Dụ Bắt

Chương 86: Phiên ngoại 3

Zeta và Eta có khẩu vị giống hệt Bùi Ngọc, thích ăn đồ ngọt.

Bùi Ngọc biết người biết ta, tự nhiên biết phải làm thế nào để dụ dỗ, đe dọa và lừa gạt chúng: “Nhìn thấy không, ly kem phía trên kia đắt nhất, cũng ăn ngon nhất, các con gọi ba một tiếng ba thì ba sẽ mua toàn bộ về nhà.”

Zeta và Eta liếc nhìn nhau, nuốt nước miếng, sau đó tha thiết mong chờ nhìn Bùi Ngọc.

“…”

“…”

Bùi Ngọc bị hai cặp mắt nhỏ đáng thương mong chờ nhìn đến xót xa, nơi nào còn cam lòng treo khẩu vị của chúng, ngoan ngoãn mua một đống kem ly có mùi vị khác nhau.

Zeta và Eta đương nhiên rất vui sướиɠ.

“Anh trai, vì sao anh muốn làm ba của chúng em?” Eta dùng đầu lưỡi hồng nhạt liếʍ kem, nhàn rỗi hỏi.

“…” Bùi Ngọc khóc không ra nước mắt.

“Anh vừa xuất hiện, ba và mẹ sẽ không ở cùng nhau.” Zeta nghiêm túc thẳng thắn nói, “Thật ra chúng em đều không thích anh, nhưng có thể mua cho chúng em nhiều kem ly như vậy, nhất định không phải là người xấu!”

“…” Bùi Ngọc không còn lời nào để nói —— hắn là một người bạn trai và một người cha ruột chính quy, đến cùng vì sao lại giống như người thứ ba chen chân vào phá hoại hôn nhân của người khác?

“Anh trai, thật ra chúng em đều cảm thấy… Mẹ thích anh hơn.” Eta nói chen vào, “Trước kia mẹ luôn không tập trung, mặc dù luôn cười với chúng em, nhưng chúng em đều cảm thấy mẹ không vui vẻ như vậy… Nhưng từ khi anh xuất hiện, mỗi ngày nhìn qua mẹ đều rất vui vẻ, còn đi mua quần áo mới, còn trang điểm, xịt nước hoa… Đến cả phòng ngủ cũng ngăn nắp sạch sẽ hơn so trước kia.”

“Có thật không?” Khóe miệng Bùi Ngọc không ngừng được giương lên.

“Nhưng mà như thế thật không công bằng đối với ba.” Zeta trang nghiêm nói tiếp, “Ba sẽ khó chịu.”

“Thật ra chúng em đoán… Chúng em có thể đều là con của anh, bởi vì chúng em lớn lên giống anh, không giống ba.” Eta nói xong liền buồn buồn chảy nước mắt tí tách, “Vậy không phải là ba bị lừa sao? Mẹ thật sự là một kẻ lừa đảo sao?”

“Mẹ là người phụ nữ xinh đẹp và lợi hại nhất trong lòng chúng em, chúng em không hy vọng mẹ là người xấu như vậy.” Zeta cũng chán nản cúi đầu.

“…” Bùi Ngọc nhất thời không biết nên khϊếp sợ trước hay là ngỡ ngàng, chỉ thầm nghĩ kem ly này vẫn có tác dụng, nói cho cùng trước kia hai bé gái nhỏ tinh quái làm sao nói lời trong lòng cho hắn biết.

“Chúng em là trẻ con, cho nên cũng không có ai nói thật với chúng em.” Eta hít mũi, “Nhưng chúng em thật sự không phải là cái gì cũng không hiểu.”

“Đó không phải như những gì các con nghĩ.” Bùi Ngọc chỉ có thể tạm thời nói như vậy, còn những chuyện khác hắn nhất thời biết một nửa hiển nhiên cũng không giải thích được, dù sao chính họ cũng cảm thấy sự tình phức tạp, làm sao hi vọng đứa trẻ năm, sáu tuổi có thể hiểu?

Bùi Ngọc suy nghĩ một lát mới nói tiếp: “Các con còn nhỏ đừng có đoán mò, sau này sẽ từ từ nói với các con, bây giờ các con chỉ cần biết rằng không có người nào là người xấu thì tốt rồi.”

“Vâng!” Zeta và Eta cùng nhau gật đầu.

“Về nhà làm cơm nướng phô mai cho các con ăn.” Bùi Ngọc cười xoa đầu hai đứa, lại nổi lên tâm tư so sánh, không nhịn được hỏi: “Ba và Phó Tư Thành ai thú vị hơn?”

Hắn vẫn có tự tin hơn, rốt cuộc hắn trẻ tuổi hơn, ở trong mắt trẻ con khẳng định thú vị hơn.

“Ừm —— không giống nhau. Anh biết làm rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng ba sẽ dẫn chúng em chơi game!” Zeta hưng phấn nói.

“Ba chơi game rất lợi hại đấy!” Eta cũng cực kì hứng thú nói, “Ngay cả trò chơi gỡ mìn trên máy tính ba đều có thể lấy được hạng nhất trên thế giới, hoàn thành từ đầu đến cuối trình độ cao cấp chỉ dùng 29. 83 giây, phá vỡ kỉ lục thế giới nha.”

“… Là trò chơi gỡ mìn Minesweeper trên windows sao?” Bùi Ngọc lần đầu tiên biết trò chơi kia còn có hạng thế giới.





“Tiểu Ngọc, cả đêm anh đều đang bận cái gì vậy?” Mạc Tiệp hiếm thấy buổi tối hắn thành thật ngồi yên tĩnh như vậy.

“Gỡ mìn.” Bùi Ngọc nhìn chằm chằm màn hình và nhấp chuột.

“Cái gì?” Mạc Tiệp sững sờ.

“Chơi game.”

“…”

“Phó Tư Thành cũng quá biếи ŧɦái.” Bùi Ngọc vừa nhấp chuột tích tích vừa nói.

“Hả?” Mạc Tiệp đến gần nhìn thoáng qua màn hình của hắn, giật mình nói, “Oa, anh chơi cái này thật lợi hại, chỉ hơn một phút là có thể hoàn thành từ đầu đến cuối trình độ cao cấp.”

Bùi Ngọc hậm hực mở một trang web cho cô xem.

Mạc Tiệp nhìn thấy trên trang web viết Minesweeper Game World Ranking (bảng xếp hạng trò chơi thế giới Minesweeper), vị trí đầu tiên là Sicheng Fu, tổng thành tích hoàn thành từ đầu đến cuối là 35. 68s.

“Thật đúng là cậu ấy chơi gì cũng giỏi…” Mạc Tiệp cười nói.

Bùi Ngọc không phục lần nữa mở trò chơi gỡ mìn ra.

“… Anh đừng chơi nữa, chơi cái này có gì tốt…” Mạc Tiệp mặc áo ngủ quấn lấy hắn sờ tới sờ lui, nhỏ giọng ghé vào tai hắn nói, “Thời gian ngắn có gì tốt, em thích thời gian dài.”

Bùi Ngọc phản ứng một giây mới nghe hiểu ý tứ của cô, trực tiếp tắt máy tính rồi ôm cô.

Thế là đêm nay Mạc Tiệp mới biết, trước kia hắn còn không tính là kéo dài.

“Tiểu Ngọc…” Mạc Tiệp híp mắt hưởng thụ hắn rút ra cắm vào, sắc mặt đỏ ửng thở gấp, “Chậm một chút, ừm —— a… Lại húc đến…”

“Không hổ là người phụ nữ sinh năm con hổ và con sói, ” Bùi Ngọc xoa một bên bầu vυ' của cô và nói, “Nếu em kết hôn với một người đàn ông lớn tuổi, còn không phải mỗi ngày dựa vào gậy mát xa để giải khát.”

“Đáng ghét… Đừng nói như vậy…” Mặt Mạc Tiệp đỏ bừng vì xấu hổ.

“Chứng minh em nên tìm một nhân tài có thời kì đỉnh cao về tìиɧ ɖu͙© thích hợp như anh… Lần đầu tiên em tự an ủi là khi nào?” Bùi Ngọc hào hứng hỏi.

“Tiểu học… Bộ ngực phát dục sớm, thời tiểu học là đã lớn rồi, khi đó mọi người cũng không mặc áo ngực, cho nên em cũng không biết phải mặc, núʍ ѵú rất mẫn cảm, bị ma sát hoặc là đυ.ng phải mép bàn thì sẽ cảm thấy phía dưới rất ẩm ướt và rất ngứa, buổi tối về nhà sờ một lần cảm giác rất thoải mái, nên mỗi ngày đều sờ…” Mỗi lần Mạc Tiệp nói với hắn bí mật nhỏ của mình về tìиɧ ɖu͙©, cũng không biết tại sao lại cảm thấy hưng phấn, không lâu sau liền đạt cao trào nhỏ, chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ làm phía dưới mông của cô và ra giường đều thấm ướt, “Thật ra khi đó thật có cảm giác tội ác, cảm thấy không phải chuyện tốt gì… Nhưng không cao trào một lần cơ thể sẽ càng ngày càng mẫn cảm, cực kì ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, cho nên cũng chỉ có thể làm như vậy mỗi ngày…”

“Nghe vậy lúc đó em cũng rất lẳиɠ ɭơ, thao được nhất định cũng rất sảng khoái… Muốn liếʍ âʍ ɦộ nhỏ non nớt thời kì thiếu nữ của em, ” Bùi Ngọc cũng nghe đến hưng phấn, thẳng lưng cắm sâu vài lần trong hoa huyệt đầy nước của cô, “Trước kia em tự an ủi cũng không muốn đàn ông?”

“Ừm… Sẽ nghĩ đến nhân vật trong truyện tranh.” Mạc Tiệp nói đúng sự thật.

Bùi Ngọc không nhịn được cúi đầu bật cười: “Đáng yêu như vậy à… Thật ra, lần đầu tiên anh tự mình tuốt ra người mà anh nghĩ đến chính là em… Khi đó cho rằng nữ thần xa không thể với tới, không nghĩ đến bây giờ thật sự có thể ở bên nhau, giống như nằm mơ vậy, đến bây giờ cũng không có cảm giác chân thật gì…”

Bùi Ngọc hừ nhẹ một tiếng và phóng thích ở trong cơ thể của cô, ôm cô vừa thở dốc vừa nói với giọng khàn khàn: “Rất yêu em…”

“Anh đang dỗ em đi… Một đống tuổi, nữ thần cái gì…” Mạc Tiệp hơi run, ánh mắt nhìn sang một bên và nói, “Dường như sau khi sinh con dáng người cũng không bằng mấy năm trước… Rất sợ bị anh ghét bỏ…”

“Sau khi em sinh con cũng là một người mẹ thuỳ mị, anh rất thích.” Bùi Ngọc ôm lấy đầu cô, thân mật hôn môi và nỉ non, “Em thật sự rất đẹp…”

“Người nhà anh nhất định rất tức giận, anh ưu tú, lại đẹp trai như vậy, mà lại bị người dì như em lừa gạt vào tay…” Mạc Tiệp quay đầu đi rầu rĩ nói, “Mẹ đẻ của anh nhất định hận chết em…”

Bùi Ngọc thuận thế mυ'ŧ cái cổ trắng nõn lộ ra của cô, trầm giọng cười nói: “Sắp đến Trung thu rồi, em dẫn anh trở về gặp chú và dì được không?”

“Em đã nói trước với mẹ em về chuyện ly hôn, bà ấy đã tức giận đến mức đến bây giờ cũng không để ý tới em, anh vẫn không nên đổ dầu vào lửa.” Nhắc đến chuyện này mặt của Mạc Tiệp đầy vẻ lo lắng, “May mà Tư Thành đã ôm hết trách nhiệm về mình, bằng không nhất định sẽ tranh cãi ầm ĩ một trận.”

“Đúng vậy, người nhà em nhìn thấy anh khẳng định bị chọc tức, con gái bảo bối nhà mình từ nhỏ đã có thiên phú dị bẩm, sinh ra đã xinh đẹp lại an phận và ngoan ngoãn, người theo đuổi là những thanh niên đủ ưu tú, tài giỏi, đẹp trai và nhiều tiền. Vốn mọi chuyện sẽ như ý, kết quả cô ấy lại bị con trai nuôi vừa dỗ lại lừa gạt để thao, còn sinh con, có phải giống như cây cải trắng tốt trong nhà bị một con chó hoang nhỏ ven đường gặm không?” Bùi Ngọc học giọng điệu gây cười của cô.

Mạc Tiệp nhếch môi, nhớ lại một hồi đột nhiên lại thẹn thùng, mặt đỏ tới tận mang tai, hít sâu một hơi nói: “Lần đầu tiên anh… Lúc đó, có phải cũng là cố ý không!”

“Đương nhiên.” Bùi Ngọc cây ngay không sợ chết đứng.

“Khi đó nằm mơ cũng muốn thao em, lại cứng không chịu được, cũng chỉ có thể để cho em chủ động thôi…” Bùi Ngọc có dáng vẻ đương nhiên, “Dù sao mỗi đêm em muốn bị anh thao…”

“Anh… Anh… Mỗi lần đều ngụy biện, cái gì cũng không nói lại anh.” Mạc Tiệp vẫn luôn không giỏi ngụy biện ở loại chuyện này như hắn, suy nghĩ cẩn thận cô thậm chí không cảm thấy hắn nói sai ở đâu, dừng một chút lại không được tự nhiên hỏi, “Vậy anh đã gỡ camera ngầm chưa… Nhất là toilet.”

“Chưa.” Ngược lại Bùi Ngọc thừa nhận rất dứt khoát.

“Anh… Anh không xóa video cũng được đi, ít nhất phải gỡ nó đi!” Mạc Tiệp tức giận véo thắt lưng hắn, “Anh làm vậy khiến em làm sao để đi toilet!”

“Không sao, anh thích nhìn em đi tiểu.” Bùi Ngọc hết sức vô lại nói ở bên tai cô.

“Nó có gì đẹp để nhìn! Anh biếи ŧɦái.”

“Thật đẹp…” Bùi Ngọc liếʍ vành tai xấu hổ đến đỏ ửng của cô.

“Anh… Anh thật xấu!” Lúc này Mạc Tiệp vừa xấu hổ vừa tức khi nghĩ đến mọi cảnh tượng sẽ bị hắn nhìn thấy, không biết tại sao ngược lại tim lại đập nhanh, càng hưng phấn hơn, thẹn quá hóa giận nói, “Biết sai mà không sửa, còn không biết xấu hổ như thế!”

“Đúng rồi, anh đã thương lượng với Lâm phu nhân, chỉ cần anh chịu tham gia vào xí nghiệp gia tộc, bà ấy sẽ ủng hộ chúng ta kết hôn, đúng lúc gần đây anh cũng lười gửi sơ yếu lí lịch tìm việc làm, ” Bùi Ngọc tránh nặng tìm nhẹ nói sang chuyện khác, lại ôm cô làm nũng, “Em dẫn anh về nhà gặp cha mẹ đi, anh cảm thấy anh sẽ nắm chắt trong tầm tay, không để cho em mất mặt.”

“Cái gì Lâm phu nhân, không lễ phép.” Mạc Tiệp phản ánh vài giây mới phản ứng được hắn nói ai.

“Mẹ.” Bùi Ngọc lanh trí gọi cô, “Anh không có người mẹ khác.”

“Anh không được gọi em là mẹ, anh phải gọi em là cô giáo Mạc…” Mạc Tiệp trừng hắn.

“Vợ…” Bùi Ngọc thuận theo gọi cô.

Trái lại Mạc Tiệp lại ngượng ngùng, xấu hổ: “Ai bảo anh gọi như vậy.”

“Chị gái.” Bùi Ngọc ngọt ngào gọi cô.

“Ai là chị gái của anh.” Mạc Tiệp vẫn không vừa lòng như cũ.

“… Vậy, nữ vương đại nhân?” Bùi Ngọc hơi nhíu mày cười nói.

Mạc Tiệp bật cười: “Càn quấy. Được rồi, em sẽ tìm cơ hội nhắc đến anh với cha mẹ, nhưng anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, có thể họ sẽ không thích anh.”

“Anh sẽ cố gắng để nhận được sự đồng ý của cha mẹ em.” Bùi Ngọc thề son sắt nói.