Dụ Bắt

Chương 87: Phiên ngoại 4

Cuối cùng Mạc Tiệp vẫn không chống đỡ được mấy phen quấy rầy của hắn, ngoan ngoãn làm đủ công tác tư tưởng cho cha mẹ theo sự hướng dẫn của hắn, đợi sau khi hai ông bà chuẩn bị tâm lý đầy đủ, thừa dịp trường học của Zeta và Eta được nghỉ được Phó Tư Thành mang đi du lịch, cô dẫn hắn về nhà.

Sau hai lần trải qua việc Mạc Tiệp không thành công trong hôn nhân thật ra cha Mạc và mẹ Mạc cũng đã thông suốt hơn không ít, chỉ là duyên phận không thể cưỡng cầu, mọi việc cũng chỉ thuận theo tâm ý của cô.

Nhưng mà, cho dù đã sớm hiểu rõ tình hình cơ bản, lúc mẹ Mạc gặp mặt Bùi Ngọc vẫn không cao hứng, tìm cơ hội kéo Mạc Tiệp vào trong phòng bếp thấp giọng oán trách: “Con nói con đã kết hôn hai lần, trong lòng còn không tính toán? Không nói cái khác, chỉ nói bộ dáng của chàng trai này nhìn còn anh tuấn hơn so với tiểu minh tinh trên TV, mới 22 tuổi, có thể hiền lành mới quái lạ.”

“Anh ấy rất ngoan.” Mạc Tiệp nhỏ giọng phản bác.

Mặt của mẹ Mạc đầy vẻ chỉ tiếc rèn sắc không thành thép: “Con nói con, còn không nghe mẹ dạy bảo, không phải đợi đến lúc ly hôn lần thứ ba? Biết người khác sắp đặt thế nào ở sau lưng con sao? Đã là mẹ của hai đứa con, làm việc còn không đáng tin cậy như vậy.”

(*) Chỉ tiếc rèn sắc không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.

“Lần này sẽ không ly hôn.” Mạc Tiệp tiếp tục nhỏ giọng phản bác, nghĩ thầm may mà chưa nói Bùi Ngọc chính là con riêng của cô năm đó, cũng chưa nói Zeta và Eta là con của hắn, nếu không trong nhà còn không ồn ào dữ dội đi.

Ngược lại Bùi Ngọc cùng cha Mạc trò chuyện với nhau rất nhiều, vừa uống trà vừa nói chuyện từ tình hình kinh tế đến chế độ chính sách, cuối cùng mới nhắc đến Mạc Tiệp.

“Đứa con gái này của tôi ấy mà, đừng nhìn đã hơn 30 hơn tuổi, ở trong mắt chúng tôi vẫn là một đứa trẻ, không đủ ổn trọng, không biết khôn khéo, cũng không bớt lo,” cha Mạc vừa nói xong liền mặt ủ mày ê thở dài, “Thật ra tôi và mẹ nó cũng không có yêu cầu cao xa gì đối với nó, rốt cuộc nhà chúng tôi cũng đều là giảng viên đại học bình thường, chỉ hy vọng nó là một người bình thường, vui vẻ, bình an, khỏe mạnh và hạnh phúc là đủ rồi…… Nhưng từ nhỏ nó đã không giống những đứa trẻ khác.”

“Con biết.” Bùi Ngọc cười dịu dàng và gật đầu, “Tâm tư của cô ấy vẫn luôn đơn thuần, ngây thơ, lương thiện như trẻ con, con sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt, chú yên tâm đi.”

“Thật là chê cười.” Cha Mạc cười gượng uống trà.

“Con thích nhất chính là tâm tư như đứa trẻ kia của cô ấy, rất dịu dàng, lại rất cố chấp.” Bùi Ngọc tiếp tục nghiêm túc nói, “Đương nhiên, con cũng thích một mặt thành thục và bao dung của cô ấy.”

“Vậy nó có chỗ nào mà cậu không thích không?” Cha Mạc rất hứng thú hỏi.

Bùi Ngọc bị hỏi đến nghẹn họng, khẽ nhíu mày, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra Mạc Tiệp có chỗ nào mà hắn không thích —— tuy rằng cô cũng có rất nhiều khuyết điểm, cũng có lúc khăng khăng cho mình là đúng khiến hắn phát điên, nhưng nghĩ lại cũng không cảm thấy không thích. Hắn hiểu cô, theo tuổi tác tăng lên cũng càng ngày càng hiểu suy nghĩ của cô, vì vậy cho dù hắn chịu nhiều uất ức đi nữa cũng không đành lòng trách móc nặng nề cái gì.

“Nói chuyện gì vậy?” Mạc Tiệp bưng thức ăn từ trong phòng bếp ra, thấy vẻ mặt của Bùi Ngọc mờ mịt, mang theo vài phần tò mò hỏi.

“À, anh vừa mới nghĩ đến phòng bếp để giúp đỡ.” Bùi Ngọc nói xong liền vội vàng đứng lên, nhận lấy cái đĩa trong tay cô.

“Ồ, Tiểu Bùi còn có thể vào bếp à……” Ngược lại Mẹ Mạc cảm thấy mới lạ, bà thấy bộ dáng công tử nhà giàu kia của Bùi Ngọc đã bổ não không ít cảnh tượng con gái của mình cụp mi rũ mắt làm nàng dâu nhỏ giặt quần áo nấu cơm cho người ta.

“Vâng, ngày thường ở nhà đều là con nấu cơm…… Vừa mới trò chuyện một chút đã không chú ý đến thời gian.” Bùi Ngọc lúng túng kéo khóe miệng —— vốn định nhân cơ hội này để biểu hiện, kết quả lại hoàn toàn vứt ở sau đầu.

Mẹ Mạc thực sự kinh ngạc một phen, nửa tin nửa ngờ liếc nhìn Mạc Tiệp.

“Tính cách của Tiểu Bùi vừa tốt lại săn sóc như vậy, ngày thường có rất nhiều cô gái nhỏ theo đuổi đi? Nói thử cậu có mấy người bạn gái vậy?” Mẹ Mạc vừa ngồi xuống đã không nhịn được lạnh mặt hỏi.

“Con chưa từng nói chuyện yêu đương với người khác.” Bùi Ngọc ôn tồn cười nói.

“Không thể nào?” Mẹ Mạc kinh ngạc nhướng mày, “Tại sao?”

“Bởi vì cá nhân con tương đối để tâm vào chuyện vụn vặt, với lại có chủ nghĩa hoàn mỹ, hy vọng lần đầu tiên yêu đương sẽ gặp được người phù hợp với mình.” Bùi Ngọc kiên nhẫn giải thích.

“Cậu còn nhỏ, sau này sẽ không nghĩ như vậy.” Mẹ Mạc không cho là đúng lắc đầu, ý vị thâm trường nói, “Đời người rất dài, ai biết sau này sẽ gặp được người nào chứ?”

Bùi Ngọc không còn lời nào để nói, chỉ có thể vô tội cười.

“Nói mò cái gì đấy, kì quái, tiểu Bùi là một đứa trẻ có hiểu biết,” cha Mạc không nhìn được nữa, nói với Bùi Ngọc, “Ăn cơm, đừng để ý đến bà ấy.”

Mẹ Mạc không đáp lời, hỏi tiếp: “Nghe nói cậu du học trở về làm công việc về tài chính?”

“Vâng.” Bùi Ngọc đang uống canh, đành phải gật đầu.

“Thu nhập được bao nhiêu?” Mẹ Mạc hùng hổ doạ người, lời trong lời ngoài cũng không để Bùi Ngọc vào mắt, “Người trẻ tuổi vẫn phải tự mình có năng lực, không thể cái gì cũng dựa vào gia đình.”

“Mẹ, người nhanh ăn cơm đi.” Mạc Tiệp thật sự không nhịn nổi nữa, xới cho mẹ một chén cơm đẩy qua.

“Con sẽ nỗ lực.” Bùi Ngọc cũng không phản bác gì, chỉ thành khẩn gật đầu.

“Biết nỗ lực thì tốt,” mẹ Mạc vừa nói lại thở dài, “Rốt cuộc cũng là một người đàn ông, không thể dựa vào khuôn mặt để ăn cơm mềm, quả thực không nên thử đi làm diễn viên, cho là dựa vào khuôn mặt có thể được ông trời thưởng cơm ăn.”

“Vâng.” Bùi Ngọc cũng không phản bác, chỉ vâng vâng dạ dạ gật đầu.

“Mẹ, người đừng mù quáng.” Mạc Tiệp buồn bực cầm chén đập ở trên bàn, “Xem mẹ nói cái gì kìa.”

“Mẹ thấy con bị quỷ ám rồi, con lớn thế này lần đầu tiên tranh luận với mẹ cũng bởi vì mẹ khuyên bạn trai nhỏ của con nỗ lực hơn?”. Mẹ Mạc khó có thể tin nhìn cô, “Mẹ hỏi con mẹ đã nói sai cái gì chứ?”

“Không sai không sai,” Bùi Ngọc vội vàng cười hoà giải, “Dì yên tâm, con sẽ làm việc thật tốt để kiếm tiền nuôi gia đình.”

“Đúng rồi, bà đây là có thành kiến.” Cha Mạc ở bên cạnh bênh vực, “Đừng nhìn người lớn lên đẹp trai thì cảm thấy không có năng lực, tôi thấy tiểu Bùi rất tài giỏi.”

“Được, tôi không nói nữa, dù sao con gái cũng đã lớn, tôi cũng không quản được.” Mẹ Mạc xụ mặt nói.

Vẻ mặt Mạc Tiệp buồn rầu, nhưng cô lại nghĩ nếu nói ra chuyện Bùi Ngọc từng trải qua nhất định càng có vẻ không đáng tin, cũng chỉ có thể kìm nén không nói.

Ăn cơm xong, Bùi Ngọc vừa giúp thu dọn bàn ăn xong đã bị Mạc Tiệp kéo vào phòng ngủ.

“Bình thường mẹ em không quá mức như thế, anh không giận chứ?” Mạc Tiệp lôi kéo hai tay của hắn, tràn đầy áy náy nói.

“Không có, anh nào có hẹp hòi như vậy.” Bùi Ngọc nhẹ giọng cười, kéo cô ôm vào trong ngực, bĩu môi nói, “Nhưng biểu hiện của anh hôm nay giống như không đạt tiêu chuẩn, thật chán nản.”

“Đúng vậy, không đạt tiêu chuẩn, mẹ muốn đét mông, Tiểu Ngọc ngoan ngoãn cởϊ qυầи lộ mông ra nào.” Mạc Tiệp vừa nói xong đã cởi đai lưng của hắn ra. Trái tim cô ngứa ngáy cả ngày, nhưng ngại vì có mặt cha mẹ nên không thể không biết xấu hổ thân mật với hắn, vào lúc này bốn bề không người, cô không chiếm hết tiện nghi của hắn thì không bỏ qua.

“Em…… Thật là càng ngày càng sắc, như vậy không tốt lắm đâu,” Bùi Ngọc đè cái tay không chút khách khí duỗi vào trong quần hắn sờ loạn của cô, “Anh thấy phòng ở nhà em cách âm không tốt, ngộ nhỡ bị nghe được động tĩnh, anh không đạt tiêu chuẩn há chẳng phải là biến thành 0 điểm.”

“Buông tay, bằng không thì âm điểm.” Lúc này Mạc Tiệp rất hứng thú, bày ra điệu bộ của phụ huynh ra lệnh, “Ngoan, sờ một chút.”

Bùi Ngọc bất đắc dĩ, đành phải buông tay ra, mặc cô cởϊ qυầи của hắn đến bắp đùi, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ và tủi thân nói: “Nào có như vậy, thật kỳ quái…… Em ỷ vào việc anh nghe lời, ức hϊếp anh như thế……”

Mạc Tiệp không đáp lời, tự mình cởϊ áσ hắn ra, lộ ra làn da bóng loáng màu lúa mì, ham mê vuốt ve cơ bụng của hắn: “Tiểu Ngọc ngoan, mẹ thích con mới sờ con.”

“…… Đừng náo loạn.” Bùi Ngọc bất đắc dĩ nói, “Về nhà tùy em sờ.”

“Anh phối hợp chút đi, Tiểu Ngọc ngoan nhất.” Mạc Tiệp hôn lên cơ ngực của hắn.

Bùi Ngọc thở dài, xoay người nằm sấp ở trên giường, thuận theo nói: “Mẹ, lần sau con sẽ nỗ lực hơn, đánh nhẹ chút……”

Mạc Tiệp hưng phấn mà quan sát bắp thịt căng chặt ở mông hắn, vươn tay sờ tới sờ lui: “Em rất hối hận trước kia mỗi ngày không tìm một tội danh khiến anh phải cởϊ qυầи để đét mông, mông Tiểu Ngọc thật gợi cảm…… Có lẽ làm một người mẹ hư tương đối vui vẻ, muốn đùa giỡn cơ thể của anh như thế nào cũng được.”

“……” Bùi Ngọc không còn lời gì để nói, lại bị bàn tay nhỏ nhẵn bóng và mềm mại của cô sờ đến mức hạ thân căng lên một trận, lại nghe được lời này lập tức cứng đến không chịu được, thầm nghĩ cô vốn cũng không ít lần đùa giỡn cơ thể hắn, vậy mà vẫn không thỏa mãn.

“Khi đó cho rằng anh là một đứa trẻ tốt, sợ dọa hư anh, sớm biết anh là đồ hạ lưu như vậy …… Hừ. Tới, cho mẹ kiểm tra một chút, cứng rồi sao, không cứng thì không phải là một đứa trẻ tốt và khỏe mạnh nha……” Mạc Tiệp duỗi một cái tay khác đến phía trước mặt hắn, sờ soạng nắm lấy dươиɠ ѵậŧ thô to của hắn, “Ừ…… Tiểu Ngọc rất ngoan, rất khỏe mạnh……”

“……”

“Mẹ sẽ cẩn thận kiểm tra xem con có ngoan ngoãn rửa sạch dươиɠ ѵậŧ không nha,” Mạc Tiệp cúi đầu hôn hắn, cẩn thận và âu yếm xoa nắn chỗ mẫn cảm của hắn, “Thật thô thật lớn, cơ thể của Tiểu Ngọc phát dục rất tốt……”

Lần đầu Bùi Ngọc bị cô bao bọc và thưởng thức dươиɠ ѵậŧ từ phía sau, xấu hổ đến mức lỗ tai đỏ ửng, không kiềm chế được tiếng rêи ɾỉ, lại sợ bị trưởng bối ở cách phòng nghe được, chỉ biết kiềm nén nhỏ giọng kháng nghị: “Em là một người giáo viên nhân dân dạy học, trong mắt cha mẹ là một đứa con gái ngoan, tốt và xuất sắc, làm sao đến nơi này của anh một chút giới hạn cũng không có? Giống một bà dì biếи ŧɦái dung tục……”

“Anh đã là người của em, sờ như thế nào cũng không có giới hạn? Lại giả vờ là một bé trai ngây thơ gì chứ……” Mạc Tiệp khinh thường ngoảnh lại nhìn, càng hứng thú cọ xát ở trên người hắn nói, “Dươиɠ ѵậŧ rất tuyệt, bà dì biếи ŧɦái dung tục lại đến kiểm tra trực tràng của anh, thuận tiện giúp anh mát xa tuyến tiền liệt một chút……”

Bùi Ngọc vừa nghe, vội vàng kéo cánh tay cô và lôi cô vào trong ngực đè xuống giường: “Đừng xằng bậy, về nhà muốn thế nào tùy em, ở đây không được, vạn nhất không khống chế được bị nghe thấy thì rất xấu hổ……”

Ngũ quan tuấn mỹ của hắn gần trong gang tấc, biểu tình khó xử, ánh mắt vừa bất đắc dĩ lại dung túng, Mạc Tiệp không kiềm chế được vòng lấy cổ hắn, hôn lên giữa đôi môi ấm của hắn.

Bùi Ngọc vốn bị cô trêu chọc đến mức tìиɧ ɖu͙© tăng vọt, lại bị cô ôm lấy cưỡng hôn, nháy mắt ý loạn tình mê đến không chịu được, vừa cách quần áo xoa lung tung ngực cô vừa hôn cô.

“Đợi một chút……”

“Hả?”

“Em muốn đi WC.”

“……”

“Em đi WC đã.”

“……”

Mạc Tiệp nói xong liền đứng lên, vừa đẩy cửa thì nhìn thấy vẻ mặt khϊếp sợ trợn mắt há hốc mồm của mẹ Mạc, hiển nhiên là đã nghe được đối thoại vừa tà ác lại hạ lưu của bọn họ, đang xây dựng lại tam quan.

“……” Mạc Tiệp sửng sốt.

“……” Mẹ Mạc dường như vẫn còn đang kinh hoàng chưa trở lại bình thường.

Bùi Ngọc: “……”

“Mẹ, cái đó…… Người đứng ở chỗ này làm gì?” Mạc Tiệp dùng tay sửa lại mái tóc dài lộn xộn, không sợ khi đứng trước gian nguy mà đánh vỡ sự yên lặng.

“À, mẹ muốn hỏi các con có ăn quýt không?” Mẹ Mạc đờ đẫn đưa mâm đựng trái cây ở trên tay qua.

……

……

“Tối nay anh ngủ ở đây?” Lúc Mạc Tiệp từ WC trở lại phòng ngủ phát hiện Bùi Ngọc đang rầu rĩ không vui mà nằm ở trên giường cô.

“Không có mặt mũi gặp người khác.” Bùi Ngọc che chăn, than khóc thảm thiết nói, “Đều tại em.”

Mạc Tiệp không nhịn được cười: “Ai bảo anh miệng quạ đen…… Ái chà một đứa bé trai như anh làm sao da mặt còn mỏng hơn em.”

Mạc Tiệp nhéo một nửa quả quýt nhét vào trong miệng hắn, sau đó cúi đầu hôn hắn, liếʍ mυ'ŧ vị quýt chua ngọt mơ hồ không rõ trong miệng hắn, vỗ về: “Đều là người một nhà, không có việc gì.”

Bùi Ngọc thuận thế ôm lấy eo cô, ôn nhu nói: “Vừa rồi trong lúc tình cờ nhìn thấy đồng phục thời cao trung của em vẫn còn giữ lại, em mặc vào cho anh xem được không?”

“Nói đùa cái gì vậy……” Mạc Tiệp trợn trắng mắt.

Bùi Ngọc tiếp tục khó chịu mà đen mặt.

“Được được, mặc, em mặc còn không được sao…… Nhưng mà khó coi thì anh đừng cười em.” Mạc Tiệp đành phải đứng dậy đi đến tủ quần áo lấy quần áo.

Mặc dù Mạc Tiệp không mập ra, nhưng rốt cuộc so với thời thiếu nữ mười mấy tuổi đầy đặn hơn nhiều, cổ áo gần bộ ngực đều bị căng đến nổ tung.

Bùi Ngọc nhìn bộ dáng quần áo không che được cơ thể của cô, vẫn không nhịn được cười ra tiếng: “Bạn học tiểu Mạc thời cao trung thật sự rất mê người.”

“Xong chưa, em cởi nhé.” Mạc Tiệp không thoải mái cởi hai viên cúc áo, “Chặt đến mức hô hấp không thoải mái.”

“Đợi một chút,” Cánh tay của Bùi Ngọc kéo lấy cô và đè cô xuống giường, xốc lên váy đồng phục của cô lên và xoa cặp mông đẫy đà, sau đó cứ như vậy cưỡi ở trên người cô cắm vào, “Ừm…… Bên trong cũng đã ướt như vậy.”

Mạc Tiệp ngâm khẽ một tiếng, tiếp đó vô cùng hưởng thụ mở rộng chân ra và vểnh mông lên một chút để cho hắn cắm vào sâu hơn, cặp mông mẩy và trắng nõn bị đè ép va chạm, ướt đẫm mà phát ra động tĩnh dính đặc.

“Tiểu Ngọc, a —— chậm một chút…… Muốn, muốn tới……” Mạc Tiệp bị cánh tay mạnh mẽ của hắn vây quanh, vừa định di chuyển cơ thể một chút thì bị hắn ôm hết sức một lúc và hôn môi mà không có kết cấu gì.

“Rất muốn…… Rất muốn thao em thời thiếu nữ ……” Bùi Ngọc kéo áo cô, xoa bầu vυ' bắn ra, thở gấp và nhẹ giọng nói, “Muốn chiếm giữ em, không chỉ muốn chiếm giữ em trong tương lai, còn muốn chiếm giữ cả quá khứ……”

“Ách a…… Tiểu Ngọc, không…… Không được a a……” Không bao lâu Mạc Tiệp đã co giật không ngừng ở dưới thân hắn đạt đến cao trào, riêng hắn lại vô cùng hưng phấn, hai cánh tay vạm vỡ kìm hãm cô hết mức, đè cơ thể trần trụi của cô tùy ý xâm chiếm huyệt nhỏ rộng mở ở kẽ mông.

“Nhỏ tiếng một chút, đừng để bị nghe được.” Bùi Ngọc nhỏ giọng nói ở bên tai cô.

“A ưm…… Chậm một chút……”

Trên giường đơn chật hẹp hai người chặt chẽ kết hợp với nhau, thỉnh thoảng đu đưa phát ra tiếng kẽo kẹt, vẫn luôn kéo dài đến rạng sáng mới yên tĩnh lại.

Cả cơ thể của Mạc Tiệp đều bị hắn thao làm đến mềm nhũn, mái tóc dài đen nhánh, hiền thục xõa ra lộn xộn ở trên gối, trong huyệt nhỏ nổi lên từng cơn tê ngứa, hàm chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn luôn luôn xoắn động.

Bùi Ngọc vẫn chưa thỏa mãn ôm cô mè nheo và vuốt ve: “Anh rất thích căn phòng này, giống như được gặp em khi còn nhỏ, vừa chói lọi lại tinh khiết, giống như đúc với sự tưởng tượng của anh.”

Mạc Tiệp sửng sốt, gối lên trên cánh tay hắn, chậm rãi nhỏ giọng nói: “Thật ra em …… Không hy vọng anh thích em là dựa trên những thứ này, em hy vọng em không ưu tú thì anh vẫn thích em. Đương nhiên, em cũng không biết trừ những thứ này ra em còn có thể có sức hấp dẫn gì khác, rốt cuộc cuộc đời của em chỉ có những thứ này…… Cho nên có khi cẩn thận nghĩ lại thì sẽ rất mờ mịt, vấn đề này thật sự rất phức tạp, chính em cũng cảm thấy không hợp lý, không logic. Em hy vọng mình đặc biệt ở trong mắt anh, nhưng em lại không hy vọng mình đặc biệt trong sự tán thưởng của người khác —— từ nhỏ đến lớn em luôn được cho biết em rất thông minh, em rất xinh đẹp, cũng rất nhiều lần em vui mừng vì mình có năng lực và có công việc chân chính, nhưng mà, em không hy vọng anh thích em vì những điều này.”

“Em mà cũng phiền não về những điều này…… Anh cho rằng trong đầu của em chỉ toàn có vật lý.” Bùi Ngọc nghe xong chịu đựng không trêu ghẹo cô.

“Đương nhiên em hiểu…… Em hy vọng bởi vì mình vụng về, yếu đuối và không có chút xinh đẹp nào mà vẫn được anh yêu…… Nghe vào có phải rất kỳ quái không?” Mạc Tiệp quay đầu lại, ánh mắt mê mang trông mong nhìn con ngươi biếng nhác của hắn.

“Anh hiểu, bởi vì anh cũng là…… Mỗi lần anh từ bỏ tất cả những gì mình có, tay trắng lựa chọn một cuộc sống khác, cũng hy vọng em có thể vô điều kiện tiếp nhận anh với hai bàn tay trắng.” Bùi Ngọc cười vô cùng dịu dàng, “Anh cũng giống vậy, có thể anh thật sự dựa vào em có được cái gì mà thích em, nhưng đồng thời cũng vì em không có tất cả mà muốn yêu em, anh muốn cho em tất cả những thứ mà em không có.”

“Thật?”

“Ừ.”

“Có chút vui vẻ.” Mạc Tiệp nằm sấp ở trên gối, nắm lấy hắn tay.

“Chỉ là ‘ có chút ’ thế thôi sao?” Bùi Ngọc giúp cô gom mái tóc dài tán loạn lại.

“Bởi vì nói rất vui vẻ sẽ có chút thẹn thùng.” Mạc Tiệp thành thật nói.

Bùi Ngọc cười lanh lảnh: “Vậy thì ‘ có chút ’ đi.”

———-oOo———-

Hoàn phiên ngoại