Chap 546: Máu ngừng chảy
Hạ Lăng nghe được tiếng nói chuyện từ trong phòng tắm.
Cô bước ra từ phòng tắm, quấn một chiếc khăn tắm trắng dài. Làn da sáng bóng, bốc hơi nước. Tóc vẫn nhỏ nước xuống sàn.
Theo trực giác, cô biết mục đích của Tô Đường khi đến đây là gì. Không biết ngọn lửa từ đâu trong lòng cô nóng lên. Cô bước tới trước mặt hai người, nhìn Tô Đường hỏi: "Cô đang làm gì vậy?"
Khẩu khí cô rất hung hăng. Tô Đường lộ ra vài vẻ sợ hãi.
Ngay cả Lệ Lôi cũng cảm thấy có chút không ổn: "Tiểu Lăng!"
Hạ Lăng trừng mắt nhìn anh. Người đàn ông này, anh không thể thấy rằng người phụ nữ đối diện là đang quyến rũ anh sao? Cô vẫn hung hăng đối mặt với Tô Đường: "Cô ra ngoài ngay cho tôi!"
Tô Đường ôn nhã mà giải thích: "Cô Diệp! Tôi chỉ chăm sóc thiếu gia. Cô không thể nấu ăn, cũng không biết xử lý những vết thương giúp thiếu gia. Vậy hãy để tôi làm tất cả những điều này .."
Hạ Lăng giật mình, sau đó mới nhìn thấy đúng là Lệ Lôi bị thương. Ánh mắt rơi xuống cái gạc quấn quanh ngón tay anh.
"Không phải là một vết thương lớn. Anh chỉ thái thịt không cẩn thận cắt phải tay." Lệ Lôi sợ rằng cô lo lắng nói.
Hạ Lăng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, tiếp tục hung dữ với Tô Đường: "Với vết thương nhỏ này anh ấy không chết được. Không cần cô ở đây! Đi ra ngoài dùm tôi." Vốn hôm nay cô đã không có tâm trạng tốt, lại thấy một phụ nữ ăn mặc trang điểm xinh đẹp quyến rũ người đàn ông của cô. Cả người trở nên cáu kỉnh.
Tô Đường cắn môi, ủy khuất.
Lệ Lôi nhẹ giọng nói với cô: "Tô Đường, tôi không sao, cô ra ngoài đi." Anh sợ rằng Tô Đường sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh nhạy cảm của Tiểu Lăng một lần nữa, gây ra những hiểu lầm không thể khắc phục. Ngay bây giờ, anh mới thấy hối hận vì tìm ai đó để mang thuốc đến. Anh nên tìm Đàm Anh hoặc bất kỳ người đàn ông nào đó, không nên bảo Tô Đường.
Hôm nay đã gây bực tức cho Tiểu Lăng, lại làm Tô Đường ủy khuất.
"Nhưng, thiếu gia...", Tô Đường nói một cách lịch sự: "Tôi lo lắng về vết thương của anh."
"Đây có phải là điều cô nên lo lắng không?" Hạ Lăng thậm chí còn tức giận hơn. Người phụ nữ sao có da mặt dày như vậy. "Lệ Lôi đã nói với cô rời đi! Nhanh lên. Còn có tôi ở đây này. "
"Tôi sẽ nấu ăn cho hai người trước khi rời đi! Cô Diệp." Tô Đường nói một cách ân cần: "Thiếu gia bị đứt tay. Cô không thể nấu ăn. Cô không thể để cho thiếu gia nhịn đói được."
"Tô Đường, đừng nói nữa! ", Lần này là Lệ Lôi nói:" Cô có thể đi ra. "Giọng điệu có chút khắc nghiệt hơn trước. Mặc dù mệnh lệnh của anh sẽ khiến Tô Đường buồn nhưng chăm sóc, trấn an Tiểu Lăng lại quan trọng hơn cả. Tiểu Lăng là người phụ nữ của anh. Ngay cả khi cô gây rắc rối một cách vô lý hay bướng bỉnh, cô vẫn là báu vật của đời anh. Anh sẵn sàng yêu chiều, nghe theo cô.
Tô Đường biết rằng nói thêm gì đó sẽ chỉ khiến Lệ Lôi phẫn nộ. Nên cô ta bình tĩnh lại, chào họ rồi đứng dậy, rời đi. Hạ Lăng nhìn về hướng cô ta rời đi, vẫn không hả giận, đá chiếc gối trên tấm thảm sang trọng một cách giận dữ. Sau đó, cô nhìn sang Lệ Lôi: "Làm thế nào anh có thể tùy tiện cho người khác đến?"
Anh cuối cùng có nhận ra rằng Tô Đường đang có âm mưu bất chính hay không?
Hay nói rằng anh căn bản cũng rất thích thú?
Khi nghĩ về điều đó, khuôn mặt của Hạ Lăng thậm chí còn khó coi hơn .
Lệ Lôi đang ngồi trên ghế sofa. Tay phải cầm tay trái bị thương, nói một cách ấm áp: "Được rồi! Anh về sau sẽ không cho cô ấy đến nữa. Tiểu Lăng! Em mặc quần áo vào đi! Quấn mình trong một chiếc khăn tắm dễ bị cảm lạnh lắm." Cô mặc quá phong phanh. Những giọt nước nhỏ giọt từ ngọn tóc rơi trực tiếp lên làn da trắng. Bây giờ đôi vai cô đã ướt cả.
Hạ Lăng chỉ lạnh lùng nhìn anh.
Lệ Lôi nhìn cô. Đoán rằng cô sẽ không mặc quần áo ngay. Anh chống tay không bị thương lên ghế sofa định đứng dậy, muốn đi đến phòng quần áo để tìm cho cô một bộ đồ.
Cô đẩy anh trở lại ghế sofa.
Lệ Lôi mất cảnh giác. Anh thực sự bị cô đẩy ngã xuống ghế sofa.
"Tiểu Lăng?"
"Đưa tay cho em." Cô cúi xuống, quỳ trước mặt anh, nắm lấy tay anh và gỡ miếng băng gạc trên ngón tay anh. Nó chỉ là một vết cắt. Tô Đường làm như nó rất kinh khủng. Làm thế nào cô có thể để người phụ nữ với động cơ bất chính kia để lại dấu vết đυ.ng chạm trên người đàn ông của cô? Cô lạnh lùng cởi nó ra đến lớp cuối cùng. Cô giật mình, mở ra.
Cô động tác vội vã, làm Lệ Lôi phải rít lên.
Sau đó, cô phát hiện ra rằng miếng gạc trong cùng bị dính máu do miệng vết thương vừa nãy bị cô tác động giật ra. Cô giật mình, nắm lấy bông gạc đè lại một lần nữa: "Không phải là chỉ là một vết cắt nhỏ vào da thôi sao?"
Lệ Lôi nói: "Ừ, sợ em lo lắng. Thực sự không phải là một vết thương lớn!"
Mới mở mép gạc một chút mà máu đã rỉ ra, cô thì thầm: "Lừa đảo!", Cô ấn mạnh vào vết thương nhưng máu vẫn không dừng chảy.
Cô hơi bối rối, tự hỏi phải làm gì, nhìn vào hộp thuốc. Không biết làm thế nào để ngăn anh chảy máu. Cô nhớ những gì Tô Đường vừa nói: [Thiếu gia không thể sống thiếu tôi!]
Có chút hoảng loạn và khó chịu trong lòng cô.
Lệ Lôi ấm áp nói: "Anh sẽ tự xử lý vết thương."
"Để em!" Cô hung hăng nhìn anh chằm chằm. Cô mới không muốn những gì Tô Đường nói xảy ra. Cô mới không thèm so đo với nữ nhân kia .
Lệ Lôi cười khổ.
May thay, đó không phải là một vết thương lớn.
Hạ Lăng vẫn không biết làm thế nào để ngăn anh chảy máu, nửa quỳ trên mặt đất, có chút bất lực.
Lệ Lôi nói: "Sử dụng cái kia trước đã..."
"Im đi." Cô lườm anh. Khi Tô Đường xử lý vết thương trước mặt anh, anh chắc chắn sẽ không dạy như vậy. Làm thế nào cô có thể để thua người phụ nữ đó.
Cô gỡ bỏ miếng gạc. Máu vẫn rỉ ra. Đột nhiên, cô nhớ lúc ở cô nhi viện cùng bọn trẻ đánh nhau. Đôi khi bị thương và chảy máu, vì vậy cô đã giấu và liếʍ vết thương.
Cô tiến về phía trước, liếʍ nhẹ vào ngón tay đang chảy máu của Lệ Lôi.
Ngay lúc đó, Lệ Lôi cứng đờ, phảng phất có dòng điện dường như chảy qua cơ thể anh. "Tiểu Lăng?" Giọng anh trở nên đờ đẫn.
Cô vô tri vô giác không biết gì. Có dòng chất lỏng ngọt ngào(mình cũng không hiểu lắm nhưng chắc khi yêu máu cũng ngọt ha) rơi vào miệng cô. Cô lại liếʍ. Đầu lưỡi mềm mại ở nơi vết thương, nhận rằng chất lỏng ngọt ngào dần dần ngừng chảy, rồi từ từ liếʍ nó một lần nữa. Cô thả ngón tay ra.
Ngước mắt lên, cô thấy Lệ Lôi đang nhìn cô với đôi mắt thẫn thờ.
Cô thì thầm: "Ngừng chảy rồi."
Anh cúi xuống, ôm cô vào lòng, hôn cô thật lâu, dịu dàng.
Chiếc khăn tắm dài trên cơ thể cô có chút muốn tuột, hơi lạnh làm cô nắm chặt lấy vạt áo của anh.
"Vì cái gì?" Rốt cuộc, đôi môi anh rời khỏi cô, anh đờ đẫn hỏi.
Cô nói: "Em không thích thấy anh ở bên cô ta." Thấy Tô Đường làm những trò mập mờ với anh. Trái tim cô đau như cắt.
Lệ Lôi nói: "Ừm!"
Anh nói thêm: "Anh cũng không thích em ở bên anh ta."
Anh không nói "anh ta" là ai nhưng họ đều biết đó là ai.
Anh kéo tay cô đến gần trái tim anh được ngăn cách bởi một lớp quần áo mỏng: "Ở đây! Đau lắm!"
Cô nhìn vào đôi mắt mờ sương của anh. Chợt nhận ra điều gì đó, khi cô và Bùi Tử Hoành đi chôn đứa bé, anh chỉ có thể đứng xa xa nhìn vào. Cái cảm giác đó của anh. Cảm giác đó chắc phải đau lòng hơn so với cô thấy anh với Tô Đường.
---------------------
Người dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @Nguyễn Quynh Anh