Gác Xép

Chương 41: Ối, mẹ Trúc!

Chương 41: Ối, mẹ Trúc!

Nhà hàng Gió Biển hôm nay tầng 2 được bao trọn, phục vụ khách VIP là đoàn người của doanh nghiệp tư nhân Trần Thưởng, tên vỏ bọc của nghiệp đoàn phụ trách phân phối toàn bộ hàng lậu cho Hải Phòng.

Nói về doanh nghiệp Trần Thưởng được thành lập cách đây cũng mười mấy năm, ông chủ chính là Thưởng Quảng Châu, bố nuôi của Dũng. Lúc đầu ông chỉ là chuyên buôn đồ may mặc, đồ gia dụng và vài thứ linh tinh khác từ bên Trung Quốc, qua cửa khẩu Móng Cái về bán lại cho mấy cửa hàng trong thành phố. Dần dần ông bao tiêu toàn bộ hàng Trung Quốc, khi việc kinh doanh phất lên ông mở thêm một số mặt hàng khác và nguồn khác nữa. Giờ đây thì cứ ra một cửa hàng bất kỳ nào mà xem, 10 thì có 5 – 6 là hàng không hóa đơn chứng từ, nhập lậu, trốn thuế, tiểu ngạch. Nhỏ nhất hộp tăm, cái kim sợi chỉ; to hơn một chút có quần áo, vải vóc, giầy dép; to nữa đồ điện tử như ti vi loa đài, to nữa có xe máy, điện thoại; to hơn nữa là oto, vàng, ngoại tệ. Nói chung là không thiếu một thứ gì trên đời. Nguồn nhập thì ngoài Trung Quốc là nguồn chính và lớn thì còn có cả của Nhật Bản, Hàn Quốc, Châu Âu, Mỹ, Thái Lan, Campuchia .v.v. Con đường hàng nhập về trước chỉ có đường bộ qua các cửa khẩu đất liền thì nay còn có cả đường biển, đường hàng không.

Cuộc đời kinh doanh của ông Thưởng cũng không phải là trải toàn hoa hồng. Mới đầu nhỏ lẻ không ai để ý, sau ông làm to một chút là lọt vào mắt xanh của đủ các thành phần trong xã hội, nhưng ông Thưởng nhà ta không phải là người không có đầu óc, không phải là người không biết trước, biết sau. Ông nhìn ra được vấn đề và đặt vấn đề bảo kê với đúng 1 người, đấy chính là Sang Cụt, anh Cả trong giới giang hồ của Hải Phòng. Việc này của ông chính là nhất tiễn song điêu. Thứ nhất những thành phần lom dom cấp dưới không dám ho he gì. Thứ 2 và là quan trọng nhất chính là để cho đường dây vận chuyển hàng trong nước liên quan đến các tỉnh thành khác ở đất nước được trót lọt. Hàng qua cửa khẩu Móng Cái thì liên quan đến anh em ở Quảng Ninh, hàng qua cửa khẩu Tân Thanh thì liên quan đến anh em Lạng Sơn, nếu hàng từ cửa khẩu Lao Bảo thì liên quan đến anh em Nghệ An. Chuyện tưởng chẳng liên quan gì đến nhau nhưng bên trong ẩn chứa nhiều mối quan hệ chằng chịt. Các cụ bảo buôn có bạn, bán có phường là vì thế.

Ở dưới bóng của Sang Cụt, anh Cả của Hải phòng thì mặc nhiên được bảo đảm cho các chuyến hàng, bởi tại sao ư, Hải Phòng lại thuộc quyền quản lý của cái gọi là: Giang Hồ Miền Bắc, mà nghe đâu đứng đầu là một người phụ nữ xinh đẹp, quyền lực và bí ẩn. Tầm cỡ như Thưởng Quảng Châu thì không có cửa nhìn thấy mông đít người ta. Chỉ nghe anh Cả Sang thường gọi bằng tên chỉ có 2 chữ: Chị Đại.

Nhưng ở đời không ai cho không ai cái gì, đổi lại lấy việc làm ăn thuận lợi, ông Thưởng cũng phải bỏ ra không ít, dưới lớp vỏ bọc là sự Thỏa thuận, nhưng bản chất chính là giá phải trả cho sự yên ổn. Ông mất 40% lợi nhuận kiếm được cho anh Cả. Tưởng tượng mà xem, kiếm được 10 đồng thì đóng va li chuyển đến cho người ta 4 đồng. Nhiều lúc ông cũng xót nhưng biết làm sao được.

Ấy vậy mà cũng không có được yên đâu, ngành hàng ông làm là miếng béo bở nhất chỉ sau ma túy nên có nhiều thành phần khác muốn giành miếng cơm lắm. Người trong tỉnh có, người ngoài tỉnh cũng có tuốt, mà Sang Cụt thì chỉ ra mặt những vụ lớn, còn những vụ lẻ tẻ đều tự mình phải xử lý. Cho nên ông Thưởng vẫn phải bao nuôi một đội đàn em võ biền, dắt dao lưng quần mà làm việc. Trong đám đàn em thì chỉ 3 người được gọi là thân tín.

Người thứ nhất, Hưng râu. Theo ông Thưởng từ hồi mới lập nghiệp, hai anh em 2 tay hai quyển hộ chiếu bôn ba đi đi về về liên tục giữa Việt Nam và Trung Quốc. Có thể nói, ở doanh nghiệp Trần Thưởng, đứng đầu là ông Thưởng, người thứ 2 đương nhiên là Hưng râu rồi. Hưng râu hiểu biết rất rõ về cơ cấu vận hành doanh nghiệp, những ngóc ngách trong làm ăn, Hưng râu cũng là người chịu trách nhiệm chính trong việc phân phối hàng cho ai, giá bao nhiêu, tiền tươi hay tiền héo.

Người thứ hai, Thiệp béo, người này chính là người đi đón Dũng ở trại ra. Dưới tay Thiệp béo có khoảng 2 chục đệ tử mà hắn bao nuôi. Hưng râu là cánh tay phải thì Thiệp béo là cánh tay trái của ông Thưởng. Thiệp thường là người đi xử lý sự vụ sự việc mỗi khi có phát sinh gì đó mà cần phải mang đao mang búa đi xử lý. Thiệp béo võ biền, chịu ơn cưu mang của ông Thưởng từ hồi hắn còn là một thằng nhóc kiếm ăn ngoài bến xe.

Người thứ ba, Tốt cờ. Gọi hắn là Tốt cờ vì hắn tên là Tốt và rất thích đánh cờ tướng, mặc dù đánh cờ toàn thua. Nói về đánh nhau thì đến ông Thưởng cũng phải nể Tốt cờ vài phần, ông chưa từng nhìn thấy Tốt cờ đánh tay đôi mà thua bao giờ. Tốt cờ cũng có đầu óc một chút nên nhiệm vụ áp tải hàng ông đều dành cho hắn. Chính vì vậy mà hắn thường xuyên không có ở đại bản doanh mà lang thang khắp các cung đường, hết chuyến này đến chuyến khác.

Trở lại với cuộc gặp tại tầng 2 nhà hàng Gió Biển. Ngồi ở cái bàn tròn được đặt riêng ở khu vực phía trên có bố Thưởng, Dũng, X, Tốt cờ, Thiệp béo và Hưng râu. Ở bên dưới có khoảng 15 bàn kín mít người, toàn là đệ tử, đàn em hoặc những người làm tại doanh nghiệp như hành chính, kế toán, kinh doanh .v.v. tại doanh nghiệp Trần Thưởng. Ông Thưởng cầm ly rượu đứng dậy, anh em ở dưới yên lặng:

– Hôm nay, tôi tổ chức bữa tiệc này để thông báo với toàn bộ anh chị em trong doanh nghiệp của chúng ta một việc hệ trọng. Gia đình tôi chính thức nhận Dũng và X là con nuôi của vợ chồng chúng tôi. Dũng và X sẽ ra nhập doanh nghiệp. Tôi mong tất cả mọi người nể mặt tôi mà giúp đỡ. Nào xin mời nâng ly.

Ở bên dưới, mọi người đều nâng ly. Đồng thanh:

– Chúc mừng ! Cạn ly.

Dũng và X nhăn mặt uống hết ly rượu, X không biết đã uống bao giờ chưa, nhưng Dũng thì đây đúng là ly rượu vào đời. Nhưng nhìn sơ bộ thì cũng đoán được đây là ly rượu đầu, bằng chứng là X nhăn nhúm mặt mũi, hai gò má đỏ ửng nhìn đến buồn cười.

Rót thêm một ly nữa, Dũng đứng dậy trước hướng về phía dưới nói khá to:

– Em có gì không hiểu, mong cô chú, các anh các chị chỉ dậy. Ly này xin tự mình uống cạn. Có gì xin lỗi mọi người trước.

Nói rồi Dũng ngửa cổ uống một hơi hết ly rượu, dưới ánh mắt trầm trồ của mọi người. Không phải trầm trồ Dũng vì uống rượu, mới có ly thứ 2 nhằm nhò gì. Mọi người có chút thán phục bởi Dũng đứng dậy kính cẩn mà xin lỗi mọi người trước, trẻ tuổi nhưng cũng có chút lễ phép, không kiểu kênh kiệu ra vẻ ta đây có quan hệ với lãnh đạo. Ưng ưng cái bụng rồi nha, nhất là mấy cô kế toán trẻ trẻ xinh xinh ngồi tít phía xa xa kia.

– “Khá lắm con trai!”, ông Thưởng cũng trầm trồ trước hành động của Dũng.

Giờ bàn nào đi bàn nấy. Ông Thưởng giới thiệu riêng với mọi người trong mâm:

– Các con, bố đặc biệt giới thiệu để 2 con biết, 3 người anh em của bố. Đây là chú Hưng râu, đây là Thiệp béo, còn đây là Tốt cờ.

Ba người khi nghe đến lượt mình thì đều cúi đầu có ý chào Dũng và X. Ông Thưởng tiếp lời:

– Còn đây là 2 đứa con của tôi, các anh chắc đều đã nghe qua rồi. Tôi không cần giới thiệu nhiều làm gì nữa. Mọi người tự làm quen nhau đi.

Tốt cờ mau mắn lên đầu tiên:

– Tôi là Tốt, tôi yêu cờ tướng nên mọi người gọi tôi là Tốt cờ, nếu 2 em muốn đánh cờ cứ gọi tôi. Hehehehe.

Thiệp béo chêm vào:

– Mày lúc nào cũng chỉ cờ với quạt, đánh thì toàn thua.

– Mày đánh với tao đi, xem thằng nào thắng, tao chấp mày 1 xe 1 mã chơi không?

Ông Thưởng lạ gì màn đấu khẩu của 2 thằng này, cứ như chó với mèo, ông hắng giọng để chặn họng:

– Hai đứa.

Vậy là Tốt cờ và Thiệp béo dứ dứ nắm đấm vào nhau trông đến buồn cười, ấy nhưng lại tạo cho không khí buổi tiệc thêm vui vẻ, đầm ấm.

– Chú là Hưng, lười cạo râu nên để dài, mọi người vẫn gọi là Hưng râu. Chú theo học bố các cháu từ hồi còn thanh niên, giờ tóc đã 2 mầu rồi. Ha ha ha.

Chú Hưng râu không quên niềm tự hào khi nói với đám đàn em trong cái doanh nghiệp này.

– “Vâng, chào chú, chào các anh, có gì xin chỉ dậy giúp chúng cháu”.

Thế rồi mọi người lại nâng ly, lại chúc tụng. Dũng uống cũng khá nhiều làm X ở bên cũng có chút lo lắng. X biết Dũng chưa bao giờ uống rượu, hôm nay là ngày đầu tiên mà ai mời cũng uống, uống xong lại còn dốc ngược như người lớn. Còn Dũng thì cậu uống nhưng hoàn toàn làm chủ bản thân, cậu luôn để ý tâm thần mình xem sức chịu đựng thế nào. Bài học bác Sáu dậy vẫn còn nguyên đây chưa quên lời nào, bác bảo tuyệt đối không được say trong bất cứ hoàn cảnh nào, vì bất cứ việc gì. Dũng cảm thấy mình vẫn còn tỉnh táo nên cậu cứ tùm tụp. X thì huých khuỷu tay vào mạng sườn Dũng khi cậu vừa cạn một chén rượu:

– Vừa vừa thôi.

– “Chị yên tâm”, Dũng phả một hơi toàn mùi rượu vào tai X.

Qua câu chuyện trên bàn tiệc, Dũng và X phần nào hiểu về tổ chức của bố nuôi, mơ màng hiểu về quan hệ chằng chéo tầng lớp của giới ngầm Hải Phòng. Đúng là mọi chuyện không đơn giản tẹo nào.

Ngà ngà hơi men, Anh Xã đứng dậy ra về trước, ông lấy lý do là mẹ Trúc gọi về. Ông cũng không quên dặn Dũng và X thay ông tiếp đãi anh em, đến khi nào muốn tàn thì tàn, muốn tan thì tan, Dũng sẽ thay ông mà quyết định hết.

Anh Xã đi về nhường lại ghế chủ trì cho Dũng, ấy cũng là lúc có một sự vụ phát sinh. Mọi người đang ăn uống vui vẻ vẻ vui thì có một thằng đầu mỏ quạ, mặt hầm hầm từ dưới tầng 1 phi lên.

– TᏂασ mẹ cái nhà hàng này, bố mày đốt hết bây giờ.

Mọi người đến cả trăm người ngơ ngác vì từ đâu lọt vào đây một cái thằng lạ hoắc, lại còn ăn nói liên thiên. Thấy từ dưới một khách hàng hùng hùng hổ hổ phi lên, một em gái trong trang phục áo dài là nhân viên phục vụ quán đến gần thưa:

– Anh ơi, tầng 2 này nhà hàng chúng em hôm nay phục vụ riêng khách đặt.

Ôn con thấy em gái xinh tươi nhưng không hề nể mặt, thằng này chắc bê đê:

– Đặt đặt cái ȶᏂασ mẹ nhà chúng mày.

Em gái xanh mặt:

– Có gì mời anh xuống tầng 1 gặp quản lý nhà hàng chúng em. Ở đây em ….

Ôn con định giơ tay tát em gái xinh tươi thì một giọng nói vang lên làm cái tát mới ở trên cao mà chưa bạt xuống:

– Anh giai, có gì từ từ nói. Em gái đây không có lỗi.

Là Dũng, cậu đã quan sát từ lúc ôn con mới lấp ló trên cầu thang. Đánh giá sơ bộ thằng này cũng có chút lấc cấc, ẩn sau lưng áo còn có vết của chuôi dao.

– Mày là ai?

– “Em là Dũng”, Dũng ta trả lời rất ngây ngô và chân thật.

Nhưng đáp lại sự ngây ngô đáng yêu đó lại là câu chửi:

– Dũng cái l*и. Chúng mày kéo hết nhân viên lên đây ai phục vụ bọn bố mày. Về hết cho tao.

Vài mâm ở dưới đứng dậy, toàn đàn em của Thiệp béo, Tốt Cờ và một vài sát thủ tôn thờ Hưng râu. Nhưng vừa đứng lên bị cái xua tay của cả 3 đại ca đành ngồi lại. Sau câu nói vừa rồi của ôn con thì Dũng quay lại nhìn 3 nhân vật gọi là đàn em cứng của bố nuôi nhưng chỉ nhận được cái nhìn như chờ đợi của cả ba người. Họ cần cậu đứng ra xử lý vụ này, cơ bản là Anh Xã vừa về đã ngầm truyền đạt Dũng sẽ thay ông xử lý mọi việc.

Chỉ có X là đứng dậy và tiến lại đứng gần Dũng.

Thấy không có sự trợ giúp của người thân, Dũng đành dịu giọng:

– Anh hai, có gì từ từ nói, bọn em cũng sắp về rồi. Anh hai chờ chút được không?

– Chờ, chờ cái mả bố mày à, chờ mày thì các bố chết đói à?

Một chút thất vọng cùng hàng trăm cặp mắt bên dưới, họ mong chờ một điều gì khác từ con nuôi của ông chủ.

Dũng vẫn giữ thái độ bình tĩnh đến lạ thường:

– Thôi vậy giờ như này đi. Anh hai cho em hỏi tên anh là gì?

Ôn con được dịp lên nước:

– Ơ cái ȶᏂασ, mày hỏi tên bố làm gì?

Nói xong vênh mặt lên. Dũng thì vẫn ôn tồn nhưng câu nói sau cậu hơi to giọng nói:

– Vì em nghe người ta bảo là: đánh chó phải ngó mặt chủ. Em muốn biết chủ của con chó này là ai.

Mọi người giờ mới hiểu được ý Dũng, có những nụ cười tỉm thỏa mãn ở bên dưới. Dù gì bị một thằng nhóc không đầu không cuối phá miếng cơm cũng tức, nay một câu nói đã lấy lại cả vốn lẫn lời.

Ôn con thì đổi từ khuôn mặt vênh váo sang trợn mắt. Nó vừa kịp nghĩ là mình vừa bị so sánh với chó. Nhanh chóng nó vòng tay ra sau lưng rút quả kiếm Nhật loại ngắn. Động tác này nó làm thành thục nên phát một đã nhắm trúng chuôi kiếm.

Kiếm tuốt ra khỏi vỏ ngay tắp lự giơ lên cao theo thế bổ xuống chém thẳng đầu Dũng. Ôn con nhanh 1 thì Dũng chắc nhanh độ 3.

Mọi người trong gian phòng đứng bật cả dậy, chỉ có X vẫn bình chân như vại đứng sát cạnh Dũng.

Tay ôn con hết tầm cao là Dũng đã áp sát thân người nó, tay trái Dũng cũng vươn nhanh nắm lấy cổ tay phải đang cầm kiếm, một cú xoay người, vặn tay theo thế võ Judo làm ôn con lộn vòng santo qua vai Dũng ngã chổng nhào về trước. Kiếm trong tay ôn con cứ thế văng ra ngoài rơi đánh xoảng một cái xuống sàn, nhưng chưa kịp lăn đi đâu thì Dũng đã chụp lấy.

Động tác cướp kiếm đồng thời với động tác bẻ ngoặt tay của Dũng khi đối thủ đã nằm sàn. Dũng một tay cầm kiếm giơ lên cao với ý định kết liễu đối thủ. Ánh kiếm loáng loáng vυ't từ trên không nhằm ôn con mà phi tới.

Đám Hưng Râu, Thiệp béo, Tốt cờ cùng cả đám người bên dưới xanh hết mặt mũi. X thì hét lên:

– Dũng, không được gϊếŧ người.

Nhưng câu thét của X không ngăn được kiếm xé gió phi xuống.

“Keng!”

Mũi kiếm va chạm với sàn đá hoa của nhà hàng, lưỡi kiếm cách cổ ôn con không đến 1 centimet.

Ôn cắt mặt cắt không còn giọt máu. Răng nó cầm cập đập vào nhau mà ở xa còn nghe rõ. Dũng sau phát đâm hụt thì buông ôn con ra đứng dậy, xoay ngược chuôi kiếm về phía nó rồi nói, vẫn cái giọng lễ phép:

– Anh Hai, làm lại đi anh.

Nói vậy mà khuôn mặt Dũng tỉnh bơ, cứ như đây là một buổi tập không bằng. Tiếng cười thành tiếng ở dưới vang lên.

Thằng ôn mắc dịch lò dò đứng dậy, chân run bần bật, nó mãi mới nói được câu:

– Em….. xin …. lỗi, em ….

Vừa nói nó vừa lùi ra phía cầu thang bộ, nhìn đến buồn cười. Dũng đế thêm:

– Anh Hai, kiếm của anh này.

Nhưng chưa nói hết câu thì nó đã mất hút xuống tầng 1 rồi. Dũng đành cầm thanh kiếm Nhật bóng loáng tiến lại về phía em gái xinh tươi làm lễ tân, cô bé vẫn run lẩy bẩy:

– Tặng em này.

Em gái vẫn chưa đều được nhịp thở:

– Anh ơi, em không dám nhận đâu ạ.

Cả gian phòng cười ồ lên rộn rã, có những tiếng gật đầu thán phục của không ít người trong cái doanh nghiệp Trần Thưởng này, chỉ có X là mặt lạnh tanh nhưng trong bụng thì nghĩ: “thế mà còn tán gái được, ghét thế không biết”.

Cuộc rượu lại trở lại với những tiếng cụng ly chan chát. Mãi lâu sau tiệc mới tan. Dũng lại chở X trên chiếc xe SH về nhà. Ngồi sau xe, X có vài chén rượu trong người nên cũng hơi ngà ngà, cô mặc vυ' mình va đập vào lưng Dũng, cũng không biết là vô tình hay cố tình nữa mà hai tay cô bám lấy eo Dũng.

Mặc cho Dũng vυ't ga vượt nhanh cái đèn vàng, X ghé sát miệng vào tai Dũng:

– Có say không đấy để tôi lái xe cho.

Dũng vô tình ngoảnh lại trả lời chị, lúc đó chị chưa kịp rút miệng về nên má Dũng khẽ chạm vào môi chị:

– Em sẽ không bao giờ say.

Thoáng đỏ mặt vì chính mình vừa hôn má kẻ đáng ghét kia, X đưa một tay lên vành môi của chính mình như để cho tay cảm nhận sự dịu nhẹ của nụ hôn bất ngờ. Cô một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh mà hỏi lại:

– Tại sao?

Dũng không ngoảnh lại mà trả lời:

– Vì còn có chị. Em phải bảo vệ chị chứ, say sao làm được.

Câu này Dũng nói khá to, như để cho những người đi đường nghe thấy. X nghe vậy thì khẽ đấm đấm yêu vào vai Dũng:

– Ghét cái mặt.

Dũng giảm tay ga, cậu muốn nói với chị một điều mà cậu đã suy nghĩ từ nãy:

– Chị này, chị thấy thằng ôn con vừa nãy thế nào?

Đầu vũ khẽ chạm vào lưng Dũng, X nói:

– Là giả.

– Vâng, em cũng nghĩ như thế. Nhất là đội Thiệp béo, Tốt cờ không phản ứng gì mà chỉ để chị em mình ứng phó.

– Tôi đoán do bố. Nhưng tại sao bố lại làm như vậy?

– Em nghĩ là bố muốn biết năng lực của chị em mình ra sao và muốn chị em mình thể hiện trước mặt người khác.

– Vậy à?

Dũng vừa nói xong thì có tín hiệu rung của điện thoại trong túi quần, cậu tạt xe vào lề đường, móc điện thoại ra. Bản tính tò mò của X làm cô dúi mặt lên phía trước qua vai Dũng mà dòm vào màn hình điện thoại. Cái động tác của cô vô tình làm vυ' cô dịt chặt vào lưng của Dũng. Tin nhắn của bố nuôi:

“Kha lam con trai”

Dũng liếc nhìn đọc tin nhắn trong đầu nhưng mồm thì nói:

– To phết nhỉ?

X ngơ ngác, rõ ràng cô đọc nội dung tin nhắn khác cơ mà sao Dũng lại nói là “To phết nhỉ?”. Suy nghĩ một hồi lâu cô mới hiểu và rồi đỏ mặt ngồi thụt lại phía sau, đấm đấm vào lưng Dũng:

– Cái đồ dê già đáng ghét.

Nhưng cũng lúc đó là một cái tê chạy dọc sống lưng X, cái tê có điểm xuất phát là núʍ ѵú, nó đang cứng ngắc đội cái áσ ɭóŧ màu xanh nhạt mỏng mảnh không độn mà X đang mặc.

Ở nhà, Anh Xã gật gù sau khi được đám đàn em báo lại tình hình diễn ra ở quán. Đúng là chuyện này do ông sắp đặt. Giang hồ không thể dùng miệng mà tồn tại, càng không thể mượn danh mà sống.

Anh Xã đã biết mình phải sử dụng hai đứa con nuôi như thế nào cho phù hợp rồi, kéo chăn lên ngang bụng, Anh Xã vui vẻ mà ngủ một mình vì vừa rồi, Trúc đã nói là lên ngủ với Loan đêm nay.

—-

Hơi men trong người lúc uống rượu lúc tối làm Dũng cảm thấy chuếnh choáng, lúc ở nhà hàng, rồi lúc đi về có việc phải nghĩ trong đầu, lại có gió thổi nên cậu không cảm thấy gì. Hai chị em về nhà cũng muộn nên mọi người đã đi ngủ hết, chỉ có bà vυ' là còn thức đợi cửa.

Dũng tắm ào một cái, mặc độc cái quần cộc ngắn cũn cỡn, cậu không mặc sịp buổi tối, thói quen mẹ rèn cho từ nhỏ. Nằm xuống định đi ngủ luôn vì cảm thấy mình đang say say nhưng tự nhiên Dũng lại nhớ đến mẹ, nhớ đến ngày hôm qua quần mẹ tơi tả 1 nháy chiều, 2 nháy đêm. Cái ©ôи ŧɧịt̠ Dũng trồi dậy đòi làm cái công việc quen thuộc với mẹ. Mắt hoa hoa, đầu quay quay nhưng Dũng mò dậy hướng ban công thẳng tới.

Mẹ vẫn không khóa cửa ban công, mẹ vẫn để ngỏ một đường cho Dũng vào. Ánh điện tối om giống y như hôm qua. Nhẹ nhàng Dũng mò mẫm đến giường.

Chạm tay vào cuối giường là Dũng đã cởi xong cái quần, lần mò lên một chút đã thấy đôi chân mẹ, mẹ để chân trần. Dũng liếʍ chân mẹ từ dưới đi lên. Liếʍ từ ngón chân rồi lên bụng chân, lên đầu gối, lên đùi, lên đến háng mẹ. Mẹ đã cởi truồng tự bao giờ. Mùi nước l*и sộc thẳng vào mũi Dũng. Từ từ hai chân mẹ banh mở, tiếng thở nặng nhọc từ bên trên báo hiệu mẹ vẫn còn thức.

Dũng đánh lưỡi một đường từ dưới hậu môn mẹ lên trên rồi chọc thẳng lưỡi vào cái l*и đã hé mở lỗ.

– “aaaaaaa”, tiếng rên nhẹ từ bên trên vọng xuống.

Đầu lưỡi Dũng được nếm vị nước l*и ngọt nhẹ, man mát. Có hơi men trong người làm máu nóng Dũng sôi trào, miệng chạm l*и mẹ làm cho c̠ôи ŧɧịt̠ đánh hơi được mà căng cứng hết sức. Không đủ bản lĩnh để làm đủ cái công việc khởi động quen thuộc, cái cậu cần nhất bất giờ là được đút ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и mẹ để lắc, để xuất tinh. Bỏ qua thủ tục rườm rà, Dũng quỳ gối giữa háng mẹ rồi cầm đầu ©ôи ŧɧịt̠ rà rà vào cái cửa lỗ l*и đang ướt nhoét nước.

Những tiếng “óc óc” phát ra khi đầu khất miết qua lại giữa hai môi l*и. Rồi Dũng cũng căn chỉnh được đầu ©ôи ŧɧịt̠ vào đúng cửa lỗ. Cậu dùng lực mông đẩy chậm nhưng chắc ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и.

– “iiiiiiiiiiiiiiiii”, tiếng rên bên trên lại vọng xuống.

Côи ŧɧịt̠ vượt qua cửa l*и đánh “sật” một cái là Dũng lấy hết đà hết lực dập mạnh hông mình xuống. Côи ŧɧịt̠ sườn sượt len lỏi vách âʍ đa͙σ chạy tít vào bên trong đến kịch ống, chạm vào cổ tử ©υиɠ mới chịu dừng lại. Cái va chạm mạnh giữa đầu ©ôи ŧɧịt̠ vào cổ tử ©υиɠ làm mẹ không kiềm chế nổi la lên thành lời:

– Uiiiiiiiiii, chết mẹ rồi con ơi!

Dũng giật mình vì đây không phải giọng mẹ Loan, cái giọng nói quen thuộc của mẹ. Cậu khựng lại rồi nhanh tay với lên đầu giường bật cái đèn ngủ. Đèn ngủ không sáng lắm nhưng cũng là quá đủ để nhận ra, cậu vừa chêm ©ôи ŧɧịt̠ vào một cái l*и nhưng không phải là l*и mẹ Loan. Hoảng hốt Dũng bật lên thành tiếng:

– Ối, mẹ Trúc. Con …..

Đời Trúc chưa bao giờ trải qua giây phút hồi hộp như diễn biến vừa rồi. Lúc tối theo lời hẹn của Loan, Trúc lên phòng ngủ cùng Loan. Cô biết đêm nay cô sẽ được yêu với Dũng, người mà cô khao khát bấy lâu nay, được hưởng cái ©ôи ŧɧịt̠ mà theo lời kể của con bạn thì rất to, rất cong, rất dài và rất gân guốc. Những tưởng bạn sẽ lại phòng cùng mình, hai đứa ngủ rồi chuyện gì đến sẽ đến. Nhưng lên đến nơi Loan bảo Trúc cứ tắt điện nằm ngủ như bình thường, rồi Loan chống nạng đi xuống phòng của X ngủ.

Trúc tắt điện nằm một mình phải đến hai ba tiếng đồng hồ vì hôm nay Dũng đi về muộn. Cô thao thao tưởng tưởng đủ mọi chuyện về đêm nay, cô chưa biết sẽ diễn ra như thế nào, chỉ biết nằm chờ đợi mà thôi. Tiếng xe máy vọng xuống từ tầng 1 báo hiệu Dũng về, tiếng cạnh cửa phòng bên cạnh báo hiệu Dũng đã vào phòng. Trúc trong đêm tối tự tay tụt cái qυầи ɭóŧ mỏng manh vứt sang bên cạnh, cô đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ theo như lời dặn của Loan rồi. Cởi cái qυầи ɭóŧ ra rồi cho sờ thử l*и mình thì thấy nó đã ướt nhoẹt từ bao giờ không biết. Trộm nghĩ: “lại giống hồi xưa rồi, chuẩn bị được ȶᏂασ là l*и đã ướt”.

Tiếng “két” cửa ban công phát ra là Trúc giật bắn mình, tim đập thình thịch, ngón chân co quắp. Cô nhíu nhíu l*и, núʍ ѵú cứng ngắc mà hồi hộp diễn biến tiếp theo. Và rồi những gì xảy ra giống như vừa tả ở trên.

Trở lại với khoảnh khắc Dũng bật điện và phát hiện ra người đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm dưới không phải là mẹ Loan mà là mẹ Trúc. Côи ŧɧịt̠ cậu vẫn không giảm đi độ cứng và đang ngập lút cán trong l*и Trúc. Trúc nhìn thấy thân thể cường tráng của Dũng, cái cảm giác thốn l*и, cái cảm giác tử ©υиɠ bị chèn ép có lẽ là lần đầu tiên Trúc được hưởng mặc dù cuộc đời thân nữ của Trúc cũng được không ít cái ©ôи ŧɧịt̠ ghé thăm.

Trúc đỏ lửng khuôn mặt vì bị bất ngờ, cô nhìn chằm chằm vào mắt Dũng rồi đáp lời câu bỏ lửng của con ở trên:

– Con yêu mẹ đi. Đừng sợ.

Dũng vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh:

– Mẹ ơi, con xin lỗi, con cứ tưởng là …..

– “Đừng nói gì hết, là mẹ chủ động”, Trúc nói mà hơi co bóp âʍ đa͙σ.

– “Nhưng …..”, Dũng vẫn chưa nói thế nào cho phải.

– Mẹ Loan biết chuyện này và đồng ý. Mẹ muốn con lâu rồi. Chiều mẹ đi con, một lần thôi cũng được.

Nói rồi Trúc hơi rơm rớm nước mắt, cô đang cầu xin một người đàn ông làʍ t̠ìиɦ với mình, điều mà trước nay cô chưa từng làm.

– Chuyện là thế nào hả mẹ?

– Hix, hix. Chuyện của con và mẹ Loan mẹ đã biết từ lâu rồi, mẹ Loan kể với mẹ. Và mẹ ……….. mẹ cũng muốn làm vợ con, làm người đàn bà của con……. giống như mẹ Loan. Mẹ ….

– “Nhưng còn bố ……”, mẹ Loan đã đồng ý rồi, nhưng còn một điều khác làm Dũng trăn trở, đấy chính là bố nuôi, người đã đối xử rất tốt với mình. Nay mình là cùng với vợ ông ấy làm cái chuyện nam nữ này, Dũng thấy mình thật có lỗi với ông.

– Con đừng lo về chuyện này, nêu bố con biết sẽ không trách mẹ, không trách con đâu.

Chuyện bố nuôi yếu sinh lý Dũng đã được biết, bằng chứng là mẹ Trúc không có con bao nhiêu năm nay. Nhưng còn chuyện bố không trách khi biết đầu mình mọc sừng thì Dũng bán tín bán nghi, Dũng không hiểu một người đàn ông biết vợ mình nɠɵạı ŧìиɧ cảm giác sẽ thế nào, mấy ai mà vui vẻ đồng ý được cơ chứ. Dũng cũng chưa đủ trải đời, chưa có một tình yêu chân chính nên cậu không thể biết được, yêu một người thực sự là như thế nào. Với Anh Xã thì có khác biệt với đa số đàn ông trên đời này, anh yêu vợ, thương vợ, chiều vợ hết mực. Anh biết nhu cầu của Trúc là rất cao mà anh hoàn toàn không đáp ứng được, chính anh đã mở cửa để Trúc đi tìm những thú vui bên ngoài, miễn là vẫn yêu anh là được. Anh đã qua được cái ích kỷ – nhỏ nhen – chiếm hữu của đàn ông để chấp nhận chuyện này. Với anh thì vợ vui, vợ hạnh phúc là điều quan trọng nhất. Yêu một người là chỉ cần nhìn thấy người đấy hạnh phúc là đủ. Đó phải chăng mới chính là tình yêu đích thực?

– “Thật không hả mẹ?”, Dũng hỏi lại một lần nữa cho chắc.

– Tin mẹ đi con.

Đáp lại lời nói của Trúc là tiếng bật điện ở một công tắc khác, căn phòng sáng choang khi ánh đèn tuýp được bật lên.

– Mình làm lại từ đầu đi mẹ.

Phải nói là Trúc mừng rỡ vô cùng khi con đã đồng ý cùng mình giao hoan. Cô biết từ giờ trở đi mình đã có được một báu vật mà bất cứ người đàn bà nào cũng muốn sở hữu, bằng chứng là l*и cô vẫn đang căng ra hết cỡ đây này.

Dũng từ từ rút ©ôи ŧɧịt̠ ở l*и Trúc ra một cách chầm chậm. “Pực” là tiếng phát ra khi đầu khất được rút ra khỏi cửa l*и.

– “Mẹ đẹp lắm!”, Dũng giờ mới bình tâm mà nhìn kỹ khuôn mặt mẹ Trúc, mẹ có vẻ đẹp của phụ nữ hiện đại, không như mẹ Loan có vẻ đẹp đằm thắm dịu dàng. Ở mẹ Trúc là vẻ đẹp của sự mãnh liệt, khát khao, ở mẹ nét da^ʍ nét dục thể hiện rõ ở ánh mắt, ở gò má, ở khuôn môi.

– “Hôn mẹ đi con”, Loan trườn dậy ngồi cùng Dũng.

Ôm chầm lấy Trúc, áp chặt đôi vυ' căng tràn không chảy xệ của Trúc vào bộ ngực vạm vỡ của mình, Dũng đặt lên môi Trúc một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng đáp lại sự nhẹ nhàng ấy lại là cái mở rộng miệng thè lưỡi ra ngấu nghiến hôn của Trúc. Trúc mãnh liệt, vồn vập hôn say đắm đứa con trai nuôi.

– “chụt, chụt, ưm ưm”

Hai người lùa lưỡi sang nhau, nước bọt tiết ra nhiều vô kể.

– Ưm ưm, thích quá con ơi. Con trai của mẹ hôn giỏi quá.

– Con cũng thích lắm mẹ ạ.

Mải miết với nụ hôn dài một lúc. Trúc như nhớ ra điều gì mà nhả nụ hôn đang nồng nàn cháy bỏng rồi nói với con:

– Con nằm ra đi. Tận hưởng mẹ đi con. Đêm nay mẹ sẽ là vợ con. Dũng yêu của mẹ.

Dũng nằm ngửa ra, Loan cũng trườn người xuống phía chân Dũng. Cô mυ'ŧ từng ngón chân, liếʍ từng ngón chân. Rồi rà lưỡi lên khắp đôi chân Dũng, hết chân này đến chân kia:

– 6 vết sẹo của con đẹp lắm, mẹ nghe X kể rồi.

– “Vậy hả mẹ, ôi mẹ ơi, mẹ chiều con thế. Con thích như vậy mẹ ạ”, Dũng cũng nói ra miệng điều mình nghĩ khi cả đôi chân của cậu ướt đẫm nước bọt của Trúc.

– Sướиɠ đi con, con sẽ là ông hoàng của mẹ, từ nay đến mãi về sau.

Sau đoạn liếʍ chân, giờ đầu Trúc đã ở giữa háng con, khuôn mặt cô đã cách cái ©ôи ŧɧịt̠ Dũng chỉ độ gang tay. Nghe Loan kể về ©ôи ŧɧịt̠ Dũng thôi là Trúc cũng đã thấy ghê gớm rồi, nhưng giờ đây được chạm mặt hỏi tên mới thấy độ oai phong lẫm liệt của nó. Cái ©ôи ŧɧịt̠ gì mà dài hơn cả gang tay, đâm chắc xuyên vào tử ©υиɠ là chắc. To thì như chính cổ tay mình, có mà ở trong người mình thì còn chỗ nào mà chứa tim gan phèo phổi nữa đây. Cong cong như quả chuối tây. Mạch máu chằng chịt gân guốc thế này mà thụt ra thụt vào l*и thì có mà xước hết âʍ đa͙σ chứ còn gì nữa. Cái thân ©ôи ŧɧịt̠ đã to là thế rồi nhưng mà sao cái đầu khất lại to hơn hẳn thế kia, vừa nãy đã phải hít thở thật sâu chịu đau mới chui lọt cửa l*и. Cái bìu giái thì săn săn to đến một vốc tay thế này, chắc chắn là nhiều tϊиɧ ŧяùиɠ kinh người rồi.

Ngắm nghĩa chiêm ngưỡng báu vật, Trúc liếʍ nước bọt đã rỉ ra ở khóe môi rồi nói:

– Côи ŧɧịt̠ con to quá, đẹp quá. Mẹ mυ'ŧ nhé.

Trúc hỏi nhưng không đợi câu trả lời của Dũng mà cứ tự nhiên như ruồi đậu bát mật, cô cầm tay vào thân ©ôи ŧɧịt̠ mà sục lên sục xuống, lưỡi cô thè ra liếʍ liếʍ vào cái đầu khất giờ đã đỏ sẫm lại bóng loáng. Liếʍ chán rồi Trúc há to hết miệng mà ngậm vào đầu ©ôи ŧɧịt̠, thụt nó ra vào sâu trong miệng. Đầu ©ôи ŧɧịt̠ chạm cuống họng mà thân ©ôи ŧɧịt̠ vẫn còn dư ra quá nửa, chưa cái ©ôи ŧɧịt̠ nào mà Trúc ngậm trước đây còn dư ra cả. Cũng tại ©ôи ŧɧịt̠ Dũng to quá mà họng cô không chứa vừa, chứ nếu nhỏ hơn thì chắc là Dũng đã ȶᏂασ cuống họng mẹ Trúc rồi. Cuối họng không có cấu tạo co dãn giống âʍ đa͙σ.

Trúc cố thử để làm con sung sướиɠ nhưng không được:

– “Ặc ặc, ©ôи ŧɧịt̠ con to quá mẹ không ngậm hết được”, Trúc cố thử đưa ©ôи ŧɧịt̠ vào họng nhưng bị sặc, cô đành bất lực nói ra miệng.

– Mẹ làm con sướиɠ quá, nữa đi mẹ.

Liên tục là những cái mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ con thật chặt, đầu Trúc ngật lên ngật xuống như bổ củi. Cô muốn dùng hết kỹ năng của mình để thể hiện tài năng. Một tay cô vẫn bám chặt vào cái thân ©ôи ŧɧịt̠ còn dư, một tay kia liên tục mân mê bìu giái, lăn lăn từng hòn giái một.

Mỏi miệng quá khi phải há lâu. Trúc nhả ra:

– Sướиɠ không con, mẹ làm con sướиɠ không?

– Sướиɠ lắm mẹ ạ. Mẹ giỏi quá.

Được khen, Trúc càng sướиɠ tợn, cô rê lưỡi liếʍ láp bìu gốc ©ôи ŧɧịt̠ con, rồi bìu giái nữa. Thỉnh thoảng hứng trí còn tụt đầu sâu hơn để liếʍ c̠úc̠ Ꮒσα con, cứng lưỡi chọc chọc vào c̠úc̠ Ꮒσα con làm Dũng nhíu nhíu co co c̠úc̠ Ꮒσα.

– “Mẹ ơi bẩn”, Dũng kêu lên khi Trúc mυ'ŧ thật mạnh vào chính giữa lỗ hậu môn của mình.

Hơi nhả mồm ở c̠úc̠ Ꮒσα ra, Trúc nói nhanh rồi lại tiếp tục mυ'ŧ c̠úc̠ Ꮒσα Dũng:

– Kệ người ta.

– AAAAAA, sướиɠ!

Nói Dũng đang như ông vua, ông hoàng tìиɧ ɖu͙© giờ chắc không có gì quá đáng. Tênh hênh dạng hai chân co lên trời để một người phụ nữ xinh đẹp và cực kỳ gợϊ ɖụ© phục vụ dưới háng. Trúc là thế đã thích thì chơi hết mình.

Một quãng thời gian lâu đi qua, thấy đã đủ cho việc bú ©ôи ŧɧịt̠ liếʍ háng, Trúc đứng thẳng dậy ngay tại giường. Cô đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước Dũng, Dũng nằm ở dưới nhìn toàn cảnh cái thân hình kiều diễm của mẹ nuôi.

Trúc uốn éo thân người, ưỡn mông vòng một vòng giống kiểu biểu diễn khiêu da^ʍ.

Khuôn mặt tả rồi không tả lại nữa nhé. Làn da trắng ngần, mịn màng. Đôi bầu vυ' Trúc nhỏ hơn của Loan một tẹo nhưng cũng vun cao, bụ bẫm, núʍ ѵú không còn hồng nữa nhưng cũng không thâm đen giống mẹ xề nuôi con nhỏ. Eo Trúc nhỏ nhắn, bụng không một miếng mỡ thừa nào. Đôi mông đít to, cong, vểnh, có lốm đốm vài nốt mụn hồng hồng nhưng điều đó không làm giảm sự hấp dẫn mà tạo thành điểm nhấn đáng chú ý. Cặp chân dài trắng trẻo, thon gọn cân đối. Và cuối cùng là cái bướm, l*и Trúc khác l*и Loan ở hai điểm, thứ nhất là lông l*и Trúc rất rậm rạm, mọc không những ở trên mu mà con lan qua l*и xuống tận c̠úc̠ Ꮒσα, thứ hai là hai môi l*и Trúc thường xuyên mở ra hai bên như kiểu mời chào “vào đây chơi”. L*и Trúc có nét hấp dẫn của sự man dại, hoang dã.

– Mẹ đẹp không?

– “Mẹ đẹp lắm”, Dũng nứиɠ quá, cậu chầm trồ trước thân hình người phụ nữ thứ hai tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt.

– “Mẹ và mẹ Loan, ai đẹp hơn?”, Trúc muốn biết mình và Loan ai đẹp hơn trong mắt Dũng.

Ngắm nhìn mẹ Trúc là Dũng cũng thầm so sánh với mẹ Loan rồi. Cậu đáp đúng theo cảm nhận:

– Mỗi người đẹp một kiểu, cả hai đều đẹp mẹ ạ.

Trúc cơ bản cũng hài lòng vì câu trả lời của Dũng, cô nghĩ đơn giản là mình cũng đẹp trong mắt người đàn ông đang nằm dưới háng cô, vậy là đủ mà.

– Liếʍ l*и mẹ đi.

Nói rồi Trúc từ từ đi về khuôn mặt Dũng rồi đưa một chân sang bên kia đầu, ngồi xuống từ từ hạ mông trên mặt Dũng. Dũng biết mình phải làm gì, cậu thè lưỡi ra đón cái l*и từ trên cao rơi xuống. Hai tay cũng nâng lên đón đít.

– Aaaaaa, con trai liếʍ l*и mẹ rồi. Iiiiiiiiiiiiiiiii. Sướиɠ l*и quá.

Trúc cạ l*и trên khuôn mặt Dũng, lấy trung tâm là cái lưỡi mà trượt lên trượt xuống khuôn mặt.

– “sụp soạp”, tiếng Dũng húp nước l*и mẹ Trúc.

Đôi mông đít Trúc được bàn tay Dũng bóp không thương tiếc, ấy vậy mà làm Trúc sướиɠ, cô còn tự mình đưa tay lên bóρ ѵú.

– Ngạt thở mẹ ơi,

– Cho chết, đáng đời. Giờ mới chịu yêu người ta.

Trúc cười hi hi sung sướиɠ. Cô đang trả thù cái người đã làm mình ngày đêm thương nhớ suốt bao năm nay.

Từ từ xoay người lại, Trúc muốn trong khi con bú l*и mình thì mình mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ con. Chồm tới với lấy dươиɠ ѵậŧ con, một lần nữa Trúc lại xì xụp mυ'ŧ thật chặt lấy cái ©ôи ŧɧịt̠ to tướng đáng yêu này.

Cảnh 69 này nhìn thật hấp dẫn, hai mẹ con triển khai đến hơn mười phút mới dừng lại khi l*и Trúc nhão nhoét nước, không biết cô đã cực khoái lần nào chưa, còn ©ôи ŧɧịt̠ Dũng thì đỏ ửng, bóng loáng.

Nhấc mông khỏi mặt con là Trúc nhanh nhanh chóng chóng đặt nó về phía háng con. Giây phút cô chờ đợi từ lâu đã tới.

– Con cứ nằm yên, mẹ muốn ȶᏂασ con như thế này.

Cầm ©ôи ŧɧịt̠ chỉnh vào đúng lỗ l*и, Trúc hạ mông đít xuống. Cái ©ôи ŧɧịt̠ khó khăn tiến vào phía trong.

– Iiiii, vào rồi. L*и mẹ căng quá Dũng ơi.

Vượt qua đầu khấc là Trúc thả lỏng cơ đùi để hạ mông hẳn xuống háng con, việc này làm ©ôи ŧɧịt̠ chạy tít vào sâu trong cùng l*и cô.

– Mẹ ơi, ȶᏂασ đi. Dũng sướиɠ, l*и mẹ vẫn khít thế.

– Aaaa, tại ©ôи ŧɧịt̠ Dũng to đấy. Thích l*и quá. Từ nay ȶᏂασ mẹ nhiều vào nhé. L*и mẹ dành cho Dũng hết.

– “bạch bạch bạch”, tiếng Trúc mím môi mím lợi dập xuống.

Dũng đưa tay lên bóρ ѵú Trúc.

Trúc sung sướиɠ hưởng thụ, cô giờ mới biết ©ôи ŧɧịt̠ to ȶᏂασ sướиɠ thế nào. Rã rượi, đê mê, căng ních, tràn đầy là những cảm giác lúc này của Trúc. Cô dập rồi miết, miết rồi sàng xẩy đẩy đưa cho đã cái l*и, cho sướиɠ cái háng.

– Dũng ơi, mẹ chết mất, con làm l*и mẹ rách mất. Đã quá, sướиɠ quá Dũng ơi. A ui a ui.

Trúc tăng tốc dập, cơn sướиɠ đã ập đến làm cô không biết đang làm gì, đang ở đâu.

– AAAAA, giời ơi, sướиɠ l*и rồi. A mẹ ra đây, Dũng ơi, vợ ra đây. Vợ xuất đây. Em sướиɠ, em sướиɠ quá anh Dũng ơi.

Người ta thường nói, 1 cái l*и lạ bằng 1 tạ l*и quen. Với Dũng thì mẹ Loan vẫn là số 1 nhưng được hưởng mẹ Trúc lần đầu tiên với phong cách mạnh mẽ, hoang dại cũng làm cho cậu có những trải nghiệm mới mẻ, bằng chứng là Dũng cũng sướиɠ như điên dại, những câu xưng vợ gọi chồng của mẹ Trúc như những liều thuốc kí©ɧ ɖụ© cực mạnh. Dũng cũng gần đến điểm xuất tinh.

Trúc đến đỉnh của cực khoái, những câu nói vô nghĩa, đổi vị, vợ em mẹ loạn xà ngầu. Vài cái dập cuối cùng trước khi cực khoái:

– AAAAAA, chồng ơi, aaaaaaaaaaaaaaaa, anh ơi em sướиɠ. Em bắn này ….. iiiiiiiiiii

– Mẹ ơi con cũng sướиɠ, con cũng bắn cùng mẹ đây.

Cả đời chinh chiến của Trúc thì lần sướиɠ này là sướиɠ nhất. Cô định bụng sẽ để con bắn tinh vào l*и mình nhưng nước ở trong l*и cô ứ đọng mang lại cảm giác buồn đái đến căng mọng. Cô không còn cách nào khác là phải rút cái ©ôи ŧɧịt̠ ra để lấy chỗ cho nước được giải phóng. Trúc rút ©ôи ŧɧịt̠ Dũng ra khỏi hẳn l*и rồi giật giật mông bắn nước ra ngoài như đi đái. Đồng thời cũng là lúc Dũng xuất tinh, nước da^ʍ và tϊиɧ ŧяùиɠ như hai mà một hợp thành một dòng bắn lên bụng, lên ngực, lên mặt Dũng.

Bắn nước xong là Trúc đổ vật nằm đè lên Dũng, nhoen nhoét ở giữa hai người là hỗn hợp tϊиɧ ŧяùиɠ và dâʍ ŧᏂủy̠. Trúc xụi lơ vô hồn ôm chặt lấy Dũng, nét thỏa mãn in hằn lên trên khuôn mặt đang mướt mát mồ hôi, nài ngựa đâu nhẹ nhàng gì cho cam.

– Mẹ vừa gọi con là gì?

Trúc ngượng ngùng vì Dũng bắt phốt cô vừa xưng em với con. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều mà trần tình:

– Thì … thì lúc đấy phải thế mới thích. Xong rồi thì lại là mẹ con.

Dũng lại theo thói quen díu mắt lại chìm vào giấc ngủ, giờ mới thấy say rượu thực sự rồi. Trúc thì chắc phải vài lần mới quen được với tật xấu của Dũng, xuất tinh xong đếm đến 3 là ngủ.

—-

Trong lúc trên tầng 3 có cơn mưa rào thì ở dưới tầng 2, tại phòng ngủ của X.

X rúc vào một bên cánh tay mẹ mà ngủ ngon lành, còn Loan thì vẫn chong chong mở mắt. Cô đang tưởng tượng xem trên kia, hai người 1 là đứa con trai yêu dấu, 1 là người bạn mà mình coi như chị em ruột đang làm những gì? Cô thấy thật lạ rằng mình không có khó chịu trong lòng một chút nào, cô chắc chắn một điều rằng hai người đó đang rất hạnh phúc, mà chỉ cần nghĩ như vậy thôi là cô cũng hạnh phúc rồi. Tình yêu thực sự phải chăng chính là đây.

—- Hết chương 41 —-