắm.

Và quả đúng là như vậy, trong nhà thì ấm hẳn. Mai cởi bỏ áo khoác ngoài, cô hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, à quên, cô hoàn toàn chỉ có cái váy giữa mùa đông này. Vào khu bếp, Mai pha một cốc trà gừng cho Dũng, cô bưng ra:

– Cậu uống nước đi.

– Cảm ơn cậu, một mình cậu ở nhà à?

– Không, mẹ tớ cũng ở nhà, mẹ đang tập arobic trên tầng 4.

– “Uh, cậu gọi tớ đến có việc gì?”, Dũng nhanh chóng vào vấn đề chính.

Mai thì e thẹn vì Dũng hỏi ngay như vậy, chửa chi thì đã …. Chẳng có dạo đầu gì cả. Cô ấp úng mãi mới nói ra được cái điều không phải là mục đích chính của cô:

– À, à, tớ hỏi là cậu có ý định đi học lại không?

– Hóa ra là vậy à, tớ có nhưng chưa phải bây giờ, tớ còn nhiều việc phải làm lắm. Khi nào ổn tớ mới học lại. Mà sao cậu lại hỏi vậy, hay là cậu …….

Mai run run người khi bị Dũng hiểu nhầm ý, cô giẫy giẫy lên xoa mông đít vào ghế salong:

– Không, không, ý tớ không phải thế.

Dũng chưa tin:

– Mỗi người một cách vào đời, không nhất thiết là bằng con đường học Mai ạ. Cậu đang năm thứ 2 đại học rồi thì phải.

Dũng đá mát khi đả đến vấn đề so sánh học vấn. Mai đã biết Dũng hiểu lầm mình, cô không biết phải nói thế nào cho Dũng hiểu nữa, bối rối quá thành ra cô sụt sịt khóc:

– Hix, hix, không phải như vậy mà, ý tớ không phải như vậy. Cậu biết mà.

Dũng đã hiểu là Mai không có ý chê cậu học hành không đến bến, Dũng dỗ:

– Rồi, tớ hiểu rồi, nín đi, khóc nhè xấu lắm.

Mai vẫn chưa hết hẳn khóc, cô im ỉm như để qua cơn nghẹn ngào. Không gian im ắng khi hai người không nói với nhau câu nào. Ở trên hành lang cầu thang tầng 2, Hằng trong bộ đồ tập arobic đang chăm chú lắng nghe câu chuyện của đôi trẻ, cô vừa tập trên tầng 4 xuống, mồ hôi vẫn đang lòng dòng chảy làm ướt cả khoảng áo chỗ vυ'.

Một lúc sau Mai mới lấy lại tinh thần:

– Tớ không bao giờ suy nghĩ như vậy, Dũng có thế nào tớ cũng …. Tớ cũng …… tớ cũng …. Em Yêu Anh.

Mai tỏ tình trắng trợn, cô đã quyết tâm lắm rồi mới mời Dũng đến đây để tỏ tình, chứ cứ ngồi há miệng chờ chim bay vào thì chẳng biết đến bao giờ, Dũng là cái đồ vô tâm từ hồi còn bé cơ. Đây đã là lần thứ 2 cô tỏ tình với Dũng, lần thứ nhất là bức thư dúi vội vào túi áo Dũng hôm khai giảng năm lớp 6.

Dũng cũng không bất ngờ lắm khi Mai nói như vậy, tình cảm của Mai dành cho mình thì không khó để nhận ra. Đúng là Mai rất xinh đẹp, rất ngoan ngoãn, học hành lại giỏi giang, con nhà giầu nhưng không kênh kiệu chua ngoa giống nhiều người ở cùng hoàn cảnh, mẹ trong giới xã hội đen nhưng Mai hoàn toàn như một tờ giấy trắng và đặc biệt gia cảnh là có vẻ phù hợp với mình. Yêu Mai thậm chí tiến xa hơn với Mai sẽ là đôi cánh nâng bước cậu thăng tiến trên con đường cậu đã chọn. Nhưng một lần nữa Dũng không thể lừa dối trái tim mình, không thể vì thăng tiến mà đổi trắng thay đen rằng mình yêu Mai, đó không phải là con người cậu. Nhân tiện Mai đã nói ra, Dũng cũng cần phải để Mai đau một lần, đau một lần rồi thôi.

– Mai, cảm ơn cậu.

Mai tưởng lời ngỏ được đáp ứng:

– Vậy là cậu nhận lời?????

– Không, ý tớ không phải vậy? Tớ cảm ơn cậu đã có tình cảm dành cho tớ, tớ rất trân trọng điều đó. Nhưng …. Tớ đành phải xin lỗi cậu. Tớ không thể.

Không giống như Dũng một lần từ chối Anh Thư, lần đó Dũng chỉ bảo là “chưa thể”, còn lần này là “không thể”, bởi Dũng biết có tình cảm thì có rồi, không có thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ có.

Mai tim đập thình thịch, trái tim bé bỏng tan vỡ vì mối tình đơn phương đầu đời. Từ lúc biết nhận thức mình là con gái, cô chỉ mới có tình cảm duy nhất với một người, là người con trai rắn rỏi va đập cuộc đời sớm đang ngồi trước mặt cô đây. Hồi năm lớp 6, bạn ấy vì bảo vệ mình mà đánh nhau với một anh tận lớp 9, rồi nhiều chuyện khác nữa bạn ấy luôn bảo vệ, bênh vực mình. 3 năm xa cách cũng là liều thuốc chứng mình tình cảm của mình dành cho bạn ấy là chân thành, là thực sự. Vậy mà …

Mai im lặng đan hai tay vào nhau cho bớt run rẩy, hai đầu gối cô lập bập đập vào nhau vì nó đang rung rung.

Dũng nói tiếp:

– Mai biết tớ từ hồi chúng mình bắt đầu học lớp 1, rồi học với nhau mãi đến tận lớp 9 nữa, tớ không bao giờ nói dối người thân và bạn bè của mình. Tớ không thể nói dối trái tim mình mà đi lừa dối Mai được. Mai rất xinh đẹp, ngoan ngoãn lại học giỏi nữa, cậu là người mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn lấy làm vợ. Nhưng trái tim có lý lẽ riêng của mình.

Mai ấp úng mãi mới nói được vài câu:

– Hay là … cậu ………. đã có ….. người …….. khác?

Dũng đáp ngay, thực lòng cậu nói:

– Tớ chưa yêu ai cả.

– Hay là ….. cậu ….. chê tớ….. ở điểm gì …………?

– Cậu là một cô gái hoàn hảo, thánh thiện. Tớ chẳng thấy cậu có điều gì đáng chê cả. Thật lòng tớ đấy.

– Vậy sao………….. cậu lại …………?

– Tớ nói rồi mà Mai, tớ cũng chẳng biết được tại sao. Mình vẫn coi nhau là bạn được không?

Mai im lặng không nói gì một lúc khá lâu. Ở trên kia, Hằng như vừa xem một bộ phim hành động. Cô đang xem kết cục của vụ tỏ tình kia là gì, cô vừa muốn Dũng nhận lời vì khi đó mình có một đứa con rể ưng mắt, biết đâu chính nó sẽ kế nghiệp mình. Cái lạ chính là cô không muốn Dũng nhận lời, bởi nhiều đêm cô đã từng muốn người đàn ông đè lên mình lúc này chính là Dũng. Nếu Dũng và con gái cô thành đôi thì cánh cửa dành cho cô đã khép lại.

Dũng cũng trầm lặng để cho Mai bớt đau đi một chút thành ra không gian như đông cứng lại giống thời tiết ngoài trời kia. Dũng định đứng dậy ra về thì Mai đứng dậy trước, không thể ngồi đây thêm chút nào nữa, Mai cũng không muốn tỏ ra mình quá yếu đuối, quá bi lụy vì tình, cô đang muốn bật khóc nhưng không muốn khóc trước mặt Dũng. Mai với lấy cái áo khoác mỏng của mình rồi nói nhanh:

– Tớ không biết có coi cậu là bạn được không, tớ ghét cậu!

Nói rồi Mai bịt mồm mình ngăn tiếng khóc, cô chạy ra cửa, mở cổng rồi vụt biến mất giữa trời gió rét cắt da cắt thịt lúc chập tối.

Dũng chưa kịp ngăn lại thì Mai mất hút để lại cậu một mình dưới tầng 1 căn nhà rộng lớn. Đang định ra về thì Dũng nghe tiếng cô Hằng trên tầng 2 gọi vọng xuống:

– Dũng, cứ để Mai đi đi, nó cần thời gian.

Dũng ngó lên thì thấy cô Hằng đang lấp ló ở hành lang, chưa nhìn rõ cô đang mặc gì, chỉ thấy đầu ló ra, tóc bê bết dính lại vì mồ hôi. Dũng trả lời:

– Vâng ạ, cháu chào cô.

Hằng không dám xuống vì mình đang ăn mặc không lịch sự, chính cô đang đấu tranh dữ lắm. Không biết bảo Dũng về hay bảo Dũng ở lại đây. Chưa biết làm thế nào thì nghe tiếng Dũng:

– À cô ơi, cháu cũng muốn gặp cô để cảm ơn chuyện lần trước cô đã giúp cháu.

Vậy là tự nhiên Hằng có một cái cớ cho sự phân vân đấu tranh tư tưởng của mình:

– Vậy cháu lên phòng cô đi.

Dũng chậm chạp bước lên cầu thang, cậu đang phân vân sao cô Hằng không xuống tầng 1, nơi có phòng khách mà lại gọi mình lên phòng cô ấy nhỉ. Nhưng khi đến tầng 2, đứng trước cửa phòng cô thì Dũng mới giải thích được lý do, phòng cô cũng rộng lớn, có giường chiếu, có nhà vệ sinh khép kín và có cả một cái bàn nhỏ với 2 cái ghế dùng để uống nước. Cô Hằng vẫn đang trong bộ đồ tập arobic bó sát, cô ngồi khép chân để tránh lộ bướm, trên người cô khoác một cái khăn voan mỏng.

Hằng vừa rồi bạo dạn mời Dũng lên phòng mình, ở nơi đó có cái giường ngủ rất dễ hư nhưng không hiểu sao cô lại như vậy, lúc này Hằng thấy mình như không còn là bà trùm tín dụng đen nữa, chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác mà thôi. Cũng run rảy tim đập chân rung khi mời một người đàn ông lên phòng ngủ riêng tư của mình. Cũng định thay bộ đồ tập bó sát da thịt, lộ lồ vυ', khoe mông, hằn khe bướm này ra nhưng Dũng lại đi lên ngay khi được mời, tiếng bước chân của Dũng ở cầu thang làm Hằng bấn loạn không biết xử lý ra làm sao. Đành lấy chiếc khăn voan mỏng manh mà khoác tạm lên người, che được gì thì che.

– Cô!

– Cháu vào đi.

Dũng bước vào và theo thói quen cậu đảo mắt một lượt quan sát khắp căn phòng. Phòng ngủ gì mà rộng đến khoảng 4 – 50 m2 chứ không ít. Bên trái là nhà vệ sinh vẫn còn đang mở cửa, nhìn qua gương soi chỗ lavabol thấy có phòng tắm kính, có cả 1 bồn tắm, cạnh cái gương là giá treo khăn và trên đó còn treo 1 cái quần vải dài, 1 cái áo sơ mi trắng, 1 cái qυầи ɭóŧ lọt khe mầu hồng, một cái áo vυ' cũng mầu hồng, chắc là đồng bộ với cái quần. Dũng nhìn thấy cái qυầи ɭóŧ mà có chút nao nao, giống vài chiếc của mẹ Trúc, mẹ Loan thì không dám mặc quần lọt khe. Giường ngủ có lẽ là điểm nhấn ở phòng này, cỡ giường cỡ độ 2 x 2,2m theo kiểu cổ Châu âu, trên giường ngủ có treo một ảnh lớn của cô Hằng và một người đàn ông nhìn khá già, phải độ 60 tuổi chứ không ít, chắc là chồng cô rồi.

Dũng ngồi xuống ghế:

– Cô chắc vừa tập xong, cháu nghe Mai bảo cô tập arobic.

– “Uh”, Hằng lí nhí khi nghĩ đến bộ đồ mình đang khoác trên người.

Hai người ngồi đối diện nhau làm Dũng có chút ngại ngùng bởi cậu thấy được hết nét lồi lõm trên thân thể cô vì cái khăn voan mỏng manh xuyên thấu kia có che được cái gì đâu. Có tập thành nên người cô cân đối, săn chắc, vυ' cô khá to, hình như cô không mặc áσ ɭóŧ thì phải vì không thấy nếp, cô đang ngồi nhưng thịt ở mông lòi sang hai bên chứng to mông khá to. Không biết mu cô có múp không vì cô đang ngồi vắt chân. Nếu Hằng mà để xuôi hai chân thì chắc chắn sẽ rất ngượng vì Dũng sẽ nhìn thấy rãnh bướm và một chấm nhỏ nước ở đũng quần, Hằng đang nứиɠ. Lần đầu tiên có người đàn ông ngoài chồng bước vào gian phòng này.

– Cháu cảm ơn cô đã giúp cháu trong chuyện vừa rồi. Không có anh em cô cử đến chưa chắc cháu đã thành công.

Hằng đổi chân vì hơi mỏi, Dũng liếc nhanh xuống l*и cô theo phản xạ, ©ôи ŧɧịt̠ cậu ngắc lên một tẹo vì nhìn qua quần cậu đoán là l*и cô rất to, rất rất to, khe l*и phải bằng chiếc đũa ăn cơm chứ không ít.

Đũng quần Dũng động đậy, Hằng cũng phát hiện ra sự thay đổi này.

– Có gì đâu cháu, đến lúc nào đó cô cần cháu giúp lại là được. Ở thời ©ôи ŧɧịt̠ này, à không, ở thời buổi này có biến lúc nào không biết trước được.

Hằng đỏ ửng mặc khi mình vừa nói nghịu ra từ bậy. Cô không có thói quen, hay đúng hơn là chưa bao giờ nói bậy.

Dũng tảng lờ chuyện đó đi cho cô khỏi ngượng, nhưng khốn nỗi cái thằng em lại động đậy hơn một tẹo nữa mới chết chứ, thành ra đôi bên đều ngượng. Và Hằng lại săn săn đầu ti lại khi nhìn thấy đũng quần Dũng động đậy.

– Vâng, nhất định cháu sẽ giúp cô hết sức nếu cô cần sự trợ giúp ạ. Chúng ta nếu biết đoàn kết, liên thủ lại sẽ chỉ có lợi chứ không có hại.

– Tốt lắm, rất trùng với ý nghĩ của cô. Anh Thưởng có nói với cô sẽ để cháu và chị cháu kế nghiệp anh ấy. Rất có thể sau này cô cháu mình sẽ vai vế ngang nhau trong Xã đoàn đấy.

– Vâng ạ.

Một chút im lặng khi hai người kết thúc chuyện cảm ơn cảm nghĩa. Dũng dù sao cũng chỉ là chàng trai mới lớn, đang kỳ trổ mã. Cậu không chủ động nhưng cứ như bản năng, cậu thỉnh thoảng lại liếc về thân hình cô Hằng rồi ©ôи ŧɧịt̠ lại ngỏng lên một tẹo, giờ nó đã cứng được khoảng 5 – 6 phần rồi.

Dũng nói tiếp để phá vỡ không gian im lặng:

– Cô, vừa rồi cô nghe hết chuyện cháu và Mai rồi à?

Hằng đảo chân, Dũng chớp mắt:

– Uh.

– Cô không giận cháu chứ?

– Giận sao được cháu. Cháu không yêu Mai mà nhận lời Mai cô mới giận. Đàn ông phải thế, yêu ghét rõ ràng, minh bạch, không lợi dụng người con gái.

– Mai có sao không cô, cháu thấy bạn ấy chạy đi.

– Không sao đâu, con gái cô cô hiểu, nó vậy thôi nhưng cũng rất mạnh mẽ. Yêu là phải biết đau khổ vì yêu, có phải không cháu.

– Cháu đã yêu ai bao giờ đâu mà biết.

– “Thật không? Cô là không tin đâu đấy”, Hằng đang nghĩ nếu Dũng nói chưa yêu bao giờ thì chẳng lẽ là giai tân à, phá zin trai tân, phá tân trai zin. Ôi, nghĩ đến đây l*и Hằng hơi co co lại làm một tẹo nước da^ʍ rỉ ra.

– Thật cô ạ.

Hằng cười cười như đồng tình, cô như đã tin là Dũng chưa yêu ai và tự thưởng cho suy nghĩ của mình là đúng. Có điều cô không biết, chưa yêu ai là thật, còn chuyện chưa ȶᏂασ ai lại là chuyện khác.

Dũng có động thái đứng dậy, cậu định xin phép ra về, chứ cứ ở đây lâu chính cậu lại rơi vào tình thế khó xử vì cái quần đang căng ra.

– Thôi cô, cháu xin phép ra về. Có gì hôm khác cháu qua chơi.

Nói rồi Dũng đứng dậy ra về, Hằng muốn giữ lại lâu hơn nhưng không tìm ra lý do. Nhưng khoảnh khắc Dũng đứng dậy làm đũng quần cậu lồi ra một cục nhìn khá rõ nét, buồm căng gió ra khơi xa.

Rất ngắn thôi nhưng lại không lọt qua nổi đôi mắt của Hằng.

Dũng bước ra cửa, trên đường đi độ hai chục bước chân cũng là lúc Hằng đấu tranh dữ lắm, cô phân vân cho lựa chọn của mình. Cứ để Dũng bước ra khỏi cửa rồi mình vào xả nước cho trôi đi cơn nứиɠ râm ran khắp vυ' khắp l*и hay là “hư” một lần để thỏa mãn nỗi khát khao bấy lâu nay đây. Đã chục năm nay rồi thỉnh thoảng vẫn quan hệ với chồng đấy, nhưng anh đã lớn tuổi rồi không còn như hồi thanh niên nên cả chục năm rồi Hằng chưa được cực khoái, chưa được làʍ t̠ìиɦ cho ra làʍ t̠ìиɦ, chưa được sướиɠ cho ra sướиɠ, chưa được làm đàn bà một cách thực sự. Tuổi 40 quái đản này đang hành hạ cô, tuổi thành thục nhất, chín nhất, mọng nhất của đời người đàn bà nay sao mà khó vượt qua đến vậy.

“Một lần rồi thôi, chỉ một lần này thôi, duy nhất lần này thôi, lần sau không thế, lần sau không thế”, điệp khúc ấy cứ ngân mãi trong đầu Hằng.

Dũng ra đến cửa thì có tiếng gọi tên mình:

– Dũng!

Vậy là Hằng đã có LỰA CHỌN của mình.

Dũng khựng lại nhưng không quay lại, cậu sợ cô nhìn thấy đũng quần mình.

Hằng tiến lại gần sau lưng Dũng, chỉ cách Dũng một găng tay, cô như ngửi thấy mình đàn ông, mùi giai. Hay chính xác hơn là mùi tinh tương, mùi ©ôи ŧɧịt̠ phát ra từ Dũng, cơ thể con đực theo lẽ tự nhiên sẽ có mùi đặc trưng để quyến rũ con cái.

– Cháu ….. cháu ….. ở lại với cô một lát được không?

– Cô …….

Hai người vẫn không nhìn thấy mặt nhau.

– 1 lần thôi.

– Cháu ………

– “Chỉ hư 1 lần thôi. Có được không?”, giọng Hằng nhỏ nhẹ, đằm thắm như ai oán.

Dũng đã hiểu ý cô muốn gì, bản thân cậu cũng muốn chứ không phải không, nhưng lý trí cậu đang không có phép mình làm chuyện đó. Mình có mẹ Loan, mẹ Trúc rồi mà. Nếu mình làm vậy có phải là phản bội không? Dũng lại nhớ đến lần ở biển Trà Cổ, mẹ đã từng nói, hãy cứ bay khắp trời cao, chỉ cần nhớ rằng có mẹ là được, và chính mẹ Trúc là cái “trời cao” đầu tiên đấy, mẹ cũng vui vẻ tiếp nhận đấy thôi.

Dũng từ từ quay lại, cậu bắt gặp đầu tiên là ánh mắt như mụ mị, như trầm buồn của cô Hằng, ánh mắt này cậu chưa từng nhìn thấy cô có bao giờ.

Hằng dấn thêm một bước nữa rồi nhẹ nhàng, từ từ đưa môi mình lại gần môi Dũng. Hai đôi môi chạm nhau một cách nhẹ nhàng nhất có thể.

Dũng để xuôi tay, cậu không muốn chủ động.

Hằng ấn mạnh môi mình hơn để cảm nhận một nụ hôn thực sự, Dũng cũng không hẹp hòi gì mà mở miệng ra đón đôi môi gợi cảm cong cớn của người phụ nữ đẹp.

– “ưm ưm ưm”, vậy là hai người thực sự đã hôn nhau, nụ hôn thực sự của nam và nữ, cũng ngọt ngào, cũng lãng mạn đấy chứ nhỉ.

Rồi thì hai cái lưỡi quấn lấy nhau bên trên, bên dưới Hằng đã dí sát hông mình vào Dũng, cô Hằng thấp hơn Dũng không nhiều nên háng hai người chạm nhau. Qua lớp vải quần nhưng Hằng cũng cảm nhận được c̠ôи ŧɧịt̠ Dũng nóng hổi đang tì sát vào mu bướm mình. L*и Hằng phê pha rỉ nước.

Nhả đôi môi của Dũng ra, Hằng nói:

– Mình vào giường đi.

Dũng với tay đóng cửa lại đồng thời với động tác bế cô Hằng lên. Hằng bất ngờ vì cử chỉ hành động nam tính của Dũng. Cô nhắm mắt mặc kệ Dũng làm gì thì làm.

Đến giường, Dũng nhẹ nhàng đặt cô xuống và trườn người theo cô, lại thêm một nụ hôn nữa được áp vào nhau, nhưng lần này tay Dũng không ngoan nữa mà đã đặt tay lên vυ' cô. Đúng như Dũng dự đoán, cô không mặc áσ ɭóŧ.

– “Ôi, Dũng ơi”

Rồi Dũng mò xuống háng cô, cái cảm nhận của Dũng lúc này đúng như dự đoán ban nãy, l*и cô to lắm, cả bàn tay to của Dũng úp lên l*и cô mà không hết. Xiết chặt bàn tay thì Dũng biết là cô không mặc qυầи ɭóŧ nốt, đúng như suy nghĩ lúc cô đổi chân.

– “Dũng ơi, cô ……”

Dũng rời môi cô rồi nói nhỏ:

– Đừng nói chi cả.

Hằng gật gật đầu, giờ đây chỉ cần cảm nhận thôi.

Dũng kéo mặt mình xuống dưới mà vục mặc vào vυ' cô, giờ vẫn còn có một lớp vải mỏng dính.

Hằng rêи ɾỉ nữ tính:

– Ư ư ư ư, thích quá.

Xong Hằng hơi nhỏm dậy tự mình cởϊ áσ, bộ đồ tập này là áo liền quần, cách cởi cũng người lại so với bình thường, Hằng tuột hai tay ra khỏi áo trước rồi lột dần xuống bên dưới. Dũng thay cô lột áo. Đôi vυ' hiện ra, trắng trẻo, vun đầy, núʍ ѵú hồng tươi bé xíu như hạt lạc. Rất đẹp, rất hấp dẫn. Và còn chờ gì nữa, Dũng tham lam thè lưỡi ra đánh nhẹ vào đầu ti cô Hằng làm nó sum sum lại.

– Hức hức, sướиɠ…….., Dũng ơi.

Lại kéo thêm áo một chút nữa để hiện ra vùng eo, eo cô nhỏ mà rất săn chắc, phần dưới rốn có một vết sẹo ngang độ chục centimet, vết mổ đẻ. Thêm chút nữa thì thấp thoáng là lông l*и cô. Lông l*и Hằng đen nhánh, được cắt tỉa gọn gàng hình tam giác trên mu l*и cao vồng hẳn lên. Lần đầu tiên Dũng nhìn thấy cái l*и được cắt tỉa lôиɠ ʍυ kỹ càng như thế này. Cả mẹ Loan và mẹ Trúc đều để lông l*и mọc tự nhiên, mẹ Loan mỏng mượt, mẹ Trúc rậm rạp, còn cô Hằng thì ngắn ngắn gọn gàng. Mỗi người mỗi vẻ.

L*и cô Hằng to thật, hai mép l*и lớn vẫn hồng tươi nguyên, đỏ au là môi l*и bé. Hộŧ ɭε nhu nhú ở đầu l*и. L*и to từ mu to đi, cái gì nhìn cũng rất to, chỉ có lỗ l*и thì giống của mẹ Loan bé bé thôi. Ai đó từng nói, l*и to những lỗ l*и bé ȶᏂασ sướиɠ lắm, thì đây rồi, nó đây.

Tuột hẳn cái đồ tập ra khỏi người, cô Hằng đã hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt Dũng. Dũng thỏa thuê ngắm nghía người đàn bà thứ 3 trong cuộc đời mình. Vυ', bụng, bướm, chỉ còn mông đít là chưa ngắm thôi vì cô đang nằm ngửa hưởng thụ.

Dũng lấy hai tay đặt vào đùi non cô Hằng, rồi cậu banh hai chân cô ra để nhìn cho rõ, cho toàn cảnh cái l*и to này.

Hằng hơi ngượng ngùng vì l*и mình bị phơi ra như thế này, cô theo phản xạ đưa một tay xuống che bướm nhưng rồi lại từ từ rút ra để Dũng chiêm ngưỡng. Rồi Dũng từ từ hạ mồm xuống liếʍ l*и cô Hằng. Lưỡi chạm đầu l*и là Hằng rít qua cuống họng:

– Uiiiiiiiiiii, Dũng ơi, cô sướиɠ ……………

– “Sụp soạp, oạp oạp, ọc ọc”, Dũng mạnh bạo không bỏ sót chút nào l*и cô. Cậu mυ'ŧ từ hộŧ ɭε xuống đến khoảng giữa lỗ l*и và c̠úc̠ Ꮒσα. L*и cô rỉ nước ra tràn trề có một chút mùi hơi nặng vì cô tập về mà chưa tắm nhưng đó lại là thứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất cho cuộc làʍ t̠ìиɦ. Chưa chắc sự sạch sẽ thơm tho mới là thích đâu nhé.

– Aaaaaaa, thích, Dũng ơi, cô thích lắm.

Dũng đánh lưỡi vào c̠úc̠ Ꮒσα cô Hằng. Cú© Ꮒσα cô không thâm đen tẹo nào mà cũng hồng hồng nhăn nhúm như l*и. Cú© Ꮒσα cô Hằng chắc do cơ địa mà nhìn rất đẹp, to to mà sâu sâu giống lỗ rốn mẹ Loan.

– Ôi, Dũng ơi, cháu làm gì thế. Cô chưa được thế này bao giờ. Bẩn Dũng ơi. Uiiiiiii nhưng sao …….. mà sướиɠ thế.

Dũng mặc kệ những lời cô mà tiếp tục say mê. Vừa vục đầu liếʍ l*и cô là Dũng cởi bỏ quần dài, quần sịp và cả cái áo khoác ngoài. Dũng vẫn tỉnh táo mặc lại cái áo phông bó sát người. Cái ©ôи ŧɧịt̠ Dũng cửng tướng lên hùng Dũng. Cô Hằng vẫn chưa biết là Dũng đã truồng.

Dũng định dùng tay móc vào l*и cô xem âʍ đa͙σ của cô nông hay sâu, to hay bé thì vừa mới để được 1 đầu ngón tay vào l*и cô thì cô đã cầm tay Dũng cản lại:

– Dũng ơi, cho cô xin. Đừng móc vào trong. Cô …… sợ lắm.

Dũng cũng dừng lại, trong tìиɧ ɖu͙© theo phán đoán của Dũng thì cô Hằng cũng không nhiều kinh nghiệm lắm.

Đúng như Dũng nghĩ. Hằng 20 tuổi mới biết yêu và lập gia đình với người chồng hơn mình 20 tuổi rồi sinh ra Mai. Cả đời Hằng tính đến giờ mới chỉ biết có chồng. Sau này có điều kiện, có quyền lực rồi, nếu muốn có đàn ông đối với Hằng mà nói thì chỉ dễ như ăn kẹo, nhưng cô chưa bao giờ làm gì có lỗi với chồng, hay đúng hơn là chưa có người đàn ông nào làm cô lay động mà vứt bỏ lý trí chạy theo đòi hỏi của l*и. Chỉ khi gặp Dũng lần đầu tiên ở trường cấp III, cô thường nghĩ vẩn vơ về cậu rồi hôm gặp lại lần thứ 2 ở văn phòng thì như giọt nước làm tràn ly, cô biết mình sẽ “hư” nếu còn gặp lại Dũng.

Hằng vẫn dang rộng hai chân để l*и mở rộng, Dũng không định bảo cô mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ mình mà cậu từ từ ngồi dậy cầm luôn gốc ©ôи ŧɧịt̠ căn chỉnh đúng vào lỗ l*и cô Hằng. Cô Hằng thấy là lạ, tự nhiên như có vật gì giống cái chày giã cua tì vào cửa lỗ l*и mình hoảng sợ, cô không nghĩ Dũng đang dùng dươиɠ ѵậŧ, có thể là dùng một cái gì khác. Hằng nhỏm lưng lên ngó xuống thì:

– Ôi trời ơi ……… cái gì thế này?

Dũng nhìn nét mặt cô Hằng lúc này thấy tội nghiệp làm sao, cô nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠ Dũng đang cọ cọ vào cửa l*и mà như nhìn thấy vật thể lạ. Chắc là quá to so với tưởng tượng của cô, quá khổ so với l*и cô. Dũng tin là cũng vừa thôi vì l*и cô nhìn bên ngoài to lắm, to hơn hẳn l*и mẹ Loan và l*и mẹ Trúc. Chỉ không biết là lỗ l*и thế nào thôi.

Hằng vẫn chưa tin vào những gì mình nhìn thấy, cô thực sự hoảng, một chút sợ sệt xen lẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Nhìn ©ôи ŧɧịt̠ Dũng như một cái chày giã cua đang mơn mơn cửa l*и mình, nếu nói về độ to thì chắc gấp đôi của chồng cô, nếu nói về độ dài thì chắc phải gấp rưỡi chứ không ít. Mà bên ngoài thì gân gân guốc, cong cong trái chuối. Cô không biết là l*и mình có chứa vừa nữa không, nó chưa bị cái gì to như vậy chui vào, ngày xưa hồi sinh Mai là cô mổ đẻ.

Hằng một tay bịt mồm:

– Dũng ơi, to quá, cô sợ không vừa đâu. Hay là thôi.

Dũng trả cô bằng cách cậu đưa tay một tay lên bóp đôi vυ' để chia lửa cho tuyến dưới:

– Đừng lo, cháu sẽ không làm cô đau đâu. Cháu vào nhé.

Núʍ ѵú hơi đau đau đúng là làm cho Hằng bớt sợ hơn thật, khẽ gật đầu, Hằng mắm miệng đón nhật dươиɠ ѵậŧ khổng lồ của Dũng từ từ lách cửa l*и chui vào. Một tay Hằng đặt lên bụng dưới để phòng trường hợp đau quá thì đẩy ©ôи ŧɧịt̠ Dũng ra.

– Từ từ, cô thấy hơi thốn thốn.

Dũng hơi hẩy mông nhích từng tí một cái đầu khất vào l*и cô Hằng, đây là cái l*и thứ 3 mà cậu đâm vào và lần nào cũng vậy, lần đầu tiên đều phải hết sức từ từ để l*и quen với kích thước, từ lần thứ 2, thứ 3 trở đi sẽ dễ dàng hơn nhiều, cô Hằng cũng không phải là ngoại lệ.

– Iiiiiiiiiii, Dũng ơi, từ từ, sao của cháu to vậy Dũng ơi. Chết cô mất.

Hằng có cảm giác đau đến ứa nước mắt, nhưng xen lẫn cảm giác đau lại là một sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ không hề nhẹ, cảm giác chặt ních, thốn l*и lần đầu tiên cô trong đời Hằng thấy, ngày bị chồng phá trinh đêm tân hôn cũng không có cảm giác như thế này. Vậy nên l*и Hằng tiết nước nước theo phản ứng tự nhiên của giống cái như để bôi trơn, để giảm sự ma sát.

Dũng đã ních được đầu ©ôи ŧɧịt̠ qua cửa l*и cô, cảm giác bó chặt ©ôи ŧɧịt̠ ngay tắp lự làm chính Dũng cũng hơi đau đau nơi ©ôи ŧɧịt̠. Cậu khẳng định rằng l*и cô Hằng đúng là cực phẩm khi ngoài l*и thì to còn lỗ l*и thì nhỏ, ȶᏂασ sướиɠ phải biết.

– Cô có đau không?, cháu vào rồi đấy.

Hằng thì cảm giác vừa buồn đái, vừa buồn ỉa khi đầu ©ôи ŧɧịt̠ Dũng lọt vào ống âʍ đa͙σ làm cho bọng đái, ruột già bị ép vào.

– Uiiiiiiiiiiiiii, từ từ thôi Dũng ơi, cô thấy khó chịu quá.

Dũng để im một lúc cho l*и cô quen quen với ©ôи ŧɧịt̠ mình. Cậu áp ngực mình lên đôi vυ' cô rồi hôn cô thật mãnh liệt. Nụ hôn ướŧ áŧ làm giảm bớt cảm giác khó chịu ở nơi l*и, Hằng cũng vòng tay ôm lên người Dũng, thấy Dũng vẫn còn cái áo thun ôm người, Hằng định lột ra thì Dũng bảo:

– Cô, đừng cởϊ áσ cháu.

– Tại sao?

– Người cháu có sẹo kinh lắm.

– Không công bằng. Cô làm gì còn mảnh nào đâu.

– Cháu bù cho cô cái khác.

– Cái gì?

– “Cái này”, Dũng nói rồi hơi đẩy mông làm ©ôи ŧɧịt̠ trượt thêm một đoạn vào l*и cô, giờ một nửa ©ôи ŧɧịt̠ cậu đã nằm ở trong l*и cô rồi nhưng chưa tới đáy.

Hằng lại rú lên làm quen với vật thể mới, đây là cái ©ôи ŧɧịt̠ thứ 2 trong đời Hằng. Chính bản thân Hằng cũng thấy lạ vì mình, lạ vì sức chịu đựng của mình, cả chục năm thèm khát, cả chục năm sống trong tình trạng nưng nứиɠ suốt nhưng cô chưa hề phản bội chồng lần nào, mặc dù điều kiện để tìm kiếm của lạ đối với cô phải nói quá dễ dàng. Nhưng không hiểu sao anh chàng đang nằm trên cô đây như có ma lực, có sức quyến rũ vô hình nào đó để cô tự mình dâng hiến tấm thân ngọc ngà cho hắn. Đúng là ở đời chẳng biết đâu mà lần.

– Uuuuuuuu, ui cha ơi, Dũng ơi, cô cảm thấy căng lắm. Từ từ thôi cháu.

Dũng rất có kinh nghiệm trong chuyện này, ©ôи ŧɧịt̠ đã vào đến đây rồi tức là ổn rồi, ống âʍ đa͙σ phụ nữ là một thứ có cấu tạo kỳ lạ, khi bé thì rất bé nhưng khi giãn thì cũng vô chừng, và đến thời điểm này rồi thì nếu để im chỉ làm cho cơn khó chịu tăng dần thôi. Cậu quyết định phải lút cán để cô Hằng vượt qua nỗi đau mà đến với nỗi sướиɠ.

– “Sụt”, Dũng đẩy ©ôи ŧɧịt̠ mạnh một cái lút cán, đầu khất kịch vào sâu tận cùng l*и cô Hằng.

– Aaaaaaaaaaaaaa, chết rồi Dũng ơi. Cô ……….

Chỉ để im một chút rồi Dũng lại rút ra đến gần cửa lỗ và đóng mạnh vào đến kịch cửa tử ©υиɠ mới dừng lại.

– Oiiiiiiiiiiiiii, Dũng ơi, chậm thôi không cô chết mất. Ooiiiiiiiiii nhưng sao sướиɠ quá, trời ơi ………………. Cô chưa bao giờ bị thế này. ………… Dũng ơi.

Thấy cô Hằng như phản ứng tốt lại với những cú dập của mình, Dũng hơi tăng tốc dập phình phịch vào l*и cô.

– “Ọc ọc”, l*и Hằng nước rỉ ra lênh lánh, gốc ©ôи ŧɧịt̠ Dũng tạo thành bọt trắng xóa.

– “Nữa đi cháu, cô sướиɠ rồi, cô chịu được rồi. Ui ui ui ui”, Hằng thấy mình đã quen quen với ©ôи ŧɧịt̠ Dũng, đã có những tia sướиɠ đầu tiên từ l*и gửi lên não.

“Pạch pạch pạch”, Dũng liên tục đóng ra đóng vào l*и cô. Cậu dùng cả hai tay ôm xuống đôi mông đít to của Hằng mà hảy lên về phía háng mình, làm cho nhưng cú dập, cú đâm của mình như mạnh hơn, như sâu hơn.

– Dũng làm gì cô thế này, trời ơi, sướиɠ quá trời đất ơi. Dũng ơi ……….. cô sướиɠ, cô chưa được thế này bao giờ …..

TᏂασ cô ở một tư thế truyền thống này đến hơn hai mươi phút đồng hồ không nghỉ, Dũng quá khỏe và quá mới mẻ với một cô Hằng chính chuyên. Hằng quằn quại trong sung sướиɠ tận hưởng, đây mới chính là tìиɧ ɖu͙©, đây mới chính là giao hợp thực sự của nam và nữ, của đực và cái.

Rồi cái gì đến cũng phải đến, Dũng chuẩn bị xuất tinh nên tăng tốc lực nhanh như pitong xe máy:

– Cô ơi, cháu xuất ở đâu bây giờ.

Hằng giật mình vì Dũng kêu xuất ở đâu, cô muốn Dũng xuất trong l*и mình lắm nhưng chợt nhớ hôm nay mình rụng trứng, nếu để Dũng xuất thì rất có thể có chửa với Dũng mất.

– Đừng xuất ở trong, xuất ra ngoài đi…….. Hôm nay nguy hiểm.

– Nhưng cháu …… cô ơi ………….. cháu muốn xuất bên trong.

– “Đừng …… đừng ……… đừng Dũng ơi, có chửa mất. Đừng………”, Hằng ngoài miệng thì kêu đừng nhưng cô lại hẩy mông ngược lên trên, cô cũng sắp đạt cực khoái rồi.

Hằng rú lên:

– “ôi ôi Dũng ơi, mạnh lên, cô sắp sướиɠ rồi”

Và thế là Dũng tăng tốc những phát cuối cùng rồi nhanh chóng rút ©ôи ŧɧịt̠ ra bắn tinh thật mạnh lên mu l*и cô Hằng, vài dòng bắn lên bụng, lên vυ' cô. Lúc Dũng rút ©ôи ŧɧịt̠ ra cũng chính là lúc mở khóa cho van nước l*и của cô Hằng. Hằng lêи đỉиɦ và xuất nước giống y như đang đi đái vậy.

– Rè rè xè xè …… xè xè.

Phải đến nửa lít nước l*и được Hằng xuất ra cộng với những cái giật giật mông đít. Nước l*и bắn lên cả chiếc áo thun của Dũng.

Rơi tự do mông đít xuống đệm, Hằng lần đầu tiên trong đời biết thế nào là phụ nữ cũng xuất được tinh giống đàn ông. Chính Dũng đã mang đến cho cô cảm giác này. Mắt Hằng tê dại đi, người cô rã rời trong sung sướиɠ.

Dũng xuất tinh xong thì đổ vật nằm đè lên người cô, mặc kệ cho tϊиɧ ŧяùиɠ dính cả vào áo của mình.

Hằng choàng tay lên ôm Dũng vào lòng, cô đang tận hưởng nốt dư vị còn lại của đợt lêи đỉиɦ vừa rồi:

– Cảm ơn cháu.

– Cháu cũng cảm ơn cô.

– Dũng ơi, cháu có nghĩ xấu về cô không?

– Không cô ạ, cô đẹp lắm và cháu cũng muốn như vừa rồi.

– Nãy cô có nói là 1 lần rồi thôi. Nhưng cô sợ mình không giữ nổi mất. Cháu mang đến cho cô cảm giác mà cô chưa bao giờ có trong đời.

– Cô cũng vậy, cháu cũng sợ không giữ nổi mình nếu gặp lại cô.

– Vậy cháu cho cô được làm người tình bí mật của của cháu nhé. Được không?

– Vâng ạ, người tình bí mật.

– “Đúng! Người tình bí mật”, Hằng chốt lại mối quan hệ giữa hai người.

Theo thói quen mỗi lần xuất tinh xong là Dũng ngủ ngay nhưng trường hợp này là không được, cậu phải về. Thế nên Dũng đứng dậy mặc quần và áo khoác ngoài vào rồi chào cô ra về. Hằng vẫn ườn người trên giường không muốn dậy, cô chùm cái chăn mỏng lên tấm thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình rồi nhắm mắt ngủ mặc kệ Dũng tự ra về.

Trên đường về, Dũng tự hỏi mình sao toàn có duyên với phụ nữ lớn tuổi vậy, đã ba người rồi mà người nào cũng độ 37 – 40, bao giờ mới đổi vận đây.

— Hết chương 47 —