Chương 23: Ôn lại bài cũ không?
Thời gian thấm thoát thoi đưa, giờ đã Dũng đã sắp bước vào kỳ thi học kỳ II lớp 7. Thời điểm tháng 5 của năm 2002. Trời mùa hè Miền Bắc nói chung là nắng nóng kinh khủng khϊếp. Đặc biệt là ở cái đất Hải phòng này. Nắng nóng cộng với gió biển làm thời tiết trở nên oi nồng, da tay, da chân khô ráp và có chút dinh dính của muối biển. Buổi chiều thì có dịu mát hơn chút xíu nhưng nói chung vẫn là nắng và nóng.
Hôm qua là ngày thứ 6 cuối tuần, không hiểu cơ duyên thế nào mà buổi chiều lúc chuẩn bị đi làm về Loan nhận được 2 cuộc điện thoại chỉ cách nhau độ 5 phút. Cuộc gọi thứ nhất là của bà Đào, mẹ chồng cô hẹn cô sáng mai qua nhà nói chuyện gia đình. Cuộc gọi thứ 2 cũng là nội dung trên nhưng là của mẹ đẻ cô, bà Phương.
Sáng sớm, 2 mẹ con đã lục tục chuẩn bị sang nhà Nội trước, rồi sau đó sẽ về nhà ngoại. Loan muốn giải quyết 2 chuyện này trong buổi sáng để buổi chiều về nhà, cu Dũng còn học bài, sắp thi cuối cấp rồi. Có xe máy đi cũng đỡ mệt hơn hồi xưa, mẹ con toàn đèo nhau trên chiếc xe đạp.
Đến nhà Nội, Dũng xuống xe phi vào trước chào ông bà. Tết cách đây cũng độ hơn 3 tháng, đó là lần gần nhất cậu đến nhà ông bà chơi. Dũng biết đây là nhà nội của mình, mình là một phần trong ngôi nhà này nhưng không hiểu sao, tình cảm với nơi này cậu không có nhiều, cũng bởi cậu ít được về, ít được giao lưu với ông bà. Ông bà nội thì vẫn yêu và thương cháu lắm. Vẫn cái không khí ngột ngạt, trang nghiêm của buổi họp gia đình. Vẫn cái nhìn gườm gườm của bà mẹ chồng dành cho cô con dâu mà bà đã không ưng thuận từ ngày hai đứa định đến với nhau. Biết bao giờ bà Đào mới có thể nguôi ngoai nỗi đau mất con trai đây. Với bà, giờ đây chỉ có Dũng bà coi là người nhà thôi, con Loan mà nói thì từ lâu bà đã không còn coi là con cháu trong nhà nữa rồi. Ngược lại thì ông Kiên và chú Hào vẫn rất quý mến con dâu, chị dâu.
Họp gia đình có đầy đủ thành phần, ông bà Kiên Đào, chú Hào và hai mẹ con Loan Dũng. Bà Đào cố tình để Dũng vào nghe câu chuyện họp gia đình, bà nghĩ Dũng đã lớn, có nhận thức rồi nên để Dũng tham gia. Như thường lệ, bà Đào là người mở lời trước:
– Hôm nay, có đầy đủ các thành viên trong gia đình ở đây, gia đình chúng tôi muốn biết từ chính lời cô nói về ý định tương lai của cô Loan là như thế nào để chúng tôi còn liệu chừng.
Ông Kiên và chú Hào cũng với vẻ mặt nghiêm trọng không kém. Chỉ có hai mẹ con Loan là ngú ngớ chẳng hiểu bà Đào đang đề cập đến chuyện gì nữa. Loan lên tiếng nói ra thắc mắc của mình:
– Thưa bố mẹ, con chưa hiểu bố mẹ đang định nói về chuyện gì ạ? Con và cháu vẫn có cuộc sống bình thường không có gì khó khăn cả ạ.
Ông Kiên lên tiếng:
– Có gì con cứ nói đừng ngại, để bố mẹ còn tính. Con …
Chồng đang định nói thì bà Đào nhảy vào miệng:
– Ông để tôi nói, cứ vòng vo làm gì? Cô Loan này, cô không cần phải giấu chúng tôi. Tôi xin được nói thẳng luôn. Chuyện cô có ý định đi bước nữa chúng tôi không cản được, đó là cuộc sống của cô, cô có quyền quyết định. Nhưng tôi xin nói luôn là nếu cô đi bước nữa thì phải để thằng Dũng về đây sống với vợ chồng tôi. Thằng Dũng là cháu đích tôn nhà này, gia đình tôi chẳng giầu sang nhưng cũng không thiếu thốn gì.
Loan nghe bà mẹ chồng nói mà như sét đánh ngang tai. Cô không hiểu đầu cua tai nheo chuyện gì đang xảy ra nữa. Dũng quay sang nhìn mẹ bằng đôi mắt hoài nghi xen lẫn u buồn. Cậu bé nhất ở đây nên chưa được phép nói nhưng cậu hiểu người lớn đang nói chuyện gì. Nỗi lo sợ xa mẹ mà nặng hơn nữa là mất mẹ đang hiện dần trong đầu cậu. Chưa để Loan nói gì thì ông Kiên nói trước:
– Kìa bà, để từ từ hỏi xem thế nào đã. Chưa gì đã nói nặng rồi. Loan, vậy sự việc là như thế nào, bố mẹ muốn biết ý định của con.
Loan lúc này mới lấy lại bình tĩnh một chút, gì chứ dù có bất cứ chuyện gì, bất cứ ai cũng không thể cướp mất đứa con trai yêu dấu của mình. Quay sang nhìn con với ánh mắt kiên định nhưng vô cùng ấm áp, cô muốn chuyển tải ý nghĩ rằng “con cứ yên tâm” đến Dũng. Cô bình tĩnh rành rọt mà nói với tất cả mọi người:
– Con không biết tại sao bố mẹ lại nghĩ rằng con muốn đi bước nữa. Qua đây con cũng chẳng giấu gì bố mẹ. Con cũng có rất nhiều người theo đuổi muốn xây dựng gia đình nhưng con không hề có ý định tái hôn. Con toàn tâm ý toàn ý lo cho con con học hành nên người. Nếu cần gì nhất định con sẽ nhờ vả ông bà giúp đỡ nhưng hiện giờ con hoàn toàn có thể lo cho cháu bằng bạn bằng bè. Xin bố mẹ yên tâm.
Bà Đào thấy cuộc chơi không theo ý mình, ba máu sau cơn bà vỗ mặt:
– Này cô Loan, tôi nói nhẹ nhưng xem ra cô không định xem tôi ra gì. Không dưng tôi gọi cô đến đây để nói chuyện này. Cô không cần phải giấu, cô không có gì mà người ta đến tận đây gặp vợ chồng tôi xin ý kiến.
Loan thấy mình cần phải cứng rắn. Đứng trước nguy cơ mất con, cô có thể trở thành một con người khác để bảo vệ thứ quý giá nhất của cuộc đời mình. Lại một lần nữa cô nhìn sang Dũng, cu cậu có biểu hiện run run nơi bàn tay báo hiệu trái tim đang đập mạnh. Trấn an tinh thần con lúc này chỉ có sự thật:
– Thưa bố mẹ, con không biết là ai đến đây cả. Bố mẹ có thể nói tên ra không ạ?
Ông Kiên đáp nhanh:
– Là cái anh gì mà làm ở Sở Giáo dục thành phố, hình như tên là Chỉ thì phải. Anh ta đến đây nói là có ý định lập gia đình với con và xin ý kiến bố mẹ.
Bà Đào tiếp lời:
– Tôi cũng nói thẳng với anh ta, chúng tôi không có quyền can thiệp vào chuyện của cô nên không thể nói là đồng ý hay phản đối được. Tôi chỉ nói với anh ta, nếu anh ta cưới cô nhất định thằng Dũng phải về với chúng tôi. Nếu hai người không đồng ý, chúng tôi sẵn sàng làm tất cả mọi điều để đón cháu chúng tôi về. Ý của chúng tôi là như thế, cô liệu mà tính.
Loan đã hiểu đầu đuôi câu chuyện. Dũng cũng đã hiểu, trước đó lờ mờ cậu cũng biết là có người đàn ông này đang theo đuổi mẹ. Chỉ không ngờ là mọi thứ là đi đến bước này, cậu buồn so. Loan hơi căng giọng:
– Bố mẹ! Con vừa nói với bố mẹ rồi. Có nhiều người theo đuổi con, trong đó có cả anh Chỉ mà bố mẹ nhắc đến. Nhưng con xin khẳng định là thời điểm này con chưa hề có ý định lấy chồng, con cũng không có tình cảm gì với anh ta. Chuyện anh ta đến đây con hoàn toàn không biết, bố mẹ nói con mới biết. Còn về tương lai thì con không dám nói trước, con chỉ xin khẳng định là mọi chuyện con làm đều là vì con trai con. Con dù có hy sinh tất cả cũng không để ai làm hại cháu, cũng không để ai cướp mất cháu. Trừ trường hợp cháu nó không muốn ở với con.
Nói rồi, Loan quay sang nhìn con. Câu nói trên như kiểu cô không phải nói với bố mẹ đằng chồng mà muốn nói với chính con vậy.
Không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Bà Đào cũng ú ớ chưa biết đốp lại thế nào khi lập luận của Loan hoàn toàn sắc bén và không kém phần đanh thép. Khi con người ta bị dồn vào chân tường, bị mối họa cướp mất thứ đáng quý nhất của mình thì có thể biến thành một con người khác. Đó là phản xạ tự nhiên.
Chú Hào giờ mới lên tiếng để phá tan bầu không khí này, chú vẫn một mực tin tưởng chị dâu, tin tưởng vào tính cách đức độ của chị qua bao nhiêu biến cố:
– Đấy, bố mẹ nghe chị nói rồi đấy. Con bảo mọi chuyện cứ phải bình tĩnh, nghe hai tai mới hiểu được. Giờ chị nói vậy rồi thì bố mẹ cũng nên tin tưởng chị ấy.
Ông Kiên tiếp đà con trai:
– Thì bố mẹ cũng gọi con đến đây để hỏi chuyện cho rõ ràng thôi mà, không có gì cả đâu.
Đến lượt bà Đào xuống nước theo cách không giống ai:
– Cô nói vậy thì chúng tôi cũng biết vậy. Tuy nhiên, một lần nữa tôi nói với cô rằng, gia đình chúng tôi nhất định không để cái cảnh bố dượng con riêng xẩy ra.
Loan ghìm mình mà nhỏ nhẹ, cô thấy cương như vậy đủ để người ta hiểu rồi:
– Vâng thưa bố mẹ, giờ nếu không còn chuyện gì con xin phép đưa cháu về còn học bài, cháu sắp thi học kỳ rồi.
Ông Kiên cũng nói vài câu ngỏ ý muốn giữ hai mẹ con lại ăn cơm trưa để ông có cơ hội thủ da^ʍ sóc lọ như mấy lần trước. Chú Hào thì đương nhiên là ủng hộ bố rồi nhưng Loan khéo léo từ chối để ra về. Hôm nay căng thẳng nên ở lại cũng không tiện. Hai mẹ con chào hỏi rồi xin phép ra về. Không phải về nhà luôn đâu, là đến thẳng nhà đẻ của Loan theo lời hẹn từ hôm qua rồi.
Đến nhà đẻ, Loan thấy cổng ngõ không khóa mà khép hờ. Hai mẹ con đẩy cửa, đẩy xe vào thẳng trong sân. Rồi cô lại thấy cửa chính mở toang. Cái cảnh cụp xoẹt lần trước hiện về, cô tránh bằng cách cùng con ở ngoài sân và gọi to:
– Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Tiếng bà Phương trên tầng 2 vọng xuống:
– Loan đến đấy à, chờ mẹ tí.
Phải độ mươi phút sau cô nhìn thấy bà Phương đi xuống, nhưng không chỉ có bà phương, còn có cả vợ chồng dì Thúy nữa. Nhìn sơ Loan cũng đoán vừa có chuyện gì xẩy ra, chỉ không biết là Dũng có đoán ra không thôi. Quần áo cả ba người thì nhăn nhúm, đầu tóc chải rối và đặc biệt là cái mùi. Không lệch đi đâu được. Loan biết nhưng đành thây kệ, chuyện này cô cũng biết từ lâu rồi. Chỉ hơi bực mình cái là còn cố tình giăng lưới để cô chứng kiến cảnh này, định rủ cô chơi chung đây mà. Căng thẳng sẵn từ lúc nãy rồi nên cô cũng nhanh nhanh chóng chóng mà vào việc chính sau khi cả nhà ngồi vào bàn uống nước với vài câu hỏi xã giao.
Thằng Huy em rể thì như lòi con mắt ra mà nhìn chị dâu, cụm mía này mới đánh được 2/3, còn tẹo nữa là trọn cụm. Dì Thúy thì ưng ưng con mắt đứa cháu ruột, sao mà trắng trẻo đẹp giai cao to thế không biết. Nói để các bạn biết sơ thôi, Thúy đã khác xưa nhiều lắm rồi. Không còn là dì Thúy xinh đẹp, hồn nhiên, vui vẻ, thùy mị nết na hồi mới lấy chồng trở về trước nữa. Từ ngày miễn cưỡng tham gia vào cuộc vui tay ba do chính thằng chồng và mẹ đẻ dẫn dắt cô đã thay đổi nhiều. Giờ đây đã da^ʍ, đã dê và đã tɧác ɭoạи ghê lắm. Đã chủ động mà some với mẹ và chồng. Không những thế, đã nɠɵạı ŧìиɧ với nhiều thành phần lắm rồi. Cũng tại bởi cô giống chị Loan của mình, xinh đẹp lại có nhu cầu cao. Giờ đây đến cơ quan cũng chén, về nhà mấy đứa con nít 15 – 16 lông ©ôи ŧɧịt̠ chưa cứng cô cũng để mắt rồi đong đưa thế nào mà cho mấy đứa đút ©ôи ŧɧịt̠ vào bướm mình. Rồi bây giờ bầy đặt đi xe buýt đi làm, nói với chồng là ngại đi xe máy bụi đường, ai dè đi xe buýt đông người để cho người ta mò mẫm. Có hôm còn để một thằng không biết già hay trẻ bắn tinh vào qυầи ɭóŧ nữa cơ.
Chuyện về Thúy thì nhiều lắm nhưng không phải là nhân vật chính của truyện này nên tôi không kể chi tiết cho các bạn nghe. Chỉ có một kết luận là: Nhân chi sơ, tính bản thiện. Ai lúc đầu cũng ngoan hiền hết nhưng bị hoàn cảnh chi phối, chỉ có điều ai đủ bản lĩnh mới giữ được cái “thiện”, còn nếu không thì không biết đâu mà lần.
Trở lại không gian cuộc gặp mặt tại gia đình bà Phương. Bà Phương lên tiếng đầu tiên:
– Mẹ ủng hộ.
Đến dì Thúy nói với Loan nhưng nhìn sang Dũng:
– Em cũng ủng hộ. Nếu chị khó khăn về vấn đề cu Dũng thì để cu Dũng sang ở với vợ chồng em. Em đảm bảo chăm sóc cháu tốt.
Vừa nói mà Thúy hẩy hẩy cái vυ' to múp của mình lên xuống và l*и thì nhíu nhíu tiết thêm nước, vừa rồi đang ở tư thế mồm bú ©ôи ŧɧịt̠ chồng còn l*и thì bị bà Phương mυ'ŧ thì chị Loan đến làm cơn nứиɠ vẫn ở lưng chừng chưa xuống. Nay thấy mùi giai non lại thêm phần phấn khích.
Huy đế vào:
– Em không có ý kiến gì, chỉ nói là nếu chị khó khăn thì về nhà mẹ sống cũng được.
Cả bà Phương và Thúy đều quay lại lườm cái thằng rể này. Ai cũng biết ý định của nó, định kéo chị Loan về đây để dễ bề thôn tính mà. Loan khinh cái loại người này nhưng cô để trong lòng. Cô đã hiểu mọi người đang nói chuyện gì, vậy là cái thằng cha mắc dịch Chỉ kia đã đến đây và tâu chuyện giống như nhà chồng cô rồi. Với nhà đẻ thì cô cũng không cần phải trước sau gì cho mệt. Cô nói với 3 cái người vừa mới ȶᏂασ nhau tơi bời, má vẫn còn ửng đỏ kia mà thực ra là thêm khẳng định đối với con trai là chính:
– Ông ta lại đến à. Con chưa có ý định đi bước nữa đâu. Mọi người không phải ủng hộ hay là phản đối nữa. Chuyện to như thế nếu muốn thì con đã chủ động nói rồi.
Bà Phương và mọi người tròn xoe mắt:
– Ông ta lại đến là sao?
– Thì ông ta đến nhà chồng con, chắc là hỏi ý kiến mẹ và mọi người về chuyện muốn lập gia đình với con chứ gì?
– Mẹ tưởng con phải đồng ý thì ông ta mới đến chứ? Nhìn tướng tá cũng được, gia thế lại tốt. Con lập gia đình với ông ta sẽ hưởng phúc an nhàn đấy.
– Con không có ý gì với ông ta cả. Ông ta tự đến đấy. Chuyện này từ nay không nhắc lại nữa nhé. Mọi người cứ nói làm cu Dũng hiểu lầm con đấy.
Loan nói và rồi lại nhìn con. Từ sáng đến giờ cô và con chưa nói chuyện trực tiếp câu nào, trên đường từ nhà chồng đến đây con ngồi sau xe không nói câu gì. Cô biết con đang nghĩ gì.
– Thế à, vậy thôi không có chuyện gì khác thì thôi. Giờ mọi người đi nấu cơm ăn đi. Lâu rồi cả nhà mình không ăn cơm cùng nhau. Sẵn tiện có vợ chồng cái Thúy ở đây, hai mẹ con ở lại nhé.
Loan lại khéo léo từ chối để về nhà, cô thấm mệt rồi. Cũng không muốn chứng kiến cái cảnh đời khoáy ở cái nhà này. Vậy là hai mẹ con lên xe đi về thẳng nhà. Vẫn chưa ai nói với ai câu gì.
Cả buổi chiều, lúc ăn cơm tối rồi buổi tối không ai nói với ai câu gì. Mẹ việc mẹ, con việc con. Loan sẽ nói chuyện với con nhưng cô muốn chờ. Chờ cái giờ vàng.
———–
Đêm đã tới, Loan đã buông màn chuẩn bị đi ngủ. Trời nóng cô mặc bộ đồ ngủ bằng vải satanh mỏng mịn và ngắn nữa. Cô không mặc áσ ɭóŧ đi ngủ từ lâu lắm rồi, nhưng hôm nay cô còn không mặc cả qυầи ɭóŧ nữa, chỉ có cái quần cộc cũn cỡn che l*и thôi.
Tiếng “tạch” phát ra từ trên gác xép báo hiệu con trai đã học bài xong. Giờ vàng đã điểm. Hôm nay Loan định làm một việc đặc biệt với con trai, việc này cô có ý định từ lâu rồi nhưng còn ngại, hôm nay thời cơ đã đến khi cu Dũng đang buồn từ sáng đến giờ chưa nguôi. Cô cần giải thích cho con hiểu mình. Loan với lên:
– Con học bài xong rồi à.
– “Vâng ạ, con học xong rồi”, Dũng đáp nhỏ nhẹ.
– Con xuống đi đái vét đi.
– Nhưng con không buồn lắm.
– Không buồn cũng đi con ạ, như thế cả đêm con sẽ thoải mái.
– “Vâng ạ”, Không có thói quen cãi lời mẹ, Dũng lục tục bám lan can đi xuống gác xép:
Tiếng xè xè trong nhà vệ sinh làm Loan hơi hơi tê tê, cô tưởng tượng con đang cầm ©ôи ŧɧịt̠ mà đái. Lúc Dũng đi qua giường chuẩn bị bước lên cầu thang thì Loan nói nhẹ như thở:
– Dũng, ra đây nằm với mẹ.
Đáp lại cũng là một tiếng thở nhưng xen lẫn niềm vui bất ngờ:
– Mẹ!
– Mẹ gì nữa, vào đây, có muốn học thêm giáo dục giới tính không?
– Mẹ!
Loan thò 1 tay ra khỏi màn nắm lấy cánh tay con kéo vào giường.
Đã lâu rồi Dũng không được nằm cùng mẹ, cậu có chút ngượng ngùng không quen. Nhưng đúng là việc được nằm cạnh mẹ, được ấp da ấp thịt mẹ là điều cậu mong muốn nhất, những lần mẹ con “ȶᏂασ nhau” lại hiện về trong tâm thức cậu. Cả thân người chui vào màn là tiếng Loan cất lên thỏ thẻ như đong đưa:
– Tắt điện đi, quên rồi à.
“Tạch”, màn đêm kéo bóng tối về trong ngôi nhà nhỏ. Loan ôm chầm lấy con theo tư thế mà hồi nhỏ cu Dũng thích nhất.
Để tôi tả lại kẻo có bạn quên nhé: Dũng gối đầu tay mẹ, tay để lên bụng mẹ, một chân gác lên đùi mẹ mà cạ cạ hạ bộ vào phần hông mẹ.
Loan ghì chặt tay để đầu con được chạm vào vυ' mình. Dũng căng mũi hít hà mùi thơm tỏa ra từ cơ thể mẹ. Cái mùi này đã lâu rồi cậu mới được hít căng l*иg ngực. Cái mùi này nó như thế nào nhỉ, không thơm giống mùi nước hoa, không nồng nàn giống mùi mồ hôi, Dũng chỉ có khái niệm cái mùi này là: Mùi Mẹ, mùi người phụ nữ, mùi người đàn bà mà cậu yêu thương.
– Mẹ ơi, con nhớ mẹ.
Một tay Loan đặt lên má con để cảm nhận cái khuôn mặt của con vẫn đang ép sát vào vυ' mình:
– Cứ làm như xa nhau mới gặp lại không bằng. Nhớ gì?
Dũng hơi ngoảnh mặt để thở và nói:
– Nhớ tất cả, nhớ cái mùi mẹ. Lâu rồi con chưa được ngửi mùi của mẹ.
Loan trêu con:
– Mùi gì, mẹ có mùi gì nhỉ?
– Con không biết gọi là mùi gì, con chỉ biết con nhớ cái mùi người mẹ lắm.
Loan hiểu hết ý con là gì, cô hiểu rằng người có mùi, con giai cô cũng có mùi của nó, cô cũng nhớ lắm. Xưa bé thơ thì cu Dũng có mùi thơm non của trẻ con, giờ lớn lớn rồi có thêm mùi đàn ông. Dũng chưa đủ hiểu để biết rằng, mùi của mẹ là mùi đàn bà. Nó là thứ mùi tổng hợp của nhiều nguồn: mùi da, mùi thịt, mùi tóc, mùi sữa, mùi mồ hôi, rồi cả mùi … l*и nữa. Những thứ đó tổng hợp lại thành thứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ con đực. Mẹ cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi mùi của con, thứ mùi tổng hợp của con có cả mùi từ ©ôи ŧɧịt̠ con nữa con biết không?
Hít hà nhau một lúc để không gian im ắng, cả hai đang tận hưởng nhau, đang nếm nhau nhau, đang ngửi nhau, đang trao nhau mùi tình. Cả hai đang dần căng cứng. Một lúc lâu sau, không gian tĩnh lặng bị phá vỡ bởi giọng nói thều thào phát ra từ cuống họng của Loan:
– Ôn lại bài cũ không?
Dũng không trả lời bằng miệng mà bằng hành động. Cậu đưa tay lên vυ' mẹ. Nhè nhẹ kiểu lần mò rồi cậu cũng được chạm vào đôi vυ' căng mọng múp máp mềm mềm mịn mịn man mát của mẹ. Rồi cái đầṳ ѵú cứng tếu lên theo nhịp xe từ lòng bàn tay của Dũng. Loan thả lỏng thân mình mà tận hưởng, cô động viên con:
– Không quên bài cũ nhỉ, ư ư ư, thích nhỉ?
Dũng miệt mài tận hưởng, cậu đưa khuỷu tai lên cao ý muốn mẹ cởϊ áσ ra cho dễ dàng. Đáp ứng lại yêu cầu của cục cưng, Loan nhỏm lưng cởi cái áo cộc mùa hè để thân mình ở trần. Dũng chưa vội bú mẹ mà đang để đôi bàn tay mình lướt trái lướt phải xoa bóp đều 2 bầu vυ', hai núʍ ѵú. Thỉnh thoảng là tiếng “ư ư a a” như thích thú của mẹ. Loan thấy ©ôи ŧɧịt̠ con đã cứng cứng mà chọc vào hông mình rồi. Muốn lắm được cảm nhận ©ôи ŧɧịt̠ con xem hơn năm rồi to hơn bao nhiêu nhưng Loan để dành. Cô tự mình gánh chịu cái cảm giác ngứa ngứa nơi l*и, cái cảm giác man mát ở bướm và tê tê ở đầu l*и khi nó vươn ra chọc vào quần. Cô cần nói với con điều này:
– Dũng, con có tin mẹ không?
Dũng đang định đưa mồm vào bú √υ' mẹ thì đành dừng lại mà trả lời:
– “Con tin mẹ”, nói xong là cậu nghểnh đầu lên vập vào luôn một bên vυ', ngậm vào đầṳ ѵú mà mυ'ŧ mυ'ŧ, tay vẫn xoa nắm cái vυ' bên kia.
Loan để kệ những hành động của con, cô tiếp lời:
– Con tin mẹ thì mẹ không cần giải thích nữa, được không? Con chỉ cần nhớ rằng cuộc đời mẹ con là quan trọng nhất. Mẹ sống không vì mình mà vì con. Vì hạnh phúc của con mà thôi. Ư ư ư ư …. Mẹ yêu con Dũng ạ.
Dũng đổi bên bú, động tác đổi vυ' làm mồm Dũng có đôi giây ngơi nghỉ, khoảng đó chỉ đủ để cậu nói 3 chữ:
– Con yêu mẹ.
– “ư ư ư”, câu trả lời của con tuy ngắn nhưng làm Loan hài lòng. Chỉ 3 chữ ngắn ngủi ấy thôi nhưng nói lên tất cả.
Mẹ con mình yêu nhau thì không cái gì, không ai có thể chia cắt được. Cả hai hiểu cái tình yêu đó là Tình Mẹ Con, nhưng cả hai không nhận ra, hay đúng hơn là chưa nhận ra, phảng phất nhen nhóm trong cái tình mẹ con đã có cái Tình Nam Nữ rồi đó. Chẳng thế mà mới chỉ bị dọa mất con thôi mà Loan đã l*иg lên rồi. Chẳng thế mà thiên hạ đồn thổi là mẹ đi lấy chồng đã làm cho Dũng trống ngực đập thình thịch, tay run run, tâm buồn như mình vừa mất đi tất cả. Bạn đọc ai đã từng yêu và đứng trước mối họa mất người yêu chắc hiểu được cảm giác ấy chính là cảm giác chỉ có người yêu nhau mới có. Chỉ có điều mẹ con Loan Dũng chưa hiểu được thôi.
Trở lại với không gian nóng bóng trên giường trong ngôi nhà nhỏ giữa thành phố Hải Phòng năm ấy. Đã lâu rồi Loan không được bú √υ', cô hoàn toàn thả lỏng thân thể để tự nó biến hình, thả lỏng để tận hưởng cảm giác được yêu thương, được bú mớm, cảm giác tê sướиɠ mang lại từ những cú mυ'ŧ của mồm, cú bóp của tay con trai mang lại. Như chẳng chịu được hơn nữa, Loan thò tay vào cạp quần con, thấy vướng, cô cúi đầu xuống nói vào tai Dũng:
– Dũng, cởϊ qυầи ra con.
Dũng nhỏm đít lột cái quần đùi vứt sang bên. Mẹ trần – con truồng.
Bàn tay Loan từ từ đưa từ bụng con đi xuống dưới.
“Ôi!”, Loan co co ống âʍ đa͙σ, giật giật cái hộŧ ɭε khi bàn tay mới chỉ chạm được phần mu của con. Sao mà lông rầm rạp, cứng cáp thế này. Mới năm ngoái chỉ lún phún mềm mềm cơ mà. Xoa xoa đám lông giái của con thấy xạo xạo lòng bàn tay. Loan tiến thêm chút nữa, cô muốn khám phá xem ©ôи ŧɧịt̠ con giờ bằng từng nào.
Rồi bàn tay cô tiến tới gốc ©ôи ŧɧịt̠ con, trí tưởng tượng được phát huy tối đa. Từ từ vuốt lên trên, vuốt lên, vuốt lên. Ô, sao mãi không tới đầu. Dài thế cơ à. Mãi rồi đến cái phần phình to ra, đầu rùa đây mà. Sao to hẳn thế này. Ôi, con ơi.
Loan đưa gang tay ra đo dài, rồi vòng vòng ngón tay đo to. Định hình được kích thước của ©ôи ŧɧịt̠ con trai làm l*и Loan ộc ộc nước rỉ ra ngoài. Cô đang ngứa l*и một cách kích khủng.
Ôm trọn ©ôи ŧɧịt̠ con, Loan sục lên sục xuống như đang thủ da^ʍ cho con. Tiếng Dũng “iiiiiii” nhưng đang thể hiện niềm vui sướиɠ. Cầm ©ôи ŧɧịt̠ con mà Loan thấy nó nần nẫn nần nẫn, cái cảm giác cầm cục thịt trong tay nó mới sướиɠ khoái làm sao. Giữa tiếng rêи ɾỉ của con giai là tiếng ư ư ư của mẹ để tăng phần kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Một lúc sau Loan đưa cả bàn tay xuống bìu giái. Ối giời ơi, cả bàn tay cô giờ đã không bọc hết được cái bịch bên dưới rồi, lòi ra ngoài đến gần nữa. Loan đành nắn bóp từng bên hột giái một.
Rồi cứ thế, con bóρ ѵú mẹ, mẹ bóp ©ôи ŧɧịt̠ con đến gần chục phút thì Loan dừng tay lại, cô cũng nhẹ nhàng gỡ tay con ra khỏi vυ' mình. Ôm chặt con cô thủ thỉ vào tai một cách nhỏ nhẹ, chậm dãi:
– Dũng có muốn học bài tiếp theo không?
Dũng không biết bài tiếp theo là gì nhưng nghe thế thì ©ôи ŧɧịt̠ giật giật:
– Có, mẹ dậy con đi?
Biết là con sẽ đồng ý mà, miệng vẫn gần tai, Loan nói tiếp:
– Biết học cái gì không?
– Con không biết.
– Hôm nay mẹ dậy con về … về … bướm mẹ nhé.
Nói xong câu này, l*и Loan giật giật. Côи ŧɧịt̠ Dũng cứng hết cỡ mà đập đập vào rốn.
– Vâng, con chờ lâu lắm rồi.
– Đưa tay đây.
Rồi Loan cầm lấy cổ tay Dũng rồi đưa đến mép quần. Ở mép quần thôi nhưng bàn tay Dũng đã cảm nhận thấy lông l*и của mẹ rồi.
– Mẹ ơi, lông phải không ạ.
– Uh, đây người ta gọi là lông… bướm, lông …. l*и. Chức năng cũng giống của con. Bình thường thì lông mọc ở mu, nhưng của mẹ thì mọc lên cao hơn một chút nên con thấy mẹ hay phải mặc quần cao cạp, không mặc áo ngắn hở bụng không thì người ngoài nhìn thấy mất.
– Lông mẹ mềm nhỉ, không giống của con cứng lắm.
Loan cười cười trong đêm khi con nói vậy:
– Chờ mẹ tí.
Loan bỏ tay con ra để lấy cả hai tay tụt nhanh cái quần cộc ra. Thoải mái quá. Giờ đây Loan đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ rồi các bạn ạ.
Cầm lại tay con Loan từ từ đưa xuống. Đến cái đầu l*и, Loan giải thích:
– Con thấy cái cục cứng cứng ở đầu không? Đúng rồi, dùng đầu ngón tay con chạm vào đi. Ư ư ư ư. Mẹ nói gì con làm theo nhé.
– Đây là người ta gọi là cái hộŧ ɭε, hoặc cái đầu l*и. Người khác thì bé và chỉ nhu nhú thôi nhưng của mẹ thì to hơn, dài hơn một chút. Đúng rồi, con cứ làm như thế đi, con có thế mân mân giống như con vê núʍ ѵú mẹ ấy. Làm như thế phụ nữ rất thích.
– Đây là cái lỗ tiểu, lỗ này bé lắm dùng để đái con ạ. Con đừng sờ mạnh cái lỗ này, sẽ làm đau và ảnh hưởng đến việc đi tiểu lắm. Lỗ này không phải để chơi đâu con nhé.
– Đấy, cái con vừa chạm vào là cánh bướm, có tác dụng che lỗ bướm, có hai cánh bướm ở hai bên. Gọi nôm na là môi l*и. Môi l*и có môi to và môi bé. Con đang sờ vào môi to. Tí mẹ chỉ môi bé ở đâu.
– Đấy, con thấy chưa, chỗ ngón tay trỏ của con ấy, là lỗ âʍ đa͙σ, lỗ bướm, hay gọi tục là lỗ l*и. Ngón trỏ của con đang chạm vào cái cánh nhỏ nhỏ ở cửa lỗ l*и đấy người ta gọi là môi bé, có tác dụng cho cái lỗ l*и không để bụi bẩn vào.
– Con thẳng một ngón tay chỏ ra. Rồi …… aaaaaaaaaaaa, iiiiiiiiiiiiiii. Con biết không, con vừa đút ngón tay vào âʍ đa͙σ mẹ đấy. Âʍ đa͙σ hay còn gọi là lỗ l*и là một ống dài khoảng 12 -15 cm nối vào tử ©υиɠ. Con biết không? Lỗ này để ©ôи ŧɧịt̠ người đàn ông cắm vào lúc giao hợp, sau đó xuất tinh vào trong này. Tϊиɧ ŧяùиɠ ….. iiiiiii, ư ư ư, sau khi vào lỗ này sẽ chui lên tử ©υиɠ, gặp trứng của phụ nữ sẽ thụ tinh và lớn dần lên thành em bé. Sau này em bé sẽ chui ra ngoài qua âʍ đa͙σ này. Con cũng giống như vậy đấy. Ngày xưa con cũng ở trong bụng mẹ, rồi con chui qua chỗ này này ra ngoài.
L*и Loan nhoe nhoét nước.
– Lúc đàn ông và đàn bà …. ȶᏂασ nhau thì đàn ông thường sờ l*и đàn bà, chọc tay vào lỗ l*и như con đang làm ấy. Như vậy l*и đàn bà bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ sẽ tiết ra nước, đấy con thấy nước không. Nước này người ta gọi là nước l*и, nước bướm, có tác dụng bôi trơn khi ȶᏂασ ©ôи ŧɧịt̠ vào đây.
– Khi con đút tay vào l*и, con phải thụt ra, thụt vào như thế này này. Đấy, đúng rồi con, chậm thôi. Iiiiiiiiiiiiii. Sướиɠ lắm con ạ.
– Có khi người đàn ông còn dùng lưỡi mà liếʍ l*и nữa, bú ʍúŧ giống như là lúc con bú √υ' mẹ ấy, giống như là lúc mẹ mυ'ŧ …. Mυ'ŧ …. Mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ con ấy. Như thế cũng làm cho người phụ nữ sung sướиɠ lắm.
Lúc này Dũng mới lên tiếng:
– Mẹ ơi, cho con mυ'ŧ l*и mẹ nhé?
– “Ui ui ui uiiiiiiii, chưa, lúc khác mẹ cho. Giờ chưa được. Đấy, đấy, con cứ làm thế đi. Đây là con đang móc l*и mẹ rồi đấy. Mẹ thích lắm, nhưng con làm chậm thôi không đau. Sâu nữa đi con, hết ngón tay con đi. A aaaaaaaaaaaa”, Loan xuýt xuất với những cái móc còn vụng về của Dũng.
– Hôm nào mẹ cho con liếʍ l*и mẹ nhé?
– Uh, giờ thế này đã.
Loan thôi giải thích mà tận hưởng cái móc l*и của con. Đây là người đàn ông thứ 2 trong cuộc đời được sờ vào l*и cô. Người đầu tiên là chồng và người thứ 2 không ai xa lạ chính là đứa con trai mà cô dứt ruột căng l*и đẻ ra.
Như đã đủ cữ móc, Loan dừng tay con lại và đổi kiểu:
– Giờ có muốn xuất không con?
– “Có mẹ ạ”, Dũng đáp nhanh gọn, ©ôи ŧɧịt̠ cậu đã cứng lắm rồi.
– TᏂασ giống lần trước nhé, để mẹ hướng dẫn. Con nằm lên người mẹ đi.
Dũng nằm lên mẹ, ©ôи ŧɧịt̠ cậu chạm vào mu l*и mẹ. Loan cảm nhận rõ cái ©ôи ŧɧịt̠ to lớn của con trai đã chạm vào mu l*и mình. Đây là lần thứ 2, lần trước chỉ chạm chớp nhoáng để xuất tinh. Hơi banh banh háng, Loan để thân dươиɠ ѵậŧ của Dũng xuôi theo cái l*и mình nhưng không để đầu ©ôи ŧɧịt̠ chạm vào lỗ l*и. Cô sợ nó sẽ xiên vào, hôm nay cô không muốn chuyện đó xảy ra.
– Rồi, giờ con hảy mông đi, bóρ ѵú mẹ đi, bú √υ' nữa.
– Mẹ ơi, con thích quá mẹ ạ.
– Mẹ cũng thích con ạ. Đúng rồi, làm như thế đi con. Chậm thôi.
– Người mẹ êm quá. L*и mẹ ướt quá mẹ ạ.
Dũng hảy mông liên tục làm cái ©ôи ŧɧịt̠ trượt lên trượt xuống bên ngoài cửa l*и. Loan thì sướиɠ khoái như chưa từng sướиɠ hơn, cô cũng nhịp nhịp mông đít ủng hộ con. L*и cô co co, đầu l*и thì tếu lên chọc vào thân ©ôи ŧɧịt̠.
– Iiiiiiiiiii, ư ư ư ư ư ư, đúng rồi. Thế là ȶᏂασ đấy con biết không, chỉ thiếu mỗi chọc vào lỗ nữa thôi.
– Hay mẹ cho con chọc vào lỗ đi.
– Không, nghe lời mẹ, chưa được.
– Vầng
Dũng lại hì hục ȶᏂασ mẹ bên ngoài. Trai trên gái dưới, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đè lên nhau như vậy có gọi là ȶᏂασ không nhỉ?
– Ôi, sướиɠ quá con ơi, của con to quá này, mẹ không biết có chui vào được lỗ …. l*и mẹ không nữa, không biết có vừa không nữa?
– Mẹ ơi, con cũng sướиɠ quá, con đang ȶᏂασ mẹ này, đang bóρ ѵú mẹ này. Mẹ ơi, mẹ ơi. Sao mà sướиɠ quá mẹ ơi.
– Sướиɠ hả con, vậy con ȶᏂασ đi. Lớn tẹo nữa mẹ cho con cắm vào l*и mẹ nhé. TᏂασ đi con. Từ từ thôi không xuất nhanh đấy.
– Vâng mẹ nhớ nhé. Con lớn mẹ cho con nhé.
– Uh, mẹ hứa với con. Lớn rồi mẹ cho ©ôи ŧɧịt̠ con chọc vào lỗ l*и mẹ. Mẹ cũng muốn thế lắm nhưng phải đợi con biết không?
Cao trào đang tới với cả Loan và Dũng.
– Ọc ọc ọc,
– Mẹ ơi, nước l*и mẹ nhiều quá, có phải mẹ sướиɠ thì mới có nước ra nhiều không ạ?
– Uh, con làm mẹ sướиɠ quá, ©ôи ŧɧịt̠ con to lắm, mẹ thích mẹ mới ra nước này. Đúng rồi, con mạnh hơn một tí, khéo đừng để xiên vào trong đấy. Đừng xiên đấy.
Dũng không dám thay đổi tư thế, cậu vẫn miệt mài dập. Bất chợt:
– A aaaaaaaaaa, Dũng ơi, Dũng dập mạnh đi. Mẹ sắp sướиɠ rồi.
Dũng tăng tốc vì cơn xuất tinh ập đến.
– Iiiiii nhanh lên Dũng, Dũng ơi!
Loan bắt đầu mụ người:
– Ui ui ui, ọc ạch ọc ạch, iiiiiiiiiii. Côи ŧɧịt̠ Dũng, ©ôи ŧɧịt̠ con ȶᏂασ mẹ đi.
– ui giời ơi, sướиɠ rồi. Đầu ©ôи ŧɧịt̠ con to quá, sướиɠ quá. A aaaaaaaaa Dũng ơi, Loan …….. Loan …….. Em………… Mẹ xuất đây.
– Mẹ ơi, mẹ ơi, con cũng buồn xuất rồi. Con ȶᏂασ mẹ mạnh nhé. Con …… con buồn …….. mạnh này, ȶᏂασ này ………
– aaaaaaaaaaaaaaa
– iiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Dũng không hỏi ý kiến mà cứ thế xuất tinh không biết nó bắn vào đâu nữa. Cả chục cú giật kèm theo đó là cơ man tϊиɧ ŧяùиɠ bắn ra từ ©ôи ŧɧịt̠ Dũng vào l*и Loan. Cái l*и Loan co giật tợn xuất nước cũng theo đợt giống như của Dũng. Hỗn hợp nước l*и bắn ra làm tϊиɧ ŧяùиɠ bị pha loãng chảy lênh láng ra giường. L*и Loan thì nhoe nhoét.
Cả hai đã sướиɠ khoái vô bờ bến. Lσạи ɭυâи thực sự giờ chỉ còn là một sợi chỉ mong manh cần thời gian làm mục đứt mà thôi.
Dũng vật ra giường chìm vào giấc ngủ.
Loan đưa tay xuống l*и kiểm tra rồi tự nhủ “Nhiều tinh thế này bắn ở ngoài không biết có chửa được không nữa?”
Rồi màn đêm nâng giấc 2 người chìm sâu vào giấc ngủ ngon.
— Hết chương 23 —