Chương 40: Các con của mẹ.
Sau bữa cơm đầm ấm của hai gia đình, mọi người quây quần lại bàn uống nước để họp theo như đúng lịch của Anh Xã đã phổ biến buổi trưa nay.
Ngồi một bên ghế là Anh Xã và vợ, cô Trúc.
Hàng ghế bên kia có X ngồi giữa, hai bên là Loan và Dũng.
Anh Xã mở lời trước, giọng anh chắc nịch, câu nào ra câu đấy thể hiện là chủ gia đình và cũng là một đại ca giang hồ:
– Hai gia đình ta biết nhau đến nay cũng đã được mấy chục năm, có thể nói hai gia đình như 1. Vợ chồng tôi coi cô Loan, coi Dũng, coi X như người nhà của mình. Điều đó không cần bàn cãi, không cần giải thích. Qua biến cố vừa rồi càng chứng tỏ điều ấy. Đầu tiên, hôm nay là một ngày rất vui, rất hạnh phúc với gia đình chúng ta vì sự đoàn tụ này. Tôi rất mừng. Trong thời gian Dũng không ở đây, cô Loan tôi coi như chị gái của vợ tôi, vợ tôi coi cô Loan như chị gái của mình. Tôi tin là cô Loan cũng coi vợ chồng chúng tôi như những người ruột thịt. Nay Dũng và X về, tôi muốn Dũng và X cũng coi đây như gia đình mình. Không biết ý các con thế nào?
Dũng mở lời trước:
– Thưa cô chú, cháu không tể diễn tả hết bằng lời sự biết ơn của cháu đối với cô chú. Gia đình cháu gặp chuyện được cô chú cưu mang giúp đỡ, mẹ cháu thì về nhà cô chú ăn ở, lại được cô chú hết lòng bảo vệ. Cháu ở trong kia thì tháng nào cô chú cũng gửi đồ, gửi tiền. Đồ thì cháu và chị cùng nhau dùng, cháu xin. Tiền thì cháu sử dụng một nửa, một nửa cháu giữ lại mang về làm vốn sinh nhai. Sau này kiếm lại được cháu nhất định trả lại cô chú. Cháu mấy năm ở trong đấy nhưng ông bà nội không một lời hỏi thăm, bà ngoại cũng không đến thăm lấy 1 lần. Chỉ có cô chú mà thôi. Cháu là người trọng tình, trọng nghĩa, có ơn đền ơn. Ơn cô chú như giời biển, cháu không những coi cô chú nhưng cha như mẹ cháu mà sẽ phấn đấu trưởng thành để đền đáp lại một phần nào đó tình cảm của cô chú dành cho cháu.
Lời nói tự đáy lòng Dũng làm cô Trúc rơm rớm nước mắt, mẹ Loan cũng không kém khi liên tục đưa tay lên chặn giọt nước mắt tự tràn qua khóe mi. Còn X thì ngồi im không ngọ nguậy mặc dù đang ngứa ngứa ở mông. Anh Xã bao năm bươn trải giang hồ, đinh sắt với đời nhưng cũng trầm mặc trước những lời nói rất đàn ông, rất người lớn và cũng rất tình người của Dũng. Mình làm điều thiện mà người ta biết và ghi nhận đã là quá tốt rồi, cần chi phải trả công.
Anh Xã quay sang X:
– Thế còn con, X?
X hơi giật mình khi nghe nhắc đến tên mình, cô thủ thỉ:
– Thưa cô chú, thưa mẹ. Cháu từ nhỏ mồ côi, lớn lên trong chùa rồi gặp chuyện mà vướng vòng tù tội. Được về đây, rồi được mẹ Loan nhận làm con nuôi, được cô chú coi như con cháu trong nhà, cháu ….. cháu …. Hix hix …. Hu hu hu hu.
X bật khóc thành tiếng không thể nói tiếp. Cô cố nhịn lắm rồi để nói cho có đầu có cuối nhưng vỡ òa cảm xúc mà khóc thành lời, bỏ dở câu chuyện đang thưa trong cuộc họp. Ai ở hoàn cảnh X mới thấu mới hiểu được. Cô như bước từ trong ngục tối ra thiên đường, cô như chết đuối với được phao.
Không ai bảo ai, một phút trầm mặc. Loan đưa tay lên cổ X kéo đầu vào vai mình, cô vỗ về:
– Con gái của mẹ.
Dũng cũng với tay cầm lấy tay chị mà dùng ngón tay cái vê vê lên đôi bàn tay nhỏ bé nhưng mịn màng, hình như là lần thứ 2 Dũng cầm tay, cầm thôi còn chạm tay nhau thì vô kể vì chị em đánh nhau suốt trong lúc tập võ.
– Chị!
Những lời an ủi động viên nhẹ nhàng ấy, cộng với những cử chỉ thân thương của Loan và Dũng dành cho X đã làm cho cô gái nhỏ ấm áp lạ thường, cô chợt nhận ra, đây chính là những người thân thực sự của mình.
Anh Xã tiếp lời phá vỡ khoảnh khắc xúc động của gian phòng:
– Hôm nay là ngày vui mà các con. Các con nói được vậy là ta đây mừng lắm rồi. Giờ ta có 2 chuyện muốn hỏi ý kiến 2 đứa, chuyện này vợ chồng ta và cô Loan đã bàn với nhau rồi. Giờ chỉ chờ 2 đứa đồng ý thôi.
Dũng nói:
– Chú nói đi ạ?
– Chuyện thứ nhất là vợ chồng ta muốn chính thức nhận 2 đứa là con nuôi.
Ngừng một lúc rồi Anh Xã tiếp tục:
– Vợ chồng ta hiếm muộn sống với nhau đến nay cũng ngót nghét 2 chục năm rồi nhưng không có con cái gì. Nhưng đúng là ông trời không lấy hết của ai cái gì, có Dũng và X hai đứa 1 trai 1 gái vừa đẹp, lại coi gia đình ta như người nhà. Vậy cớ gì mà không nhận hai con là con mình đây? Nếu hai con đồng ý, ngay ngày mai cùng ta lên Ủy ban làm thủ tục nhận con nuôi. Để các con danh chính ngôn thuận, đường đường hoàng hoàng là con của chúng ta.
– Việc thứ 2 là về tương lai của hai con. Ta muốn các các con tiếp tục học tiếp, cả hai đứa đều mới chỉ học hết lớp 9, tuổi các con còn trẻ, cùng nhau học tập để mai này xây dựng cuộc sống. Học xong thì về chỗ của ta làm, thay ta quản lý công việc, ta cũng bắt đầu mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, không bon chen với đời nữa. Ý các con thế nào?
Trong lúc Anh Xã nói thì cũng là đầu Dũng làm việc, phân tích tình hình. Về chuyện thứ nhất thì cũng không có vấn đề gì, về tình, về lý mình đều nên làm như vậy cả, mà Anh Xã nói đã bàn với mẹ, tức là mẹ đã đồng ý. Về chuyện thứ 2 mới làm cho Dũng đắn đo. Cậu là trụ cột cho mẹ cho chị rồi, giờ mẹ đã tay chân như thế, mình và chị cũng đi học thì tiền nong lấy ở đâu ra. Là con nuôi cô chú tự khắc có nghĩa là cô chú bao nuôi ăn học. Như vậy cả nhà 3 người sống hoàn toàn bằng tiền của cô chú, như vậy mình đang có lợi dụng quá mức tình cảm của cô chú không? Rồi còn người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ sao đây? Một loạt phương án, một loạt tình huống tương lai được Dũng mường tượng trong đầu và đưa ra câu trả lời:
– Con cảm ơn cô chú đã có tình cảm đặc biệt dành cho chị em con. Về chuyện thứ nhất, con xin nhận cô chú làm bố mẹ nuôi. Con xin hứa sẽ coi chú như người bố đã mất của mình, coi cô giống như mẹ Loan mà tận hiếu. Còn về chuyện thứ 2 thì con đã dự tính từ trước rồi, con muốn sau khi ra trại thì kiếm công ăn việc làm trước tiên, vào đời không nhất thiết là phải thông qua con đường học vấn. Vì vậy con sẽ làm việc trước, sau này có điều kiện con học lại cũng không có muộn, xin cô chú hiểu cho con.
Dũng giấu nhẹm đi cái suy nghĩ không muốn cả ba người nhà mình được nuôi báo cô.
Anh Xã quay sang chờ câu trả lời của X:
– Thế còn X?
X đã chuẩn bị sẵn câu trả lời trong đầu rồi:
– Con cũng giống như Dũng ạ.
Vậy cả nhà đi theo ta. Anh Xã dẫn cả nhà đi đến gian phòng rất rộng ngay ở dưới tầng 1. Đó là gian điện thờ. Ở đó đã chuẩn bị đầy đủ từ chiều các đồ lễ mặn, ngọt, vàng mã. Anh Xã thắp 3 nén hương ở bát hương chính giữa, hai bát hai bên mỗi bát 1 nén. Đứng đầu mọi người, anh khấn ra miệng cho mọi người cùng nghe:
– Tín chủ con là Nguyễn Trần Thưởng, ngụ tại …………….., hôm nay ngày lành tháng tốt, tín chủ con lòng thành sửa soạn hương hoa trình báo ông bà tổ tiên, các vị thánh cô thánh cậu, các vị thần linh thổ địa. Xin ông bà tổ tiên, thánh cô thánh cậu, thần linh thổ địa chứng giám. Tín chủ con và vợ là Mai Tuyết Lan (tên thật của Trúc) xin nhận hai cháu Hoàng Tuấn Dũng và Đào Băng Sương là con nuôi của gia đình. Chúng con thật tâm yêu thương các cháu và coi các cháu như những đứa con ruột thịt của mình. Xin ông bà tổ tiên, các vị thánh cô thánh cậu, các vị thần linh thổ địa chứng giám.
Nói rồi Anh Xã cúi lạy làm mọi người cũng kính cẩn mà nghiêng mình vái đủ 9 vái. Xong xuôi Anh Xã quay xuống nhìn 2 đứa trẻ:
– Các con.
– “Bố”, tiếng Dũng.
– “Bố”, tiếng gọi bố đầu tiên trong cuộc đời của X.
– “Mẹ!”, Dũng lại quay sang cô Trúc.
– “Mẹ Trúc!”, người mẹ nuôi thứ 3 trong cuộc đời X.
– “Các con của mẹ!”, Trúc tiến lại gần hai đứa mà ôm lấy cả hai. Đây là tiếng gọi con xưng mẹ đầu tiên trong cuộc đời Trúc. Tưởng như đó là điều quá đơn giản và bình thường đối với mọi người phụ nữ trên cuộc đời này. Nhưng với Trúc mà nói đó là một món quà vô giá với cô. Cô được làm mẹ, mà lại là của hai đứa trẻ khôi ngô, xinh đẹp kia.
Cả đoàn người phấn chấn trong lòng rời khỏi gian thờ trở lại phòng khách. Vừa ngồi xuống vị trí cũ, Dũng đã huých huých cùi tay vào hông X rồi ghé sát tai chị nói:
– Tên đẹp thế?
X ngượng ngùng vì bị đồ đáng ghét phát hiện ra tên thật, cô là thực tâm không muốn cho ai biết tên mình. Với người khác có thể là đẹp nhưng với cô là cái tên xấu nhất trên thế gian này, vì tên đó do chính mẹ đẻ cô đặt, bà sư trụ trì khi bế cô ra trong chiếc nôi thì thấy một mảnh giấy có dòng chữ viết tay nguệch ngoạc: “Đào Băng Sương, sinh ngày …….”. Sau này làm khai sinh bà cũng lấy chính tên đó với hy vọng một ngày nào đó, X tìm về với mẹ của mình. Còn tên X từ đâu mà ra thì chỉ đơn giản cô là người thứ 10 vào buồng 3 trại giam và được cô Ba đánh số giống các chị em trước đó thôi.
– “Gọi là X đi!”, X lạnh tanh giọng nói nhưng gò má thì ửng hồng vì được khen tên đẹp.
Thấy mọi người ổn định chỗ ngồi. Anh Xã tiếp tục:
– Bây giờ chúng ta đã là một gia đình, bố sắp xếp thế này. Phòng bố và mẹ Trúc trên tầng 2. Từ trước mẹ Loan và X ở cùng 1 phòng dưới tầng 1 cho tiện đi lại. Nhưng ngay ngày mai bố sẽ cho lắp thang máy và mẹ Loan sẽ ở 1 phòng trên tầng 3. Tầng 1 bố không muốn người nhà chúng ta ở, chỉ dành cho bà vυ' thôi. Tầng 2 và tầng 3 mỗi tầng có tất cả 5 phòng cơ, Dũng và X tùy ý các con chọn. Thích ở phòng nào thì bảo bà vυ' dọn dẹp là xong. Còn nhà cũ của Dũng và mẹ Loan thì cứ để đấy, không bán vì đó là ngôi nhà kỷ niệm của hai mẹ con, cũng lại tài sản mà bố con và mẹ con tích góp được mua hồi mới lập gia đình. Chúng ta không bán với bất cứ giá nào.
Cả nhà nhao nhao vì chuyện phòng ốc. Loan thì bẽn lẽn:
– Anh Xã, em ở dưới tầng 1 cũng được, lắp thang máy chi cho tốn kém anh.
Trúc xen vào:
– Mày không ở dưới tầng 1 được, phòng đó là thiết kế để người làm người ta ở. Mày phải ở trên tầng 3.
X thì muốn ở cùng mẹ Loan nhưng cả Loan và Trúc đều khéo léo để X ở phòng riêng, nói là con gái lớn cần có không gian riêng. Nhưng ai biết được đàn bà nghĩ gì, ke ke ke, còn có nhiều việc cần phải phòng riêng lắm. Thế nên X đành nghe theo sự sắp xếp của mọi người mà chọn một phòng ở tầng 2.
Còn Dũng thì đương nhiên chọn 1 phòng ở tầng 3, lại là phòng sát vách phòng mẹ và có một điểm đặc biệt là 2 phòng này còn chung 1 cái ban công nữa. Ha ha ha ha. Giời thương người tốt.
Xong xuôi vụ phòng ốc. Anh Xã tiếp lời với việc tiếp theo:
– Về chuyện tương lai của các con thì bố cũng không ép các con. Các con đều lớn cả rồi, phải tự biết quyết định cuộc sống của mình, bố mẹ chỉ là định hướng thôi, còn chọn lựa thế nào là do các con. Các con đã quyết đi làm luôn thì về phần bố, bố rất mừng. Các con sẽ làm cùng bố, bố muốn từ từ hướng dẫn các con làm việc và dần dần thay bố quản lý toàn bộ hệ thống. Nhưng trước hết, Dũng mới về cứ nghỉ ngơi đi chơi đi. Thích lúc nào bắt đầu công việc thì bảo bố. Bố đã bảo Thiệp béo mua cho 2 đứa mỗi người một cái điện thoại, 1 cái xe máy rồi. Mai các con sẽ có. Mấy ngày tới Thiệp béo sẽ dẫn các con đi chơi cho thoải mái.
Cả nhà gật gù vì sắp xếp của bố. Cuộc sống ấy vậy mà tưởng như sóng yên bể lặng!
—
Hạnh phúc có lẽ quay trở về với Loan rồi hay sao ấy nhỉ, cô giờ vô lo vô nghĩ mà tựa đời vào con trai. Dũng mới ngày nào mẹ còn đưa đi viện cắt bao qυყ đầυ, rồi ngây ngô hỏi mẹ “đái dầm à”, ấy vậy mà giờ đã lớn, đã trưởng thành đã làm chỗ dựa, là niềm tin là lẽ sống và hơn cả là người đàn ông đưa mẹ đến đỉnh vu sơn. Loan mỉm cười hạnh phúc khi chìm vào giấc ngủ, cô mặc kệ bướm mình vẫn còn vướng vân chút ít tϊиɧ ŧяùиɠ còn sót lại vì con bắn vào lúc chiều. Trước khi đi ngủ cô chỉ rửa bướm qua qua một chút thôi, không móc vào bên trong. Cô muốn đêm nay mình lại được đi vào giấc ngủ khi có tϊиɧ ŧяùиɠ trong người. Nhẹ nhàng giấc ngủ đến. Nhưng không!
Trong giấc mơ Loan thấy mình dắt tay con đi trên bãi biển lúc đêm khuya, có lẽ ấn tượng về biển Trà Cổ in đậm trong tâm trí Loan quá. Ở nơi đó chính cô đã thừa nhận mình coi Dũng là chồng và mình chính là người vợ của Dũng mà. Rồi cô mơ thấy mình đang hôn Dũng, bàn tay Dũng còn đang lần mò trong bướm mình. Mà sao thế này, đang mơ sao như thấy thế này, sao l*и mình lại như có bàn tay day day thế.
Loan tỉnh dậy và đúng là giấc mơ thành hiện thực, háng cô đang có một khuôn mặt úp vào sì sụp, có người đang bú bướm. Không khó để nhận ra, người đó chính là Dũng. Loan cũng không hoảng loạn vì biết chắc con trai đang bú trộm l*и mẹ. Cô tỉnh rồi nhưng vẫn để nguyên, để yên để Dũng làm việc, Loan chỉ việc tận hưởng mà thôi.
Rồi khi không kiềm chế được nữa khi Dũng dùng lưỡi mình mà chọc chọc vào cái c̠úc̠ Ꮒσα mình. Loan “ư ư ư” trong cổ họng làm Dũng phát hiện mẹ đã dậy rồi. Hai mẹ con nói chuyện bóng đêm.
– Mẹ tỉnh rồi à?
Loan tỏ vẻ bẽn lẽn ngượng ngùng:
– Mẹ khóa cửa chốt trong rồi mà?
– Nhưng mẹ không khóa ban công.
– Hi hi hi, mẹ cố tình đấy, không thì còn lâu mới mò được sang nhé.
– Con nhớ mẹ, với lại lạ nhà chả ngủ được mẹ ạ.
– Vừa chiều rồi còn gì?
– Chưa đủ mẹ ạ.
– Lên đây nằm với mẹ.
Dũng trườn người lên, động tác trường người đẩy từ dưới lên là Dũng kéo theo cái váy liền thân của mẹ mà lột ra luôn, nãy nhẹ nhàng lột qυầи ɭóŧ của mẹ rồi.
Loan lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà ôm chặt lấy con, cô rúc vào l*иg ngực con mà hít hà hơi người con, mùi nồng nhất ở nách nhưng cũng là kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất. Lúc này đây, Loan thấy mình như một cô vợ bé bỏng bên người chồng yêu dấu, cô thấy mình thật bé nhỏ bên chàng trai này. Cô yêu con thật rồi, tình yêu của một người đàn bà dành cho đàn ông, của nữ dành cho nam chứ không còn là của mẹ dành cho con.
Chẳng cần dò Dũng cũng dễ dàng tìm được đôi môi mẹ, rồi cậu đắm đuối nhằn nhằn đẩy miệng mẹ mở rộng ra mà lách tách cọ lưỡi mình vào răng mẹ. Rồi đôi lưỡi lại như hai con chó con chơi đùa đủ trò. Từ đẩy qua đẩy lại đến mơn trớn rồi vờn nhau. Nụ hôn không ánh sáng làm con người ta tập trung vào thứ xúc giác mà hai người đang cảm nhận.
Tay nào có yên đâu, mẹ con tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà, tội gì không cho tay, cho chân, cho mọi thứ được đi chu du thiên hạ khám phá những điều kỳ thú. Dũng xoa đôi mông đít mịn màng bụ bẫm, rồi vuốt cả cái chân dài thon gọn của mẹ, một chân mẹ bị gãy xương bên trong chứ nhìn và sờ bên ngoài thì vẫn nuột nà như ai. Hết chân lên đến bụng, hết bụng lên đến vυ', hết vυ' lại vòng xuống bướm. Tay Dũng như một kẻ không nhà thích lang thang khắp đó đây.
Loan cũng không để cho đôi tay ngơi nghỉ, một tay xoa ngực con, một tay thì yên vị ở háng con mà sờ, mà vọc, mà xoa, mà nắn, mà miết ©ôи ŧɧịt̠ con trai, hết ©ôи ŧɧịt̠ xuống đến bìu, hết bìu thì chọc sâu xuống c̠úc̠ Ꮒσα con mà gãi gãi.
Cứ thế hai người như mát sa, như vuốt ve, như mơn trớn, như đùa nghịch, như kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhau, từng centimet vuông thân thể của hai người đều có dấu tay, dấu chân, dấu lưỡi của người kia.
Rồi Dũng đè lên mẹ nhưng quay ngược đầu lại, cậu đang ở tư thế 96, bú l*и mẹ nhưng háng mình thì để trên mặt mẹ, và mẹ cũng có ngại ngần gì đâu mà không há to cái miệng đớp ©ôи ŧɧịt̠ con cơ chứ.
Nước ở bướm cứ thể chảy ra, tinh tương đầu lỗ sáo cũng nhơn nhớt, dinh dính thành đường giữa ©ôи ŧɧịt̠ và mồm.
Chẳng ai nói với ai câu nào nhưng tiếng động phát ra giống như là lớp học giờ ra chơi vậy, ồn ào hỗn tạp đủ mọi loại âm thanh. Nào là tiếng bạn l*и bí thư chi đoàn nói “óc óc óc”, rồi tiếng bạn ©ôи ŧɧịt̠ lớp trưởng nói “chụt chụt chụt”, bạn họng lớp phó văn thể nói : “ư ư ư, ọe ọe ọe”, bạn vυ' béo nhất lớp thì đang nhăn nhó không biết ra hình thù gì. Còn bạn hậu môn thì đang co dúm lại nheo nheo vì bị bạn lưỡi trêu. Đấy, như ong vỡ tổ đến khi hết giờ ra chơi, trống ngực đánh đủ ba hồi chín tiếng thì các bạn mới im im được tẹo để vào giờ học chính.
Mải miết dịt lấy nhau được gần tiếng thì Dũng mới trở mình ngồi dậy mà căn chỉnh ©ôи ŧɧịt̠ ẩn vào l*и mẹ. Những tiếng rú nhẹ từ họng nhưng Loan vẫn phải bịt mồm lại sợ mình không kiềm chế nổi hét lên. Cô biết rằng, ở nơi đây cô chỉ cần hét lên một tiếng thôi thì chưa đầy 3 phút sau có khoảng trăm người trong kíp bảo vệ đứng ở cửa rồi. Vì vậy cô đành quờ tay lấy bất cứ thứ gì mềm mềm làm từ vải mà đút vội vào mồm, quờ thế nào cô lại vớ ngay phải cái qυầи ɭóŧ mà cô biết chắc là mầu tím của mình, và cũng tại đêm cơ, tại đêm mà đưa ngay cái đáy qυầи ɭóŧ vào trong miệng, báo hại cái lưỡi lại được nếm một ít tϊиɧ ŧяùиɠ của con rỉ ra từ lúc chiều tối. Vị mặn mặn tanh tanh này vừa lạ vừa quen. Lạ vì mấy năm rồi chưa nếm, quen vì đó là vị tinh của con trai, của Dũng, của chồng. Cô chợt nảy ra ý định lần này phải ăn tϊиɧ ŧяùиɠ của con cho đã thèm.
Ở bên dưới, Dũng phành phạch đóng những cú lút cán vào bướm mẹ, mười lần như một đều là bướm mẹ dãn ra hết sức mới chứa nổi ©ôи ŧɧịt̠ mình, ấy vậy nhưng khi rút ©ôи ŧɧịt̠ ra thì nó lại co lại như cô bé mười tám đôi mươi trong trắng. Dũng thầm cảm ơn tạo hóa đã ban cho loài người một đoạn ống thần kỳ.
Dũng lần này kiềm chế bản thân theo sách Kamasutra, cậu muốn mẹ được hưởng hạnh phúc, để bù lại cho mẹ những khổ đau của cuộc đời. Cậu dập khá nhanh, khá mạnh, khác chắc, khá sâu nhưng không để cảm giác xuất tinh ập đến.
Và rồi không nhìn thấy gì đâu nhưng Dũng biết mẹ vừa lêи đỉиɦ, tại sao Dũng biết ư, tại vì đít mẹ giật giật, cái chân lành của mẹ co lên dụt xuống, rồi thì ©ôи ŧɧịt̠ Dũng thấy mán mát như vừa được dội nước.
Nghỉ mệt Dũng trườn người đè lên mẹ, rúc vào cổ mẹ thì thầm:
– Mẹ vừa sướиɠ à?
Loan ôm chầm lấy con, lấy cái chân lành quặp vào con, ©ôи ŧɧịt̠ con vẫn cứng nhắc nóng hỏi trong l*и. Cô nói đúng một chữ:
– Ghét!
Để im cho mẹ hồi sức, cũng là để im để ngâm ©ôи ŧɧịt̠ trong l*и, ngâm cho sướиɠ cái thằng ©ôи ŧɧịt̠, ngâm cho nó thành Ngọc Dương (rượu cà dê).
Thấy mẹ xuôi xuôi khi điều hòa lại nhịp thở, Dũng mới rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi l*и một cách chầm chậm rồi lập úp mẹ xuống. Chân mẹ đau không quỳ theo tư thế chó được nên Dũng để mẹ nằm úp sấp. Ở tư thế này Dũng cũng được dịp tha hồ bóp đôi mông đít nổi vồng lên của mẹ. Với kiểu này, ©ôи ŧɧịt̠ ȶᏂασ vào l*и, tay ȶᏂασ vào mông.
Loan hồi sức lại và nhéo nhéo cửa lỗ bướm khi ©ôи ŧɧịt̠ Dũng nóng hổi từ từ chạy từ khe mông chui dần vào l*и. Và cứ thế, cứ thế lại là những tiếng “bạch bạch bạch” phát ra liên tục từ háng Loan. Đêm nên không nhìn rõ chứ ban ngày sẽ thấy ngay một mảng đỏ ửng lên quanh c̠úc̠ Ꮒσα Loan vì sự va chạm giữa háng Dũng vào mông.
Những tiếng rít nho nhỏ phát ra không biết là của ai. 5 phút – 10 phút – 15 phút liên tục là âm thanh của tìиɧ ɖu͙©, của tình yêu, của trống mái, của giao hợp, của làʍ t̠ìиɦ, của ȶᏂασ nhau.
Rồi cái gì đến cũng phải đến, Dũng đột ngột tăng hết tốc lực, dồn hết sức vào cơ háng, cố hết lực cơ mông mà dập vào đít mẹ.
Mẹ Loan cũng lại một lần nữa bịt miệng mình bằng cái qυầи ɭóŧ, cô sợ mình gào lên mất vì cơn sướиɠ lại một lần nữa đến với những phát nước rút của con. Chợt nhớ ra điều gì đấy, Loan rặn l*и rồi nhả qυầи ɭóŧ hơi ngoảnh đầu ra phía sau mà nói nhỏ nhỏ chỉ để Dũng nghe thấy:
– Dũng ơi, xuất … hự …. vào ….. miệng … ị ị ị …. mẹ. Đừng … đừng …. Iii hự hự vào l*и.
Dũng hiểu ý mẹ ngay. Cậu tăng tốc vài phát cuối rồi rút nhanh ra hết sức có thể và đưa háng lên trên dí vào mồm Loan. Mẹ đã chờ sẵn đón tinh rồi. Nói thì lâu nhưng động tác ấy chắc chỉ diễn ra trong độ 1 giây thôi. Không ai kìm được lâu hơn khi tinh đang chạy ra đến cửa rồi.
Dũng bắn tinh như pháo vào mồm mẹ, có những phát còn bắn thẳng vào họng mẹ nữa, không biết có bị sao không, vào phổi đi viện luôn với bệnh án “tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn phổi” là chắc. Loan nuốt nấy nuốt để hết đống tϊиɧ ŧяùиɠ vào bụng, những đợt cuối Dũng xuất thì Loan không nuốt mà giữ trong miệng. Dũng rút ©ôи ŧɧịt̠ ra là Loan đảo lưỡi đánh tϊиɧ ŧяùиɠ cho nó trộn đều với nước bọt, để cho răng cô, lợi cô, lưỡi cô, vòm họng cô được cảm nhận thứ đồ ăn ngon bổ ngậy béo tanh tanh ngai ngái này. Mãi một lúc sau cô mới dợm họng mà nuốt nốt đánh “ực” một cái. Bữa ăn đêm này ấy vậy mà ngon, mà bổ dưỡng mà tuyệt diệu biết bao.
Nuốt xong cô lại dụi đầu vào l*иg ngực con, nũng nịu đáng yêu hết sức:
– Người đâu mà nhiều thế.
Dũng thì đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Dũng có tật xấu mãi không bỏ được, cứ xuất tinh xong là ngủ ngay.
Loan thấy Dũng không trả lời biết là con đã chìm vào giấc ngủ, cô lạ gì tính cu cậu nữa, kệ thây đời, cô cũng ôm ghì lấy con mà chìm vào giấc ngủ vừa nãy vẫn còn đang dở dang.
Ở bên ngoài cửa từ nãy đến giờ, Trúc bủn rủn chân tay vì chính cô cũng vừa cực khoái mà xoẹt một đống nước xuống nền sàn gỗ nơi cô vừa đứng. Tính lên ngủ cùng con bạn như thói quen hàng ngày, vậy mà phải áp tai vào cửa và tưởng tượng ra khung cảnh bên trong. Cô biết, cái máu dê của mình vừa được khai mở sau mấy năm ngủ yên.
—
Hôm sau, Dũng và X đã thấy một chiếc SH màu đỏ dựng trước sân nhà, trên bàn là 2 chiếc điện thoại 1 đen 1 trắng. Nhìn thấy mẹ Trúc đang lúi húi cùng bà vυ' làm đồ ăn sáng trong bếp. Dũng tiến tới hỏi:
– Mẹ Trúc! Cháu chào bà.
– “Con trai mẹ dậy rồi à?”, Trúc lau tay vào cái tạp dề hoa. Cô muốn đích thân tự tay chuẩn bị đồ ăn sáng cho đứa con trai nuôi mới nhận hôm qua. Cô hạnh phúc lắm vì mình đã có một đứa trai, một đứa gái. Cái hạnh phúc làm mẹ thực sự giản đơn nhưng với cô đó là món quà mà ông trời ban tặng.
– “Cậu chủ”, bà vυ' vẫn thoăn thoắt tay nồi tay niêu mà chào Dũng.
Dũng sự thực vẫn chưa hẳn là quen lắm với cảnh này, nhất là chuyện bà vυ' chào mình là cậu chủ. Vẫn biết giờ đây nhà này mình sẽ ở, sẽ gắn bó nhưng để làm quen với danh xưng “cậu chủ” quả là có chút khó khăn.
– Vâng mẹ ạ, con vừa dậy, mẹ Loan chưa dậy hả mẹ? chị X nữa, chị dậy chưa ạ?
Trúc nghe nhắc đến Loan thì hơi chột dạ, sáng cô có lên phòng Loan nhưng lay mãi mà nó chưa thèm dậy. Loan mệt mỏi vì đêm hôm qua bị con trai “hành”, lúc mới đi ngủ cu cậu sang làm 1 nháy rồi hai mẹ con tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm nhau ngủ. Đến tảng sáng, trước khi về lại phòng theo lối ban công, Dũng còn banh hai chân mẹ ra mà dập điên cuồng đến xuất tinh mới thôi. Báo hại Loan thấy ê ẩm hết bướm và thân xác thì rã rượi, nhưng đó chính là cái mệt của sự sung sướиɠ, thỏa mãn.
– Mẹ Loan chắc một lát mới nữa mới dậy, hôm qua không biết làm gì mà kêu mệt với mẹ. Còn cái X thì nó dậy từ sớm đi tập thể dục rồi. Thói quen của nó từ ngày về đây.
Dũng trộm nghĩ “khổ thân mẹ”. Nhắc đền thần thì thần hiện hồn, X trong bộ đồ tập bó sát, khăn vắt cổ, chân giầy thể thao, mồ hôi ướt đẫm thân người làm dính áo vào da thịt. Dũng không biết có đỏ mặt không khi nhìn thấy chị X trong bộ dạng như vậy. Đúng là trước nay chỉ nhìn chị trong bộ quần áo sọc thùng thình không để ý lắm. Nhưng nay khác à nha, vυ' chị, mông chị và thậm chí là mờ ảo mu chị nữa, khéo tưởng tượng có thể hình dung vυ' chị khá to, mông chị khá mẩy và mu thì cũng vồng cao giống mu của mẹ. Nhìn chị vậy mà Dũng đứng hình mất vài giây đồng hồ.
– Nhìn gì? Mẹ, mẹ nấu đồ ăn sáng ạ, con bảo là cứ để con đi tập rồi làm mà, mẹ nấu làm gì.
X câu đầu nói tới Dũng nhưng ngay câu thứ 2 đảo sang mẹ luôn. Cô hồi hộp lắm vì bị Dũng nhìn thấy mình như thế này, tự thân cô còn thấy mình sεメy, bằng chứng là mỗi bước cô chạy ngoài công viên kia đều để lại những ánh nhìn như đốt cháy áo quần của thanh niên, thiếu niên, trung niên, cao niên. Từ ngày cô chạy tập buổi sáng ở công viên thì số người tham gia tập cũng đông lên theo cấp số nhân.
– “Nhìn chị lạ à nha”, Dũng ngụy biện, cậu không dám nói: “nhìn vυ' chị to à nha”.
– “Con lên tắm đi rồi xuống ăn sáng”, Trúc cũng thầm ghen tị với con gái, cô lại nhớ tới hồi mình bằng tuổi con, cũng đẫy đà căng mọng như con gái, chỉ có điều mình không cao bằng con thôi. X cao những 1,7m, còn Trúc vào Loan là 1,65 m. Ôi cái nhà này toàn người đẹp không hà.
– “Vâng ạ”, X đáp lời chạy như bay lên tầng 2, cô cũng không muốn mình ở lại lâu trong bộ dạng này, nhất là trước mặt cái tên đáng ghét kia cứ chằm chằm soi háng mình, nhìn gì mà cứ như muốn lột truồng người ta ra vậy. Lên đến phòng tắm, X không quên ngắm mình trong gương trước khi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước vòi hoa sen.
Một lúc sau thì Loan cũng chậm từng bước đi xuống. Cả nhà ngồi ăn sáng. Bố thông báo:
– Bố mua cho các con xe máy và điện thoại, là phương tiện để các con sử dụng hàng ngày.
Dũng ái ngại:
– Bố mẹ, xe và điện thoại đẹp quá, con … con…
Anh Xã biết nỗi niềm của con:
– Đây là quà bố mẹ mua cho các con. Các con đừng có ngại. Xe máy thì bố mua hồi cái X mới về để X tập đi xe. Giờ X sẽ dậy con tập lái xe máy, xong 2 đứa còn phải đi học lái oto nữa. Thời buổi bây giờ mình cái gì cũng phải biết sử dụng.
– Nhưng ….
Anh Xã lái chủ đề:
– Thôi ăn sáng đi. Xong bố để 2 đứa đi chơi cả ngày hôm nay. X đèo em đi rồi cho em tập xe luôn. Buổi tối nay 2 đứa đến nhà hàng ăn tối với bố. Tối nay bố tổ chức buổi liên hoan để giới thiệu 2 đứa với anh em của bố.
Dũng đành nhận lời:
– Vâng, con cảm ơn.
—
Vậy là sau bữa sáng, X chở Dũng đi trên chiếc xe máy vừa được bố nuôi tặng, coi như đây là xe chung của 2 chị em. Ngồi sau xe chị, gió làm vài sợi tóc chị bay bay vào mặt Dũng, Dũng thấy ngứa ngứa nhưng lại có một cái gì đó khác khác trong cậu, đúng rồi mùi hương từ tóc con gái làm Dũng có đôi chút bâng khuâng khó tả.
– Chị, tóc chị thơm thế.
X đỏ mặt, cô đã thành thạo điều khiển xe máy rồi nên vυ't ga lên một phát rồi hơi ngoảnh lại phía sau:
– Ngồi im, ngã giờ!
Báo hại Dũng phải theo phản xạ mà bám hai tay vào eo chị. X giật thót người rồi tủm tỉm cười thầm trong bụng.
Một lúc lòng vòng khắp thành phố Hải Phòng, vô tình thôi mà hai chị em lại đi qua cổng trường cấp III chuyên thành phố Hải Phòng:
– Chị, chị dừng ở đây một chút được không?
X đỗ xe vào một quán nước đối diện cổng trường, cầm ly nước đưa lên miệng, X hỏi:
– Trường Dũng thi đậu đây phải không?
Dũng chưa gắn bó gì nhiều với ngôi trường này nhưng đó cũng là một kỷ niệm trong cuộc đời cậu, hay nói đúng hơn đó là một sự dở dang, một ngã rẽ cuộc đời.
– Vâng, nhưng chưa được học ngày nào.
– Thế sao Dũng không tiếp tục học như lời bố nuôi nói.
Dũng thấy chị X đã thay đổi cách xưng hô, trước thì: “tôi, cậu”, giờ đây là xưng tên. Nhưng nghe cũng hay hay nên Dũng không bắt bẻ.
– Chị chắc cũng hiểu mà. Chị em mình và mẹ bây giờ đều ở nhà bố mẹ nuôi. Mẹ thì như vậy không làm được gì, chị em mình lại chỉ ăn học thôi thì không được chị ạ. Em tính là mình cứ đi làm trước đi đã. Sau rồi học cũng được. Mà nếu đã đi học thì cả chị và em đều cùng học luôn. Chị thấy như vậy có được không?
X thấy Dũng phân tích như vậy quả là đúng đắn. Với lại tính cô chắc Dũng là người hiểu nhất, cô không muốn mình phải ngửa tay xin ăn của người khác, điều mà cô chưa bao giờ làm được. X bẽn lẽn:
– Dũng tính thế nào cũng được. Mẹ bảo là giờ cả mẹ và tôi đều nghe Dũng hết. Dũng là trụ cột nhà mình.
Quái lạ à nha, cái bà chằn này sao giờ lành ghê ta:
– Chị có biết đợt trở về này em mừng nhất là gì không?
– Là gì? Là được ở nhà cao cửa rộng?
– Không chị ạ, em ở nhà tập thể cũ vẫn thích hơn. Cái em mừng nhất là chị đấy, là chị trở thành một thành viên của gia đình. Trước chỉ có mẹ và em, nay có thêm chị nữa. Mẹ rất yêu quý chị, em cũng vậy.
X im ắng lạ thường, cô không quen nói lời hoa mĩ mật ngọt:
– “Tôi cũng thế!”, cô đáp gọn lỏn sau hồi trầm ngâm.
– “Vâng”, biết tính chị nên Dũng tin rằng câu đáp gọn gẽ kia của chị đã là quá đủ để khẳng định chị đã coi mẹ và Dũng như những người thân trong gia đình.
X chuyển chủ đề:
– À này, mẹ kể là Dũng có cô bạn học cùng xinh lắm đấy. Cũng đang học trường này à?
X đang nhắc tới Mai, có lẽ giờ này, ở trong trường kia Mai đang học bài cùng chúng bạn, cũng sắp đến kỳ thi tốt nghiệp cấp III, chuẩn bị thi lên đại học rồi thì phải:
– Vâng, cô bạn ấy tên là Mai, em có thân hơn chút xíu xíu so với các bạn khác. Hihihi. Từ ngày gặp chuyện em cũng không tin tức gì của bạn ấy.
Có một chút chua chua thì phải:
– Hay là đợi ở đây đến lúc tan trường mà gặp bạn ấy, nhớ bạn ấy không?
– Chị này, em giờ ngại gặp bạn ấy lắm. Mình thế này chắc gì người ta đã chơi với mình.
Đấy, cái khó khăn của người tù hoàn lương là như vậy đó, người đời đôi khi vẫn nhìn bằng ánh mắt nghi ngại, dò xét và có phần đề phòng với những người vừa đi cải tạo về. Dũng hiểu nên cậu cũng không có ý định chủ động gặp lại người bạn cũ này.
– Có gì phải ngại đâu, mình là người, họ cũng là người thôi mà. Mẹ bảo là cô ấy có gửi thư cho Dũng đấy, mẹ đang giữ.
– Vậy ạ, chắc là quên đưa cho em.
X đang nghĩ trong đầu: “Không biết cô bé này viết những gì cho Dũng nhỉ?”
Rời cổng trường, 2 chị em dành cả ngày hôm đó để Dũng tập xe máy, tập xe ga cũng không khó khăn lắm, với lại Dũng cũng có tố chất thông minh hơn người, lại đang ăn tập võ vẽ nên không khó để đến cuối giờ chiều là Dũng có thể nhẹ nhàng, chầm chậm cầm lái rồi, X thì coi như hoàn thành làm cô giáo, ngồi sau Dũng trên chiếc xe máy, được thỉnh thoảng áp bầu vυ' mình vào lưng Dũng mỗi khi xe đi qua ổ gà, cô mới thấy rằng: “vị trí này mới là vị trí của mình”.
Hai chị em thẳng tiến nhà hàng, nơi bố nuôi tổ chức tiệc giới thiệu Dũng và X với tổ chức của mình. Có thể lắm chứ? 2 chị em sẽ là một thành viên của tổ chức xã hội đen do Thưởng Quảng Châu (tên giang hồ của Anh Xã) cầm đầu, giang hồ Hải phòng chào đón 2 thành viên mới.
—–
Trong lúc Dũng và X đi chơi thì ở nhà, Loan đang gối đầu lên đùi Trúc. Con bạn đang dùng bàn tay mình mà mát sa đầu cho bạn. Trúc nói như mơ hồ:
– Hôm qua mệt lắm à?
Trong người vẫn chưa hết cảm giác sung sướиɠ, lâng lâng:
– Uh, mày nhận ra à?
– Nhìn thì biết, với lại ….
– Lại gì?
– Hôm qua nghe được hết.
– Thế à?
Hai người nói như thở, mỗi người đẩy đưa một suy nghĩ khác nhau nhưng đều có một điểm chung. Trúc nói:
– Mày sướиɠ nhé.
– “Uh, còn mày?”, Loan không giấu bạn là mình được sướиɠ lê tê phê.
– “Biết rồi còn hỏi”, Trúc trả lời bạn với giọng cũng không dấu nổi ghen tị.
– “Thèm không?”, Loan hỏi bạn.
– “Có!”, Trúc đáp ngắn gọn.
– Sao không chủ động giống như ngày xưa mày vẫn làm?
– Con này, Dũng không phải là những thằng ngày xưa. Tao không thể làm thế với Dũng, bởi vì ….
– Vì sao?
– Vì … vì …. Dũng khác.
– Khác thế nào?
– Tao … tao chẳng biết nữa. Mày đừng hỏi nữa.
Loan biết Trúc đã khác xưa quá nhiều rồi. Rất nhiều là khác, cô không còn vẻ cong cớn, chủ động câu tình với giai như hồi xưa nữa. Giờ đây Trúc chẳng khác mình là mấy, rất chừng mực. Ân tình của bạn là quá lớn với mình, và nếu Loan nhớ không lầm thì mình đã mở cửa cho Trúc rồi, chỉ là bạn đang không biết làm cách nào mà đột phá thôi.
– Có cần tao giúp không?
– “………..”, Trúc không nói gì.
Một lúc vẫn không thấy bạn đáp lời. Loan nói tiếp:
– Tối nay lên đây.
Loan vừa gạt bỏ sự ích kỷ, cô vừa quyết định sẻ chia Dũng cho người khác. Nhưng có lẽ cũng là tất yếu thôi. Cô không thể giữ mãi Dũng bên mình, cần phải để Dũng tự do bay nhảy giữa trời cao.
— Hết chương 40 —