Mạc Tiệp chụp X quang ở bệnh viện của trường, xác nhận không bị gãy xương.
Trong lúc Bùi Ngọc giúp cô đi nộp tiền, sau khi nữ bác sĩ trong bệnh viện của trường chườm lạnh cho cô thì nói chuyện phiếm với cô: “Nhìn cậu học sinh này rất quan tâm đến cô.”
“Đúng vậy.” Mạc Tiệp cũng không biết còn có thể nói gì.
“Nhưng cô nên cẩn thận một chút, tâm tư của nam sinh nhỏ bây giờ rất phức tạp đấy,” bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi thấp giọng nói, “Cô quá đơn thuần, coi chừng bị nam sinh nhỏ chiếm tiện nghi…… Tôi thấy hình như cậu ta có chút ý tứ đối với cô.”
“Sẽ không.” Mạc Tiệp vội vàng lắc đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ: Tùy tiện chiếm… Tùy tiện chiếm…
Cô đang suy nghĩ vẩn vơ, vừa quay đầu liền nhìn thấy Bùi Ngọc đứng ở ngoài cửa với vẻ mặt u ám, ung dung giơ tay gõ cửa rồi mở rộng cửa ra.
“Đã không có việc gì, đến phòng nghỉ đối diện tiếp tục chườm lạnh một chút thì có thể về.” Bác sĩ nói với Mạc Tiệp, lại hất cằm về phía Bùi Ngọc, “Em đến đỡ cô ấy đi.”
“Vâng.” Bùi Ngọc đáp lại, đi tới đỡ cô đứng lên, thấy cô khập khiễng một chân, dứt khoát và trực tiếp chặn ngang bế cô lên theo kiểu công chúa, một đường ôm vào phòng nghỉ.
Mạc Tiệp bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt hắn u ám, dùng khuỷu tay húc vào bụng hắn: “Con sao vậy?”
“Cái gì gọi là con chiếm tiện nghi của mẹ?” Bùi Ngọc dùng chân đóng cửa lại, khom lưng đặt cô ở trên giường, “Con vừa mới vận động kịch liệt xong, liền cõng mẹ đến bệnh viện dưới ánh mặt trời chói chang, bận trước bận sau…… Kết quả là con chiếm tiện nghi của mẹ, hử?”
Mạc Tiệp nén cười, xoa mặt hắn nói: “Mẹ chiếm tiện nghi của con, được chưa? Nhìn xem đây là tiểu soái ca nhà ai, làm sao lại ở cùng một chỗ với mẹ chứ?”
“Nhà mẹ.” Bùi Ngọc làm nũng chui vào trong ngực cô, “Mẹ, có người phụ nữ chiếm tiện nghi của con.”
Dáng người hắn cao gầy, hơi dùng chút sức đã đẩy cô nằm ngửa.
“Tiểu Ngọc…… Con đi khóa cửa lại.” Mạc Tiệp nhỏ giọng ngượng ngùng nói.
“???” Từ trong ngực cô Bùi Ngọc ngẩng đầu lên, “Mẹ lại muốn rồi phải không?”
“Ừ…… Lúc ở sân thể dục đã muốn……” Mạc Tiệp ôm cổ hắn, hôn lên lông mi đang nhấp nháy của hắn, “Tiểu Ngọc…… Nghe lời mẹ, ngoan.”
Bùi Ngọc bất đắc dĩ đứng dậy khóa trái cửa: “Nơi này là bệnh viện của trường……”
Mạc Tiệp cười vô cùng ngọt ngào, mở rộng hai tay hướng về phía hắn.
“Mẹ, không sưng lên sao?” Bùi Ngọc đi đến mặc cho cô ôm, khom lưng vén váy thể thao của cô lên, đẩy qυầи ɭóŧ lộ ra chỗ kín của cô.
Mạc Tiệp bị nhìn đến xấu hổ, trong tiểu huyệt càng thêm khó nhịn.
Âm mao của cô dày đặc, mềm và quăn bao phủ ở môi âʍ ɦộ, âm mao thưa thớt xung quanh miệng huyệt của cô bị dâʍ ŧᏂủy̠ tiết ra liên tục thấm đến ướt đẫm, dính sát vào trên da.
“Sưng lên thật này……” Bùi Ngọc nhíu mày, dùng ngón tay gẩy môi âʍ ɦộ sưng đỏ ướŧ áŧ của cô, “Đêm qua mẹ lão luyện làm con dùng sức thao mạnh hơn, sưng thành như vậy một chút mẹ cũng không đau sao?”
“Ngày hôm qua không đau…… Hôm nay có chút không thoái mái.” Mạc Tiệp thành thật khai báo, “Một chút ma sát sẽ có cảm giác nóng rát.”
Bùi Ngọc kéo váy cô xuống, đối diện với ánh mắt dục cầu bất mãn của cô, kéo khóe miệng cười cười: “Thao nữa sẽ bị sưng.”
“Muốn Tiểu Ngọc.” Mạc Tiệp ôm lấy vòng eo rắn chắc và cọ má vào bụng dưới của hắn.
“Được rồi, đừng náo loạn, chẳng lẽ mẹ muốn đến bệnh viện khám phụ khoa sao? Không bằng…… Lát nữa cùng đi ăn lẩu để mẹ bồi bổ thân thể?” Bùi Ngọc sờ mái tóc dài hơi mướt mồ hôi của cô, “Có thể đi xem phim? Chờ mẹ khỏe chúng ta cùng đi leo núi đi, phong cảnh mùa thu rất tuyệt…… Chúng ta hẹn hò được không, yêu đương cũng không thể chỉ có làʍ t̠ìиɦ.”
“Chân mẹ bị trẹo chỗ nào cũng không đi…… Chỉ muốn làʍ t̠ìиɦ với Tiểu Ngọc.” Mạc Tiệp ôm hắn tiếp tục cọ xát.
“Mẹ! Không phải mẹ xem con như là một cái máy lấy tϊиɧ ŧяùиɠ miễn phí để sinh con thì chính là bạn tình!” Bùi Ngọc nắm cằm và nâng đầu cô lên, nhếch môi hung hăng trừng cô.
Mạc Tiệp bị bộ dáng tức giận của hắn chọc đến ngứa tâm, dùng hai tay kéo quần đùi thể thao của hắn xuống.
“Mẹ! Này.” Bùi Ngọc không nghĩ tới người phụ nữ trước mặt này ngày thường có nề nếp, một khi không cần tiết tháo có thể làm ra loại chuyện này, bất ngờ không kịp đề phòng bị cô cởϊ qυầи đến bắp đùi.
“Tiểu Ngọc ngoan, cho mẹ nhìn một chút.” Cách qυầи ɭóŧ Mạc Tiệp vuốt ve dươиɠ ѵậŧ to lớn của hắn, nghĩ đến đồ vật cương cứng này thao làm thật thoải mái, qυầи ɭóŧ cô lập tức ướt đẫm.
“Mẹ, người…… Người thân là giáo sư của đại học T, làm sao có thể như vậy…… Có thể có tinh thần trong phương diện theo đuổi một chút được không.” Bùi Ngọc thở hổn hển đè tay cô lại, không cho cô động chạm, “Căn cứ vào lý thuyết cấp độ tháp nhu cầu của Maslow, loại nhu cầu sinh lí này của người là tầng thấp nhất… Hơn nữa từ lúc chúng ta ở bên nhau, đời sống tìиɧ ɖu͙© mỗi ngày đều rất phong phú, cần phải có bộ dạng đói khát thế sao…… Này.”
Mạc Tiệp bị hắn đè tay lại, không động đậy được, dứt khoát cầm ngược lấy tay hắn, bàn tay trắng nõn sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, mỗi ngón tay đều thon dài và đẹp, cô nhìn thế nào cũng cảm thấy vừa đẹp lại gợi cảm, không nhịn được lại gần hôn một cái, sau đó theo xương tĩnh mạch của hắn mυ'ŧ hôn một đường.
“……” Bùi Ngọc muốn rút tay về, lại cảm thấy không đúng —— có vẻ hắn giống như cô gái nhỏ bị lưu manh đùa giỡn.
Hai người đang ở thế giằng co, âm nhạc từ trạm phát thanh của trường học phát đúng hạn, phát bài hát cũ Soda cam của nhóm Nan Quan Mama.
“…… Đột nhiên muốn uống soda cam, con đi mua một ít đồ uống lạnh.” Bùi Ngọc nói sang chuyện khác, hắn khẩn trương nửa ngày, lúc này mới cảm thấy lúc nãy đánh bóng đến miệng khô lưỡi khô, “Mẹ muốn ăn gì không? Con mua về cho người.”
“Muốn ăn con.” Mạc Tiệp không buông tay.
“……” Bùi Ngọc không nói một lời mà rũ mắt nhìn cô.
“Được…… Mẹ biết trong sách giáo khoa của các con cũng sẽ nói về nhu cầu kim tự tháp của Maslow, nhưng trên thực tế lý thuyết này thiếu chứng minh thực tế, sau đó cũng liên tục có lý thuyết mới được sửa đổi hoặc là phủ định điều đó. Từ nhỏ mẹ đã không thích khoa học xã hội cũng là bởi vì chúng luôn luôn đưa ra tương tự lý thuyết động lực vậy, nhìn qua có vẻ hợp lý lại không có cách gì được thí nghiệm chứng minh và kết luận, cũng không có ý nghĩa thực tế.” Mạc Tiệp ngửa đầu nhìn hắn, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Mẹ và con làʍ t̠ìиɦ có thể làm cho mẹ cảm thấy tình yêu rất ngọt ngào, làm thỏa mãn về mặt tinh thần, không được sao? Vậy tại sao con lại cảm thấy cùng con hẹn hò, ăn cơm không phải là thỏa mãn nhu cầu thèm ăn ở tầng thấp nhất chứ?”
Bùi Ngọc nhướn mày, không nói nên lời.
“Hơn nữa mẹ cũng đã lớn tuổi, còn nói chuyện yêu đương với người mới mười sáu tuổi, người khác sẽ cười nhạo mẹ.” Mạc Tiệp lần nữa vùi đầu vào bụng hắn, ôm lấy eo hắn rầu rĩ nói.
“Nhưng lúc mẹ mười sáu tuổi cũng chưa từng nói chuyện yêu đương.” Bùi Ngọc bất đắc dĩ sờ đỉnh đầu cô.
“Lúc mẹ mười sáu tuổi con mới 6 tuổi, cho dù muốn nói cũng không nói được……” Mạc Tiệp nhỏ giọng kêu gào.
Bùi Ngọc hơi sửng sốt, tiếp đó nhíu mày cười nói: “Không phải là con thì không thể?”
“Ừm.” Mạc Tiệp không chút do dự trả lời.
“Vậy người tìm bạn trai nhỏ mười sáu tuổi, không nói chuyện yêu đương ngọt ngào chẳng phải là phí phạm của trời……” Bùi Ngọc nâng cằm lên, cười nói, “Chờ con trưởng thành lại có thể không còn cơ hội nữa, hừ.”
Mạc Tiệp nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu: “Con nói rất đúng nha.”
“Ừm. Ăn kem không? Con mua cho mẹ.” Bùi Ngọc nhẹ nhàng dỗ dành cô, cuối cùng cũng có thể lấy tay cô từ trên người hắn ra.
“Nhưng con cũng cứng rồi.”
“…… Chịu đựng một lúc là được.”
“Được rồi, vậy con đi nhanh rồi về.” Mạc Tiệp lưu luyến nắm áo của hắn.
“Vâng.” Bùi Ngọc hôn cô, sửa sang quần áo xộc xệch lại rồi ra cửa.
Mạc Tiệp đang chơi chơi điện thoại ở trên giường thì nhận được một tin nhắn WeChat.
“Sư tỷ, tôi mới về mới gần đây, muốn tìm chị ăn chực.”
—— là Phó Tư Thành – sư đệ đồng môn lúc cô còn ở Mỹ, mỗi lần đều có bộ dạng rất quen thuộc với cô, gọi cô là sư tỷ, nhưng mà trên thực tế vào năm thứ hai tiến sĩ cậu ta đã thoát khỏi sự nhàm chán và trở thành một tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp, bởi vì cậu ta có thực lực mạnh, ngoại hình tốt và gia thế hiển hách nên được tâng bốc đến mức chạm tay có thể bỏng, mức độ nổi tiếng của cậu ta đã lấn át các nam minh tinh đang nổi tiếng, ở trong nước có một lượng lớn fans cuồng.
“Đừng. Tôi không muốn bị paparazzi chụp hình.” Mạc Tiệp trả lời.
Phó Tư Thành: “Sư tỷ mỗi lần đều cao lãnh như vậy【 đáng thương 】, mệt tôi còn chuẩn bị quà cho chị.”
“Đúng rồi, nếu tặng quà cho nam sinh nhỏ mười sáu tuổi, tặng quà gì thì hợp?” Mạc Tiệp khiêm tốn hỏi, dừng một chút lại bổ sung, “Là loại từ nhỏ trong nhà tương đối có tiền.”
“Mười sáu tuổi……Switch?”
“…… Cậu ấy không thích chơi game, có loại phong cách cao một chút không, tương đối nắm chắc thì lấy ra?”
“Coi trọng như thế, cũng không phải là bạn trai, nam sinh nhỏ mười sáu tuổi tùy tiện lừa gạt xem như có tâm ý rồi còn chưa được?”
“Không được.”
“Được rồi…… Vậy cậu ta thích cái gì?”
“…… Học vật lý?”
“……”
“Và vận động.”
“Hiểu rồi. Sư tỷ, chị yên tâm, tôi sẽ mua giúp chị. 【 cười xấu xa 】”
“? Không cần.”
“Không sao, đã lâu không gặp xem như là một chút tâm ý của tôi. Vừa lúc có việc tìm chị thương lượng.”
“Vậy được rồi.”
Mạc Tiệp nhấn gửi, nhìn chằm chằm màn hình di động, cô cảm giác chứng bệnh sợ hãi xã giao của mình lại muốn phát tác.