Gác Xép

Chương 37: Dũng lì!

Chương 37: Dũng lì!

Tin tức về màn thách đấu của Dũng với Phan bò nhanh chóng lan ra toàn trại, các phạm nhân ngấm ngầm bàn ra tán vào về cuộc đấu này, đặc biệt là hình thức đấu tù. Nói về đấu tù thì chắc ai cũng đều nghe qua hình thức đấu này, có thể nói nó là cách thể hiện bản lĩnh, gan lì nhất trong mọi hình thức đấu. Cấp đấu này thường chỉ những đại ca tương đương nhau về số má mới áp dụng để tìm ra người đứng đầu của trại giam.

Nói sơ qua thì cả hai mỗi người dùng một vật được vót nhọn và lần lượt tự đâm vào mình, ai đầu hàng trước coi như thua.

Ngay ngày hôm sau cái hôm Phan bò hϊếp trượt X, Dũng được Tú lé báo cho biết thời gian và địa điểm diễn ra cuộc đấu, hắn cũng thông tin về thành phần tham gia. Như yêu cầu của Dũng, tất cả các trưởng buồng khu nam và một số trưởng buồng có máu mặt khu nữ sẽ có mặt chứng kiến, đương nhiên cô Ba cũng được tham gia rồi.

Bác Sáu biết tin tức về màn thách đấu của Dũng thì im ỉm không nói năng gì. Dũng lân la hỏi bác:

– Lần trước bác kể cho cháu nghe về hình thức đấu tù, bác đã chứng kiến bao giờ chưa ạ?

Bác Sáu không nói gì, mà vạch đùi của mình lên cho Dũng xem, trên đó là ba vết sẹo bằng đầu ngón tay út. Dũng tò mò:

– Bác đã trực tiếp đấu rồi à? Đây là sẹo để lại phải không ạ?

– Lần đó bác khoảng 20 tuổi, hơn cháu vài tuổi bây giờ và đấu với một đại bàng trong trại.

– Tại sao bác lại đấu ạ?

Bác Sáu trả lời bằng một câu hỏi khác:

– Thế tại sao cháu lại đấu?

Dũng đáp ngay vì việc này không phải cậu nông nổi mà quyết:

– Cháu đấu để tự vệ và bảo vệ?

Bác Sáu nhớn mắt như ý muốn Dũng giải thích rõ. Dũng trần tình:

– Cháu dự liệu bản thân cháu chỉ có sức khỏe thôi, chứ võ vẽ một thế không biết. Phan bò thì luôn rình rập cháu để xử, cháu may mắn thoát được vài lần chứ không may mãi được. Thứ nữa là về chuyện chị X, cháu muốn nhân chuyện này mà bắt Phan bò trước mặt mọi người từ bỏ ý định làm hại chị X. Bác biết chuyện ở phòng y tế hôm nọ chưa ạ?

– Biết, cháu liệu mình thắng được nó không?

– Cháu không biết nữa bác ạ, cháu chỉ biết rằng mình cần phải sống và phải sống lành lặn rời khỏi đây. Không thể khác được.

– Được rồi, cứ thế đi.

Nói rồi Bác Sáu quay mặt vào trong ngẫm nghĩ gì đó rồi chìm vào giấc ngủ.



Rồi cái ngày đấu cũng đến, mọi người tập trung ở buồng của Phan bò. Chật chội vì cái buồng giam bé tẹo mà nhồi đến gần bốn chục con người, đa số là nam, chỉ có vài người nữ là trưởng buồng khu A, có cô Ba và chị X cũng đến. Nói về tư cách chị X không được xuất hiện ở đây, nhưng chị cứ nằn nì muốn theo, chị lo lắng cho Dũng và chuyện này ít nhiều cũng liên quan đến mình. Cô Ba bắn tiếng cho Phan bò rằng X cũng muốn đến và được Phan bò chấp nhận ngay, nó muốn nhân cơ hội này thể hiện bản lĩnh trước người đẹp, nó suy nghĩ như một con bò rằng biết đâu đấy sau vụ này nó không cần phải hϊếp X mà có khi X tự dạng chân cho nó chơi không biết chừng.

Trưởng buồng khu nam thì đông đủ cả không sót ai, có cả bác Sáu, Tú lé và Quân ma mà mọi người chỉ biết đến là Trần Văn Quân, trưởng buồng 13.

Thấy anh hào tụ đủ, Phan bò lên tiếng giọng trịnh thượng:

– Anh em đến đã biết để làm gì? Thằng Dũng thách đấu tôi, thằng Phan này không ngán ai, nhất là một thằng trẻ ranh.

Mọi người không ai nói gì nhưng trong bụng rủa thầm cái thằng đầu bò này, cậy to xác, cậy tù già mà bắt nạt phạm mới. Chuyện nó hết lần này đến lần khác cho người đánh lén Dũng không ai là không biết. Rồi chuyện nó hϊếp trượt X cũng được cô Ba khôn ngoan tung tin. Mọi người đã biết mục đích cuộc đấu ngày hôm nay là để Dũng công khai rằn mặt Phan bò, không để nó đánh lén mình nữa.

Bác Sáu là người có tuổi nhất ở đây, ở trại này hơn 10 năm rồi, ông tuy không va chạm gì với ai nhưng cũng không ai làm gì được ông, ngay cả Phan bò xưng hùng xưng bá nhưng riêng đối ông Sáu cũng không dám động đến một cái lông. Ông lên tiếng:

– Rồi, không cần nói nhiều. Tôi làm trọng tài vụ này. Dũng sẽ đấu với 2 người, một là thằng em của Phan bò, thắng thằng này sẽ đến Phan Bò. Hai người thỏa thuận thế phải không?

Nói xong bác Sáu liếc mắt về phía Dũng và Phan bò. Cả hai gật đầu. Bác nói tiếp:

– Đấu tù có luật của nó, trước khi đấu tôi hỏi từng bên để mọi người cùng chứng kiến? Đầu tiên tôi hỏi Phan bò. Nếu anh thắng thì thế nào?

Phan bò chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thua nên được hỏi thắng ra sao thì hắn hếch mặt lên dõng dạc:

– Tôi thắng thì thằng Dũng phải nạp cho tôi 1/3 tiền gửi và đồ gửi, ngoài ra không được can thiệp vào bất cứ chuyện gì của tôi.

Nói rồi nó không quên đánh mắt về phía X. X thấy nó nhìn mình thì giật bắn người, nỗi sợ bị hϊếp vẫn chưa nguôi trong cô.

Bác Sáu tiếp:

– Nếu anh thua thì sao?

– Thua à, ha ha ha, mơ đi. Nếu tôi thua tôi không làm đại ca cái trại này nữa, thằng Dũng thay. Luật là thế rồi, không cần hỏi.

Phan bò tự tin cười hô hố vì nó không bao giờ tin rằng một thằng trẻ ranh đang tuổi măng non cắp sách đến trường lại đủ lì lợm chơi trò này với nó, nhất là còn phải thắng được thằng Tít trâu, đệ tử ruột của nó.

Bác Sáu quay sang hỏi Dũng, nhưng ông hỏi ngược so với hỏi Phan bò:

– Dũng, nếu cháu thua thì sao?

– Nếu cháu thua thì như lời Phan bò nói mà làm.

– Nếu cháu thắng thì sao?

– Nếu thắng cháu không cần cái gì mà đại ca của trại, cháu chỉ cần Phan bò để yên cho cháu và chị X sống trong trại này. Ngoài ra những chuyện khác cháu không quan tâm.

Giọng nói dứt khoát của Dũng nêu mục đích của cuộc đấu này làm ai tự nhiên mà đứng về phía Dũng, đấu chỉ để được yên thân. Còn X thì sao nhỉ? Có một sự ấm áp lạ thường trong lòng cô. Ở đây, tự bảo vệ bản thân mình đã là khó vậy mà vì cớ gì, cái anh bạn trẻ kia lại vì mình mà chiến đấu, mà bảo vệ mình cơ chứ. Cô vẫn khuôn mặt lạnh tanh nhưng tai cô đã nóng lên rồi, tim cô đã bắt đầu loạn nhịp mà phập phồng, X bám lấy tay cô Ba.

Bác Sáu quay sang Phan bò:

– Phan bò, mày thấy thế nào?

– Thế nào gì nữa, được. Nếu tôi thua thì tôi sẽ không đυ.ng đến một sợi lông của thằng Dũng và X. Nước sông không phạm nước cống.

Bác Sáu chốt:

– Xong! Giờ tôi phổ biến luật để mọi người cùng giám sát.

Nói rồi bác lấy trong túi áo tù ra 2 cái bàn chải đánh răng đã được vót nhọn 1 đầu, cách mũi nhọn độ 1 centimet có một vạch mầu đỏ. Bác giơ lên cho mọi người xem rồi phổ biến luật:

– Mỗi người cầm một cái này tự đâm vào đùi mình, đâm sâu đúng ngập bằng vạch đỏ này. Người thách đấu đâm trước, lần lượt đến khi nào có người không chịu được xin thua thì thôi. Ai đâm không tới vạch có thể đâm lại hoặc dùng lực ấn cho tới vạch thì thôi. Ai phạm luật coi như thua luôn.

Bác Sáu phổ biến luật xong mà nhiều người sởn tóc gáy, trước chỉ nghe nói thôi, nay lại nhìn thấy cái bàn chải vót nhọn kia, nhìn thấy cái vạch đỏ đỏ ấy thì mới thấy độ ghê rợn của hình thức đấu tù này. Nghe kể có người thách đấu tù rồi chỉ nghe phổ biến luật thôi đã đứng dậy chịu thua rồi. X nhắm mắt không dám nhìn vào cái vật trên tay bác Sáu. Quân ma vẫn lẳng lặng hờ hững mà ngồi nhìn.

Ném cho Dũng và Tít trâu mỗi người một cái bàn chải. Nhanh chóng đỡ được, Dũng mân mân cái bàn chải đánh răng trong tay. Cậu hỏi một câu mà cả phòng cho là Dũng chắc bị điên:

– Bác Sáu, sao bác lại lấy bàn chải đánh răng của cháu, lấy gì cháu dùng.

“Ôi giời đất ơi, hỡi làng nước hỡi, lại đây mà xem này, giờ này là giờ nào rồi mà thằng Dũng nó còn tiếc cái bàn chải đánh răng”, đấy mọi người đều mỗi người một suy nghĩ nhưng cơ bản là mọi người cho Dũng đang ở trong tình trạng “ngáo” hoặc “sợ quá hóa rồ”.

Bác Sáu thì điềm tĩnh hơn:

– Xong việc vẫn dùng được, bàn chải nó ở đầu kia mà.

– Ừ nhỉ, cháu quên mất, hihihihi!

Lại một lần nữa mọi người khẳng định thằng Dũng bị điên thật rồi, nó còn cười hihihihi như trẻ con được quà nữa kìa. Chỉ có X là vẫn nhắm tịt mắt mà nghe được đoạn hội thoại điên rồ vừa rồi. Cô nghĩ thầm “trẻ con vẫn mãi là trẻ con”.

Bác Sáu hô:

– Bắt đầu.

Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Dũng, X cũng hé hé mắt ra xem. Tim cô đập thình thịch.

Dũng cầm chắc chuôi bàn chải trong tay, cậu ôm bàn chải vào lòng bàn tay, cạnh bàn tay chỗ ngón út đúng vừa bằng vết đánh dấu đỏ. Và rồi Dũng giơ tay cao quá đầu trổ mạnh xuống đùi phải của mình. Mọi người nín thở.

………….

…………

– “Phập!”

– “Á!”, Có tiếng thét lên nhưng không phải của Dũng mà là một chị trưởng buồng nào đó, không phải của cô Ba, không phải của chị X.

X giật thót mình một cái. Cô Ba tròn mắt.

Dũng thấy nhói đau ở đùi, máu bắt đầu trào ra qua khe hẹp giữa bàn chải và thịt. Cậu cắn chặt răng, mắt hằm hằm nhìn vô định. Chưa đầy 1 giây từ lúc Dũng cắm bàn chải vào đùi đến sát cữ tay cậu rút ra nhanh và dứt khoát.

Vừa rút ra là bác Sáu dịt luôn một cục nhỏ sợi thuốc lá được vê vê thành hòn vào lỗ thủng trên đùi Dũng. Mục đích là để cầm máu. Đỡ lấy bàn chải bác nhìn vết máu trên đó và hô:

– “Đúng luật!”, sau đó lấy khăn lau máu ở bàn chải rồi đưa lại cho Dũng.

Bác Sáu quay sang Tít trâu:

– Đến mày!

Tít trâu có chút chùn chùn vì chứng kiến cảnh Dũng vừa tự xử, theo đại ca từ lúc nhập trại đến giờ, bị sai đánh, sai đâm thằng nào đó nó đâu có ngại. Nó thân là đệ tử ruột số 1 của Phan bò, nhận lời này của đại ca nó tính là 1 mũi tên trúng 2 đích, thứ nhất là thể hiện số má với các phạm khác, thứ 2 là lời hứa sau khi anh Phan ra trại thì đôn nó lên thay.

Nhưng đến giờ này nó không ngờ, xương đến vậy. Nhưng trót đâm lao thì phải theo lao không thì không có cửa tồn tại ở đây nữa, giật thót mình vì bị ông Sáu hô đến lượt, nó hơi run run nhưng chấn tĩnh lại mà cầm chặt bàn chải giống như thế mà Dũng vừa làm. Có người nhắm mắt không dám nhìn.

Và rồi ……

– “Sụt” – “A”, tiếng Tít trâu rít lên sau quả đâm đầu tiên vào đùi phải.

Nó rút ra và cũng được cầm máu bằng sợi thuốc lá ngay.

– “Đúng luật! Tiếp!”, Bác Sáu quay sang nhìn Dũng.

Hình như bác Sáu chưa nói hết câu, mọi người chưa kịp định thần xem kịch thì Dũng đã hành động:

– “Phập”, một cái đâm hết tầm tay, bàn tay chạm vào da đùi báo hiệu độ sâu đã vừa đủ. Dũng rút ra ngay đưa cho bác Sáu. Lỗ này cách lỗ trước chừng 3 phân. Nhanh chóng một hòn cầm máu được dịt vào.

– “Đúng luật! Tiếp”, bác Sáu giơ vết máu ở bàn chải của Dũng ra hơ hơ cho mọi người xem.

Dũng có thấy đau không? Có chứ, rất đau là khác. Đùi Dũng tê tê. Khuôn mặt Dũng giờ đây vô cảm, chỉ có ánh mắt chằm chằm nhìn xuống nền xi măng, hai hàm răng cắn chặt vào nhau làm lộ cơ hàm ra trên khuôn mặt. Lúc này Dũng chỉ nghĩ đến mẹ Loan, nghĩ về quãng thời gian mẹ con vui vẻ bên nhau, chơi đùa, âu yếm. Chập chờn thoáng qua là khuôn mặt thất thần hoảng hốt của chị X lúc cậu xô cửa phòng y tế vào.

Tít trâu chưa kịp nuốt trôi cơn đau của quả đầu tiên đã nghe thấy gọi đến lượt, mồ hôi vã ra như tắm, nó run run giơ bàn chải lên quá đầu, cắn môi cắn lợi, Tít trâu nhắm mắt tăng lực mà cắm xuống, do cái đùi phải đang bị đau nên lần này nó đâm sang đùi trái.

– “Phập”

– “AAA, ui chà! Đau quá aaaaa!”, Tít trâu không kìm chế được mà rít lên đau đớn rồi rút bàn chải ra khỏi đùi, bác Sáu dịt cầm máu rồi đón lấy bàn chải hơ hơ lên chỗ sáng.

– Đúng luật! tiếp.

Dũng lần này không vội vàng như lần trước nữa. Vẫn tư thế cầm chắc bàn chải trong tay, giơ cao hết tầm với, cậu hướng ánh mắt nhìn về phía X. Chị thấy Dũng nhìn mình thì không còn ti hí nữa. Một động lực mạnh mẽ như để chị gỡ bỏ cái vẻ mặt lạnh lùng của mình, chị nhìn lại Dũng nhưng với ánh mắt khác hơn mọi ngày, trong ánh mắt đó có gì đó như tình cảm, như lo âu, như động viên. Vẫn nhìn chị, Dũng bổ mạnh tay xuống, vẫn cái đùi phải.

– “Phập”

Ngập đủ tầm tay là Dũng rút ra liền đưa cho bác Sáu, không một tiếng than, chỉ có tiếng cái vật nhọn kia xuyên qua da, chạy vào thịt tạo thành mà thôi. Hàm răng cắn chặt, ánh mặt chằm chằm nhìn chị X, bàn tay kia nắm chặt. Lúc cắm vào không thấy đau lắm, nhưng lúc rút ra mới là lúc thấy đau, thấy xót xót, tê tê. Hơi choáng choáng, Dũng lắc lắc đầu, hít vài hơi thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

– Đúng luật! Tiếp

Như tiếng thần chết gọi, Tít trâu run run đưa tay lên cao, nó đang phân vân không biết đâm vào đâu đây, đùi phải phát đầu, đùi trái phát hai, cả hai cái đều đau chết cha chết mẹ, giờ nó ước mình có 3 thậm chí là 4 chân như con trâu con bò có phải tốt hơn không.

Giờ đây Tít trâu lại nghĩ, “ơ, sao mình ngu thế nhỉ? Sao mình lại đi tự đâm vào mình, vì cái gì đây? Đây cuộc đấu của thằng Phan bò với thằng Dũng cơ mà, mình ở đây làm gì, vì cái danh hão, vì cái lời hứa hão của thằng đại ca à, sao mình dại thế. Mà sao lại đau thế này mẹ ơi!”. Tít ta định đâm xuống nhưng rồi đưa từ từ hạ cái bàn chải xuống để cạnh đùi mà nhìn Phan bò:

– Đại ca, em đau lắm không chịu được nữa đâu.

Phan bò thấy biểu hiện chần chừ của thằng đệ nó đã nghi nghi rồi. Giờ buông bỏ mà phán câu xanh rờn “đau lắm”, nó tức điên lên:

– TᏂασ mẹ mày, mới có hai nhát đã hàng.

– Anh bảo em là chỉ cần nhát thôi thằng Dũng sẽ hàng mà, nó chơi 3 cái rồi mà em thấy nó có đau đâu. Ui ui ui.

Phan bò không làm gì được thằng đệ tử, nó bắt đầu thấy chùn chùn vì giờ đến lượt nó:

– TᏂασ mẹ mày ra, để bố chơi thằng này.

Nói rồi nó đến chỗ Tít trâu giằng lấy cái bàn chải rồi ngồi ngay ngắn. Nó giơ tay lên cao chuẩn bị đâm xuống đùi phải của mình. Tay đã lên hết tầm với thì tự nhiên nó không muốn đâm xuống. Đúng là con người cũng như muôn loài khác thôi, bản năng bảo vệ thân thể mình, bản năng không muốn mình bị thương, bị đau đã làm giảm nhuệ khí của nó đi nhiều. Giờ đây, ngồi vào vị trí này, chuẩn bị xiên mình nó mới thấy giữa nói và làm khác nhau quá xa đi à, giữa nghĩ được và làm được sao mà nó không trùng nhau vậy.

Phan bò quay đầu một vòng nhìn vài chục con người đang hướng về nó, giây phút này là giây phút nó phải chứng tỏ bản lĩnh đại ca trong trại này. Nó không thể yếu đuối được. Nghĩ thế là nó mạnh dạn hơn. Và:

– “Phập”

– “Ai à”, Phan bò buột miệng kêu lên mặc dù không muốn để lộ cho người khác biết là nó cóng cóng.

– “Rút ra” tiếng Bác Sáu hô khi Phan bò luống cuống thế nào mà quên không rút bàn chải. Cũng bởi nó đang đau quá làm máu không kịp dồn lên não. Đau thực sự chứ không đùa đâu.

– “Á á á”, Phan bò rút ra và cái rút nó làm đau không khác gì lúc đâm vào. Lúc trổ vào chỉ là tích tắc rồi nhói nhói, nhưng lúc rút ra nó lâu hơn. Máu đầm đìa phòi ra ngoài, bác Sáu nhanh chóng dịt một hòn cầm máu vào cho nó. Rồi đón lấy bàn chải của nó giơ lên.

– Đúng luật! Tiếp.

Đến lượt mình Dũng nhìn thẳng cái mặt đang nhăn nhó của Phan bò, cậu giơ tay lên ngang đầu rồi chợt thả lỏng tay buông thõng xuống xuôi theo đùi. Mọi người ồ lên, đâu đó có tiếng:

– Tưởng thể nào.

– Hóa ra chỉ vậy.

– Chắc đau quá không chịu được.

– .v.v.

Phan bò thấy Dũng buông bỏ tay thì dãn cơ mặt, nó tưởng mình thắng rồi, phấn kích nó kêu lên:

– Hú hú hú, chịu thua rồi hả nhóc. Hú hú hú.

Dũng không thèm đáp lời nó, vẫn nhìn chằm chằm Phan bò rồi nói rõ to:

– Bác Sáu, luật chơi có cấm 1 lần được đâm nhiều nhát không?

Tiếng rì rầm bàn tán im bặt, X há hốc mồm nghĩ “định làm cái gì điên rồ nữa đây hả cái đồ trẻ con này”. Phan bò từ từ chuyển đổi nét mặt từ hân hoan sang ngưng trọng như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Nó ngoác cái miệng mình ra như để đớp thêm không khí:

– Thằng …. Thằng …. Điên này. Mày điên rồi à.

Nhưng bác Sáu thì chậm rãi phổ biến thêm luật:

– Được, người trước đâm bao nhiêu, người sau theo là được.

Nghe xong Dũng từ từ đưa bàn trải lên cao quá đầu, Dũng để thả trôi tư tưởng về với mẹ, cậu thấy mẹ và mình đang ở trên bãi biển Trà Cổ, dưới ánh trăng của biển cả, cậu thấy mình và mẹ hôn nhau, nụ hôn say đắm và nồng nàn, ở nơi đó mẹ đã nói rằng mẹ coi mình là vợ của Dũng, coi Dũng là chồng của mẹ. Rồi cũng tại đó, Dũng nhìn ra biển khơi tít tắp như nói với bố rằng mình sẽ thay bố làm chồng của mình, yêu thương, lo lắng, bảo vệ mẹ suốt cả cuộc đời. Sóng gió cuộc đời sẽ còn nhiều, còn dài, giờ phút này chỉ là nhỏ thôi, không vượt qua được sao về với mẹ đây.

– “Phập” – “Mẹ!”

– “Phập” – “Mẹ!”

– “Phập”- “Mẹ!”

Mỗi một phát đâm là một tiếng “mẹ” phát lên trong họng Dũng. Không có tiếng kêu la của sự đau đớn. Liên tục ba phát đâm không ngừng nghỉ, phát nào phát đấy đều hết tầm tay kịch mốc. Phát cuối cùng Dũng rút ra rồi đưa cho bác Sáu bàn chải. Phản ứng nhanh khi bác vội vàng dịt ba vết đâm mới, cách 3 vết cũ rất gần, nhưng có nhanh đến mấy cũng không thể cầm hết máu thi nhau xối xả tuôi ra, nhỏ tong tong từ đùi Dũng xuống đất. Nhìn đùi Dũng giờ đây với 6 vết đâm mà trông như là tổ ong.

Vẫn cứng hàm, Dũng bình thản đến đáng sợ, chỉ có điều cậu không biết rằng mặt cậu đã tái dần đi, môi thâm thâm lại rồi.

Mọi người đều ú ớ đến kinh ngạc, đúng là đấu tù đã nghe nói đến rồi nhưng đấu kiểu Dũng dám chơi một phát 3 cái thì đây mới là lần đầu tiên, lại được tận mắt chứng kiến. X thì sao nhỉ? Cô run run bàn chân như đứng không vững báo hại phải vịn chặt vào cô Ba đang đứng bên cạnh. Cái đâm thứ nhất cô nhìn, còn 2 cái sau thì đã nhắm tịt mắt vào rồi, chỉ có tiếng “sụt” “sụt” là cô vẫn nghe thấy và đó là thứ âm thanh còn ám ảnh X suốt cả cuộc đời còn lại.

– Đúng luật! Tiếp.

Tiếng bác Sáu như phá vỡ không gian đông cứng như thủy tinh trong gian phòng này. Phan bò còn chưa tin vào điều mình vừa chứng kiến. Lậy cha lậy mẹ, vừa đâm 1 phát mà suýt đái ra quần rồi, nay chơi liền ba phát thì sao hả cha hả mẹ. Người ta gọi nó là Phan bò vì người nó to như con bò chứ không phải vì gan nó to như gan bò. Tiếng ông Sáu vừa vang lên giống như tiếng của cán bộ gọi tử tù ra trường bắn. Nó run thực sự, mọi người nhìn thấy rõ tay nó rung rung, khuôn mặt tái mét chắc giờ này cắt không ra máu thật chứ không phải là ví von nữa.

Nhưng rồi nó vẫn đưa lên, nhiệm vụ của nó phải xiên đủ 3 phát vào đùi. Lên cao hết tầm là lúc lý trí và cả con tim Phan bò bị đánh gục. Phan bò không thắng nổi nỗi sợ hãi mà vứt bản chải ra giữa sàn xi măng. Nó than trời:

– Thằng này điên rồi.

Bác Sáu chỉ chờ có thế, bác biết Dũng đã thắng khi kèo thêm luật chơi:

– Dũng thắng!

Mọi người rầm rầm vỗ tay, sự thán phục của những tù nhân mà trước đó không ít là những tay anh chị, những tay đâm thuê chém mướn. Họ thực sự nể một thiếu niên mới 17 tuổi mà đã gan lì đến đáng sợ.

Đâu đó nhiều tiếng vang lên:

– Lì thật.

– Tao chưa thấy thằng nào lì như thằng này.

– Đúng rồi. Gọi nó là DŨNG LÌ đi.

Duy chỉ có X là vẫn nhìn chăm chú vào Dũng, cô không hiểu sao chính mình đang cảm thấy đau, cô đau lắm khi chứng kiến cái đùi máu với lỗ chỗ vết thương của Dũng. Trái tim cô mách bảo rằng đây chính là người mã sẵn sàng đổ máu để bảo vệ mình, người ta tốt với mình vậy, rồi mình sao với người ta đây? Rồi X thấy mặt Dũng tái dần đi, đôi mắt chớp chớp như cố lấy lại thăng bằng, Dũng mất máu quá nhiều và rồi lịm dần đi. Giây phút cuối cùng Dũng thấy trước khi ngất là chị X đang lao đến mình với nét mặt lo âu.



Lại là phòng y tế.

Dũng từ từ hé mở mắt, chỉ có ánh sáng từ cái đèn tuýp trong phòng phát ra báo hiệu giờ này chắc là đang đêm rồi. Dũng thấy bàn tay mình như có ai đó đang cầm, nghiêng nghiêng cái đầu Dũng thấy là chị X đang ngồi cạnh mình, tay chị đang nắm chặt lấy tay mình, chị đang gục đầu xuống ngủ trộm ngay bên cạnh mình.

Sau cuộc đấu, Dũng ngất đi và mọi người đưa cậu lên phòng y tế, mấy vết thương chỉ là vào phần thịt, không đáng lo đến tính mạng, Dũng bị ngất đi do mất nhiều máu mà thôi. X còn chưa cả ăn cơm từ chiều đến giờ, cô luôn luôn ở bên cạnh Dũng mà phụ bác sĩ rửa vết thương,doc truyen tai s1apihd.com băng bó cho Dũng. Bác sĩ chính vừa về cũng là lúc cô thấm mệt, ngồi bên cạnh chàng trai mà như duyên như số mới gặp đã quan tâm đến mình, lại còn cứu mình trước mõm con dê già, rồi phần nào đó vì mình mà chiến đấu. Cô lại nhớ đến gói băng vệ sinh Dũng mua cho cô lần đầu tiên nữa. Rồi tháng tháng đều mua cho cô nhưng thứ một phụ nữ đều cần, ngoài băng vệ sinh ra còn có cả xà phòng thơm, dầu gội đầu, linh tinh đủ thứ đồ con gái. Hồi Tết vừa rồi nữa, bánh trưng, giò lụa giò bò mứt tết cô đều có cả, có kém ai trong buồng giam đâu cơ chứ. Tất cả những thứ đó, nhỏ bé thôi nếu ở ngoài đời, nhưng to lắm, lớn lắm với những người như cô trong trại giam này.

Lấy can đảm cầm bàn tay ram ráp của Dũng, X đưa nhè nhẹ bàn tay ấy lên má mình, áp chặt bàn tay ấm ấm ấy lên môi, đôi dòng nước mắt lăn dài trên gò mà nóng hổi. Cô còn chẳng nhớ lần khóc gần nhất của mình là khi nào nữa. Hôn nhẹ bàn tay Dũng, X hấp háy khỏi môi: “Hình như em yêu anh rồi thì phải, đồ trẻ con đáng ghét!”

Cứ thế ngắm nhìn chàng trai đang mê man nằm đó, X gục đầu xuống giường ngủ thϊếp đi mà quên mất gỡ tay mình ra khỏi tay Dũng.

Trở lại với lúc Dũng tỉnh dậy, Dũng không dám cựa quậy vì sợ chị X tỉnh giấc, cậu cảm nhận được bàn tay nhỏ bé nhưng mềm mại của chị đang ở trong bàn tay mình. Tự nhiên Dũng hơi hơi động bàn tay ấy để cho sự ma sát được lớn hơn. Cái động nhẹ làm X tỉnh dậy. Ngượng ngùng vì biết tay trong tay người ấy, X lén lén nhìn Dũng rồi rụt tay lại mà nói tỉnh bơ:

– Dậy rồi à?

Dũng được dịp nhìn vào đôi mắt X, thấy vẫn hoen đỏ, Dũng hỏi:

– Chị khóc đấy à?

X giẫy nảy như đỉa phải vôi, như l*и sát lá han:

– Khóc gì mà khóc, khóc hồi nào, ai mà thèm khóc.

Dũng cười cười khi biết chị vẫn thế, lo thì nói là lo đi, chị em mà có gì mà phải dấu đâu, nhưng tính chị trước giờ vẫn vậy, không khác được:

– Rồi, không khóc được chưa.

X lại tỉnh bơ mà chuyển chủ đề:

– Còn đau không?

– Em có đau đâu mà còn.

X biết Dũng tỏ ra như vậy thôi, chứ thực sự là đang đau lắm. Cô cũng không nài ép Dũng nói ra cái điều đó mà làm gì, hiểu được là được rồi. X vứt bỏ một phần bộ mặt lạnh lùng của mình mà nhìn đắm đuối vào Dũng:

– Lần sau đừng như thế nữa.

Nói rồi cô kéo cái chăn mỏng đắp lên ngang bụng cho Dũng rồi đi ra cửa, Dũng thấy thế hỏi:

– Chị đi đâu đấy?

X vẫn không dừng lại, vừa tiến bước vừa trả lời:

– Đi lấy cháo chứ còn đi đâu nữa, thế cũng hỏi.

Nói rồi cô phi nhanh xuống nhà bếp mua bát cháo, vừa nãy lúc kéo chăn cho Dũng, xuýt chút nữa thì cô đã không kiềm chế được bản thân mà hôn vào đôi môi vẫn còn đang nhợt nhạt của Dũng rồi.

—-

Ngày hôm sau thì Dũng được cho về buồng nằm nghỉ. Bác Sáu thấy Dũng về thì cũng không vồ vập lắm, chỉ bình thường như đường như sữa, giống kiểu đấy là mấy vết kiến cắn ấy mà. Bác hỏi lái sang một chuyện khác:

– Dũng lì, bác hỏi cái?

– Cái gì ạ, bác vừa gọi cháu là gì cơ ạ?

– Dũng lì, ở trại này giờ ai cũng gọi cháu là Dũng lì.

– Thế cơ ạ. Chết thật, cháu không thích biệt danh đấy, cháu thích gọi là Dũng đẹp trai hơn cơ.

Bác Sáu cười cười vì biết Dũng giờ này vẫn còn đùa được. Bác quay lại câu hỏi vẫn chưa có lời giải đáp của mình:

– Tại sao hôm đấu tù, cháu chỉ đâm vào một bên đùi mà không chia đều ra 2 bên giống thằng Tít trâu.

– Tại cháu nhìn thấy 3 vết đâm của bác cũng chỉ ở một bên. Cháu cũng chưa biết tại sao lại thế nhưng cứ học theo bác. Đến 3 phát cuối cháu mới biết tác dụng của nó.

– Tác dụng gì?

– Đâm cùng một bên đùi thì cái đùi đó sẽ bị tê đi mà bớt cảm giác đau.

– “Tinh phết nhỉ, những phút gay cấn vẫn bình tĩnh phân tích được là tốt đấy”, bác Sáu gật gật gù gù ra chiều hài lòng lắm.

Bác tiếp lời:

– Cháu muốn bác dậy võ không?

Dũng tủm tỉm như không bất ngờ lắm:

– Cháu chờ câu này của bác lâu lắm rồi.

Đến lượt bác Sáu ngây ngô:

– Sư nhà ông.

– Cháu biết bác chính là người đánh bọn Tú lé hôm cháu chào phòng, rồi còn lần bác chứng kiến cháu đánh nhau với 1 thằng của Phan bò ở phòng này. Rồi ở trại này không ai dám làm gì bác. Cháu biết bác chắc là có chút võ nghệ phòng thân.

Bác Sáu hơi xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi của mình, một đường đời ngang dọc khắp Bắc Trung Nam, một cuộc đời giang hồ từ tuổi thiếu niên vừa hiện lên trong đời bác:

– Không chỉ là phòng thân không thôi đâu. Hà hà hà. Bác hỏi cháu cái này.

– Bác hỏi đi ạ.

– Cháu có thích học võ không?

– Có ạ.

– Nếu có võ rồi cháu sẽ làm gì?

– Cháu sẽ bảo vệ những người thân của mình, bảo vệ mình, chỉ thế thôi ạ.

Bác Sáu gật gù:

– Được, bác sẽ dậy cháu.

Dũng phấn khích:

– Cháu biết võ có nhiều môn phái, bác theo môn phái nào ạ?

Bác Sáu gãi gãi đầu, đúng là câu hỏi này từ trước đến nay mình không có câu trả lời nha:

– Môn phái à? Môn phái là gì vậy ta?

“Oạch!” Dũng ngã ngửa vì câu trả lời của Bác:

– Ví dụ như là Karate, võ cổ truyền .v.v.

– Lằng nhằng quá, túm lại là bác không biết mấy cái đấy.

– Thế bác dậy cháu cái gì?

– Dậy võ chứ còn cái gì, thế có học không?

Thấy bác Sáu như kiểu giận dỗi, Dũng thôi không hỏi ra đầu ra cuối nữa, cậu đáp nhanh chỉ sợ bác đổi ý:

– Có, có ạ.

– Được, bắt đầu học khi khỏi chân.

– Bác ơi, cháu xin bác thêm một điều được không?

– Điều gì?

– Bác dậy cho cả chị X nữa được không?

Bác Sáu đắn đo một hồi:

– Tại sao?

– Vì cháu muốn chị X phải tự bảo vệ được bản thân mình. Chị ấy đẹp nên sẽ còn nhiều thằng như Phan bò muốn làm hại.

– Cháu thích X à?

Bị hỏi thẳng, Dũng ngượng ngùng gãi đầu gãi tai:

– Không, không ạ, không phải thế đâu ạ, cháu coi chị ấy như chị gái của mình thôi. Cháu … cháu….

– Được, bác sẽ dậy cả hai đứa.

– Vâng cảm ơn bác ạ. Để cháu đi bảo chị ấy. À bác ơi.

– Chuyện gì nữa?

– Cái bàn chải đánh răng của cháu đâu ạ?

Đến chết với cái thằng Dũng lì này thôi. Bác Sáu cốc một phát vào đầu Dũng rồi nói:

– Cái X nó cầm rồi. Đi mà hỏi nó.

— Hết chương 37 —