Kɧoáı ©ảʍ tê dại khiến người ta hít thở không thông nối tiếp từng đợt, đôi tay Cain như kìm sắt giữ lấy bắp đùi Giang Minh Phương, để côn ŧᏂịŧ thô dài, gân xanh dữ tợn của mình hung hăng cắm rút trong hoa huyệt ướŧ áŧ chặt khít của cô. Từng chút từng chút một, sức vừa mạnh vừa tàn nhẫn như thể cô là kẻ thù của anh, anh phải dùng vũ khí nam tính của mình để thọc nát hoa huyệt của cô. “Phụt phụt”, côn ŧᏂịŧ thô cứng dữ tợn của anh cắm hoa môi sưng đỏ của cô lật ra ngoài, làm mật hoa dồi dào trong hoa huyệt cô trở thành chất dịch nhầy kéo ra ngoài cửa huyệt. Từng dòng từng dòng mật hoa trông như nước bọt da^ʍ mĩ chảy xuống từ bên mép hoa huyệt bị cắm sưng đỏ, tẩm ướt cúc hoa nhỏ nhắn non nớt, sau đó men theo kẽ mông nhỏ giọt xuống giường.
“Ưm ưm, ưm ưm ~~ ưm ưm…” Ngực Giang Minh Phương đau rát, đầu nhũ đau đớn tê dại, bắp đùi bị anh túm lấy đau nhức không thôi. Nhưng cô lại vô cùng hưng phấn, vẻ mặt càng lúc càng mê loạn, cái miệng nhỏ bị nhét bóng bịt miệng kêu la không ngừng, tóc dài như thác nước rũ sau đầu đong đưa kịch liệt. Người cô bị treo giữa không trung, phần da trắng nõn chưa bị roi da quất cũng đã nhanh chóng đỏ ửng lên.
“Leng keng leng keng” “Bạch bạch bạch bạch” “Phụt phụt”, “Ưm ưm ~~ ưm ưm…”
Các loại âm thanh dâʍ ɭσạи truyền vào lỗ tai, Cain không thể duy trì sự bình tĩnh nữa, anh cảm thấy máu nóng đã dồn hết vào côn ŧᏂịŧ, côn ŧᏂịŧ cương cứng đến mức sắp nứt ra rồi. “Chủ nhân, tôi hầu hạ cô có được không?” Giọng anh khàn khàn, anh ra sức thọc vào rút ra trong hoa huyệt đang liên tục co rút của cô, gương mặt đẹp trai ửng hồng lộ ra vẻ mặt không biết là thống khổ hay là sung sướиɠ, tóc mai mướt mồ hôi ánh lên những tia sáng nhỏ như kim cương.
“Ưm ưm, ưm ưm…” Bên trong trướng quá, sắp nứt ra rồi, a, sâu quá, anh cắm quá sâu quá tàn nhẫn, sắp thọc nát tử ©υиɠ của cô rồi.
Bây giờ Giang Minh Phương đã hoàn toàn bị các giác quan cơ thể khống chế, hoàn toàn mất đi lý trí. Cơ thể lắc lư kịch liệt theo động tác thọc vào rút ra của anh, thừa nhận các cơn đau và kɧoáı ©ảʍ. Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như thủy triều quay cuồng kịch liệt trong cơ thể cô, hết đợt này đến đợt khác, sắp vượt qua giới hạn mà cô có thể thừa nhận. Sau đó cô đột nhiên kêu khóc như thiên nga hấp hối, đầu cứng đờ ngửa ra sau, nửa người trên cong thành một độ cung duyên dáng, toàn thân run rẩy, hoa huyệt điên cuồng co rút, sâu trong hoa kính tiết ra một dòng dịch nóng.
Cain biết cô đã cao trào, hai tay bóp chặt đùi cô, hít sâu một hơi, hung hăng đẩy eo về phía trước, côn ŧᏂịŧ thô dài cương cứng cắm sâu vào hoa tâm đang tiết ra âm tinh của cô, đỉnh côn ŧᏂịŧ như cây nấm hương dùng sức nghiền lên hoa tâm, muốn xuyên qua hoa tâm thẳng đến tử ©υиɠ của cô.
“Ưm ưm, ưm ưm… Ưm ưm ~~” Giang Minh Phương lên xuống trên đỉnh cực hạn của tìиɧ ɖu͙©, thần hồn điên đảo, ý loạn tình mê, da toàn thân đỏ lên như tôm luộc.
“Ưm ~~ a… a ~~” Người phụ nữ dưới thân đang trong cơn cao trào, hoa huyệt kẹp côn ŧᏂịŧ, liên tục co rút lại như vô số cái miệng nhỏ đang cắи ʍút̼. Cain ngẩng đầu thở hổn hển, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ cực hạn vọt đến như sóng trào. Anh là người máy sinh hóa, thể lực và sức chịu đựng của anh rất kinh người, sau khi chương trình tình ái được mở, năng lực giao hoan cũng hơn xa những người máy tình ái khác. Chủ nhân cao trào mυ'ŧ chặt lại, đừng hòng ép anh bắn ra dương tinh!
“Ưm ưm, ưm ưm ~~” Giới hạn cao trào dần dần biến mất, cả người xụi lơ, Giang Minh Phương treo trên không trung như một con búp bê không có linh hồn, nhét bóng bịt miệng, khóe miệng chảy nước bọt, cái miệng nhỏ phát ra tiếng rêи ɾỉ cầu xin như động vật nhỏ, để Cain tiếp tục cắm rút điên cuồng trong hoa huyệt của cô.
Thấy cô để mặc mình chi phối như đã chết, Cain thấy hơi tẻ nhạt vô vị, anh thọc vào rút ra trong cơ thể cô, mở cơ quan thả cô xuống, cởi trói tay chân cho cô. Ép cô nằm sấp xuống đưa lưng về phía mình, sau đó hai tay giữ chặt vòng eo thon gầy của cô, cắm vào hoa huyệt cô bằng cách giao phối của hầu hết các động vật, chinh phạt cô bằng tư thế của người chinh phục.
Lục lạc treo trên kẹp nhũ mang điện lắc lư theo cơ thể Giang Minh Phương. Lục lạc lắc lư càng mạnh, lực kéo ra ngoài mà đầu nhũ phải thừa nhận lại càng lớn, đầu nhũ nhỏ nhắn kẹp nhũ kẹp của Giang Minh Phương càng ngày càng đau.
“Ưm ưm, ưm ưʍ.” Cô rêи ɾỉ thống khổ, miệng bị nhét bóng bịt miệng nên nuốt nước bọt rất khó, thế là nước bọt điên cuồng chảy ra, làm ga trải giường đối diện với mặt cô ướt một mảng lớn.