Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 214: Lão đại mất tích

Ba giờ sáng trở về từ nước M sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Nam Cung Cửu trở lại căn phòng dưới tầng hầm của mình. Ẩn núp ròng rã suốt một tuần lễ, dù là người kiên cường như hắn cũng bị làm cho cả người đều mỏi mệt, trên mặt đều là vẻ phong trần mệt mỏi.

Đối tượng ám sát lần này thực sự là quá mạnh, may là cuối hắn cũng thắng hiểm. Bất quá…… Nam Cung Cửu liếc mắt nhìn vết thương do súng đạn gây ra trên chân trái, trong lòng có chút khác biệt. Cái này không biết có bị lưu lại sẹo hay không…… Mới vừa hỏi bác sĩ, bác sĩ cũng nói không chừng, có lẽ sẽ lưu có lẽ không, muốn hắn ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương, nửa tháng này không cần tiếp tục nhận nhiệm vụ nữa……

Nam Cung Cửu trầm mặc gật gật đầu. Hắn nghĩ mình cũng nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút, chỉ là, trong lòng trống rỗng có chút khó chịu. Thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi nửa tháng, lại không thể trở về nước C nhìn Kỳ. Mấy tháng gần đây hắn đều bận rộn nhiệm vụ, đã lâu rồi không có lẳng lặng mà nhìn Kỳ……

Đột nhiên tưởng niệm nổi lên, lại giống như một chiếc chìa khóa, mở ra cánh cửa hồi ức, tương tư như thủy triều dâng, thế tới hung hăng, đem Nam Cung Cửu kéo vào trong dòng sông ký ức, mặc cho hồi ức nhấn chìm hắn……

“Tiểu quỷ, ở bên trong thì mở cửa đi.” Trong tay Quỷ Thứ xách theo mấy hộp cơm, đứng ở trước cửa sắt phòng hầm, dùng sức gõ.

Tiếng vang đinh tai nhức óc kéo Nam Cung Cửu từ trong suy nghĩ về. Sau khi lấy lại tinh thần, ánh mắt Nam Cung Cửu vẫn có chút khô khan, ý thức bẫn còn dừng lại tại vẻ đẹp trong hồi ức kia, qua tròn một phút, đôi con ngươi có chút khô khan của Nam Cung Cửu mới khôi phục thanh minh. Đôi con ngươi đen nhàn nhạt liếc mắt nhìn cửa sắt, đáy mắt chợt lóe lên tia bất đắc dĩ, đứng lên, chậm rãi dựa vào vách tường đi tới cửa phòng, mở cửa ra, sau đó cũng không thèm nhìn Quỷ Thứ một cái, liền quay người ngồi về trên giường.

“Chân của cậu bị thương? Xem bác sĩ chưa? Bị thương có nặng hay không?” Trong nháy mắt cửa phòng được mở ra, Quỷ Thứ liền vào phòng, thời điểm đóng cửa lại vừa vặn nhìn thấy Nam Cung Cửu đang dựa tường mà đi, trong lòng có chút hoảng loạn.

“Không có gì đáng ngại.” Ngồi về trên giường, Nam Cung Cửu từa đầu gối lên đầu giường, liếc mắt nhìn những thứ trong tay Quỷ Thứ, hơi nhíu mày rậm, nhàn nhạt hỏi một câu: “Cho tôi?”

“Cái gì đưa cho cậu, tôi còn chưa có ăn đâu.” Quỷ Thứ đem hộp cơm bày lền bàn, còn tỉ mỉ chuyển bàn tới trước giường. Đưa đũa đến trước mặt Nam Cung Cửu “Ăn đi, tất cả đều là món cay. Cũng không biết cậu có thích hay không.” Câu tiếp theo chính là dư thừa, thật ra là Quỷ Thứ đã lưu ý biết được Nam Cung Cửu thích ăn cay. Chỉ có điều không biết tại sao, khi bị đôi con ngươi đen của Nam Cung Cửu nhìn kỹ, y liền có chút mất tự nhiên, không muốn để cho Nam Cung Cửu biết y cố ý để ý tới hắn. Tuy rằng sự chú ý của y là vì tìm hiểu chuyện Á Cửu, thế nhưng trong sự để ý đó, y phát hiện tiểu quỷ này thật là có ý tứ…… Quả nhiên là hai anh em.

Nam Cung Cửu trầm mặc nhận lấy đũa, cầm lấy hộp cơm, động tác chầm chậm ưu nhã ăn. Món ăn ở đây, không quản là ngon cỡ nào, vẫn là thiếu một phần mùi vị làm cho hắn mê luyến. Đã lâu không có nói chuyện với Kỳ, có phải là nên gọi điện thoại về không?

“Tiểu quỷ, nhiệm vụ của cậu hoàn thành rồi.” Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại là khẳng định.

“Ừm.”

“Thật không tệ đó tiểu quỷ, nếu như không phải tự mình trải nghiệm, tôi còn thực sự khó tin thế gian này sẽ có cái loại tồn tại quái thai như cậy. Kiêm chức chính là sống sờ sờ dùng để đả kích người.” Quỷ Thứ vừa ăn vừa mạn bất kinh tâm nói.

Nam Cung Cửu không có biểu thị gì cũng không hề trả lời, chỉ là lẳng lặng ăn cơm. Tâm tư có chút hỗn loạn tung bay……

“Tiểu quỷ, cậu chuẩn bị lúc nào đi giao nhiệm vụ?” Nam Cung Cửu không hề trả lời y, Quỷ Thứ cũng không giận. Tiếp tục đông xả tây xả tìm đề tài.

“Ngày mai.” Nam Cung Cửu để đũa xuống, từ tốn nói một tiếng với Quỷ Thứ. Đưa tay ra lấy một tờ giấy ở bên cạnh lau lau khóe miệng.

“Vậy đêm nay tôi liền ở chỗ này của cậu, ngày mai chúng ta cùng đi giao nhiệm vụ.” Cho tất cả hộp cơm ăn xong vào một cái túi, bỏ vào thùng rác ngoài cửa, lúc đi vào, Quỷ Thứ nói với Nam Cung Cửu một câu.

Nghe câu nói cây ngay không sợ chết đứng này, Nam Cung Cửu hơi sửng sốt nửa giây, sau đó không có một chút kẽ hở nào, cứng rắn trả lời “Không được.”

“Có cái gì không được, ngược lại giường của cậu lớn như vậy.” Kỳ thực Quỷ Thứ thật tò mò, tiểu quỷ ở nơi như bãi rác như thế, mà giường này so với cái ở nhà y còn xa hoa hơn. Thực sự là kỳ quái mà.

“Tôi nói không được là không được.” Giường của hắn, ngoại trừ Kỳ, bất luận người nào cũng không có cơ hội ngủ.

“Thiết, tiểu quỷ lẽ nào bệnh khiết phích của cậu còn nghiêm trọng hơn tôi.” Quỷ Thứ ngồi xuống ghế tựa, có chút cà lơ phất phơ nói.

Nam Cung Cửu cúi đầu, nghiêm túc xem sách trong tay. Hiển nhiên là không nghĩ tiếp tục dây dưa vấn đề này. Quỷ Thứ thấy bộ dạng Nam Cung Cửu như vậy, trong lòng một trận giận dữ. Tiểu quỷ, đứa nhỏ này làm sao mà cổ quái như vậy? Thật là một cậu bé khiến người ta nhức đầu. “Được rồi, được rồi, tôi đi ngủ khách sạn, sáng sớm mai tới tìm cậu.” Nói xong, Quỷ Thứ đứng lên, ra khỏi tầng hầm.

Nghe thanh âm cửa bị đóng lại, Nam Cung Cửu mới ngẩng đầu lên, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cánh cửa vẫn có chút lay động, bỏ sách vào trong ba lô, lấy điện thoại di động ra, có chút chần chờ không quyết định được nghịch nghịch trong tay. Cuối cùng vẫn là tưởng niệm chiếm thượng phong, Nam Cung Cửu bấm số điện thoại của Quý Thần Quang. “Thần Quang.”

“Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, oa, Tiểu Cửu cậu rốt cục cũng gọi điện thoại, tớ nhớ cậu muốn chết.”

Nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng tung bay của Quý Thần Quang, lông mày lạnh lẽo cứng rắn của Nam Cung Cửu bất giác nhiễm mấy phần nhu hòa nhàn nhạt.

“Tiểu Cửu, chừng nào thì cậu về? Cậu ở Pháp có tốt hay không?”

“Tạm thời sẽ không về.” Nam Cung Cửu khẽ cười trả lời một câu. Lẳng lặng nghe thanh âm hưng phấn của Quý Thần Quang vang lên bên tai mình. “Kỳ có khỏe không?” Nói chuyện với Quý Thần Quang mấy phút, Nam Cung Cửu rốt cục cũng hỏi điều mà mình muốn nhất.

“Kỳ a, Kỳ ở ngay bên cạnh, để tớ đưa điện thoại cho anh ấy, cậu tự nói với anh ấy đi.” Không chờ Nam Cung Cửu trả lời, Quý Thần Quang liền vội vàng đưa điện thoại cho Nam Cung Kỳ.

Nam Cung Kỳ cầm điện thoại, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì, cứ như vậy ngơ ngác ngây ngốc đặt di động bên tai, nghe tiếng hít thở nhợt nhạt của Nam Cung Cửu ở bên kia truyền tới. Đột nhiên cảm giác toàn bộ thế giới đều dị thường an tĩnh, trong thiên địa chỉ còn độc hai người anh và Tiểu Cửu……

Nam Cung Kỳ có cảm giác thế nào thì Nam Cung Cửu cũng như vậy. Trong lòng cất giấu thiên ngôn vạn ngữ, lại vào đúng lúc này, toàn bộ trầm tĩnh, đầu óc trống rỗng, tâm tư một mảnh dại ra, chỉ có thể lẳng lặng nghe hô hấp thuộc về Kỳ nhẹ nhàng vang lên bên tai……

“Kỳ, chăm sóc chính mình thật tốt!” Thời gian lặng im trôi qua, nửa ngày sau Nam Cung Cửu mới trầm giọng nói một câu. Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.

Nam Cung Kỳ lấy điện thoại di động xuống, lăng lăng nhìn chằm chằm. Trong đầu vang lên một thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ…… Tiểu Cửu, đổi giọng rồi. Tiểu Cửu, thành thục rồi……, Tiểu Cửu…… Tiểu Cửu…… Cảm giác tốc độ tim đập tăng nhanh hơn rất nhiều……

Sau khi cúp điện thoại, Nam Cung Cửu liền có chút hối hận rồi. Chính mình đây là thế nào vậy, thật vất vả mới gọi điện thoại, nhưng ngay cả thanh âm của Kỳ đều chưa nghe được đã bị mình ngắt mất. Thật mất thể diện mà…… Nam Cung Cửu bỏ điện thoại vào trong ba lô, lăn vào trong giường. A…… Hắn nhớ Kỳ. Thật muốn ôm lấy Kỳ, nghe một chút giọng nói của Kỳ, ngửi khí tức ấm áp trên người Kỳ……

Đêm đó, Nam Cung Cửu trằn trọc trở mình, đầy đầu đều là hồi ức về Kỳ. Vừa thống khổ vừa ngọt ngào……

“Mịa nó, tiểu quỷ cậu tối qua đi làm kẻ trộm à?” Nhìn Nam Cung Cửu đứng trước mặt, gương mặt tiều tụy, sắc mặt trắng bệch không nói, ngay cả đáy mắt đều xuất hiện màu xanh.

Nam Cung Cửu không để ý tới y, trực tiếp ra khỏi tầng hầm. Quỷ Thứ nhanh chóng đuổi tới “Này, tiểu quỷ, tối hôm qua đến cùng là xảy ra chuyện gì?” Quỷ Thứ có chút lo lắng. Lâu như vậy rồi, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng thất thố của tiểu quỷ, có phải tối qua y đã bỏ qua chuyện tốt gì hay không?

Nam Cung Cửu đưa tay ngăn lại một chiếc taxi, trực tiếp ngồi vào, thời điểm Nam Cung Cửu chuẩn bị đóng cửa, Quỷ Thứ chen vào trong taxi, tao nhã nở nụ cười với tài xế, nói một địa điểm.

“Tiểu quỷ, tiểu quỷ, cậu nói một chút đi, có khó khăn gì tôi cũng có thể giúp cậu một chút.” Quỷ Thứ chưa từ bỏ ý định kéo kéo tay áo Nam Cung Cửu.

Nam Cung Cửu nhắm mắt dưỡng thần. Quỷ Thứ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi…… Cậu bé này tính tình thật sự là không làm người ta yêu thích nổi.

Sau khi xuống xe, hai người một đường trầm mặc đi đến tổng bộ. Tại thời điểm giao tiếp nhiệm vụ, lại nghe được một tin tức làm cho bọn họ khϊếp sợ.

Lão đại mất tích, vào ngày hôm qua……