Chương 22: Con xuất vào đâu bây giờ mẹ ơi!
Rồi một năm nữa lại đi qua. Hai mẹ con Loan và Dũng cũng đã ngủ xa nhau được năm rồi. Nói là xa nhưng chỉ là mẹ ngủ dưới, con ngủ trên gác xép, cách nhau độ 2m mà thôi. Người ta nói ăn quen khó bỏ lắm. Thế nên thỉnh thoảng 2 mẹ con vẫn có những màn khẩu da^ʍ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhau, để cùng nhau thủ da^ʍ, để cùng nhau lêи đỉиɦ.
Với Dũng thì đó là nguồn kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho cậu sướиɠ khoái để xuất tinh, ©ôи ŧɧịt̠ Dũng giờ đây đã to lên lắm rồi, bằng một người lớn bình thường rồi chứ chẳng ít gì. Không hiểu ăn gì và có phải do di truyền không mà tϊиɧ ŧяùиɠ cứ độ 2 – 3 ngày không xả là trong người bứt rứt khó chịu. Dũng có tâm sự với mẹ chuyện này và Loan cũng đồng ý với con là để con thủ da^ʍ dưới sự hướng dẫn từ xa của mẹ.
Với Loan thì khẩu da^ʍ cho con thủ da^ʍ trên gác xép giờ đây đã là điều không thể thiếu trong ý thức tìиɧ ɖu͙© của cô. Có nhiều lần cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bên dưới tự thủ da^ʍ cho mình trong khi miệng thì nói chuyện với con, trong khi làm chuyện ấy, Loan luôn thả nổi tư tưởng mình mà tưởng tượng ra cái ©ôи ŧɧịt̠ của con trai ở ngay trên kia. Cũng có nhiều lần, cô còn dùng chim giả để thủ da^ʍ cùng con và nghĩ rằng con chim giả này chính là ©ôи ŧɧịt̠ của con đang chọc ra chọc vào cái l*и mình. Rồi có lần nứиɠ quá, cô còn để nguyên điện sáng trưng mà tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thủ da^ʍ, cô vừa sợ vừa muốn con nhìn thấy toàn bộ cơ thể nõn nà, trắng trẻo, mầu mỡ của mình.
Mọi chuyện cứ thế qua đi trong cả năm qua. Chưa đâu vào đâu, cuộc đấu tranh giữa lý trí và tình cảm vẫn bất phân thắng bại và nó vẫn còn đang tiếp diễn. Loan chưa bao giờ thủ da^ʍ mà không cùng con cả, và Dũng cũng thế, cậu cũng chẳng tự mình thủ da^ʍ mà thiếu tiếng thì thào bên dưới của mẹ cả.
Chuyện chỉ có vậy nhưng không phải là không có tiến triển gì cả đâu. Khẩu da^ʍ cũng có nhiều cấp độ của nó, mẹ con Loan Dũng cũng tăng dần cấp độ khẩu da^ʍ đến độ nếu có người bên ngoài mà nghé tai ghe được thì nghĩ rằng trong đó là một đôi vợ chồng trẻ hừng hực nhựa sống đang đến mùa động dục mà ȶᏂασ nhau thật sự chứ chẳng nghĩ đó là khẩu da^ʍ. Mới đầu thì còn bóng còn gió, sau bóng gió không đủ để làm hai con người xuất khí thì nói trực tiếp như kiểu: “con đang ȶᏂασ mẹ à”; “ȶᏂασ mẹ mạnh đi con”; “mẹ banh l*и ra để con nhét vào”; “l*и mẹ đâu rồi”; “sao l*и mẹ nhiều nước thế?”; “Con xuất vào l*и mẹ đi”; “khéo mẹ có chửa mất thôi con ơi” .v.v.
Vậy đấy, thế mà cũng làm một năm qua đi một cách chậm chạm những cũng đâu kém phần thú vị.
Trở lại cuộc sống đời thường.
Dũng năm qua học hành vẫn nhất lớp. Từ sau vụ cậu tẩn thằng Long lớp 9 bị gãy tay thì đã trở thành “soái ca” trong lòng của không những các bạn nữ cùng khối mà các chị lớp trên cũng nhìn chàng với ánh mắt ngưỡng mộ. Ai đời đã cao to, đẹp trai, học giỏi lại còn anh hùng nữa. Không những thế lại còn trững trạc, đường hoàng, hết lòng giúp đỡ bạn bè và lại còn dễ gần, dễ mến nữa. Đúng chuẩn soái ca. Và người ngưỡng mộ nhất, thể hiện ra mặt không ai khác là cô nàng Mai xinh xắn dễ thương mà giờ đây đã trở thành hoa khôi của trường không có đối thủ. Mai thì vậy nhưng Dũng thì vẫn bình thường coi Mai là bạn học, chỉ nhỉnh hơn các bạn khác đôi chút thôi. Dũng nhiều khi thấy khó thở vì Mai luôn kè kè bên cạnh trừ những lúc cậu đi vệ sinh, nhưng đi ra ngoài WC đã thấy Mai đợi cửa rồi.
Còn Loan thì năm rồi diễn biến vô cùng phức tạp bởi sự tấn công dồn dập của ông Chỉ. Ông luôn lấy lý do “tìm hiểu” để hết lần này đến lần khác mời Loan đi chơi, mời đi ăn, mời đi nghỉ mát cùng cơ quan. Còn đến tận trường nơi Loan làm việc chỉ để gặp nói vài ba chuyện bình thường rồi đi. Cả năm tiếp xúc ông Chỉ đã xác định được Loan chính là người phụ nữ mà mình cần trong non nửa cuộc đời còn lại của ông. Ông cũng đã nói về chuyện này với thằng Kim con trai ông. Ông thẳng thẳng thắn nói với con trai muốn đi bước nữa và người mẹ kế tương lai của nó không ai khác chính là cô Loan, người mà nó từng có ý định thịt ngày mới vào trường. Nó không tỏ vẻ mừng ra mặt nhưng cũng đồng ý với ông bô về bà mẹ kế này. Nó còn đi rêu rao khắp trường là cô Loan phòng Hành chính sắp trở thành mẹ kế của nó. Trong cái tư tưởng gần tha hóa của nó vẫn mong có cơ hội nào đó được xiên hoa hậu của trường Đại học toàn đực này. Và biết đâu đấy nếu Loan mà về nhà nó ở thì cơ hội có thể đến bất cứ lúc nào.
Nhận được sự tấn công liên tục của ông Chỉ, Loan nhiều lúc cũng thấy mình rung rinh thật chứ không phải là thoảng qua. Thỉnh thoảng đến cơ quan lại nhận được một bó hoa đặt trước bàn, trên giấy ghi nội dung: “tặng em, người đẹp nhất trong lòng anh” hoặc thỉnh thoảng lại là một hộp quà nhỏ xinh, khi thì lọ nước hoa, khi thì cái váy, khi thì chỉ là cái cặp tóc .v.v. Nước chảy đá mòn, lửa gần rơm lâu ngày cũng nóng. Nhiều lúc Loan tự hỏi hay là mình thích ông Chỉ mất rồi, nhưng có lẽ không phải vì thích và yêu nó khác cơ. Cảm giác hoàn toàn không giống hồi cô yêu anh Hùng. Khác hoàn toàn.
Hay đơn giản chỉ là mình có tuổi rồi, cần chỗ dựa dẫm cho cuộc đời mà thôi. Cũng bởi ông Chỉ đàng hoàng, đứng đắn, cả năm chưa bao giờ có hành động gì sỗ sàng hoặc làm cô phải phiền lòng gì cả. Chính vì bản thân còn nhiều sự đắn đo, cân đong đo đếm thiệt hại mà Loan luôn luôn giữ khoảng cách vừa phải với ông Chỉ. Hình như cô chưa đi chơi riêng với ông Chỉ bao giờ. Ăn thì nhiều nhưng lần nào lần ấy là có Trúc đi kèm. Có Trúc đi cô mới đi. Hòn đá tảng trong lòng cô chưa được dẹp sang một bên, đó chính là Dũng. Cô chưa biết tâm ý con như thế nào nếu mẹ đi bước nữa, cô vẫn giấu con. Chuyện cô có người tìm hiểu mong manh thế nào cũng đến được tai Dũng, nhưng cậu chưa phản ứng gì vì mẹ đã nói gì về chuyện này đâu. Có lẽ phải lựa thời mà hỏi xem ý cu cậu ra làm sao rồi tính tiếp.
Một lần nọ, vào dịp giáp Tết cuối năm 2001, ông Chỉ mời Trúc và Loan ăn cơm trưa, vẫn ở cái nhà hàng nơi ông “tỏ tình” cách đây độ năm. Bữa ăn trưa diễn ra bình thường như bao bữa ăn khác nhưng đến độ giữa chừng thì Trúc đứng dậy nói:
– Mày và anh Chỉ ngồi ăn tiếp nhé, tao phải chạy đây có việc tí.
Trúc nói xong háy háy mắt với Loan không biết là có ý gì. Có thể ý rằng “mày và anh Chỉ tiến tới đi” hoặc cũng có thể là “tao đi giải quyết nứиɠ một tí”, chẳng biết thế nào mà lần. Loan không biết rằng, Trúc đứng dậy đi trước là để nhường không gian riêng tư cho hai người theo lời nhờ ngày hôm qua của ông Chỉ. Ông dự định hôm nay sẽ làm một cái gì đó để đột phá mối quan hệ giữa ông và Loan. Chứ cứ giằng giai thế này thì cũng mệt, ông phải tận dụng khoảng thời gian còn “thanh niên” ít ỏi của mình.
Loan cũng chẳng nói được gì vì con bạn nói xong chưa để ai nói nó đã chạy ra đến cửa rồi. Chẳng quen lắm với không gian chỉ có 2 người làm Loan hơi ửng đỏ khuôn mặt. Ông Chỉ lên tiếng phá vỡ không gian đang dần dần đóng băng:
– Loan à, em ăn đi. Ăn nhiều nhiều vào chút, anh thấy em dạo này hơi gầy thì phải.
Loan nghĩ là thân hình của mình bị cái cha nội một con này để ý nên đã ngượng càng thêm ngượng, cô viện cớ:
– Em ăn đủ rồi, hay là mình về sớm đi, em còn có việc ở cơ quan.
Ông Chỉ như không để ý lời nói của Loan mà chuyển đề tài nhanh như chảo chớp:
– Anh có chuyện muốn nói với em. Tết này anh muốn mời hai mẹ con em về nhà anh chơi, vừa là để biết nhà biết cửa, cũng vừa là anh muốn em biết mặt những người trong gia tộc nhà anh. Không biết ý em thế nào?
Loan nghiêm túc hẳn sau câu nói vừa rồi. Theo ý của ông Chỉ tức là cô phải về cho người ta xem mặt đây mà. Chuyện này không được à nha. Cô và ông Chỉ mới là bạn bè thôi, không hơn không kém. Đã là cái gì đâu, đã thề non hẹn biển gì đâu mà ra mắt với chả xem mặt.
– Anh Chỉ này, đề nghị của anh em thấy không phải cho lắm. Em thấy quan hệ giữa em và anh cũng chỉ như bạn bè, chúng ta cần thêm thời gian để tìm hiểu. Mong anh hiểu cho em, tình cảm không ngượng ép được. Chuyện này anh cứ để thư thư đã ạ.
Ông Chỉ cũng không lạ với câu trả lời của Loan vừa rồi. Đó cũng là tính cách của cô. Nhưng thời gian thanh xuân cũng không còn nhiều, ông hối:
– Loan à, anh và em cũng biết nhau cả năm nay rồi. Tình cảm anh dành cho em như thế nào chắc em hiểu. Anh nói tự đáy lòng mình là anh … là anh rất … rất yêu em. Anh sẽ chăm lo cho mẹ con em đến hết cuộc đời này. Anh sẽ không làm cho em phải buồn. Anh sẽ ….
– “Anh Chỉ”, Loan ngắt lời ông Chỉ. “Anh biết tính em rồi đấy, thực sự thì em rất hiểu tình cảm anh dành cho em, em cũng có cảm tình con người anh nhưng chuyện tình cảm là chuyện không đơn giản như vậy. Không thể nói có là có ngay được. Anh và em cần thêm thời gian để xác định tình cảm của mình. Em còn con, nó là tất cả của em. Em không thể vì mình mà xem nhẹ cảm xúc của con được. Anh phải đợi, còn nếu anh không đợi được thì …..”
– “Loan, anh hiểu rồi”, đến lượt ông Chỉ ngắt lời Loan. “Anh chỉ mong em sớm xác định tình cảm chân thành của anh dành cho hai mẹ con em. Cũng mong em cân nhắc đến tuổi thanh xuân của cả anh và em. Nó vụt qua nhanh lắm nếu mình không để ý”.
– Vâng em hiểu ý anh rồi ạ. Mọi thứ cần phải dần dần ạ. Thôi, giờ đã trễ giờ rồi, em xin phép về cơ quan. Anh về luôn hay ở lại ạ?
– Uh, em về đi. Nhưng Tết này anh sẽ qua nhà em chơi nhé.
– Vâng ạ, Tết mời anh qua nhà.
Nói rồi, Loan cúi đầu chào rồi bước chân ra cửa quán về cơ quan, thực ra về cũng chẳng có việc gì quan trọng lắm đâu, nhưng cô cứ phải lấy công việc ra để chấm dứt cảm giác nặng nề căng thẳng khi một mình mình phải đối diện với một người đàn ông xa lạ. Với cô, bây giờ mọi người đàn ông trên đời này đều là xa lạ cả, chỉ có một người là thân thuộc với mình mà thôi.
—–
Đã 3 ngày rồi 2 mẹ con không thủ da^ʍ cùng nhau, giờ đang là tiết trời mùa đông lạnh giá. Mùa đông này là mùa đông đầu tiên mà hai mẹ con phải ngủ xa nhau, năm ngoái chứ đâu xa cứ mùa đông đến có lạnh đến bao nhiêu nhưng khi ngủ cùng mẹ, được bầu vυ' mẹ sưởi ấm như làm cho mùa đông bớt lạnh đi nhiều. Năm nay khác rồi, chăn có dày đến mấy cũng không làm tan giá được cái không khí rét căm căm này.
13 tuổi rồi chứ chẳng còn tấm bé gì nữa, hai quyển sách giáo dục giới tính Dũng đã đọc đến nhàu nát rồi. Nhưng các cụ thường nói, trăm nghe không bằng một thấy, trăm thấy không bằng một nhìn. Thời hiện đại còn chế thêm, trăm nhìn không bằng một sờ. Những kiến thức sách vở như: vυ', bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ, âʍ đa͙σ, lỗ tiểu, tử ©υиɠ, buồng trứng, hành kinh, giao hợp, thủ da^ʍ, thụ thai .v.v. cậu đã hiểu. Nhưng tò mò không biết thực tế ra sao. Cậu mới chỉ mon men đến những điều kia thôi. Côи ŧɧịt̠ Dũng thì đã to lắm rồi, khi cương cứng cũng phải 15 – 16 cm rồi chứ không ít, đường kính chắc phải bằng cổ tay mẹ, có lần cậu ướm thử nên biết. Hình dáng thì ôi thôi, khi nhìn xuống đến chính bản thân cậu còn phát kinh. Gì mà lông lá tùm lum phần mu, cái đầu rùa thì đỏ au, phồng to hơn hẳn so với thân, khi cứng lên thì quả chuối nó cong như nào thì ©ôи ŧɧịt̠ Dũng cong đúng như thế. Nhưng còn một đặc điểm nữa mà chưa thấy, đó là sần sùi vằn vện, cái đó phải chờ khi nó thực sự trưởng thành cơ.
Độ cách đây 2 hôm, trong một lần Dũng dọn dẹp gác xép theo lệnh của mẹ cậu đã phát hiện dưới ngay chỗ mình nằm có một khoảng trống đủ nhìn xuống bên dưới. Lỗ được tạo thành bởi khe hở giữa các nan gỗ của gác xép. Cũng phải rộng đến chừng 5 phân chứ không ít. Có lần mẹ Loan khi thủ da^ʍ còn bật điện cơ, nếu nhìn xuống có thể mình sẽ được ngắm cơ thể mẹ, ngắm cái l*и của mẹ mà cậu mới chỉ tượng tượng mà chưa được nhìn, được sờ bao giờ. Thế nên 2 ngày hôm nay cậu nôn nao háo hức mong chờ được thủ da^ʍ cùng mẹ. Rất có thể chuyện đó sẽ xảy ra vào đêm nay.
Loan lên giường đi nằm trước, Dũng vẫn học bài trên gác. Nằm nghĩ vẩn vơ về chuyện ông Chỉ nói lúc trưa nay. Cô thấy mình quyết định hoàn toàn đúng khi không nhận lời về nhà ông Chỉ chơi dịp Tết. Về chơi thì đơn giản thôi nhưng nếu nhận lời vô hình chung là nhận lời yêu người ta. Cái điều mà cô không thể dối lòng mà đồng ý cho được. Chưa kể đến cu Dũng không biết ý như thế nào. Bản thân cô với ông Chỉ cũng chỉ là tình cảm quý mến và kính trọng mà thôi. Còn yêu thì chắc chắn là không phải bởi khi yêu cảm giác sẽ khác chứ không dửng không dưng như thế này.
Mãi đến độ 11h Dũng mới tắt đèn. Tiếng tắt đèn “tạch” một cái làm Loan thoát khỏi suy nghĩ viển vông vừa rồi. Cô ới lên:
– Con học xong rồi đấy à?
Dũng nói vọng xuống:
– Vâng mẹ ạ! Mẹ đi ngủ chưa?
– Mẹ buông màn ngủ rồi. Con nhớ đắp chăn kín vào nhé, hôm nay trời lạnh lắm đấy.
– Vâng ạ, mẹ cũng đắp chăn nhiều vào nhé………… Mẹ ơi, con nhớ mẹ.
– Nhớ gì con?
– Con nhớ mùa đông trước được ngủ cùng mẹ, ấm lắm mẹ ạ.
– Uh, mẹ cũng nhớ con ạ.
Nói đến chuyện mùa đông làm Loan nhớ lại những ngày tháng “ấm áp” khi mẹ con ủ ấm cho nhau vượt qua cái lạnh.
Dũng thỏ thẻ nhỏ lắm nhưng ban đêm mẹ cũng nghe thấy rõ:
– Mẹ ơi, con lại muốn …. Muốn …. Xuất mẹ ạ. Con thấy tưng tức từ chiều rồi. Mẹ cho con làm mẹ nhé.
Nghe con giãi bày Loan tự thấy mình ngứa ngáy ở nơi khu vực bên dưới. Hôm nay là ngày cô rụng trứng và lần thủ da^ʍ gần nhất cũng cách đây 3 ngày rồi, hôm nay lại đến cữ của cô và của con. May quá Cu lại mở lời trước chứ chẳng nhẽ mình lại bảo “con ơi, thủ da^ʍ đi mẹ cũng muốn vậy” à. Đỡ ngượng, dù sao mình cũng là mẹ:
– Lại thèm à, gớm mới hôm nọ rồi mà. Sao nay lại đòi, ăn gì mà lắm … thế.
Cái dấu “…” của Loan chính là chữ “tϊиɧ ŧяùиɠ” nhưng Loan chưa nói, hay đúng hơn là chưa đủ nứиɠ để nói ra mồm.
– Con cũng chẳng biết tại sao nữa mẹ ạ. Mẹ cho con làm mẹ nhé?
Loan nói với lên nhưng cố giấu cái giọng mừng mừng để con không phát hiện ra là mình cũng thèm kém gì con đâu. Nước trong bướm cũng ứ ra rồi cần phải giải khai âʍ đa͙σ.
– Được rồi, không cho con làm để con dấu mẹ rồi bậy bạ à. Cởϊ qυầи ra đi.
Loan bảo con cởϊ qυầи ra đi nhưng cũng chính là bảo mình. Bởi cô cũng lấy tay tụt nhanh cái quần dài và qυầи ɭóŧ của mình. Tiện tay lột luôn cái áo thun để thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong chăn bông. Chưa đủ độ nóng để cô có thể đạp tung chăn ra.
– Con cởi rồi mẹ ạ, có cởϊ áσ luôn không mẹ?
– Trời lạnh, cứ để áo đấy, con giai thì cần gì cởϊ áσ.
Loan cảm thấy cuộc vui bắt đầu, tự nhiên cô cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. À phải rồi, hôm nay phải cho bướm ăn ngon một tẹo. Nghĩ vậy Loan lần lần mò mò trong ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ đi đến tủ quần áo, nơi cô giấu cái dươиɠ ѵậŧ giả. Cô cứ nghĩ là Dũng không biết cô có cái “đồ chơi xấu xa” này nhưng cô đã lầm, Dũng đã biết từ lâu rồi.
Trở lại giường với cái ©ôи ŧɧịt̠ giả trên tay, lại chui vào chăn. Cứ để tạm ở đó, Loan đưa một tay xoa xoa bên ngoài mép l*и để tạo cảm giác, nước thì đã có sẵn một ít từ nãy rồi. Tay còn lại thì đương nhiên là xoa vυ', xe núm rồi.
– Cứng chưa con?
Dũng đã bắt đầu sóc được vài cái rồi:
– Cứng gì hả mẹ?
– Thì … thì còn cái gì nữa đây. Cứng …. Cứng ©ôи ŧɧịt̠ chưa?
Màn khởi động bắt đầu:
– Cứng rồi mẹ ạ?
– Thế à? Giờ con cầm lấy thân ©ôи ŧɧịt̠, đưa lên đưa xuống, sóc đi con.
– Vâng con sóc mẹ nhé. Mẹ ơi!
Loan đã bắt đầu đút 1 rồi 2 ngón tay ở cửa lỗ l*и mình:
– Gì thế con?
– Mẹ đang làm gì?
– Thì cũng … cũng … giống con.
– Con đang sờ ©ôи ŧɧịt̠ mình, còn mẹ sờ bướm mẹ phải không?
– Uh, sóc chậm thôi, lúc đầu đừng nhanh quá, nghe con. Ư ư ư ư ư ư….ư ư ư ….
– Mẹ ơi, con đang tưởng tượng ra bướm mẹ.
– Đã nhìn thấy bao giờ đâu mà đòi tưởng tượng. Khéo tưởng ghê.
– Mẹ ơi!
……….
– Con à!
– Mẹ ơi, con đang nghĩ mình ȶᏂασ mẹ đấy.
– Thế à, nghĩ như thế nào nào… nói đi.
Với tay lấy cái ©ôи ŧɧịt̠ giả, Loan miết miết vào hộŧ ɭε đã cứng rồi cho cái đầu lấp ló ở cửa lỗ l*и mình mà chưa đẩy vào. Cứ thế, cứ thế để chờ một thời điểm thích hợp.
– Con nghĩ mình được bú √υ' mẹ, được sờ bướm mẹ, được liếʍ bướm mẹ giống như mẹ mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ con hồi năm ngoái ấy.
– Chỉ thế thôi à. Dũng ơi, cả năm rồi mẹ chưa mυ'ŧ của con nhỉ, không biết có lớn hơn tẹo nào không? Có khác không?
Dũng hơi tăng tốc sóc một tẹo rồi nhả ra, đo chiều dài bằng găng tay:
– Con đo thử mẹ nhé, mẹ ơi dài gần bằng 1 găng tay con ạ.
Loan co l*и đẩy cái đầu dươиɠ ѵậŧ giả vẫn đang chơi bời ở cửa ra khỏi l*и. Cô cũng đo găng tay cái ©ôи ŧɧịt̠ giả và ước lượng ©ôи ŧɧịt̠ con:
– Gần bằng ……
– “Gần bằng của ai hả mẹ?” Dũng tưởng mẹ đã ăn nằm với ai.
Loan chữa lời:
– Bậy nào… mẹ làm gì có ai. Gần bằng của … bố rồi đấy. Khϊếp ăn gì mà dài thế. Không biết có to không?
Dũng lại đo độ to bằng cách khum ngón trỏ và ngón cái. Sau đó đó cậu vòng lên cổ tay mình:
– Mẹ ơi, gần bằng cổ tay con mẹ ạ, chỉ thiếu chút nữa là bằng thôi.
Loan ứa nước l*и, đầu hộŧ ɭε không cái gì chạm vào nhưng tự lắc lắc, núʍ ѵú tê tê. Cô gạt tay, hất chân để lật cái chăn bông sang một bên, giờ nóng người rồi. Vậy là cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tênh hênh trên trường, dưới cái gác xép nơi con cô cũng đang ở truồng mà sóc lọ.
– Khϊếp, ăn gì mà to thế? Có cong không?
Loan nhớ lại lời bác sĩ khi hỏi về nét dị thường thứ 3.
– Sao của con không thẳng mẹ ạ, nó cứ cong cong nghẹo nghẹo giống như quả chuối í mẹ ạ. Con có bị làm sao không?
Loan vẫn cầm ©ôи ŧɧịt̠ giả ở một tay, cạ cạ vào mép l*и.
– Lại còn cong nữa cơ à, thích nhỉ. Cong mà … mà …
– Mà sao mẹ ơi, con sóc nhanh mẹ nhé …
– Dũng ơi, từ từ Dũng, chờ mẹ với. Cong mà đút … vào …. Bướm thì chết mất. À, sướиɠ chết mất. Ư ư ư ư …….
– Mẹ ơi, con ngôi dậy nhé. Con ngồi giống tư thế lần trước con … ȶᏂασ mẹ nhé.
– “Ngồi dậy đi con”, Loan nói rồi banh rộng hai chân, cô đang nghĩ đến tư thế lần trước con nằm đè lên thân mình. Mắt Loan căng ra nhìn lên gác xép, đó là bức trần bằng gỗ tối om nhưng nơi đó đang có đứa con trai mình.
– “Con ngồi dậy nhưng vẫn sóc mẹ ơi”, Dũng ngồi dậy và lật chiếu lên nhìn xuống bên dưới qua cái lỗ mà cậu mới khám phá ra. Kia rồi, mờ mờ qua ánh sáng leo lắt của đèn ngủ là toàn bộ thân hình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mẹ Loan. Cậu nhìn thấy mẹ nằm ngửa, hai chân banh rộng ra hai bên. Một thay mẹ để dưới l*и cử động liên tục, một tay mẹ nằm trên bầu vυ' cũng đều đều chuyển động.
– Mẹ ơi, con ngồi như thế này giống lúc con ȶᏂασ mẹ này. Mẹ ơi, mẹ cho con ȶᏂασ vào bướm, à, à, vào l*и mẹ nhé.
– Ui ui ui ui, Dũng ơi, Dũng định làm gì Loan, ư ư ư ư , iiiiiiiiiii, làm gì mẹ?
Dũng căng mắt mở to nhòm xuống dưới, một tay vẫn đều đều sóc ©ôи ŧɧịt̠:
– Mẹ ơi, con đặt đầu ©ôи ŧɧịt̠ con vào cửa lỗ l*и mẹ rồi. Mẹ sướиɠ không?
Loan như người máy theo sự chỉ đạo của người bên trên, cô lấy ©ôи ŧɧịt̠ giả đặt vào cửa l*и:
– Rồi, mẹ thấy rồi. Con đặt vào rồi. L*и mẹ cảm nhận được rồi.
– Con đẩy vào trong nhé. Mẹ cho con thụt vào l*и mẹ nhé. Mẹ ơi, mẹ ơi ….
– Chờ đã, từ từ thôi con. Mẹ sợ ©ôи ŧɧịt̠ con to, ©ôи ŧɧịt̠ con dài, ©ôи ŧɧịt̠ con cong lắm, mẹ không biết là có chịu được không? Chờ mẹ, để mẹ đếm 1, 2, 3 rồi con ȶᏂασ sâu vào nhé.
– Để con đếm cho, con thèm ȶᏂασ mẹ lắm rồi. Con đếm đây, l*и mẹ chuẩn bị nhé.
Loan đã sẵn sàng cho cuộc giao hoan tưởng tượng:
– Đếm đi con!
– Một ……….. Hai ……………. Ba …………… Mẹ ơi ………… Con TᏂασ Vào L*и Mẹ Rồi Này …………
– “Iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii …………..”, Tiếng “Ba” vừa dứt khỏi môi con là Loan đẩy sâu cái ©ôи ŧɧịt̠ giả vào tận cùng lỗ âʍ đa͙σ, chạm đến “kịch” một cái vào cửa tử ©υиɠ. A aaaaaaaaaaaa.
– “Mẹ thích không?”, Dũng thấy mẹ nhịp mạnh cánh tay nơi l*и. Mờ mờ thôi nhưng Dũng cũng biết mẹ đang đút cái ©ôи ŧɧịt̠ giả vào trong bướm mình.
– Mẹ thích lắm, mẹ sướиɠ lắm. Dũng ȶᏂασ sướиɠ lắm. Em … Mẹ sướиɠ lắm Dũng ơi. Dũng ȶᏂασ mạnh vào l*и em … l*и mẹ đi. Dũng dập đi để em … để Loan … không! Để mẹ sướиɠ với Dũng đi. Sâu vào, mạnh vào anh … Dũng … Không …. Con ơi.
Trong lúc này Loan loạn xạ lên về vấn đề danh xưng nhưng cô không có đủ đầu óc để suy tính nữa, cứ kệ cái miệng phát ra những điều mà có thể lúc tỉnh cô sẽ thấy là không nên.
– Dũng ȶᏂασ đây, con ȶᏂασ đây. Mẹ ơi, mẹ co l*и bóp ©ôи ŧɧịt̠ con à. Con xuất mất đấy, đừng bóp l*и nữa.
– Mẹ không biết, mẹ không cố tình đâu. Tại … tại cái l*и mẹ nó tự co đấy chứ. Từ từ Dũng. Tại ©ôи ŧɧịt̠ Dũng to quá đấy, tại Dũng hết. Tại Dũng làm Loan …. À làm mẹ … sướиɠ, mẹ thích. TᏂασ đi, ȶᏂασ mạnh vào. Ui ui ui ui .. iiiiiiiiiiiii… ọc ọc ọc.
L*и Loan như vừa có ai đổ một vốc nước vào. Những tiếng ọc ọc ọc, óc ách, óc ách liên tục phát lên gác xép báo hiệu cái l*и Loan cơ man nào là nước.
– Mẹ ơi, Dũng ȶᏂασ mẹ này. Hôm nào mẹ cho Dũng ȶᏂασ mẹ thật nhé. Dũng không biết có chịu được không? Dũng ȶᏂασ này, sướиɠ quá mẹ ơi, sướиɠ quá …..Loan ơi. Con xin lỗi, sướиɠ quá mẹ ơi.
Loan nào có để ý. Đến cô còn nhầm nữa là con.
– Lớp 9 mà, đã nói rồi mà. Giờ thế này đã. Không chịu được cũng phải chịu. Đừng có làm liều mà … mà …. Hϊếp người ta đấy. Nhớ chưa Dũng. Nhớ chưa, cứ từ từ rồi …. Rồi …. Loan tính. Mẹ tính mẹ cho ȶᏂασ thật. Chờ cho ……. Côи ŧɧịt̠ …. Côи ŧɧịt̠ Dũng lớn hẳn đã. Giờ vẫn đang lớn.
– Mẹ nhớ đấy, lớp 9 là cho để ©ôи ŧɧịt̠ Dũng được đút vào l*и Loan ……. Con nhầm …. L*и mẹ đấy. Nhớ đấy mẹ ơi. Mẹ ơi … mẹ ơi. Con nhanh đây… con không chịu được nữa rồi. Sắp rồi mẹ ơi.
Loan cũng tăng tốc độ thụt ©ôи ŧɧịt̠ giả vào l*и. Giờ ở độ sâu nhất cái ©ôи ŧɧịt̠ giả đã lút cán rồi, chạm bịch bịch vào cửa tử ©υиɠ.
– iiiiiiiiiiiiii, uiiiiiiii, uiiiiiiiiii. Nhanh lên Dũng, mẹ cũng sắp ra rồi. Sắp sướиɠ rồi …
– Con xuất vào đâu bây giờ mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ nói nhanh lên ….
– Vào l*и …… xuất vào l*и em … vào l*и mẹ đi Dũng ………. A Anh ơi, con ơi … iiiiiiiiiii …….. ọc ọc ọc ọc. Sắp rồi. Em sắp sướиɠ rồi. Mẹ sắp sướиɠ rồi con ơi. …. Iiiii
Giây phút quyết định đã điểm. Giờ mẹ con không còn khẩu da^ʍ nữa mà cả hai cùng tăng tốc. Dũng thì sóc nhanh hơn. Loan thì thụt l*и nhanh hơn, bóρ ѵú mạnh hơn. Đúng lúc Dũng chuẩn bị xuất tinh thì một ý nghĩ táo bạo nổi lên, cậu dí cái đầu ©ôи ŧɧịt̠ mình vào cái lỗ gác xép và …. Phụt …. Phụt …. Phụt ………….
– “A mẹ ơi, Loan ơi, con, con …. Anh … con xuất tinh vào mẹ rồi”, cả chục chứ không ít hơn luồng tϊиɧ ŧяùиɠ rơi qua đỉnh màn giỏ tong tong lên vυ', lên bụng, lên mu l*и Loan.
Loan ưỡn hẳn đít lên khỏi mặt giường, co bóp l*и mυ'ŧ chặt cái ©ôи ŧɧịt̠ giả đến nỗi làm nó không thể chuyển động ra vào nổi mặc dù Loan đã cố thử. Cô thấy man mát thân người như có cái gì đó rơi vào người. Bỏ tay đang bóρ ѵú, cô vuốt dọc theo bụng.
– “Ôi giời ơi, gì thế này, tϊиɧ ŧяùиɠ của con đây à”, Loan nói to không thèm ngượng.
Bàn tay đã ướt đẫm tϊиɧ ŧяùиɠ, cô đưa lên miệng liếʍ lấy liếʍ để. Vị tϊиɧ ŧяùиɠ đã khác xưa nhiều lắm rồi. Tϊиɧ ŧяùиɠ lần trước của con là tinh non, giờ đây đã thêm vị mằn mặn, tanh tanh, ngai ngái. Đúng tinh của đàn ông trưởng thành rồi. Loan rít lên với động tác liếʍ tinh:
– “Aaaaaaaaaaaaaa, mẹ sướиɠ rồi, mẹ ra rồi”, nước phọt ra thành dòng như đi đái thật chứ không còn là đái dắt nữa rồi. Vậy là nguyên một mảng lớn cái đệm đã ướt sũng.
Cả Loan và Dũng đều im lặng tận hưởng khoảnh khắc thần tiên vừa rồi. Dũng sau khi xuất tinh thì bỏ ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi lỗ, ghé mắt xuống nhìn mẹ lêи đỉиɦ rồi nằm sấp luôn suống mặt sàn gỗ mà dần chìm vào giấc ngủ. Loan lêи đỉиɦ rồi thì để đít rơi tự do xuống đệm, mông cô ướt lạnh vì vũng nước do chính cái l*и cô tạo thành. Kéo chăn ngang bụng, Loan chìm vào giấc ngủ sâu mà l*и và vυ' vẫn phơi ra ngoài, mặc kệ vũng nước, mặc kệ trời đã bắt đầu vào chính giữa đông. Chẳng lạnh đâu mà.
— Hết chương 22 —