Thích Rình Coi Lão Bà Song Tính Bị Người Khác Thao

Chương 3

Chương 3:

Trốn trong tủ quần áo rình coi lão bà nhà mình dâʍ đãиɠ dạy học cho học sinh trung học. Bị cha con hai người kẹp giữa như miếng sandwich. Song long nhập động.

Ngày đó, Chung Lâm được một bữa thống khoái nhìn lão bà mình bị hai tên đàn ông hèn mọn gian đến không ngừng cao trào. Lúc đó, hắn phấn khởi không kiềm chế được thao Tiểu Lý văng thủy khắp nơi trên bàn làm việc. Hắn biết Tiểu Lý đã có bạn trai, nhưng từ đó tới giờ cũng không biết Tiểu Lý vốn là người song tính. Lần này, nhìn người khác gian lão bà mình, còn hắn gian lão bà người khác, kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng mãnh liệt hơn. Nhờ vậy, hắn mở được một cánh cửa hoàn toàn mới. Từ nay về sau, hắn và Tiểu Lý câu đáp thành gian. Thỉnh thoảng, trong lúc họp, hắn sẽ yêu cầu Tiểu Lý lén lút quỳ dưới bàn làm việc giúp hắn khẩu giao. Nhưng với hắn, Tiểu Lý cũng chỉ là bữa ăn sáng có cũng được không có cũng chẳng sao, chân chính làm hắn phấn khởi chỉ có thể là nhìn lão bà mình bị những tên đàn ông khác thao huyệt.

Chung Lâm biết hai tên cấp dưới kia thực tủy biết vị, thường đến tìm lão bà hắn. Có vài lần về đến nhà, hắn nhận ra vị trí của chìa khóa và cách đóng cửa đều thay đổi. Đúng là sau đó, bọn họ có tới vài lần, nhưng bởi vì không biết lịch làm việc của Triệu Tri Thu, đến nhưng không gặp được người cũng chỉ là công cốc. Hơn nữa vì sợ chuyện này bị lộ, bọn họ cũng không dám dây dưa thêm nữa, chỉ lâu lâu mới ghé qua đôi lần.

Còn về phần Triệu Tri Thu vì liên tiếp phát sinh quan hệ với ba người không phải chồng mình, tâm lý cũng dần dần thay đổi, không còn bảo thủ như trước nữa. Trong lòng y luôn khát vọng tên trộm kia hoặc hai người nhân viên của chồng tới tìm mình, nhưng không thấy ai tới nữa làm y cảm thấy rất thất vọng. Dưới sự điều khiển của du͙© vọиɠ, y lần đầu tiên cầu hoan với Chung Lâm. Hai người thật đúng như là "Tiểu biệt trước tân hôn". Một người vì để côn ŧᏂịŧ người khác thao lộng, thâm tâm hổ thẹn, muốn bồi thường thật tốt cho lão công mình, nên cố gắng dùng sức giáp thật chặt, hầu hạ Chung Lâm sướиɠ muốn thăng thiên. Một người khác nghĩ đến việc côn ŧᏂịŧ của mình đang ở bên trong tao huyệt đã từng bị côn ŧᏂịŧ ba nam nhân khác khuấy đảo; vừa nghĩ vậy côn ŧᏂịŧ của hắn liền cứng như muốn bạo tạc, nên động tác cũng không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, sống chết đâm thẳng vào trong. Điều này trái lại làm Triệu Tri Thu cảm thấy thoải mái hơn. Tình ái lúc này đúng là lần vui sướиɠ nhất từ trước đến nay của hai người.

Chung Lâm không thể hiểu nổi bản thân mình nữa. Sau khi tìm kiếm trên mạng, hắn mới biết được dạng đàn ông thích nhìn vợ mình nɠɵạı ŧìиɧ cũng không phải ít, còn có tên gọi là nô ɭệ của chiếc mũ xanh. Dạng đàn ông này càng nhìn lão bà bị người khác vũ nhục càng thấy hưng phấn, có rất nhiều người kết bạn liên lạc trên trang web này. Hắn nén lại vui sướиɠ lập tức liên lạc với một người cùng thành phố, nhờ đối phương nɠɵạı ŧìиɧ với lão bà mình. Trước đó, hắn cũng đã hỏi qua chiều cao cân nặng của đối phương, trọng tâm là độ lớn nhỏ của côn ŧᏂịŧ. Tiếp đó, Chung Lâm yêu cầu người đó gửi tấm hình sang xem thử. Đúng là hắn thích nhìn lão bà bị người đàn ông khác nhúng chàm nhưng thực ra trong lòng hắn vẫn yêu Triệu Tri Thu thật lòng, hắn mong y cũng cảm thấy thoải mái.

Kết quả là ảnh của đối phương vừa gửi đến, hắn liền ngây ngẩn cả người. Hắn biết người này! Đây là hàng xóm sát vách của hắn, họ Trần, tuổi gần bốn mươi, đã li dị, sống cùng đứa con trai đang học trung học, ngày thường luôn tây trang giày da rất phong độ, là một đại thúc trung niên đẹp trai, không ngờ cũng có ham mê này. Đúng là xem người không thể chỉ xem bề ngoài.

Chung Lâm có chút do dự, cuối cùng vẫn nói ra thân phận của mình. Sau khi nghe hắn tiết lộ danh tính, Lão Trần cũng rất giật mình. Bởi vì người ngoài nhìn vào đều cảm thấy vợ chồng Chung Lâm rất ân ái, vậy mà Chung Lâm lại thích vợ bị nɠɵạı ŧìиɧ? Nhưng nghĩ đến khuôn mặt của Triệu Tri Thu, hắn liền sảng khoái chấp nhận. Sau đó, hai người bắt đầu bàn kế hoạch. Mấy kế hoạch đầu đều bị Chung Lâm bỏ qua, vì hắn không muốn Triệu Tri Thu phát hiện. Sau đó, lão Trần đưa ra ý kiến: "Nếu như cậu thích nhìn bác sĩ Triệu bị người khác thao, vậy hai người cùng cưỡиɠ ɖâʍ y Chung tổng có ý kiến gì không? Tôi có kế hoạch này."

Thì ra, con trai Trần Nhất Minh của lão Trần học ban thể dục trong trường đặc biệt, tứ chi phát triển suy nghĩ đơn giản, thành tích thê thảm vô cùng. Kế hoạch của lão Trần là muốn nhờ Triệu Tri Thu qua dạy kèm bài vở cho cậu nhóc. Tiếp đó, Chung Lâm trốn sẵn trong tủ quần áo rình coi cha con bọn họ yên tâm to gan gian da^ʍ Triệu Tri Thu.

Chung Lâm nghe xong, vui mừng quá đỗi, lập tức đồng ý. Sau khi trở về liền giả vờ cố ý nói chuyện này với Triệu Tri Thu. Lúc đầu, Triệu Tri Thu vốn không muốn, nhưng bị Chung Lâm quấn quít cọ xát hồi lâu, y mới miễn cưỡng đồng ý sắp xếp thời gian sang dạy kèm Trần Nhất Minh.

Chờ đến thời gian đã bàn trước đó, Chung Lâm giả vờ đi làm, nhưng thật ra đã sớm núp trong tủ quần áo trong phòng Trần Nhất Minh mà mong đợi trò hay bắt đầu biểu diễn.

Không bao lâu sau, Triệu Tri Thu tới cửa. Người mở cửa cho y chính là lão Trần. Triệu Tri Thi biết hắn, chỉ lãnh đạm gật đầu, không chút phòng bị theo hắn vào phòng Trần Nhất Minh. Thường ngày, lúc ở nhà, y không thích ra ngoài, cho nên cũng không quen biết nhiều về hàng xóm xung quanh. Vừa vào, y liền nhìn thấy một cậu nhóc dáng người cao lớn cường tráng đang ở trần, chỉ mặc một cái quần bóng rổ đi lại trong phòng. Ngay sau đó, cậu ta xoay người rồi nở nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt tuấn lãng: "Chào bác sĩ Triệu, em tên Trần Nhất Minh."

Nhìn từ rãnh cơ ngực của cậu ta đi xuống, Triệu Tri Thu liền thấy một cái túi lớn ngay tại đũng quần bóng rỏ rộng thùng thình của Trần Nhất Minh. Điều đó làm y không khỏi rung động. Gần đây nhất, nhu cầu tính dục của y tăng cao. Sau lần cùng Chung Lâm làm một trận nhễ nhại đầy vui sướиɠ, trước lạ sau quen, y rất nhanh liền chủ động cầu hoan với Chung Lâm. Kết quả, Chung Lâm lấy lí do lo cho y mà kiên quyết từ chối. Mà y cũng không thể mặt dày năn nỉ mãi nên chỉ có thể nhịn xuống, tính ra đã hơn một tháng. Du͙© vọиɠ từ lâu vốn đã chất thành đống. Lúc này chỉ cần nhìn hạ bộ của Trần Nhất Minh, tiểu huyệt của y cũng có thể ngu ngốc động dục.

"Bác sĩ Triệu?"

Trần Nhất Minh kêu y một tiếng rõ to. Nở nụ cười, cậu nhạy bén nhận ra ánh mắt của Triệu Tri Thu đầy du͙© vọиɠ. Thì ra đây cũng là một ả dâʍ đãиɠ.

"Hả, gì vậy? Anh nghe Chung Lâm kể lại là thành tích môn Văn của cậu không được tốt cho lắm phải không? Vậy chúng ta bắt đầu từ môn này rồi tính tiếp..."

Lời của y hơi ngập ngừng, vì chẳng biết từ lúc nào, Trần Nhất Minh đã đi đến trước mặt y. Vóc người cao to của cậu ta làm y cảm thấy áp bách rất lớn. Y ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nụ cười xấu xa của Trần Nhất Minh.

"Em muốn nhờ bác sĩ Triệu dạy cho em..."

Cậu ta nắm lấy tay của Triệu Tri Thu đặt trên hạ bộ của mình, chà xát vài cái, dưới mắt thường có thể nhìn thấy côn ŧᏂịŧ dần dần cương lên, rất nhanh liền nhất trụ kình thiên, tạo ra một túi phồng rất lớn.

"Cậu, cậu đang làm gì vậy..."

Triệu Tri Thu có chút bối rối, muốn rút tay ra nhưng sâu trong nội tâm lại dâng lên khát vọng. Nếu côn ŧᏂịŧ nóng hổi cứng rắn trong tay có thể cắm vào trong tiểu huyệt của mình, có thể nói là sự an ủi không có gì tốt hơn...

Trần Nhất Minh mỉm cười, cánh tay cường tráng ôm trọn vòng eo thon thả của Triệu Tri Thu. Cậu ta dùng chút lực liền bế y lên rồi đặt trên bàn. Một tay nhanh chóng linh hoạt cởi dây kéo quần xuống, lỗ mãng bới xuống quần y. Thoáng chốc, nửa người dưới của Triệu Tri Thu đã không còn mảnh vải che thân, trên người chỉ còn mặc một cái áo.

"Này, làm gì vậy... Coi chừng tôi hô cứu mạng..."

Triệu Tri Thu không ngừng uốn éo người, động tác thì ỡm ờ. Bây giờ, trong lòng y rất mâu thuẫn. Một mặt y mơ hồ khát vọng có thể bị một học sinh trung học mười bảy mười tám tuổi đầy sức sống đặt trên bàn mà hung hăng thao kiền, một mặt cảm thấy có lỗi với lão công mình, lí trí nói cho y biết không thể tiếp tục như vậy nữa.

"Nhất Minh, không được thô lỗ."

Cửa bị đẩy ra, Triệu Tri Thu quay đầu nhìn liền thấy lão Trần đi đến. Xem ra lão Trần tới để ngăn cản Trần Nhất Minh. Y thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy rất thất lạc. Trong quá trình phản kháng này, kì thực y nhận thấy nửa người dưới đã bắt đầu ươn ướt, chuẩn bị sẵn sàng chờ thịt heo bổng cắm vào.

Ai ngờ sau khi đi vào lão Trần liền thuận tiện đóng cửa lại, sau đó cười híp mắt bắt đầu cởϊ qυầи áo. Rất nhanh, cả người hắn trần trụi đứng ở đó. Không ngờ rằng lão Trần mặc dù lớn tuổi nhưng vóc người cũng không kém cạnh Trần Nhất Minh mười bảy mười tám. Không những thế, hạ thân giơ lên một cự pháo, nhan sắc tím đen, vừa nhìn liền biết đã duyệt vô số người.

"Trần tiên sinh, ông muốn..."

Triệu Tri Thu khϊếp sợ nhìn lão Trần, nói không nên lời.

Trần Nhất Minh nhân cơ hội vươn tay chạm giữa hai chân kẹp chặt của y, nắm côn ŧᏂịŧ đã cương từ lâu mạnh tay chà xát vài cái, cười nói: "Bác sĩ Triệu, đừng giả bộ trinh liệt nữa. Anh coi dươиɠ ѵậŧ của mình không phải đang dựng lên rất cao sao?"

"Ngô... Đau quá..."

Địa phương yếu ớt đột nhiên bị nắm mạnh như vậy, nhất thời làm Triệu Tri Phương có chút chịu không nổi, nước mắt y đều chảy cả ra, kêu lên một tiếng đau đớn.

Lão Trần đi tới, vỗ vỗ Trần Nhất Minh, "Thằng ngốc, làm gì mạnh tay vậy, coi thủ đoạn của ba ngươi này."

Trần Nhất Minh nghe lời nhường đường, chỉ là hai tay vẫn nắm chặt đôi chân dài của Triệu Tri Thu. Lão Trần dù gần bốn mươi nhưng nhìn qua như chỉ vừa ba mươi, vô cùng có mị lực. Hắn mỉm cười, cúi đầu lại gần giữa hai chân của Triệu Tri Thu, rồi ngậm vào côn ŧᏂịŧ đã cương của y. Kỹ xảo dùng miệng của hắn rất tốt, đầu lưỡi linh xảo liếʍ hút rồi quyển tròn trên mã mắt, thường thường còn dùng răng nhẹ nhàng mài vài cái. Dưới kĩ xảo này, cả người Triệu Tri Thu run lên, chỉ cảm thấy địa phương mềm mại mẫn cảm truyền đến những cơn đau nhẹ kéo dài không dứt. Bị bao vây trong cổ họng ấm áp, sau cơn đau là thoải mái tột độ. Y nhịn không được đong đưa phần eo về phía trước, muốn càng nhiều hơn. Hai da^ʍ động dưới côn ŧᏂịŧ cũng tích tích chảy ra rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, không ngừng co rút.

Lão Trần vừa khẩu giao cho Triệu Tri Thu, vừa vươn hai ngón tay dễ dàng mò vào trong tao động dâʍ ŧᏂủy̠ róc rách. Ngón tay thon dài hữu lực bị rút ra, mị thịt thừa dịp tham lam hút chặt.

"Ngô... A... Động một cái... Trần tiên sinh, cắm vào đi mà..."

Triệu Tri Thu thở hổn hển, rêи ɾỉ. Y đã hoàn toàn bị lão Trần chinh phục, cảm giác hổ thẹn với lão công cũng bị y ném ra sau đầu. Côn ŧᏂịŧ được hầu hạ cẩn thận, nhưng hai ngón tay cắm trong tao động lại không có động tác làm cả người y mềm nhũn như biểu thị bất mãn hơi nhún mông, dùng tao huyệt của chính mình hút chặt ngón tay.

Trong mắt Trần Nhất Minh đầy sùng bái mà nhìn cả người Triệu Tri Thu vì bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn mà chuyển sang màu hồng, "Bác sĩ Triệu đúng là cực phẩm, vừa tao vừa mị... Anh muốn ba tôi sáp không? Có muốn tôi giúp một tay không?"

Sau đó, cậu ta lập tức cởϊ qυầи, một căn dươиɠ ѵậŧ thật lớn liền nhảy vọt ra ngoài, tiền vốn vô cùng ngạo nhân. Triệu Tri Thu nhìn đại dươиɠ ѵậŧ, tao huyệt lại không ăn được, gấp đến độ nói lầm bầm, "Ừ... Muốn... Nhanh, dùng đại dươиɠ ѵậŧ sáp vào trong tao huyệt a..."

Lão Trần phun côn ŧᏂịŧ ra, cười nói: "Cũng tốt, thằng ngốc qua đây. Cho con nếm trước đó."

Nói xong, hai ngón tay dùng sức ép chặt nội bích, rồi đẩy mị thịt quanh đó ra. Từ ngoài nhìn vào, thậm chí có thể nhìn rõ màu hồng nhạt bên trong của tao huyệt. Triệu Tri Thu lần đầu tiên trải nghiệm như vậy. Y kêu một tiếng, chỉ cảm thấy tao huyệt tê dại vô cùng, trống rỗng tột độ, hận không thể lập tức bị thịt heo bổng lấp đầy.

"Nga... Không chịu nổi, mau chen vào, rất muốn... Muốn bị đại dươиɠ ѵậŧ hung hăng chen vào, thao vào tận cùng bên trong tao huyệt... Tao huyệt ngứa quá, rất nhột... Mau chen vào... Tao huyệt rất nhớ ăn đại dươиɠ ѵậŧ..."

Mắt y mê ly, miệng thì há hốc, trong đầu đầy hỗn loạn, dù những lời nói có xấu hổ thế nào cũng có thể nói ra ngoài.

Lão Trần vẫn đang duy trì hai ngón tay cắm trong tao huyệt, ý bảo Trần Nhất Minh chen vào với tư thế này, còn mình thì tiếp tục cúi đầu khẩu giao cho Triệu Tri Thu.

"A!"

Trần Nhất Minh không chút thương tiếc, côn ŧᏂịŧ tráng kiện đặt chỗ hai ngón tay của ba cậu ta mà lỗ mãng xông vào. Nộn huyệt Triệu Tri Thu bị trùng kích, cảm giác hơi đau đớn. Nhưng sau đó, tao huyệt liên vui mừng vì cuối cùng được ăn thịt heo bổng mơ ước bấy lâu. Y không kịp chờ đợi mà đánh tới hạ thân của Trần Nhất Minh, cấp bách dùng nội bích kẹp chặt côn ŧᏂịŧ của Trần Nhất Minh và ngón tay lão Trần.

Côn ŧᏂịŧ của Trần Nhất Minh vốn thô to, còn có thêm ngón tay, tao huyệt bị chèn vừa phồng vừa đầy, lúc di chuyển còn tạo ra ma xát, thêm kĩ xảo khẩu giao cao siêu của lão Trần càng làm Triệu Tri Thư há hốc mồm, nước bọt giàn giụa, hoàn toàn đắm chim trong cảm giác vui sướиɠ.

"Ngô... Ừ... Thật thoải mái... Thao tao bi thật thoải mái... Đại dươиɠ ѵậŧ quá lợi hại..."

Trần Nhất Minh cũng coi như được lão Trần điều giáo từng thao vài tao hàng, nhưng tao thế này vẫn là lần đầu tiên. Cậu ta tuổi trẻ khí thịnh, nhất thời nhịn không được đẩy nhanh tốc độ, bắt đầu đấu đá lung tung trong tao huyệt. Thể lực của học sinh thể dục đúng thật là dư thừa. Còn lão Trần thì tận lực khẩu giao đồng thời dùng ngón tay cọ mọi nơi trong tao huyệt. Một lúc mài tao huyệt của Triệu Tri Thu, một lúc lại vuốt côn ŧᏂịŧ của Trần Nhất Minh, làm hai người thoải mái đến nỗi mắt đều phải trợn trắng.

"A a a a! Chính là chỗ đó! Thao chết tao hóa đi! Đệ đệ tốt thao ca ca quá thoải mái... Thật muốn để đệ đệ tốt thao tao huyệt của ca ca cả đời... A!"

Trong miệng Triệu Tri Thu không ngừng tràn ra những tiếng rêи ɾỉ da^ʍ mỹ. Y tích cực lắc mông đón hùa côn ŧᏂịŧ thao lộng, một bên hưởng thụ khẩu giao của lão Trần, thoải mái không phân biệt được gì cả. Mà lúc này, lão công Chung Lâm của y đang trốn trong tủ quần áo cũng đang thở hổn hển, vừa nhìn cảnh tượng trước mắt vừa vén động côn ŧᏂịŧ cứng rắn nóng cháy của mình.

"Bác sĩ Triệu thật tao... Bình thường anh cũng được bệnh nhân yêu cầu chữa bệnh như vậy sao? Dùng tao huyệt của mình cắn chặt côn ŧᏂịŧ bệnh nhân, chờ tới khi bệnh nhân cao trào mà bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong tao bi của anh, có phải vậy hay không?"

Trần Nhất Minh vừa cuồng sáp mãnh liệt, vừa dùng ngôn ngữ nhục nhã Triệu Tri Thu. Lúc này, trong đầu y không khỏi hiện lên một cảnh tượng. Y mặc áo ngoài bác sĩ, còn bệnh nhân với dươиɠ ѵậŧ cương cứng nằm trên giường. Y cởϊ qυầи nhắm tao huyệt ngay côn ŧᏂịŧ của bệnh nhân mà ngồi xuống. Sau đó, trừu sáp, vuốt ve, cuối cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào trong tử ©υиɠ y...

"Ngô!"

Y nhẹ kêu một tiếng, côn ŧᏂịŧ cùng lúc bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng phun cả vào trong miệng lão Trần.

Lão Trần hàm chứa bạch trọc rời khỏi, rồi rút hai ngón tay ra, mang đến cho Triệu Tri Thu một trận vui vẻ tột độ, còn kéo ra hai đường da^ʍ ti thật dài. Hắn mỉm cười lấy ngón tay sáp vào miệng Triệu Tri Thu mà đảo qua lại làm chuẩn bị, rồi sau đó hắn xích lại gần dùng cái miệng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình hôn Triệu Tri Thu. Trong miệng hai người đều là mùi vị tanh nồng, nhưng Triệu Tri Thu lại cảm thấy mùi vị này làm y xuân tình nhộn nhạo phấn chấn bừng bừng, tao động phía dưới càng tự giác giáp chặt côn ŧᏂịŧ không tha, chặt đến nỗi Trần Nhất Minh phải thở dốc.

Thẳng đến khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã bị hai người chia xong, lão Trần mới cười hỏi:

"Mùi vị của dâʍ ɖị©ɧ bác sĩ Triệu ngọt không?"

"Ngô... Ừ..."

Lúc này, tư duy của Triệu Tri Thu đã trở nên mơ hồ, cảm giác toàn thân đều tập trung trong tao huyệt đang bị thao làm. Lão Trần hỏi gì y đều chỉ biết gật đầu.

Tay lão Trần duỗi đến sờ soạn nơi liên kết của hai người, tình sắc dọc theo côn ŧᏂịŧ của Trần Nhất Minh xen vào trong huyệt, ác ý vừa ma vừa xát, thoải mái đến nỗi Triệu Tri Thu run bắn cả người, không ngừng rêи ɾỉ.

Hắn đỡ dươиɠ ѵậŧ thô to tím đen của mình, bỗng nhiên không chút dấu hiệu rút ngón tay ra thay vào đó là mạnh mẽ sáp côn ŧᏂịŧ vào trong.

"A!"

Triệu Tri Thu hét rầm lên, như con cá chạch giãy dụa vùng vẫy cả người. Tiểu huyệt của y vốn đã bị thao lanh lẹ, bất ngờ một thanh nhiệt chợt xông vào bổ thân thể y thành hai hửa, tiến vào xỏ xuyên, làm y đau không chịu nổi, theo bản năng muốn né ra. Ngay cả Trần Nhất Minh cũng giật mình nhìn lão Trần: "Cha, chật quá!"

Lão Trần không quan tâm, tay kháp chặt hông của Triệu Tri Thu, mạnh mẽ sáp từng chút vào trong tao huyệt. Ngay từ đầu, tao huyệt bị phồng ra cực hạn thống khổ vô cùng, nhưng nhờ kĩ xảo của lão Trần đâm trúng vài điểm nhạy cảm của y, tao huyệt dần dần chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, nếm được tư vị vui sướиɠ.

"Ngô... Đau quá... Đi ra ngoài..."

Tuy Triệu Tri Thu còn kêu đau, nhưng trong giọng nói đã mang theo sự ngọt nị da^ʍ mỹ.

Lão Trần cười nói với Trần Nhất Minh: "Không sao đâu, cực phẩm đó, chịu được."

Côn ŧᏂịŧ của Trần Nhất Minh bị tao huyệt bó chặt, tự nhiên cũng có thể cảm giác được từ lúc mới đầu khô khốc, đến bây giờ lại bắt đầu ướŧ áŧ trơn trượt, mới tin lão Trần không nói sai, liền yên tâm bắt đầu trừu sáp.

Thị huyệt của Triệu Tri Thu vừa nhiều nước vừa nóng, côn ŧᏂịŧ được nó bao bọc thoải mái không thể diễn tả thành lời, hơn nữa hai bên trái phải còn có côn ŧᏂịŧ của cha cậu, một một ra phối hợp ăn ý ma xát, vui sướиɠ càng sâu hơn. Cậu ta thở hổn hển, theo động tác của lão Trần mà ra vào trong thịt huyệt của Triệu Tri Thu.

"Nga, thật thoải mái, thao, tao huyệt cũng chặt quá thể..."

Trần Nhất Minh hô xong liền thở dốc, hận không thể thao nát tao huyệt này. Đang thao như mê như say, lão Trần đột nhiên đưa tay qua kháp miệng cậu ta rồi hôn lên. Lúc đầu, Trần Nhất Minh còn sửng sốt nhưng rất nhanh phản ứng lại cũng si mê vừa hôn môi cha mình, trong hơi thở đều là mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠, vừa cùng côn ŧᏂịŧ của phụ thân ma xát thao huyệt.

ฅ (⌯ ͒ • ɪ • ⌯ ͒) ฅHết chương 3ฅ (⌯ ͒ • ɪ • ⌯ ͒) ฅ