Thấy Giang Minh Phương nghe lời thuần phục như vậy, Cain hài lòng bỏ roi xuống, lấy ra hai chiếc lục lạc từ trong hòm, quơ quơ với Giang Minh Phương, nói: “Đeo cái này vào, lát nữa sẽ rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.” Bọn họ đều sẽ cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
Nhũ kẹp!
Giang Minh Phương mắt đẫm lệ nhìn vào nó, ngược lại thở phào một hơi. Chủ nhân cơ thể này đã từng sử dụng thứ đó, đầu kẹp được thiết kế hợp lý, lượng điện của kẹp không lớn, chắc là cô có thể thừa nhận được.
Kẹp nhũ treo lục lạc hình tròn bị Cain kẹp lên đầu nhũ bị anh mυ'ŧ cắn đến mức sưng to đỏ ửng của Giang Minh Phương.
Hu… Cơ thể Giang Minh Phương căng chặt, cô nơm nớp lo sợ, thừa nhận cơn đau truyền đến từ đầu nhũ.
“Leng keng, leng keng.” Cain kí©ɧ ŧɧí©ɧ chiếc lục lạc nhỏ treo trên kẹp nhũ, gương mặt điển trai cười tà mị, “Chủ nhân, nghe hay không?”
Đầu nhũ đã bị kẹp nhũ kẹp phát đau, anh chạm vào làm đầu nhũ mềm mại càng đau hơn. Giang Minh Phương kêu lên hai tiếng, nước mắt lưng tròng nhìn anh, hy vọng anh đừng chơi nhiều kiểu hơn nữa.
Cain khởi động chốt mở nguồn điện giấu trong lục lạc, nhũ kẹp lục lạc bắt đầu nảy lên như trứng rung. “Leng keng leng keng”, chiếc lục lạc nhỏ treo trên kẹp nhũ vang lên tiếng thanh thúy dồn dập, dòng điện đồng thời phóng ra làm Giang Minh Phương cảm thấy đau đớn.
“Ưm ưm, ưm ưm ~~” hai tay hai chân bị trói treo trên không trung, Giang Minh Phương không ngừng vặn vẹo cơ thể như con cá rời nước, đầu vô lực ngửa ra sau, tóc dài đen nhánh lắc lư sau đầu. Dòng điện tê dại không ngừng khiến đầu nhũ của cô đau đớn, vừa đau vừa ngứa, nhưng lại khiến cô bỗng nhiên sinh ra hưng phấn và kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt trong một mức độ.
Sự chú ý của Giang Minh Phương dời đến đầu nhũ, Cain giữ lấy hai chân cô, dựng thẳng côn ŧᏂịŧ thèm muốn khó nhịn của anh, thình lình cắm vào trong hoa huyệt ướt đẫm, thế như chẻ tre, thọc thẳng vào trong, hung hăng xuyên qua hoa huyệt của cô, đυ.ng vào hoa tâm sâu trong hoa kính.
“Ưm ưm ——” cơn đau mãnh liệt và kɧoáı ©ảʍ bị lấp đầy đột nhiên xông lên thể xác và tinh thần Giang Minh Phương, cô đột nhiên ngẩng đầu kêu lên, cơ thể kịch liệt run rẩy, bắp thịt căng chặt. “Leng keng leng keng”, lục lạc kẹp lấy đầu nhũ phát ra tiếng chuông dồn dập.
“A ~~” kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khi bị bọc chặt lấy làm Cain kích động rêи ɾỉ, hưng phấn giữ lấy bắp đùi chồng chất vết roi đỏ máu của cô, điên cuồng cắm rút, hung ác cắm vào hung ác rút ra, cướp lấy kɧoáı ©ảʍ chinh phục từ trên người cô.
“Bạch bạch bạch bạch” Tiếng cơ thể va vào nhau nối tiếp từng đợt, không dứt bên tai. Lúc cắm vào, đầu nấm màu đỏ sậm to bằng quả trứng gà của anh thô bạo đâm vào, hoàn toàn làm căng vách tường hoa kính của cô; lúc rút ra, gờ thịt quét mạnh qua mị thịt hoa kính của cô, khiến hoa huyệt tiết ra mật hoa ào ạt.
Kɧoáı ©ảʍ tê dại vô cùng mãnh liệt, liên tục khuếch tán ở nơi giao hợp của bọn họ như thủy triều, từ xương cụt của anh lan ra khắp người. Cain kích động, một tay giữ lấy đùi cô, không ngừng xuyên qua cô, tay còn lại hung ác đánh lên cặp mông vểnh mềm mại của cô, nhìn bầu ngực đầy đặn phủ kín vết roi màu đỏ bị anh đâm cho lắc lư, nghe tiếng “leng keng leng keng” của lục lạc treo trên kẹp nhũ, nhìn tiểu huyệt đỏ bừng của cô bị côn ŧᏂịŧ thô dài, cương cứng của mình xuyên qua hết lần này đến lần khác, nghe tiếng “bạch bạch bạch bạch” từ mông và giữa hai chân cô, và cả tiếng nước “phụt phụt” từ hoa huyệt bị anh chơi đùa.
“Ưm ưm, ưm ưm ~~ ưm ưm…” Cơn đau và kɧoáı ©ảʍ đồng thời quay cuồng kịch liệt trong cơ thể, Giang Minh Phương giãy giụa thật mạnh, bởi vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên nước bọt chảy ra theo khóe miệng bị nhét bóng bịt miệng của cô, chảy qua sau tai, chảy xuống mái tóc dài rủ xuống phía sau đầu.