Thiên Hậu Trở Về

Chương 444

CHAP 444: BỎ ĐỨA TRẺ NÀY

Là con chó trung thành của Bùi Tử Hoành. Sở Sâm lập tức nháy mắt với thư ký và trợ lý, ra hiệu cho họ rời đi.

Trợ lý và thư ký ngoan ngoãn rời khỏi khu vực.

Chỉ còn Sở Thâm, chờ đợi bên cạnh Bùi Tử Hoành.

Giọng nói của Bùi Tử Hoành không thể nghe thấy cảm xúc: "Kiểm tra sai sao?"

"Chuyện đó là không thể," bác sĩ nói, "Chúng tôi là bệnh viện lớn, quy trình rất nghiêm ngặt. Nếu anh không tin tôi, anh có thể xem ý kiến

tại một bệnh viện khác."

Bùi Tử Hoành nói với Sở Sâm: "Chuyển qua bệnh viện khác."

Sở Sâm biết ý anh là gì, nhưng chuyện đó rất quan trọng. Anh không dám quyết định chuyển đến bệnh viện nào. Sau khi hỏi Bùi Tử Hoành, anh chuyển đến một bệnh viện hạng ba chất lượng cao trong thành phố, không có mối quan hệ với Từ Ninh và Hoa Ninh.

Kết quả xét nghiệm giống như của Từ Ninh, cho thấy thai nhi trong bụng của Hạ Lăng đã được hơn ba tháng.

Lần này, Bùi Tử Hoành thậm chí còn trực tiếp nhìn thấy hình ảnh siêu âm màu.

Đó thực sự là một đứa bé nhỏ có thể mυ'ŧ ngón tay, khẽ di chuyển trong bụng mẹ và đôi mắt bình thản nhắm lại.

Bùi Tử Hoành im lặng trong một thời gian dài.

Sở Sâm rất lo lắng cho anh, nhưng chỉ âm thầm đi cùng anh, không dám nói theo ý muốn.

Người phụ nữ yêu dấu của anh đang mang thai đứa con của một người đàn ông khác và đội mũ xanh ( cắm sừng ) này lên đầu anh. Không bất kì người đàn ông nào có thể chịu được, chứ đừng nói đến Bùi Tử Hoành, người đứng đầu trong giới kinh doanh, con rồng của mọi người.

Lần này Diệp Tinh Lăng sắp chết mà không có nơi chôn cất, Sở Sâm nghĩ.

Anh bắt đầu tự hỏi liệu có nên làm lành mối quan hệ với Hạ Vũ không. Nếu Diệp Tinh mất thiện cảm với Bùi Tử Hoành, sợ là Hạ Vũ sẽ quay lại ngày tháng ngạo mạn trước đó. Không có ứng cử viên nào quanh chủ tịch có cơ hội cao hơn cô ta.

Đột nhiên, anh nghe thấy Bùi Tử Hoành nói với bác sĩ: "Bỏ đứa trẻ này đi."

Bác sĩ hơi ngạc nhiên: "Bỏ sao? Ông Bùi, mặc dù bà Diệp bị ngã, đứa trẻ không ổn định, nhưng chỉ cần cô ấy cẩn thận hơn sẽ không có vấn đề gì. Phá thai sau ba tháng là cực kỳ có hại cho người mẹ. Không cần thiết phải từ bỏ đứa trẻ chỉ vì một cú ngã như vậy. "

Giọng của Bùi Tử Hoành nặng nề: "Tôi đã nói là bỏ đi."

Bác sĩ sững sờ trước sự mạnh mẽ của anh.

Sở Sâm nói: "Bác sĩ Lưu, có thể anh không biết rằng chúng tôi đã nghĩ rằng đứa trẻ chỉ mới hai tháng tuổi, nếu vậy thì cú ngã chắc chắn sẽ không vấn đề. Tuy nhiên, nếu đứa trẻ được ba tháng tuổi thì tình hình đã khác. Cô Diệp đã uống quá nhiều thuốc kháng sinh trong thời gian đó, tôi tin rằng điều đó không tốt cho trẻ. "

Chỉ sau đó, bác sĩ Lưu mới hiểu.

"Nhưng," anh nói, "Không thể có lỗi trong việc kiểm tra độ tuổi của đứa bé. Trừ khi cô Diệp muốn giữ nó từ anh. Ông Bùi, tha thứ cho tôi nói thẳng. Có vẻ như cô Diệp đã lo lắng rằng anh có thể yêu cầu bỏ đứa trẻ sau khi biết sự thật. Dù phải sử dụng thuốc kháng sinh, cô ấy cũng muốn sinh nó ra. "

"Phụ nữ luôn có trái tim luôn mềm yếu", Sở Sâm tiếp tục, "Nếu chắc chắn phải nhận nỗi đau, tốt nhất nên chọn nỗi đau nhẹ và ngắn nhất."

Hôm nay, Bùi Tử Hoành không muốn lãng phí lời cho những người hay những việc vô nghĩa. Toàn bộ tâm trí anh đắm chìm trong nỗi đau và tức giận khi bị Hạ Lăng lừa dối, anh đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng cuối cùng cô cũng sẵn sàng sinh con của anh, đã từng mơ ước cả ba người sẽ cùng nhau có một cuộc sống hạnh phúc.

Hóa ra đó là tất cả những suy nghĩ mơ ước của anh!

Đó chỉ là ảo giác của anh! Thật nực cười!

Nghĩ về điều đó, đêm say sưa bên nhau có lẽ là một phần trong kế hoạch của cô!

Bùi Tử Hoành siết chặt nắm đấm của mình, đến nỗi các đốt ngón tay của anh ta phát ra những âm thanh nứt vỡ.

Sở Sâm cảm nhận được cơn thịnh nộ của anh, nói với bác sĩ, "Bác sĩ

Lưu, ông không cần phải thuyết phục thêm nữa, chỉ cần nói liệu có thể phẫu thuật hay không. Nếu bạn không muốn phá thai, chúng tôi sẽ chuyển bệnh viện ngay lập tức."

Biểu hiện của bác sĩ Lưu méo mó trong tình thế tiến thoái lưỡng nan: "Nếu ông Bùi khăng khăng đòi bỏ con, cuộc phẫu thuật có thể được thực hiện. Tuy nhiên, nó không thể được thực hiện bây giờ. Cô Diệp vừa bị ngã, vẫn đang bất tỉnh. Tình trạng của cô ấy rất yếu. Nếu phẫu thuật ngay, nó có thể gây nguy hiểm cho cuộc sống của cô ấy. Đề nghị của tôi là cho phép cô ấy hồi phục trong vài tuần trước khi chúng tôi thực hiện phẫu thuật phá thai. "

Đây là một đề nghị chân thành, nhưng cũng bao hàm nỗi sợ trách nhiệm của bác sĩ Lưu sẽ xảy ra khi phá thai.

Nhưng ngay cả khi ông Bùi là cha của đứa bé đi nữa? Phá thai mà không có sự chấp thuận của người sẽ không được thực hiên. Anh không muốn đi ngược lại quy định.

Bùi Tử Hoành nhìn cô gái bất tỉnh nằm trên giường, vẻ mặt anh phức tạp. Cô đã lừa anh, lẽ ra anh không nên lo lắng cho cô. Nếu đó là người phụ nữ khác, dù cô ta có chết trên giường phẫu thuật, anh vẫn không quan tâm? Nhưng anh không thể để điều đó xảy ra với cô.

Cô là một con bướm quý giá nhất đối với anh, một món quà hiếm có.

Anh đã mất cô một lần, không muốn mất cô lần nữa.

Khi Hạ Lăng thức dậy, cô đang ở trong biệt thự ở nhà, nằm trên chiếc giường êm ái.

Tâm trí cô mờ mịt, và phải mất một lúc cô mới nhớ ra chuyện gì đã xảy ra. Cô bị ai đó đẩy ra từ phía sau, và rồi...

"Đứa bé!" Cô trông vội vã ngồi dậy, vuốt ve bụng mình.

Bụng cô vẫn như trước, vẫn phẳng đến nỗi người ta không thể biết mình có thai hay không. Cô cảm thấy lo lắng, nắm lấy một chiếc áo khoác rồi vội vã xuống lầu.

"Cô Diệp, cô đi đâu vậy?" Trong phòng khách, mẹ Chu nhìn thấy và vội vã giữ cô lại. "Chậm lại, chậm lại đã. Cô chưa hoàn toàn bình phục, nên nghỉ ngơi thêm đi."

"Mẹ Chu," Hạ Lăng ôm chặt lấy bà, giọng run run, "con ... con tôi không sao chứ?"

"Cô đang nói đứa bé trong bụng à", mẹ Chu mỉm cười, "Cô Diệp, thư giãn đi. Con cô vẫn ổn. Hôm qua, ông chủ bế cô trở lại và nói với tôi là cô bị ngã xuống trong văn phòng. Anh ấy đã rất lo lắng và đưa bạn đến phòng cấp cứu của bệnh viện nhi đồng Hoa Ninh. Bác sĩ Trương nói rằng cô và đứa bé vẫn ổn. "

Tiểu Lăng thở phào nhẹ nhõm. Rất may, anh đã đưa cô đến Hoa Ninh, bác sĩ phụ trách là lão Trương. Như vậy, danh tính của đứa bé sẽ được an toàn. Quan trọng hơn là nó không sao.

Thật là tốt, Hạ Lăng thầm cảm ơn Chúa. Trong một tai nạn như vậy, đứa trẻ vẫn ổn. Sau khi suy nghĩ về, có lẽ chính lá bùa hộ mệnh mà anh đưa đã giúp cô chia sẻ thảm họa với em bé.

Cứ như vậy, cô lại lần nữa nghĩ về người cha thực sự của đứa trẻ - Lệ Lôi.

Thật tuyệt nếu anh ấy ở đây, nhưng đó chỉ là mong muốn xa xỉ từ cô.

Mẹ Chi đã nấu một ít súp bổ dưỡng, phục vụ đưa cho cô trên bàn ăn: "Uống cái này đi. Nó tốt cho cơ thể, giúp củng cố xương của cô. Cô phải khỏe mạnh thì đứa trẻ mới khỏe được. Ông chủ đã rất quan tâm đến cô, đặc biệt hướng dẫn tôi hầm tổ chim cho cô nữa.. "

Hạ Lăng cũng muốn có một cái gì đó bổ dưỡng cho đứa trẻ, vì vậy, cô ngồi xuống để ăn súp. Sau khi uống súp, cô cảm thấy chân tay mình trở nên ấm áp và thư thái hơn. Cô hỏi mẹ Chu "Anh ấy ở đâu?"

Mẹ Chu nói, "Ông chủ đã đến văn phòng. Anh ấy nói rằng sẽ bận rộn một thời gian, vì vậy không thể cùng cô ăn mỗi bữa tối."

-------------------------------

21-2-2020

——————————